Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp lén lút vận chuyển tài sản đi, Lương Thị sắp bị lấy hết, bây giờ Lâm Khả Lan vẫn còn rối rắm trên tình trường.
Quả nhiên, phụ nữ đều không thể dùng được.
Kim Hạo hỏi ngược lại khiến Khả Lan giật mình, cúi đầu chần chừ một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Hạo nói "Chẳng lẽ tôi phải khóc?" Khả Lan không cảm thấy đây là vấn đề khó có thể giải quyết.
Bên này cô khuôn muốn dây dưa với Cố Thành Viêm, bên kia Lương Thị vẫn chưa chấm dứt.
Lúc trước Lương Bảo Nhi đưa cô đi gặp mẹ cũng chỉ vì muốn đả kích cô, khiến cô không thể rảnh rỗi quan tâm tới Lương Thị.
Nhưng Lương Bảo Nhi tính sai một cá nhân, đó chính là Kim Hạo.
Kim Hạo luôn luôn nhìn chằm chằm vào Lương Thị, mục tiêu của anh ta chính là nuốt trọn Lương Thị.
Mặc dù Khả Lan không biết rõ, bây giờ Lương Tú Ly đã chết, tại sao bây giờ Kim Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lương Thị không tha.
Nhưng trong này tất nhiên có liên quan đến ích lợi khiến mấy thương nhân này đấu tranh đến chết.
"Tôi không ngại nhìn thấy cô khóc." Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi ngược lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, lúc này Khả Lan nên khóc mới đúng.
Cãi nhau với Cố thủ trưởng, Lương Thị bị Lâm Khải Nghiệp lấy hết, cô không khóc vậy thì đầu óc có vấn đề.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói, ánh mắt chần chừ sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Hạo nói: "Nếu như tôi muốn anh toàn lực giúp Lương Bảo Nhi làm chủ tịch Lương Thị, anh có đồng ý hay không?"
Chuyện Lâm Khải Nghiệp không phải Khả Lan không tính trước, cô không muốn dính vào, chỉ có thể tìm cách thối lui.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói liền giật mình, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, sau một hồi suy nghĩ cảm thấy biện pháp của cô cũng được.
Lương Thị do một tay Lương Tú Ly thành lập, trong Lương Thị có rất nhiều người ủng hộ Lương Bảo Nhi.
Mặc dù thời gian Lâm Khải Nghiệp dạo chơi ở Lương Thị không ngắn nhưng thật sự không có bao nhiêu quyền lực, nếu không phải có kinh nghiệp ở Lương Thị thì làm sao có thể tranh giành chức chủ tịch.
Ở giữa hai cá nhân có kẹp Lâm Khả Lan quan hệ mới hòa hoãn, nếu như Lâm Khả Lan đột nhiên rút lui, tất nhiên quan hệ của hai người sẽ nổ tung.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Khả Lan muốn trở mặt với Cố thủ trưởng.
Giấu đầu hở đuôi, ngồi xem hổ đấu?
Không không không......Lâm Khả Lan nên biết, trở mặt với Cố thủ trưởng cô sẽ không có chuyện tốt.
Cho dù có thể để Lương Bảo Nhi với Lâm Khải Nghiệp đấu nhau nhưng không có Cố thủ trưởng ủng hộ, Lâm Khả Lan sẽ không tạo được danh tiếng.
Cho nên bọn họ thật sự cãi nhau?
Vì chuyện gì?
"Dĩ nhiên đồng ý." Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Kim Hạo cũng không hỏi Khả Lan.
Anh ta mặc kệ Lâm Khả Lan có thật sự trở mặt hay không, cái anh ta muốn chính là đẩy Lương thị xuống.
"Tổng giám đốc Kim đã nói vậy tôi cần phải khóc sao?" Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ trả lời lại một câu.
Cô cũng chỉ là không muốn dính vào chuyện này nữa.
Càng dính vào càng bi thương, giống như lúc đầu, nếu như cô chỉ tìm một người đàn ông bình thường có một triệu.
Mẹ cô nhất định sẽ không chịu đau nhiều, nhưng đáng tiếc chính là cô đụng phải Cố Thành Viêm.
Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời khẽ cười.
Trong lòng không thể nói là bội phục dũng khí của Khả lan mà còn thưởng thức tính quả cảm của cô.
Nhưng Sự tồn tại của Lâm Khả Lan đã giúp anh ta một tay.
"Nói đúng lắm, cô nên vui vẻ cười to." Kim Hạo khẽ cười trả lời Khả Lan.
Chuyện này Khả Lan chỉ cần có tính toán trước, còn lại mọi chuyện sẽ do anh ta làm.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ cười, không đến nỗi vui vẻ cười to, nhưng mà nhìn Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp càng đấu càng bị thương, còn có sự can thiệp của Kim Hạo cô cảm thấy thật đặc sắc.
Nghĩ đến đây trái tim Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Dương Tố Phương.
Lâm Khải Nghiệp phụ mẹ cô nhiều năm như vậy, cô nhất định phải làm cho Lâm Khải Nghiệp thân bại danh liệt phải rời khỏi thành phố.
Sau đó tìm một nơi yên tĩnh.....Sinh con, sống quan ngày.
Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt Khả Lan thay đổi mấy lần, trong lòng có cảm giác phiền não, ngẩng đầu muốn vỗ vỗ bả vai cô an ủi.
Nhưng lại bị người khác cướp mất.
Cố Thành Viêm đưa tay vỗ nhẹ bả vai Khả Lan, không che giấu vẻ bất đắc dĩ và quan tâm.
Vốn dĩ anh nghe Khả Lan nói muốn ly hôn liền đồng ý là vì tức giận cách làm của cô, anh là đàn ông cũng có lòng tự tôn của mình.
Anh đứng trước mặt cô, bỏ hết tất cả tự tôn của mình, nhưng vẫn không thể có được sự tin tưởng của cô.
Cho nên anh không do dự đồng ý ly hôn.
Nhưng bây giờ anh nghe thấy tin cô mang thai liền không để ý gì nữa, đến đây thăm cô.
Đột nhiên bị người ta vỗ bả vai Khả Lan ngẩn người, cảm giác quen thuộc khiến cô cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Cô cho rằng Cô Thành Viêm nhận rõ bản thân thích ai nên sẽ không quay lại tìm cô nữa.
Mà bây giờ anh xuất hiện khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếp tục yêu hay là làm tổn thương nhau?
Khả Lan không quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo mặt cô lại, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt gầy gò của cô.
"Không phải anh không cho em đáp án, mà là em hiểu lầm, khiến cho anh sợ câu trả lời quá nhẹ." Giọng Cố Thành Viêm không lớn lại lộ ra vẻ không kiềm nén được.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, một dòng nước ấm xông lên đầu, không ngờ, anh lại nói như vậy.
Kim Hạo vẫn đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Cố Thành Viêm nói, nhếch miệng nở nụ cười đưa Dương Tố Phương ra ngoài.
Sau khi hai người đi, trong phòng bệnh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Khả Lan ngước mắt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
"Là bởi vì em mang thai anh mới tới sao?" Thành phố là địa bàn của Cố Thành Viêm.
Kim Hạo cũng biết tin cô mang thai, Cố Thành Viêm không thể nào không biết.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó gật đầu bày tỏ quả thật như vậy.
Nếu như không phải bởi vì cô mang thai, anh sẽ tiếp tục khiến cô thấy rõ ràng, anh mới là bến đậu tốt nhất của cô.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu, trong lòng rất là không vui.
"Em sẽ không giữ lại." Khả Lan cúi đầu nói, tức giận nói với Cố Thành Viêm cô sẽ không giữ lại đứa bé này.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe cô nói, bàn tay dần siết chặt, đưa tay nắm cằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khả Lan bị buộc phải ngẩng đầu, thấy lửa giận trong mắt anh, trong lòng cô đột nhiên ngẩn ra, cắn môi không nói.
Cố Thành Viêm lại mở miệng trước.
"Anh có nghìn cách để em giữ lại nhưng cái anh muốn chính là trái tim của em."
"Trải qua thời gian dài, thật sự bởi vì anh biết em chính là "cô ấy" nên mới quan tâm để ý tới em."
"Nhưng em có nghĩ tới hay không, nếu như anh chỉ muốn tìm một cái bóng, Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi còn giống hơn em nhiều."
Giọng nói của Cố Thành Viêm không nhanh không chậm, trong lời nói đã giải thích rõ ràng.
Không phải anh không quan tâm cô mà là cô tự làm mình đau.
Lúc này anh cũng không biết tong lòng cô có anh hay không, giữa bọn họ giống như có một màng tơ nhẹ; rõ ràng gần trong gang tấc lại không có cách nào thản nhiên chống đỡ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi đọng lại, con ngươi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù lời nói của anh đơn giản nhưng lại nói rất rõ ràng.
Nhưng.....Anh nói rõ ràng như vậy, trong lòng cô vẫn có cảm giác nghi ngờ.
Cô vẫn không nhớ rõ được, chỉ nhớ rõ mình là Lâm Khả Lan.
Cô sợ sau này sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác chen vào giữa cô và Cố Thành Viêm.
Nếu như không phải cô, Cố Thành Viêm có thể còn đối xử với cô giống như bây giờ hay không?
Khả Lan đối với Cố Thành Viêm không phải là không yêu mà là yêu quá sâu khiến cô sợ mất đi.
Giữa bọn họ chung quy là không đúng nhà, không làm cửa.
"Em có hiểu hay không?" Cố Thành Viêm thấy Khả Lan thật lâu không trả lời, trầm giọng hỏi lại.
Lời cũng đã nói rõ như vậy làm sao Khả Lan có thể không hiểu.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc nhở, trong lòng hơi run, cô hiểu nhưng mà cô sợ.
Lát sau.
Khả Lan vẫn như cũ không trả lời Cố Thành Viêm.
Khiến trong lòng Cố Thành Viêm càng thêm phiền não, sắc lực trong tay anh dần dần siết chặt, đối với sự hoài nghi và không tin tưởng của cô khiến anh cảm thấy vô lực.
Anh đã cố gắng hết sức nhưng đáng tiếc trong lòng Khả Lan vĩnh viễn tồn tại tầng chắn kia.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên đè nén, bàn tay Cố Thành Viêm đang nắm Khả Lan dần dần buông ra.
Khả Lan đột nhiên nóng nảy, vội vàng đưa tay nắm tay anh.
"Em hiểu nhưng anh không hiểu em." Khả Lan vội vàng nói với Cố Thành Viêm, sau đó buông tay anh.
Cô không bỏ Cố Thành Viêm, nhưng không phải sẽ không rời khỏi anh.
Hai người bọn họ không hợp, không phải là hiểu lầm mà là vốn dĩ hai người không phải là bạn đường.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng ngạc nhiên, đưa tay vội vàng nắm bả vai cô, sắc mặt trở nên lạnh lùng kiên quyết.
Khả Lan nhìn thấy sắc mặt anh, trong lòng khẽ run.
Nhưng cô cũng cực kỳ lạnh lùng kiên quyết.
"Chúng ta......cứ như vậy đi." Lời Khả Lan nói không phải là nhất thời xúc động mà là đã suy nghĩ kỹ.
Hai người ở chung một chỗ không phải chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.
Cô không muốn Cố Thành Viêm chịu quá nhiều áp lực, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh người bị thương và những âm mưu tính toán nữa.
Cho nên cô thấy rõ ràng căn bản hai người không có cách nào ở chung một chỗ.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Nhưng bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Im lặng hồi lâu.
"A." Cố Thành Viêm đột nhiên cười, buông Khả Lan ra, đứng thẳng người.
Bóng dáng anh cao ráo thẳng tắp, âm trầm đứng trước mặt cô.
Khả Lan thấy anh đứng thẳng người, cúi đầu không dám nhìn về phía anh.
Cố Thành Viêm thấy hành động của Khả Lan, chân mày nhíu chặt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan nói "Anh đối với em một tấm chân tình, lại không nghĩ rằng......." Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay xoa chân mày.
Mấy ngày nay, nội bộ chính trị có chút vấn đề, Cố Thành Viêm suốt ngày ở phòng chỉ huy, ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Bây giờ tìm được không gian rảnh đến thăm Lâm Khả Lan, lại không nghĩ rằng nhận được tin tức cô muốn rời khỏi anh.
Anh từ nhận thức đã tận lực, nhưng lúc nghe thấy cô kiên định muốn rời đi, anh mới phát hiện mọi cố gắng của anh đều phí công.
Quả nhiên, phụ nữ đều không thể dùng được.
Kim Hạo hỏi ngược lại khiến Khả Lan giật mình, cúi đầu chần chừ một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Hạo nói "Chẳng lẽ tôi phải khóc?" Khả Lan không cảm thấy đây là vấn đề khó có thể giải quyết.
Bên này cô khuôn muốn dây dưa với Cố Thành Viêm, bên kia Lương Thị vẫn chưa chấm dứt.
Lúc trước Lương Bảo Nhi đưa cô đi gặp mẹ cũng chỉ vì muốn đả kích cô, khiến cô không thể rảnh rỗi quan tâm tới Lương Thị.
Nhưng Lương Bảo Nhi tính sai một cá nhân, đó chính là Kim Hạo.
Kim Hạo luôn luôn nhìn chằm chằm vào Lương Thị, mục tiêu của anh ta chính là nuốt trọn Lương Thị.
Mặc dù Khả Lan không biết rõ, bây giờ Lương Tú Ly đã chết, tại sao bây giờ Kim Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lương Thị không tha.
Nhưng trong này tất nhiên có liên quan đến ích lợi khiến mấy thương nhân này đấu tranh đến chết.
"Tôi không ngại nhìn thấy cô khóc." Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi ngược lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, lúc này Khả Lan nên khóc mới đúng.
Cãi nhau với Cố thủ trưởng, Lương Thị bị Lâm Khải Nghiệp lấy hết, cô không khóc vậy thì đầu óc có vấn đề.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói, ánh mắt chần chừ sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Hạo nói: "Nếu như tôi muốn anh toàn lực giúp Lương Bảo Nhi làm chủ tịch Lương Thị, anh có đồng ý hay không?"
Chuyện Lâm Khải Nghiệp không phải Khả Lan không tính trước, cô không muốn dính vào, chỉ có thể tìm cách thối lui.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói liền giật mình, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, sau một hồi suy nghĩ cảm thấy biện pháp của cô cũng được.
Lương Thị do một tay Lương Tú Ly thành lập, trong Lương Thị có rất nhiều người ủng hộ Lương Bảo Nhi.
Mặc dù thời gian Lâm Khải Nghiệp dạo chơi ở Lương Thị không ngắn nhưng thật sự không có bao nhiêu quyền lực, nếu không phải có kinh nghiệp ở Lương Thị thì làm sao có thể tranh giành chức chủ tịch.
Ở giữa hai cá nhân có kẹp Lâm Khả Lan quan hệ mới hòa hoãn, nếu như Lâm Khả Lan đột nhiên rút lui, tất nhiên quan hệ của hai người sẽ nổ tung.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Khả Lan muốn trở mặt với Cố thủ trưởng.
Giấu đầu hở đuôi, ngồi xem hổ đấu?
Không không không......Lâm Khả Lan nên biết, trở mặt với Cố thủ trưởng cô sẽ không có chuyện tốt.
Cho dù có thể để Lương Bảo Nhi với Lâm Khải Nghiệp đấu nhau nhưng không có Cố thủ trưởng ủng hộ, Lâm Khả Lan sẽ không tạo được danh tiếng.
Cho nên bọn họ thật sự cãi nhau?
Vì chuyện gì?
"Dĩ nhiên đồng ý." Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Kim Hạo cũng không hỏi Khả Lan.
Anh ta mặc kệ Lâm Khả Lan có thật sự trở mặt hay không, cái anh ta muốn chính là đẩy Lương thị xuống.
"Tổng giám đốc Kim đã nói vậy tôi cần phải khóc sao?" Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ trả lời lại một câu.
Cô cũng chỉ là không muốn dính vào chuyện này nữa.
Càng dính vào càng bi thương, giống như lúc đầu, nếu như cô chỉ tìm một người đàn ông bình thường có một triệu.
Mẹ cô nhất định sẽ không chịu đau nhiều, nhưng đáng tiếc chính là cô đụng phải Cố Thành Viêm.
Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời khẽ cười.
Trong lòng không thể nói là bội phục dũng khí của Khả lan mà còn thưởng thức tính quả cảm của cô.
Nhưng Sự tồn tại của Lâm Khả Lan đã giúp anh ta một tay.
"Nói đúng lắm, cô nên vui vẻ cười to." Kim Hạo khẽ cười trả lời Khả Lan.
Chuyện này Khả Lan chỉ cần có tính toán trước, còn lại mọi chuyện sẽ do anh ta làm.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ cười, không đến nỗi vui vẻ cười to, nhưng mà nhìn Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp càng đấu càng bị thương, còn có sự can thiệp của Kim Hạo cô cảm thấy thật đặc sắc.
Nghĩ đến đây trái tim Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Dương Tố Phương.
Lâm Khải Nghiệp phụ mẹ cô nhiều năm như vậy, cô nhất định phải làm cho Lâm Khải Nghiệp thân bại danh liệt phải rời khỏi thành phố.
Sau đó tìm một nơi yên tĩnh.....Sinh con, sống quan ngày.
Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt Khả Lan thay đổi mấy lần, trong lòng có cảm giác phiền não, ngẩng đầu muốn vỗ vỗ bả vai cô an ủi.
Nhưng lại bị người khác cướp mất.
Cố Thành Viêm đưa tay vỗ nhẹ bả vai Khả Lan, không che giấu vẻ bất đắc dĩ và quan tâm.
Vốn dĩ anh nghe Khả Lan nói muốn ly hôn liền đồng ý là vì tức giận cách làm của cô, anh là đàn ông cũng có lòng tự tôn của mình.
Anh đứng trước mặt cô, bỏ hết tất cả tự tôn của mình, nhưng vẫn không thể có được sự tin tưởng của cô.
Cho nên anh không do dự đồng ý ly hôn.
Nhưng bây giờ anh nghe thấy tin cô mang thai liền không để ý gì nữa, đến đây thăm cô.
Đột nhiên bị người ta vỗ bả vai Khả Lan ngẩn người, cảm giác quen thuộc khiến cô cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Cô cho rằng Cô Thành Viêm nhận rõ bản thân thích ai nên sẽ không quay lại tìm cô nữa.
Mà bây giờ anh xuất hiện khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếp tục yêu hay là làm tổn thương nhau?
Khả Lan không quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo mặt cô lại, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt gầy gò của cô.
"Không phải anh không cho em đáp án, mà là em hiểu lầm, khiến cho anh sợ câu trả lời quá nhẹ." Giọng Cố Thành Viêm không lớn lại lộ ra vẻ không kiềm nén được.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, một dòng nước ấm xông lên đầu, không ngờ, anh lại nói như vậy.
Kim Hạo vẫn đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Cố Thành Viêm nói, nhếch miệng nở nụ cười đưa Dương Tố Phương ra ngoài.
Sau khi hai người đi, trong phòng bệnh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Khả Lan ngước mắt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
"Là bởi vì em mang thai anh mới tới sao?" Thành phố là địa bàn của Cố Thành Viêm.
Kim Hạo cũng biết tin cô mang thai, Cố Thành Viêm không thể nào không biết.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó gật đầu bày tỏ quả thật như vậy.
Nếu như không phải bởi vì cô mang thai, anh sẽ tiếp tục khiến cô thấy rõ ràng, anh mới là bến đậu tốt nhất của cô.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu, trong lòng rất là không vui.
"Em sẽ không giữ lại." Khả Lan cúi đầu nói, tức giận nói với Cố Thành Viêm cô sẽ không giữ lại đứa bé này.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe cô nói, bàn tay dần siết chặt, đưa tay nắm cằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khả Lan bị buộc phải ngẩng đầu, thấy lửa giận trong mắt anh, trong lòng cô đột nhiên ngẩn ra, cắn môi không nói.
Cố Thành Viêm lại mở miệng trước.
"Anh có nghìn cách để em giữ lại nhưng cái anh muốn chính là trái tim của em."
"Trải qua thời gian dài, thật sự bởi vì anh biết em chính là "cô ấy" nên mới quan tâm để ý tới em."
"Nhưng em có nghĩ tới hay không, nếu như anh chỉ muốn tìm một cái bóng, Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi còn giống hơn em nhiều."
Giọng nói của Cố Thành Viêm không nhanh không chậm, trong lời nói đã giải thích rõ ràng.
Không phải anh không quan tâm cô mà là cô tự làm mình đau.
Lúc này anh cũng không biết tong lòng cô có anh hay không, giữa bọn họ giống như có một màng tơ nhẹ; rõ ràng gần trong gang tấc lại không có cách nào thản nhiên chống đỡ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi đọng lại, con ngươi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù lời nói của anh đơn giản nhưng lại nói rất rõ ràng.
Nhưng.....Anh nói rõ ràng như vậy, trong lòng cô vẫn có cảm giác nghi ngờ.
Cô vẫn không nhớ rõ được, chỉ nhớ rõ mình là Lâm Khả Lan.
Cô sợ sau này sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác chen vào giữa cô và Cố Thành Viêm.
Nếu như không phải cô, Cố Thành Viêm có thể còn đối xử với cô giống như bây giờ hay không?
Khả Lan đối với Cố Thành Viêm không phải là không yêu mà là yêu quá sâu khiến cô sợ mất đi.
Giữa bọn họ chung quy là không đúng nhà, không làm cửa.
"Em có hiểu hay không?" Cố Thành Viêm thấy Khả Lan thật lâu không trả lời, trầm giọng hỏi lại.
Lời cũng đã nói rõ như vậy làm sao Khả Lan có thể không hiểu.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc nhở, trong lòng hơi run, cô hiểu nhưng mà cô sợ.
Lát sau.
Khả Lan vẫn như cũ không trả lời Cố Thành Viêm.
Khiến trong lòng Cố Thành Viêm càng thêm phiền não, sắc lực trong tay anh dần dần siết chặt, đối với sự hoài nghi và không tin tưởng của cô khiến anh cảm thấy vô lực.
Anh đã cố gắng hết sức nhưng đáng tiếc trong lòng Khả Lan vĩnh viễn tồn tại tầng chắn kia.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên đè nén, bàn tay Cố Thành Viêm đang nắm Khả Lan dần dần buông ra.
Khả Lan đột nhiên nóng nảy, vội vàng đưa tay nắm tay anh.
"Em hiểu nhưng anh không hiểu em." Khả Lan vội vàng nói với Cố Thành Viêm, sau đó buông tay anh.
Cô không bỏ Cố Thành Viêm, nhưng không phải sẽ không rời khỏi anh.
Hai người bọn họ không hợp, không phải là hiểu lầm mà là vốn dĩ hai người không phải là bạn đường.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng ngạc nhiên, đưa tay vội vàng nắm bả vai cô, sắc mặt trở nên lạnh lùng kiên quyết.
Khả Lan nhìn thấy sắc mặt anh, trong lòng khẽ run.
Nhưng cô cũng cực kỳ lạnh lùng kiên quyết.
"Chúng ta......cứ như vậy đi." Lời Khả Lan nói không phải là nhất thời xúc động mà là đã suy nghĩ kỹ.
Hai người ở chung một chỗ không phải chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.
Cô không muốn Cố Thành Viêm chịu quá nhiều áp lực, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh người bị thương và những âm mưu tính toán nữa.
Cho nên cô thấy rõ ràng căn bản hai người không có cách nào ở chung một chỗ.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Nhưng bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Im lặng hồi lâu.
"A." Cố Thành Viêm đột nhiên cười, buông Khả Lan ra, đứng thẳng người.
Bóng dáng anh cao ráo thẳng tắp, âm trầm đứng trước mặt cô.
Khả Lan thấy anh đứng thẳng người, cúi đầu không dám nhìn về phía anh.
Cố Thành Viêm thấy hành động của Khả Lan, chân mày nhíu chặt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan nói "Anh đối với em một tấm chân tình, lại không nghĩ rằng......." Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay xoa chân mày.
Mấy ngày nay, nội bộ chính trị có chút vấn đề, Cố Thành Viêm suốt ngày ở phòng chỉ huy, ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Bây giờ tìm được không gian rảnh đến thăm Lâm Khả Lan, lại không nghĩ rằng nhận được tin tức cô muốn rời khỏi anh.
Anh từ nhận thức đã tận lực, nhưng lúc nghe thấy cô kiên định muốn rời đi, anh mới phát hiện mọi cố gắng của anh đều phí công.
Bình luận facebook