Giọng nàng nhàn nhạt, như không hề có lực uy hiếp, nhưng nghe vào tai Thẩm trắc phi lại giống như âm thanh của ma quỷ. Lòng như có một con thỏ không ngừng nhảy múa, nàng sợ hãi, thân hình run rẩy không ngừng.
Thẩm quý phi lại cúi đầu suy tư, không biết đang nghĩ gì.
Thu Cúc liếc nhìn Lưu chưởng quỹ, lòng bỗng nhiên lại loạn lên.
Hồng Lăng và Thanh Bình hai mặt nhìn nhau, môi mím chặt lại.
Tú Ngọc đang hoảng hốt lo sợ, thình lình nghe Mộ Dung Thư nhắc tới chuyện đó, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy dữ dội. Nhìn sang Lưu chưởng quỹ thấy hắn đang tò mò nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển!
Mộ Dung Thư âm thầm thu hết thần sắc mấy người bọn họ vào đáy mắt, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói với Lưu chưởng quỹ:
– Nhìn dáng vẻ của Lưu chưởng quỹ hình như là có biết đại nha hoàn Tú Ngọc của phủ Nam Dương Vương chúng ta?
– Vâng. Tú Ngọc cô nương từng mua thuốc ở chỗ tiểu nhân, cũng dùng một số tiền lớn mua chuộc tiểu nhân, bảo tiểu nhân đừng nói việc này cho người khác. Trước đó tiểu nhân chưa đến Phủ Nam Dương Vương lần nào, cũng không biết Tú Ngọc cô nương là đại nha hoàn của phủ Nam Dương Vương.
Lưu chưởng quỹ cúi đầu cung kính trả lời. Khi tiến vào phủ Nam Dương Vương cũng là lúc hắn ý thức được không ổn. Hơn nữa cái gã Mã hộ vệ bên cạnh kia lại một mặt sát khí, bất đắc dĩ hắn buộc phải nói thật, đồng thời cũng chặt đứt một con đường phát tài.
– Ồ? Cụ thể là thuốc gì?
Mộ Dung Thư khẽ nhếch môi, hơi hé ra đôi mắt đã trở nên lợi hại sắc bén như loài báo, nhẹ giọng hỏi.
Lưu chưởng quỹ do dự liếc nhìn Tú Ngọc đã kinh hoảng thất sắc, trầm giọng trả lời:
– Là mấy vị thuốc có tác dụng tránh thai như tử thảo, hoàng bách, khổ đinh trà...
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, mọi người như ngừng hô hấp, không dám thở mạnh.
Thẩm trắc phi chống tay lên ghế, sắc mặt tái nhợt chỉa vào Mộ Dung Thư, trong lòng hoảng hốt. Nàng cũng không biết Mộ Dung Thư âm thầm làm nhiều việc ở sau lưng mình như vậy!
– A? Nhị muội, nha đầu bên cạnh ngươi này có tình lang phải không? Mới lén lút mua thuốc tránh thai như thế?
Người vừa vào nhà kề đã im hơi lặng tiếng, Thẩm quý phi, lúc này mở miệng. Ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn về phía Thẩm trắc phi, tuy là câu hỏi nhưng trong ý tứ trong mắt lại là khẳng định.
Nghe vậy, hai mắt Thẩm trắc phi lập tức sáng lên, xoay người chỉ tay vào Tú Ngọc, lạnh lùng quát:
– Hay cho một ả Tú Ngọc! Đây chính là nha đầu hồi môn của ta, tại sao có thể làm chuyện đồi phong bại tục như thế! Ngươi thật đúng là bôi tro trát trấu vào mặt ta! Khó trách hôm nay vương phi lại nói ta như thế, thì ra cũng tại ngươi nha đầu này ở sau lưng làm việc dâm ô như thế.
Thân hình Tú Ngọc lảo đảo lui ra sau, không thể tin nhìn về phía Thẩm trắc phi.
– Chủ tử, người đang nói cái gì? Nô tì …
– Đừng có mà lại già mồm át lẽ phải, ngày hôm nay ngay cả vương phi nhân từ nương tay, không truy cứu ngươi tội dâm loạn vương phủ thì ta cũng không thể tha cho ngươi.
Thẩm trắc phi lớn tiếng gầm lên, không cho Tú Ngọc cơ hội lên tiếng biện giải.
Thẩm quý phi hài lòng cười cười. Nhu nhi vẫn thật thông minh, phản ứng linh mẫn như thế.
Mộ Dung Thư nhìn Thẩm quý phi và Thẩm trắc phi kẻ xướng người hoạ, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.
– Thẩm trắc phi cũng không cần tức giận như thế. Nếu đúng là Tú Ngọc mua thuốc tránh thai cho mình dùng, nàng chính là phạm vào quy củ của vương phủ, bổn vương phi tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Tú Ngọc sững sờ trong chốc lát, đã quên luôn việc giải thích.
– Thanh Bình, đưa Lưu chưởng quỹ xuất phủ.
Mộ Dung Thư trầm giọng ra lệnh.
– Vâng. Tiểu nhân cáo lui.
Sau khi Lưu chưởng quỹ đi khỏi, Mộ Dung Thư liền nhìn về phía Tú Ngọc, dưới ánh mắt khẩn trương không thôi của Thẩm trắc phi và Thẩm quý phi, từ tốn lên tiếng:
– Thẩm trắc phi nói ngươi có tình lang, nếu đây là sự thật, vậy cho dù bổn vương phi không nghĩ trừng trị ngươi cũng không có cách nào. Dù sao, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tội dâm loạn không thể xem nhẹ mà bỏ qua.
– Vương phi không cần thẩm vấn cho phí công, lúc này muội muội mới chợt hiểu ra. Trách không được mấy ngày nay nha đầu Tú Ngọc kia luôn luôn tại tinh thần hoảng hốt, thì ra là có tình lang.
Thẩm trắc phi lập tức mở miệng nói.
Bên này Thẩm quý phi quát lên:
– Người tới, đem nha đầu dám dâm loạn vương phủ mang xuống, nhốt vào sài phòng, chờ gia pháp xử trí!
Mấy nha đầu bà tử ngoài cửa lẫn Mã hộ vệ đứng ở góc phòng nghe vậy đều đồng loạt giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư.
– Ha ha, quý phi nương nương đừng lo lắng. Tuy rằng đây là chuyện chẳng hay ho gì, có điều cũng nên cho người ta một cơ hội biện giải không phải sao? Huống hồ, quý phi nương nương không nên tức giận, nói gì đi nữa đây cũng là chuyện riêng của phủ Nam Dương Vương, quý phi nương nương nếu giận dữ ảnh hưởng đến sức khoẻ thì chẳng phải không tốt lắm?
Mộ Dung Thư cười khẽ một tiếng, ôn nhu nói.
Thẩm quý phi níu chặt mi. Mộ Dung Thư nói là nàng xen vào việc của người khác? Còn cảnh cáo nàng đây là phủ Nam Dương Vương chứ không phải hoàng cung mà tùy ý nàng giương oai diễu võ. Môi mấp máp như muốn phản bác nhưng khi đối mặt với nụ cười nhạt bên khóe môi của Mộ Dung Thư thì buộc phải nuốt lời sắp nói vào trong.
– Tỷ tỷ không tin muội sao? Nếu chuyện này xảy ra với nha đầu bên người muội, vậy việc này đáng ra là phải để muội xử lý.
Thẩm trắc phi nhíu mày lạnh giọng nói. Tiếp đó quay đầu trừng mắt một cái cảnh cáo Tú Ngọc.
Mới vừa rồi Tú Ngọc còn hoang mang, không biết chuyện gì xảy ra, lúc này xem như hiểu rõ. Nghe Thẩm trắc phi nói xong, tâm lạnh không thôi. Vì tự bảo vệ mình mà Thẩm trắc phi lại có thể không tiếc lời tổn hại danh dự của nàng!
Mộ Dung Thư cười nhạt lắc đầu nói:
– Thân thể Thẩm trắc phi còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu bổn vương phi đã tìm được chứng cớ thì chắc chắn có khả năng khiến những người không phục, muốn xảo biện nhằm chạy tội phải tâm phục khẩu phục. Thẩm trắc phi hãy yên tâm không cần nóng nảy. Chuyện này cứ để cho bổn vương phi xử lý đi. Huống hồ, hiện tại Thẩm trắc phi cũng không thể rời đi đâu, về chuyện ngươi hạ độc hại bổn vương phi, chờ xử lý Tú Ngọc xong, bổn vương phi còn muốn biết rõ ràng là có chuyện gì đó.
Thẩm trắc phi còn muốn nói tiếp, đã bị Mộ Dung Thư cản lại, không cho nàng cơ hội mở miệng. Nụ cười trên mặt Mộ Dung Thư chợt tắt, nhìn về phía Tú Ngọc, nghiêm khắc nói:
– Tú Ngọc, ngươi mua nhiều thuốc tránh thai như vậy chắc cũng không phải là một mình ngươi dùng chứ? Hoặc căn bản là chuẩn bị cho bốn vị phu nhân ở Bắc Viên dùng? Vì vậy họ mới có thể suốt ba năm ròng không hề mang thai. Phải không?
– Không phải, không phải nô tì.
Tú Ngọc quá sợ hãi lắc đầu, sợ tới mức mồm miệng không rõ lắc đầu phản bác.
Thẩm trắc phi hai tay nắm chặt thành đấm, quát Tú Ngọc đầy ý cảnh cáo:
– Tú Ngọc, nhưng chớ nói lung tung, nếu không liên luỵ đến người nhà thì có hối hận cũng không kịp.
Nghe vậy, cả người Tú Ngọc nhẹ bẫng, hoàn toàn không còn chút sức lực ngồi sững trên mặt đất, nhưng vẫn liên tục lắc đầu:
– Không phải nô tì gây nên, thật không phải là nô tì gây nên.
Mộ Dung Thư hơi mở đôi mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Thẩm trắc phi, lại nhìn Tú Ngọc cười lạnh nói:
– Như vậy tức là ngươi có tình lang? Nói đi, tình lang là ai?
– Nô tì không có tình lang, nô tì là bị người …
Tú Ngọc giãy giụa kêu lên, suýt đã nói ra đáp án, nhưng vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thẩm trắc phi lại lập tức ngậm miệng.
– Bổn vương phi nghe nói Tú Ngọc có một muội muội đang làm việc ở phòng bếp của phủ tể tướng. Ngày hôm nay bổn vương phi đã mời muội muội Tú Ngọc tới phủ Nam Dương Vương, lúc này đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh. Lát nữa, nếu như còn có cơ hội, Tú Ngọc, có lẽ còn có thể gặp muội muội ngươi lần cuối.
Mộ Dung Thư thản nhiên nói. Tươi cười vừa biến mất lại hiện lên môi.
Thẩm trắc phi kinh hãi, rốt cuộc ngồi không yên, đứng bật dậy. Thẩm quý phi ngẩng đầu cau mày nhìn Mộ Dung Thư. Nàng phát hiện dù Nhu nhi có dùng hết tâm tư cũng tuyệt đối đấu không lại Mộ Dung Thư! Chỉ bằng phần tâm cơ bày mưu tính kế người khác trong im lặng không một tiếng động này đã khiến cho Nhu nhi, thậm chí cả nàng đều không bì kịp.
Ngày hôm nay, chỉ e rằng Mộ Dung Thư muốn hoàn toàn vặn ngã Nhu nhi! Thẩm quý phi khó xử dời tầm mắt, kế tiếp nàng nên làm thế nào mới có thể giữ được Nhu nhi, lại càng không liên luỵ đến chính mình?
Tú Ngọc hoảng hốt, không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư :
– Vương phi!
– Nhẫn nại của bổn vương phi có hạn, nếu không muốn chọc giận ta thì hãy khai thật đi. Có lẽ bổn vương phi vẫn sẽ cho ngươi một con đường sống.
Mộ Dung Thư lạnh lùng nói.
Tú Ngọc chần chừ nhìn thoáng qua Thẩm trắc phi đang hoảng hốt, lại nhìn Thẩm quý phi một cái, cuối cùng sụp hai đầu gối quỳ xuống đất, hướng về phía Mộ Dung Thư dập đầu lạy ba cái, khai ra sự thật:
– Cầu xin vương phi đừng khó xử muội muội nô tì, nô tì sẽ khai hết toàn bộ sự thật. Thật ra nô tì không có tình lang …
– Tú Ngọc, ta là chủ tử của ngươi!
Sắc mặt Thẩm trắc phi tái mét, ngón tay mềm mại tức giận chỉ vào Tú Ngọc, giọng nói tàn nhẫn.
Tú Ngọc cắn chặt răng, cúi đầu gằm xuống đất, không nhìn tới sắc mặt đã hoảng loạn của Thẩm trắc phi, tiếp tục nói:
– Là Thẩm trắc phi sai nô tì mua thuốc tránh thai. Sau khi các vị phu nhân hầu hạ vương gia xong thì Thẩm trắc phi đều dặn nô tì đem thuốc tránh thai thêm vào cháo tổ yến, thậm chí bỏ vào cả bên trong các loại thuốc bổ cho bốn vị phu nhân dùng. Có một lần Tam phu nhân vẫn chưa dùng thuốc nên mới mang thai. Thẩm trắc phi không muốn để các phu nhân sinh con nối dõi của vương gia trước mình nên đã bỏ thuốc làm sảy thai vào thức ăn của Tam phu nhân. Thật sự tất cả đều là Thẩm trắc phi sai khiến nô tì đi làm.
Nói xong, nàng vẫn gục đầu trên đất, không dám ngẩng lên nhìn Thẩm trắc phi. Ngay cả vừa rồi Thẩm trắc phi vì tự bảo vệ mình mà nói xấu nàng, nhưng dù sao Thẩm trắc phi cũng là chủ tử của nàng, nếu như nàng không phải bảo vệ người thân, như vậy nhất định sẽ vì Thẩm trắc phi gánh lấy tất cả tội danh. Đáng tiếc, nàng còn có một muội muội!
Huống hồ, Thẩm trắc phi không quan tâm tình nghĩa chủ tớ, đúng lúc nàng cũng không cần để ý!
Người khắp phòng nghe được Tú Ngọc nói thì đồng loạt nhìn chằm chằm vào trên người Thẩm trắc phi.
– Nực cười! Chỉ bằng lời nói của một nha đầu đã muốn bếu xấu ta? Tỷ tỷ cũng đừng khinh người quá đáng!
Thẩm trắc phi cười lạnh một tiếng, trực tiếp đối đầu với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, giận quá hóa cười :
– Xem ra Thẩm trắc phi không có ý định nhận tội phải không? Tốt lắm, bổn vương phi sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!
Thẩm trắc phi không nói. Kỳ thực nàng biết hiện tại nói gì cũng đều là vùng vẫy trước khi chết. Tú Ngọc là nha hoàn hầu hạ bên người của nàng, tất nhiên biết hêt các chuyện của nàng, nhưng nàng không thể thừa nhận! Bằng không một khi các tội danh này được chứng thực, kết cục của nàng có thể đoán được, chắc chắn bị hưu! Nếu như bị hưu, cuộc sống sau này của nàng sẽ thế nào? Dù cho có về phủ tể tướng, cũng sẽ bị mọi người cười nhạo, càng làm cho phụ thân – thân là tể tướng còn mặt mũi nào mà sống trên đời?
Nàng nhìn về phía Thẩm quý phi cầu cứu. Trong tất cả những người ở khắp phòng hiện giờ, lúc này người duy nhất nàng có thể cầu cứu chỉ có Thẩm quý phi!
Chạm đến ánh mắt cầu cứu của Thẩm trắc phi, Thẩm quý phi đã muốn đứng dậy vì nàng lên tiếng xoay chuyển cục diện.
Nhưng tiếp đó Mộ Dung Thư đã hoàn toàn loại bỏ mục đích của nàng.
– Mấy ngày nay bổn vương phi rất thích ngủ. Sau khi đại phu chẩn đoán đã khẳng định là bị trúng độc. Loại độc này nếu dùng lâu dài có thể khiến ta cả đời vô sinh. Mà người hạ độc lại là đại nha hoàn Thu Cúc bên cạnh bổn vương phi!
Mộ Dung Thư quét ánh mắt lạnh như băng lên người Thu Cúc.
Người trong lòng luôn luôn lo lắng sợ hãi – Thu Cúc nghe vậy, thân hình run lên! Chợt nhớ tới hôm qua Mộ Dung Thư đã bắt đầu không ăn thức ăn nàng đưa tới, nhất thời hiểu rõ. Thì ra vương phi đã biết nàng hạ độc! Nàng đi theo bên người vương phi cũng được một thời gian, tất nhiên biết thủ đoạn của Mộ Dung Thư, biết có cãi chày cãi cối cũng vô dụng, liền lập tức quỳ sụp xuống.
Thấy thế, Thẩm quý phi nheo mắt.
Mộ Dung Thư miễn cưỡng nhìn lướt qua Thu Cúc, đưa tay chỉ về phía Thẩm trắc phi, không phải không có thất vọng, nói:
– Bổn vương phi tự nhận đã xem Thẩm trắc phi ngươi như muội muội ruột mà đối đãi, nhưng ta thật không ngờ … thật không ngờ ngươi hại ta. Ngươi mua chuộc nha hoàn bên cạnh bổn vương phi, hạ độc bổn vương phi! Thẩm trắc phi, lòng dạ ngươi thật độc ác! Hôm nay đúng lúc có quý phi nương nương ở đây, bổn vương phi phải để quý phi nương nương cho bổn vương phi một sự công bằng!
Ánh mắt mọi người mới vừa rồi còn tập trung trên người Mộ Dung Thư, vừa nghe lời này lập tức nhìn về phía Thẩm quý phi. Người nào không biết Thẩm trắc phi chính là muội muội ruột cùng cha cùng mẹ của Thẩm quý phi!
Thẩm quý phi sắc mặt nặng nề. Nàng nghĩ đến nát óc cũng không hiểu được suy nghĩ của Mộ Dung Thư, càng không biết Thu Cúc đã để lộ cái gì, lúc này lại nghe Mộ Dung Thư nói vậy, lại đổ chuyện này lên người Nhu nhi! Còn bắt nàng đứng ra phân xử?
– Đại tỷ, tỷ biết rõ, chuyện này không phải là ta làm!
Thẩm trắc phi cắn răng nói với Thẩm quý phi. Đây chính là tội danh có thật, hơn nữa do chính đại tỷ gây nên.
Mộ Dung Thư lúc này lại mở miệng nói:
– Thẩm trắc phi hạ độc mưu hại bổn vương phi, đồng thời lại cho bốn vị phu nhân dùng thuốc tránh thai, thậm chí mưu hại đứa con chưa được sinh ra của vương gia, ba điểm này cộng lại, tội Thẩm trắc phi không thể tha! Thẩm quý phi thâm minh đại nghĩa, xin làm chủ cho bổn vương phi.
Nhân lúc không ai chú ý, Thẩm quý phi ngoan độc trừng Mộ Dung Thư một cái. Trong nháy mắt ngắn ngủi, nàng đã hiểu Mộ Dung Thư biết rõ người hại bào thai trong bụng nàng ta là mình, cho nên mới ép nàng như thế! Lúc này, nàng không có con đường lựa chọn! Nàng là quý phi đương triều, thân phận tôn quý nhất, đồng thời trong bụng còn có con nối dõi của hoàng đế, tuyệt đối không thể có chuyện gièm pha gì! Mà hai tội danh của Nhu nhi cho dù có biện hộ léo lắt cỡ nào, Mộ Dung Thư khôn khéo như vậy thì sao có thể để cho Nhu nhi thoát được. Vì vậy, sau khi âm thầm cân nhắc, nàng rưng rưng nước mắt, trên mặt lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Thẩm trắc phi:
– Nhu nhi, ngươi làm cho bổn cung quá đau lòng. Ngươi là muội muội bổn cung, sao có thể làm nhiều việc xấu xa như vậy? Bày ra mưu kế thâm độc hại vương phi và bốn vị phu nhân. Dù cho ngươi có là muội muội ruột của bổn cung đi nữa, bổn cung cũng không thể nói sai sự thật.
Nghe vậy, thân hình Thẩm trắc phi run rẩy kịch liệt, lảo đảo lùi lại mấy bước, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệt, hai mắt trợn tròn nhìn Thẩm quý phi :
– Đại tỷ, ngươi! …
Đại tỷ chẳng những không ra mặt giúp đỡ, còn đem tất cả chuyện này đổ lên đầu nàng! Giúp Mộ Dung Thư bỏ đá xuống giếng! Đây là của đại tỷ nàng ư?
– Đưa Thẩm trắc phi đến quan phủ. Sau đó bổn cung sẽ hướng Nam Dương Vương thỉnh cầu hưu Thẩm trắc phi.
Thái độ Thẩm quý phi lạnh lùng, cố gắng không nhìn tới sắc mặt thay đổi đột ngột của Thẩm trắc phi, còn có ánh mắt tuyệt vọng.
Mộ Dung Thư khẽ rũ mi, mặt không chút thay đổi. Khóe mắt nhìn thoáng qua Thu Cúc đang quỳ dưới đất lặng im không nói.
– Ngươi không phải đại tỷ của ta! Thật không ngờ ngươi lại hại ta không cần đắn đo suy nghĩ!
Thẩm trắc phi cất tiếng cười lớn, chỉ vào Thẩm quý phi khàn giọng hét lên.
– Khởi bẩm vương phi, vương gia đã đến.
Ngoài cửa truyền đến tiếng một nha hoàn bẩm báo.
Vũ Văn Mặc đã tới! Trong mắt Thẩm trắc phi dấy lên một tia sáng mang tên hi vọng.
Không khí đột nhiên thay đổi, ngày hôm nay thật đúng là loạn!
Bình luận facebook