Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Edit: Phong Ca
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
Cho tới nay, Dương Tiếu vẫn cho rằng bản thân mình là một nữ hán tử kiên định, cho dù đối mặt với những cô gái đáng yêu như thế nào, nhõng nhẽo ra sao thì cô cũng lạnh lùng bảo vệ quan điểm của mình đến cuối cùng, lạnh lùng từ chối yêu cầu của bọn họ!
Nhưng mà, sau khi người làm nũng cô biến thành Mạnh Vũ Phồn… lý trí của cô nhanh chóng bị biến mất, mơ mơ hồ hồ đáp ứng tất cả các yêu cầu của cậu.
Ví dụ như bây giờ . . .
Mạnh Vũ Phồn dắt chú chó Golden Retriever Đại Thánh đi trên con đường đá của tiểu khu, trong tay Đường Thư Cách cầm một đống đồ ăn, đồ chơi dành cho chó, đã thế lại còn không ngừng chơi đùa với nó.
Dương Tiếu yên lặng đi sau hai người một chó ấy, thật sự không rõ vì sao cô thất thủ, đồng ý cho một loại động vật rụng lông vào nhà cô ở! ! !
Cô nhất định là bị Mạnh Vũ Phồn hạ cổ trùng, nếu không, vì sao trước mặt cậu, lại một lần nữa cô đánh mất phòng tuyến cuối cùng chứ.
Ngày hôm nay, Đường Thư Cách có thể nói là một ngày lên voi xuống chó, cô đón sinh nhật, ăn tôm hùm, mất việc . . . . . Bây giờ lại được một con chó!
Cô ấy hưng phấn nói: "Bây giờ nó là chó của tớ, tớ sẽ đặt cho nó một cái tên mới ―― hai người thấy thế nào, gọi là ‘tiền lương’ hay gọi là ‘hai vạn’ cái nào hay hơn?"
Mạnh Vũ Phồn không đồng ý: "Sao lại phải đổi tên? Đại Thánh đã hai tuổi rồi, nó đã biết tên mình là Đại Thánh, cơ bản không cần đổi tên nữa."
Đường Thư Cách: "Đại Thánh là tên do bà chủ của tôi đặt cho nó, mỗi khi gọi đến tên này tôi lại nhớ đến chuyện mình bị thất nghiệp . . . . ." Cô ấy đáng thương nhìn Dương Tiếu, lôi kéo bạn thân về phe mình, "Tiếu Tiếu, theo cậu thì đặt tên gì hay nào?"
Dương Tiếu thản nhiên nói: "Tớ cảm thấy tiếp tục gọi là Đại Thánh cũng tốt. Dù sao cậu cũng giống Đường Tăng vậy, suốt ngày cằn nhằn lải nhải."
Đường Thư Cách: ". . . . . ." Cô ấy cả giận nói, "Tớ đã sớm biết rồi, con người cậu vừa lập dị lại không có tình người, cậu chắc chắn sẽ đứng về phía bạn trai cậu rồi. Cậu ấy là Đại Mạnh, nó là Đại Thánh, tớ thấy bọn họ có lẽ đời trước là anh em ruột thịt đấy."
Mạnh Vũ Phồn bị những lời nói của cô ấy làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Nói ra cũng thấy, Mạnh Vũ Phồn và Đại Thánh quả thật có chút giống nhau: Bọn họ đều có đôi mắt ướt và đen nhánh giống nhau, cũng sẽ chuyên chú nhìn chủ nhân.
Bọn họ trên đường từ công ty của Đường Thư Cách về, tiện đường ghé vào bệnh viện thú cưng, làm kiểm tra toàn thân cho Đại Thánh, lại còn tắm cho nó nữa.
Đường Thư Cách hoàn toàn không để ý tài khoản trong thẻ của mình đã sắp cạn đáy rồi, mua một đống đồ ăn vặt và đồ chơi, thậm chí chuồng chó và thức ăn dành cho chó lớn cũng lên mạng đặt xong rồi.
Dương Tiếu giao hẹn với cô ấy, xét thấy chú chó này là do Đường Thư Cách khăng khăng muốn nuôi, cho nên nhiệm vụ dắt chó đi dạo, lương thực, tắm rửa đều giao cho cô ấy, nhưng mà lúc Đường Thư Cách thật sự quá bận rộn, Dương Tiếu cũng sẽ giúp cô ấy nhiệm vụ dắt chó đi dạo.
Đường Thư Cách kháng nghị: "Tiếu Tiếu, cậu đừng cho là tớ không nhìn thấy nhé: Ban nãy thừa dịp tớ không chú ý, cậu đã ghé mặt vào bụng nó cưng nựng! Cậu còn gọi nó là chó ngoan nữa, lại còn sờ sờ cằm nó nữa! ! Rõ ràng cậu cũng rất thích nó mà, lúc này lại còn đem trách nhiệm nuôi chó đùn đẩy, cậu thế này cùng với đàn ông trung niên kết hôn, chỉ chịu trách nhiệm chơi với đứa trẻ mà không chịu nuôi đứa trẻ thì có gì khác nhau chứ?"
"Ai nói tớ chỉ phụ trách chơi, không phụ trách nuôi?" Dương Tiếu thản nhiên khoác cánh tay Mạnh Vũ Phồn, "Buổi chiều cuối tuần Vũ Phồn sẽ đến đây dẫn Đại Thánh đi dạo công viên, đảm bảo cho nó vận động thật tốt, thế này còn chưa phụ trách đủ à?"
Đường Thư Cách: "Đại Mạnh là Đại Mạnh, cậu là cậu, sao có thể giống nhau được?"
"Sao lại không giống nhau chứ ?" Dương Tiếu hợp lý hợp tình nói, "Cậu ấy là tớ, tớ cũng là cậu ấy."
Mạnh Vũ Phồn tự nhiên hướng về phía cô, một tay cậu dắt chó, một tay ôm Dương Tiếu, tư thế kia khỏi phải bàn, nhìn là biết bên nào thắng rồi.
Đường Thư Cách tức giận đến nỗi kêu to oa oa, cô nên sớm biết, cô cơ bản là không cần nuôi chó, rõ ràng cô chính là một kẻ cô đơn suốt ngày được ăn cẩu lương mà!
. . . . . .
Ba người một chó về tới căn hộ mà Dương Tiếu và Đường Thư Cách thuê, đây cũng không phải lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn đặt chân đến, nhưng lần trước tới là, cậu. . . . . .
Nhớ lại chuyện ý loạn tình mê đêm đó, lỗ tai chàng trai không khỏi đỏ lên như phát sốt, vội vàng cúi đầu thay giày, không dám nhìn ngang ngó dọc.
Thấy cậu xấu hổ, Dương Tiếu cũng nhớ đến sự tình phát sinh vào đêm ấy, cô ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh dẫn cậu đến phòng khách.
"Cậu ngồi đi." Cô lấy cho cậu một ly nước, ánh mắt lúng túng, "Tôi gọi điện thoại hỏi giao hàng nhanh trong thành phố, xem lúc nào thì bọn họ giao chuồng chó đến."
Mạnh Vũ Phồn đưa tay nhận ly nước, không biết cố ý hay vô tình, tay cậu sượt nhẹ trên tay Dương Tiếu, Dương Tiếu run tay, nước trong ly sánh ra ngoài, đúng lúc rớt lên đùi Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn giống như đột nhiên thông suốt vậy, nhẹ giọng hỏi: "Nước đổ ra rồi, chị Tiếu Tiếu không phụ trách lau sao?"
Dương Tiếu: ". . . . . ." Đứa nhỏ này đến tột cùng là học thói xấu này từ ai vậy!
Cô cầm khăn giấy trên bàn nhét vào tay cậu: "―― tự lau đi!"
Mạnh Vũ Phồn tủi thân: "Chị Tiếu Tiếu hung dữ quá."
Dương Tiếu hừ một tiếng: "Ngực của tôi đẹp hay không, không phải cậu đã sớm biết rồi hay sao?"
Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . ."
Được rồi, ở trước mặt người lái xe chuyên nghiệp, chút mánh khóe này của Mạnh Vũ Phồn căn bản đỡ không nổi ba chiêu.
Hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, thần kinh nhạy bén như Đường Thư Cách, một chút cũng không phát hiện ra dòng sóng ngầm đang bắt đầu khởi động giữa hai người, cô ấy vẫn còn đắm chìm vào chuyện "Rốt cục cũng có chó" dẫn Golden Retriever đi thăm quan tất cả các phòng.
Phòng các cô thuê không lớn, chả mấy chốc đã thăm xong.
Golden Retriever quả thật rất thông minh, lập tức nhớ vị trí phòng bếp, WC, ban công, Đường Thư Cách dẫn nó đến cửa phòng ngủ của Dương Tiếu, nghiêm giọng nói với nó: "Nơi này không thể vào nghe chưa! Chị gái ở phòng này cực kì khủng bố, mày mà làm rớt sợi lông nào trong phòng là chị ấy sẽ đem mày đi cạo hết đấy, nghe chưa?"
Golden Retriever giống như thật sự có thể nghe hiểu cô nói chuyện vậy, bị dọa sợ đến nỗi lỗ tai dựng thẳng như trực thăng, cái đuôi cũng gắt gao cụp giữa hai chân.
Dương Tiếu kháng nghị: "Cậu đừng có dạy Đại Thánh có thành kiến như thế được không? Tớ cũng thích nó mà."
Chỉ là, nếu như nó là một con chó mà không rụng lông thì cô càng thích hơn.
Một lát sau, giao hàng nhanh đã gọi điện thoại tới, chuồng chó, thức ăn cho cho mà bọn họ đặt của giao hàng nhanh Đồng Thành đã chuyển đến dưới lầu. Bởi vì đồ dùng quá nặng, nên nhân viên giao hàng không chịu trách nhiệm vận chuyển lên lầu, may mà bọn họ có Mạnh Vũ Phồn cường tráng khỏe mạnh , cậu phi nhanh xuống lầu, trên vai vác túi thức ăn cho chó nặng hai mươi cân, trong tay còn xách theo cái chuồng chó, đi như bay, nhìn qua có cảm giác cực kì nhẹ nhàng.
Có cậu ở đây, hai cô gái không cần phải đụng tay gì cả, chỉ trong chốc lát Mạnh Vũ Phồn đã lắp xong cái chuồng chó trên ban công, một cái ổ chó mềm mại đặt bên trong, thau nước, thức ăn cũng được lắp đặt đâu vào đấy. Đại Thánh cực kì thông minh, thấy chuồng đã lắp đặt xong, cũng không cần bọn họ thúc giục, tự mình vẫy vẫy đuôi rồi đi vào, thậm chí còn có thể tự mình đóng cửa lại nữa!
Nuôi một con chó thông minh như vậy, quả thật là bớt được bao nhiêu việc.
Một buổi chiều bận rộn trôi qua nhanh chóng, chớp mắt cái đã đến buổi tối. Tiệc buffet buổi trưa Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn cũng chưa ăn no, nhưng Đường Thư Cách ăn ăn đến nỗi bụng tròn xoe, bây giờ chắc còn chưa tiêu hóa hết nữa.
Đường Thư Cách vì cảm ơn bọn họ, tự mình xuống bếp làm cho bọn họ một bữa cơm.
Đừng nhìn cô ấy bình thường giống đưa trẻ không thể dựa dẫm vào, nhưng cô ấy có ưu điểm lớn, đó chính là tài nấu ăn không thua kém gì đầu bếp chuyên nghiệp.
Dương Tiếu ở cùng cô ấy lâu như vậy, miệng đều ăn thành thói quen rồi. Hơn nữa mỗi tuần cô ấy đều nấu một món canh dưỡng nhan thanh tịnh, bổ phổi sáng da, làn da của Dương Tiếu có thể đẹp như vậy, tất cả đều là công lao của cô ấy.
Mạnh Vũ Phồn bị tài nghệ nấu ăn của cô ấy hấp dẫn , uống hết chén canh này đến chén canh khác.
"Tay nghề của chị Đường thật sự tốt quá!" Mạnh Vũ Phồn khen ngợi tự đáy lòng.
Dương Tiếu cũng tự hào: "Cái này cậu chưa biết rồi, Đường Đường biết làm rất nhiều thứ. Cô ấy đăng lên mạng các món ăn nhận được rất nhiều lượt Like, hơn nữa cô ấy còn có thể viết truyện, chỉnh sửa ảnh, biên tập, cắt ghép video, đến nỗi người hâm mộ phải gọi cô ấy là ‘bà xã’ đấy."
"Bà xã?" Mạnh Vũ Phồn không hiểu, "Chị Đường kết hôn rồi?"
"Phốc. . . . . . làm sao có thể." Đường Thư Cách vội vàng khoát tay, "Ba tên đàn ông thối cũng không bằng sợi tóc Idol của tôi? Cho dù tôi kết hôn, cũng phải kết hôn với Idol của tôi mới được!"
Dương Tiếu giải thích: "Từ ‘bà xã’ chính là cách xưng hô trong giới bọn họ, người hâm mộ đối với người mà bọn họ yêu thích xưng hô như vậy. WeChat của Đường Đường có hơn mười vạn người theo dõi đấy."
Đường Thư Cách xấu hổ liên tục xua tay: "Cậu đừng dát vàng lên mặt tớ như thế chứ. Về điểm này, danh tính trên mạng tính là gì chứ, nếu như tớ mà giỏi như thế thì sẽ không giống như bây giờ, tốt nghiệp ba năm rồi, mỗi năm đổi ít nhất hai công việc. . . . . ."
Mạnh Vũ Phồn buông bát đũa, bỗng nhiên nói: "Chị Đường, tôi nghe Tiếu Tiếu nói, chị thường xuyên viết truyện gửi lên mạng phải không? Quả thật tôi thấy, bây giờ rất nhiều tác giả mạng thu nhập cũng không ít, chị có nghĩ tới việc làm tác giả chuyên nghiệp không?"
"Tác giả chuyên nghiệp? Tôi á?" Đường Thư Cách sửng sốt, theo bản năng lắc đầu, "Tôi không làm được đâu. Tôi viết chủ yếu là kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, nếu mà muốn nói là công việc chính, tôi chắc chắn làm không tốt rồi."
Dương Tiếu lần này lại đứng về phía Mạnh Vũ Phồn, cô nhìn bạn thân, thành thật nói: "Đường Đường, cậu đừng chưa thử đã cảm thấy không làm được. Đang là cuối năm, bây giờ mà đi tìm việc cũng khó, các công ty cũng phải sang năm mới mới tuyển người ―― tớ thấy khoảng thời gian này cậu cứ ở nhà viết tiểu thuyết đi, thử công việc viết lách chuyên nghiệp xem, nếu kiếm được tiền, sau này an tâm đi làm tác giả chuyên nghiệp; nếu như kiếm không được tiền, qua năm mới lại đi tìm việc, cậu thấy thế nào?"
Con đường này từ trước đến nay Đường Thư Cách chưa từng nghĩ đến.
Cô viết truyện chỉ là sở thích, trước kia có viết cũng là bữa đực bữa cái, kiếm được một chút tiền tiêu vặt đã rất vui vẻ rồi. Cô đi làm cũng không phải là yêu thích công việc, mà là cảm thấy "Nếu tất cả mọi người đi làm, tôi đây cũng nên đi làm" mới đúng.
Nhưng mà quả thật công việc của cô cũng xui xẻo quá đi, mỗi lần cô nộp sơ yếu lí lịch, nhìn công việc mà bản thân đã trải qua, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Nhưng mà . . . . . chuyên tâm viết lách, trở thành một tác giả chuyên nghiệp? Cô thật sự có thể làm được sao?
Ý tưởng này như một tia chớp, từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chiếu sáng thế giới của cô.
Buổi tối, đợi dọn dẹp xong phòng bếp, cô ngây ngốc đi về phòng ngủ của mình, cửa phòng mở rộng, Đại Thánh đi vào, nằm dưới gầm bàn máy tính của cô.
Cô luồn chân vào chiếc bụng ấm áp của chú, nhìn những file tài liệu trên màn hình máy tính, vô số suy nghĩ không ngừng tuôn ra.
Cô chần chừ rất lâu, rốt cục cũng cố lấy dũng khí, gõ nick QQ của biên tập viên.
Biên tập viên này là lúc cô vừa mới bắt đầu viết trên mạng đã luôn ở bên cô và thường xuyên đưa ra ý kiến đóng góp mang tính chuyên nghiệp, cô rất tín nhiệm vị biên tập này.
Sugar Đường: Biên Biên, có đấy không?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Có nè, có chuyện gì thế?
Sugar Đường: Tôi muốn hỏi một chút. . . . . .
Sugar Đường: Dùng con mắt chuyên nghiệp của cô để đánh giá thì cô cảm thấy trình độ của tôi thế nào, làm tác giả chuyên nghiệp có thể kiếm được tiền không?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: ! !
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô muốn làm chuyên nghiệp?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô nghĩ kĩ chưa?
Sugar Đường: Ừm. . . . . . Thật ra cũng chỉ mới có ý tưởng thôi, cũng chưa xác định nữa.
Sugar Đường: Nhưng mà thành tích của tôi cũng không ổn định, tôi sợ sau khi chuyển sang con đường chuyên nghiệp rồi tiền kiếm được không đủ ăn.
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Thật ra cô viết cũng rất tốt, văn phong không tệ, nhưng nói thế nào nhỉ, quả thật còn thiếu vài thứ nữa.
Sugar Đường: Thiếu những gì thế?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Thiếu chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho độc giả tim đập thình thịch.
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Nói thật, những truyện gần đây của cô, tất cả đều "Chạy theo trào lưu" , người khác viết trạch đấu, cô liền viết trạch đấu, người khác viết cung đấu, cô liền viết cung đấu, người khác viết tu tiên, cô liền viết tu tiên. Nhưng tôi có thể nhìn ra, bản thân cô cũng không thích loại đề tài này.
Đường Thư Cách nói không ra lời. Cô không nghĩ tới, vậy mà suy nghĩ của bản thân đã bị biên tập nhìn thấu.
Sugar Đường: Nếu như bây giờ tôi muốn dấn thân và con đường chuyên nghiệp, thì phải sửa như thế nào đây?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cũng không thể nói là sửa . . . . . . Tôi cảm thấy, cô quả thật không thích hợp viết ngôn tình cổ đại.
Sugar Đường: Hả? Nhưng mà từ khi gia nhập giới đến bây giờ, tôi đều viết ngôn tình cổ đại mà.
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô thử nghiên cứu viết ngôn tình hiện đại xem, bây giờ đề tài ngôn tình hiện đại cũng rất hot đó.
Sugar Đường: Ý cô là loại đề tài tổng tài yêu đương ấy hả?
Sugar Đường: Hoặc là đại minh tinh cùng tiểu trợ lý?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Không, như vậy có khác gì là chạy theo trào lưu chứ?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô có thể quan sát quan sát cuộc sống nhiều hơn, lấy tư liệu từ những người thân bên cạnh. Không nhất định là tổng tài bá đạo, không nhất định là đại minh tinh, nhưng phải là đề tài mà cô phải tự cảm nhận được sự thú vị trong đó.
"Đề tài bản thân cảm thấy thú vị . . . . . . ?
Đường Thư Cách nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình, lâm vào trầm tư.
Đề tài làm cô cảm thấy thú vị là gì nhỉ?
Cô mở chương trình soạn thảo word ra, nhìn trang word trống rỗng, trắng nõn, ngón tay như có ý thức của chính mình, tự mình gõ lên ――
――《 Cho thuê bạn trai 》
―― Tác giả: Sugar Đường
―― Chương 1: Chia tay tàn nhẫn nửa đêm rơi lệ, cho thuê bạn trai đến bên an ủi.
Đường Thư Cách tràn đầy ý tưởng, khúc dạo đầu chính là cảnh giường chiếu nóng bỏng, mỗi ngày gõ sáu nghìn chữ, truyện này chắc chắn sẽ hot! ! ! !
* Chỗ này tác giả dùng từ đồng âm: 凶 và 胸 hai từ này có cùng âm đọc là xiōng, một từ là hung dữ, một từ là ngực.
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
Cho tới nay, Dương Tiếu vẫn cho rằng bản thân mình là một nữ hán tử kiên định, cho dù đối mặt với những cô gái đáng yêu như thế nào, nhõng nhẽo ra sao thì cô cũng lạnh lùng bảo vệ quan điểm của mình đến cuối cùng, lạnh lùng từ chối yêu cầu của bọn họ!
Nhưng mà, sau khi người làm nũng cô biến thành Mạnh Vũ Phồn… lý trí của cô nhanh chóng bị biến mất, mơ mơ hồ hồ đáp ứng tất cả các yêu cầu của cậu.
Ví dụ như bây giờ . . .
Mạnh Vũ Phồn dắt chú chó Golden Retriever Đại Thánh đi trên con đường đá của tiểu khu, trong tay Đường Thư Cách cầm một đống đồ ăn, đồ chơi dành cho chó, đã thế lại còn không ngừng chơi đùa với nó.
Dương Tiếu yên lặng đi sau hai người một chó ấy, thật sự không rõ vì sao cô thất thủ, đồng ý cho một loại động vật rụng lông vào nhà cô ở! ! !
Cô nhất định là bị Mạnh Vũ Phồn hạ cổ trùng, nếu không, vì sao trước mặt cậu, lại một lần nữa cô đánh mất phòng tuyến cuối cùng chứ.
Ngày hôm nay, Đường Thư Cách có thể nói là một ngày lên voi xuống chó, cô đón sinh nhật, ăn tôm hùm, mất việc . . . . . Bây giờ lại được một con chó!
Cô ấy hưng phấn nói: "Bây giờ nó là chó của tớ, tớ sẽ đặt cho nó một cái tên mới ―― hai người thấy thế nào, gọi là ‘tiền lương’ hay gọi là ‘hai vạn’ cái nào hay hơn?"
Mạnh Vũ Phồn không đồng ý: "Sao lại phải đổi tên? Đại Thánh đã hai tuổi rồi, nó đã biết tên mình là Đại Thánh, cơ bản không cần đổi tên nữa."
Đường Thư Cách: "Đại Thánh là tên do bà chủ của tôi đặt cho nó, mỗi khi gọi đến tên này tôi lại nhớ đến chuyện mình bị thất nghiệp . . . . ." Cô ấy đáng thương nhìn Dương Tiếu, lôi kéo bạn thân về phe mình, "Tiếu Tiếu, theo cậu thì đặt tên gì hay nào?"
Dương Tiếu thản nhiên nói: "Tớ cảm thấy tiếp tục gọi là Đại Thánh cũng tốt. Dù sao cậu cũng giống Đường Tăng vậy, suốt ngày cằn nhằn lải nhải."
Đường Thư Cách: ". . . . . ." Cô ấy cả giận nói, "Tớ đã sớm biết rồi, con người cậu vừa lập dị lại không có tình người, cậu chắc chắn sẽ đứng về phía bạn trai cậu rồi. Cậu ấy là Đại Mạnh, nó là Đại Thánh, tớ thấy bọn họ có lẽ đời trước là anh em ruột thịt đấy."
Mạnh Vũ Phồn bị những lời nói của cô ấy làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Nói ra cũng thấy, Mạnh Vũ Phồn và Đại Thánh quả thật có chút giống nhau: Bọn họ đều có đôi mắt ướt và đen nhánh giống nhau, cũng sẽ chuyên chú nhìn chủ nhân.
Bọn họ trên đường từ công ty của Đường Thư Cách về, tiện đường ghé vào bệnh viện thú cưng, làm kiểm tra toàn thân cho Đại Thánh, lại còn tắm cho nó nữa.
Đường Thư Cách hoàn toàn không để ý tài khoản trong thẻ của mình đã sắp cạn đáy rồi, mua một đống đồ ăn vặt và đồ chơi, thậm chí chuồng chó và thức ăn dành cho chó lớn cũng lên mạng đặt xong rồi.
Dương Tiếu giao hẹn với cô ấy, xét thấy chú chó này là do Đường Thư Cách khăng khăng muốn nuôi, cho nên nhiệm vụ dắt chó đi dạo, lương thực, tắm rửa đều giao cho cô ấy, nhưng mà lúc Đường Thư Cách thật sự quá bận rộn, Dương Tiếu cũng sẽ giúp cô ấy nhiệm vụ dắt chó đi dạo.
Đường Thư Cách kháng nghị: "Tiếu Tiếu, cậu đừng cho là tớ không nhìn thấy nhé: Ban nãy thừa dịp tớ không chú ý, cậu đã ghé mặt vào bụng nó cưng nựng! Cậu còn gọi nó là chó ngoan nữa, lại còn sờ sờ cằm nó nữa! ! Rõ ràng cậu cũng rất thích nó mà, lúc này lại còn đem trách nhiệm nuôi chó đùn đẩy, cậu thế này cùng với đàn ông trung niên kết hôn, chỉ chịu trách nhiệm chơi với đứa trẻ mà không chịu nuôi đứa trẻ thì có gì khác nhau chứ?"
"Ai nói tớ chỉ phụ trách chơi, không phụ trách nuôi?" Dương Tiếu thản nhiên khoác cánh tay Mạnh Vũ Phồn, "Buổi chiều cuối tuần Vũ Phồn sẽ đến đây dẫn Đại Thánh đi dạo công viên, đảm bảo cho nó vận động thật tốt, thế này còn chưa phụ trách đủ à?"
Đường Thư Cách: "Đại Mạnh là Đại Mạnh, cậu là cậu, sao có thể giống nhau được?"
"Sao lại không giống nhau chứ ?" Dương Tiếu hợp lý hợp tình nói, "Cậu ấy là tớ, tớ cũng là cậu ấy."
Mạnh Vũ Phồn tự nhiên hướng về phía cô, một tay cậu dắt chó, một tay ôm Dương Tiếu, tư thế kia khỏi phải bàn, nhìn là biết bên nào thắng rồi.
Đường Thư Cách tức giận đến nỗi kêu to oa oa, cô nên sớm biết, cô cơ bản là không cần nuôi chó, rõ ràng cô chính là một kẻ cô đơn suốt ngày được ăn cẩu lương mà!
. . . . . .
Ba người một chó về tới căn hộ mà Dương Tiếu và Đường Thư Cách thuê, đây cũng không phải lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn đặt chân đến, nhưng lần trước tới là, cậu. . . . . .
Nhớ lại chuyện ý loạn tình mê đêm đó, lỗ tai chàng trai không khỏi đỏ lên như phát sốt, vội vàng cúi đầu thay giày, không dám nhìn ngang ngó dọc.
Thấy cậu xấu hổ, Dương Tiếu cũng nhớ đến sự tình phát sinh vào đêm ấy, cô ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh dẫn cậu đến phòng khách.
"Cậu ngồi đi." Cô lấy cho cậu một ly nước, ánh mắt lúng túng, "Tôi gọi điện thoại hỏi giao hàng nhanh trong thành phố, xem lúc nào thì bọn họ giao chuồng chó đến."
Mạnh Vũ Phồn đưa tay nhận ly nước, không biết cố ý hay vô tình, tay cậu sượt nhẹ trên tay Dương Tiếu, Dương Tiếu run tay, nước trong ly sánh ra ngoài, đúng lúc rớt lên đùi Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn giống như đột nhiên thông suốt vậy, nhẹ giọng hỏi: "Nước đổ ra rồi, chị Tiếu Tiếu không phụ trách lau sao?"
Dương Tiếu: ". . . . . ." Đứa nhỏ này đến tột cùng là học thói xấu này từ ai vậy!
Cô cầm khăn giấy trên bàn nhét vào tay cậu: "―― tự lau đi!"
Mạnh Vũ Phồn tủi thân: "Chị Tiếu Tiếu hung dữ quá."
Dương Tiếu hừ một tiếng: "Ngực của tôi đẹp hay không, không phải cậu đã sớm biết rồi hay sao?"
Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . ."
Được rồi, ở trước mặt người lái xe chuyên nghiệp, chút mánh khóe này của Mạnh Vũ Phồn căn bản đỡ không nổi ba chiêu.
Hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, thần kinh nhạy bén như Đường Thư Cách, một chút cũng không phát hiện ra dòng sóng ngầm đang bắt đầu khởi động giữa hai người, cô ấy vẫn còn đắm chìm vào chuyện "Rốt cục cũng có chó" dẫn Golden Retriever đi thăm quan tất cả các phòng.
Phòng các cô thuê không lớn, chả mấy chốc đã thăm xong.
Golden Retriever quả thật rất thông minh, lập tức nhớ vị trí phòng bếp, WC, ban công, Đường Thư Cách dẫn nó đến cửa phòng ngủ của Dương Tiếu, nghiêm giọng nói với nó: "Nơi này không thể vào nghe chưa! Chị gái ở phòng này cực kì khủng bố, mày mà làm rớt sợi lông nào trong phòng là chị ấy sẽ đem mày đi cạo hết đấy, nghe chưa?"
Golden Retriever giống như thật sự có thể nghe hiểu cô nói chuyện vậy, bị dọa sợ đến nỗi lỗ tai dựng thẳng như trực thăng, cái đuôi cũng gắt gao cụp giữa hai chân.
Dương Tiếu kháng nghị: "Cậu đừng có dạy Đại Thánh có thành kiến như thế được không? Tớ cũng thích nó mà."
Chỉ là, nếu như nó là một con chó mà không rụng lông thì cô càng thích hơn.
Một lát sau, giao hàng nhanh đã gọi điện thoại tới, chuồng chó, thức ăn cho cho mà bọn họ đặt của giao hàng nhanh Đồng Thành đã chuyển đến dưới lầu. Bởi vì đồ dùng quá nặng, nên nhân viên giao hàng không chịu trách nhiệm vận chuyển lên lầu, may mà bọn họ có Mạnh Vũ Phồn cường tráng khỏe mạnh , cậu phi nhanh xuống lầu, trên vai vác túi thức ăn cho chó nặng hai mươi cân, trong tay còn xách theo cái chuồng chó, đi như bay, nhìn qua có cảm giác cực kì nhẹ nhàng.
Có cậu ở đây, hai cô gái không cần phải đụng tay gì cả, chỉ trong chốc lát Mạnh Vũ Phồn đã lắp xong cái chuồng chó trên ban công, một cái ổ chó mềm mại đặt bên trong, thau nước, thức ăn cũng được lắp đặt đâu vào đấy. Đại Thánh cực kì thông minh, thấy chuồng đã lắp đặt xong, cũng không cần bọn họ thúc giục, tự mình vẫy vẫy đuôi rồi đi vào, thậm chí còn có thể tự mình đóng cửa lại nữa!
Nuôi một con chó thông minh như vậy, quả thật là bớt được bao nhiêu việc.
Một buổi chiều bận rộn trôi qua nhanh chóng, chớp mắt cái đã đến buổi tối. Tiệc buffet buổi trưa Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn cũng chưa ăn no, nhưng Đường Thư Cách ăn ăn đến nỗi bụng tròn xoe, bây giờ chắc còn chưa tiêu hóa hết nữa.
Đường Thư Cách vì cảm ơn bọn họ, tự mình xuống bếp làm cho bọn họ một bữa cơm.
Đừng nhìn cô ấy bình thường giống đưa trẻ không thể dựa dẫm vào, nhưng cô ấy có ưu điểm lớn, đó chính là tài nấu ăn không thua kém gì đầu bếp chuyên nghiệp.
Dương Tiếu ở cùng cô ấy lâu như vậy, miệng đều ăn thành thói quen rồi. Hơn nữa mỗi tuần cô ấy đều nấu một món canh dưỡng nhan thanh tịnh, bổ phổi sáng da, làn da của Dương Tiếu có thể đẹp như vậy, tất cả đều là công lao của cô ấy.
Mạnh Vũ Phồn bị tài nghệ nấu ăn của cô ấy hấp dẫn , uống hết chén canh này đến chén canh khác.
"Tay nghề của chị Đường thật sự tốt quá!" Mạnh Vũ Phồn khen ngợi tự đáy lòng.
Dương Tiếu cũng tự hào: "Cái này cậu chưa biết rồi, Đường Đường biết làm rất nhiều thứ. Cô ấy đăng lên mạng các món ăn nhận được rất nhiều lượt Like, hơn nữa cô ấy còn có thể viết truyện, chỉnh sửa ảnh, biên tập, cắt ghép video, đến nỗi người hâm mộ phải gọi cô ấy là ‘bà xã’ đấy."
"Bà xã?" Mạnh Vũ Phồn không hiểu, "Chị Đường kết hôn rồi?"
"Phốc. . . . . . làm sao có thể." Đường Thư Cách vội vàng khoát tay, "Ba tên đàn ông thối cũng không bằng sợi tóc Idol của tôi? Cho dù tôi kết hôn, cũng phải kết hôn với Idol của tôi mới được!"
Dương Tiếu giải thích: "Từ ‘bà xã’ chính là cách xưng hô trong giới bọn họ, người hâm mộ đối với người mà bọn họ yêu thích xưng hô như vậy. WeChat của Đường Đường có hơn mười vạn người theo dõi đấy."
Đường Thư Cách xấu hổ liên tục xua tay: "Cậu đừng dát vàng lên mặt tớ như thế chứ. Về điểm này, danh tính trên mạng tính là gì chứ, nếu như tớ mà giỏi như thế thì sẽ không giống như bây giờ, tốt nghiệp ba năm rồi, mỗi năm đổi ít nhất hai công việc. . . . . ."
Mạnh Vũ Phồn buông bát đũa, bỗng nhiên nói: "Chị Đường, tôi nghe Tiếu Tiếu nói, chị thường xuyên viết truyện gửi lên mạng phải không? Quả thật tôi thấy, bây giờ rất nhiều tác giả mạng thu nhập cũng không ít, chị có nghĩ tới việc làm tác giả chuyên nghiệp không?"
"Tác giả chuyên nghiệp? Tôi á?" Đường Thư Cách sửng sốt, theo bản năng lắc đầu, "Tôi không làm được đâu. Tôi viết chủ yếu là kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, nếu mà muốn nói là công việc chính, tôi chắc chắn làm không tốt rồi."
Dương Tiếu lần này lại đứng về phía Mạnh Vũ Phồn, cô nhìn bạn thân, thành thật nói: "Đường Đường, cậu đừng chưa thử đã cảm thấy không làm được. Đang là cuối năm, bây giờ mà đi tìm việc cũng khó, các công ty cũng phải sang năm mới mới tuyển người ―― tớ thấy khoảng thời gian này cậu cứ ở nhà viết tiểu thuyết đi, thử công việc viết lách chuyên nghiệp xem, nếu kiếm được tiền, sau này an tâm đi làm tác giả chuyên nghiệp; nếu như kiếm không được tiền, qua năm mới lại đi tìm việc, cậu thấy thế nào?"
Con đường này từ trước đến nay Đường Thư Cách chưa từng nghĩ đến.
Cô viết truyện chỉ là sở thích, trước kia có viết cũng là bữa đực bữa cái, kiếm được một chút tiền tiêu vặt đã rất vui vẻ rồi. Cô đi làm cũng không phải là yêu thích công việc, mà là cảm thấy "Nếu tất cả mọi người đi làm, tôi đây cũng nên đi làm" mới đúng.
Nhưng mà quả thật công việc của cô cũng xui xẻo quá đi, mỗi lần cô nộp sơ yếu lí lịch, nhìn công việc mà bản thân đã trải qua, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Nhưng mà . . . . . chuyên tâm viết lách, trở thành một tác giả chuyên nghiệp? Cô thật sự có thể làm được sao?
Ý tưởng này như một tia chớp, từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chiếu sáng thế giới của cô.
Buổi tối, đợi dọn dẹp xong phòng bếp, cô ngây ngốc đi về phòng ngủ của mình, cửa phòng mở rộng, Đại Thánh đi vào, nằm dưới gầm bàn máy tính của cô.
Cô luồn chân vào chiếc bụng ấm áp của chú, nhìn những file tài liệu trên màn hình máy tính, vô số suy nghĩ không ngừng tuôn ra.
Cô chần chừ rất lâu, rốt cục cũng cố lấy dũng khí, gõ nick QQ của biên tập viên.
Biên tập viên này là lúc cô vừa mới bắt đầu viết trên mạng đã luôn ở bên cô và thường xuyên đưa ra ý kiến đóng góp mang tính chuyên nghiệp, cô rất tín nhiệm vị biên tập này.
Sugar Đường: Biên Biên, có đấy không?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Có nè, có chuyện gì thế?
Sugar Đường: Tôi muốn hỏi một chút. . . . . .
Sugar Đường: Dùng con mắt chuyên nghiệp của cô để đánh giá thì cô cảm thấy trình độ của tôi thế nào, làm tác giả chuyên nghiệp có thể kiếm được tiền không?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: ! !
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô muốn làm chuyên nghiệp?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô nghĩ kĩ chưa?
Sugar Đường: Ừm. . . . . . Thật ra cũng chỉ mới có ý tưởng thôi, cũng chưa xác định nữa.
Sugar Đường: Nhưng mà thành tích của tôi cũng không ổn định, tôi sợ sau khi chuyển sang con đường chuyên nghiệp rồi tiền kiếm được không đủ ăn.
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Thật ra cô viết cũng rất tốt, văn phong không tệ, nhưng nói thế nào nhỉ, quả thật còn thiếu vài thứ nữa.
Sugar Đường: Thiếu những gì thế?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Thiếu chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho độc giả tim đập thình thịch.
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Nói thật, những truyện gần đây của cô, tất cả đều "Chạy theo trào lưu" , người khác viết trạch đấu, cô liền viết trạch đấu, người khác viết cung đấu, cô liền viết cung đấu, người khác viết tu tiên, cô liền viết tu tiên. Nhưng tôi có thể nhìn ra, bản thân cô cũng không thích loại đề tài này.
Đường Thư Cách nói không ra lời. Cô không nghĩ tới, vậy mà suy nghĩ của bản thân đã bị biên tập nhìn thấu.
Sugar Đường: Nếu như bây giờ tôi muốn dấn thân và con đường chuyên nghiệp, thì phải sửa như thế nào đây?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cũng không thể nói là sửa . . . . . . Tôi cảm thấy, cô quả thật không thích hợp viết ngôn tình cổ đại.
Sugar Đường: Hả? Nhưng mà từ khi gia nhập giới đến bây giờ, tôi đều viết ngôn tình cổ đại mà.
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô thử nghiên cứu viết ngôn tình hiện đại xem, bây giờ đề tài ngôn tình hiện đại cũng rất hot đó.
Sugar Đường: Ý cô là loại đề tài tổng tài yêu đương ấy hả?
Sugar Đường: Hoặc là đại minh tinh cùng tiểu trợ lý?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Không, như vậy có khác gì là chạy theo trào lưu chứ?
Biên tập cực kì bận rộn rộn rộn rộn: Cô có thể quan sát quan sát cuộc sống nhiều hơn, lấy tư liệu từ những người thân bên cạnh. Không nhất định là tổng tài bá đạo, không nhất định là đại minh tinh, nhưng phải là đề tài mà cô phải tự cảm nhận được sự thú vị trong đó.
"Đề tài bản thân cảm thấy thú vị . . . . . . ?
Đường Thư Cách nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình, lâm vào trầm tư.
Đề tài làm cô cảm thấy thú vị là gì nhỉ?
Cô mở chương trình soạn thảo word ra, nhìn trang word trống rỗng, trắng nõn, ngón tay như có ý thức của chính mình, tự mình gõ lên ――
――《 Cho thuê bạn trai 》
―― Tác giả: Sugar Đường
―― Chương 1: Chia tay tàn nhẫn nửa đêm rơi lệ, cho thuê bạn trai đến bên an ủi.
Đường Thư Cách tràn đầy ý tưởng, khúc dạo đầu chính là cảnh giường chiếu nóng bỏng, mỗi ngày gõ sáu nghìn chữ, truyện này chắc chắn sẽ hot! ! ! !
* Chỗ này tác giả dùng từ đồng âm: 凶 và 胸 hai từ này có cùng âm đọc là xiōng, một từ là hung dữ, một từ là ngực.
Bình luận facebook