Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Anh khẽ cười khiến trái tim Khả Lan trầm xuống.
Cô cúi đầu, ánh mắt dừng trên chăn, không trả lời anh.
Nhưng Cố Thành Viêm đột nhiên đưa tay nắm bả vai Khả Lan, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô, khóe miệng nở nụ cười, lại trở nên lạnh lẽo.
"Em nói cho anh biết rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể quay lại? Chuyện năm đó đã là quá khứ, em không thể xác định được anh đối với em thế nào sao?" Giọng anh trầm thấp nhẫn nhịn tức giận trong lòng.
Nếu như bởi vì không thể nhớ được những điều trong quá khứ mà Khả Lan bỏ đi vậy cũng đơn giản.
Nhưng ngoài trừ cô còn có người nhà cô.
Khả Lan nghe anh hỏi sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, cắn môi, cố gắng khôi phục bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu lại vừa đúng chạm vào đôi mắt đỏ thắm của anh.
Lúc này Khả Lan cảm thấy trong lòng giống như là bị cái gì xúc động nước mắt liền chảy ra.
Nhưng Khả Lan vẫn cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn vào mắt Cố Thành Viêm, sợ trái tim mình dao động.
Cố Thành Viêm siết chặt tay chờ cô trả lời.
Nói ra lý do khó khăn vậy sao, cô đã quên mất lời hứa giữa bọn họ sao?
Thản nhiên chống đỡ!
Im lặng hồi lâu.
Hai người không lên tiếng, Cố Thành Viêm dần dần buông Khả Lan ra, đứng thẳng người, sắc mặt bĩnh tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự thất vọng.
Khả Lan đột nhiên bị buông ra vội vàng ngẩng đầu nhin về phía Cố Thành Viêm.
Lúc nhìn thấy bộ dáng của anh Khả Lan há miệng muốn giải thích lại thật lâu không lên tiếng.
"Không nhìn thấy xem như xong."
Cố Thành Viêm không thấy Khả Lan lên tiếng, hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.
Nếu như cô thật sự kiên quyết như vậy, anh có hỏi nữa, có ép nữa cũng đều vô ích.
Bây giờ anh không muốn ép buộc cô.
Khả Lan thấy anh xoay người muốn bỏ đi trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Cô vội vàng từ trên giường bò dậy, đôi tay ôm anh từ phía sau lưng.
Lúc này cô không để ý tới sự băn khoăn của mình, chỉ không muốn nhìn thấy Cố Thành Viêm cách xa cô.
"Không phải em không thấy mà là sợ mất đi."
Khả Lan mở miệng, trong giọng nói không thể nào che giấu sự sợ hãi và khủng hoảng.
Cô không thấy tương lai giữa bọn họ; trước mắt cô không phải là ánh mặt trời sáng rỡ mà là bóng tối vô tận.
Cô sợ, sợ người nhà họ Cố, sợ bị người khác quấy phá, sợ cô không chống đỡ được.
Xung quanh họ có quá nhiều âm mưu cùng quỷ kế, quá nhiều người muốn trục lợi.
"Thậm chí em không biết, em sống bên cạnh anh có thể bảo vệ con của chúng ta hay không, đối mặt với xã hội đen thì em không biết mình có thể nắm chặt tay anh hay không." Giọng nói Khả Lan trầm thấp nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào lòng anh.
Bây giờ anh mới biết suy nghĩ của cô, thật không ngờ.
"Em biết đây cũng không phải là lý do lớn nhưng em lại không dám dùng sinh mạng của bất cứ ai ra đánh cuộc, em sợ em không chịu được." Khả Lan sợ thua, lại không dám đánh cuộc, bất luận là mẹ cô hay là đứa bé trong bụng.
Nếu như cô mềm lòng, lựa chọn ở lại bên cạnh Cố Thành Viêm, ngôi nhà mà cô mong ước có thể có cuộc sống yên ổn hay không, cô không thể xác định.
Ban đầu cô muốn không phải là giàu có mà là chữa bệnh cho mẹ, sống tốt qua ngày.
Mà bây giờ so với mục tiêu lúc đầu đã lệch đi nhiều.
Cố Thành Viêm quyền thế ngập trời, tất cả mọi người đều phải nể mặt anh.
Nhưng đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Khả Lan không biết có bao nhiêu mũi tên nhắm vào cô, cô sợ, sợ hãi.
Anh nghe Khả Lan nói xong xoay người, nắm bả vai cô, cúi đầu, hai mắt tối tăm nổi lên gợn sóng, anh biết cô sợ hãi cái gì.
"Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, bảo vệ những người ở bên cạnh em." Anh đưa tay nắm chặt anh, nghiêm túc thận trọng, quyết không buông tha.
Bàn tay Khả Lan khẽ run, cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua; cho dù cô tin tưởng, anh có tâm, nhưng cô sợ, bọn họ không tránh được ám tiễn.
Tựa như ông Lãnh, từng được gọi là vua của Thượng Hải, vẫn phải nhìn con trai con gái của mình chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Im lặng hồi lâu.
"Em tin tưởng anh." Khả Lan dịu dàng trả lời Cố Thành Viêm, tròng mắt cũng không nhìn anh.
Cô tin tưởng thành ý của anh nhưng cô không tin tưởng mình.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, đưa tay ôm cô vào lòng, hai mắt tối tăm không có hưng phấn mà trở nên tối tăm sâu thẳm.
Ý nghĩ trong lòng Khả Lan đúng như những lời cô nói.
Cố Thành Viêm tới bệnh viện là đón Khả Lan về nhà, thân phận của Khả Lan lúc nào cũng có thể nguy hiểm, chỉ có sống ở bên cạnh anh mới an toàn nhất.
Lúc Khả Lan theo Cố Thành Viêm về nhà họ Cố, ông bà Cố cũng đã quay về.
Bên cạnh còn có một bà lão.
Trên mặt bà lão có nếp nhăn nhưng không khó có thể nhìn ra lúc trẻ bà là một mỹ nhân.
Dương Tố Phương cũng đi cùng Khả Lan đến nhà họ Cố, lúc nhìn thấy bà lão kia liền buông tay Khả Lan, chạy chậm tới trước mặt bà lão, đôi tay đặt lên tay bà lão, không lên tiếng, sắc mặt cực kỳ hưng phấn.
Bà lão thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, đưa tay sờ sờ đầu Dương Tố Phương, hốc mắt tràn ra nước mắt.
Dương Tố Phương thấy bộ dáng bà lão, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười dần dần trầm xuống, đưa tay lau nước mắt cho bà lão, nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Lời nói của Dương Tố Phương khiến cả người Khả Lan bối rối, ngơ ngác đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng trên người ông bà Cố.
Mà lúc này bà Cố lại đứng dậy, đi tới trước mặt Khả Lan, đưa tay nắm tay cô ngồi xuống bên cạnh bà lão.
"Vân Thêu, đây chính là tiểu Lan." Dứt lời khuôn mặt bà Cố lộ ra một chút lúng túng.
Nếu như không phải Lương Tú Ly chết sợ rằng Vân Thêu sẽ không quay về thành phố, bọn họ cũng sẽ không biết Dương Tố Phương chính là con của Vân Thêu và Dương tướng quân.
Vân Thêu nghe bà Cố nói quay đầu nhìn về phia Khả Lan, run rẩy đưa tay sờ gò má của Khả Lan, trong mắt tràn đầy hơi nước, bờ môi khẽ mở.
Khả Lan nhìn bà lão trước mặt vẻ mặt hơi trầm xuống, trong lòng đã hiểu lời bà Cố nói.
Đây chính là bà ngoại của cô?
Nhưng trong đầu Khả Lan, không có ấn tượng về bà lão trước mặt.
Nghĩ đến đây Khả Lan mím môi không lên tiếng, liếc nhìn Cố Thành Viêm, muốn tìm đáp án từ anh.
Nhưng Cố Thành Viêm đối với chuyện này cũng là không biết gì cả.
Lát sau bà Cố giải thích mọi chuyện.
Vân Thêu sinh Dương Tố Phương không lâu sau liền đem Dương Tố Phương nhờ một người bạn thân nuôi, bởi vì bà áy náy với Lương Kiến Quốc nên đi Tây Nam tự nhận nghiệp chứng nặng nề lên núi tu.
Bây giờ trở về là vì nghe thấy tin Lương Kiến Quốc bệnh nặng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh và tin tức của con gái cùng cháu ngoại.
Sau khi Khả Lan nghe bà Cố giải thích, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng sợ.
Ông Cố vẫn không lên tiếng, bà Cố ôn chuyện với Vân Thêu ánh mắt nhìn Khả Lan cũng thay đổi.
Rốt cuộc là có quan hệ rất phức tạp, vốn dĩ Khả Lan không được tiếp nhận bởi vì Vân Thêu xuất hiện nhất thời trở nên trong sáng.
Những năm này ông bà Cố vẫn luôn tìm Vân Thêu, bây giờ Vân Thêu đã nguyện ý quay về xem như giải quyết xong một tâm nguyện của ông Lương.
Sau khi ôn chuyện bà Cố liền dẫn Vân Thêu đi gặp Lương Kiến Quốc, Khả Lan cùng Dương Tố Phương đi cùng.
Dọc đường đi Khả Lan không nói chuyện không phải bởi vì xa lạ mà trong lòng cô cảm thấy Vân Thêu đối với cô và mẹ cũng không có thương yêu, hận nhiều hơn yêu.
Vân Thêu dưới tình huống không mong muốn không tình nguyện sinh Dương Tố Phương.
Mà sau khi sinh mẹ cô cũng không có quan tâm, đưa tới nhà bạn nhờ nuôi, ngay cả khi con gái lấy chồng, cháu lấy chồng cũng chưa từng xuất hiện.
Mặc dù Khả Lan không trách bà ngoại nhưng cô hiểu trong lòng Vân Thêu không chào đón bọn họ.
Khả Lan vẫn không lên tiếng, Vân Thêu tự biết những năm này bà không để ý tới Khả Lan cùng Tố Phương khiến trong lòng đứa bé này có ảnh hưởng xấu, muốn nói với Khả Lan một câu.
Khả Lan đột nhiên cúi đầu, nhích lại gần Cố Thành Viêm, khép hai mắt nhỏ giọng nói: "Em mệt." Giọng nói Khả Lan mềm mại, không đợi anh phản ứng liền nhẹ nhàng đến gần lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.
Vân Thêu nhìn bộ dáng của Khả Lan, lại nuốt những lời muốn nói vào lòng, đưa tay nắm tay Dương Tố Phương, trong mắt tràn ra nước mắt.
Đến bệnh viện Vân Thêu cùng bà ông bà Cố và Dương Tố phương đi vào trong bệnh viện thăm ông Lương, Khả Lan nói mình mệt, không muốn lên.
Mọi người biết ý của Khả Lan không nói gì thêm nữa.
Đợi sau khi mọi người đi xa lúc này Khả Lan mới mở mắt xuống xe.
Cố Thành Viêm thấy cô xuống xe cũng xuống xe theo.
"Em cùng mọi người đi vào không sao đâu." Anh đột nhiên mở miệng nhắc nhở Khả Lan.
Anh biết Khả Lan ngại cái gì, Lương Kiến Quốc là ông của Lương Bảo Nhi!
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, nghiêng đầu nhìn anh, tròng mắt tối tăm lộ ra tia khổ sở.
"Em không làm được."
Khả Lan nhỏ giọng trả lời Cố Thành Viêm.
Cô vẫn nhớ rõ ràng Lương Bảo Nhi đối xử với mình thế nào, nếu như bởi vì quan hệ của các trưởng bối muốn cô bắt tay làm hòa với Lương Bảo nhi.
Xem như cô làm được, nhịn được nhưng Lương Bảo Nhi sẽ bỏ qua cho cô sao?
Cô đã một lần trải qua sống không bằng chết, còn muốn lần thứ hai sao?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, thở dài, không nói chuyện nữa.
Như vậy cũng tốt, Khả Lan hiểu phải bảo vệ mình thế nào.
Rồi sau đó Khả Lan cùng Cố Thành Viêm lên lầu, đứng ngoài phòng bệnh, nhìn cảnh ông Lương gặp lại Vân Thêu sau nhiều năm ly biệt, không ở bên nhau nhưng hai trái tim đã từng yêu nhau vẫn luôn ở chung một chỗ.
Nhưng cảnh tượng này đối với Khả Lan mà nói lại có chút chói mắt, mẹ cô họ Dương không phải họ Lương.
Giữa ông Lương và Vân Thêu mẹ chỉ là đồ thừa.
Nghĩ tới đây Khả Lan cúi đầu, cười tự giễu, cho dù cô là cháu ngoại của Vân Thêu thì sao, ông bà Cố bởi vì Vân Thêu mà có đổi lại cái nhìn về cô.
Cô vẫn không nên tồn tại như cũ.
Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng cười của Khả Lan, đưa tay ôm eo cô, nghiêng đầu nói bên tai cô: "Không vui vậy còn ở đây làm gì." Giọng anh chậm rãi, nói với cô chuyện ở đây không liên quan gì đến bọn họ.
Khả Lan nghe anh nói, ngước mắt nhìn anh, gật đầu rời đi.
Nhưng hai người vừa mới đi hai bước liền chạm phải Dương Nghi Giai đi tới.
Dương Nghi Giai thấy Cố Thành Viêm và Khả Lan, sắc mặt thong dong; bước nhanh tới trước mặt hai người, đưa tay khoác lên tay Khả Lan nói: "Thật là đúng dịp, ở đây còn có thể gặp chị Khả Lan."
Dương Nghi Giai nói xong đưa tay kéo Khả Lan muốn Khả Lan cách xa Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm lại kéo người trở lại.
Anh rất rõ trong lòng Dương Nghi Giai nghĩ cái gì.
Khả Lan bị hai người kéo, trong lòng hơi trầm xuống, giãy giụa hướng về phía ngực Cố Thành Viêm.
Dương Nghi Giai thấy Khả Lan hướng về trong ngực Cố Thành Viêm, sắc mặt hơi trầm xuống, cắn môi, đưa tay đẩy Khả Lan.
Đột nhiên bị đẩy khiến Khả Lan lảo đảo suýt té, Cố Thành Viêm đưa tay muốn kéo người trở lại, đột nhiên Khả Lan lại được Dương Tử Sở đỡ.
Sau khi Dương Tử Sở đỡ Khả Lan đứng thẳng nói: "Không sao chứ."
Dứt lời Dương Tử Sở quay đầu nhìn về phía Dương Nghi Giai.
Cố Thành Viêm ôm chặt Khả Lan vào lòng.
"Em làm gì vậy? Cô ấy là chị." Dương Tử Sở nói với Dương Nghi Giai, giọng nói không vui.
Dương Nghi Giai đứng tại chỗ không trả lời Dương Tử Sở, sắc mặt âm trầm.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái, Khả Lan đứng im tại chỗ không lên tiếng cũng muốn biết tại sao Dương Nghi Giai lại đẩy cô.
Tại sao Dương Tử Sở lại xuất hiện kịp thời như vậy?
"Hừ......Chị? Cô ta chưa bao giờ xem em như em gái." Dương Nghi Giai hiển nhiên cực kỳ bất mãn với người chị này, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
Bốp......
Dương Tử Sở nghe Dương Nghi Giai nói đột nhiên giơ tay tát Dương Nghi Giai.
"Nghi Giai, chúng ta cùng chung dòng máu, sao Khả Lan có thể không xem em là em gái." Dương Tử Sở là đang tức giận vì lời Dương Nghi Giai nói.
Nhưng mà lời nói của Dương Tử Sở khiến Khả Lan giật mình, đột nhiên hiểu, tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây.
Dương Nghi Giai bị đánh cả người bối rối, sững sờ đứng yên tại chỗ hình như rơi vào trầm tư.
Dương Tử Sở ngăn trước mặt Khả Lan và Cố Thành Viêm, chăm chú nhìn Dương Nghi Giai.
Nhìn như là đọ sức với nhau lại nhưng lại hoàn toàn không như vậy.
Kế tiếp Dương Nghi Giai giống như phát điên, xông về phía Khả Lan và Cố Thành Viêm, hình như muốn làm gì đó nhưng bị Dương Tử Sở ngăn lại.
Thấy tình huống như vậy Khả Lan cúi đầu, sau đó nắm tay Cố Thành Viêm xoay người bỏ đi.
Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai vẫn còn đối nghịch, Khả Lan lôi kéo Cố Thành Viêm bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Dương Tử Sở.
Cho đến khi hai người ngồi lên xe, lúc này Khả Lan mới lên tiếng nói: "Mặc dù quan hệ giữa em và Dương Nghi Giai không tốt nhưng em tin tưởng cô ấy không phải người kích động như vậy."
Giữa Khả Lan và Dương Nghi Giai không có trao đổi nhiều nhưng Khả Lan có thể xác định Dương Nghi Giai không phải người dễ kích động.
Khả Lan còn nhớ rõ chuyện mình cô ấy hợp tác với Cố Thành Viêm hại ông nội của mình.
Lúc đầu cô ấy phải cần có bao nhiêu dũng khí và kỹ năng diễn mới khiến người nhà họ Dương không phát hiện ra điều kỳ quái.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn trán cô nói: "Dương Tử Sở tư thông với địch bán nước, bị điều tra ra muốn anh đè ép chuyện này xuống." Dứt lời anh đưa tay vuốt mái tóc cô.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chần chừ hồi lâu, thành thật nói: "Vậy anh thả anh ta đi." Không phải Khả Lan muốn thả Cố Thành Viêm mà bởi vì Dương Tử Sở họ Dương.
Cô và Dương Tử Sở có chung dòng máu.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói vẻ mặt hơi dừng lại, hai mắt tối tăm, dừng trên khuôn mặt cô không đồng ý lắm.
Khả Lan thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, mở miệng: "Nếu như anh ta không tạo ra sai lầm lớn, anh thả anh ta đi." Giọng nói của Khả Lan chầm chậm nghiêm túc.
Cố Thành Viêm nghe cô nói sắc mặt dần dần trở nên trầm xuống.
Hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, tuy biết ý nghĩ của Khả Lan nhưng anh không quá đồng ý.
Im lặng hồi lâu.
Khả Lan không thấy Cố Thành Viêm trả lời, mặc dù trong lòng không vội nhưng đột nhiên phát hiện vấn đề mà cô với Cố Thành Viêm thảo luận không phải chỉ là vấn đề trí nhớ của cô.
Ngoại trừ việc cô sợ không đứng vững bên cạnh Cố Thành Viêm còn có nguyên nhân nữa là gia đình.
Mẹ cô họ Dương.
Khả Lan không nói chuyện nữa, xem như mình chưa từng nói gì.
Cố Thành Viêm lại đưa tay ôm cô vào lòng.
"Anh đồng ý với em."
Một câu nói khiến đầu Khả Lan bỗng run lên.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm nhưng không biết phải trả lời anh thế nào.
Cô biết, cô yêu cầu Cố Thành Viêm thả Dương Tử Sở là quá mức tùy hứng, đối với việc anh không đồng ý cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng mà anh đột nhiên đồng ý với yêu cầu của cô làm cho cô không biết phải làm sao.
Lát sau.
"Thật ra thì anh không cần thiết phải như vậy." Khả Lan nhỏ giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm, nói với anh không cần thiết phải như vậy.
Nhưng Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói lại lắc đầu: "Dương tướng quân cả đời chinh chiến, mặc dù mắc sai lầm nhưng không đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, để Dương Tử Sở lại xem như bồi thường cho Dương tướng quân."
Anh nói tới đây đôi tay ôm cô dần siết chặt.
Tuy Dương Tử Sở có lỗi nhưng không phải lỗi lớn chỉ cần có người cầu cạnh vẫn có thể cho anh ta đường sống.
Thế nhưng Khả Lan cũng đã lên tiếng anh không thể từ chối.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích trong lòng đối với chuyện này cũng áy náy.
Rồi sau đó hai người không nói chuyện nữa, Khả Lan khép hai mắt, Cố Thành Viêm đưa tay xoa bụng cô.
Động tác của anh khiến Khả Lan cảm thấy mất tự nhiên, mở mắt ra nhìn sắc mặt ôn hòa của anh, tròng mắt tối tăm không che giấu vẻ yêu thương.
Cô cúi đầu, ánh mắt dừng trên chăn, không trả lời anh.
Nhưng Cố Thành Viêm đột nhiên đưa tay nắm bả vai Khả Lan, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô, khóe miệng nở nụ cười, lại trở nên lạnh lẽo.
"Em nói cho anh biết rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể quay lại? Chuyện năm đó đã là quá khứ, em không thể xác định được anh đối với em thế nào sao?" Giọng anh trầm thấp nhẫn nhịn tức giận trong lòng.
Nếu như bởi vì không thể nhớ được những điều trong quá khứ mà Khả Lan bỏ đi vậy cũng đơn giản.
Nhưng ngoài trừ cô còn có người nhà cô.
Khả Lan nghe anh hỏi sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, cắn môi, cố gắng khôi phục bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu lại vừa đúng chạm vào đôi mắt đỏ thắm của anh.
Lúc này Khả Lan cảm thấy trong lòng giống như là bị cái gì xúc động nước mắt liền chảy ra.
Nhưng Khả Lan vẫn cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn vào mắt Cố Thành Viêm, sợ trái tim mình dao động.
Cố Thành Viêm siết chặt tay chờ cô trả lời.
Nói ra lý do khó khăn vậy sao, cô đã quên mất lời hứa giữa bọn họ sao?
Thản nhiên chống đỡ!
Im lặng hồi lâu.
Hai người không lên tiếng, Cố Thành Viêm dần dần buông Khả Lan ra, đứng thẳng người, sắc mặt bĩnh tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự thất vọng.
Khả Lan đột nhiên bị buông ra vội vàng ngẩng đầu nhin về phía Cố Thành Viêm.
Lúc nhìn thấy bộ dáng của anh Khả Lan há miệng muốn giải thích lại thật lâu không lên tiếng.
"Không nhìn thấy xem như xong."
Cố Thành Viêm không thấy Khả Lan lên tiếng, hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.
Nếu như cô thật sự kiên quyết như vậy, anh có hỏi nữa, có ép nữa cũng đều vô ích.
Bây giờ anh không muốn ép buộc cô.
Khả Lan thấy anh xoay người muốn bỏ đi trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Cô vội vàng từ trên giường bò dậy, đôi tay ôm anh từ phía sau lưng.
Lúc này cô không để ý tới sự băn khoăn của mình, chỉ không muốn nhìn thấy Cố Thành Viêm cách xa cô.
"Không phải em không thấy mà là sợ mất đi."
Khả Lan mở miệng, trong giọng nói không thể nào che giấu sự sợ hãi và khủng hoảng.
Cô không thấy tương lai giữa bọn họ; trước mắt cô không phải là ánh mặt trời sáng rỡ mà là bóng tối vô tận.
Cô sợ, sợ người nhà họ Cố, sợ bị người khác quấy phá, sợ cô không chống đỡ được.
Xung quanh họ có quá nhiều âm mưu cùng quỷ kế, quá nhiều người muốn trục lợi.
"Thậm chí em không biết, em sống bên cạnh anh có thể bảo vệ con của chúng ta hay không, đối mặt với xã hội đen thì em không biết mình có thể nắm chặt tay anh hay không." Giọng nói Khả Lan trầm thấp nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào lòng anh.
Bây giờ anh mới biết suy nghĩ của cô, thật không ngờ.
"Em biết đây cũng không phải là lý do lớn nhưng em lại không dám dùng sinh mạng của bất cứ ai ra đánh cuộc, em sợ em không chịu được." Khả Lan sợ thua, lại không dám đánh cuộc, bất luận là mẹ cô hay là đứa bé trong bụng.
Nếu như cô mềm lòng, lựa chọn ở lại bên cạnh Cố Thành Viêm, ngôi nhà mà cô mong ước có thể có cuộc sống yên ổn hay không, cô không thể xác định.
Ban đầu cô muốn không phải là giàu có mà là chữa bệnh cho mẹ, sống tốt qua ngày.
Mà bây giờ so với mục tiêu lúc đầu đã lệch đi nhiều.
Cố Thành Viêm quyền thế ngập trời, tất cả mọi người đều phải nể mặt anh.
Nhưng đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Khả Lan không biết có bao nhiêu mũi tên nhắm vào cô, cô sợ, sợ hãi.
Anh nghe Khả Lan nói xong xoay người, nắm bả vai cô, cúi đầu, hai mắt tối tăm nổi lên gợn sóng, anh biết cô sợ hãi cái gì.
"Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, bảo vệ những người ở bên cạnh em." Anh đưa tay nắm chặt anh, nghiêm túc thận trọng, quyết không buông tha.
Bàn tay Khả Lan khẽ run, cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua; cho dù cô tin tưởng, anh có tâm, nhưng cô sợ, bọn họ không tránh được ám tiễn.
Tựa như ông Lãnh, từng được gọi là vua của Thượng Hải, vẫn phải nhìn con trai con gái của mình chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Im lặng hồi lâu.
"Em tin tưởng anh." Khả Lan dịu dàng trả lời Cố Thành Viêm, tròng mắt cũng không nhìn anh.
Cô tin tưởng thành ý của anh nhưng cô không tin tưởng mình.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, đưa tay ôm cô vào lòng, hai mắt tối tăm không có hưng phấn mà trở nên tối tăm sâu thẳm.
Ý nghĩ trong lòng Khả Lan đúng như những lời cô nói.
Cố Thành Viêm tới bệnh viện là đón Khả Lan về nhà, thân phận của Khả Lan lúc nào cũng có thể nguy hiểm, chỉ có sống ở bên cạnh anh mới an toàn nhất.
Lúc Khả Lan theo Cố Thành Viêm về nhà họ Cố, ông bà Cố cũng đã quay về.
Bên cạnh còn có một bà lão.
Trên mặt bà lão có nếp nhăn nhưng không khó có thể nhìn ra lúc trẻ bà là một mỹ nhân.
Dương Tố Phương cũng đi cùng Khả Lan đến nhà họ Cố, lúc nhìn thấy bà lão kia liền buông tay Khả Lan, chạy chậm tới trước mặt bà lão, đôi tay đặt lên tay bà lão, không lên tiếng, sắc mặt cực kỳ hưng phấn.
Bà lão thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, đưa tay sờ sờ đầu Dương Tố Phương, hốc mắt tràn ra nước mắt.
Dương Tố Phương thấy bộ dáng bà lão, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười dần dần trầm xuống, đưa tay lau nước mắt cho bà lão, nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Lời nói của Dương Tố Phương khiến cả người Khả Lan bối rối, ngơ ngác đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng trên người ông bà Cố.
Mà lúc này bà Cố lại đứng dậy, đi tới trước mặt Khả Lan, đưa tay nắm tay cô ngồi xuống bên cạnh bà lão.
"Vân Thêu, đây chính là tiểu Lan." Dứt lời khuôn mặt bà Cố lộ ra một chút lúng túng.
Nếu như không phải Lương Tú Ly chết sợ rằng Vân Thêu sẽ không quay về thành phố, bọn họ cũng sẽ không biết Dương Tố Phương chính là con của Vân Thêu và Dương tướng quân.
Vân Thêu nghe bà Cố nói quay đầu nhìn về phia Khả Lan, run rẩy đưa tay sờ gò má của Khả Lan, trong mắt tràn đầy hơi nước, bờ môi khẽ mở.
Khả Lan nhìn bà lão trước mặt vẻ mặt hơi trầm xuống, trong lòng đã hiểu lời bà Cố nói.
Đây chính là bà ngoại của cô?
Nhưng trong đầu Khả Lan, không có ấn tượng về bà lão trước mặt.
Nghĩ đến đây Khả Lan mím môi không lên tiếng, liếc nhìn Cố Thành Viêm, muốn tìm đáp án từ anh.
Nhưng Cố Thành Viêm đối với chuyện này cũng là không biết gì cả.
Lát sau bà Cố giải thích mọi chuyện.
Vân Thêu sinh Dương Tố Phương không lâu sau liền đem Dương Tố Phương nhờ một người bạn thân nuôi, bởi vì bà áy náy với Lương Kiến Quốc nên đi Tây Nam tự nhận nghiệp chứng nặng nề lên núi tu.
Bây giờ trở về là vì nghe thấy tin Lương Kiến Quốc bệnh nặng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh và tin tức của con gái cùng cháu ngoại.
Sau khi Khả Lan nghe bà Cố giải thích, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng sợ.
Ông Cố vẫn không lên tiếng, bà Cố ôn chuyện với Vân Thêu ánh mắt nhìn Khả Lan cũng thay đổi.
Rốt cuộc là có quan hệ rất phức tạp, vốn dĩ Khả Lan không được tiếp nhận bởi vì Vân Thêu xuất hiện nhất thời trở nên trong sáng.
Những năm này ông bà Cố vẫn luôn tìm Vân Thêu, bây giờ Vân Thêu đã nguyện ý quay về xem như giải quyết xong một tâm nguyện của ông Lương.
Sau khi ôn chuyện bà Cố liền dẫn Vân Thêu đi gặp Lương Kiến Quốc, Khả Lan cùng Dương Tố Phương đi cùng.
Dọc đường đi Khả Lan không nói chuyện không phải bởi vì xa lạ mà trong lòng cô cảm thấy Vân Thêu đối với cô và mẹ cũng không có thương yêu, hận nhiều hơn yêu.
Vân Thêu dưới tình huống không mong muốn không tình nguyện sinh Dương Tố Phương.
Mà sau khi sinh mẹ cô cũng không có quan tâm, đưa tới nhà bạn nhờ nuôi, ngay cả khi con gái lấy chồng, cháu lấy chồng cũng chưa từng xuất hiện.
Mặc dù Khả Lan không trách bà ngoại nhưng cô hiểu trong lòng Vân Thêu không chào đón bọn họ.
Khả Lan vẫn không lên tiếng, Vân Thêu tự biết những năm này bà không để ý tới Khả Lan cùng Tố Phương khiến trong lòng đứa bé này có ảnh hưởng xấu, muốn nói với Khả Lan một câu.
Khả Lan đột nhiên cúi đầu, nhích lại gần Cố Thành Viêm, khép hai mắt nhỏ giọng nói: "Em mệt." Giọng nói Khả Lan mềm mại, không đợi anh phản ứng liền nhẹ nhàng đến gần lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.
Vân Thêu nhìn bộ dáng của Khả Lan, lại nuốt những lời muốn nói vào lòng, đưa tay nắm tay Dương Tố Phương, trong mắt tràn ra nước mắt.
Đến bệnh viện Vân Thêu cùng bà ông bà Cố và Dương Tố phương đi vào trong bệnh viện thăm ông Lương, Khả Lan nói mình mệt, không muốn lên.
Mọi người biết ý của Khả Lan không nói gì thêm nữa.
Đợi sau khi mọi người đi xa lúc này Khả Lan mới mở mắt xuống xe.
Cố Thành Viêm thấy cô xuống xe cũng xuống xe theo.
"Em cùng mọi người đi vào không sao đâu." Anh đột nhiên mở miệng nhắc nhở Khả Lan.
Anh biết Khả Lan ngại cái gì, Lương Kiến Quốc là ông của Lương Bảo Nhi!
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, nghiêng đầu nhìn anh, tròng mắt tối tăm lộ ra tia khổ sở.
"Em không làm được."
Khả Lan nhỏ giọng trả lời Cố Thành Viêm.
Cô vẫn nhớ rõ ràng Lương Bảo Nhi đối xử với mình thế nào, nếu như bởi vì quan hệ của các trưởng bối muốn cô bắt tay làm hòa với Lương Bảo nhi.
Xem như cô làm được, nhịn được nhưng Lương Bảo Nhi sẽ bỏ qua cho cô sao?
Cô đã một lần trải qua sống không bằng chết, còn muốn lần thứ hai sao?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, thở dài, không nói chuyện nữa.
Như vậy cũng tốt, Khả Lan hiểu phải bảo vệ mình thế nào.
Rồi sau đó Khả Lan cùng Cố Thành Viêm lên lầu, đứng ngoài phòng bệnh, nhìn cảnh ông Lương gặp lại Vân Thêu sau nhiều năm ly biệt, không ở bên nhau nhưng hai trái tim đã từng yêu nhau vẫn luôn ở chung một chỗ.
Nhưng cảnh tượng này đối với Khả Lan mà nói lại có chút chói mắt, mẹ cô họ Dương không phải họ Lương.
Giữa ông Lương và Vân Thêu mẹ chỉ là đồ thừa.
Nghĩ tới đây Khả Lan cúi đầu, cười tự giễu, cho dù cô là cháu ngoại của Vân Thêu thì sao, ông bà Cố bởi vì Vân Thêu mà có đổi lại cái nhìn về cô.
Cô vẫn không nên tồn tại như cũ.
Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng cười của Khả Lan, đưa tay ôm eo cô, nghiêng đầu nói bên tai cô: "Không vui vậy còn ở đây làm gì." Giọng anh chậm rãi, nói với cô chuyện ở đây không liên quan gì đến bọn họ.
Khả Lan nghe anh nói, ngước mắt nhìn anh, gật đầu rời đi.
Nhưng hai người vừa mới đi hai bước liền chạm phải Dương Nghi Giai đi tới.
Dương Nghi Giai thấy Cố Thành Viêm và Khả Lan, sắc mặt thong dong; bước nhanh tới trước mặt hai người, đưa tay khoác lên tay Khả Lan nói: "Thật là đúng dịp, ở đây còn có thể gặp chị Khả Lan."
Dương Nghi Giai nói xong đưa tay kéo Khả Lan muốn Khả Lan cách xa Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm lại kéo người trở lại.
Anh rất rõ trong lòng Dương Nghi Giai nghĩ cái gì.
Khả Lan bị hai người kéo, trong lòng hơi trầm xuống, giãy giụa hướng về phía ngực Cố Thành Viêm.
Dương Nghi Giai thấy Khả Lan hướng về trong ngực Cố Thành Viêm, sắc mặt hơi trầm xuống, cắn môi, đưa tay đẩy Khả Lan.
Đột nhiên bị đẩy khiến Khả Lan lảo đảo suýt té, Cố Thành Viêm đưa tay muốn kéo người trở lại, đột nhiên Khả Lan lại được Dương Tử Sở đỡ.
Sau khi Dương Tử Sở đỡ Khả Lan đứng thẳng nói: "Không sao chứ."
Dứt lời Dương Tử Sở quay đầu nhìn về phía Dương Nghi Giai.
Cố Thành Viêm ôm chặt Khả Lan vào lòng.
"Em làm gì vậy? Cô ấy là chị." Dương Tử Sở nói với Dương Nghi Giai, giọng nói không vui.
Dương Nghi Giai đứng tại chỗ không trả lời Dương Tử Sở, sắc mặt âm trầm.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái, Khả Lan đứng im tại chỗ không lên tiếng cũng muốn biết tại sao Dương Nghi Giai lại đẩy cô.
Tại sao Dương Tử Sở lại xuất hiện kịp thời như vậy?
"Hừ......Chị? Cô ta chưa bao giờ xem em như em gái." Dương Nghi Giai hiển nhiên cực kỳ bất mãn với người chị này, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
Bốp......
Dương Tử Sở nghe Dương Nghi Giai nói đột nhiên giơ tay tát Dương Nghi Giai.
"Nghi Giai, chúng ta cùng chung dòng máu, sao Khả Lan có thể không xem em là em gái." Dương Tử Sở là đang tức giận vì lời Dương Nghi Giai nói.
Nhưng mà lời nói của Dương Tử Sở khiến Khả Lan giật mình, đột nhiên hiểu, tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây.
Dương Nghi Giai bị đánh cả người bối rối, sững sờ đứng yên tại chỗ hình như rơi vào trầm tư.
Dương Tử Sở ngăn trước mặt Khả Lan và Cố Thành Viêm, chăm chú nhìn Dương Nghi Giai.
Nhìn như là đọ sức với nhau lại nhưng lại hoàn toàn không như vậy.
Kế tiếp Dương Nghi Giai giống như phát điên, xông về phía Khả Lan và Cố Thành Viêm, hình như muốn làm gì đó nhưng bị Dương Tử Sở ngăn lại.
Thấy tình huống như vậy Khả Lan cúi đầu, sau đó nắm tay Cố Thành Viêm xoay người bỏ đi.
Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai vẫn còn đối nghịch, Khả Lan lôi kéo Cố Thành Viêm bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Dương Tử Sở.
Cho đến khi hai người ngồi lên xe, lúc này Khả Lan mới lên tiếng nói: "Mặc dù quan hệ giữa em và Dương Nghi Giai không tốt nhưng em tin tưởng cô ấy không phải người kích động như vậy."
Giữa Khả Lan và Dương Nghi Giai không có trao đổi nhiều nhưng Khả Lan có thể xác định Dương Nghi Giai không phải người dễ kích động.
Khả Lan còn nhớ rõ chuyện mình cô ấy hợp tác với Cố Thành Viêm hại ông nội của mình.
Lúc đầu cô ấy phải cần có bao nhiêu dũng khí và kỹ năng diễn mới khiến người nhà họ Dương không phát hiện ra điều kỳ quái.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn trán cô nói: "Dương Tử Sở tư thông với địch bán nước, bị điều tra ra muốn anh đè ép chuyện này xuống." Dứt lời anh đưa tay vuốt mái tóc cô.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chần chừ hồi lâu, thành thật nói: "Vậy anh thả anh ta đi." Không phải Khả Lan muốn thả Cố Thành Viêm mà bởi vì Dương Tử Sở họ Dương.
Cô và Dương Tử Sở có chung dòng máu.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói vẻ mặt hơi dừng lại, hai mắt tối tăm, dừng trên khuôn mặt cô không đồng ý lắm.
Khả Lan thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, mở miệng: "Nếu như anh ta không tạo ra sai lầm lớn, anh thả anh ta đi." Giọng nói của Khả Lan chầm chậm nghiêm túc.
Cố Thành Viêm nghe cô nói sắc mặt dần dần trở nên trầm xuống.
Hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, tuy biết ý nghĩ của Khả Lan nhưng anh không quá đồng ý.
Im lặng hồi lâu.
Khả Lan không thấy Cố Thành Viêm trả lời, mặc dù trong lòng không vội nhưng đột nhiên phát hiện vấn đề mà cô với Cố Thành Viêm thảo luận không phải chỉ là vấn đề trí nhớ của cô.
Ngoại trừ việc cô sợ không đứng vững bên cạnh Cố Thành Viêm còn có nguyên nhân nữa là gia đình.
Mẹ cô họ Dương.
Khả Lan không nói chuyện nữa, xem như mình chưa từng nói gì.
Cố Thành Viêm lại đưa tay ôm cô vào lòng.
"Anh đồng ý với em."
Một câu nói khiến đầu Khả Lan bỗng run lên.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm nhưng không biết phải trả lời anh thế nào.
Cô biết, cô yêu cầu Cố Thành Viêm thả Dương Tử Sở là quá mức tùy hứng, đối với việc anh không đồng ý cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng mà anh đột nhiên đồng ý với yêu cầu của cô làm cho cô không biết phải làm sao.
Lát sau.
"Thật ra thì anh không cần thiết phải như vậy." Khả Lan nhỏ giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm, nói với anh không cần thiết phải như vậy.
Nhưng Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói lại lắc đầu: "Dương tướng quân cả đời chinh chiến, mặc dù mắc sai lầm nhưng không đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, để Dương Tử Sở lại xem như bồi thường cho Dương tướng quân."
Anh nói tới đây đôi tay ôm cô dần siết chặt.
Tuy Dương Tử Sở có lỗi nhưng không phải lỗi lớn chỉ cần có người cầu cạnh vẫn có thể cho anh ta đường sống.
Thế nhưng Khả Lan cũng đã lên tiếng anh không thể từ chối.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích trong lòng đối với chuyện này cũng áy náy.
Rồi sau đó hai người không nói chuyện nữa, Khả Lan khép hai mắt, Cố Thành Viêm đưa tay xoa bụng cô.
Động tác của anh khiến Khả Lan cảm thấy mất tự nhiên, mở mắt ra nhìn sắc mặt ôn hòa của anh, tròng mắt tối tăm không che giấu vẻ yêu thương.
Bình luận facebook