• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến vương ở rể (5 Viewers)

  • Chương 257: Chèn ép mọi mặt

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Chương 257: Chèn ép mọi mặt

Âu Dương Chanh Kỳ vô cùng tức giận, nhà họ Âu Dương có thể đè nhà họ Uông, cũng có thể áp chế nhà họ Yến, nhưng nếu nhà họ Uông và nhà họ Yến bắt tay với nhau, vậy tuyệt đối có thể ngăn chặn nhà họ Âu Dương.

Uông Giang Cần ra vẻ khiêu khích: “Em gái Chanh Kỳ, em nhìn xung quanh đi, đây cũng không phải là nơi phụ nữ nên tới đầu. Anh khuyên em nên về nhà sớm một chút, nấu cơm trưa cho ông cụ Âu Dương đi. Con gái con nứa vẫn nên ở nhà nấu cơm, quét tước, không nên lộ mặt ở đây đâu!" "Anh!" Âu Dương Chanh Kỳ tức giận. "Uống Giang Cân, Yến Mục Huy!" Tính cách của Âu Dương Chanh Kỳ cũng khá nóng nảy: “Nếu các anh đã muốn gây khó dễ cho tôi, vậy hôm nay tôi sẽ đấu với hai người một trận! Để tôi xem, hai người có bản lĩnh gì!”

Uống Giang Cần cười lạnh: "Em lấy cái gì để đấu với chúng anh? Chỉ cần nhà họ Uông và nhà họ Yến không đồng ý cho Liễu Kiến Quốc kế nhiệm, Âu Dương Chanh Kỳ, cho dù ông nội của em đến cũng không có cách gì đâu!"

Thần sắc Âu Dương Chanh Kỳ đổi tới đổi lui. Uông Giang Cần nói không sai.

Nếu nhà họ Uông và nhà họ Yến bắt tay, vậy thì Âu Dương Chanh Kỳ không có cách gì hết!

Cho dù có xé rách mặt cũng không giải quyết được vấn đề, còn nếu so thực lực và tài phủ, thì nhà họ Âu Dương không sánh bằng hai nhà hợp tác.

Âu Dương Chanh Kỳ thật sự không ngờ, mọi chuyện sẽ phát triển thành như vầy.

Ông nội để cô ta ra mặt, toàn lực ủng hộ Tiêu Hào, cuối cùng vẫn là thua!

Gương mặt Âu Dương Chanh Kỳ hiện lên vẻ xin lỗi, nhìn về phía Tiêu Hào, Tiêu Hào cười cười, ý nói không sao. Anh biết, Âu Dương Chanh Kỳ đã cố gắng hết sức.

Uống Giang Cần cũng bày ra vẻ mặt cầm chắc phần thắng: “Nếu mọi người không còn ý kiến gì, vậy mời chủ tịch tuyên bố Liễu Vĩnh trở thành tổng hội trưởng thương mai!"

Uống Giang Cần nhìn chằm chằm Băng Sương, tạo áp lực cho Băng Sương. Cho dù có mười Uông Giang Cần tới gây chuyện, Băng

Sương cũng không sợ, nhưng lúc này cô ta không thể nổi giận.

Cải cách hoạt động thương mại là chuyện không thể dùng nắm đấm để giải quyết

Thế lực tối cao, những nhà giàu có của ba thành phố gần như nằm trong tay hơn 50% hoạt động kinh tế của toàn thành phố. Nếu nhà họ Uông và nhà họ Yến bắt tay với nhau, nếu bọn họ động tay động chân vào chuyện thương mại ở ba thành phố, vậy sẽ không thể cải cách thương mại được.

Mà một phương diện xảy ra vấn đề, vậy thì việc cải cách công nghiệp và nông nghiệp cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Trừ phi thế lực của cô ta có thể áp chế được đối phương, khiến đối phương tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để nói, hoặc là về mạt tiền tài có thể thắng nổi đối phương mới được. Khí thế trên người Uông Giang Cần cực kỳ mạnh mẽ, không chỉ chèn ép Băng Sương, còn đè ép toàn bộ người ở hiện trường, bắt họ phải để Liễu Vĩnh trở thành hội trưởng. Băng Sương biết Tiêu Hào có kế hoạch của riêng anh, với tình hình hiện tại, Băng Sương không thể dùng lực lượng Bắc Cảnh để giải quyết vấn đề. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Sửa đổi cải cách thương mại, cướp lấy vị trí tổng hội trưởng thương mại là dựa vào thực lực của từng người, Bắc Cảnh sẽ không nhúng tay, cũng không có lý do để nhúng tay.

Liễu Kiến Quốc thở dài một tiếng nặng nề, nhà họ Âu Dương còn không bảo vệ nổi mình, hoàn toàn bị đẩy ra khỏi cuộc chơi.

Liễu Nguyệt Hân nhìn Tiêu Hào, cô không tin họ cứ thế mà thua. Bởi vì, nãy giờ đều là đám người Uông Giang Cần cạnh tranh với những người khác, từ đầu đến cuối Tiêu Hào chưa hề mở miệng, cũng không có tỏ thái độ

Tiêu Hào nở nụ cười với Liễu Nguyệt Hân, cho cô một ánh mắt an tâm, rồi mới mở miệng: "Liễu Vĩnh ư? Ha ha... Anh ta không đủ tư cách! Mà nhà họ Yến và nhà họ Uông các anh cũng không đủ tư cách!"

Giọng nói của Tiêu Hào không lớn, nhưng lại truyền khắp mọi ngõ ngách hội trường.

Đó là một loại khí thế cực mạnh, lạnh lùng nhưng không kém phần ngang tàng.

Là khí thế của những kẻ đứng trên cao!

Ánh mắt mọi người rơi xuống người Tiêu Hào. Đúng là một tên cao ngạo, dám nói nhà họ Yến và nhà họ Uông không đủ tư cách

Nếu nói những lời này đồng nghĩa với việc đã hoàn toàn đắc tội cả hai nhà! "Tiêu Hào, anh lớn miệng thật đấy!" Liễu Vĩnh đứng dậy, hét lớn: “Tiêu Hào, anh cho rằng cầm bốn lăm tỷ đô của nhà họ Châu là đã trở thành ông lớn sao? Anh còn chưa nhìn rõ cục diện hả? Ở trong mắt nhà họ Yên và nhà họ Uông, anh không là cái thá gì hết! Anh muốn để cho bố vợ của mình trở thành tổng hội trưởng thương mại ư? Năm mơ đi!"

Liễu Vĩnh vẫn như trước, không hề buông tha cho bất cứ một cơ hội nào để nhục mạ Tiêu Hào.

Uống Giang Cần trừng mắt nhìn Tiêu Hào: “Tiêu Hào, anh nói chúng tôi không đủ tư cách, chẳng lẽ anh đủ ư? Tổng hội trưởng thương mại là phải so tài năng, tiền tài và thế lực. Liễu Kiến Quốc chỉ có tài năng là còn được thôi, chứ tiền tài và thể lực, anh sao có thể so với chúng tôi?"

Yến Mục Huy cũng mở miệng: "Tiêu Hào, tôi biết anh rất lợi hại, nghe nói anh cũng là một tu võ giả, đáng tiếc, nơi này không so vũ lực, mà so bối cảnh. Dù nhà giàu nhất thành phố Danh Nam có ủng hộ anh cũng không có ích gì, anh lấy cái gì để thắng chúng tôi?"

Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Hào sẽ thua. Bởi vì nhà họ Âu Dương đã thua rồi, họ không có cách nào chống lại sự hợp tác giữa hai nhà Uông và Yến.

Tiêu Hào lấy cái gì để chống lại đây?

Tiêu Hào cười nhạt. Có thể khiến cho nhà giàu nhất Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Danh Tây và nhà giàu nhất Danh Bắc bắt tay đối phó Tiêu Hào, Tiêu Hào đã đoán được, đây nhất định là bút tích của nhà họ Tần ở kinh đô.

Nếu không, bằng việc Tiêu Hào không hề có thù oán gì với hai nhà Uông - Yến, họ sẽ không bước chân xuống cái vũng nước đục này.

Âu Dương Chanh Kỳ bỗng bước lên, nhà họ Âu Dương toàn lực ủng hộ Tiêu Hào, không đơn giản chỉ vì Tiêu Hào đã cứu Âu Dương Thịnh.

Nhà họ Tần có thể tìm tới nhà họ Uông và nhà họ Yến, vậy chắc chắn cũng đã tìm nhà họ Âu Dương!

Âu Dương Chanh Kỳ xuất hiện ở đây, đủ để chứng minh rằng Âu Dương Thịnh đã từ chối nhà họ Tần!

Mặt Tiêu Hào vẫn không đổi sắc, vẫn vững vàng như núi Thái Sơn: “Uông Giang Cần, Yến Mục Huy, nếu hai vị muốn so với tôi, vậy tôi sẽ so với hai người một lần. Nếu bàn về bối cảnh, đơn giản thôi, bạn của tôi đã đứng ngoài chờ từ lâu. Anh ấy không thích những việc như thế này, hơn nữa... anh ấy nói với tôi, anh ấy là kiểu người nóng tính, nếu vào sớm, sợ là những người các anh sẽ không chịu nổi.” "Ha ha.” Liễu Vĩnh cười to: “Tiêu Hào, anh còn giả bộ cái gì! Những nhà lợi hại nhất ba thành phố lớn, hai nhà đã có ở đây rồi, anh lấy ai để đấu với chúng tôi? Tiêu Hào, chuyện anh thua là chuyện đã định rồi!"

Uống Giang Cần hơi ngạc nhiên nhưng cũng hơi khinh thường: “Tiêu Hào, anh đã nói là có bạn tới, vậy mau mau bảo người ta vào đi. Bên ngoài gió lớn lắm, tôi sợ bạn của anh bị cảm lạnh!"

Yến Mục Huy cũng cười nói: "Không biết bạn của anh là vị nào? Tôi thấy anh ta cứ lừa lẫn ở ngoài, là không dám bước vào hày là vốn đã không có tư cách bước vào? Có cần tôi sai người đánh tiếng với bảo vệ để cho bạn của anh tiến vào không?"

Rất nhiều người nhịn không được bật cười. Ngay cả Âu Dương Chanh Kỳ cũng cho rằng Tiêu Hào không thắng nổi.

Ngay lúc này, trong lòng Liễu Kiến Quốc vô cùng sợ hãi.

Lần này, bọn họ đã đắc tội hai nhà giàu nhất ở thành phố lớn! Cảm giác này hệt như bách tính bình dân đắc tội quan nhất phẩm vậy! Thế mà Tiêu Hào còn nói, bạn của anh có thể xoay chuyển cục diện

Trong ba thành phố lớn, không một ai có thể chèn ép được hai nhà giàu nhất bắt tay với nhau!

Đúng lúc này, từ cửa sảnh lớn truyền tới một tiếng hét lớn: "Uông Giang Cân, Yến Mục Huy! Hai cậu là ai mà dám khiêu khích tôi?"

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cửa. Là ai gan lớn như thế, dám nhục mạ người nhà giàu! Sau đó phần lớn mọi người rơi vào trạng thái nghi hoặc, hoảng hốt

Người tới có một mái tóc dài đỏ rực, ăn mặc không ra sao, nhưng bên cạnh anh ta có tám tên đàn em. Tám người này ai cũng mặc vest, phối với anh thanh niên tóc đỏ bên cạnh khiến khung cảnh cực kỳ quái dị.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom