Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Kết thúc câu truyện chẳng qua là một loạt mẩu tin trên thời sự: Nữ sinh trường cao đẳng chuyên nghiệp tài chính và kinh tế của thành phố đã nhảy lầu tự sát do sa vào vay vốn sinh viên; thầy cô giáo và bạn học nhận phỏng vấn nói nạn nhân từng hoạt bát tràn đầy sức sống nhường nào, kể cô ấy lợi dụng bạn bè mượn thẻ sinh viên để vay tiền ra sao, từng bước tiến vào con đường phản bội bạn bè người thân; nói người bạn trai ưu tú cũng đã rời cô ấy mà đi. Không ai tìm được người bạn trai đó để tiến hành phỏng vấn. Vụ việc này nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của chính quyền thành phố, nghiêm khắc đả kích và khống chế những công ty cho vay vốn xung quanh các trường cao đẳng, đại học…
Ba năm trôi đi, sự cố chuyển thành tin đồn, chẳng còn ai nhớ được Chúc Tâm Nhã. Từng công ty vay vốn sinh viên lại lần lượt âm thầm mọc lại, không ngừng phát triển nghiệp vụ trong bóng tối, đứng đầu là công ty Phân Kim Bảo. Đồng thời, trong công ty này cũng xuất hiện một nhân viên chủ quản nghiệp vụ cực kỳ tài cán – Trần Chiêu Từ. Anh ta vẫn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Hoài Thành, là một đồng hương, một đàn anh khóa trên mà các sinh viên vô cùng tin tưởng.
……
Biết không? Vào những năm tháng chưa đủ lông đủ cánh, tôi chưa thể biết được, một khi bước chân vào xã hội này, tôi hoàn toàn không thể bảo vệ nổi bản thân. Nếu nhận được thiện ý, tôi sẽ giống như diều gặp gió. Nếu gặp phải bóng tối, vậy thì nó còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần so với tất cả những gì người trưởng thành gặp phải khiến tôi sa ngã và giãy dụa trong bất lực.
Nhưng thế giới của tôi cũng yếu ớt hơn người lớn rất nhiều. Vào những lúc các người còn cho rằng đây là việc con cỏn thì thế giới ấy đã bắt đầu sụp đổ. Chưa quá hai mươi mà cuộc đời đã đi vào ngõ cụt. Tôi làm sao có thể ứng phó được với đủ loại thủ đoạn của người lớn đây.
Chỉ có cái chết là sẽ không cần có trách nhiệm với bất cứ một ai.
Cũng không cần có trách nhiệm với cuộc đời của chính tôi nữa.
———
Hàng loạt xe cảnh sát hú còi xuyên qua nội thành Hoài Thành. Hứa Mộng Sơn lái một chiếc trong số đó, chỉ cần có cơ hội là anh ấy sẽ không ngừng tăng tốc. Sắc mặt anh ấy âm trầm, lẩm bẩm một mình suốt dọc đường: “Vẫn còn ba hầm chưa tìm… Mẹ nó, Phán Giai em nhất định phải chống đỡ cho anh… Đợi anh đến!”
Vưu Minh Hứa mặc bộ quần áo jacket vận động, mái tóc dài được buộc cao theo kiểu đuôi ngựa, sắc mặt cũng lạnh lẽo như vậy. Cô cúi đầu kiểm tra lại bao súng bên eo, Ân Phùng to con ngồi ngay cạnh quan sát từng cử động của cô.
Trong khu phố với những toà nhà cao tầng mọc lên san sát, lượng xe lưu thông vô cùng đông đúc. Nếu không phải Hứa Mộng Sơn điều tra tư liệu của Cục Xây dựng thành phố, ai có thể ngờ được phía dưới những căn nhà bình thường đó còn cất chứa động không kích của bảy, tám chục năm trước cơ chứ? Chẳng trách khi trước cảnh sát gần như đào ba tấc đất cũng không tìm thấy tung tích Phán Giai.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu hỏi Ân Phùng: “Anh chắc chắn anh ta sẽ giấu người tại một trong số những căn hầm này? Mỗi một phút trôi đi đều mang theo tính mạng của Phán Giai đấy.”
Ân Phùng đáp: “Chắc chắn. Đó là căn cứ bí mật của cậu ta. Cậu ta đã từng phá bỏ căn nhà mua cho Chúc Tâm Nhã, bây giờ chỉ còn lại nơi đây thôi.”
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi tin anh.”
Ân Phùng không đáp, chỉ nắm chặt một bàn tay cô. Vưu Minh Hứa không muốn kháng cự. Một lúc sau, anh nâng tay cô lên, hạ một nụ hôn vội lên đó, nói: “Nếu sai, tôi tự nguyện chịu đánh chịu mắng chịu phạt.”
Vưu Minh Hứa cười cười, vươn tay xoa đầu anh, nói: “Bạn gái của Trần Chiêu Từ là nạn nhân của vay vốn sinh viên, sao anh ta lại trở thành đồng phạm với bọn họ, tiếp tục gài bẫy những nữ sinh giống Chúc Tâm Nhã?”
Ân Phùng đáp: “Lựa chọn phản kháng hay sa ngã trước nay đều là một vấn đề kinh điển. Rất nhiều người bị hại bước vào đường cùng sẽ chuyển thành kẻ đi hãm hại mới.”
Vưu Minh Hứa nghe ra được nét lạnh lẽo và hiểu rõ nội tình trong lời nói của anh. Không hiểu vì sao, Ân Phùng bỗng nhiên cũng như bị nhiễm tia cô quạnh trên người cô, cho nên cũng lặng nhìn quanh cảnh vùn vụt phía trước.
Đúng lúc này Hứa Mộng Sơn nói: “Chẳng việc gì phải thấu hiểu cho Trần Chiêu Từ, gã chính là loại không có nhân tính!”
Vưu Minh Hứa mở miệng: “Mộng Sơn, kìm chế!”
Hứa Mộng Sơn không nói gì nữa.
Ân Phùng lên tiếng: “Hứa Mộng Sơn, cậu không cần hoảng loạn. Nếu như Phán Giai rơi vào tay hung thủ của vụ án Triệu Phi Nhi thì chắc chắn không còn đường sống. Nhưng Trần Chiêu Từ không phù hợp với chân dung tâm ký tội phạm của tôi, hơn nữa dấu vân tay và chứng cứ ngoại phạm đều chứng minh anh ta không phải hung thủ của vụ đó. Tên sát thủ kia vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho đến tận ngày hôm nay chúng ta vẫn chưa tóm được đuôi của hắn.
Tôi cho rằng, Phán Giai lọt vào tay Trần Chiêu Từ có một nửa cơ hội sống sót. Không có chứng cứ chứng minh Trần Chiêu Từ từng giết người, song cậu ta đích thực là một tên tâm lý biến thái lẩn trốn xung quanh những cô gái kia. Hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đã hình thành cho cậu ta một giá trị quan cực kỳ tiêu cực. Điều cậu ta không chịu đựng được nhất chính là lại một lần nữa bị phản bội và vứt bỏ. Mà lựa chọn của cậu ta là lẩn trốn lâu dài trong bóng tối, thao túng, dụ dỗ và giám sát những cô gái kia sa ngã. Cậu ta hận phụ nữ, nhưng cũng yêu và khát vọng bọn họ, cho nên mới lựa chọn đến với Chúc Tâm Nhã – cô gái giống mẹ kế của cậu ta.
Dù cậu ta không giết người nhưng đã từng xử lý thi thể của Lưu Y Sa. Từ một góc độ nào đó, cậu ta đã từng tập luyện giết người rồi. Lúc này, cậu ta chắc chắn sẽ vừa yêu vừa hận kiểu vật hy sinh nhưng lại tương tự như bạn gái của Phán Giai. Vừa khát vọng cô ấy cứu bản thân, song cũng chuyển nỗi hận phụ nữ lên cô ấy. Trần Chiêu Từ hiện tại giống như một người đứng trên sợi dây cáp, một chân đã nhúng bùn, lần đầu giết người, từ đó về sau bắt đầu giải phóng những suy nghĩ méo mó; hay là từ từ quay lại về khu an toàn, giữ được chút nhân tính và hy vọng sống… hoàn toàn quyết định bởi người hiện tại cậu ta đang tiếp xúc, quyết định bởi Phán Giai. Song phải xem cô ấy có thể nhìn rõ sợi dây cáp mang vận mệnh của hai con người đã nằm ngay dưới chân hay không. Bên cạnh đó, cô ấy còn phải cực kỳ cẩn thận, khéo léo để kéo thoát Trần Chiêu Từ khỏi việc dần bước vào con đường sát thủ biến thái.”
Sau khi anh nói xong, trong xe tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng xe cộ và âm thanh hỗn tạp bên ngoài cửa ô tô.
Một hồi sau, Hứa Mộng Sơn nói: “Thầy Ân, vậy anh cho rằng… với tính cách đó, Phán Giai có làm được không?”
“Có thể.”
“Có thể.”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, Ân Phùng và Vưu Minh Hứa đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt cô đậm nét cố chấp không chịu nhận thua, Ân Phùng chớp mắt nở nụ cười dịu dàng: “Bởi vì Phán Giai là người A Hứa dẫn dắt. Bên cạnh A Hứa đều là người dũng cảm, gan dạ. Gặp nhau lối hẹp… kẻ gan dạ thắng!”
Ba năm trôi đi, sự cố chuyển thành tin đồn, chẳng còn ai nhớ được Chúc Tâm Nhã. Từng công ty vay vốn sinh viên lại lần lượt âm thầm mọc lại, không ngừng phát triển nghiệp vụ trong bóng tối, đứng đầu là công ty Phân Kim Bảo. Đồng thời, trong công ty này cũng xuất hiện một nhân viên chủ quản nghiệp vụ cực kỳ tài cán – Trần Chiêu Từ. Anh ta vẫn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Hoài Thành, là một đồng hương, một đàn anh khóa trên mà các sinh viên vô cùng tin tưởng.
……
Biết không? Vào những năm tháng chưa đủ lông đủ cánh, tôi chưa thể biết được, một khi bước chân vào xã hội này, tôi hoàn toàn không thể bảo vệ nổi bản thân. Nếu nhận được thiện ý, tôi sẽ giống như diều gặp gió. Nếu gặp phải bóng tối, vậy thì nó còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần so với tất cả những gì người trưởng thành gặp phải khiến tôi sa ngã và giãy dụa trong bất lực.
Nhưng thế giới của tôi cũng yếu ớt hơn người lớn rất nhiều. Vào những lúc các người còn cho rằng đây là việc con cỏn thì thế giới ấy đã bắt đầu sụp đổ. Chưa quá hai mươi mà cuộc đời đã đi vào ngõ cụt. Tôi làm sao có thể ứng phó được với đủ loại thủ đoạn của người lớn đây.
Chỉ có cái chết là sẽ không cần có trách nhiệm với bất cứ một ai.
Cũng không cần có trách nhiệm với cuộc đời của chính tôi nữa.
———
Hàng loạt xe cảnh sát hú còi xuyên qua nội thành Hoài Thành. Hứa Mộng Sơn lái một chiếc trong số đó, chỉ cần có cơ hội là anh ấy sẽ không ngừng tăng tốc. Sắc mặt anh ấy âm trầm, lẩm bẩm một mình suốt dọc đường: “Vẫn còn ba hầm chưa tìm… Mẹ nó, Phán Giai em nhất định phải chống đỡ cho anh… Đợi anh đến!”
Vưu Minh Hứa mặc bộ quần áo jacket vận động, mái tóc dài được buộc cao theo kiểu đuôi ngựa, sắc mặt cũng lạnh lẽo như vậy. Cô cúi đầu kiểm tra lại bao súng bên eo, Ân Phùng to con ngồi ngay cạnh quan sát từng cử động của cô.
Trong khu phố với những toà nhà cao tầng mọc lên san sát, lượng xe lưu thông vô cùng đông đúc. Nếu không phải Hứa Mộng Sơn điều tra tư liệu của Cục Xây dựng thành phố, ai có thể ngờ được phía dưới những căn nhà bình thường đó còn cất chứa động không kích của bảy, tám chục năm trước cơ chứ? Chẳng trách khi trước cảnh sát gần như đào ba tấc đất cũng không tìm thấy tung tích Phán Giai.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu hỏi Ân Phùng: “Anh chắc chắn anh ta sẽ giấu người tại một trong số những căn hầm này? Mỗi một phút trôi đi đều mang theo tính mạng của Phán Giai đấy.”
Ân Phùng đáp: “Chắc chắn. Đó là căn cứ bí mật của cậu ta. Cậu ta đã từng phá bỏ căn nhà mua cho Chúc Tâm Nhã, bây giờ chỉ còn lại nơi đây thôi.”
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi tin anh.”
Ân Phùng không đáp, chỉ nắm chặt một bàn tay cô. Vưu Minh Hứa không muốn kháng cự. Một lúc sau, anh nâng tay cô lên, hạ một nụ hôn vội lên đó, nói: “Nếu sai, tôi tự nguyện chịu đánh chịu mắng chịu phạt.”
Vưu Minh Hứa cười cười, vươn tay xoa đầu anh, nói: “Bạn gái của Trần Chiêu Từ là nạn nhân của vay vốn sinh viên, sao anh ta lại trở thành đồng phạm với bọn họ, tiếp tục gài bẫy những nữ sinh giống Chúc Tâm Nhã?”
Ân Phùng đáp: “Lựa chọn phản kháng hay sa ngã trước nay đều là một vấn đề kinh điển. Rất nhiều người bị hại bước vào đường cùng sẽ chuyển thành kẻ đi hãm hại mới.”
Vưu Minh Hứa nghe ra được nét lạnh lẽo và hiểu rõ nội tình trong lời nói của anh. Không hiểu vì sao, Ân Phùng bỗng nhiên cũng như bị nhiễm tia cô quạnh trên người cô, cho nên cũng lặng nhìn quanh cảnh vùn vụt phía trước.
Đúng lúc này Hứa Mộng Sơn nói: “Chẳng việc gì phải thấu hiểu cho Trần Chiêu Từ, gã chính là loại không có nhân tính!”
Vưu Minh Hứa mở miệng: “Mộng Sơn, kìm chế!”
Hứa Mộng Sơn không nói gì nữa.
Ân Phùng lên tiếng: “Hứa Mộng Sơn, cậu không cần hoảng loạn. Nếu như Phán Giai rơi vào tay hung thủ của vụ án Triệu Phi Nhi thì chắc chắn không còn đường sống. Nhưng Trần Chiêu Từ không phù hợp với chân dung tâm ký tội phạm của tôi, hơn nữa dấu vân tay và chứng cứ ngoại phạm đều chứng minh anh ta không phải hung thủ của vụ đó. Tên sát thủ kia vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho đến tận ngày hôm nay chúng ta vẫn chưa tóm được đuôi của hắn.
Tôi cho rằng, Phán Giai lọt vào tay Trần Chiêu Từ có một nửa cơ hội sống sót. Không có chứng cứ chứng minh Trần Chiêu Từ từng giết người, song cậu ta đích thực là một tên tâm lý biến thái lẩn trốn xung quanh những cô gái kia. Hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đã hình thành cho cậu ta một giá trị quan cực kỳ tiêu cực. Điều cậu ta không chịu đựng được nhất chính là lại một lần nữa bị phản bội và vứt bỏ. Mà lựa chọn của cậu ta là lẩn trốn lâu dài trong bóng tối, thao túng, dụ dỗ và giám sát những cô gái kia sa ngã. Cậu ta hận phụ nữ, nhưng cũng yêu và khát vọng bọn họ, cho nên mới lựa chọn đến với Chúc Tâm Nhã – cô gái giống mẹ kế của cậu ta.
Dù cậu ta không giết người nhưng đã từng xử lý thi thể của Lưu Y Sa. Từ một góc độ nào đó, cậu ta đã từng tập luyện giết người rồi. Lúc này, cậu ta chắc chắn sẽ vừa yêu vừa hận kiểu vật hy sinh nhưng lại tương tự như bạn gái của Phán Giai. Vừa khát vọng cô ấy cứu bản thân, song cũng chuyển nỗi hận phụ nữ lên cô ấy. Trần Chiêu Từ hiện tại giống như một người đứng trên sợi dây cáp, một chân đã nhúng bùn, lần đầu giết người, từ đó về sau bắt đầu giải phóng những suy nghĩ méo mó; hay là từ từ quay lại về khu an toàn, giữ được chút nhân tính và hy vọng sống… hoàn toàn quyết định bởi người hiện tại cậu ta đang tiếp xúc, quyết định bởi Phán Giai. Song phải xem cô ấy có thể nhìn rõ sợi dây cáp mang vận mệnh của hai con người đã nằm ngay dưới chân hay không. Bên cạnh đó, cô ấy còn phải cực kỳ cẩn thận, khéo léo để kéo thoát Trần Chiêu Từ khỏi việc dần bước vào con đường sát thủ biến thái.”
Sau khi anh nói xong, trong xe tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng xe cộ và âm thanh hỗn tạp bên ngoài cửa ô tô.
Một hồi sau, Hứa Mộng Sơn nói: “Thầy Ân, vậy anh cho rằng… với tính cách đó, Phán Giai có làm được không?”
“Có thể.”
“Có thể.”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, Ân Phùng và Vưu Minh Hứa đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt cô đậm nét cố chấp không chịu nhận thua, Ân Phùng chớp mắt nở nụ cười dịu dàng: “Bởi vì Phán Giai là người A Hứa dẫn dắt. Bên cạnh A Hứa đều là người dũng cảm, gan dạ. Gặp nhau lối hẹp… kẻ gan dạ thắng!”
Bình luận facebook