• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHO THUÊ BẠN TRAI (1 Viewer)

  • Chương 41: Nuôi chó cũng phải nhìn chủ nhân (1)

Edit: Phong ca

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Bánh bao nhỏ

Đường Thư Cách choáng váng, sửng sốt, đờ người ra . Bây giờ trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một câu ―― “Công ty Cho thuê bạn trai phá sản, bà chủ Vương Bát ôm ba triệu rưỡi nhân dân tệ đã dẫn theo người tình nhỏ chạy trốn rồi!” Chạy trốn rồi! Chạy trốn rồi!

Dương Tiếu lập tức quay đầu xe, định lái về hướng công ty của Đường Thư Cách.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tớ nghĩ tiệc buffet chắc cũng không cần phải đi nữa nhỉ?" Dương Tiếu nói, "Đến công ty của Đường Thư Cách xem thử tình hình như thế nào đã, trên xe có bánh quy, nếu như mọi người đói thì ăn chút bánh trước đi."

". . . . . . Bánh quy á? Không!" Đường Thư Cách nghiêng người về phía trước, bỗng nhiên lớn tiếng nói, "Tớ nhịn đói cả đêm, cũng không thể để buổi sinh nhật hôm nay chỉ ăn bánh quy chứ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

"Nhưng . . . . ."

Hai tay Đường Thư Cách tựa lên ghế phó lái, vẻ mặt mang một vẻ u mê thần bí khó lường: "Bây giờ tớ quay về công ty thì có ích lợi gì? Tớ có thể tay không tấc sắt đem bà chủ Vương Bát trở về không, hay là có thể cũng cấp manh mối quan trọng cho đồng chí cảnh sát không? Bà chủ chạy cũng chạy rồi, chó sói ngủ cũng ngủ rồi, mấy chục đồng nghiệp của tớ cũng đang ở đó, thêm tớ cũng chả đông hơn mà bớt tớ cũng chả ít đi ―― cậu lái tiếp cho tớ! Lái về phía trước ấy! Công ty phá sản thì cứ phá sản đi, bữa tiệc tôm hùm miễn phí này, hôm nay mà không đi thì sau này sẽ không có nữa đâu!"

Dương Tiếu: ". . . . . ."

Dương Tiếu xem như đã hiểu rõ, Đường Thư Cách này rõ ràng là giận quá mất khôn, tẩu hỏa nhập ma rồi.

Nhìn thấy ánh mắt đầy tia lửa của Đường Thư Cách, Dương Tiếu sợ mình mà cãi lời cô ấy sẽ bị cô ấy làm thành tôm hùm ăn tươi nuốt sống mất.

Cô nơm nớp lo sợ lái xe về hướng bữa tiệc buffet, dừng xe ở dưới lầu, sau đó cùng Mạnh Vũ Phồn giống như là tả hữu hộ pháp, che chở Đường Thư Cách đi vào nhà hàng tôm hùm nướng kia.

Tiến vào nhà hàng, Đường Thư Cách liền đi thẳng đến khu tôm hùm, tôm hùm quả nhiên to đồ sộ như ảnh chụp trên mạng. Mỗi một con tôm hùm đều to hơn cẳng tay nhiều, cắt dọc con tôm thành hai phần, Đường Thư Cách mắt cũng chưa nháy đã liên tục gắp bốn con tám miếng, sau đó dùng tốc độ siêu nhanh bóc vỏ, ăn thịt tôm. Nhân viên phục vụ đã đặc biệt chuẩn bị dụng cụ để phục vụ cho việc ăn tôm nhưng cô ấy cơ bản không dùng tới, chỉ với đôi tay cùng chiếc răng nanh cứng chắc, đã có thể cắn vỡ hai chiếc càng của tôm hùm ra.

Cô ấy vừa chiến đấu tôm hùm, vừa chào mời Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn: "Hai người không ăn đi, nhìn tớ làm gì chứ?"

Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn nhìn thấy cô ấy lột vỏ tôm hùm, luôn có cảm giác giây tiếp theo cô ấy sẽ lột luôn đầu bà chủ xuống . . . . . .

Hai người giật mình một cái, vội vàng nói: "Ăn chứ, bọn tớ cũng đang ăn đây!"

Sau khi bối rối qua đi, Dương Tiếu gắp cho Mạnh Vũ Phồn một miếng cá, Mạnh Vũ Phồn gắp lại cho Dương Tiếu một miếng thịt ở đầu.

Cũng may, Đường Thư Cách đang tập trung càn quét tôm hùm, không chú ý tới sự bất thường giữa hai người bọn họ.

Dương Tiếu cố ý làm rơi cái nĩa của mình xuống đất, lên tiếng nói: "Ui cha, tớ bất cẩn quá."

Nói xong, cô lập tức ngồi xổm chui xuống dưới bàn.

Mạnh Vũ Phồn biết cô thông minh sắc sảo, cũng tìm cớ chui xuống dưới cái bàn.

Mạnh Vũ Phồn quá to con, hai tay ôm đầu gối ngồi xổm, trông rất khả nghi.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiếu Tiếu, chị Đường làm sao thế?"

Dương Tiếu lo lắng nói: "Còn có thể làm sao chứ? Vào ngày sinh nhật công ty đột nhiên tuyên bố phá sản, đây chắc chắn là đả kích lớn đối với cô ấy rồi!"

"Thế. . . . . . bây giờ phải làm sao đây."

Dương Tiếu nói: "Bữa cơm này tôi ăn mà tâm thần bất an, thả lỏng cũng thả không được. Đợi lát nữa tôi lấy lí do, cậu xem ánh mắt của tôi rồi phối hợp, nhất định phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến công ty mới được!"

"Không thành vấn đề!" Mạnh Vũ Phồn còn chưa dứt lời, bụng đã vang lên tiếng ục ục rồi.

Lúc này Dương Tiếu mới nhớ, tên ngốc này so với Đường Thư Cách còn chờ mong bữa tiệc buffet hôm nay hơn, có lẽ đã nhịn đói hai mươi mấy tiếng rồi . . . . .

Trong lòng cô mềm nhũn, xoa xoa đầu cậu: "Được rồi, cậu cũng đừng lo lắng. Bữa tiệc buffet hôm nay không rẻ đâu, cậu lo ăn đi. Hôm nay tôi không có khẩu vị, cậu phải ăn bù phần tôi nữa đấy."

"Được!"

Hai người mưu đồ bí mật nửa ngày, rốt cuộc cũng chui từ dưới bàn lên.

Cứ như vậy, một lát sau, trước mặt Đường Thư Cách vỏ tôm hùm đã có thể xếp thành núi nhỏ, cô ấy lại lấy thêm một đĩa nữa, chuyên tâm chiến đấu, không quan tâm đến xung quanh.

Chưa được bao lâu, quản lí nhà hàng đi tới, thái độ nhã nhặn nói: "Chào cô, hôm nay là sinh nhật của cô, nhà hàng đặc biệt gửi đến cô một phần mì sinh nhật, xin hỏi cô thích ăn loại mì gì ạ? Loại sợi nhỏ, cứng, mềm gì đều có thể nói với chúng tôi."

Lúc này Đường Thư Cách mới buông cái càng tôm hùm trong tay ra, chậm rãi nói: "Tôi muốn ăn mì hải sản sợi to, loại mì ăn lẩu ấy, các anh có thể làm không?"

"À. . . . . ." Quản lí nhà hàng khó xử nói, "Loại này thật sự không có rồi."

"Hôm nay là sinh nhật của tôi mà, anh trai à, giúp tôi với ~~"

Dù gì Đường Thư Cách cũng là một mỹ nhân, khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh nước, vì hôm nay là sinh nhật, cô ấy còn đặc biệt ăn mặc chỉn chu nữa. Áo lông màu trắng rộng thùng thình, dáng vẻ ấm ức tủi thân của cô làm quản lí nhà hàng liền giơ tay đầu hàng .

". . . . . . Kỳ thật nhà bếp chúng tôi quả thật có một đầu bếp chuyên làm mì hải sản sợi to mới đến làm việc." Quản lý nhà hàng ngẫm nghĩ, "Nhưng mà để làm được loại mì này phải nhào bột, cán mì và phải có khuôn chuyên dùng, bây giờ chúng tôi chuẩn bị không được những loại này, chúng tôi có thể bảo cậu ta thay thế bằng cái khác được không?"

Đường Thư Cách gật đầu đồng ý một cách thoải mái.

Chỉ trong chốc lát, người đầu bếp được xưng là mới chuyển đến làm, đưa đĩa mì do chính tay anh ta làm lên . . . . . .

Nhưng mà, trong tay anh ta không phải là mì, mà là một đoạn. . . giấy vệ sinh cực kì, cực kì cực kì dài.

Tờ giấy bay lên, thậm chí còn bay qua trước mặt Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn nữa.

Dương Tiếu: ". . . . . ."

Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . ."

"Mì sợi" này, thật đúng là "sợi" nhỉ.

Đường Thư Cách ngạc nhiên nói: "Tôi cũng muốn thử xem!" Cô đứng dậy, nhận tờ giấy vệ sinh vừa dài vừa mảnh kia, bắt đầu nghiêm túc học theo. Mảnh giấy trắng bay múa, cánh tay Đường Thư Cách xoay tròn, chơi rất vui vẻ. Thậm chí cô ấy còn yêu cầu Mạnh Vũ Phồn quay phim giúp cô ấy, lát sẽ gửi lên vòng bạn bè.

Mạnh Vũ Phồn phụ trách quay phim, Dương Tiếu phụ trách vỗ tay, hai người đem cô ấy thành bạn nhỏ ở nhà trẻ để dỗ dành.

Dương Tiếu một bên vỗ tay, một bên sát lại gần Mạnh Vũ Phồn, nhỏ giọng nói: "Xem ra cô ấy bệnh cũng không nhẹ, một lát nữa tôi phải ra tay mới được ."

"Được." Mạnh Vũ Phồn cũng nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ hỗ trợ cho chị."

Đường Thư Cách chơi chán, mồ hôi đầm đìa mới về chỗ ngồi. Cô cúi đầu nhìn nhìn hai đĩa vỏ tôm lớn, nói: "Lại ăn hết rồi, tớ đi lấy thêm ít nữa."

Ước chừng hôm nay cô ăn khoảng sáu con tôm hùm! Bình thường cô ấy ăn không được nhiều như vậy, nhưng hôm nay dường như ăn không biết no.

Dương Tiếu sợ rằng cô ấy ăn nữa thì sẽ phải nhập viện mất, vội nói: "Đường Đường, Vũ Phồn vừa nói với tớ, cậu ấy vừa mới kiểm tra tài khoản trong thẻ ngân hàng, phát hiện ra tiền lương, công ty các cậu đó giờ vẫn chưa trả cho cậu ấy."

Mạnh Vũ Phồn: "Hả?"

Ở dưới gầm bàn Dương Tiếu đạp cho cậu một cái.

Mạnh Vũ Phồn lập tức nói: "Ồ, đúng rồi đấy! Đúng vậy, tôi trước giờ vẫn chưa nhận được tiền lương!" Hành động của cậu lúng túng, "Tôi cũng lo lắng lắm, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của tôi cả đấy!"

Dương Tiếu cùng cậu kẻ xướng người họa: "Cũng không biết số tiền này có lấy về được hay không nữa."

Mạnh Vũ Phồn: "Tôi khổ quá đi, ngay cả tiền sinh hoạt phí cũng không có nữa rồi hu hu hu."

Dương Tiếu: ". . . . . ." Cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Diễn có chút lố rồi đấy."

Cũng may Đường Thư Cách không phát hiện bọn họ thông đồng với nhau, cô thẫn thờ nhìn chằm chằm đĩa vỏ tôm của mình, trầm mặc rất lâu, không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên, cô vỗ bàn rầm một cái rồi đứng lên, tức giận nói: "Đồ bà chủ rác rưởi không biết xấu hổ! Làm bà chủ mà đem hết tiền bỏ chạy, còn thông đồng với sói nhỏ của công ty mình nữa chứ! ! Cô ta nghĩ mình đang làm cái gì, tái chế xe phế liệu à ! ! ! Dơ bẩn! !"

Cô vung bàn tay to lên: "Đừng ăn nữa, đi thôi! Mạnh Vũ Phồn, cậu cũng là người bị hại, chúng ta tổ chức thành đoàn biểu tình đòi tiền lương! ! ! ! !"

Dương Tiếu thở phào một hơi, nghĩ thầm, Đường Đường rốt cục cũng khôi phục lại bình thường rồi . . . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom