Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258: Bốn trăm năm mươi tỷ đô
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 258: Bốn trăm năm mươi tỷ đô
Người tới chính là Liệt Diễm. Trong đại hội, không một ai có thể mang bảo vệ hoặc đàn em vào cùng, ngay cả nhà giàu của ba thành phố cũng không được!
Nhưng Liệt Diễm lại có thể nghênh ngang dẫn theo tám người cùng vào, nói lên thân phận và quyền lực của Liệt Diễm.
Tất cả mọi người ở đây đều biết Liệt Diễm. Là vua thế lực ngầm của ba thành phố.
Lần trước, sau khi đấu một trận với Từ Tân Bình, Liệt Diễm lấy thế sét đánh không kịp bưng tại càn quét cả ba thành phố, thống trị toàn bộ thế lực ngầm của ba thành phố!
Thực lực cá nhân của Liệt Diễm, cộng thêm sau lưng có Ám Dạ Vương và thủ đoạn máu lạnh mạnh mẽ của anh ta khiến toàn bộ thế lực ngầm phải tâm phục khẩu phục!
Từng người trong thế lực ngầm đều biết, là Liệt Diễm giết chết Từ Tân Bình, còn Tiêu Hào lại không có bao nhiêu người nhắc tới.
Bởi vì, Tiêu Hào thua dưới tay Liệt Diễm. Mà đại đa số người cũng chỉ nhớ rõ kẻ mạnh nhất.
Chỉ trong giây lát, Liệt Diễm đã tiêu sái bước tới trước mặt Uông Giang Cần và Yến Mục Huy. "Cậu Uông, Yến Mục Huy!"
Liệt Diễm nhìn chằm chằm hai người: "Hai người các cậu cho rằng, tôi không vào được hội trường này sao? Các cậu cho rằng, các cậu có thể lấy tay che trời ở ba thành phố này ư? Thật ngại quá, có tôi ở đây, các cậu không thể làm được gì đâu."
Trong lòng hai người kia vô cùng khiếp sợ, khóe miệng Uống Giang Cần co lại. Bọn họ không thể ngờ được, người bước vào lại là vua thế lức ngầm ở ba thành phố, Hỏa Hoằng!
Cái người này từ khi bước vào thành phố Danh Nam thì chưa có tiếng nói gì. Sau khi giết chết Từ Tân Bình là vang danh toàn bộ ba thành phố!
Sau khi trở thành vua của thế lực ngầm ở ba thành phố, thế lực cao ngất, nhất thời không ai sánh kịp!
Hơn nữa anh ta còn được cao thủ do Ám Dạ Vương phải tới giúp đỡ. Bây giờ, với lực lượng và bối cảnh của Hỏa Hoằng, cho dù là những nhà giàu có của ba thành phố cũng phải kiêng kị ba phần!
Uông Giang Cân nở nụ cười miễn cưỡng: “Thì ra là anh Hỏa Hoằng. Sao anh Hỏa Hoằng lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chức tổng hội trưởng thương mại thế? Chuyện ở đây hình như không liên quan tới anh Hỏa Hoằng thì phải?"
Liệt Diễm cho Uông Giang Cần một cái liếc mắt: “Nói bậy bạ gì đó! Ba thành phố hợp nhất, thế lực ngầm bọn tôi cũng phải hưởng ứng chứ, tôi là người hưởng ứng đầu tiên nè. Từ khi tôi giết chết Từ Tân Bình, trong vòng ba ngày, toàn bộ thế lực ngầm của ba thành phố đều thần phục tôi, tôn vinh tôi trở thành đấng tối cao. Uông Giang Cần Yến
Mục Huy, hai nhà Uông và Yến các cậu có phải cũng nên thần phục tôi không?" Hai người nghe thấy câu này, sắc mặt đại biển. Đây là lời khiêu khích trần trụi, chẳng nể nang gì, hoàn toàn không đặt nhà họ Uông và nhà họ Yến vào mắt. "Hỏa Hoàng!" Trên mặt Uông Giang Cần hiện lên vẻ lạnh lùng: “Trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần! Nơi này là đại hội chủ tịch, xin anh hãy chú ý lời nói!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong mắt Liệt Diễm mang theo khí lạnh, anh ta nhìn chòng chọc vào Uông Giang Cần: “Trước giờ tôi vẫn nói chuyện như thế, cho dù bố của cậu tới đây tôi cũng sẽ nói chuyện như vậy! Cậu cho rằng cậu là ai? Dám đứng trước mặt tôi gào thét? Cậu có tin rằng bây giờ tôi sai người ném cậu ra ngoài luôn không?”
Uống Giang Cần vô cùng giận dữ, nhưng anh ta không dám chọc giận Liệt Diễm.
Liệt Diễm không hề giống Châu Vương Bình.
Châu Vương Bình, chỉ là đại ca trước kia của Danh Nam, nhưng Liệt Diễm bây giờ là đại ca của cả ba thành phố, có thực lực Từ Tân Bình, người trời sinh đã đạt được cấp tám
Quan trọng hơn, anh ta là người của Ám Dạ Vương!
Yến Mục Huy đứng bên cạnh vội vàng cười làm lành, nói: "Đại ca Hỏa Hoằng, anh bớt giận. Không biết tại sao anh Hỏa Hoằng lại tới đây thế?" "Chẳng lẽ các cậu còn chưa thấy rõ?" Liệt Diễm đánh mắt về phía Tiêu Hào, nói: "Tôi tới đây là để ủng hộ nhà họ Tiêu. Hiện tại và cả tương lai, tôi cũng sẽ ủng hộ nhà họ Tiêu. Không phải các cậu vì cái chức vị tổng hội trưởng thương mại mà muốn so thế lực sao? Vậy chúng ta thử một lần đi, xem xem là nhà họ Uông và nhà họ Yến lợi hại, hay là tôi lợi hại!"
Vừa dứt lời, mọi người ở đây ai cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Hỏa Hoằng ủng hộ nhà họ Tiêu!
Sắc mặt Liễu Vĩnh thay đổi mãnh liệt, anh ta không thể nào ngờ được rằng Tiêu Hào có thể mời tới đại ca thế lực ngầm của ba thành phố.
Lời của Hỏa Hoằng đã rất rõ ràng, bây giờ và cả tương lai cũng sẽ ủng hộ Tiêu Hào.
Vậy sau này, còn ai có thể đối phó Tiêu Hào? Còn ai dám đối phó Tiêu Hào?
Hai người Uông Giang Cần và Yến Mục Huy không hề rằng cãi lại Liệt Diễm. Bởi vì có phản bác cỡ nào cũng vô dụng.
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng áp lực. Hỏa Hoằng tới đã áp chế toàn bộ mọi người!
Băng Sương hỏi hai người Uông Giang Cần và Yến Mục Huy: "Hai vị, nếu như không có vấn đề gì, hiện tại nên để Liễu Kiến Quốc kế nhiệm tổng hội trưởng hội thương mai." "Chờ một chút!" Uông Giang Cần không cam lòng, không thể cứ thể nhận thua được: “Nếu Liễu Kiến Quốc có nhà họ Âu Dương và anh Hỏa Hoằng ủng hộ, vậy ông ấy tuyệt đối có thể đảm nhiệm vị trí này. Nhưng mà, điểm quan trọng nhất chính là tiền, tiền mới là thứ cần thiết. Tổng hội trưởng thương mại của ba thành phố, nếu trong tay chỉ có bốn lăm tỷ đô, vậy thì không có tư cách đảm nhận vị trí này."
Tiêu Hào cho Uông Giang Cần một cái liếc mắt, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Anh định so tài sản với tôi?" "Đúng vậy!" Uông Giang Cần nói: "Tiêu Hào, chỉ cần anh có thể lấy ra tiền, chỉ cần nhiều tiền hơn Liễu Vĩnh, vậy anh thắng!"
Nói xong, Liễu Vĩnh lấy ra một tấm thẻ: “Trong tấm thẻ này, có bốn trăm năm mươi tỷ đô. Muốn tra xét bất cứ lúc nào cũng được!”
Rất nhiều người hít vào một hơi sâu! Đây chính là thứ mà người ta gọi là thế gia đỉnh cấp, một tấm thẻ, bốn trăm năm mươi tỷ đô! Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tổng tài sản nhà họ Châu cũng chỉ có hơn một trăm tỷ đô, vậy mà nhà họ Uông người ta vừa ra tay chính là bốn trăm năm mươi tỷ đô tiền mặt.
Quá kinh khủng!
Liễu Vĩnh nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hào: “Tiêu Hào, nếu anh có bốn trăm năm mươi tỷ đô, vậy anh thắng, còn không có, thì mau nhận thua đi!"
Đối với một yêu cầu vô lý như vầy, Tiêu Hào hoàn toàn có thể từ chối. Số đông người cũng cho rằng Tiêu Hào sẽ từ chối. Không cần phải... so bốn trăm năm mươi tỷ đô với bọn họ, bởi vì chỉ luận lý lịch và bối cảnh thì Liễu Kiến Quốc đã đủ thắng rồi.
Không cần phải... Đi so với người khác xem có bao nhiêu tiền.
Nhưng Tiêu Hào lại nở nụ cười, dưới ánh mắt săm soi của mọi người, anh lấy ra một tấm thẻ.
Một tấm thẻ màu đen.
Tấm thẻ này, trước kia từng xuất hiện trong đại hội đấu thầu của nhà họ Lương. "Bốn trăm năm mươi tỷ đô mà thôi." Tấm thẻ đen lắng lặng nằm trong tay Tiêu Hào: “Trong tấm thẻ này của tôi có hơn bảy trăm tỷ đô"
Tiêu Hào vừa dứt lời, mọi người ở hiện trường vô cùng khiếp sợ.
Người biết Tiêu Hào đều hiểu rõ Tiêu Hào chưa từng nói hươu nói vượn, mà dù có nói, thì cuối cùng cũng đều thực hiện được.
Tựa như lần trước ở nhà họ Lương, tất cả mọi người ai cũng cho rằng trong thẻ của Tiêu Hào không có một trăm năm mươi tỷ đô, kết quả cuối cùng là đồng loạt bị vả mặt.
Lần này, cũng là tấm thẻ đó, Tiêu Hào lại nói có bảy trăm tỷ đô.
Nhưng Liễu Kiến Quốc lại tin, ông ta không có bất cứ nghi ngờ gì. Bởi vì, trong đại hội đấu thầu lần trước ở nhà họ Lương, ông ta đã tự mình kiểm tra thẻ của Tiêu Hào. Tuy rằng không nhìn tới hạn ngạch, nhưng có thể chuyển một trăm tỷ!
Liễu Nguyệt Hân giật mình nhìn Tiêu Hào.
Đường Minh Tam, Châu Thiên Bắc, Lương Thiếu Thu đứng bên cạnh cũng viết hai chữ khiếp sợ lên mặt.
Bảy trăm tỷ đô!
Tiêu Hào thật sự có bảy trăm tỷ đô, vậy đã đủ đoạt được cái danh nhà giàu của ba thành phố rồi!
Thậm chí, còn sẽ cao siêu hơn tất cả nhà giàu nữa đó!
Bảy trăm tỷ đô trong tay Liễu Vĩnh nhất định là số vốn mà cả hai nhà họ Uông và Yến cùng nhau góp vào.
Liễu Vĩnh vốn tràn đầy tự tin, anh ta sống lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, thế mà tấm thẻ trong tay lại có tận bốn lăm tỷ đô.
Nghe thấy con số này, anh ta vô cùng hưng phấn. Anh ta muốn dùng bốn lắm tỷ đỗ đè bẹp Tiêu Hào. Nhưng khi anh ta nghe thấy trong tay Tiêu Hào có bảy trăm tỷ đô thì bằng... trong lòng anh ta như rơi xuống đáy cốc.
Anh ta không có tự tin.
Nhớ tới những chuyện đã xảy ra, toàn bộ thành viên nhà bọn họ lần lượt tìm cách đối phó Tiêu Hào, mà lần nào cũng thua, không hề thắng nổi dù chỉ một trận Lần trước, lúc Tiêu Hào cầm tấm thẻ đen này, nói trong đó có một hơn một trăm năm mươi tỷ đô, Liễu Vĩnh cũng ở đó.
Sau đó, thầy giáo của anh cả, Lôi Thiên của quận chín tới bắt Tiêu Hào đi, nhưng sau một hồi, Tiêu Hào lại toàn thân trở về!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Chương 258: Bốn trăm năm mươi tỷ đô
Người tới chính là Liệt Diễm. Trong đại hội, không một ai có thể mang bảo vệ hoặc đàn em vào cùng, ngay cả nhà giàu của ba thành phố cũng không được!
Nhưng Liệt Diễm lại có thể nghênh ngang dẫn theo tám người cùng vào, nói lên thân phận và quyền lực của Liệt Diễm.
Tất cả mọi người ở đây đều biết Liệt Diễm. Là vua thế lực ngầm của ba thành phố.
Lần trước, sau khi đấu một trận với Từ Tân Bình, Liệt Diễm lấy thế sét đánh không kịp bưng tại càn quét cả ba thành phố, thống trị toàn bộ thế lực ngầm của ba thành phố!
Thực lực cá nhân của Liệt Diễm, cộng thêm sau lưng có Ám Dạ Vương và thủ đoạn máu lạnh mạnh mẽ của anh ta khiến toàn bộ thế lực ngầm phải tâm phục khẩu phục!
Từng người trong thế lực ngầm đều biết, là Liệt Diễm giết chết Từ Tân Bình, còn Tiêu Hào lại không có bao nhiêu người nhắc tới.
Bởi vì, Tiêu Hào thua dưới tay Liệt Diễm. Mà đại đa số người cũng chỉ nhớ rõ kẻ mạnh nhất.
Chỉ trong giây lát, Liệt Diễm đã tiêu sái bước tới trước mặt Uông Giang Cần và Yến Mục Huy. "Cậu Uông, Yến Mục Huy!"
Liệt Diễm nhìn chằm chằm hai người: "Hai người các cậu cho rằng, tôi không vào được hội trường này sao? Các cậu cho rằng, các cậu có thể lấy tay che trời ở ba thành phố này ư? Thật ngại quá, có tôi ở đây, các cậu không thể làm được gì đâu."
Trong lòng hai người kia vô cùng khiếp sợ, khóe miệng Uống Giang Cần co lại. Bọn họ không thể ngờ được, người bước vào lại là vua thế lức ngầm ở ba thành phố, Hỏa Hoằng!
Cái người này từ khi bước vào thành phố Danh Nam thì chưa có tiếng nói gì. Sau khi giết chết Từ Tân Bình là vang danh toàn bộ ba thành phố!
Sau khi trở thành vua của thế lực ngầm ở ba thành phố, thế lực cao ngất, nhất thời không ai sánh kịp!
Hơn nữa anh ta còn được cao thủ do Ám Dạ Vương phải tới giúp đỡ. Bây giờ, với lực lượng và bối cảnh của Hỏa Hoằng, cho dù là những nhà giàu có của ba thành phố cũng phải kiêng kị ba phần!
Uông Giang Cân nở nụ cười miễn cưỡng: “Thì ra là anh Hỏa Hoằng. Sao anh Hỏa Hoằng lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chức tổng hội trưởng thương mại thế? Chuyện ở đây hình như không liên quan tới anh Hỏa Hoằng thì phải?"
Liệt Diễm cho Uông Giang Cần một cái liếc mắt: “Nói bậy bạ gì đó! Ba thành phố hợp nhất, thế lực ngầm bọn tôi cũng phải hưởng ứng chứ, tôi là người hưởng ứng đầu tiên nè. Từ khi tôi giết chết Từ Tân Bình, trong vòng ba ngày, toàn bộ thế lực ngầm của ba thành phố đều thần phục tôi, tôn vinh tôi trở thành đấng tối cao. Uông Giang Cần Yến
Mục Huy, hai nhà Uông và Yến các cậu có phải cũng nên thần phục tôi không?" Hai người nghe thấy câu này, sắc mặt đại biển. Đây là lời khiêu khích trần trụi, chẳng nể nang gì, hoàn toàn không đặt nhà họ Uông và nhà họ Yến vào mắt. "Hỏa Hoàng!" Trên mặt Uông Giang Cần hiện lên vẻ lạnh lùng: “Trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần! Nơi này là đại hội chủ tịch, xin anh hãy chú ý lời nói!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong mắt Liệt Diễm mang theo khí lạnh, anh ta nhìn chòng chọc vào Uông Giang Cần: “Trước giờ tôi vẫn nói chuyện như thế, cho dù bố của cậu tới đây tôi cũng sẽ nói chuyện như vậy! Cậu cho rằng cậu là ai? Dám đứng trước mặt tôi gào thét? Cậu có tin rằng bây giờ tôi sai người ném cậu ra ngoài luôn không?”
Uống Giang Cần vô cùng giận dữ, nhưng anh ta không dám chọc giận Liệt Diễm.
Liệt Diễm không hề giống Châu Vương Bình.
Châu Vương Bình, chỉ là đại ca trước kia của Danh Nam, nhưng Liệt Diễm bây giờ là đại ca của cả ba thành phố, có thực lực Từ Tân Bình, người trời sinh đã đạt được cấp tám
Quan trọng hơn, anh ta là người của Ám Dạ Vương!
Yến Mục Huy đứng bên cạnh vội vàng cười làm lành, nói: "Đại ca Hỏa Hoằng, anh bớt giận. Không biết tại sao anh Hỏa Hoằng lại tới đây thế?" "Chẳng lẽ các cậu còn chưa thấy rõ?" Liệt Diễm đánh mắt về phía Tiêu Hào, nói: "Tôi tới đây là để ủng hộ nhà họ Tiêu. Hiện tại và cả tương lai, tôi cũng sẽ ủng hộ nhà họ Tiêu. Không phải các cậu vì cái chức vị tổng hội trưởng thương mại mà muốn so thế lực sao? Vậy chúng ta thử một lần đi, xem xem là nhà họ Uông và nhà họ Yến lợi hại, hay là tôi lợi hại!"
Vừa dứt lời, mọi người ở đây ai cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Hỏa Hoằng ủng hộ nhà họ Tiêu!
Sắc mặt Liễu Vĩnh thay đổi mãnh liệt, anh ta không thể nào ngờ được rằng Tiêu Hào có thể mời tới đại ca thế lực ngầm của ba thành phố.
Lời của Hỏa Hoằng đã rất rõ ràng, bây giờ và cả tương lai cũng sẽ ủng hộ Tiêu Hào.
Vậy sau này, còn ai có thể đối phó Tiêu Hào? Còn ai dám đối phó Tiêu Hào?
Hai người Uông Giang Cần và Yến Mục Huy không hề rằng cãi lại Liệt Diễm. Bởi vì có phản bác cỡ nào cũng vô dụng.
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng áp lực. Hỏa Hoằng tới đã áp chế toàn bộ mọi người!
Băng Sương hỏi hai người Uông Giang Cần và Yến Mục Huy: "Hai vị, nếu như không có vấn đề gì, hiện tại nên để Liễu Kiến Quốc kế nhiệm tổng hội trưởng hội thương mai." "Chờ một chút!" Uông Giang Cần không cam lòng, không thể cứ thể nhận thua được: “Nếu Liễu Kiến Quốc có nhà họ Âu Dương và anh Hỏa Hoằng ủng hộ, vậy ông ấy tuyệt đối có thể đảm nhiệm vị trí này. Nhưng mà, điểm quan trọng nhất chính là tiền, tiền mới là thứ cần thiết. Tổng hội trưởng thương mại của ba thành phố, nếu trong tay chỉ có bốn lăm tỷ đô, vậy thì không có tư cách đảm nhận vị trí này."
Tiêu Hào cho Uông Giang Cần một cái liếc mắt, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Anh định so tài sản với tôi?" "Đúng vậy!" Uông Giang Cần nói: "Tiêu Hào, chỉ cần anh có thể lấy ra tiền, chỉ cần nhiều tiền hơn Liễu Vĩnh, vậy anh thắng!"
Nói xong, Liễu Vĩnh lấy ra một tấm thẻ: “Trong tấm thẻ này, có bốn trăm năm mươi tỷ đô. Muốn tra xét bất cứ lúc nào cũng được!”
Rất nhiều người hít vào một hơi sâu! Đây chính là thứ mà người ta gọi là thế gia đỉnh cấp, một tấm thẻ, bốn trăm năm mươi tỷ đô! Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tổng tài sản nhà họ Châu cũng chỉ có hơn một trăm tỷ đô, vậy mà nhà họ Uông người ta vừa ra tay chính là bốn trăm năm mươi tỷ đô tiền mặt.
Quá kinh khủng!
Liễu Vĩnh nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hào: “Tiêu Hào, nếu anh có bốn trăm năm mươi tỷ đô, vậy anh thắng, còn không có, thì mau nhận thua đi!"
Đối với một yêu cầu vô lý như vầy, Tiêu Hào hoàn toàn có thể từ chối. Số đông người cũng cho rằng Tiêu Hào sẽ từ chối. Không cần phải... so bốn trăm năm mươi tỷ đô với bọn họ, bởi vì chỉ luận lý lịch và bối cảnh thì Liễu Kiến Quốc đã đủ thắng rồi.
Không cần phải... Đi so với người khác xem có bao nhiêu tiền.
Nhưng Tiêu Hào lại nở nụ cười, dưới ánh mắt săm soi của mọi người, anh lấy ra một tấm thẻ.
Một tấm thẻ màu đen.
Tấm thẻ này, trước kia từng xuất hiện trong đại hội đấu thầu của nhà họ Lương. "Bốn trăm năm mươi tỷ đô mà thôi." Tấm thẻ đen lắng lặng nằm trong tay Tiêu Hào: “Trong tấm thẻ này của tôi có hơn bảy trăm tỷ đô"
Tiêu Hào vừa dứt lời, mọi người ở hiện trường vô cùng khiếp sợ.
Người biết Tiêu Hào đều hiểu rõ Tiêu Hào chưa từng nói hươu nói vượn, mà dù có nói, thì cuối cùng cũng đều thực hiện được.
Tựa như lần trước ở nhà họ Lương, tất cả mọi người ai cũng cho rằng trong thẻ của Tiêu Hào không có một trăm năm mươi tỷ đô, kết quả cuối cùng là đồng loạt bị vả mặt.
Lần này, cũng là tấm thẻ đó, Tiêu Hào lại nói có bảy trăm tỷ đô.
Nhưng Liễu Kiến Quốc lại tin, ông ta không có bất cứ nghi ngờ gì. Bởi vì, trong đại hội đấu thầu lần trước ở nhà họ Lương, ông ta đã tự mình kiểm tra thẻ của Tiêu Hào. Tuy rằng không nhìn tới hạn ngạch, nhưng có thể chuyển một trăm tỷ!
Liễu Nguyệt Hân giật mình nhìn Tiêu Hào.
Đường Minh Tam, Châu Thiên Bắc, Lương Thiếu Thu đứng bên cạnh cũng viết hai chữ khiếp sợ lên mặt.
Bảy trăm tỷ đô!
Tiêu Hào thật sự có bảy trăm tỷ đô, vậy đã đủ đoạt được cái danh nhà giàu của ba thành phố rồi!
Thậm chí, còn sẽ cao siêu hơn tất cả nhà giàu nữa đó!
Bảy trăm tỷ đô trong tay Liễu Vĩnh nhất định là số vốn mà cả hai nhà họ Uông và Yến cùng nhau góp vào.
Liễu Vĩnh vốn tràn đầy tự tin, anh ta sống lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, thế mà tấm thẻ trong tay lại có tận bốn lăm tỷ đô.
Nghe thấy con số này, anh ta vô cùng hưng phấn. Anh ta muốn dùng bốn lắm tỷ đỗ đè bẹp Tiêu Hào. Nhưng khi anh ta nghe thấy trong tay Tiêu Hào có bảy trăm tỷ đô thì bằng... trong lòng anh ta như rơi xuống đáy cốc.
Anh ta không có tự tin.
Nhớ tới những chuyện đã xảy ra, toàn bộ thành viên nhà bọn họ lần lượt tìm cách đối phó Tiêu Hào, mà lần nào cũng thua, không hề thắng nổi dù chỉ một trận Lần trước, lúc Tiêu Hào cầm tấm thẻ đen này, nói trong đó có một hơn một trăm năm mươi tỷ đô, Liễu Vĩnh cũng ở đó.
Sau đó, thầy giáo của anh cả, Lôi Thiên của quận chín tới bắt Tiêu Hào đi, nhưng sau một hồi, Tiêu Hào lại toàn thân trở về!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Bình luận facebook