Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Trần Chiêu Từ rơi nước mắt nhìn cô. Sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, môi mím chặt.
Phán Giai nhìn chằm chằm vào anh ta, cũng lau nước mắt nói: “Hiện tại anh có cơ hội rũ bỏ mọi thứ của quá khứ, kết thúc cuộc đời đó bằng cách tự thú với tôi. Không sai, tôi chính là muốn anh ngồi tù. Anh chỉ là tòng phạm, hơn nữa lại thêm tình tiết tự thú, sẽ được giảm nhẹ hình phạt, sẽ chỉ ngồi tù mấy năm thôi. Cho dù bị phán xét ngồi tù 10 năm thì có sao? Ra tù anh mới chỉ ba mươi mấy tuổi, vẫn còn rất trẻ. Anh có từng nghe qua “chuộc tội” chưa? Anh đúng là đã làm sai một vài chuyện, vậy thì đi đền tội là được.
Quan trọng là từ nay về sau, anh sẽ không còn phải trốn trong bóng tối nữa. Anh sạch sẽ, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu tìm một công việc mới, ví như nhân viên quản lý thư viện hoặc giả mở một hiệu sách chẳng hạn. Anh yêu sách, có thể phát huy sự hiểu biết sâu rộng của anh. Anh có thể quen biết những cô gái khác, xây dựng mái ấm gia đình, sinh một đứa con. Anh có thể đạt được những gì anh khao khát.
Nhưng nếu như anh tiếp tục lao về phía trước, tiếp tục sống những ngày tháng phải trốn chui trốn lủi, thì chẳng bao lâu sau, cảnh sát sẽ bắt được anh. Tôi là người kém cỏi nhất trong đội, bọn họ lợi hại hơn tôi nhiều. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ không quay đầu lại được nữa. Bởi vì nếu cứ tiếp tục thế này, rồi cũng sẽ có một ngày, anh không còn nhận ra được chính bản thân anh nữa!
Quyền lựa chọn nằm trong tay anh. Mạng của tôi, mạng của anh, đều nằm trong tay anh. Thế nhưng Trần Chiêu Từ, tôi tin anh. Đợi anh đưa tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ dẫn anh bước khỏi bóng tối. Tôi xin thề, Chiêu Từ, tôi là cảnh sát, cảnh sát vì dân, tôi thề với anh!”
Cơ thể vốn ngang ngược như một cây cung của Trần Chiêu Từ dần dần mềm oặt. Anh ta cúi đầu, dùng tay ôm mặt, khóc thất thanh.
———
Một sợi dây thừng được buông xuống từ cửa hang cùng một con dao găm rơi lạch cạch xuống nền.
Khi Phán Giai trèo ra thì đã thở không ra hơi. Trần Chiêu Từ bên cạnh cũng không tốt hơn là bao. Anh ta buông dây thừng, tay chống trên đất, cúi đầu. Hơi thở vốn âm trầm, ấm áp, hung tợn của người đàn ông này đều biến mất tăm. Cả người chỉ còn lại dáng vẻ suy sụp tinh thần sau khi trải qua vụn vỡ.
Tim Phán Giai đập thình thịch, quan sát xung quanh. Đây là một căn nhà nhỏ hẹp, đơn sơ, ngoại trừ bàn ghế và một chiếc giường nhỏ thì không còn thứ gì khác. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt, không nhìn rõ được là đang ở đâu.
Phán Giai khẽ hỏi: “Có điện thoại không?”
Trần Chiêu Từ vẫn đang cúi đầu: “Mất rồi.”
Cũng phải, nếu như anh ta đem theo điện thoại thì sớm đã bị nhóm Vưu Minh Hứa tóm gọn rồi.
Giọng nói của Phán Giai vẫn ôn hòa như trước nay vẫn thế: “Vậy chúng ta… đi không?”
Anh ta không lên tiếng, đứng dậy, bóng lưng như một gò núi sầu u. Phán Giai cũng im lặng. Một lát sau, anh ta đứng dậy mở cửa, luồng gió lạnh ập vào, bên ngoài tối om, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh vật và kiến trúc. Mãi cho đến giây phút này, trái tim Phán Giai giống như một chai coka bị lắc rất lâu cuối cùng cũng được mở nắp, bọt nước trào ra ào ạt. Cô biết cô thắng rồi.
Hai người đi ra khỏi nhà. Xung quanh đều là nhà trệt, vệ đường có cả quán vỉa hè vắng khách. Phía xa xa là những tòa nhà cao thấp khác nhau mọc lên san sát. Phán Giai không ngờ Trần Chiêu Từ lại nhốt cô tại một nơi mật độ dân số cao như vậy. Chỉ là lúc này bầu trời vẫn tối đen như mực, trên con phố nhỏ hẹp không có một bóng người.
Phán Giai trèo lên trước cửa hang, trong túi có một đoạn dây thừng, cô móc ra, hỏi: “Tôi có thể…”
Trong con mắt của Trần Chiêu Từ đã không còn một tia sáng, nhìn sợi dây thừng của cô mấy giây rồi nói: “Em sẽ giữ lời hứa chứ? Hiện tại tôi tự thú với em sẽ bị phán là tòng phạm. Tôi vẫn còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu?”
Phán Giai gật mạnh đầu. Cái chết của Lưu Y Sa là ngoài ý muốn, Trần Chiêu Từ không hề tham dự vào việc lăng nhục, xử lý thi thể cũng là bất đắc ý tuân theo lệnh của cấp trên mà thôi.
“Vậy đợi tôi ngồi tù rồi, em có đến thăm tôi không?” Anh ta lại hỏi.
Phán Giai đáp: “Có, tôi đảm bảo.”
Lúc này anh ta mới nâng mắt nhìn cô: “Tôi hy vọng sẽ lại được gặp em.”
Phán Giai cười rồi, làn gió khẽ thổi lay động mái tóc cô. Cô chỉ cười chứ không lên tiếng.
Trần Chiêu Từ đưa hai tay về phía cô.
Phán Giai rất nhanh đã trói chặt hai tay anh ta lại, im lặng mấy giây thì khẽ kéo tay áo anh ta, che khuất đi nút thắt. Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn động tác của cô.
“Đây là đâu?” Phán Giai hỏi.
Trần Chiêu Từ nói ra một vị trí, Phán Giai giật mình. Nơi này hóa ra vẫn là trong một khu ổ chuột, Trần Chiêu Từ giấu cô ở một nơi trùng trùng người ở. Nhưng dù sao Phán Giai cũng không quen thuộc địa hình Hoài Thành, đang lúc cố gắng phân biệt phương hướng thì Trần Chiêu Từ mở miệng: “Đi khoảng 20 phút là có một đồn cảnh sát.”
Phán Giai cảm kích nhìn anh ta, Trần Chiêu Từ im lặng đi trước dẫn đường.
Bầu trời vẫn tối đen như mực tàu đậm đặc, hai người bước đi, một trước một sau, cách nhau khoảng một mét. Phán Giai vì sợ tâm trạng anh ta lại dao động nên chốc chốc lại gợi chuyện, ví như có lạnh không, khoảng mấy giờ rồi, khu ổ chuột rốt cuộc là phân bố ra sao… Tính cách cô vốn cởi mở, lúc này Trần Chiêu Từ đã nằm trong sự khống chế của cô nên tâm tình cô rất nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn cười với anh ta. Trần Chiêu Từ tuy không cười nổi, nhưng nút thắt trong lòng như đã được nơi lỏng, đầu mày khóe mắt cũng không nặng nề như trước nữa.
Phán Giai ngẫm nghĩ cũng cảm thấy rất kỳ diệu, bản thân cô lại có thể hòa giải được với một tội phạm tâm lý biến thái. Cảm giác này khá tốt, giống như một hòn đá lỗ chỗ gai góc, nhưng bạn lại có thể mài dũa nó thành một hòn đá với những đường nét tròn vo nhẵn mịn vậy. Cô nghĩ, đợi lát nữa quay về nhất định phải thuật lại toàn bộ những điều cô đã trải qua cùng Vưu Minh Hứa và gã đầu heo Hứa Mộng Sơn kia mới được. Dù vẫn chưa tìm ra hung thủ thực sự giết chết Triệu Phi Nhi nhưng cái chết của Lưu Y Sa đã rõ, cũng được coi là có thu hoạch rồi.
Mặc cho tiết trời lạnh lẽo, tối tăm hiu quạnh, chỉ có mình cô đồng hành cùng một người mang tội, song tim cô vô cùng ấm áp, dào dạt hy vọng sau khi lớp sương mù đã tan đi.
Lúc bấy giờ hai người rẽ vào một con phố còn nhỏ hẹp hơn trước, mặt đường rất bẩn, khắp nơi đều là bùn đất, còn cả mùi tanh của cá lẫn với mùi rau. Hai bên đường là những gian hàng vỉa hè thưa thớt trống trơ, nơi không xa là cánh cổng của khu chợ nông sản. Đầu ra con đường bao trùm bởi bóng tối.
Trần Chiêu Từ dừng bước.
Tim Phán Giai đập thình thịch: “Sao vậy?”
Anh ta đáp: “Tôi nghĩ một lát, xem đi con đường nào.”
Phán Giai nhìn anh ta, ngữ khí hòa nhã: “Đừng vội, cứ từ từ. Có lẽ sắp đến rồi đúng không?”
Anh ta đáp: “Ừ, sắp đến rồi.” Anh ta nhìn cô, cuối cùng cũng nở một nụ cười ôn hòa mà nhợt nhạt, dẫn cô đi tiếp.
Phán Giai thấy anh ta dẫn cô rẽ vào một con đường xe cộ rộng hơn, có cả đèn đường, tinh thần cũng vững vàng lại.
Hai người đi được một lát, anh ta nói: “Hình như trời sắp sáng rồi.”
Phán Giai nhìn sắc trời, mỉm cười: “Đúng vậy.”
Trần Chiêu Từ nói: “Em hy vọng trời sáng không? Trời sáng rồi, tôi sẽ phải ngồi tù.”
Vậy nên Phán Giai liền hiểu, có lẽ vì sợ hãi, đấu tranh và hoang mang khiến Trần Chiêu Từ cảm thấy hoảng loạn. Cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Hy vọng trời sáng không?” Dù bị vây khốn nhiều ngày, tình trạng cơ thể cực kỳ không tốt nhưng nếu như lúc này anh ta hối hận muốn chạy, Phán Giai cũng quyết ý liều cái mạng này để bắt anh ta lại.
Trần Chiêu Từ đáp: “Tôi không biết.”
Phán Giai khẽ nói: “Trời rồi cũng sẽ sáng. Sớm qua đêm tối thì sớm đón bình minh.” Nói đoạn vươn tay nắm tay anh ta. Trần Chiêu Từ cảm nhận được tay cô còn lạnh hơn cả tay bản thân nhiều song cũng mềm mại hơn nhiều. Anh ta để mặc cho cô nắm, thương hại cũng được, khích lệ cũng được. Khi trong lòng anh ta vụt lên ý nghĩ liệu chăng cô chỉ đang chơi anh ta thì lại nhìn thấy đôi mắt ngời sáng kiên định của cô. Đó thực sự là một đôi mắt của cảnh sát.
“Mau đi thôi.” Anh ta rút tay khỏi tay cô, “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Phán Giai nghĩ bụng có lẽ bản thân đã thành công giúp anh ta ổn định tâm trạng bèn đi theo bước chân anh ta, bước qua con phố dài vắng tanh dài dằng dặc này.
Sau đó cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân đột ngột đến gần mang theo cả tiếng gió. Dù năng lực phản ứng giảm rất nhiều vì vấn đề thể lực, nhưng bản năng của một cảnh sát hình sự sai khiến cô vươn tay đẩy Trần Chiêu Từ ra xa.
Phán Giai chỉ cảm thấy đầu đau nhói, cùng Trần Chiêu Từ ngã rạp xuống đất. Cô muốn bò dậy nhưng lại không thể. Trong lúc mơ hồ, chỉ thấy một bóng đen cao lớn phản chiếu trên nền đất ngay phía sau cô.
Rất kỳ lạ chính là, lúc này, cô nhìn thấy đôi mắt của Trần Chiêu Từ đang ngã ở vị trí không xa. Anh ta cũng nhìn cô, trong mắt là ánh lệ. Sau đó, một cây gậy sắt dính máu vung tới từ phía sau, nặng nề nện xuống đầu anh ta.
Phán Giai nhìn chằm chằm vào anh ta, cũng lau nước mắt nói: “Hiện tại anh có cơ hội rũ bỏ mọi thứ của quá khứ, kết thúc cuộc đời đó bằng cách tự thú với tôi. Không sai, tôi chính là muốn anh ngồi tù. Anh chỉ là tòng phạm, hơn nữa lại thêm tình tiết tự thú, sẽ được giảm nhẹ hình phạt, sẽ chỉ ngồi tù mấy năm thôi. Cho dù bị phán xét ngồi tù 10 năm thì có sao? Ra tù anh mới chỉ ba mươi mấy tuổi, vẫn còn rất trẻ. Anh có từng nghe qua “chuộc tội” chưa? Anh đúng là đã làm sai một vài chuyện, vậy thì đi đền tội là được.
Quan trọng là từ nay về sau, anh sẽ không còn phải trốn trong bóng tối nữa. Anh sạch sẽ, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu tìm một công việc mới, ví như nhân viên quản lý thư viện hoặc giả mở một hiệu sách chẳng hạn. Anh yêu sách, có thể phát huy sự hiểu biết sâu rộng của anh. Anh có thể quen biết những cô gái khác, xây dựng mái ấm gia đình, sinh một đứa con. Anh có thể đạt được những gì anh khao khát.
Nhưng nếu như anh tiếp tục lao về phía trước, tiếp tục sống những ngày tháng phải trốn chui trốn lủi, thì chẳng bao lâu sau, cảnh sát sẽ bắt được anh. Tôi là người kém cỏi nhất trong đội, bọn họ lợi hại hơn tôi nhiều. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ không quay đầu lại được nữa. Bởi vì nếu cứ tiếp tục thế này, rồi cũng sẽ có một ngày, anh không còn nhận ra được chính bản thân anh nữa!
Quyền lựa chọn nằm trong tay anh. Mạng của tôi, mạng của anh, đều nằm trong tay anh. Thế nhưng Trần Chiêu Từ, tôi tin anh. Đợi anh đưa tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ dẫn anh bước khỏi bóng tối. Tôi xin thề, Chiêu Từ, tôi là cảnh sát, cảnh sát vì dân, tôi thề với anh!”
Cơ thể vốn ngang ngược như một cây cung của Trần Chiêu Từ dần dần mềm oặt. Anh ta cúi đầu, dùng tay ôm mặt, khóc thất thanh.
———
Một sợi dây thừng được buông xuống từ cửa hang cùng một con dao găm rơi lạch cạch xuống nền.
Khi Phán Giai trèo ra thì đã thở không ra hơi. Trần Chiêu Từ bên cạnh cũng không tốt hơn là bao. Anh ta buông dây thừng, tay chống trên đất, cúi đầu. Hơi thở vốn âm trầm, ấm áp, hung tợn của người đàn ông này đều biến mất tăm. Cả người chỉ còn lại dáng vẻ suy sụp tinh thần sau khi trải qua vụn vỡ.
Tim Phán Giai đập thình thịch, quan sát xung quanh. Đây là một căn nhà nhỏ hẹp, đơn sơ, ngoại trừ bàn ghế và một chiếc giường nhỏ thì không còn thứ gì khác. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt, không nhìn rõ được là đang ở đâu.
Phán Giai khẽ hỏi: “Có điện thoại không?”
Trần Chiêu Từ vẫn đang cúi đầu: “Mất rồi.”
Cũng phải, nếu như anh ta đem theo điện thoại thì sớm đã bị nhóm Vưu Minh Hứa tóm gọn rồi.
Giọng nói của Phán Giai vẫn ôn hòa như trước nay vẫn thế: “Vậy chúng ta… đi không?”
Anh ta không lên tiếng, đứng dậy, bóng lưng như một gò núi sầu u. Phán Giai cũng im lặng. Một lát sau, anh ta đứng dậy mở cửa, luồng gió lạnh ập vào, bên ngoài tối om, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh vật và kiến trúc. Mãi cho đến giây phút này, trái tim Phán Giai giống như một chai coka bị lắc rất lâu cuối cùng cũng được mở nắp, bọt nước trào ra ào ạt. Cô biết cô thắng rồi.
Hai người đi ra khỏi nhà. Xung quanh đều là nhà trệt, vệ đường có cả quán vỉa hè vắng khách. Phía xa xa là những tòa nhà cao thấp khác nhau mọc lên san sát. Phán Giai không ngờ Trần Chiêu Từ lại nhốt cô tại một nơi mật độ dân số cao như vậy. Chỉ là lúc này bầu trời vẫn tối đen như mực, trên con phố nhỏ hẹp không có một bóng người.
Phán Giai trèo lên trước cửa hang, trong túi có một đoạn dây thừng, cô móc ra, hỏi: “Tôi có thể…”
Trong con mắt của Trần Chiêu Từ đã không còn một tia sáng, nhìn sợi dây thừng của cô mấy giây rồi nói: “Em sẽ giữ lời hứa chứ? Hiện tại tôi tự thú với em sẽ bị phán là tòng phạm. Tôi vẫn còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu?”
Phán Giai gật mạnh đầu. Cái chết của Lưu Y Sa là ngoài ý muốn, Trần Chiêu Từ không hề tham dự vào việc lăng nhục, xử lý thi thể cũng là bất đắc ý tuân theo lệnh của cấp trên mà thôi.
“Vậy đợi tôi ngồi tù rồi, em có đến thăm tôi không?” Anh ta lại hỏi.
Phán Giai đáp: “Có, tôi đảm bảo.”
Lúc này anh ta mới nâng mắt nhìn cô: “Tôi hy vọng sẽ lại được gặp em.”
Phán Giai cười rồi, làn gió khẽ thổi lay động mái tóc cô. Cô chỉ cười chứ không lên tiếng.
Trần Chiêu Từ đưa hai tay về phía cô.
Phán Giai rất nhanh đã trói chặt hai tay anh ta lại, im lặng mấy giây thì khẽ kéo tay áo anh ta, che khuất đi nút thắt. Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn động tác của cô.
“Đây là đâu?” Phán Giai hỏi.
Trần Chiêu Từ nói ra một vị trí, Phán Giai giật mình. Nơi này hóa ra vẫn là trong một khu ổ chuột, Trần Chiêu Từ giấu cô ở một nơi trùng trùng người ở. Nhưng dù sao Phán Giai cũng không quen thuộc địa hình Hoài Thành, đang lúc cố gắng phân biệt phương hướng thì Trần Chiêu Từ mở miệng: “Đi khoảng 20 phút là có một đồn cảnh sát.”
Phán Giai cảm kích nhìn anh ta, Trần Chiêu Từ im lặng đi trước dẫn đường.
Bầu trời vẫn tối đen như mực tàu đậm đặc, hai người bước đi, một trước một sau, cách nhau khoảng một mét. Phán Giai vì sợ tâm trạng anh ta lại dao động nên chốc chốc lại gợi chuyện, ví như có lạnh không, khoảng mấy giờ rồi, khu ổ chuột rốt cuộc là phân bố ra sao… Tính cách cô vốn cởi mở, lúc này Trần Chiêu Từ đã nằm trong sự khống chế của cô nên tâm tình cô rất nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn cười với anh ta. Trần Chiêu Từ tuy không cười nổi, nhưng nút thắt trong lòng như đã được nơi lỏng, đầu mày khóe mắt cũng không nặng nề như trước nữa.
Phán Giai ngẫm nghĩ cũng cảm thấy rất kỳ diệu, bản thân cô lại có thể hòa giải được với một tội phạm tâm lý biến thái. Cảm giác này khá tốt, giống như một hòn đá lỗ chỗ gai góc, nhưng bạn lại có thể mài dũa nó thành một hòn đá với những đường nét tròn vo nhẵn mịn vậy. Cô nghĩ, đợi lát nữa quay về nhất định phải thuật lại toàn bộ những điều cô đã trải qua cùng Vưu Minh Hứa và gã đầu heo Hứa Mộng Sơn kia mới được. Dù vẫn chưa tìm ra hung thủ thực sự giết chết Triệu Phi Nhi nhưng cái chết của Lưu Y Sa đã rõ, cũng được coi là có thu hoạch rồi.
Mặc cho tiết trời lạnh lẽo, tối tăm hiu quạnh, chỉ có mình cô đồng hành cùng một người mang tội, song tim cô vô cùng ấm áp, dào dạt hy vọng sau khi lớp sương mù đã tan đi.
Lúc bấy giờ hai người rẽ vào một con phố còn nhỏ hẹp hơn trước, mặt đường rất bẩn, khắp nơi đều là bùn đất, còn cả mùi tanh của cá lẫn với mùi rau. Hai bên đường là những gian hàng vỉa hè thưa thớt trống trơ, nơi không xa là cánh cổng của khu chợ nông sản. Đầu ra con đường bao trùm bởi bóng tối.
Trần Chiêu Từ dừng bước.
Tim Phán Giai đập thình thịch: “Sao vậy?”
Anh ta đáp: “Tôi nghĩ một lát, xem đi con đường nào.”
Phán Giai nhìn anh ta, ngữ khí hòa nhã: “Đừng vội, cứ từ từ. Có lẽ sắp đến rồi đúng không?”
Anh ta đáp: “Ừ, sắp đến rồi.” Anh ta nhìn cô, cuối cùng cũng nở một nụ cười ôn hòa mà nhợt nhạt, dẫn cô đi tiếp.
Phán Giai thấy anh ta dẫn cô rẽ vào một con đường xe cộ rộng hơn, có cả đèn đường, tinh thần cũng vững vàng lại.
Hai người đi được một lát, anh ta nói: “Hình như trời sắp sáng rồi.”
Phán Giai nhìn sắc trời, mỉm cười: “Đúng vậy.”
Trần Chiêu Từ nói: “Em hy vọng trời sáng không? Trời sáng rồi, tôi sẽ phải ngồi tù.”
Vậy nên Phán Giai liền hiểu, có lẽ vì sợ hãi, đấu tranh và hoang mang khiến Trần Chiêu Từ cảm thấy hoảng loạn. Cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Hy vọng trời sáng không?” Dù bị vây khốn nhiều ngày, tình trạng cơ thể cực kỳ không tốt nhưng nếu như lúc này anh ta hối hận muốn chạy, Phán Giai cũng quyết ý liều cái mạng này để bắt anh ta lại.
Trần Chiêu Từ đáp: “Tôi không biết.”
Phán Giai khẽ nói: “Trời rồi cũng sẽ sáng. Sớm qua đêm tối thì sớm đón bình minh.” Nói đoạn vươn tay nắm tay anh ta. Trần Chiêu Từ cảm nhận được tay cô còn lạnh hơn cả tay bản thân nhiều song cũng mềm mại hơn nhiều. Anh ta để mặc cho cô nắm, thương hại cũng được, khích lệ cũng được. Khi trong lòng anh ta vụt lên ý nghĩ liệu chăng cô chỉ đang chơi anh ta thì lại nhìn thấy đôi mắt ngời sáng kiên định của cô. Đó thực sự là một đôi mắt của cảnh sát.
“Mau đi thôi.” Anh ta rút tay khỏi tay cô, “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Phán Giai nghĩ bụng có lẽ bản thân đã thành công giúp anh ta ổn định tâm trạng bèn đi theo bước chân anh ta, bước qua con phố dài vắng tanh dài dằng dặc này.
Sau đó cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân đột ngột đến gần mang theo cả tiếng gió. Dù năng lực phản ứng giảm rất nhiều vì vấn đề thể lực, nhưng bản năng của một cảnh sát hình sự sai khiến cô vươn tay đẩy Trần Chiêu Từ ra xa.
Phán Giai chỉ cảm thấy đầu đau nhói, cùng Trần Chiêu Từ ngã rạp xuống đất. Cô muốn bò dậy nhưng lại không thể. Trong lúc mơ hồ, chỉ thấy một bóng đen cao lớn phản chiếu trên nền đất ngay phía sau cô.
Rất kỳ lạ chính là, lúc này, cô nhìn thấy đôi mắt của Trần Chiêu Từ đang ngã ở vị trí không xa. Anh ta cũng nhìn cô, trong mắt là ánh lệ. Sau đó, một cây gậy sắt dính máu vung tới từ phía sau, nặng nề nện xuống đầu anh ta.
Bình luận facebook