• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chính phi không bằng tiểu thiếp (4 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 14

Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm bóng người trên bình phong, lên tiếng, giọng nói mang theo run rẩy.



Vừa nghe được giọng nàng, cả thân hình Triệu Sơ không khống chế được run lên, lảo đảo lui về sau một bước dài.



Mộ Dung Thư! Nàng thật là Mộ Dung Thư!



Vừa rồi lúc đến, trong lòng hắn không ảo tưởng gì nhiều, dù sao nàng đã mất tích gần hai tháng. Trong hai tháng này cả hắn, Vũ Văn Mặc và mọi người đều dốc hết sức tìm nàng, nhưng vẫn không hề có tin tức gì. Mà trong phạm vi Đại Hoa quốc, cái tên Lưu Dung này nhiều không đếm hết, hiện thời trùng hợp xuất hiện ngay trước mặt như vậy, một lần nữa nghe được giọng nàng, thật khiến người ta không cách nào tin nổi. Thật sự xảy ra kỳ tích! Đầu ngón tay Triệu Sơ run rẩy, cả trái tim cũng đang đập liên hồi.



Sự khác thường của hắn khiến Liễu Dục bên cạnh chú ý. Liễu Dục nghi hoặc nhìn Triệu Sơ, hắn chưa bao giờ thấy Triệu Sơ thất thố như thế. Dù sao Liễu Dục cũng là người nhạy bén, vẻ như cũng mơ hồ phát hiện có gì đó không thích hợp. Lời nói vừa rồi của Lưu Dung cũng lộ ra nghi vấn.



– Ngươi còn sống?



Triệu Sơ đi về phía trước từng bước, rất dễ nhận ra giọng nói của hắn mang theo run rẩy. Nhưng khi hắn vừa định đẩy bình phong chắn trước mặt ra, cánh tay của hắn lại bị người khác kéo lại.



Sắc mặt Liễu Dục u ám, lạnh lẽo, thấp giọng nói với Triệu Sơ:



– Nam nữ có khác, biểu đệ không nên quên phép tắc, liên luỵ thanh danh của Liễu cô nương.



Bước chân Triệu Sơ hơi dừng lại, quay đầu dùng đôi mắt rét lạnh nhìn lướt qua Liễu Dục. Cái nhìn này ẩn chứa sự nghiêm túc lẫn cảnh cáo, Liễu Dục nhất thời nới lỏng cánh tay.



Mộ Dung Thư nghe Triệu Sơ run giọng hỏi, khoé môi bỗng hiện lên chút ý cười. Nàng chậm rãi bước xuống, chậm chạp đi về phía bình phong. Ngay lúc Triệu Sơ và Liễu Dục trao đổi ánh mắt, chỉ nghe âm thanh một vật trượt qua, bình phong đã bị đẩy qua một bên.



Kiều nhan như trước, nhưng trong đôi mắt luôn luôn tĩnh lặng không chút gợn sóng lại tràn đầy kích động và kinh hỉ. Triệu Sơ không dám dời mắt, nàng thật sự còn sống! Nhưng, hình như gầy đi, rốt cuộc trong khoảng thời gian này nàng đã trải qua những gì?



– Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.



Mộ Dung Thư dựa vào cây cột bên cạnh, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Triệu Sơ, tư thái tao nhã, tiếng nói dễ nghe, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần như hoa sen nở rộ tươi mát, vô cùng diễm lệ. Mấy ngày nay nàng sống một ngày như một năm, lo sợ bất an, khó mà yên lòng, hiện thời nhìn thấy Triệu Sơ, dường như cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, như đang chơi vơi ngoài biển rộng bao la chợt bắt được phao cứu mạng, có thể giúp nàng rời khỏi nơi này và cho nàng niềm tin.



Liễu Dục càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp. Bất chợt hắn nhớ ra, thời gian trước Triệu Sơ đang có mặt ở trấn Thượng Chí, hơn nữa khi hắn cứu Lưu Dung chính là ngày bắt được tên bắt cóc nguy hiểm kia. Cùng ở trấn Thượng Chí, như vậy, Lưu Dung và Triệu Sơ, quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ không đơn giản như Lưu Dung đã nói.



Triệu Sơ vốn chưa phát hiện ra Mộ Dung Thư có gì khác thường, nhưng lúc sau lại phát hiện dường như chân trái của nànghơi yếu, không có bao nhiêu sức lực. Tuy nãy giờ nàng vẫn thẳng nhưng lại dựa vào cây cột bên cạnh. Thời nay này nàng không có tin tức, chính là do bị thương?



Liễu Dục nhìn chằm chằm phản ứng của Triệu Sơ, lên tiếng giải thích:



– Lúc ấy Liễu cô nương bị rắn độc cắn nên hôn mê, ta lại không rõ thân thế của Lưu cô nương, chỉ có thể đưa Lưu cô nương về Liễu trấn tĩnh dưỡng.



– Làm phiền biểu ca.



Triệu Sơ gật gật đầu.



Lúc này, Mộ Dung Thư đột nhiên đứng không nổi, lảo đảo một chút. Triệu Sơ và Liễu Dục thấy thế đồng thời muốn đưa tay ra đỡ. Mà đột nhiên Triệu Sơ trầm mặt, lạnh giọng nói với Liễu Dục:



– Biểu ca chớ nên thất lễ!



Thái độ vừa rồi của Liễu Dục đối với Mộ Dung Thư rất không bình thường. Mà trong khoảng thời gian này Mộ Dung Thư ở tại Liễu phủ nhưng bên ngoài không hề biết chút tin tức gì về nàng, hắn lập tức đoán được, chắc chắn Liễu Dục đang âm thầm động tay động chân, hắn đối với nàng có suy nghĩ không an phận!



Cả người Liễu Dục bỗng nhiên khựng lại, không thể tin nhìn về phía Triệu Sơ. Mà lúc này Triệu Sơ đã đỡ Mộ Dung Thư lên, cũng dè dặt cẩn thận dìu Mộ Dung Thư đi về phía giường.



– Ta không sao, độc rắn cũng được thanh trừ, có điều chân trái không có sức, chờ thêm một thời gian hẳn là có thể đi lại.



Mộ Dung Thư nằm lại trên giường, nhìn Triệu Sơ đang vô cùng lo lắng cho nàng, cười nhạt trả lời.



Triệu Sơ nghe nói thế, không thu tay lại mà nghiêm túc bắt mạch cho Mộ Dung Thư. Giây lát, Triệu Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi:



– Cũng may ngươi châm cứu trừ độc kịp thời, hiện thời trong cơ thể còn sót lại chút độc, đã không còn nguy hiểm.



– Ừ, ngay khi bị rắn cắn, ta lập tức xé mảnh áo buộc đùi lại ngăn không cho độc tố lan tràn. May là còn kịp, nếu không e là độc sẽ lan ra toàn thân, tính mạng của ta cũng khó mà giữ được.



Mộ Dung Thư gật gật đầu, cười khẽ đáp.



Tính mạng khó giữ? Triệu Sơ bỗng nhiên nhẹ cau mày, trước mắt như hiện lên thời khắc sinh mạng Mộ Dung Thư gặp nguy hiểm. Lúc ấy nàng một mình đối mặt, giờ lại phải ở Liễu phủ mai danh ẩn tích trở thành Lưu Dung, bị Liễu Dục giữ chặt không thả không khác gì một người thiếp bị giam lỏng, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì! Triệu Sơ càng nghĩ lông mày càng nhăn.



Hai người nói chuyện lại đã quên ở trong phòng còn có Liễu Dục và Phi Nhi. Liễu Dục đứng đó sắc mặt vô cùng khó coi. Dường như hắn mơ hồ đoán được gì đó, Mộ Dung Thư sớm đã biết tâm ý của hắn, mà nam tử nàng thích nếu hắn không đoán sai thì chính là Triệu Sơ.



Phi Nhi cảm thấy ngoài ý muốn, dè dặt thận trọng ngẩng đầu nhìn Liễu Dục. Trên dưới người trong phủ đều biết tâm tư của thiếu gia đối với Lưu cô nương, lúc này Triệu Ngũ thiếu gia đến đây, mà biểu hiện của Lưu cô nương hình như nhiệt tình hơn rất nhiều so với thiếu gia, việc này…



– Thiếu gia?



Liễu Dục nhìn tình cảnh trước mắt mà thất thần, nếu người Lưu Dung thương nhớ là Triệu Sơ, mà vừa rồi Triệu Sơ khẩn trương khi thấy nàng như vậy, e rằng hai người đã sớm tình đầu ý hợp. Mà hắn tính là cái gì? So sánh với Triệu Sơ, hắn không hề có phần thắng! Nhưng, Triệu gia có thể chấp nhận một nữ tử như Lưu Dung sao?



Ngay lúc Liễu Dục thất thần, Triệu Sơ quay đầu nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:



– Ta cùng với Lưu cô nương đã lâu chưa gặp mặt, có nhiều chuyện muốn nói, thỉnh biểu ca chờ bên ngoài.



Nàng phí tâm tư muốn gặp hắn, nhất định là có việc gấp cần nói, bằng không dựa vào khả năng của nàng, tiếp qua một đoạn thời gian nữa là có thể hành động tự nhiên, Liễu phủ căn bản không thể giữ chân nàng. Có lẽ là vì… Vũ Văn Mặc đi.



Nghe vậy, ánh mắt Liễu Dục tối sầm lại, hắn vốn định lên tiếng từ chối, nhưng lại chợt phát hiện mình không có tư cách, đành gật đầu, phất phất tay với Phi Nhi, hai người cùng đi ra gian ngoài.



Chờ hai người đi rồi, Triệu Sơ không đợi Mộ Dung lên tiếng hỏi đã trầm giọng trả lời:



– Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì. Là về vương gia, và cả Hiên nhi, Hồng Lăng, đúng không?



Hiện thời bên ngoài, tin đồn về Vũ Văn Mặc đã lan truyền khắp nơi, cho dù nàng chỉ ở trong phòng không hề bước chân ra khỏi cửa thì trong lúc vô ý, đám hạ nhân cũng sẽ đem tin tức về Vũ Văn Mặc truyền đến tai nàng.



Mộ Dung Thư gật đầu, cũng không nghĩ đến việc Triệu Sơ đoán ra tâm tư của nàng.



– Ừ, từ khi ta bị thương rồi được cứu, mãi vẫn không cách nào liên lạc được với Hồng Lăng, vô cùng lo lắng cho nha đầu này và Hiên nhi. Đã nhiều ngày, tin đồn ở kinh thành càng lúc càng nhiều, trong đó có mấy phần thật mấy phần giả, ta chỉ muốn biết tình cảnh của hắn có phải vô cùng nguy cấp không?



– Hiện thời tình thế trong kinh vô cùng nghiêm trọng. Vương gia không chỉ gặp khó khăn trên triều đình mà còn lâm vào hiểm cảnh do lời đồn mà hắn nhất thời cố chấp truyền ra, vị trí Nam Dương Vương này có biết bao người mơ ước. Nếu là trước đây, nhất định vương gia sẽ giải trừ nguy cơ trong thời gian ngắn nhất. Mà hiện thời, cũng không biết vì sao hắn không hề có động tĩnh. Sau khi ngươi sống chết không rõ, Hiên nhi được vương gia đưa về kinh thành, cònHồng Lăng lại ở trấn Thượng Chí trông coi việc buôn bán tơ tằm của ngươi. Hồng Lăng làm việc trầm ổn, dựa theo kế hoạch trước đây ngươi vạch ra hợp tác với ta, hiện tại việc kinh doanh đã đi vào quỹ đạo.



Trong không gian với ánh sáng mờ mờkhông bằng ánh sáng ban ngày, đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Sơ rực lên, chăm chú quan sát từng biến hoá nhỏ trên mặt nàng.



Trong lòng Mộ Dung Thư run lên, quả nhiên như nàng đoán, hiện thời Vũ Văn Mặc thật sự lâm vào khốn cảnh! Mà rốt cuộc vì sao Vũ Văn Mặc không phản kích? Thế nhưng, trong đó còn có vài điểm đáng ngờ, nàng mở miệng dò hỏi:



– Hoa phi chính là công chúa Bắc Cương, sao Hoàng Thượng lại sủng ái nàng ta đến mức đó? Mà Vũ Văn Mặc bị hoàng thượng chất vấn có phải cũng liên quan đến Hoa phi không?



Nghe vậy, Triệu Sơ cười khổ, nói:



– Trước đây chúng ta cũng từng có nghi ngờđó. Bản thân ta cũng hi vọng như thế. Nhưng, dù sao hoàng thượng cũng đã lớn tuổi.



Hoàng thượng lớn tuổi sẽ hồ đồ sao? Nhưng Hoàng Thượng đăng cơ cũng chỉ mới mấy tháng! Hiển nhiên Mộ Dung Thư không tin.



Triệu Sơ lại nói:



– Mới đầu Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo đều cho rằng Hoàng Thượng chỉ là diễn một tuồng kịch cho Bắc Cương xem, nhưng hơn một tháng tới nay, Hoa phi được sủng ái, những phi tần khác trong cung khổ không thể tả, nhiều lần bị Hoa phi ức hiếp mà đến chỗ Hoàng Thượng thì người đều thiên vị cho Hoa phi. Đừng nói vương gia hiện thời bị Hoàng Thượng kiêng kị, hết sức chèn ép, ngay cả thái tử điện hạ và Hầu gia ở trước mặt hoàng thượng cũng không bằng trước kia. Điều khiến ta, thái tử điện hạ và Hầu gia khó hiểu chính là, Vũ Văn Mặc có vẻ như từ đầu tới cuối đều không có ý định phản kích, mà chúng ta cũng chỉ có thể yên lặng xem xét.



Tân đế đăng cơ, trong đó công lao của Vũ Văn Mặc ai cũng có thể thấy được, nhưng hiện thời hoàn cảnh của hắn cũng là điều không ai muốn gặp. Kết cục của một thế hệ công thần có lẽ sẽ rất thê thảm.



Mộ Dung Thư trầm mặc một lát. Tuy rằng nàng không cách nào đoán ra lí do Vũ Văn Mặc không phản kích lẫn vì sao tính tình Hoàng Thượng bỗng nhiên thay đổi, nhưng hiện thời, nàng thầm nghĩ trở lại kinh thành trợ giúp Vũ Văn Mặc vượt qua cửa ải khó khăn này! Nàng nhìn Triệu Sơ kiên định nói:



– Ta muốn nhanh chóng trở lại kinh thành.



Vẻ mặt Triệu Sơ vốn lạnh nhạt nhu hòa, tuy rằng khi nói đến tình cảnh của Vũ Văn Mặc thì như có nghi hoặc, nhưng sau khi nghe nàng nói xong, chân mày hắn nhíu lại, ngay sau đó vẻ mặt hắn như cười cười, trong nụ cười ẩn chứa sự sắc bén. Chỉ nghe hắn thấp giọng nhẹ nhàng hỏi:



– Ngươi có quyết định trở lại kinh thành không?



Nếu nàng trở lại kinh thành, vậy thì nàng sẽ lại là Nam Dương vương phi thân phận hiển quý. Nàng sẽ cùng Vũ Văn Mặc sóng vai đối mặt với người đời. Mà hắn không còn cơ hội nói chuyện dưới ánh đèn với nàng như lúc này. Vốn đã không có cơ hội, sau này càng không có cơ hội.



Mộ Dung Thư cũng biết tâm ý của Triệu Sơ, nhưng, nàng không có khả năng đáp lại. Tốt nhất nên giữ lại khoảng cách như tờ giấy mong manh giữa bọn họ. Một khi phá bỏ nó, cục diện sẽ trở thành xấu hổ. Nàng cũng biết, hắn không muốn nàng sẽ hối hận. Có lẽ trở lại kinh thành, những gì nàng gặp phải tuyệt đối không đơn thuần, có lẽ có đôi khi cũng sẽ oán giận, chán ghét.



Nhưng, vào thời khắc này, nàng không cách nào nghĩ quá nhiều, nàng muốn trở lại kinh thành, vào lúc gian nan nhất ở bên cạnh Vũ Văn Mặc cùng tiến cùng lùi.



– Đúng vậy. Hiện tại ta nhất định phải trở về. Nếu như ở lại đây, cho dù sau này có thể sống một cuộc sống bình an, nhưng chắc chắn ta sẽ hối hận. Hối hận quyết định ích kỷ lúc trước. Hắn vì ta không để ý danh tiếng, hậu quả, nhiều lần bảo vệ ta. Như vậy, lúc này đây, sao ta có thể trốn tránh?



Ánh mắt Mộ Dung Thư kiên định nhìn về phía Triệu Sơ, thận trọng đưa ra quyết định.



Mấy ngày trước đây nàng sẽ do dự, sẽ nghĩ đến cuộc sống sau khi trở về, nghĩ đến những gì mình đã trải qua trước đây và những gì thâm tâm mình vô cùng chán ghét. Nhưng nếu không trở về, nàng sẽ tiếc nuối cả đời, bị lương tâm tra tấn cả đời.



Về phần Triệu Sơ…



Khóe môi đỏ sẫm của Triệu Sơ run nhè nhẹ, nhưng ánh nến không đủ sáng đã giúp hắn che giấu rất tốt. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nói:



– Được. Ngày mai ta lập tức bắt tay chuẩn bị.



Nàng đã có lựa chọn, vậy hắn sẽ giữ lại khoảng cách như tờ giấy mỏng manh kia, giúp nàng hoàn thành mong muốn.



– Triệu Sơ, cám ơn.



Mộ Dung Thư nhìn Triệu Sơ, cực kì thận trọng, nặng nề lên tiếng.



Nghe vậy, đôi mắt cao nhã như trời xanh mây trắng của Triệu Sơ hiện lên nét cười:



– Vương phi không cần quá lo. Tình huống trong kinh có lẽ không đến mức như chúng ta nghĩ.



– Hi vọng như thế.



Mộ Dung Thư gật gật đầu.



Triệu Sơ nhìn nhìn thời gian cũng không còn sớm, hắn cũng không thể một mình ở riêng với Mộ Dung Thư quá lâu, bèn lui về phía sau từng bước.



– Vương phi nghỉ ngơi. Những việc còn lại giao cho ta xử lý đi.



Tâm tư của Liễu Dục đối với Lưu Dung quá rõ ràng, chuyện này e là có chút khó xử lý vẹn toàn.



– Liễu Dục đối với ta có ân cứu mạng.



Mộ Dung Thư thản nhiên nói. Nàng vốn cũng không phải là người ưa ra vẻ, đối mặt với Liễu Dục và người Liễu phủ, xác thực nàng không thể xử lý tốt được như Triệu Sơ. Lúc này đây, là nàng nợTriệu Sơ một lần.



Có lẽ là mấy ngày liên tục tinh thần căng thẳng đến nên buổi tối không thể yên giấc, vì vậy khi đã xác định có thể nhanh chóng trở lại kinh thành, tâm tình của nàng buông lỏng, mí mắt cũng cảm thấy nặng hơn.



Triệu Sơ nhìn thấy nàng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khóe miệng hơi hơi gợi lên, tự động nhẹ tay nhẹ chân rời đi.



Liễu Dục nhấp nhổm đứng bên ngoài, nhìn thấy Triệu Sơ đi ra, lập tức đi qua, trầm giọng hỏi:



– Ta muốn biết, ngươi và Lưu cô nương là quan hệ thế nào?



– Nàng không phải người ngươi có thể động tới. Ngươi âm thầm dùng thủ đoạn giam lỏng nàng, ngươi thật ngu xuẩn!



Triệu Sơ thấp giọng lên tiếng, trong giọng nói thậm chí có ý cảnh cáo.



Cả người Liễu Dục run lên. Hắn đương nhiên nghe ra sự lạnh lẽo trong lời nói của Triệu Sơ. Chỉ có điều, nhìn vào thái độ của Triệu Sơ thì có vẻ như vị biểu đệ này và Lưu Dung cũng không phải là loại quan hệ như hắn đã nghĩ.



Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhưng không chờ hắn mở miệng hỏi ra nghi ngờ của mình, Triệu Sơ đã bỏ đi.



Liễu Dục xoay người nhìn về phía phòng trong, muốn đi vào nhìn Lưu Dung. Hắn có một loại trực giác, sau này hắn sẽ không còn cơ hội gặp lại Lưu Dung. Nhưng vừa mới dợm chân bước, hắn cũng nhớ tới lời Triệu Sơ vừa nói. Hắn không phải kẻ quá ngu xuẩn, từ lời nói của Triệu Sơ đã nghe được vài phần ý cảnh cáo. Hắn không thể đi sai một bước, phá hủy Liễu gia. Chân vừa nhấc lên đã rụt về.



– Thiếu gia không vào thăm Lưu cô nương sao?



Phi Nhi dè dặt mở miệng hỏi. Nàng thật sự nghe không hiểu đoạn đối thoại vừa nãy của Triệu Ngũ thiếu gia và thiếu gia nhà mình. Có điều nàng cảm thấy Triệu Ngũ thiếu gia không hổ là con trai dòng chính của một đại gia tộc, phong cách hành sự thật rất uy nghiêm, nhìn thiếu gia nhà mình có vẻ như không dám lên tiếng nói lại nửa câu.



– Chăm sóc Lưu cô nương thật tốt.



Liễu Dục nói vừa dứt lập tức thật sâu nhìn phòng trong liếc mắt một cái rồi quay đầu đi.







Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Mộ Dung Thư đã dậy chuẩn bị sắp xếp hành lý. Thật ra ở Liễu phủ nàng cũng không có đồ gì nhiều, lúc đến không có gì, lúc đi đương nhiên cũng thế.



Ăn điểm tâm xong, Triệu Sơ sai người đến báo tin, một lúc sau sẽ khởi hành.



Sau khi Phi Nhi biết nàng phải đi, có mấy phần không nỡ:



– Nếu Lưu cô nương có thể ở lại Liễu phủ thì tốt rồi. Trong phủ ngoại trừ thiếu phu nhân cũng chưa thấy có ai tốt như Lưu cô nương vậy.



– Nha đầu ngốc, lời này đừng để người ta nghe được. Ta vốn cũng không phải là người Liễu phủ, đương nhiên sẽ có ngày phải đi.



Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời.



Phi Nhi đưa mắt nhìn Mộ Dung Thư từ trên xuống dưới, chống hông nói:



– Người Lưu cô nương ngưỡng mộ có phải là Triệu Ngũ thiếu gia không?



Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thư chợt loé lên, khóe miệng khẽ cong lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Những lời này của Phi Nhi sợ là có người muốn biết.



– Nghe nói hôm nay Lưu cô nương phải đi rồi. Sao lại đi gấp như vậy, không ở lại phủ thêm mấy ngày nữa? Ta còn chưa trò chuyện được mấy với Lưu cô nương đấy. Giờ Lưu cô nương lại sắp đi rồi.



Trương thị được nha hoàn đưa vào, thấy Mộ Dung Thư thì hết sức đon đả thân mật giữ người.



Mộ Dung Thư nhàn nhạt nhìn lướt qua Trương thị. Vị thiếu phu nhân này sửa miệng cũng thật nhanh, trước kia là muội muội, giờ là Lưu cô nương, trước kia trong tươi cười có vài phần giả dối, giờ đây là trong thân thiết mang theo chân thành.



– Trong khoảng thời gian ở Liễu phủ này đã làm phiền thiếu phu nhân quan tâm. Ta cũng đã quấy rầy quý phủ khá lâu, nếu còn tiếp tục thì ta cũng quá không hiểu chuyện rồi.



– Sao Lưu cô nương lại nói thế chứ. Nhìn thấy Lưu cô nương bị thương, sao có thể mặc kệ được?



Trương thị cười nói.



– Sau này nếu thiếu phu nhân có cơ hội đến trấn Thượng Chí, ta nhất định sẽ bày tiệc khoản đãi, sẽ chiêu đãi thiếu phu nhân thật tốt. Tới lúc đó thiếu phu nhân cũng đừng chê.



Mộ Dung Thư cười nhạt nói.



Nụ cười trên mặt Trương thị hơi sựng lại. Đến trấn Thượng Chí sao? E rằng vĩnh viễn nàng cũng không thể. Về phần Liễu Dục, sau này sợ là cũng không có cơ hội. Nàng nhấc khăn thêu khẽ che lại khóe môi, cười trả lời:



– Được, đến lúc đó e là phải quấy rầy Lưu cô nương rồi.



– Ha ha. Thiếu phu nhân khách khí.



Mộ Dung Thư khẽ cười nói, không bỏ qua bất kì nét mặt nào của Trương Thị. Vị thiếu phu nhân này rất để ý Liễu Dục, lại vì nữ giới và thanh danh mà buộc phải biểu hiện rộng lượng ở trước mặt người khác. Hiện thời nàng rời đi, chắc chắn Trương thị có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.



– Lần này muội muội quay về trấn Thượng Chí, nghe nói là Triệu Ngũ thiếu gia tự mình đưa à.



Trương thị uống vài ngụm trà xong, đưa mắt nhìn thẳng Mộ Dung Thư, trong giọng nói mang theo thăm dò.



Mộ Dung Thư rũ mắt, khoé miệng khẽ cong lên chút ý cười nhàn nhạt:



– Vâng, làm phiền Ngũ thiếu gia.



– Triệu Ngũ thiếu gia là người được rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ. Hiện thời Triệu Ngũ thiếu gia thật là để ý đến Lưu cô nương, e là những ngày lành của Lưu cô nương cũng sắp tới rồi.



Trương thị lại cầm ly trà lên, khéo léo che lại ánh mắt. Mà khi nàng cúi đầu, khoé mắt như có như không lướt qua Phi Nhi.



Lại thử? Trong lòng Mộ Dung Thư bất đắc dĩ, nàng cũng sắp đi rồi, Trương thị vẫn còn lo lắng?



– Triệu Ngũ thiếu gia chỉ là ân nhân của nhà chúng ta, không có gì khác.



Phi Nhi là người của Liễu Dục, khắp phủ đều biết. Lời này của Trương thị cũng chỉ là muốn thông qua Phi Nhi báo cho Liễu Dục biết, để Liễu Dục hết hy vọng. Không thể không nói, Trương thị quả thật không phải nữ tử bình thường.



Thế nhưng, tất cả những điều này đều không liên quan gì đến nàng, đương nhiên không cần phí tâm tư. Nàng phải dưỡng sức, lát nữa còn ngồi xe ngựa lên đường.



Trương thị thấy Mộ Dung Thư có vẻ như cũng không muốn nhiều lời cũng thức thời im lặng.



– Nô tì bái kiến thiếu phu nhân, Lưu cô nương. Triệu phu nhân tự mình đến thăm hỏi Lưu cô nương.



Ngoài cửa thấp thoáng bóng một tiểu nha đầu dáng dấp xinh đẹp, vừa vào phòng đã vội bẩm báo.



Mộ Dung Thư lập tức khép hờ hai mắt, vẻ mặt có vài phần lạnh lẽo. Sao Triệu phu nhân lại biết chuyện của nàng? E là nhờ phúc của Liễu Dục đi! Không ngờ chuyện đến lúc này còn phức tạp đến thế!



Đối với tình huống này Trương thị cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Triệu phu nhân cũng biết Lưu Dung sao? Nói như vậy, quan hệ giữa Lưu Dung và Triệu Sơ tuyệt đối không đơn giản!



– Lưu cô nương?



Nha đầu kia thấy Mộ Dung Thư không trả lời, lại lên tiếng.



– Mời Triệu phu nhân vào đi.



Vẻ mặt Mộ Dung Thư hơi trầm lại lạnh lùng nhìn tiểu nha đầu kia bảo.



Trương thị thấy Mộ Dung Thư đột nhiên thay đổi thái độ, vầng trán nàng như biểu hiện rất rõ ràng một loại uy nghiêm. Một Mộ Dung Thư như vậy nàng chưa từng thấy qua, dù sao những ngày ở trong phủ, Mộ Dung Thư đối với mọi người đều hết sức ôn hòa, chưa bao giờ lộ ra vẻ sắc bén như thế.



Giây lát, chỉ thấy một mình Triệu phu nhân tiến vào, không thấy nha hoàn Ánh Hồng hay đi theo hầu hạ bên người bà. Trong lòng Mộ Dung Thư buông lỏng, Triệu phu nhân trước sau như một vẫn rất cẩn thận.



Triệu phu nhân vừa vào phòng, nhìn thấy Trương thị đang đứng đối diện với Mộ Dung Thư thì thân hình hơi khựng lại, mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt.



Mộ Dung Thư lập tức đứng dậy với sự giúp đỡ của Phi Nhi, hành lễ với Triệu phu nhân:



– Lưu Dung gặp qua phu nhân.



Triệu phu nhân kín đáonghiêng người tránh Mộ Dung Thư thi lễ, nhìn lướt qua Trương thị trong phòng, sau đó thái độ có vài phần kính cẩn trả lời:



– Lưu cô nương đa lễ.



Tuy rằng hiện thời thế cục của Nam Dương Vương ở trong triều không rõ, nhưng Mộ Dung Thư vẫn là Nam Dương vương phi. Trước kia không biết thân phận của nàng đương nhiên có thể nhận lễ, nhưng bây giờ là không thể. Bà không biết tại sao Mộ Dung Thư lại xuất hiện ở Liễu phủ, nhưng bà đang lo lắng cho tiền đồ tương lai của Triệu gia. NhờLiễu Dục, bà mang theo một bụng nghi ngờ tự mình đến nghiệm chứng, từ đầu tới cuối vẫn là không thể tin Lưu Dung này quả thật là Mộ Dung Thư!



– Sao phu nhân lại tự mình đến đây? Bên người cũng không có nha hoàn hầu hạ?



Trương thị nhìn thấy Triệu phu nhân một mình bước vào, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng nhanh mắt nhanh tay đứng dậy tự mình bước lại đỡ bà.



– Cháu dâu hữu lễ, lão thân còn khoẻ mạnh, có thể tự đi được.



Triệu phu nhân ôn hòa nói với Trương thị.



Trương thị lễ phép cười nói:



– Nếu mấy ngày này phu nhân muốn đi dạo trong vườn, cứ sai người đến bảo cháu dâu, cháu dâu đi cùng ngài.



– Cháu dâu có lòng.



Triệu phu nhân vỗ vỗ tay Trương thị, ánh mắt lại nhìn về phía Mộ Dung Thư. Ánh mắt bà không sắc bén như trước đây, bởi bà đã biết thân phận Mộ Dung Thư, thân phận tôn ti có khác, bà đương nhiên không dám để lộ tâm tư ra ngoài.



Lòng Mộ Dung Thư trầm xuống, lúc này Triệu phu nhân lại xuất hiện, thật không ổn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom