Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Khi Phán Giai không còn sợ hãi, giọng nói của cô ấy trong vắt và vui tai, thần sắc cũng chân thành và dũng cảm. Trần Chiêu Từ cảm nhận trái tim đau đớn khi nhìn người con gái quần áo bẩn thỉu nhưng tâm hồn sạch sẽ đứng trong căn hầm không kích chìm trong ánh sáng ảm đạm này.
Còn với Phán Giai mà nói, người đàn ông đang ngồi trên cửa động dần yên tĩnh lại. Dù hành vi của anh ta hơi đáng sợ, nhưng lúc này khuôn mặt nghiêng kia chỉ là của một người đàn ông bình thường, đang bình đạm nói chuyện cùng bạn mà thôi.
Anh một câu tôi một câu, anh hỏi tôi đáp, câu chuyện khi đó tầm thường nhưng đã phác họa ra một cuộc đời nhỏ bé mà cô độc.
Chỉ là, sau khi thành công hiểu rõ quá khứ của người đàn ông này, Phán Giai rất muốn hỏi một câu: Cô gái anh yêu thương nhất đã là nạn nhân của vay vốn sinh viên, vậy hà cớ gì anh lại trở thành người đứng nhìn bọn họ bị hãm hại? Đặc biệt là khi nhớ tới video kia, người giơ máy quay rất có khả năng là anh ta, Phán Giai liền cảm thấy lạnh thấu tâm can. Nhìn vào con mắt yên tĩnh của anh ta như có thể nhìn được cả bộ mặt méo mó khác ẩn chứa đằng sau vậy.
Trần Chiêu Từ phát giác ra sự ngập ngừng của cô ấy bèn cúi người áp mặt đến gần chiếc cửa sổ bằng sắt: “Em muốn nói gì?”
Phán Giai nhanh chóng nhớ lại những lời mà Đinh Hùng Vĩ, Vưu Minh Hứa và cả Ân Phùng đã từng nói về cách làm thế nào để ứng phó với những kẻ tâm lý biến thái. Thậm chí có cả Hứa Mộng Sơn, anh lớn hơn cô hai tuổi nhưng lại quỷ quyệt chẳng khác gì hồ ly tinh. Nếu đổi lại là anh, chắc cũng sẽ dùng mọi tâm cơ thủ đoạn đọ sức cùng tội phạm đây mà!
Nghĩ vậy, Phán Giai bỗng bình tĩnh hẳn.
Cô phải chiến thắng anh ta, cô phải thoát ra ngoài.
Vũ khí của cảnh sát đâu chỉ có súng và còng tay. Còn có… trái tim đang đập nồng nhiệt trong lòng ngực cô nữa.
Sau mấy giây im lặng, cô nghe rõ mồn một tiếng hít thở của bản thân trong căn hầm u ám, vô thức chắp tay về phía sau, như thế sợi dây thừng tượng trưng cho mối quan hệ đối địch sẽ không xuất hiện trong tầm mắt Trần Chiêu Từ. Cô ngẩng đầu lần nữa, nghển cổ thật cao, làm vậy liệu có chân thành hơn chăng?
Cô không biết bản thân có làm đúng hay không, mà chỉ làm theo phán đoán và trực giác mà thôi.
Trần Chiêu Từ im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan ngẩng cao của cô.
Phán Giai nở nụ cười giống hệt như lần đầu bị anh ta bắt nạt, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên trên má: “Cảm ơn anh. Khi trước anh nói đưa tôi đến đây vốn là để cứu tôi.”
Trần Chiêu Từ cười châm chọc: “Nhưng em là cảnh sát! Căn bản không cần tôi cứu, mà cảnh sát các em còn đào hết mọi chuyện của chúng tôi ra rồi! Hiện giờ mọi người đều phải ngồi tù, nếu như tôi bị bắt cũng sẽ phải vào tù!”
Phán Giai ngớ người, nghĩ bụng: chết tiệt, đúng là như vậy thật! Nghĩ vậy lại thầm đắc ý nhưng vẫn cố gắng nghiêm mặt, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Nhưng không kể đến nghề nghiệp của tôi là gì, trước nay cũng chưa từng có ai cứu tôi. Khi đó tôi cũng chưa chắc đã chạy được ra ngoài, có khi còn rơi vào tay bọn họ. Tất cả đều là nhờ anh đưa tôi đến nơi an toàn, hơn nữa còn là một nơi không ai biết đến.”
Trần Chiêu Từ trầm mặc một chốc, khóe môi cuối cùng cũng cong lên: “Đúng vậy, cả Hoài Thành này chẳng có ai quen thuộc những căn hầm này như tôi. Bọn họ không cần đến chúng nên phá bỏ hết cái này sang cái khác, chỉ có tôi là cùng bầu bạn với chúng.”
Phán Giai bỗng ngộ ra, hỏi: “Anh đưa… cứu tôi ra khỏi công ty Phân Kim Bảo cũng là bằng cách dùng hầm trú ẩn?”
Trần Chiêu Từ hừ mũi, đáp: “Đương nhiên. Ngày nào đám giám đốc, đồng nghiệp cũng đều đi đi lại lại bên trên địa đạo. Có những khi tôi sẽ đến đây lắng nghe tiếng bước chân của bọn họ. Chỉ cần tôi bằng lòng, có thể khiến cho bất cứ một kẻ nào trong số đó im lặng biến mất khỏi thế giới này.”
Phán Giai cảm giác cổ họng khô khốc song vẫn trấn tĩnh nhìn thẳng anh ta, nói tiếp: “Những năm tháng này, anh thực sự… rất kiên trì, rất đặc biệt chứ không hề giống bọn họ.”
Trần Chiêu Từ đột nhiên cười nhìn cô: “Từ nãy đến giờ em cứ nịnh nọt tôi mãi làm gì thế? Muốn tôi thả em rồi tự chui đầu vào tù à?”
Tim Phán Giai run lên, nghĩ bụng tên này cảnh giác thật đấy. Sao cô cứ có cảm giác quái lạ, bản thân giống như con thỏ chạy đi vuốt râu hùm vậy nhỉ? Nhưng cảm giác này chỉ vụt qua rồi biến mất ngay tắp lự, cô không muốn chịu thua bật thốt ra một câu: “Tôi nguyện hiểu anh là bởi vì dù sống trong hoàn cảnh đó, dù thường phải đối diện với cảnh phạm tội song anh chưa từng thực sự làm hại đến tính mạng người khác. Chúc Tâm Nhã phản bội anh, nhưng anh chỉ muốn biết chân tướng sự việc chứ không hề làm ra hành động báo thù. Anh cũng chưa từng chính thức tham dự vào những hành vi biến thái của đám người trong công ty Phân Kim Bảo. Hơn nữa, ý nghĩ đầu tiên của anh là cứu tôi chứ không phải giết người. Trần Chiêu Từ, thực ra chúng ta đều giống nhau. Tuy đều là những con người sống cực khổ nhưng vẫn nỗ lực tìm kiếm nhân sinh. Anh không làm sai điều gì cả.”
Phán Giai không hiểu vì sao sau khi nói xong vành mắt cũng đã đỏ hoe. Hai người một trên một dưới, một sáng một tối, cách nhau vài mét, Trần Chiêu Từ hoảng hốt nhìn cô, đều duy trì im lặng.
Một lát sau, anh ta cúi đầu cười ảm đạm: “Tôi… không tận tay giết người. Nhưng mà tôi đã xử lý thi thể Lưu Y Sa như trong tin tức đăng tải trên báo. Cảm giác ấy cả đời tôi cũng không sao quên được. Nhìn một người sống sờ sờ, từng khúc xương đứt đoạn trong tay tôi. Cầm lên đung đưa còn có thể nghe được tiếng xương va đập giòn giã… Em nhầm rồi, tôi và em không giống nhau. Bao nhiêu năm như vậy, dù không tham dự cùng bọn họ nhưng chứng kiến những kẻ tôi từng căm hận ức hiếp từng người rồi lại từng người con gái, tôi lại chẳng thể khống chế chính mình, không dừng lại được… Phán Linh Linh, em là cảnh sát quang minh chính đại. Nhưng tôi là kẻ sống trong bóng tối. Cả đời này tôi đều phải sống trong bóng tối!”
Khoảnh khắc ấy, Phán Giai suýt nữa đã bị anh ta thuyết phục, thậm chí còn sinh ra ý niệm từ bỏ. Một Trần Chiêu Từ vạch áo cho người xem lưng như vậy kiến cô cảm thấy sợ hãi, song cũng xót xa khó hiểu. Có một giọng nói thì thầm với cô rằng: Con người, nên là như vậy.
“Không… Không phải như vậy, không phải như vậy.” Phán Giai ấp úng nói ra một câu.
Trần Chiêu Từ ngẩng lên nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần hỗn loạn: “Vậy em nói xem là thế nào?!”
Mặt Phán Giai đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ lên: “Trần Chiêu Từ anh biết không, khi còn trong trường cảnh sát tôi đã từng được học, thực ra mỗi người chúng ta, mỗi người trên thế giới này, vừa sinh ra đã chú ý đến bạo lực và phạm tội nhiều hơn. Đây… Đây có lẽ chính là một bộ phận trong nhân tính của chúng ta. Cũng tức là, đổi thành một người khác, sống trong hoàn cảnh từ nhỏ đã mất mẹ, mất nhà. Rất cố gắng để sống nhưng người yêu lại chết ngay trước mắt, anh ta sẽ có ý muốn làm việc xấu. Đổi thành một người khác làm việc xấu với thi thể của đồng loại, của một người khác, anh ta cũng sẽ không có cách nào tự khống chế bản thân. Người khác không chắc đã làm tốt hơn anh, nhưng cho đến ngày hôm nay, anh thực sự chưa từng làm hại đến mạng người. Bởi vì lòng anh… vẫn ôm hy vọng, muốn bước khỏi bóng tối, muốn được đứng dưới ánh mặt trời, muốn thoát khỏi tất cả, không phải sao?”
Còn với Phán Giai mà nói, người đàn ông đang ngồi trên cửa động dần yên tĩnh lại. Dù hành vi của anh ta hơi đáng sợ, nhưng lúc này khuôn mặt nghiêng kia chỉ là của một người đàn ông bình thường, đang bình đạm nói chuyện cùng bạn mà thôi.
Anh một câu tôi một câu, anh hỏi tôi đáp, câu chuyện khi đó tầm thường nhưng đã phác họa ra một cuộc đời nhỏ bé mà cô độc.
Chỉ là, sau khi thành công hiểu rõ quá khứ của người đàn ông này, Phán Giai rất muốn hỏi một câu: Cô gái anh yêu thương nhất đã là nạn nhân của vay vốn sinh viên, vậy hà cớ gì anh lại trở thành người đứng nhìn bọn họ bị hãm hại? Đặc biệt là khi nhớ tới video kia, người giơ máy quay rất có khả năng là anh ta, Phán Giai liền cảm thấy lạnh thấu tâm can. Nhìn vào con mắt yên tĩnh của anh ta như có thể nhìn được cả bộ mặt méo mó khác ẩn chứa đằng sau vậy.
Trần Chiêu Từ phát giác ra sự ngập ngừng của cô ấy bèn cúi người áp mặt đến gần chiếc cửa sổ bằng sắt: “Em muốn nói gì?”
Phán Giai nhanh chóng nhớ lại những lời mà Đinh Hùng Vĩ, Vưu Minh Hứa và cả Ân Phùng đã từng nói về cách làm thế nào để ứng phó với những kẻ tâm lý biến thái. Thậm chí có cả Hứa Mộng Sơn, anh lớn hơn cô hai tuổi nhưng lại quỷ quyệt chẳng khác gì hồ ly tinh. Nếu đổi lại là anh, chắc cũng sẽ dùng mọi tâm cơ thủ đoạn đọ sức cùng tội phạm đây mà!
Nghĩ vậy, Phán Giai bỗng bình tĩnh hẳn.
Cô phải chiến thắng anh ta, cô phải thoát ra ngoài.
Vũ khí của cảnh sát đâu chỉ có súng và còng tay. Còn có… trái tim đang đập nồng nhiệt trong lòng ngực cô nữa.
Sau mấy giây im lặng, cô nghe rõ mồn một tiếng hít thở của bản thân trong căn hầm u ám, vô thức chắp tay về phía sau, như thế sợi dây thừng tượng trưng cho mối quan hệ đối địch sẽ không xuất hiện trong tầm mắt Trần Chiêu Từ. Cô ngẩng đầu lần nữa, nghển cổ thật cao, làm vậy liệu có chân thành hơn chăng?
Cô không biết bản thân có làm đúng hay không, mà chỉ làm theo phán đoán và trực giác mà thôi.
Trần Chiêu Từ im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan ngẩng cao của cô.
Phán Giai nở nụ cười giống hệt như lần đầu bị anh ta bắt nạt, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên trên má: “Cảm ơn anh. Khi trước anh nói đưa tôi đến đây vốn là để cứu tôi.”
Trần Chiêu Từ cười châm chọc: “Nhưng em là cảnh sát! Căn bản không cần tôi cứu, mà cảnh sát các em còn đào hết mọi chuyện của chúng tôi ra rồi! Hiện giờ mọi người đều phải ngồi tù, nếu như tôi bị bắt cũng sẽ phải vào tù!”
Phán Giai ngớ người, nghĩ bụng: chết tiệt, đúng là như vậy thật! Nghĩ vậy lại thầm đắc ý nhưng vẫn cố gắng nghiêm mặt, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Nhưng không kể đến nghề nghiệp của tôi là gì, trước nay cũng chưa từng có ai cứu tôi. Khi đó tôi cũng chưa chắc đã chạy được ra ngoài, có khi còn rơi vào tay bọn họ. Tất cả đều là nhờ anh đưa tôi đến nơi an toàn, hơn nữa còn là một nơi không ai biết đến.”
Trần Chiêu Từ trầm mặc một chốc, khóe môi cuối cùng cũng cong lên: “Đúng vậy, cả Hoài Thành này chẳng có ai quen thuộc những căn hầm này như tôi. Bọn họ không cần đến chúng nên phá bỏ hết cái này sang cái khác, chỉ có tôi là cùng bầu bạn với chúng.”
Phán Giai bỗng ngộ ra, hỏi: “Anh đưa… cứu tôi ra khỏi công ty Phân Kim Bảo cũng là bằng cách dùng hầm trú ẩn?”
Trần Chiêu Từ hừ mũi, đáp: “Đương nhiên. Ngày nào đám giám đốc, đồng nghiệp cũng đều đi đi lại lại bên trên địa đạo. Có những khi tôi sẽ đến đây lắng nghe tiếng bước chân của bọn họ. Chỉ cần tôi bằng lòng, có thể khiến cho bất cứ một kẻ nào trong số đó im lặng biến mất khỏi thế giới này.”
Phán Giai cảm giác cổ họng khô khốc song vẫn trấn tĩnh nhìn thẳng anh ta, nói tiếp: “Những năm tháng này, anh thực sự… rất kiên trì, rất đặc biệt chứ không hề giống bọn họ.”
Trần Chiêu Từ đột nhiên cười nhìn cô: “Từ nãy đến giờ em cứ nịnh nọt tôi mãi làm gì thế? Muốn tôi thả em rồi tự chui đầu vào tù à?”
Tim Phán Giai run lên, nghĩ bụng tên này cảnh giác thật đấy. Sao cô cứ có cảm giác quái lạ, bản thân giống như con thỏ chạy đi vuốt râu hùm vậy nhỉ? Nhưng cảm giác này chỉ vụt qua rồi biến mất ngay tắp lự, cô không muốn chịu thua bật thốt ra một câu: “Tôi nguyện hiểu anh là bởi vì dù sống trong hoàn cảnh đó, dù thường phải đối diện với cảnh phạm tội song anh chưa từng thực sự làm hại đến tính mạng người khác. Chúc Tâm Nhã phản bội anh, nhưng anh chỉ muốn biết chân tướng sự việc chứ không hề làm ra hành động báo thù. Anh cũng chưa từng chính thức tham dự vào những hành vi biến thái của đám người trong công ty Phân Kim Bảo. Hơn nữa, ý nghĩ đầu tiên của anh là cứu tôi chứ không phải giết người. Trần Chiêu Từ, thực ra chúng ta đều giống nhau. Tuy đều là những con người sống cực khổ nhưng vẫn nỗ lực tìm kiếm nhân sinh. Anh không làm sai điều gì cả.”
Phán Giai không hiểu vì sao sau khi nói xong vành mắt cũng đã đỏ hoe. Hai người một trên một dưới, một sáng một tối, cách nhau vài mét, Trần Chiêu Từ hoảng hốt nhìn cô, đều duy trì im lặng.
Một lát sau, anh ta cúi đầu cười ảm đạm: “Tôi… không tận tay giết người. Nhưng mà tôi đã xử lý thi thể Lưu Y Sa như trong tin tức đăng tải trên báo. Cảm giác ấy cả đời tôi cũng không sao quên được. Nhìn một người sống sờ sờ, từng khúc xương đứt đoạn trong tay tôi. Cầm lên đung đưa còn có thể nghe được tiếng xương va đập giòn giã… Em nhầm rồi, tôi và em không giống nhau. Bao nhiêu năm như vậy, dù không tham dự cùng bọn họ nhưng chứng kiến những kẻ tôi từng căm hận ức hiếp từng người rồi lại từng người con gái, tôi lại chẳng thể khống chế chính mình, không dừng lại được… Phán Linh Linh, em là cảnh sát quang minh chính đại. Nhưng tôi là kẻ sống trong bóng tối. Cả đời này tôi đều phải sống trong bóng tối!”
Khoảnh khắc ấy, Phán Giai suýt nữa đã bị anh ta thuyết phục, thậm chí còn sinh ra ý niệm từ bỏ. Một Trần Chiêu Từ vạch áo cho người xem lưng như vậy kiến cô cảm thấy sợ hãi, song cũng xót xa khó hiểu. Có một giọng nói thì thầm với cô rằng: Con người, nên là như vậy.
“Không… Không phải như vậy, không phải như vậy.” Phán Giai ấp úng nói ra một câu.
Trần Chiêu Từ ngẩng lên nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần hỗn loạn: “Vậy em nói xem là thế nào?!”
Mặt Phán Giai đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ lên: “Trần Chiêu Từ anh biết không, khi còn trong trường cảnh sát tôi đã từng được học, thực ra mỗi người chúng ta, mỗi người trên thế giới này, vừa sinh ra đã chú ý đến bạo lực và phạm tội nhiều hơn. Đây… Đây có lẽ chính là một bộ phận trong nhân tính của chúng ta. Cũng tức là, đổi thành một người khác, sống trong hoàn cảnh từ nhỏ đã mất mẹ, mất nhà. Rất cố gắng để sống nhưng người yêu lại chết ngay trước mắt, anh ta sẽ có ý muốn làm việc xấu. Đổi thành một người khác làm việc xấu với thi thể của đồng loại, của một người khác, anh ta cũng sẽ không có cách nào tự khống chế bản thân. Người khác không chắc đã làm tốt hơn anh, nhưng cho đến ngày hôm nay, anh thực sự chưa từng làm hại đến mạng người. Bởi vì lòng anh… vẫn ôm hy vọng, muốn bước khỏi bóng tối, muốn được đứng dưới ánh mặt trời, muốn thoát khỏi tất cả, không phải sao?”
Bình luận facebook