Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Phá sản
Edit: Hạc Hiên
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
"Công Ty Cho Thuê Bạn Trai Phá Sản Rồi!!!"
Mạnh Vũ Phồn về đến ký túc xá, đúng lúc gặp Từ Đông đang chuẩn bị ra ngoài.
Cả hai đều khựng người lại, bầu không khí đột ngột trầm xuống.
Từ lúc huấn luyện viên Vũ công bố hình phạt dành cho Từ Đông trước mặt mọi người, Từ Đông liền trở thành "kẻ cô độc". Các khóa trước, cũng đã có vài cầu thủ bị phát hiện lén lút thi đấu cá độ bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên huấn luyện viên Vũ đưa ra hình phạt nghiêm khắc đến vậy, nên mọi người đều không biết nên cư xử với cậu ấy như thế nào cho phải.
Từ Đông cùng Mạnh Vũ Phồn đã từng là bạn tốt nhất của nhau, nhưng giờ đây hai người bọn họ, một người thì trở thành tay ghi bàn chủ lực tại giải CUBA, một người thì ngay cả một trận thi đấu chính quy cũng không thể tham dự được.......... Sự chênh lệch này cứ như khoảng cách giữa một con rạch, cứ luôn hiện hữu tại đó, có người chỉ cần một bước là có thể vượt qua, có người thì lại té ngã ngay nơi đó.
Từ Đông nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn, không nói gì, chỉ cúi đầu khóa cửa, quay người định rời đi.
Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên gọi cậu ấy lại: "Đông Tử!"
"...................." Từ Đông cứ thế bước đi không dừng lại, nhưng đôi vai cậu ấy rõ ràng là đang cứng đờ.
Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng đuổi theo cậu ấy, hạ thấp giọng và nói: "Chuyện của ông nội cậu.........tớ đã nghe nói rồi."
Lần này, Từ Đông đã dừng lại, quay người lại và cau mày nhìn cậu.
"Cậu biết được từ đâu?"
"Hôm nay tớ đã đến nhà của Tiếu Tiếu." Sợ chạm vào nỗi buồn của Từ Đông, Mạnh Vũ Phồn thận trọng nói, "Lúc ăn cơm, tớ nghe ba mẹ Tiếu Tiếu nói. Hầu hết mọi người trong cơ quan cũ đều biết cả rồi."
Từ Đông ừ một tiếng, gằn giọng nói: "À phải rồi, tôi làm sao quên được chứ, bây giờ cậu đã là "chú" tôi rồi. Chuyện nhà tôi quả thật không thể giấu được cậu rồi."
"Từ Đông!" Mạnh Vũ Phồn thấy dáng vẻ khác thường ngày của cậu ấy, không nén được cơn giận. "Cậu có thể giống ngày thường một chút được không?! Là tớ quan tâm cậu, chứ không phải đang cười nhạo cậu! Chúng ta dù gì cũng là bạn học, biết ông nội cậu bệnh, tớ quan tâm cậu một chút cũng không được sao?? Hơn nữa, tớ, từ trước tới nay, không hề làm gì có lỗi với cậu cả. Rốt cuộc cậu muốn tớ phải nói bao nhiêu lần nữa chứ, tớ không hề tố giác cậu với huấn luyện viên Vũ, tớ tuyệt đối không phải là đứa bán đứng bạn bè!"
".............." Từ Đông không nói gì, nét mặt trông rất phức tạp. Ngày hôm đó, chỉ vì một lúc kích động, cậu đã đánh Mạnh Vũ Phồn một đấm, bởi vì lúc đó, cậu nhận định rằng việc này cậu chỉ nói qua với Mạnh Vũ Phồn nên việc huấn luyện viên Vũ biết được, Mạnh Vũ Phồn tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Thế nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cậu ấy dần dần cảm thấy việc này có thể thật sự không liên quan gì với Mạnh Vũ Phồn.
Mà mâu thuẫn chủ yếu của cậu ấy và Mạnh Vũ Phồn, nói tới nói lui, chẳng qua chỉ là hai chữ "Đố kỵ" mà thôi.
Đúng vậy..... thật nực cười khi cậu lại đi đố kỵ với người bạn thân nhất trong năm năm, đố kỵ gia thế của Mạnh Vũ Phồn, đố kỵ với cuộc sống tốt đẹp của cậu ấy, cũng đố kỵ việc một thiếu gia như cậu ấy, vốn không hề hiểu sự lựa chọn của cậu.
Mạnh Vũ Phồn hỏi: "Đông Tử...........Cậu là vì để có tiền lo cho ông nội cậu nên mới tham gia trận đấu cá độ phải không?"
Từ Đông khẽ gật gật đầu.
Điều trị ung thư cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, hơn nữa ông nội cậu ấy đã ở giai đoạn cuối, ông cũng đã lớn tuổi, những loại thuốc sản xuất ở nội địa do bảo hiểm y tế cấp mà ông cậu ấy đã dùng đã phát sinh phản ứng kháng thuốc rõ rệt, chỉ có thể mua thuốc nhập khẩu giá trên mười ngàn tệ mỗi loại. Cả gia đình cậu ấy đều là tầng lớp lao động bình thường nhất, Từ Đông và ông nội quan hệ rất thân thiết, đương nhiên cậu ấy hy vọng có thể tự mình đóng góp một phần sức lực.
Mà thi đấu cá độ, không những có thể kiếm tiền nhanh, còn có thể tự kiếm một chút vốn làm đường lui sau này. Cho nên, cậu ấy mới không do dự mà sa vào vũng bùn này.
Với hình phạt này, cậu ấy không được chọn tham gia giải CUBA, không một ai có thể hiểu được nỗi khổ của cậu. Nhưng việc tham gia thi đấu cá độ, cậu ấy........ không hề cảm thấy hối hận, đây là sự lựa chọn tốt nhất mà cậu có thể làm ngay lúc đó.
Chỉ duy nhất một điều mà cậu hối hận, chính là lúc đó không nên lôi kéo Mạnh Vũ Phồn vào việc này.
Lúc đó rốt cuộc cậu ấy đã sa vào vũng bùn tư tưởng gì vậy chứ? Lẽ nào cậu ấy cũng muốn hại người bạn tốt nhất của mình trở thành một con buôn hèn hạ như chính mình hay sao?
Từ Đông vẫn không nói gì, Mạnh Vũ Phồn cũng không thể biết trong lòng cậu ấy nghĩ gì.
Mạnh Vũ Phồn khẽ giọng nói: "Đông Tử, gia đình tớ có quen một bác sĩ rất giỏi, là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực điều trị ung thư. Lát nữa tớ sẽ gửi thông tin liên hệ của ông ấy sang điện thoại cho cậu."
".................." Trong lòng Từ Đông còn vô số lời ngổn ngang muốn nói, nhưng cuối cùng, một câu nói "xin lỗi" kia thôi cũng không thể thốt ra. Cậu ấy chỉ có thể thốt lên ngắn gọn nhưng chân thành: "...............Cám ơn."
Mạnh Vũ Phồn lại hỏi cậu ấy: "Bây giờ toàn bộ số tiền cậu kiếm được đều để lo cho ông cậu, vậy cậu sống có ổn không?"
"Cũng tàm tạm, trước đây tớ cũng dành dụm được chút tiền tiết kiệm, ăn cơm thì có phiếu ăn, mỗi tháng trong đội sẽ phát tiền, dùng tiết kiệm một chút thì cũng đủ thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Mạnh Vũ Phồn xấu hổ nói, "Tớ tạm thời không thể giúp được gì cho cậu về mặt tiền bạc, cậu cũng biết tình trạng hiện giờ của tớ............"
Hiếm khi thấy Từ Đông mỉm cười và nói: "Cậu có thể giới thiệu bác sĩ nổi tiếng cho tớ đã là giúp tớ một ân huệ lớn rồi. Hơn nữa, cậu chắc hẳn cần lo lắng về kinh tế hơn cả tớ nhỉ? Mới quen bạn gái, ra ngoài ăn cơm, xem phim, dạo phố, mua sắm đều không thể để cô ấy trả tiền, vậy không phải là tiểu bạch kiểm sao."
"....................."
"Sao vậy?"
Mạnh Vũ Phồn chợt nghĩ, mỗi lần cậu cùng chị Tiếu Tiếu đi chơi, dường như, có vẻ như, có lẽ, có thể...... phải chăng đều là do chị Tiếu Tiếu trả tiền?
Mặc dù trên danh nghĩa, cậu là "bạn trai được thuê" của Dương Tiếu, nhưng lời Từ Đông nói không sai, đây rõ ràng là tiểu bạch kiểm!!!
-------------------
Thứ hai này chính là sinh nhật của Đường Thư Cách.
Những lần sinh nhật trước kia, cô ấy đều cố gắng dốc sức làm việc, sau đó sẽ xin nghỉ phép một tuần, làm một chuyến xuất ngoại du ngoạn điên rồ. Từ trước đến nay cô ấy là một "Nguyệt quang tộc", ngoại trừ số tiền thuê nhà định kỳ, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu thì tiêu hết bấy nhiêu.
Tiếc là năm nay do thay đổi công việc, tiền không dư dả, cô chỉ có thể xin nghỉ phép một ngày, du lịch trên ghế sofa tại nhà.
Dương Tiếu rất hào hiệp, nghĩa khí, cũng xin nghỉ phép một ngày theo cô ấy, nói phải cùng ăn mừng với cô ấy.
Đường Thư Cách tất nhiên vui vẻ giơ hai tay hai chân tán thành: "Tiếu Tiếu là tốt nhất! Chúng ta có thể ăn một bữa tiệc thật lớn, sau đó đi xem phim, chiều xuống thì đi shopping, chụp ảnh, uống trà sữa,...."
Trong loạt danh sách các nhà hàng yêu thích của cô ấy, cô ấy chọn từ trái qua phải, cuối cùng hạ quyết tâm, muốn đi ăn tiệc buffet có giá lên đến năm trăm nhân dân tệ một người!
Điều nổi tiếng nhất ở nhà hàng đó chính là một bức tường do tôm hùm xếp thành, vô số người nổi tiếng đã từng tạo dáng chụp ảnh trước bức tường tôm hùm này, Đường Thư Cách thèm muốn đến chết đi được, cô đã sớm dự định đi đến đó nhanh nhất có thể.
Dương Tiếu cười nhạo nói: "Lần đầu mới thấy cậu hào phóng như vậy."
"Hì hì...." Đường Thư Cách ngượng ngùng nói, "Thực ra, đến nhà hàng này, vào ngày sinh nhật, nếu đi ba người thì sẽ miễn phí cho người được chúc mừng sinh nhật."
Dương Tiếu: "................"
Nói tới nói lui, vẫn là keo kiệt.
Dương Tiếu hỏi: "Chúng ta chỉ có hai người, người thứ ba ở đâu ra chứ?"
"Gọi sói nhỏ của cậu đi!" Đường Thư Cách hùng hồn nói, "Nhìn dáng vẻ đó của cậu ấy là biết ăn rất mạnh, ăn buffet, nhất thiết cần có tuyển thủ có thực lực như vậy, tốn tiền cũng đáng thôi!"
Dương Tiếu nói không nên lời, nhưng thật sự khó chống lại sự nhõng nhẽo của cô bạn thân, đành gọi điện thoại cho Mạnh Vũ Phồn hỏi cậu trưa thứ hai có rảnh không.
Đúng lúc, cuối tuần, Mạnh Vũ Phồn vừa kết thúc một trận đấu nhỏ, thành tích không tồi nên huấn luyện viên cho cả đội nghỉ một ngày phép, không có việc gì làm vào ngày thứ hai cả.
Vừa nghe nói Dương Tiếu hẹn cậu gặp mặt, cậu bèn lập tức ngoe nguẩy đuôi đồng ý.
Thế là trưa nay, Mạnh Vũ Phồn lưng đeo balô, tràn đầy háo hức đứng đợi phía dưới căn hộ của Dương Tiếu và Đường Thư Cách.
Hơn nữa, sau khi biết được hôm nay là sinh nhật của Đường Thư Cách, cậu còn đặc biệt vì Đường Thư Cách mà chuẩn bị một món quà hết sức thân mật -- -- Một tấm poster có chữ ký của Idol mà cô yêu thích!!
Đường Thư Cách che mặt và hét lên: "Sao cậu lại có poster có chữ ký chồng yêu của tôi, anh trai hoàn mỹ của tôi, đứa con trai ngoan bảo bối của tôi?!!!!"
Mạnh Vũ Phồn nói: "Anh ấy không thích bóng rổ lắm, năm nay lúc anh ấy đến xem trận chung kết giải CBA, bạn học của tôi đúng lúc là tình nguyện viên ở đó, nên xin được một tấm poster có chữ ký của anh ấy."
May mà người bạn học này không phải fan của anh ấy, Mạnh Vũ Phồn mời cậu ta ăn một bữa ăn, cậu ta liền đưa cậu tấm poster này.
Đường Thư Cách vừa ôm tấm poster vừa nhún nhảy, cô quyết định xem tấm poster này chính là báu vật gia truyền của cô! Khi cô chết đi, tờ giấy này sẽ được hỏa táng cùng cô!!
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Dương Tiếu cười nhạo nói: "Vui nhỉ?"
"Dĩ nhiên là vui rồi!" Đường Thư Cách nhón chân, duỗi thẳng tay, vỗ vỗ vào vai Mạnh Vũ Phồn, "Được đấy, người anh em, thật không hổ danh là bạn trai xuất sắc của công ty chúng ta, với trình độ kinh doanh này, tôi thấy trái tim mình đang rung động rồi này! Chị gái cũng không thể nhận không món quà này của cậu được. Thế này đi, sau này nếu cậu lại có đơn hàng, tôi sẽ xin cấp trên chia cho cậu tỷ lệ cao hơn vậy!"
"Cái gì?" Dương Tiếu nói chen vào, "Hóa ra tiền tớ thuê bạn trai trên app không phải trả toàn bộ cho bạn trai à." Cô còn cho rằng nền tảng của ứng dụng dịch vụ thuê mướn lao động này tương tự như của DiDi Taxi, không ngờ rằng ứng dụng này lại còn muốn chia hoa hồng.
"Lúc trước không có chia hoa hồng." Đường Thư Cách nói, "Nhưng tiền vốn ban đầu của nhà đầu tư Thiên Thần đã dùng sạch rồi, vòng gọi vốn Series A vẫn chưa được thực hiện, chị Long -- -- chính là chủ của bọn tớ -- -- từ hai tuần trước đã quyết định chia hoa hồng."
"Chị Long? Thì ra chủ công ty các cậu là nữ à."
"Tất nhiên là nữ rồi! Cậu nghĩ có ông chủ nam nào mà có thể hiểu được người sử dụng internet nữ rốt cuộc là cần gì không? Nếu không phải chị Long của bọn tớ anh minh thần võ, phát hiện ra "chiến lược Đại Dương Xanh" - "ứng dụng cho thuê bạn trai " này, cậu căn bản không có cơ hội gặp được Mạnh Vũ Phồn đâu đấy nhé!" Cô ấy khoát tay, "Được rồi, không bàn đến công việc nữa. Hôm nay tớ xin nghỉ chính là vì để ăn chơi điên cuồng, còn bàn công việc nữa, tớ sẽ không còn hứng thú ăn đâu!"
Dương Tiếu gõ đầu cô: "Cậu còn không có khẩu vị sao? Vì bữa ăn này, chẳng phải từ tối qua cậu đã nhịn rồi à!"
"Tất nhiên là trước khi ăn buffet phải nhịn đói chứ sao!" Đường Thư Cách nói đầy vẻ tự đắc, "Ai đời giống kẻ phản bội như cậu, sáng nay vẫn còn thản nhiên ăn bữa sáng chứ? Please, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn buffet trị giá năm trăm nhân dân tệ một người đó, haizzz, có phải tôm hùm không đủ to, hay là nhum biển không đủ tươi, tại sao cậu không chừa bụng đói để ăn chứ hả?"
Dương Tiếu vốn đang định phản bác, lại thấy Mạnh Vũ Phồn có vẻ đang bị sốc, bị tổn thương, dùng dáng vẻ bị phản bội nhìn cô, giống như nhìn thấy điều gì đó không hiểu được vậy.
"...................." Dương Tiếu nói không nên lời, "Vũ Phồn, cậu sẽ không vì bữa tiệc buffet thế này mà cũng nhịn không ăn gì từ tối qua chứ?"
"Không." Mạnh Vũ Phồn hùng hổ nói, "Tôi đã nhịn không ăn gì từ trưa hôm qua rồi!!"
"..............."
Đường Thư Cách tìm thấy đồng minh rồi, cực kỳ phấn khích, giơ tay cao lên và hô to nói: "Mục tiêu của chúng ta là --- ---"
Mạnh Vũ Phồn cũng giơ nắm tay lên cao, tiếp lời cô ấy: "--- --- ăn sập nhà hàng!"
Đường Thư Cách: "Chiến lược của chúng ta là --- ---"
Mạnh Vũ Phồn: "--- --- ăn món đắt tiền trước!"
Đường Thư Cách: "Khẩu hiệu của chúng ta là --- ---"
Mạnh Vũ Phồn: "--- --- Không no không về!"
Dương Tiếu: "....................."
Dương Tiếu: "................................."
Dương Tiếu: "........................................"
Dương Tiếu: "Tớ nghĩ hai người bọn cậu rất ăn ý cũng rất có tiếng nói chung, chi bằng tớ rút lui, hai người kết hôn và sống với nhau luôn vậy?"
Cả ba người cười nói một hồi, liền đi ra bãi đỗ xe lấy xe.
Trong số ba người bọn họ, Đường Thư Cách chưa có giấy phép lái xe, Mạnh Vũ Phồn đã có giấy phép lái xe nhưng hầu như chưa từng lái xe, chỉ có Dương Tiếu là một tay tài xế lão luyện, với kỹ năng lái xe điêu luyện, vì thế cô cũng trở thành tài xế chuyên trách cho bọn họ, mỗi lần ra ngoài đều do cô cầm lái.
Mạnh Vũ Phồn rất tinh ý, chủ động nhường hàng ghế trước cho hai người bạn thân họ, để tiện trò chuyện.
Nào ngờ có nói gì Đường Thư Cách cũng nhất quyết không chịu ngồi vào ghế lái phụ, như là giống như nhìn thấy cái gì đó rất ghê gớm vậy, cứ liên tục lắc đầu.
"Không, không, không, tớ vẫn nên ngồi ghế sau vậy." Đường Thư Cách mở cửa hàng ghế sau và chui vào trong xe ngay.
Dương Tiếu khó hiểu và hỏi: "Cậu không phải bị say xe sao, mỗi lần đều bảo muốn ngồi ghế trước."
Đường Thư Cách nhìn Mạnh Vũ Phồn, nhoài người về phía ghế tài xế trước mặt, hai tay khép lại thành cái loa nhỏ, kề bên tai của Dương Tiếu và nói: "Tớ bây giờ mà nhìn thấy ghế lái phụ liền nghĩ ngay đến hai người các cậu......"
"--- --- Dừng lại!!!" Dương Tiếu cũng là muốn giữ thể diện, mặt cô đỏ bừng, lấy một tay che miệng cô bạn thân, "Ngồi sau thì cứ ngồi sau đi, đừng nói gì nữa, dành sức để ăn đi!"
Mạnh Vũ Phồn không biết hai người bọn cô đang thì thầm điều gì, ngờ nghệch ngồi vào ghế lái phụ. Đôi chân dài của cậu khép nép một chỗ, lại còn vỗ vỗ đùi như học sinh tiểu học.
Rõ ràng cậu đã ngoan ngoãn như vậy, nhưng vẫn bị ánh mắt "giật cá chém thớt" của Dương Tiếu lườm sang.
Mạnh Vũ Phồn: "???"
Rất nhanh, xe đã ra khỏi tiểu khu, đang chạy hướng về nhà hàng buffet.
Nhà hàng buffet đó nằm ngay vị trí tốt nhất trong trung tâm thành phố, thời điểm trưa ngày thứ hai cũng chính là thời điểm kẹt xe cao điểm nhất, bọn họ cứ nhích rồi lại ngừng, một tiếng đồng hồ mà vẫn không di chuyển được mấy kilomét.
Đường Thư Cách nhịn đói cả đêm, sự kiên nhẫn của cô ấy cũng đã biến mất cùng với việc kẹt xe, bụng cô ấy đang kêu réo than khóc, yếu ớt ngã lưng vào ghế, miệng thì cứ mê sảng mà nói.
"Tớ muốn ăn thịt cừu hấp, đuôi nai hấp, gà quay, vịt sấy khô,...."
Dương Tiếu quen biết cô ấy đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu biết cô ấy lại có biệt tài nói liên tục một hơi như vậy. Xem ra người đói khát và bần cùng thật sự là lực lượng sản xuất thứ nhất.
Cô ấy đói bụng, Mạnh Vũ Phồn lại càng đói hơn. Chàng trai đã không ăn gì suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nhờ vào cơ thể cường tráng do rèn luyện hàng ngày mới không ngã quỵ, nhưng tinh thần cũng đã uể oải, trông rất đáng thương.
Dương Tiếu vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, may mà cô có chuẩn bị sẵn kẹo để trong xe, nhân lúc đèn đỏ, cô tự tay bóc một viên kẹo và đút vào miệng Mạnh Vũ Phồn.
"Ăn chút kẹo lót bụng đi, đừng để bị hạ đường huyết."
Chàng trai nghe lời mở miệng, dùng đầu lưỡi lấy viên kẹo trên đầu ngón tay Dương Tiếu đưa vào miệng. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, thật sự trông giống như một chú chó Golden Retriever vừa nhẹ nhàng vừa hiểu chuyện, mỗi lần ngậm đi một miếng thịt từ trong tay chủ nhân, chỉ dám cẩn thận dùng đầu răng của chú, như thể sợ làm bị thương cô.
Không biết vô tình hay cố ý, sau khi ngậm viên kẹo, chàng trai còn dùng môi nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay của Dương Tiếu.
Đôi môi ấm áp giữ lấy ngón tay của cô gái, cậu lẩm bẩm: "Thật ngọt..."
Cũng không biết là do lớp đường áo trên viên kẹo hay là đầu ngón tay dính lớp đường áo.
Dương Tiếu như thể bị bỏng, nhanh chóng rút tay về. Cô lại vội vàng liếc nhìn kính chiếu hậu --- --- Cũng may, Đường Thư Cách đang nằm ở ghế sau như chết rồi, hoàn toàn không chú ý đến hành động mờ ám của hai người.
Đèn xanh sáng lên, Dương Tiếu không thể kiểm soát được nhịp tim đập như trống giục, vội vàng tiếp tục lái xe tiến về phía trước.
May mắn thay, kẹt xe chỉ một quãng ngắn. Đợi qua hết ngã tư này, con đường phía trước hoàn toàn thông thoáng.
Thành công đang ngay trước mắt, Đường Thư Cách lập tức xốc lại tinh thần, cô ấy từ ghế sau chồm dậy, ghé mặt vào đệm xe, ngắm nhìn khung cảnh lần lượt thoáng qua bên khung cửa sổ.
Không còn xa rồi..... không còn xa rồi............ Nhà hàng buffet năm trăm nhân dân tệ một người đang ở ngay phía trước!!
Đợi khi đến nơi, đầu tiên cô sẽ chụp hình với bức tường tôm hùm, sau đó sẽ ăn hai con tôm hùm, một con đem nướng với phô mai, một con đem nướng cháy tỏi............
Ngay sau đó, tiếng nhạc chuông dồn dập cắt ngang dòng tưởng tượng của cô.
Cô bực mình cầm lấy chiếc điện thoại và nhìn, liền phát hiện tên của đồng nghiệp được hiển thị trên điện thoại.
"Chết tiệt!" Đường Thư Cách quả thực cảm thấy phiền toái, nhìn chiếc điện thoại lải nhải: "Không phải tôi nói hôm nay xin nghỉ phép sao? Tại sao không thể để tôi vui vẻ tổ chức sinh nhật vậy chứ?"
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng thân làm thuê trong xã hội, điện thoại của công ty tuyệt đối không thể không trả lời.
Cô chỉ đành hít thở một hơi thật sâu, sắp xếp lại tâm trạng, nhấn phím trả lời với tâm trạng ủ rũ.
"Alô?"
Ngay khi điện thoại được kết nối, đồng nghiệp nữ ở phía bên kia đường dây đã hét to thất thanh. "Đường Thư Cách! ! ! ! Có chuyện lớn rồi! ! ! ! ! !"
Đường Thư Cách vốn không hề mở loa ngoài, nhưng âm lượng kinh khủng này cũng đủ làm Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn ở phía trước nghe rõ mồn một.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Đường Thư Cách vội hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không phải là file ppt tôi làm trước kỳ nghỉ có vấn đề đấy chứ??"
"Đây là lúc nào rồi mà cô còn nghĩ đến công việc vậy?" Đồng nghiệp nữ nói trong tiếng khóc nghẹn ngào, "Cô, cô nhanh đến công ty một chuyến đi, tất cả chúng tôi đều đang ở đây cả rồi! !"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ." Đường Thư Cách nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ đang dần lùi về phía sau, "Tôi đang định đi ăn."
"--- --- Công ty chúng ta phá sản rồi! ! ! ! ! ! Bà chủ ôm theo biển hiệu Cho thuê bạn trai và tiền bỏ trốn đi rồi! ! ! ! ! !"
Đường Thư Cách buông lỏng tay, điện thoại rớt xuống trên đùi cô.
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
"Công Ty Cho Thuê Bạn Trai Phá Sản Rồi!!!"
Mạnh Vũ Phồn về đến ký túc xá, đúng lúc gặp Từ Đông đang chuẩn bị ra ngoài.
Cả hai đều khựng người lại, bầu không khí đột ngột trầm xuống.
Từ lúc huấn luyện viên Vũ công bố hình phạt dành cho Từ Đông trước mặt mọi người, Từ Đông liền trở thành "kẻ cô độc". Các khóa trước, cũng đã có vài cầu thủ bị phát hiện lén lút thi đấu cá độ bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên huấn luyện viên Vũ đưa ra hình phạt nghiêm khắc đến vậy, nên mọi người đều không biết nên cư xử với cậu ấy như thế nào cho phải.
Từ Đông cùng Mạnh Vũ Phồn đã từng là bạn tốt nhất của nhau, nhưng giờ đây hai người bọn họ, một người thì trở thành tay ghi bàn chủ lực tại giải CUBA, một người thì ngay cả một trận thi đấu chính quy cũng không thể tham dự được.......... Sự chênh lệch này cứ như khoảng cách giữa một con rạch, cứ luôn hiện hữu tại đó, có người chỉ cần một bước là có thể vượt qua, có người thì lại té ngã ngay nơi đó.
Từ Đông nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn, không nói gì, chỉ cúi đầu khóa cửa, quay người định rời đi.
Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên gọi cậu ấy lại: "Đông Tử!"
"...................." Từ Đông cứ thế bước đi không dừng lại, nhưng đôi vai cậu ấy rõ ràng là đang cứng đờ.
Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng đuổi theo cậu ấy, hạ thấp giọng và nói: "Chuyện của ông nội cậu.........tớ đã nghe nói rồi."
Lần này, Từ Đông đã dừng lại, quay người lại và cau mày nhìn cậu.
"Cậu biết được từ đâu?"
"Hôm nay tớ đã đến nhà của Tiếu Tiếu." Sợ chạm vào nỗi buồn của Từ Đông, Mạnh Vũ Phồn thận trọng nói, "Lúc ăn cơm, tớ nghe ba mẹ Tiếu Tiếu nói. Hầu hết mọi người trong cơ quan cũ đều biết cả rồi."
Từ Đông ừ một tiếng, gằn giọng nói: "À phải rồi, tôi làm sao quên được chứ, bây giờ cậu đã là "chú" tôi rồi. Chuyện nhà tôi quả thật không thể giấu được cậu rồi."
"Từ Đông!" Mạnh Vũ Phồn thấy dáng vẻ khác thường ngày của cậu ấy, không nén được cơn giận. "Cậu có thể giống ngày thường một chút được không?! Là tớ quan tâm cậu, chứ không phải đang cười nhạo cậu! Chúng ta dù gì cũng là bạn học, biết ông nội cậu bệnh, tớ quan tâm cậu một chút cũng không được sao?? Hơn nữa, tớ, từ trước tới nay, không hề làm gì có lỗi với cậu cả. Rốt cuộc cậu muốn tớ phải nói bao nhiêu lần nữa chứ, tớ không hề tố giác cậu với huấn luyện viên Vũ, tớ tuyệt đối không phải là đứa bán đứng bạn bè!"
".............." Từ Đông không nói gì, nét mặt trông rất phức tạp. Ngày hôm đó, chỉ vì một lúc kích động, cậu đã đánh Mạnh Vũ Phồn một đấm, bởi vì lúc đó, cậu nhận định rằng việc này cậu chỉ nói qua với Mạnh Vũ Phồn nên việc huấn luyện viên Vũ biết được, Mạnh Vũ Phồn tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Thế nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cậu ấy dần dần cảm thấy việc này có thể thật sự không liên quan gì với Mạnh Vũ Phồn.
Mà mâu thuẫn chủ yếu của cậu ấy và Mạnh Vũ Phồn, nói tới nói lui, chẳng qua chỉ là hai chữ "Đố kỵ" mà thôi.
Đúng vậy..... thật nực cười khi cậu lại đi đố kỵ với người bạn thân nhất trong năm năm, đố kỵ gia thế của Mạnh Vũ Phồn, đố kỵ với cuộc sống tốt đẹp của cậu ấy, cũng đố kỵ việc một thiếu gia như cậu ấy, vốn không hề hiểu sự lựa chọn của cậu.
Mạnh Vũ Phồn hỏi: "Đông Tử...........Cậu là vì để có tiền lo cho ông nội cậu nên mới tham gia trận đấu cá độ phải không?"
Từ Đông khẽ gật gật đầu.
Điều trị ung thư cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, hơn nữa ông nội cậu ấy đã ở giai đoạn cuối, ông cũng đã lớn tuổi, những loại thuốc sản xuất ở nội địa do bảo hiểm y tế cấp mà ông cậu ấy đã dùng đã phát sinh phản ứng kháng thuốc rõ rệt, chỉ có thể mua thuốc nhập khẩu giá trên mười ngàn tệ mỗi loại. Cả gia đình cậu ấy đều là tầng lớp lao động bình thường nhất, Từ Đông và ông nội quan hệ rất thân thiết, đương nhiên cậu ấy hy vọng có thể tự mình đóng góp một phần sức lực.
Mà thi đấu cá độ, không những có thể kiếm tiền nhanh, còn có thể tự kiếm một chút vốn làm đường lui sau này. Cho nên, cậu ấy mới không do dự mà sa vào vũng bùn này.
Với hình phạt này, cậu ấy không được chọn tham gia giải CUBA, không một ai có thể hiểu được nỗi khổ của cậu. Nhưng việc tham gia thi đấu cá độ, cậu ấy........ không hề cảm thấy hối hận, đây là sự lựa chọn tốt nhất mà cậu có thể làm ngay lúc đó.
Chỉ duy nhất một điều mà cậu hối hận, chính là lúc đó không nên lôi kéo Mạnh Vũ Phồn vào việc này.
Lúc đó rốt cuộc cậu ấy đã sa vào vũng bùn tư tưởng gì vậy chứ? Lẽ nào cậu ấy cũng muốn hại người bạn tốt nhất của mình trở thành một con buôn hèn hạ như chính mình hay sao?
Từ Đông vẫn không nói gì, Mạnh Vũ Phồn cũng không thể biết trong lòng cậu ấy nghĩ gì.
Mạnh Vũ Phồn khẽ giọng nói: "Đông Tử, gia đình tớ có quen một bác sĩ rất giỏi, là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực điều trị ung thư. Lát nữa tớ sẽ gửi thông tin liên hệ của ông ấy sang điện thoại cho cậu."
".................." Trong lòng Từ Đông còn vô số lời ngổn ngang muốn nói, nhưng cuối cùng, một câu nói "xin lỗi" kia thôi cũng không thể thốt ra. Cậu ấy chỉ có thể thốt lên ngắn gọn nhưng chân thành: "...............Cám ơn."
Mạnh Vũ Phồn lại hỏi cậu ấy: "Bây giờ toàn bộ số tiền cậu kiếm được đều để lo cho ông cậu, vậy cậu sống có ổn không?"
"Cũng tàm tạm, trước đây tớ cũng dành dụm được chút tiền tiết kiệm, ăn cơm thì có phiếu ăn, mỗi tháng trong đội sẽ phát tiền, dùng tiết kiệm một chút thì cũng đủ thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Mạnh Vũ Phồn xấu hổ nói, "Tớ tạm thời không thể giúp được gì cho cậu về mặt tiền bạc, cậu cũng biết tình trạng hiện giờ của tớ............"
Hiếm khi thấy Từ Đông mỉm cười và nói: "Cậu có thể giới thiệu bác sĩ nổi tiếng cho tớ đã là giúp tớ một ân huệ lớn rồi. Hơn nữa, cậu chắc hẳn cần lo lắng về kinh tế hơn cả tớ nhỉ? Mới quen bạn gái, ra ngoài ăn cơm, xem phim, dạo phố, mua sắm đều không thể để cô ấy trả tiền, vậy không phải là tiểu bạch kiểm sao."
"....................."
"Sao vậy?"
Mạnh Vũ Phồn chợt nghĩ, mỗi lần cậu cùng chị Tiếu Tiếu đi chơi, dường như, có vẻ như, có lẽ, có thể...... phải chăng đều là do chị Tiếu Tiếu trả tiền?
Mặc dù trên danh nghĩa, cậu là "bạn trai được thuê" của Dương Tiếu, nhưng lời Từ Đông nói không sai, đây rõ ràng là tiểu bạch kiểm!!!
-------------------
Thứ hai này chính là sinh nhật của Đường Thư Cách.
Những lần sinh nhật trước kia, cô ấy đều cố gắng dốc sức làm việc, sau đó sẽ xin nghỉ phép một tuần, làm một chuyến xuất ngoại du ngoạn điên rồ. Từ trước đến nay cô ấy là một "Nguyệt quang tộc", ngoại trừ số tiền thuê nhà định kỳ, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu thì tiêu hết bấy nhiêu.
Tiếc là năm nay do thay đổi công việc, tiền không dư dả, cô chỉ có thể xin nghỉ phép một ngày, du lịch trên ghế sofa tại nhà.
Dương Tiếu rất hào hiệp, nghĩa khí, cũng xin nghỉ phép một ngày theo cô ấy, nói phải cùng ăn mừng với cô ấy.
Đường Thư Cách tất nhiên vui vẻ giơ hai tay hai chân tán thành: "Tiếu Tiếu là tốt nhất! Chúng ta có thể ăn một bữa tiệc thật lớn, sau đó đi xem phim, chiều xuống thì đi shopping, chụp ảnh, uống trà sữa,...."
Trong loạt danh sách các nhà hàng yêu thích của cô ấy, cô ấy chọn từ trái qua phải, cuối cùng hạ quyết tâm, muốn đi ăn tiệc buffet có giá lên đến năm trăm nhân dân tệ một người!
Điều nổi tiếng nhất ở nhà hàng đó chính là một bức tường do tôm hùm xếp thành, vô số người nổi tiếng đã từng tạo dáng chụp ảnh trước bức tường tôm hùm này, Đường Thư Cách thèm muốn đến chết đi được, cô đã sớm dự định đi đến đó nhanh nhất có thể.
Dương Tiếu cười nhạo nói: "Lần đầu mới thấy cậu hào phóng như vậy."
"Hì hì...." Đường Thư Cách ngượng ngùng nói, "Thực ra, đến nhà hàng này, vào ngày sinh nhật, nếu đi ba người thì sẽ miễn phí cho người được chúc mừng sinh nhật."
Dương Tiếu: "................"
Nói tới nói lui, vẫn là keo kiệt.
Dương Tiếu hỏi: "Chúng ta chỉ có hai người, người thứ ba ở đâu ra chứ?"
"Gọi sói nhỏ của cậu đi!" Đường Thư Cách hùng hồn nói, "Nhìn dáng vẻ đó của cậu ấy là biết ăn rất mạnh, ăn buffet, nhất thiết cần có tuyển thủ có thực lực như vậy, tốn tiền cũng đáng thôi!"
Dương Tiếu nói không nên lời, nhưng thật sự khó chống lại sự nhõng nhẽo của cô bạn thân, đành gọi điện thoại cho Mạnh Vũ Phồn hỏi cậu trưa thứ hai có rảnh không.
Đúng lúc, cuối tuần, Mạnh Vũ Phồn vừa kết thúc một trận đấu nhỏ, thành tích không tồi nên huấn luyện viên cho cả đội nghỉ một ngày phép, không có việc gì làm vào ngày thứ hai cả.
Vừa nghe nói Dương Tiếu hẹn cậu gặp mặt, cậu bèn lập tức ngoe nguẩy đuôi đồng ý.
Thế là trưa nay, Mạnh Vũ Phồn lưng đeo balô, tràn đầy háo hức đứng đợi phía dưới căn hộ của Dương Tiếu và Đường Thư Cách.
Hơn nữa, sau khi biết được hôm nay là sinh nhật của Đường Thư Cách, cậu còn đặc biệt vì Đường Thư Cách mà chuẩn bị một món quà hết sức thân mật -- -- Một tấm poster có chữ ký của Idol mà cô yêu thích!!
Đường Thư Cách che mặt và hét lên: "Sao cậu lại có poster có chữ ký chồng yêu của tôi, anh trai hoàn mỹ của tôi, đứa con trai ngoan bảo bối của tôi?!!!!"
Mạnh Vũ Phồn nói: "Anh ấy không thích bóng rổ lắm, năm nay lúc anh ấy đến xem trận chung kết giải CBA, bạn học của tôi đúng lúc là tình nguyện viên ở đó, nên xin được một tấm poster có chữ ký của anh ấy."
May mà người bạn học này không phải fan của anh ấy, Mạnh Vũ Phồn mời cậu ta ăn một bữa ăn, cậu ta liền đưa cậu tấm poster này.
Đường Thư Cách vừa ôm tấm poster vừa nhún nhảy, cô quyết định xem tấm poster này chính là báu vật gia truyền của cô! Khi cô chết đi, tờ giấy này sẽ được hỏa táng cùng cô!!
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Dương Tiếu cười nhạo nói: "Vui nhỉ?"
"Dĩ nhiên là vui rồi!" Đường Thư Cách nhón chân, duỗi thẳng tay, vỗ vỗ vào vai Mạnh Vũ Phồn, "Được đấy, người anh em, thật không hổ danh là bạn trai xuất sắc của công ty chúng ta, với trình độ kinh doanh này, tôi thấy trái tim mình đang rung động rồi này! Chị gái cũng không thể nhận không món quà này của cậu được. Thế này đi, sau này nếu cậu lại có đơn hàng, tôi sẽ xin cấp trên chia cho cậu tỷ lệ cao hơn vậy!"
"Cái gì?" Dương Tiếu nói chen vào, "Hóa ra tiền tớ thuê bạn trai trên app không phải trả toàn bộ cho bạn trai à." Cô còn cho rằng nền tảng của ứng dụng dịch vụ thuê mướn lao động này tương tự như của DiDi Taxi, không ngờ rằng ứng dụng này lại còn muốn chia hoa hồng.
"Lúc trước không có chia hoa hồng." Đường Thư Cách nói, "Nhưng tiền vốn ban đầu của nhà đầu tư Thiên Thần đã dùng sạch rồi, vòng gọi vốn Series A vẫn chưa được thực hiện, chị Long -- -- chính là chủ của bọn tớ -- -- từ hai tuần trước đã quyết định chia hoa hồng."
"Chị Long? Thì ra chủ công ty các cậu là nữ à."
"Tất nhiên là nữ rồi! Cậu nghĩ có ông chủ nam nào mà có thể hiểu được người sử dụng internet nữ rốt cuộc là cần gì không? Nếu không phải chị Long của bọn tớ anh minh thần võ, phát hiện ra "chiến lược Đại Dương Xanh" - "ứng dụng cho thuê bạn trai " này, cậu căn bản không có cơ hội gặp được Mạnh Vũ Phồn đâu đấy nhé!" Cô ấy khoát tay, "Được rồi, không bàn đến công việc nữa. Hôm nay tớ xin nghỉ chính là vì để ăn chơi điên cuồng, còn bàn công việc nữa, tớ sẽ không còn hứng thú ăn đâu!"
Dương Tiếu gõ đầu cô: "Cậu còn không có khẩu vị sao? Vì bữa ăn này, chẳng phải từ tối qua cậu đã nhịn rồi à!"
"Tất nhiên là trước khi ăn buffet phải nhịn đói chứ sao!" Đường Thư Cách nói đầy vẻ tự đắc, "Ai đời giống kẻ phản bội như cậu, sáng nay vẫn còn thản nhiên ăn bữa sáng chứ? Please, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn buffet trị giá năm trăm nhân dân tệ một người đó, haizzz, có phải tôm hùm không đủ to, hay là nhum biển không đủ tươi, tại sao cậu không chừa bụng đói để ăn chứ hả?"
Dương Tiếu vốn đang định phản bác, lại thấy Mạnh Vũ Phồn có vẻ đang bị sốc, bị tổn thương, dùng dáng vẻ bị phản bội nhìn cô, giống như nhìn thấy điều gì đó không hiểu được vậy.
"...................." Dương Tiếu nói không nên lời, "Vũ Phồn, cậu sẽ không vì bữa tiệc buffet thế này mà cũng nhịn không ăn gì từ tối qua chứ?"
"Không." Mạnh Vũ Phồn hùng hổ nói, "Tôi đã nhịn không ăn gì từ trưa hôm qua rồi!!"
"..............."
Đường Thư Cách tìm thấy đồng minh rồi, cực kỳ phấn khích, giơ tay cao lên và hô to nói: "Mục tiêu của chúng ta là --- ---"
Mạnh Vũ Phồn cũng giơ nắm tay lên cao, tiếp lời cô ấy: "--- --- ăn sập nhà hàng!"
Đường Thư Cách: "Chiến lược của chúng ta là --- ---"
Mạnh Vũ Phồn: "--- --- ăn món đắt tiền trước!"
Đường Thư Cách: "Khẩu hiệu của chúng ta là --- ---"
Mạnh Vũ Phồn: "--- --- Không no không về!"
Dương Tiếu: "....................."
Dương Tiếu: "................................."
Dương Tiếu: "........................................"
Dương Tiếu: "Tớ nghĩ hai người bọn cậu rất ăn ý cũng rất có tiếng nói chung, chi bằng tớ rút lui, hai người kết hôn và sống với nhau luôn vậy?"
Cả ba người cười nói một hồi, liền đi ra bãi đỗ xe lấy xe.
Trong số ba người bọn họ, Đường Thư Cách chưa có giấy phép lái xe, Mạnh Vũ Phồn đã có giấy phép lái xe nhưng hầu như chưa từng lái xe, chỉ có Dương Tiếu là một tay tài xế lão luyện, với kỹ năng lái xe điêu luyện, vì thế cô cũng trở thành tài xế chuyên trách cho bọn họ, mỗi lần ra ngoài đều do cô cầm lái.
Mạnh Vũ Phồn rất tinh ý, chủ động nhường hàng ghế trước cho hai người bạn thân họ, để tiện trò chuyện.
Nào ngờ có nói gì Đường Thư Cách cũng nhất quyết không chịu ngồi vào ghế lái phụ, như là giống như nhìn thấy cái gì đó rất ghê gớm vậy, cứ liên tục lắc đầu.
"Không, không, không, tớ vẫn nên ngồi ghế sau vậy." Đường Thư Cách mở cửa hàng ghế sau và chui vào trong xe ngay.
Dương Tiếu khó hiểu và hỏi: "Cậu không phải bị say xe sao, mỗi lần đều bảo muốn ngồi ghế trước."
Đường Thư Cách nhìn Mạnh Vũ Phồn, nhoài người về phía ghế tài xế trước mặt, hai tay khép lại thành cái loa nhỏ, kề bên tai của Dương Tiếu và nói: "Tớ bây giờ mà nhìn thấy ghế lái phụ liền nghĩ ngay đến hai người các cậu......"
"--- --- Dừng lại!!!" Dương Tiếu cũng là muốn giữ thể diện, mặt cô đỏ bừng, lấy một tay che miệng cô bạn thân, "Ngồi sau thì cứ ngồi sau đi, đừng nói gì nữa, dành sức để ăn đi!"
Mạnh Vũ Phồn không biết hai người bọn cô đang thì thầm điều gì, ngờ nghệch ngồi vào ghế lái phụ. Đôi chân dài của cậu khép nép một chỗ, lại còn vỗ vỗ đùi như học sinh tiểu học.
Rõ ràng cậu đã ngoan ngoãn như vậy, nhưng vẫn bị ánh mắt "giật cá chém thớt" của Dương Tiếu lườm sang.
Mạnh Vũ Phồn: "???"
Rất nhanh, xe đã ra khỏi tiểu khu, đang chạy hướng về nhà hàng buffet.
Nhà hàng buffet đó nằm ngay vị trí tốt nhất trong trung tâm thành phố, thời điểm trưa ngày thứ hai cũng chính là thời điểm kẹt xe cao điểm nhất, bọn họ cứ nhích rồi lại ngừng, một tiếng đồng hồ mà vẫn không di chuyển được mấy kilomét.
Đường Thư Cách nhịn đói cả đêm, sự kiên nhẫn của cô ấy cũng đã biến mất cùng với việc kẹt xe, bụng cô ấy đang kêu réo than khóc, yếu ớt ngã lưng vào ghế, miệng thì cứ mê sảng mà nói.
"Tớ muốn ăn thịt cừu hấp, đuôi nai hấp, gà quay, vịt sấy khô,...."
Dương Tiếu quen biết cô ấy đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu biết cô ấy lại có biệt tài nói liên tục một hơi như vậy. Xem ra người đói khát và bần cùng thật sự là lực lượng sản xuất thứ nhất.
Cô ấy đói bụng, Mạnh Vũ Phồn lại càng đói hơn. Chàng trai đã không ăn gì suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nhờ vào cơ thể cường tráng do rèn luyện hàng ngày mới không ngã quỵ, nhưng tinh thần cũng đã uể oải, trông rất đáng thương.
Dương Tiếu vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, may mà cô có chuẩn bị sẵn kẹo để trong xe, nhân lúc đèn đỏ, cô tự tay bóc một viên kẹo và đút vào miệng Mạnh Vũ Phồn.
"Ăn chút kẹo lót bụng đi, đừng để bị hạ đường huyết."
Chàng trai nghe lời mở miệng, dùng đầu lưỡi lấy viên kẹo trên đầu ngón tay Dương Tiếu đưa vào miệng. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, thật sự trông giống như một chú chó Golden Retriever vừa nhẹ nhàng vừa hiểu chuyện, mỗi lần ngậm đi một miếng thịt từ trong tay chủ nhân, chỉ dám cẩn thận dùng đầu răng của chú, như thể sợ làm bị thương cô.
Không biết vô tình hay cố ý, sau khi ngậm viên kẹo, chàng trai còn dùng môi nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay của Dương Tiếu.
Đôi môi ấm áp giữ lấy ngón tay của cô gái, cậu lẩm bẩm: "Thật ngọt..."
Cũng không biết là do lớp đường áo trên viên kẹo hay là đầu ngón tay dính lớp đường áo.
Dương Tiếu như thể bị bỏng, nhanh chóng rút tay về. Cô lại vội vàng liếc nhìn kính chiếu hậu --- --- Cũng may, Đường Thư Cách đang nằm ở ghế sau như chết rồi, hoàn toàn không chú ý đến hành động mờ ám của hai người.
Đèn xanh sáng lên, Dương Tiếu không thể kiểm soát được nhịp tim đập như trống giục, vội vàng tiếp tục lái xe tiến về phía trước.
May mắn thay, kẹt xe chỉ một quãng ngắn. Đợi qua hết ngã tư này, con đường phía trước hoàn toàn thông thoáng.
Thành công đang ngay trước mắt, Đường Thư Cách lập tức xốc lại tinh thần, cô ấy từ ghế sau chồm dậy, ghé mặt vào đệm xe, ngắm nhìn khung cảnh lần lượt thoáng qua bên khung cửa sổ.
Không còn xa rồi..... không còn xa rồi............ Nhà hàng buffet năm trăm nhân dân tệ một người đang ở ngay phía trước!!
Đợi khi đến nơi, đầu tiên cô sẽ chụp hình với bức tường tôm hùm, sau đó sẽ ăn hai con tôm hùm, một con đem nướng với phô mai, một con đem nướng cháy tỏi............
Ngay sau đó, tiếng nhạc chuông dồn dập cắt ngang dòng tưởng tượng của cô.
Cô bực mình cầm lấy chiếc điện thoại và nhìn, liền phát hiện tên của đồng nghiệp được hiển thị trên điện thoại.
"Chết tiệt!" Đường Thư Cách quả thực cảm thấy phiền toái, nhìn chiếc điện thoại lải nhải: "Không phải tôi nói hôm nay xin nghỉ phép sao? Tại sao không thể để tôi vui vẻ tổ chức sinh nhật vậy chứ?"
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng thân làm thuê trong xã hội, điện thoại của công ty tuyệt đối không thể không trả lời.
Cô chỉ đành hít thở một hơi thật sâu, sắp xếp lại tâm trạng, nhấn phím trả lời với tâm trạng ủ rũ.
"Alô?"
Ngay khi điện thoại được kết nối, đồng nghiệp nữ ở phía bên kia đường dây đã hét to thất thanh. "Đường Thư Cách! ! ! ! Có chuyện lớn rồi! ! ! ! ! !"
Đường Thư Cách vốn không hề mở loa ngoài, nhưng âm lượng kinh khủng này cũng đủ làm Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn ở phía trước nghe rõ mồn một.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Đường Thư Cách vội hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không phải là file ppt tôi làm trước kỳ nghỉ có vấn đề đấy chứ??"
"Đây là lúc nào rồi mà cô còn nghĩ đến công việc vậy?" Đồng nghiệp nữ nói trong tiếng khóc nghẹn ngào, "Cô, cô nhanh đến công ty một chuyến đi, tất cả chúng tôi đều đang ở đây cả rồi! !"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ." Đường Thư Cách nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ đang dần lùi về phía sau, "Tôi đang định đi ăn."
"--- --- Công ty chúng ta phá sản rồi! ! ! ! ! ! Bà chủ ôm theo biển hiệu Cho thuê bạn trai và tiền bỏ trốn đi rồi! ! ! ! ! !"
Đường Thư Cách buông lỏng tay, điện thoại rớt xuống trên đùi cô.
Bình luận facebook