Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 15-1
Lòng Mộ Dung Thư trầm xuống, lúc này Triệu phu nhân lại xuất hiện, thật không ổn!
– Nghe nói lát nữa Lưu cô nương định rời khỏi Liễu trấn à?
Triệu phu nhân nhìn về phía Mộ Dung Thư, trầm giọng hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, cười nhạt gật đầu trả lời:
– Vâng, vì bị thương nên đã ở lại Liễu phủ khá lâu, nếu lại tiếp tục quấy rầy thì ta thật sự rất băn khoăn.
Lúc này Triệu phu nhân tới gặp nàng chắc chắn là có mục đích, e là đã biết tình cảnh của Vũ Văn Mặc nên muốn khoanh tay đứng nhìn?
Ánh mắt sắc bén của Triệu phu nhân nhìn từ trên xuống dưới Mộ Dung Thư một lượt, nói:
– Nghe nói vết thương ở chân của Lưu cô nương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu cứ vậy mà ra đi e là sẽ khiến thương tổn càng nặng hơn đấy. Lưu cô nương cũng phải quan tâm đến thân thể chứ, ở Liễu phủ thêm mấy ngày không phải tốt hơn sao?
Khi nói những lời này, ánh mắt bà nhìn Mộ Dung Thư càng thêm sắc bén.
Trong lòng Trương thị lộp bộp một chút, nếu Lưu Dung tiếp tục ở lại Liễu phủ, đối với nàng mà nói chính là ác mộng. Nàng cúi đầu, âm thầm nhíu mày, rốt cuộc Triệu phu nhân đang muốn làm gì? Chẳng lẽ bà ấyđồng ý chuyện của Lưu Dung và Triệu Ngũ thiếu gia nên mới có thể bảo nàng taở lại Liễu phủ để có thể sớm chiều ở chung với con mình
Đang lúc tâm tư Trương thị nhấp nhổm không yên, khoé môi Mộ Dung Thư lại gợi lên một chút cười nhạt như có như không. Triệu phu nhân quả nhiên là có mục đích mới đến. Có điều, bà ta cho rằng Mộ Dung Thư nàng là kẻ ngu xuẩn sao? Chờ qua vài ngày, mọi chuyệntrong kinh thành chẳng phảilàkết cục đã định? Nếu phủ Nam Dương Vương bị thua, nàng sẽ rơi vào tình cảnh cá nằm trên thớt. Nếu không có chuyện gì, Triệu phu nhân chắc chắn vui tươi hớn hở để Triệu Sơ tự mình đưa nàng trở lại kinh thành. Bất kể thế nào, Triệu phu nhân cũng là lo lắng cho tương lai của Triệu gia, nhưng trước đây Triệu gia và phủ Nam Dương Vương có quan hệ khăng khít, vốn nên cùng tiến cùng lùi, nhưng đến thời khắc quyết định lại muốn đường ai nấy đi, điều này thật sự khiến lòng người lạnh lẽo! Nàng cũng không muốn bởi vì lần này trở lại kinh thành mà liên lụy Triệu Sơ, vì vậy Triệu phu nhân đi chuyến này thật đã tốn công vô ích.
Còn nữa, tuy Triệu phu nhân là trưởng bối nhưng còn chưa có tư cách quyết định thay nàng! Trong mắt Mộ Dung Thư lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cười nhạt nói:
– Từ trước tới nay ta là người làm việc khá thoải mái, không để ý nhiều thứ như thế. Có điều khiến phu nhân lo lắng âu cũng là lỗi của ta. Xin Triệu phu nhân yên tâm, thân thể của ta khôi phục rất tốt, chuyện đi lại với ta không phải là vấn đề gì lớn lao.
Nàng nói lời này vô cùng khách khí, Triệu phu nhân hẳn là nghe ra ý ở ngoài lời của nàng.
Triệu phu nhân nheo mắt, đáy mắt đã có một chút tức giận, sắc mặt bà hơi trầm xuống, nói:
– Hôm qua lão thân mới đến Liễu phủ, vừa nghe Lưu cô nương ở đây thì lập tức nghĩ nếu Lưu cô nương có thể ở lại bên cạnh lão thân mấy ngày thì thật sự là quá tốt. Mà hiện thời sức khoẻ của Liễu lão phu nhân không tốt, cũng cần Sơ Nhi ở cạnh chăm sóc.
Lời này của bà rất dễ hiểu, bà không muốn để Triệu Sơ hồi kinh cùng với Mộ Dung Thư!
Tình thế hiện thời ở kinh thành, một khi chạm đến, e rằng chính là tự nhảy vào hố lửa. Mấy trăm năm cơ nghiệp của Triệu gia tuyệt đối không thể cứ bị hủy như thế. Huống hồ Triệu phu nhân hiểu rất rõ tâm tư của con mình. Nó chưa bao giờ để ý một nữ tử nào, nhưng lại vô cùng quan tâm Mộ Dung Thư. Chuyện này tuyệt đối không thể. Trong mắt bà Mộ Dung Thư là Nam Dương vương phi, nhưng cũng là người không đứng đắn!
Trương thị là người thông minh, trong ngày thường hay làm nhất chính là vờ như mình là kẻ ngốc nghếch. Nhưng lúc này nàng không cần giả vờ cũng cảm thấy rất mơ hồ, rốt cuộc là giữa Lưu Dung và Triệu phu nhân có khúc mắc gì? Vì sao nàng cứ có cảm giác hai người đó đang giương cung bạt kiếm? Thế nhưng khi cẩn thận nghe lại không nhận ra điều gì bất thường quá, quả thực làm cho người ta khó hiểu. Dù sao trên mặt cả hai đều chỉ thấy ý cười nhàn nhạt.
– Từ lúc còn rất nhỏ Lưu Dung đã được dạy rằng, một người nếu ngay cả chữ hiếu cũngkhông biết thì xem như đã sống uổng một đời. Trong khoảng thời gian này ta đã xa nhà khá lâu, nếu còn không cố hết sức nhanh chóng quay về thăm người nhà, ở cạnh trưởng bối hầu hạ, chắc chắn sẽ bị người khác nói ra nói vào. Ta nghĩ Triệu phu nhân hẳn biết rõ, lời người đáng sợ.
Ánh mắt Mộ Dung Thư loé lên tia sáng, không chút dao động nhìn Triệu phu nhân, nói.
Triệu phu nhân nhíu nhíu mày. Xem ra Mộ Dung Thư đây là khăng khăng muốn kéo Triệu Sơ vào cục diệntrong kinh thành! Nghĩ đến đây, Triệu phu nhân không chút che giấu ánh mắt lạnh lẽo dành cho Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư lại làm như không thấy. Nàng cúi thấp đầu, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm. Lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu phu nhân:
– Xin phu nhân yên tâm. Chẳng qua ta chỉ làm phiền Ngũ thiếu gia đưa ta đến trấn Thượng Chí, ngoài ra cũng không có chuyện gì khác.
Mộ Dung Thư nàng tuyệt đối không phải kẻ lương thiện ngây thơ đến mức ngốc nghếch, vì đạt được mục đích, có đôi khi buộc phải lợi dụng người khác. Trên đường trở lại kinh thành nàng không muốn gặp phải bất kì sự cố gì. Một khi nàng đi một mình, nếu Liễu Dục âm thầm động tay động chân, nàng tay không tấc sắt đương nhiên không thể thoát được. Nhưng ngược lại nếu có Triệu Sơ hộ tống, chắc chắn có thể bình an về đến kinh thành. Hiện tại nàng đang rất nóng lòng muốn biết tình hình ởđóra sao, rốt cuộc Vũ Văn Mặc gặp phải chuyện gì, cho nên nàng không còn dư thừa hơi sức để ý tâm tư của Triệu phu nhân. Nhưng nàng có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không để Triệu Sơ bị dính vào!
Tuy rằng lời Mộ Dung Thư nói rất dễ hiểu, nhưng hiển nhiên là Triệu phu nhân lại không tin, bà nghiêm mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
– Lưu cô nương cùng lắm chỉ là một phụ nhân, chỉ cần hiểu được đạo hiếu là đủ. Cô nương nên biết, mọi việc tốt nhất là nên dựa vào đàn ông.
Ý của mấy lời này chính là nàng chỉ là phận đàn bà, không thể thay Triệu Sơ quyết định? Không có quyền bảo Triệu Sơ hộ tống nàng? Cho dù nàng trở về kinh thành cũng không thể thay đổi cái gì, còn không bằng ở Liễu phủ ngồi mát ăn bát vàng mà chờ đợi sẽ tốt hơn?! Đúng vậy, đôi mắt đen thẫm của Mộ Dung Thư chợt loé lên. Nàng không thể quyết định thay Triệu Sơ, nhưng giờ này khắc này, người duy nhất nàng có thể tin tưởng chỉ có hắn.
Trong lòng nàng biết rất rõ tâm ý của Triệu Sơ, nhưng lúc này đây nàng nhất định phải lợi dụng điều đó để nhanh chóng hồi kinh. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Rất rõ ràng Triệu phu nhân có thành kiến sâu sắc với Mộ Dung Thư. Bà nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, dù sao nàng tacũng là Nam Dương vương phi, cho dù hiện tại Nam Dương Vương lâm vào khốn cảnh, nhưng dù sao vẫn còn là một vị vương gia, thế lực gia tộc sau lưng cũng vô cùng to lớn, Triệu phu nhân không có quyền can thiệp vào việc của Mộ Dung Thư, càng không thể bắt buộc nàng! Vì vậy khi nói xong, Triệu phu nhân rất cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Thư.
Nhưng Mộ Dung Thư lại hơi rũ mắt, không lên tiếng.
Trương thị càng nghe càng mơ hồ. Nàng lặng lẽ cau mày quan sát sự thay đổi thái độ của Triệu phu nhân và Mộ Dung Thư.
– Hiện thời Triệu phu nhân đến Liễu phủ là muốn ở cạnh Liễu lão phu nhân làm tròn hiếu đạo, Lưu Dung vô cùng bội phục, từ Bình Thành đến Liễu trấn cũng không hề gần. Hiện thời Triệu phu nhân có nhiều chuyện cần bận tâm như thế, chuyện của ta tất nhiên không dám làm phiền Triệu phu nhân lo lắng.
Mộ Dung Thư thấp mắt, nhàn nhạt mở miệng trả lời, nhưng trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo.
Triệu phu nhân quả nhiên tròn mắt, không nói thêm gì nữa. Mà bà cũng biết nói gì chứ, cho dù hiện tại Mộ Dung Thư không nên để lộ thân phận, cho dù bà thật sự không muốn Triệu gia dính líu gì đến âm mưu tranh đấu trong triều thì bản thân Triệu gia quả cũng khó bảo toàn.
– Nếu Lưu cô nương đã quyết định đi, lão thân cũng không nhiều lời nữa. Lúc này lão phu nhân hẳn đã dậy, lão thân phải ở cạnh, sẽ không tiễn Lưu cô nương.
Triệu phu nhân đứng dậy gật gật đầu với Mộ Dung Thư, sau đó cũng không chờ Mộ Dung Thư đáp lại đã bỏ đi.
Trương thị thấy Triệu phu nhân đi rồi, lập tức đứng lên theo, cũng không quên nói với Mộ Dung Thư một câu:
– Bên cạnh Triệu phu nhân không có ai hầu hạ, giờ ta phải đưa Triệu phu nhân về viện của lão phu nhân. Vậy trước nói một tiếng với Lưu cô nương, lên đường bình an. Ngày sau có thời gian thì đến Liễu phủ làm khách nhé.
Dứt lời, nàng đến bên cạnh Triệu phu nhân đỡ bà rời đi.
Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng hai người, trên khuôn mặt hiện lên nét lạnh lẽo khó che giấu.
Lúc này cũng đã qua nửa canh giờ, còn chừng nửa canh giờ sẽ khởi hành. Nếu Triệu Sơ đã hứa với nàng chắc chắn không đến lúc lại đổi ý. Huống hồ Liễu Dục cũng không đủ khả năng giở trò sau lưng.
Quả nhiên không lâu sau, Triệu Sơ đã phái gã sai vặt của hắn đến.
– Ngũ thiếu gia lệnh nô tài đến đưa cô nương xuất phủ.
Gã sai vặt kia đứng ngoài cửa nói với Mộ Dung Thư đang ở trong phòng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư đang nóng lòng cũng thoáng thả lỏng.
Phi Nhi rất không nỡ, kéo kéo Mộ Dung Thư:
– Lưu cô nương lên đường bình an. Nếu sau này có cơ hội đến Liễu trấn thì nhất định phải tới Liễu phủ đấy.
Mộ Dung Thư nhìn về phía Phi Nhi, cười nói:
– Nếu ta đoán không sai, trước kia ngươi là nha đầu thông phòng của Liễu Dục phải không? Hi vọng về sau ngươi có thể sống tốt ở Liễu phủ.
Có một đêm, bỗng nhiên nàng ngủ không được nên rời giường, tự mình gắng gượng đi đến trước bàn châm trà, chợt nghe thấy phòng kế bên thoáng truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ái muội. Tuy rằng hai người kia đều cố gắng kiềm chế không dám gây tiếng động quá lớn nhưng dù gì nàng cũng là người đã trải qua chuyện nam nữ, đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Phi Nhi rất trung thành với Liễu Dục, vì vậy lúc nào cũng giúp Liễu Dục tìm cách thử nàng, nói hết những lời hay cho hắn. Thật ra Phi Nhi này cũng coi như là ngây thơ, lại cuồng si như thế.
– Lưu cô nương…
Phi Nhi không thể tin nhìn về phía Mộ Dung Thư, thì ra người ta đã sớm biết!
Mộ Dung Thư khẽ cong khoé môi, nhàn nhạt cười:
– Đi thôi.
Nàng nóng lòng muốn đi ngay. Tuy rằng lúc chạm đất chân trái vẫn khá đau, nhưng hiển nhiên trong mắt nàng những đau đớn này không là cái gì, chỉ như bị muỗi đốt.
Mãi cho đến lúc ra cửa cũng không thấy Liễu Dục, có lẽ hắn đang ở chỗ lão phu nhân chờ tin xấu của Triệu phu nhân.
Triệu Sơ đứng trước cửa, sau khi thấy nàng, trên khuôn mặt anh tuấn bức người hiện lên nụ cười rực rỡ chói mắt.
– Vì cầnxe ngựa quá gấp nên cũng mất chút thời gian chuẩn bị.
– Ta vốn cho là còn phải đợi thêm, không ngờ huynh đã chuẩn bị xong nhanh như thế.
Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời. Dứt lời, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa. Trước xe ngựa có một mã phu, vốn nàng không mấy chú ý, nhưng chợt phát hiện khi nàng nhìn người này thì thân hình hắn cong lên, dường như là hết sức kích động, lại như đang hành lễ.
Ở Liễu phủ này, chỉ có Triệu Sơ và Triệu phu nhân biết thân phận nàng nên cử động này của người đánh xe lập tức khiến nàng chú ý. Ngay khi Phi Nhi giúp nàng bước lên xe ngựa, Mộ Dung Thư bất ngờ thấy mã phu quay lại khiến nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn dưới mũ rơm.
Là Mã hộ vệ?
Mộ Dung Thư lại lần nữa cực kì mừng rỡ. Mã hộ vệ e ngại trước cửa phủ có người nhìn, mặt không đổi sắc hành lễ với Mộ Dung Thư, dù trong lòng cũng kích động không kém, khoé môi không ngừng run rẩy.
Mã hộ vệ vô cùng trung thành, tận tâm với Vũ Văn Mặc, là người được Vũ Văn Mặc tín tưởng nhất, cho nên lúc này Mộ Dung Thư cực kì mừng rỡ. Khoé mắt liếc đến Triệu Sơ, con ngươi đen của nàng chớp động, chợt nảy ra chủ ý bèn nói với Triệu Sơ:
– Nghe nói thân mình Liễu lão phu nhân không được tốt lắm, hẳn là không còn mấy ngày. Nếu lúc này Ngũ thiếu gia lại rời đi, sợ rằng sau này sẽ có tiếc nuối, mà trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy. Hiện tại đã có người đáng tin cậy hộ tống ta, Ngũ thiếu gia không cần lo lắng. Với tình hình hiện tại, có lẽ Ngũ thiếu gia ở lại Liễu phủ là thoả đáng nhất.
Trước đó để cho Triệu Sơ mạo hiểm cùng nàng, là nàng không còn lựa chọn nào khác, hiện thời có Mã hộ vệ hộ tống, sao nàng lại có thể ích kỷ khiến Triệu Sơ bỏ lại Triệu phu nhân và Liễu lão phu nhân để cùng nàng đến kinh thành đây?
– Xin Ngũ thiếu gia yên tâm, nô tài sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Mã hộ vệ nghe Mộ Dung Thư nói xong bèn xuống xe ngựa hành đại lễ với Triệu Sơ, vô cùng nghiêm túc nói.
Đôi mắt tối đen sâu thẳm kia của Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư, tươi cười trên trán chậm rãi tán đi. Giây lát, hắn gật gật đầu:
– Vậy Lưu cô nương cứ đi trước về trấn Thượng Chí thăm người thân đi. Chờ mấy ngày nữa ta cũng sẽ đến đó một chuyến.
Nếu nàng đã có quyết định, hắn cũng không nên đi theo khiến nàng phải bận tâm. Về phần kinh thành, hắn buộc phải đi, đúng lúc hắn cũng có một số việc cần giải quyết.
– Ừ, gặp lại sau.
Trước cửa phủ người rất đông, Triệu Sơ đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt nên nàng không thể nói nhiều hơn, bèn thả mành xe ngựa xuống, từ bên trong nặng nề nói vọng ra hai chữ “Gặp lại!” vô cùng thận trọng.
Mộ Dung Thư vừa mới thả rèm xe ngựa xuống, Liễu Dục từ trong phủ hốt hoảng bước ra, sắc mặt trắng bệch nhìn xe ngựa đã buông mành sắp khởi hành.
Liễu Dục không khống chế được muốn chạy tới trước xe ngựa. Nàng phải đi rồi! Về sau e là hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nàng. Đây là nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm, lập tức sẽ rời hắn mà đi, nơi nào đó trong lòng Liễu Dục đau đớn khôn nguôi.
Nhưng nam tử sống ở đời, trên người đều có gánh nặng và trách nhiệm. Nữ nhân và trách nhiệm, thường thường nữ nhân cũng chỉ có thể trở thành vật hi sinh và luôn không được coi trọng.
Triệu Sơ đưa tay cản hắn lại:
– Nếu muốn bảo toàn Liễu gia, ngươi tuyệt đối không thể bước về trước thêm một bước.
Liễu Dục là biểu ca của hắn, tất nhiên hắn nể tình ba phần, không quá tính toán. Nhưng hiện Mã hộ vệ lại chưa lên xe ngựa. Người này có lòng hộ chủ rất mạnh, nếu Liễu Dục dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, Mã hộ vệ tuyệt đối sẽ xuống tay không nể nang gì!
Ánh mắt Liễu Dục tràn đầy bi thương nhìn xe ngựa, lòng đau như cắt. Rốt cuộc hắn có chỗ nào không tốt? Nàng lại kiên quyết rời đi như thế? Hắn mơ hồ còn nhớ rõ cảnh tượng dưới chân núi ngày ấy, dáng vẻ kiên định của nàng, còn có một câu “Cứu ta” kia khiến hắn không cách nào quên.
Đời này, hắn sẽ không quên, đã từng có một người tên Lưu Dung, nữ tử khiến hắn động lòng, khiến hắn thiếu chút nữa muốn tháo xuống tất cả trách nhiệm trên người đuổi theo nàng.
– Nghe nói lát nữa Lưu cô nương định rời khỏi Liễu trấn à?
Triệu phu nhân nhìn về phía Mộ Dung Thư, trầm giọng hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, cười nhạt gật đầu trả lời:
– Vâng, vì bị thương nên đã ở lại Liễu phủ khá lâu, nếu lại tiếp tục quấy rầy thì ta thật sự rất băn khoăn.
Lúc này Triệu phu nhân tới gặp nàng chắc chắn là có mục đích, e là đã biết tình cảnh của Vũ Văn Mặc nên muốn khoanh tay đứng nhìn?
Ánh mắt sắc bén của Triệu phu nhân nhìn từ trên xuống dưới Mộ Dung Thư một lượt, nói:
– Nghe nói vết thương ở chân của Lưu cô nương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu cứ vậy mà ra đi e là sẽ khiến thương tổn càng nặng hơn đấy. Lưu cô nương cũng phải quan tâm đến thân thể chứ, ở Liễu phủ thêm mấy ngày không phải tốt hơn sao?
Khi nói những lời này, ánh mắt bà nhìn Mộ Dung Thư càng thêm sắc bén.
Trong lòng Trương thị lộp bộp một chút, nếu Lưu Dung tiếp tục ở lại Liễu phủ, đối với nàng mà nói chính là ác mộng. Nàng cúi đầu, âm thầm nhíu mày, rốt cuộc Triệu phu nhân đang muốn làm gì? Chẳng lẽ bà ấyđồng ý chuyện của Lưu Dung và Triệu Ngũ thiếu gia nên mới có thể bảo nàng taở lại Liễu phủ để có thể sớm chiều ở chung với con mình
Đang lúc tâm tư Trương thị nhấp nhổm không yên, khoé môi Mộ Dung Thư lại gợi lên một chút cười nhạt như có như không. Triệu phu nhân quả nhiên là có mục đích mới đến. Có điều, bà ta cho rằng Mộ Dung Thư nàng là kẻ ngu xuẩn sao? Chờ qua vài ngày, mọi chuyệntrong kinh thành chẳng phảilàkết cục đã định? Nếu phủ Nam Dương Vương bị thua, nàng sẽ rơi vào tình cảnh cá nằm trên thớt. Nếu không có chuyện gì, Triệu phu nhân chắc chắn vui tươi hớn hở để Triệu Sơ tự mình đưa nàng trở lại kinh thành. Bất kể thế nào, Triệu phu nhân cũng là lo lắng cho tương lai của Triệu gia, nhưng trước đây Triệu gia và phủ Nam Dương Vương có quan hệ khăng khít, vốn nên cùng tiến cùng lùi, nhưng đến thời khắc quyết định lại muốn đường ai nấy đi, điều này thật sự khiến lòng người lạnh lẽo! Nàng cũng không muốn bởi vì lần này trở lại kinh thành mà liên lụy Triệu Sơ, vì vậy Triệu phu nhân đi chuyến này thật đã tốn công vô ích.
Còn nữa, tuy Triệu phu nhân là trưởng bối nhưng còn chưa có tư cách quyết định thay nàng! Trong mắt Mộ Dung Thư lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cười nhạt nói:
– Từ trước tới nay ta là người làm việc khá thoải mái, không để ý nhiều thứ như thế. Có điều khiến phu nhân lo lắng âu cũng là lỗi của ta. Xin Triệu phu nhân yên tâm, thân thể của ta khôi phục rất tốt, chuyện đi lại với ta không phải là vấn đề gì lớn lao.
Nàng nói lời này vô cùng khách khí, Triệu phu nhân hẳn là nghe ra ý ở ngoài lời của nàng.
Triệu phu nhân nheo mắt, đáy mắt đã có một chút tức giận, sắc mặt bà hơi trầm xuống, nói:
– Hôm qua lão thân mới đến Liễu phủ, vừa nghe Lưu cô nương ở đây thì lập tức nghĩ nếu Lưu cô nương có thể ở lại bên cạnh lão thân mấy ngày thì thật sự là quá tốt. Mà hiện thời sức khoẻ của Liễu lão phu nhân không tốt, cũng cần Sơ Nhi ở cạnh chăm sóc.
Lời này của bà rất dễ hiểu, bà không muốn để Triệu Sơ hồi kinh cùng với Mộ Dung Thư!
Tình thế hiện thời ở kinh thành, một khi chạm đến, e rằng chính là tự nhảy vào hố lửa. Mấy trăm năm cơ nghiệp của Triệu gia tuyệt đối không thể cứ bị hủy như thế. Huống hồ Triệu phu nhân hiểu rất rõ tâm tư của con mình. Nó chưa bao giờ để ý một nữ tử nào, nhưng lại vô cùng quan tâm Mộ Dung Thư. Chuyện này tuyệt đối không thể. Trong mắt bà Mộ Dung Thư là Nam Dương vương phi, nhưng cũng là người không đứng đắn!
Trương thị là người thông minh, trong ngày thường hay làm nhất chính là vờ như mình là kẻ ngốc nghếch. Nhưng lúc này nàng không cần giả vờ cũng cảm thấy rất mơ hồ, rốt cuộc là giữa Lưu Dung và Triệu phu nhân có khúc mắc gì? Vì sao nàng cứ có cảm giác hai người đó đang giương cung bạt kiếm? Thế nhưng khi cẩn thận nghe lại không nhận ra điều gì bất thường quá, quả thực làm cho người ta khó hiểu. Dù sao trên mặt cả hai đều chỉ thấy ý cười nhàn nhạt.
– Từ lúc còn rất nhỏ Lưu Dung đã được dạy rằng, một người nếu ngay cả chữ hiếu cũngkhông biết thì xem như đã sống uổng một đời. Trong khoảng thời gian này ta đã xa nhà khá lâu, nếu còn không cố hết sức nhanh chóng quay về thăm người nhà, ở cạnh trưởng bối hầu hạ, chắc chắn sẽ bị người khác nói ra nói vào. Ta nghĩ Triệu phu nhân hẳn biết rõ, lời người đáng sợ.
Ánh mắt Mộ Dung Thư loé lên tia sáng, không chút dao động nhìn Triệu phu nhân, nói.
Triệu phu nhân nhíu nhíu mày. Xem ra Mộ Dung Thư đây là khăng khăng muốn kéo Triệu Sơ vào cục diệntrong kinh thành! Nghĩ đến đây, Triệu phu nhân không chút che giấu ánh mắt lạnh lẽo dành cho Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư lại làm như không thấy. Nàng cúi thấp đầu, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm. Lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu phu nhân:
– Xin phu nhân yên tâm. Chẳng qua ta chỉ làm phiền Ngũ thiếu gia đưa ta đến trấn Thượng Chí, ngoài ra cũng không có chuyện gì khác.
Mộ Dung Thư nàng tuyệt đối không phải kẻ lương thiện ngây thơ đến mức ngốc nghếch, vì đạt được mục đích, có đôi khi buộc phải lợi dụng người khác. Trên đường trở lại kinh thành nàng không muốn gặp phải bất kì sự cố gì. Một khi nàng đi một mình, nếu Liễu Dục âm thầm động tay động chân, nàng tay không tấc sắt đương nhiên không thể thoát được. Nhưng ngược lại nếu có Triệu Sơ hộ tống, chắc chắn có thể bình an về đến kinh thành. Hiện tại nàng đang rất nóng lòng muốn biết tình hình ởđóra sao, rốt cuộc Vũ Văn Mặc gặp phải chuyện gì, cho nên nàng không còn dư thừa hơi sức để ý tâm tư của Triệu phu nhân. Nhưng nàng có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không để Triệu Sơ bị dính vào!
Tuy rằng lời Mộ Dung Thư nói rất dễ hiểu, nhưng hiển nhiên là Triệu phu nhân lại không tin, bà nghiêm mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
– Lưu cô nương cùng lắm chỉ là một phụ nhân, chỉ cần hiểu được đạo hiếu là đủ. Cô nương nên biết, mọi việc tốt nhất là nên dựa vào đàn ông.
Ý của mấy lời này chính là nàng chỉ là phận đàn bà, không thể thay Triệu Sơ quyết định? Không có quyền bảo Triệu Sơ hộ tống nàng? Cho dù nàng trở về kinh thành cũng không thể thay đổi cái gì, còn không bằng ở Liễu phủ ngồi mát ăn bát vàng mà chờ đợi sẽ tốt hơn?! Đúng vậy, đôi mắt đen thẫm của Mộ Dung Thư chợt loé lên. Nàng không thể quyết định thay Triệu Sơ, nhưng giờ này khắc này, người duy nhất nàng có thể tin tưởng chỉ có hắn.
Trong lòng nàng biết rất rõ tâm ý của Triệu Sơ, nhưng lúc này đây nàng nhất định phải lợi dụng điều đó để nhanh chóng hồi kinh. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Rất rõ ràng Triệu phu nhân có thành kiến sâu sắc với Mộ Dung Thư. Bà nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, dù sao nàng tacũng là Nam Dương vương phi, cho dù hiện tại Nam Dương Vương lâm vào khốn cảnh, nhưng dù sao vẫn còn là một vị vương gia, thế lực gia tộc sau lưng cũng vô cùng to lớn, Triệu phu nhân không có quyền can thiệp vào việc của Mộ Dung Thư, càng không thể bắt buộc nàng! Vì vậy khi nói xong, Triệu phu nhân rất cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Thư.
Nhưng Mộ Dung Thư lại hơi rũ mắt, không lên tiếng.
Trương thị càng nghe càng mơ hồ. Nàng lặng lẽ cau mày quan sát sự thay đổi thái độ của Triệu phu nhân và Mộ Dung Thư.
– Hiện thời Triệu phu nhân đến Liễu phủ là muốn ở cạnh Liễu lão phu nhân làm tròn hiếu đạo, Lưu Dung vô cùng bội phục, từ Bình Thành đến Liễu trấn cũng không hề gần. Hiện thời Triệu phu nhân có nhiều chuyện cần bận tâm như thế, chuyện của ta tất nhiên không dám làm phiền Triệu phu nhân lo lắng.
Mộ Dung Thư thấp mắt, nhàn nhạt mở miệng trả lời, nhưng trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo.
Triệu phu nhân quả nhiên tròn mắt, không nói thêm gì nữa. Mà bà cũng biết nói gì chứ, cho dù hiện tại Mộ Dung Thư không nên để lộ thân phận, cho dù bà thật sự không muốn Triệu gia dính líu gì đến âm mưu tranh đấu trong triều thì bản thân Triệu gia quả cũng khó bảo toàn.
– Nếu Lưu cô nương đã quyết định đi, lão thân cũng không nhiều lời nữa. Lúc này lão phu nhân hẳn đã dậy, lão thân phải ở cạnh, sẽ không tiễn Lưu cô nương.
Triệu phu nhân đứng dậy gật gật đầu với Mộ Dung Thư, sau đó cũng không chờ Mộ Dung Thư đáp lại đã bỏ đi.
Trương thị thấy Triệu phu nhân đi rồi, lập tức đứng lên theo, cũng không quên nói với Mộ Dung Thư một câu:
– Bên cạnh Triệu phu nhân không có ai hầu hạ, giờ ta phải đưa Triệu phu nhân về viện của lão phu nhân. Vậy trước nói một tiếng với Lưu cô nương, lên đường bình an. Ngày sau có thời gian thì đến Liễu phủ làm khách nhé.
Dứt lời, nàng đến bên cạnh Triệu phu nhân đỡ bà rời đi.
Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng hai người, trên khuôn mặt hiện lên nét lạnh lẽo khó che giấu.
Lúc này cũng đã qua nửa canh giờ, còn chừng nửa canh giờ sẽ khởi hành. Nếu Triệu Sơ đã hứa với nàng chắc chắn không đến lúc lại đổi ý. Huống hồ Liễu Dục cũng không đủ khả năng giở trò sau lưng.
Quả nhiên không lâu sau, Triệu Sơ đã phái gã sai vặt của hắn đến.
– Ngũ thiếu gia lệnh nô tài đến đưa cô nương xuất phủ.
Gã sai vặt kia đứng ngoài cửa nói với Mộ Dung Thư đang ở trong phòng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư đang nóng lòng cũng thoáng thả lỏng.
Phi Nhi rất không nỡ, kéo kéo Mộ Dung Thư:
– Lưu cô nương lên đường bình an. Nếu sau này có cơ hội đến Liễu trấn thì nhất định phải tới Liễu phủ đấy.
Mộ Dung Thư nhìn về phía Phi Nhi, cười nói:
– Nếu ta đoán không sai, trước kia ngươi là nha đầu thông phòng của Liễu Dục phải không? Hi vọng về sau ngươi có thể sống tốt ở Liễu phủ.
Có một đêm, bỗng nhiên nàng ngủ không được nên rời giường, tự mình gắng gượng đi đến trước bàn châm trà, chợt nghe thấy phòng kế bên thoáng truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ái muội. Tuy rằng hai người kia đều cố gắng kiềm chế không dám gây tiếng động quá lớn nhưng dù gì nàng cũng là người đã trải qua chuyện nam nữ, đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Phi Nhi rất trung thành với Liễu Dục, vì vậy lúc nào cũng giúp Liễu Dục tìm cách thử nàng, nói hết những lời hay cho hắn. Thật ra Phi Nhi này cũng coi như là ngây thơ, lại cuồng si như thế.
– Lưu cô nương…
Phi Nhi không thể tin nhìn về phía Mộ Dung Thư, thì ra người ta đã sớm biết!
Mộ Dung Thư khẽ cong khoé môi, nhàn nhạt cười:
– Đi thôi.
Nàng nóng lòng muốn đi ngay. Tuy rằng lúc chạm đất chân trái vẫn khá đau, nhưng hiển nhiên trong mắt nàng những đau đớn này không là cái gì, chỉ như bị muỗi đốt.
Mãi cho đến lúc ra cửa cũng không thấy Liễu Dục, có lẽ hắn đang ở chỗ lão phu nhân chờ tin xấu của Triệu phu nhân.
Triệu Sơ đứng trước cửa, sau khi thấy nàng, trên khuôn mặt anh tuấn bức người hiện lên nụ cười rực rỡ chói mắt.
– Vì cầnxe ngựa quá gấp nên cũng mất chút thời gian chuẩn bị.
– Ta vốn cho là còn phải đợi thêm, không ngờ huynh đã chuẩn bị xong nhanh như thế.
Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời. Dứt lời, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa. Trước xe ngựa có một mã phu, vốn nàng không mấy chú ý, nhưng chợt phát hiện khi nàng nhìn người này thì thân hình hắn cong lên, dường như là hết sức kích động, lại như đang hành lễ.
Ở Liễu phủ này, chỉ có Triệu Sơ và Triệu phu nhân biết thân phận nàng nên cử động này của người đánh xe lập tức khiến nàng chú ý. Ngay khi Phi Nhi giúp nàng bước lên xe ngựa, Mộ Dung Thư bất ngờ thấy mã phu quay lại khiến nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn dưới mũ rơm.
Là Mã hộ vệ?
Mộ Dung Thư lại lần nữa cực kì mừng rỡ. Mã hộ vệ e ngại trước cửa phủ có người nhìn, mặt không đổi sắc hành lễ với Mộ Dung Thư, dù trong lòng cũng kích động không kém, khoé môi không ngừng run rẩy.
Mã hộ vệ vô cùng trung thành, tận tâm với Vũ Văn Mặc, là người được Vũ Văn Mặc tín tưởng nhất, cho nên lúc này Mộ Dung Thư cực kì mừng rỡ. Khoé mắt liếc đến Triệu Sơ, con ngươi đen của nàng chớp động, chợt nảy ra chủ ý bèn nói với Triệu Sơ:
– Nghe nói thân mình Liễu lão phu nhân không được tốt lắm, hẳn là không còn mấy ngày. Nếu lúc này Ngũ thiếu gia lại rời đi, sợ rằng sau này sẽ có tiếc nuối, mà trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy. Hiện tại đã có người đáng tin cậy hộ tống ta, Ngũ thiếu gia không cần lo lắng. Với tình hình hiện tại, có lẽ Ngũ thiếu gia ở lại Liễu phủ là thoả đáng nhất.
Trước đó để cho Triệu Sơ mạo hiểm cùng nàng, là nàng không còn lựa chọn nào khác, hiện thời có Mã hộ vệ hộ tống, sao nàng lại có thể ích kỷ khiến Triệu Sơ bỏ lại Triệu phu nhân và Liễu lão phu nhân để cùng nàng đến kinh thành đây?
– Xin Ngũ thiếu gia yên tâm, nô tài sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Mã hộ vệ nghe Mộ Dung Thư nói xong bèn xuống xe ngựa hành đại lễ với Triệu Sơ, vô cùng nghiêm túc nói.
Đôi mắt tối đen sâu thẳm kia của Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư, tươi cười trên trán chậm rãi tán đi. Giây lát, hắn gật gật đầu:
– Vậy Lưu cô nương cứ đi trước về trấn Thượng Chí thăm người thân đi. Chờ mấy ngày nữa ta cũng sẽ đến đó một chuyến.
Nếu nàng đã có quyết định, hắn cũng không nên đi theo khiến nàng phải bận tâm. Về phần kinh thành, hắn buộc phải đi, đúng lúc hắn cũng có một số việc cần giải quyết.
– Ừ, gặp lại sau.
Trước cửa phủ người rất đông, Triệu Sơ đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt nên nàng không thể nói nhiều hơn, bèn thả mành xe ngựa xuống, từ bên trong nặng nề nói vọng ra hai chữ “Gặp lại!” vô cùng thận trọng.
Mộ Dung Thư vừa mới thả rèm xe ngựa xuống, Liễu Dục từ trong phủ hốt hoảng bước ra, sắc mặt trắng bệch nhìn xe ngựa đã buông mành sắp khởi hành.
Liễu Dục không khống chế được muốn chạy tới trước xe ngựa. Nàng phải đi rồi! Về sau e là hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nàng. Đây là nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm, lập tức sẽ rời hắn mà đi, nơi nào đó trong lòng Liễu Dục đau đớn khôn nguôi.
Nhưng nam tử sống ở đời, trên người đều có gánh nặng và trách nhiệm. Nữ nhân và trách nhiệm, thường thường nữ nhân cũng chỉ có thể trở thành vật hi sinh và luôn không được coi trọng.
Triệu Sơ đưa tay cản hắn lại:
– Nếu muốn bảo toàn Liễu gia, ngươi tuyệt đối không thể bước về trước thêm một bước.
Liễu Dục là biểu ca của hắn, tất nhiên hắn nể tình ba phần, không quá tính toán. Nhưng hiện Mã hộ vệ lại chưa lên xe ngựa. Người này có lòng hộ chủ rất mạnh, nếu Liễu Dục dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, Mã hộ vệ tuyệt đối sẽ xuống tay không nể nang gì!
Ánh mắt Liễu Dục tràn đầy bi thương nhìn xe ngựa, lòng đau như cắt. Rốt cuộc hắn có chỗ nào không tốt? Nàng lại kiên quyết rời đi như thế? Hắn mơ hồ còn nhớ rõ cảnh tượng dưới chân núi ngày ấy, dáng vẻ kiên định của nàng, còn có một câu “Cứu ta” kia khiến hắn không cách nào quên.
Đời này, hắn sẽ không quên, đã từng có một người tên Lưu Dung, nữ tử khiến hắn động lòng, khiến hắn thiếu chút nữa muốn tháo xuống tất cả trách nhiệm trên người đuổi theo nàng.
Bình luận facebook