Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Khả Lan thấy bộ dáng của anh trong lòng giống như bị cái gì gõ tạo nên một tiếng vang.
Trong đầu cô chợt nhớ tới chuyện lúc đầu, cô nghĩ muốn cùng anh sinh hai đứa con, anh cùng đứa bé chơi đùa dưới ánh mặt trời.
Cô ở một bên nhìn.
Cái ý nghĩ này nhìn như rất gần lại khó có thể đạt được.
Nhưng......
Lúc hai người còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì cửa xe bị người khác gõ.
Người đến chính là ông Lãnh.
Thấy ông Lãnh Khả Lan hơi dừng lại, đối với cô mà nói ông Lãnh vẫn còn rất xa lạ.
Nhưng Cố Thành Viêm thấy ông Lãnh xuất hiện, vẻ mặt trầm xuống không lên tiếng cũng không đề phòng.
Ông Lãnh lại hướng về phía người bên cạnh nháy mắt ra dấu, ông biết đối với Cố Thành Viêm không dùng mềm thì phải dùng cứng.
Trong tay cầm một cây hương gây mê, khiến cho Khả Lan và Cố Thành Viêm hôn mê bất tỉnh.
Đến khi hai người tỉnh dậy đã ở nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh thấy Khả Lan tỉnh dậy, cười híp mắt ngồi trước mặt Khả Lan, mặc dù tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào không khó có thể nhìn ra cơ thể ông Lãnh vẫn rất cường tráng.
Khả Lan đối với ông Lãnh không quen thuộc lắm nhưng không đến nỗi không biết chỉ là không hiểu tại sao ông Lãng muốn khiến cô hôn mê đưa tới nhà họ Lãnh.
Khả Lan ngồi dậy không lên tiếng.
Ông Lãnh cười nói: "Người nhà họ Cố không chào đón cháu nhưng nhà họ Lãnh không như vậy." Ông Lãnh cũng không thích quanh co lòng vòng, trong lời nói không che giấu vẻ chán ghét với nhà họ Cố.
Khả Lan nghe ông Lãnh nói cũng không phản đối, cô ở nhà họ Cố xác định thật sự không được chào đón.
Nhưng cô cũng không thể sống ở nhà họ Lãnh.
"Nhưng nhà họ Lãnh lại dính tới xã hội đen, bảo vệ được hai mẹ con cháu nhưng lại không thể không dính bùn." Ông Lãnh cũng không phải là không hiểu.
Những năm này ông vẫn giấu thân phận của tiểu Viêm, không muốn tiểu Viêm cũng như ông, nếu như sau này có người muốn xử phạt bọn họ cũng có thể có lý do.
Nhưng nhà họ Cố lại không như vậy, là gia đình có chiến công.
Không phải ông sợ chỉ là đề phòng.
Khả Lan nghe ông Lãnh nói liền giật mình, bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra Cố Thành Viêm ẩn giấu thân phận là bởi vì địa vị nhà họ Lãnh, cho dù thế lực khắp nơi nhưng có bối cảnh là xã hội đen, chung quy không phải bình thường.
"Ý ông ngoại là?" Khả Lan nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng biết ý của ông Lãnh khiến cô hôn mê đưa đến đây là có tính toán khác.
Ông Lãnh nghe Khả Lan hỏi nhếch miệng cười, đưa tay sờ đầu Khả Lan nói: "Đánh cuộc xem người nhà Cố có xem trọng chắt của ta không." Dứt lời ông Lãnh đứng dậy.
Khả Lan nghe ông Lãng nói như vậy khẽ run không lên tiếng, dĩ nhiên hiểu ý tốt của ông Lãnh, hơn nữa không từ chối.
Ở trong lòng Khả Lan, nhà họ Cố đối với đứa bé tương đối khinh thường, ông Lãnh đánh cuộc hơi dư thừa.
Nhưng mà Khả Lan cũng tin tưởng, ông Lãnh muốn đánh cuộc tuyệt đối không đơn giản.
Chuyện Khả Lan bị ông Lãnh bắt đi không lâu sau liền truyền tới nhà họ Cố, ông bà Cố vì Vân Thêu đã thay đổi cái nhìn với Khả Lan, thậm chí xem trọng.
Lúc này nghe thấy ông Lãnh muốn giết Khả Lan và đứa bé trong bụng, ông bà Cố liền trở nên nóng nảy.
Vội vàng gọi điện thoại bảo Cố Vọng Đồng từ Tây Nam quay về, bọn họ thì chạy tới nhà họ Lãnh muốn ông Lãnh thả người.
Biệt thự nhà họ Lãnh, từ trước đến giờ luôn có người canh phòng, lúc này người nhà họ Cố tới ông Lãnh liền cho rút bớt người, trong nhà ngoài nhà, đều có người mặc đồ màu đen nhìn tương đối chói mắt.
Vân Thêu và Tố Phương cũng tới, lúc nhìn thấy tình hình như vậy thì Dương Tố Phương nắm chặt áo Vân Thêu giống như trẻ con không ngừng kêu "mẹ".
Ông Lãnh rút điếu xì gà ra, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn người nhà họ Cố.
"Hai người đều tới, chúng ta nói thẳng đi, một mạng đổi một mạng." Vẻ mặt ông Lãng lạnh lùng sắc bén, sắc mặt âm trầm, trong lời nói không thể thương lượng.
Ông Lãnh đã từng là ông vua của Thượng Hải, tất nhiên khí thế vượt trên cả ông bà Cố.
"Chuyện của cô Lãnh lúc đầu đều là do tôi bày kế, không liên quan đến mấy đứa trẻ." Bà Cố nghe ông Lãnh nói vội vàng trả lời.
Ông Lãnh nghe bà Cố nói khuôn mặt lộ vẻ châm biếm.
Vứt điếu xì gà trong tay, trầm giọng nói: "Tôi muốn mạng của Cố Vọng Đông và Cố Vọng Nam đổi lấy mạng của cháu dâu và chắt." Giọng ông Lãnh chầm chậm giống như đang nói với người nhà họ Cố nếu như không chịu đổi thì chờ nhặt xác của Khả Lan đi.
Ông bà Cố nghe thấy vẻ mặt hơi trầm xuống, do dự.
Mọi người bảo vệ con, ông bà Cố cũng không ngoại lệ.
"Bọn họ đều là thế hệ sau, xin ông Lãnh để một mình tôi tới trao đổi." Ông Cố vẫn ngồi một bên không lên tiếng đột nhiên mở miệng, bày tỏ dùng tính mạng của ông bà đổi lấy Khả Lan và đứa bé.
Vân Thêu ngồi một bên cũng không ngờ ông Cố sẽ quyết định như vậy.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
Khả Lan đứng ở trên lầu nhìn mọi chuyện xảy ra ở bên dưới.
Cô cũng không ngờ ông Cố sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy cô và đứa bé.
Mặc kệ là mẫu bằng tử quý hay là thật lòng, ông bà Cố có thể quyết định như vậy Khả Lan đã rất vui rồi.
Ông Lãnh nghe thấy ông bà Cố đảm bảo đột nhiên nhếch miệng cười.
"Cố Tam Hâm ông thật là giảo hoạt, một người liền muốn đổi hai mạng." Hình như ông Lãnh rất khinh thường ông Cố, vẻ mặt không che giấu vẻ khinh thường.
"Vậy tính cả tôi ông Lãnh đã có thể hài lòng." Bà Cố nghe ông Lãnh nói, vẻ mặt hơi lạnh, bộ dáng như quyết không đổi ý.
Ông Lãnh nghe bà Cố nói chợt nở nụ cười.
"Được, lấy thuốc." Sau khi cười xong ông Lãnh liền cho người lấy thuốc.
Ông bà Cố đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Thêu đột nhiên nắm tay bà cố vội vàng nói: "Tiểu thư."
Chuyện dưới lầu đã sáng tỏ.
Người nhà họ Cố có thể làm như vậy Khả Lan rất cảm động.
Khả Lan đang chuẩn bị xuống lầu, muốn hòa giải không khí dưới lầu lại bị Mộ Dung Triển ngăn cản.
"Cố Vọng Đông tới." Dứt lời Mộ Dung Triển đưa tay chỉ tình hình dưới lầu.
Khả Lan nhìn về phía Mộ Dung Triển chỉ, nhìn thấy Cố Vọng Đông bị người ta ép đi vào.
Ông bà Cố thấy Cố Vọng Đông xuất hiện vẻ mặt trở nên kinh ngạc, không ngờ Cố Vọng Đông ở Tây Nam xa xôi sẽ quay về.
Mộ Dung Triển nhìn tình hình dưới lầu, đôi tay khoanh trước ngực, lộ ra bộ dáng đứng xem kịch hay, người nhà họ Cố đều đến, đích xác là có trò hay để xem.
Dưới lầu, người nhà họ Cố đang đối đầu với nhà họ Lãnh, âm thanh của tiếng ly bể, tiếng đập bàn vang lên.
Rồi sau đó Khả Lan thấy Cố Vọng Đông cầm thuốc mà ông Lãnh đưa tới uống xuống.
Ông Lãnh vỗ tay bảo hay, người nhà họ Cố vây quanh Cố Vọng Đông, lòng như lửa đốt muốn đưa đến bệnh viện.
Khả Lan đẩy Mộ Dung Triển ra vội vàng đi xuống lầu, thấy tình hình dưới lầu đột nhiên có loại cảm giác kích động.
Ông Lãnh thấy Khả Lan xuống lầu, đứng lên đi tới trước mặt Khả Lan, khuôn mặt vốn dĩ gay gắt từ từ trở nên ôn hòa, tràn đầy ý cười.
Ông bà Cố thấy bộ dáng của ông Lãnh, đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt vốn dĩ âm trầm dần dần trở nên nhẹ nhàng hiểu ý ông Lãnh.
Nhìn qua giống như ông Lãnh làm loạn nhưng trong lòng Khả Lan hiểu, ông Lãnh chỉ là dụng tâm lương khổ.
Người nhà họ Cố cùng người nhà họ Lãnh bàn về chuyện hôn lễ.
Theo ý ông Lãnh muốn hôn lễ của cháu ngoại phải tổ chức xa hoa.
Nhưng từ trước đến giờ nhà họ Cố khiêm tốn không hy vọng sẽ biến hôn lễ trở nên ồn ào, phô trương trước mặt mọi người.
Mặc dù ông Lãnh vẫn tranh chấp giữa hai nhà, cũng hiểu điều mà nhà họ Cố kiêng kỵ, nhưng không chịu buông chuyện hôn lễ này.
Năm đó con gái ông lén lút gả vào nhà họ Cố, cứ thế sau này không có nhiều người biết người mà Cố Vọng Đông lấy chính là con gái nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh không chịu buông, ông bà Cố cũng không dám không nghe đối với chuyện này thật sự nhức đầu.
Cố Vọng Động bày tỏ sẽ làm tương đối đặc sắc.
Chuyện hôn lễ đã được bàn xong ông Lãnh liền giữ Khả Lan và Dương Tố Phương lại.
Nói là muốn thôi miên để khôi phục trí nhớ cho Khả Lan.
Khả Lan nghe ông Lãnh nhắc tới vốn dĩ vui mừng nhưng lại nghĩ có thể không phải là cô nên không khỏi e sợ.
Cô chần chừ không đồng ý, Mộ Dung Triển ở bên cạnh lại thúc giục Khả Lan thử một chút.
Sau đó Cố Thành Viêm bị ông Lãnh giam cũng được thả ra.
Mặc dù Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với thử nghiệm của ông Lãnh nhưng lúc nghe nói muốn khôi phụ trí nhớ cho Khả Lan ánh mắt Cố Thành Viêm lại chuyển đến trên người nhà thôi miên.
Khả Lan cho rằng Cố Thành Viêm sẽ rất hy vọng cô khôi phục trí nhớ.
Nhưng......
"Đều đã là những chuyện đã qua, không nhớ cũng không sao." Giọng anh âm trầm, hình như cũng không muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy trong lòng dường như có thứ gì đó vỗ vào, hốc mắt ửng đỏ.
Cô sai rồi, trong lòng Cố Thành Viêm cô là ai không quan trọng, quan trọng là tương lai.
Khả Lan không bày tỏ thái độ với chuyện này là bởi vì sợ, sợ không phải là mình.
Cố Thành Viêm không muốn Khả Lan nhớ tới những chuyện không vui nên không đồng ý thôi miên.
Ông Lãnh nhìn tình huống này, trong lòng đột nhiên không vui.
Ông muốn giúp bọn họ, bây giờ lại không cần, trò trẻ con, đùa giỡn được sao?
Nghĩ như vậy ông Lãnh cảm thấy nóng giận, nhìn hộ vệ đứng một bên muốn áp tải Khả Lan lên ghế thôi miên nhưng Cố Thành Viêm không đồng ý nên cãi nhau với ông Lãnh.
Cố Thành Viêm như vậy khiến cho ông Lãnh càng muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.
"Để cháu thử trước."
Hai ông cháu đang cãi nhau thì không biết Lâm Bảo Nhi từ đâu xuất hiện.
Bày tỏ cô ta muốn thử trước.
Mặc dù cô ta không thể nào tiếp nhận mình không phải Lâm Bảo Nhi nhưng cô ta muốn thử một chút.
Nếu như cô ta không phải thì sẽ không khổ sở như bây giờ.
Bởi vì Lâm Bảo Nhi xuất hiện, nhà thôi miên liền thôi miên Lâm Bảo Nhi, quá trình khá dài so với trong tưởng tượng của Khả Lan, chờ đợi kết quả, cô càng nắm chặt tay, trong lòng càng thêm rối loạn không biết phải làm sao.
Mà kết quả giống như ông Lãnh từng nói Lâm Bảo Nhi do Lương Tú Ly tìm từ cô nhi viện về làm thế thân.
Lâm Bảo Nhi đã sáng tỏ liền bày tỏ muốn rời khỏi nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh cũng không cản, để Mộ Dung Triển đưa người đi.
Tiếp đó bác sĩ chờ thôi miên nhưng Khả Lan sợ hãi liền để mẹ mình thử trước, Cố Thành Viêm vẫn nắm tay Khả Lan không lên tiếng.
Mặc dù anh nói không sao nhưng những năm này anh chờ cô đã lâu nên không muốn nhận được kết quả là giả.
Nhưng anh lại không muốn cho Khả Lan quá nhiều áp lực.
Mẹ Khả Lan tuy bị dọa sợ nhưng sau khi trải qua thôi miên, cải thiện rõ ràng, nhưng mà chỉ là giai đoạn đầu chứ chưa khỏi hẳn.
Sau khi Dương Tố Phương thôi miên theo lý thuyết là đến Khả Lan nhưng bác sĩ tinh lực có hạn, bày tỏ mệt mỏi.
Bởi vì bác sĩ mệt nên Khả Lan không phải thôi miên.
Trong lòng Khả Lan cảm thấy may mắn đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.
Lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Lãnh đã là đêm khuya, dọc đường đi tất cả mọi người không ai lên tiếng, Khả Lan cũng không nói gì khẽ tựa vào thành xe.
Cố Thành Viêm đưa tay nắm tay cô, mặc dù sắc mặt không có gì khác thường nhưng đối với việc Khả Lan khôi phục trí nhớ cảm thấy hơi mất mát.
Xe quay về nhà họ Cố lúc này hai người mới xuống xe.
Mặc dù đêm khuya nhưng nhà họ Cố vẫn còn đèn sáng, lúc Khả Lan và Cố Thành Viêm quay về ông bà Cố đang ngồi đợi trong phòng khách.
Nói áy náy với Khả Lan và quan tâm tới đứa bé.
Khả Lan có lòng nghe nhưng lại không để ý, cô vẫn còn nhớ chuyện khôi phục trí nhớ.
Đợi người lớn dứt lời, quay về phòng, vừa mới vào phòng Khả Lan liền đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.
"Chuyện khôi phục trí nhớ thật sự quan trọng vậy sao?" Tâm tình Khả Lan lúc này mặc dù đã dần dần ổn định nhưng vẫn không thể bỏ qua chuyện này.
Cô sợ cũng chần chừ, nhưng đáp án vẫn là trên người Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, xoay người, bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng trước mặt cô.
Anh đưa tay nắm bả vai cô, ánh mắt dừng trên mặt cô.
"Anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì nhưng anh nghiêm túc nói cho em biết, không cần biết em là ai, tất cả đều đã không quan trọng nữa rồi." Anh thận trọng đảm bảo, là ai không quan trọng, quan trọng là hiện tại.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt ửng đỏ.
"Mặc kệ là em muốn đi hay muốn buông, anh đều có thể đợi." Anh không nghe thấy cô trả lời vẫn mở miệng nói chuyện.
Anh đã không quan tâm tới quá khứ nên chú trọng vào tương lai.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, trong lòng hơi trầm xuống, đưa tay ôm eo anh nói: "Trong lòng em đã sớm vẽ ra hình ảnh anh và "cô ấy", đối với anh mà nói rất quan trọng, đối với em lại là e ngại." Khả Lan nói tới đây vẻ mặt trầm xuống, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhưng em sẽ không như vậy nữa sẽ không nghĩ gì nữa."
Cố Thành Viêm đã nói tới mức này rồi cô cũng không đành lòng rời đi.
Khả Lan không muốn khôi phục trí nhớ, ông Lãnh đối với chuyện này không ủng hộ cũng không phản đối.
Bởi vì chuyện hôn lễ, Khả Lan nghe theo mẹ, bàn giao tất cả chuyện ở Lương Thị, an tâm ở nhà dưỡng thai sinh con.
Ba người phụ nữ liền thành cái chợ, Khả Lan cùng mẹ và bà ngoại cộng thêm bà Cố, có thể tạo thành một bàn mặt trượt.
Lúc Khả Lan đi tới Lương Thị là vào một buổi sáng tươi đẹp của mấy ngày sau.
Vốn dĩ cô muốn từ chức ở Lương Thị nhưng vừa đúng lúc gặp hội đồng quản trị.
Mà nội dung cuộc họp là tuyển chủ tịch mới, bỏ phiếu để quyết định, Lương Bảo Nhi đảm nhận vị trí chủ tịch. Mà Lâm Khải Nghiệp thất bại ở lần tranh cử này, bại trong tay con gái.
Lâm Khải Nghiệp không làm chủ tịch Lương Thị, dường như trở nên hai bàn tay trắng, tức giận lái xe đâm Lương Bảo Nhi khiến cô ta trở thành người sống thực vật.
Sau đó Lâm Khải Nghiệp bị cảnh sát mang đi, liên tục tra ra một đống tội lớn, cuối cùng Lâm Khải Nghiệp bị xử tù chung thân.
Kim Hạo rat ay đúng thời cô chiếm Lương Thị, trở thành tập đoàn lớn nhất trên thương trường.
Bản tin vẫn đưa tin về tổng giám đốc Kim Hạo. cùng với tin Lương Bảo Nhi trở thành người thực vật được em trai chăm sóc.
Khả Lan nhìn cháo gà trên bàn, cảm giác buồn nôn, khiến cô muốn nôn lại không nôn được.
Dương Tố Phương đứng ở bên cạnh, nhắc Khả Lan bồi bổ tốt cơ thể mới có thể sinh con khỏe mạnh.
Khả Lan không ăn, Dương Tố Phương liền bắt cô ăn.
Ăn xong cháo gà, uống thuốc bổ, nhìn bản thân trong gương liền thở dài.
Hôm nay cô kết hôn lại không có vẻ hưng phấn, ngoài buồn bực, cô đột nhiên cảm thấy không muốn kết hôn.
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan dừng trên người Cố Niệm Diệc.
Khả Lan chưa từng nghĩ sẽ gặp lại thằng bé này lần nữa, hơn nữa còn là họ hàng xa của nhà họ Cố.
Thật là duyên phận, lúc đầu Khả Lan cứu ba của đứa bé, chính là người mà dì Vương muốn giới thiệu, Cố thủ trưởng, người mà cô thật sự phải xem mặt.
Một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực, ép vợ nhảy sông, khiến đứa bé mồ côi mẹ.
Mặc dù đây là chuyện của nhà người ta nhưng khó tránh sẽ khiến Khả Lan cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Ngoại trừ chuyện này khiến Khả Lan thấy bất bình, người làm Khả Lan không ngờ nhất là Mộ Dung Triển.
Ban đầu Mộ Dung Triển một lòng muốn đi rửa sạch cái danh hiệu Gay, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Hiểu Phong liền triển khai các loại tiến công, nếu như rảnh rỗi liền vây quanh Lục Hiểu Phong.
Đối với chuyện nam nam yêu nhau, Khả Lan có thái độ ủng hộ, nhưng đáng tiếng người đàn ông mà Diệp Huệ để ý lại bị người đàn ông khác cướp đi.
Ngoài những chuyện này, chuyện làm Khả Lan kinh ngạc nhất là Cố Thành Thấm và Tống Nhất Nguyên.
Tuy nói bị quan hệ máu mủ ngăn cách nhưng Khả Lan không thể không thừa nhận Cố Thành Thấm cực kỳ hứng thú với anh của mình.
Dĩ nhiên Tống Nhất Nguyên thu phục Cố Thành Thấm, Khả Lan dập đầu xem như cảm tạ.
Hôn lễ của Cố Thành Viêm không phô trương như lời ông Lãnh nói, nhưng đã vượt qua tác phong khiêm tốn của nhà họ Cố.
Mọi người chứng kiến đã là một hôn lễ hoành tráng.
Trong đầu cô chợt nhớ tới chuyện lúc đầu, cô nghĩ muốn cùng anh sinh hai đứa con, anh cùng đứa bé chơi đùa dưới ánh mặt trời.
Cô ở một bên nhìn.
Cái ý nghĩ này nhìn như rất gần lại khó có thể đạt được.
Nhưng......
Lúc hai người còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì cửa xe bị người khác gõ.
Người đến chính là ông Lãnh.
Thấy ông Lãnh Khả Lan hơi dừng lại, đối với cô mà nói ông Lãnh vẫn còn rất xa lạ.
Nhưng Cố Thành Viêm thấy ông Lãnh xuất hiện, vẻ mặt trầm xuống không lên tiếng cũng không đề phòng.
Ông Lãnh lại hướng về phía người bên cạnh nháy mắt ra dấu, ông biết đối với Cố Thành Viêm không dùng mềm thì phải dùng cứng.
Trong tay cầm một cây hương gây mê, khiến cho Khả Lan và Cố Thành Viêm hôn mê bất tỉnh.
Đến khi hai người tỉnh dậy đã ở nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh thấy Khả Lan tỉnh dậy, cười híp mắt ngồi trước mặt Khả Lan, mặc dù tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào không khó có thể nhìn ra cơ thể ông Lãnh vẫn rất cường tráng.
Khả Lan đối với ông Lãnh không quen thuộc lắm nhưng không đến nỗi không biết chỉ là không hiểu tại sao ông Lãng muốn khiến cô hôn mê đưa tới nhà họ Lãnh.
Khả Lan ngồi dậy không lên tiếng.
Ông Lãnh cười nói: "Người nhà họ Cố không chào đón cháu nhưng nhà họ Lãnh không như vậy." Ông Lãnh cũng không thích quanh co lòng vòng, trong lời nói không che giấu vẻ chán ghét với nhà họ Cố.
Khả Lan nghe ông Lãnh nói cũng không phản đối, cô ở nhà họ Cố xác định thật sự không được chào đón.
Nhưng cô cũng không thể sống ở nhà họ Lãnh.
"Nhưng nhà họ Lãnh lại dính tới xã hội đen, bảo vệ được hai mẹ con cháu nhưng lại không thể không dính bùn." Ông Lãnh cũng không phải là không hiểu.
Những năm này ông vẫn giấu thân phận của tiểu Viêm, không muốn tiểu Viêm cũng như ông, nếu như sau này có người muốn xử phạt bọn họ cũng có thể có lý do.
Nhưng nhà họ Cố lại không như vậy, là gia đình có chiến công.
Không phải ông sợ chỉ là đề phòng.
Khả Lan nghe ông Lãnh nói liền giật mình, bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra Cố Thành Viêm ẩn giấu thân phận là bởi vì địa vị nhà họ Lãnh, cho dù thế lực khắp nơi nhưng có bối cảnh là xã hội đen, chung quy không phải bình thường.
"Ý ông ngoại là?" Khả Lan nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng biết ý của ông Lãnh khiến cô hôn mê đưa đến đây là có tính toán khác.
Ông Lãnh nghe Khả Lan hỏi nhếch miệng cười, đưa tay sờ đầu Khả Lan nói: "Đánh cuộc xem người nhà Cố có xem trọng chắt của ta không." Dứt lời ông Lãnh đứng dậy.
Khả Lan nghe ông Lãng nói như vậy khẽ run không lên tiếng, dĩ nhiên hiểu ý tốt của ông Lãnh, hơn nữa không từ chối.
Ở trong lòng Khả Lan, nhà họ Cố đối với đứa bé tương đối khinh thường, ông Lãnh đánh cuộc hơi dư thừa.
Nhưng mà Khả Lan cũng tin tưởng, ông Lãnh muốn đánh cuộc tuyệt đối không đơn giản.
Chuyện Khả Lan bị ông Lãnh bắt đi không lâu sau liền truyền tới nhà họ Cố, ông bà Cố vì Vân Thêu đã thay đổi cái nhìn với Khả Lan, thậm chí xem trọng.
Lúc này nghe thấy ông Lãnh muốn giết Khả Lan và đứa bé trong bụng, ông bà Cố liền trở nên nóng nảy.
Vội vàng gọi điện thoại bảo Cố Vọng Đồng từ Tây Nam quay về, bọn họ thì chạy tới nhà họ Lãnh muốn ông Lãnh thả người.
Biệt thự nhà họ Lãnh, từ trước đến giờ luôn có người canh phòng, lúc này người nhà họ Cố tới ông Lãnh liền cho rút bớt người, trong nhà ngoài nhà, đều có người mặc đồ màu đen nhìn tương đối chói mắt.
Vân Thêu và Tố Phương cũng tới, lúc nhìn thấy tình hình như vậy thì Dương Tố Phương nắm chặt áo Vân Thêu giống như trẻ con không ngừng kêu "mẹ".
Ông Lãnh rút điếu xì gà ra, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn người nhà họ Cố.
"Hai người đều tới, chúng ta nói thẳng đi, một mạng đổi một mạng." Vẻ mặt ông Lãng lạnh lùng sắc bén, sắc mặt âm trầm, trong lời nói không thể thương lượng.
Ông Lãnh đã từng là ông vua của Thượng Hải, tất nhiên khí thế vượt trên cả ông bà Cố.
"Chuyện của cô Lãnh lúc đầu đều là do tôi bày kế, không liên quan đến mấy đứa trẻ." Bà Cố nghe ông Lãnh nói vội vàng trả lời.
Ông Lãnh nghe bà Cố nói khuôn mặt lộ vẻ châm biếm.
Vứt điếu xì gà trong tay, trầm giọng nói: "Tôi muốn mạng của Cố Vọng Đông và Cố Vọng Nam đổi lấy mạng của cháu dâu và chắt." Giọng ông Lãnh chầm chậm giống như đang nói với người nhà họ Cố nếu như không chịu đổi thì chờ nhặt xác của Khả Lan đi.
Ông bà Cố nghe thấy vẻ mặt hơi trầm xuống, do dự.
Mọi người bảo vệ con, ông bà Cố cũng không ngoại lệ.
"Bọn họ đều là thế hệ sau, xin ông Lãnh để một mình tôi tới trao đổi." Ông Cố vẫn ngồi một bên không lên tiếng đột nhiên mở miệng, bày tỏ dùng tính mạng của ông bà đổi lấy Khả Lan và đứa bé.
Vân Thêu ngồi một bên cũng không ngờ ông Cố sẽ quyết định như vậy.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
Khả Lan đứng ở trên lầu nhìn mọi chuyện xảy ra ở bên dưới.
Cô cũng không ngờ ông Cố sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy cô và đứa bé.
Mặc kệ là mẫu bằng tử quý hay là thật lòng, ông bà Cố có thể quyết định như vậy Khả Lan đã rất vui rồi.
Ông Lãnh nghe thấy ông bà Cố đảm bảo đột nhiên nhếch miệng cười.
"Cố Tam Hâm ông thật là giảo hoạt, một người liền muốn đổi hai mạng." Hình như ông Lãnh rất khinh thường ông Cố, vẻ mặt không che giấu vẻ khinh thường.
"Vậy tính cả tôi ông Lãnh đã có thể hài lòng." Bà Cố nghe ông Lãnh nói, vẻ mặt hơi lạnh, bộ dáng như quyết không đổi ý.
Ông Lãnh nghe bà Cố nói chợt nở nụ cười.
"Được, lấy thuốc." Sau khi cười xong ông Lãnh liền cho người lấy thuốc.
Ông bà Cố đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Thêu đột nhiên nắm tay bà cố vội vàng nói: "Tiểu thư."
Chuyện dưới lầu đã sáng tỏ.
Người nhà họ Cố có thể làm như vậy Khả Lan rất cảm động.
Khả Lan đang chuẩn bị xuống lầu, muốn hòa giải không khí dưới lầu lại bị Mộ Dung Triển ngăn cản.
"Cố Vọng Đông tới." Dứt lời Mộ Dung Triển đưa tay chỉ tình hình dưới lầu.
Khả Lan nhìn về phía Mộ Dung Triển chỉ, nhìn thấy Cố Vọng Đông bị người ta ép đi vào.
Ông bà Cố thấy Cố Vọng Đông xuất hiện vẻ mặt trở nên kinh ngạc, không ngờ Cố Vọng Đông ở Tây Nam xa xôi sẽ quay về.
Mộ Dung Triển nhìn tình hình dưới lầu, đôi tay khoanh trước ngực, lộ ra bộ dáng đứng xem kịch hay, người nhà họ Cố đều đến, đích xác là có trò hay để xem.
Dưới lầu, người nhà họ Cố đang đối đầu với nhà họ Lãnh, âm thanh của tiếng ly bể, tiếng đập bàn vang lên.
Rồi sau đó Khả Lan thấy Cố Vọng Đông cầm thuốc mà ông Lãnh đưa tới uống xuống.
Ông Lãnh vỗ tay bảo hay, người nhà họ Cố vây quanh Cố Vọng Đông, lòng như lửa đốt muốn đưa đến bệnh viện.
Khả Lan đẩy Mộ Dung Triển ra vội vàng đi xuống lầu, thấy tình hình dưới lầu đột nhiên có loại cảm giác kích động.
Ông Lãnh thấy Khả Lan xuống lầu, đứng lên đi tới trước mặt Khả Lan, khuôn mặt vốn dĩ gay gắt từ từ trở nên ôn hòa, tràn đầy ý cười.
Ông bà Cố thấy bộ dáng của ông Lãnh, đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt vốn dĩ âm trầm dần dần trở nên nhẹ nhàng hiểu ý ông Lãnh.
Nhìn qua giống như ông Lãnh làm loạn nhưng trong lòng Khả Lan hiểu, ông Lãnh chỉ là dụng tâm lương khổ.
Người nhà họ Cố cùng người nhà họ Lãnh bàn về chuyện hôn lễ.
Theo ý ông Lãnh muốn hôn lễ của cháu ngoại phải tổ chức xa hoa.
Nhưng từ trước đến giờ nhà họ Cố khiêm tốn không hy vọng sẽ biến hôn lễ trở nên ồn ào, phô trương trước mặt mọi người.
Mặc dù ông Lãnh vẫn tranh chấp giữa hai nhà, cũng hiểu điều mà nhà họ Cố kiêng kỵ, nhưng không chịu buông chuyện hôn lễ này.
Năm đó con gái ông lén lút gả vào nhà họ Cố, cứ thế sau này không có nhiều người biết người mà Cố Vọng Đông lấy chính là con gái nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh không chịu buông, ông bà Cố cũng không dám không nghe đối với chuyện này thật sự nhức đầu.
Cố Vọng Động bày tỏ sẽ làm tương đối đặc sắc.
Chuyện hôn lễ đã được bàn xong ông Lãnh liền giữ Khả Lan và Dương Tố Phương lại.
Nói là muốn thôi miên để khôi phục trí nhớ cho Khả Lan.
Khả Lan nghe ông Lãnh nhắc tới vốn dĩ vui mừng nhưng lại nghĩ có thể không phải là cô nên không khỏi e sợ.
Cô chần chừ không đồng ý, Mộ Dung Triển ở bên cạnh lại thúc giục Khả Lan thử một chút.
Sau đó Cố Thành Viêm bị ông Lãnh giam cũng được thả ra.
Mặc dù Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với thử nghiệm của ông Lãnh nhưng lúc nghe nói muốn khôi phụ trí nhớ cho Khả Lan ánh mắt Cố Thành Viêm lại chuyển đến trên người nhà thôi miên.
Khả Lan cho rằng Cố Thành Viêm sẽ rất hy vọng cô khôi phục trí nhớ.
Nhưng......
"Đều đã là những chuyện đã qua, không nhớ cũng không sao." Giọng anh âm trầm, hình như cũng không muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy trong lòng dường như có thứ gì đó vỗ vào, hốc mắt ửng đỏ.
Cô sai rồi, trong lòng Cố Thành Viêm cô là ai không quan trọng, quan trọng là tương lai.
Khả Lan không bày tỏ thái độ với chuyện này là bởi vì sợ, sợ không phải là mình.
Cố Thành Viêm không muốn Khả Lan nhớ tới những chuyện không vui nên không đồng ý thôi miên.
Ông Lãnh nhìn tình huống này, trong lòng đột nhiên không vui.
Ông muốn giúp bọn họ, bây giờ lại không cần, trò trẻ con, đùa giỡn được sao?
Nghĩ như vậy ông Lãnh cảm thấy nóng giận, nhìn hộ vệ đứng một bên muốn áp tải Khả Lan lên ghế thôi miên nhưng Cố Thành Viêm không đồng ý nên cãi nhau với ông Lãnh.
Cố Thành Viêm như vậy khiến cho ông Lãnh càng muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.
"Để cháu thử trước."
Hai ông cháu đang cãi nhau thì không biết Lâm Bảo Nhi từ đâu xuất hiện.
Bày tỏ cô ta muốn thử trước.
Mặc dù cô ta không thể nào tiếp nhận mình không phải Lâm Bảo Nhi nhưng cô ta muốn thử một chút.
Nếu như cô ta không phải thì sẽ không khổ sở như bây giờ.
Bởi vì Lâm Bảo Nhi xuất hiện, nhà thôi miên liền thôi miên Lâm Bảo Nhi, quá trình khá dài so với trong tưởng tượng của Khả Lan, chờ đợi kết quả, cô càng nắm chặt tay, trong lòng càng thêm rối loạn không biết phải làm sao.
Mà kết quả giống như ông Lãnh từng nói Lâm Bảo Nhi do Lương Tú Ly tìm từ cô nhi viện về làm thế thân.
Lâm Bảo Nhi đã sáng tỏ liền bày tỏ muốn rời khỏi nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh cũng không cản, để Mộ Dung Triển đưa người đi.
Tiếp đó bác sĩ chờ thôi miên nhưng Khả Lan sợ hãi liền để mẹ mình thử trước, Cố Thành Viêm vẫn nắm tay Khả Lan không lên tiếng.
Mặc dù anh nói không sao nhưng những năm này anh chờ cô đã lâu nên không muốn nhận được kết quả là giả.
Nhưng anh lại không muốn cho Khả Lan quá nhiều áp lực.
Mẹ Khả Lan tuy bị dọa sợ nhưng sau khi trải qua thôi miên, cải thiện rõ ràng, nhưng mà chỉ là giai đoạn đầu chứ chưa khỏi hẳn.
Sau khi Dương Tố Phương thôi miên theo lý thuyết là đến Khả Lan nhưng bác sĩ tinh lực có hạn, bày tỏ mệt mỏi.
Bởi vì bác sĩ mệt nên Khả Lan không phải thôi miên.
Trong lòng Khả Lan cảm thấy may mắn đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.
Lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Lãnh đã là đêm khuya, dọc đường đi tất cả mọi người không ai lên tiếng, Khả Lan cũng không nói gì khẽ tựa vào thành xe.
Cố Thành Viêm đưa tay nắm tay cô, mặc dù sắc mặt không có gì khác thường nhưng đối với việc Khả Lan khôi phục trí nhớ cảm thấy hơi mất mát.
Xe quay về nhà họ Cố lúc này hai người mới xuống xe.
Mặc dù đêm khuya nhưng nhà họ Cố vẫn còn đèn sáng, lúc Khả Lan và Cố Thành Viêm quay về ông bà Cố đang ngồi đợi trong phòng khách.
Nói áy náy với Khả Lan và quan tâm tới đứa bé.
Khả Lan có lòng nghe nhưng lại không để ý, cô vẫn còn nhớ chuyện khôi phục trí nhớ.
Đợi người lớn dứt lời, quay về phòng, vừa mới vào phòng Khả Lan liền đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.
"Chuyện khôi phục trí nhớ thật sự quan trọng vậy sao?" Tâm tình Khả Lan lúc này mặc dù đã dần dần ổn định nhưng vẫn không thể bỏ qua chuyện này.
Cô sợ cũng chần chừ, nhưng đáp án vẫn là trên người Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, xoay người, bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng trước mặt cô.
Anh đưa tay nắm bả vai cô, ánh mắt dừng trên mặt cô.
"Anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì nhưng anh nghiêm túc nói cho em biết, không cần biết em là ai, tất cả đều đã không quan trọng nữa rồi." Anh thận trọng đảm bảo, là ai không quan trọng, quan trọng là hiện tại.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt ửng đỏ.
"Mặc kệ là em muốn đi hay muốn buông, anh đều có thể đợi." Anh không nghe thấy cô trả lời vẫn mở miệng nói chuyện.
Anh đã không quan tâm tới quá khứ nên chú trọng vào tương lai.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, trong lòng hơi trầm xuống, đưa tay ôm eo anh nói: "Trong lòng em đã sớm vẽ ra hình ảnh anh và "cô ấy", đối với anh mà nói rất quan trọng, đối với em lại là e ngại." Khả Lan nói tới đây vẻ mặt trầm xuống, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhưng em sẽ không như vậy nữa sẽ không nghĩ gì nữa."
Cố Thành Viêm đã nói tới mức này rồi cô cũng không đành lòng rời đi.
Khả Lan không muốn khôi phục trí nhớ, ông Lãnh đối với chuyện này không ủng hộ cũng không phản đối.
Bởi vì chuyện hôn lễ, Khả Lan nghe theo mẹ, bàn giao tất cả chuyện ở Lương Thị, an tâm ở nhà dưỡng thai sinh con.
Ba người phụ nữ liền thành cái chợ, Khả Lan cùng mẹ và bà ngoại cộng thêm bà Cố, có thể tạo thành một bàn mặt trượt.
Lúc Khả Lan đi tới Lương Thị là vào một buổi sáng tươi đẹp của mấy ngày sau.
Vốn dĩ cô muốn từ chức ở Lương Thị nhưng vừa đúng lúc gặp hội đồng quản trị.
Mà nội dung cuộc họp là tuyển chủ tịch mới, bỏ phiếu để quyết định, Lương Bảo Nhi đảm nhận vị trí chủ tịch. Mà Lâm Khải Nghiệp thất bại ở lần tranh cử này, bại trong tay con gái.
Lâm Khải Nghiệp không làm chủ tịch Lương Thị, dường như trở nên hai bàn tay trắng, tức giận lái xe đâm Lương Bảo Nhi khiến cô ta trở thành người sống thực vật.
Sau đó Lâm Khải Nghiệp bị cảnh sát mang đi, liên tục tra ra một đống tội lớn, cuối cùng Lâm Khải Nghiệp bị xử tù chung thân.
Kim Hạo rat ay đúng thời cô chiếm Lương Thị, trở thành tập đoàn lớn nhất trên thương trường.
Bản tin vẫn đưa tin về tổng giám đốc Kim Hạo. cùng với tin Lương Bảo Nhi trở thành người thực vật được em trai chăm sóc.
Khả Lan nhìn cháo gà trên bàn, cảm giác buồn nôn, khiến cô muốn nôn lại không nôn được.
Dương Tố Phương đứng ở bên cạnh, nhắc Khả Lan bồi bổ tốt cơ thể mới có thể sinh con khỏe mạnh.
Khả Lan không ăn, Dương Tố Phương liền bắt cô ăn.
Ăn xong cháo gà, uống thuốc bổ, nhìn bản thân trong gương liền thở dài.
Hôm nay cô kết hôn lại không có vẻ hưng phấn, ngoài buồn bực, cô đột nhiên cảm thấy không muốn kết hôn.
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan dừng trên người Cố Niệm Diệc.
Khả Lan chưa từng nghĩ sẽ gặp lại thằng bé này lần nữa, hơn nữa còn là họ hàng xa của nhà họ Cố.
Thật là duyên phận, lúc đầu Khả Lan cứu ba của đứa bé, chính là người mà dì Vương muốn giới thiệu, Cố thủ trưởng, người mà cô thật sự phải xem mặt.
Một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực, ép vợ nhảy sông, khiến đứa bé mồ côi mẹ.
Mặc dù đây là chuyện của nhà người ta nhưng khó tránh sẽ khiến Khả Lan cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Ngoại trừ chuyện này khiến Khả Lan thấy bất bình, người làm Khả Lan không ngờ nhất là Mộ Dung Triển.
Ban đầu Mộ Dung Triển một lòng muốn đi rửa sạch cái danh hiệu Gay, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Hiểu Phong liền triển khai các loại tiến công, nếu như rảnh rỗi liền vây quanh Lục Hiểu Phong.
Đối với chuyện nam nam yêu nhau, Khả Lan có thái độ ủng hộ, nhưng đáng tiếng người đàn ông mà Diệp Huệ để ý lại bị người đàn ông khác cướp đi.
Ngoài những chuyện này, chuyện làm Khả Lan kinh ngạc nhất là Cố Thành Thấm và Tống Nhất Nguyên.
Tuy nói bị quan hệ máu mủ ngăn cách nhưng Khả Lan không thể không thừa nhận Cố Thành Thấm cực kỳ hứng thú với anh của mình.
Dĩ nhiên Tống Nhất Nguyên thu phục Cố Thành Thấm, Khả Lan dập đầu xem như cảm tạ.
Hôn lễ của Cố Thành Viêm không phô trương như lời ông Lãnh nói, nhưng đã vượt qua tác phong khiêm tốn của nhà họ Cố.
Mọi người chứng kiến đã là một hôn lễ hoành tráng.
Bình luận facebook