Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Võ Ngọc như đứng hình trước vẻ đẹp chết người của Đào Thuận nhất là cái nụ cười ấy, Cô thề là Cô không hề ''mê trai'' nhưng rõ ràng cái nhan sắc này khiến con người ta nhìn vào thì không thể không cảm thán nó quá hoàn hảo.
Võ Ngọc đang mải mê ngấm nhìn anh cùng với suy nghĩ của mình thì bên tai lại vang lên một giọng nói trầm ấm cũng mang theo vài phần lạnh lùng trong đó
- '' Rất đẹp?'' anh nhìn Cô.
Cô thầm mắng thằng cha này bị bệnh tự luyến à dẫu biết anh đẹp nhưng đâu nhất thiết phải tự khen như vậy. Cô quay sang nhìn anh làm gương mặt vô cùng biết lỗi
- '' Tôi, tôi rất xin lỗi vì đụng trúng anh '' Cô biểu cảm rất chi là có thành ý.
nhưng đáp lại lời Võ Ngọc chỉ là ánh mắt dò xét từ trên người anh nhìn Cô,
bỗng phía sau lại vang lên tiếng la hét của những tên vừa rồi chạy đến
- '' Này con nhóc hôm nay mày chết chắc rồi lại dám đá ông à.'' tên cao to khi nãy bị Cô đá ngay đùi lên tiếng. Xét thấy tình hình vô cùng nguy hiểm dù biết Cô cũng là cao thủ đánh đấm nhưng mà một chọi mười cũng khá là không cân bằng ấy chứ.
Một luồn sáng loé lên trong đầu Cô với ý nghĩ ''Nhận Chồng'' Võ Ngọc quay sang nhìn anh guơng mặt cún con biểu thị rõ ràng nhất cùng với giọng điệu làm nũng
- '' Chồng à! Anh xem em và bạn chỉ là đến đây để chơi một chúc lại không ngờ gặp phải tên háo sắc muốn xàm sở vợ anh, Em chỉ đá hắn có một cái thôi mà!'' đôi mắt ương ướt của Cô nhìn Anh biểu thì đây là chồng bà thật đấy nhá chớ đụng vào.
tên cao to lại lên tiếng -'' mày là thằng oắt nào? không phải chuyện của mày né sang một bên.'' hắn giơ nắm đấm lên vừa định đánh tới nhưng đã bị Anh một phát đá bay vào tường.
Đào Thuận cười tà nhìn Cô lên tiếng gọi -'' Vợ!''
Võ Ngọc nghe từ vợ phát ra từ miệng anh có hết chín phần nguy hiểm làm Cô cũng k khỏi rùng mình một cái. Anh quay sang gọi một thuộc hạ thân cận của mình lạnh lùng lên tiếng
- '' Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi.'' gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm.
thoáng chừng mười phút đám người khi nãy điều đã được thuộc hạ của anh cho lên bờ xuống ruộng khóc la thảm thiết, còn Hạ Thiên vị công tử nhà giàu kia từ lúc bước ra nhìn thấy anh thì... miệng lắp ba lắp bắp
- '' Đào... Đào Thuận...!'' Hạ Thiên mặt biến sắc không còn giọt máu.
nhìn thấy cảnh trước mắt không khỏi làm Võ Ngọc giật mình về người đàn ông Cô vừa nhận làm chồng này, hiện tại với Cô chính là làm cách nào để rời khỏi đây tránh xa người đàn ông bên cạnh càng nhanh càng tốt. Võ Ngọc vội tìm kiếm xung quanh xem có nhìn thấy Hoa Nhung hay không nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của cô bạn mình ở đâu.
- '' Chuyện hôm nay rất cảm ơn anh đã giúp đỡ, có cơ hội lần sau tôi sẽ mời anh dùng cơm để trả ơn còn hiện tại tôi phải đi tiềm cô bạn của mình rồi. Tạm biệt!'' Cô vừa nói xong đã co chân lên chạy không để anh nói thêm được lời nào. Lòng thầm nghĩ mong rằng sau này tốt nhất không nên gặp lại anh.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Cô ( so với anh thì quả thật Võ Ngọc khá nhỏ bé) chạy đi khuất anh chỉ khẽ cười
- '' Chúng ta sẽ còn gặp lại.''
Sau khi rời khỏi đó và bắt taxi về kí túc xá vừa vào phòng Võ Ngọc đã gặp Hoa Nhung chiểm chệ trên giường gặm nhấm đùi gà ngon lành bỏ mặt Cô một mình ở quán bar.
Cô làm ra vẻ giận dõi Hoa Nhung trách móc
- '' sau cậu có thể bỏ lại tớ một mình mà chạy trước như vậy cơ chứ, cậu không màn đến sống chết của mình như thế hả?'' vừa nói Cô vừa thuận tay lấy đi chiếc đùi gà của Hoa Nhung đang ăn bỏ vào miệng. Từ buổi sáng khi hai Cô nàng gặp nhau đã trò chuyện rất thân thiết nên Hoa Nhung cũng biết được Võ Ngọc trong người có võ nên cô cũng khá yên tâm.
Lúc chạy ra khỏi cửa Võ Ngọc có đụng trúng một người vốn là Hoa Nhung định xử tên đó rồi nhưng khi nhìn kĩ thì phát hiện đó là Đào Thuận một người nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn. Hoa Nhung ngậm ngùi đành phải bỏ rơi cô bạn mình mà chạy trước ( thật ra là tiềm chỗ núp xem tình hình nhưng thật không may cô lại chứng kiến một chuyện còn động trời hơn đó là cô bạn mình mới quen lại là Vợ của Đào Thuận).
Hoa Nhung nhìn Cô khá bất ngờ hỏi
- '' Cậu... là vợ của Đào Thuận thật à?'' đôi mắt mong chờ nhìn Cô.
Võ Ngọc không hiểu liền hỏi ngược lại
- '' Cậu nói gì thế Đào Thuận là ai? sau tớ lại là vợ của anh ta! tớ còn chưa có bạn trai đấy!'' Câu trả lời của Cô khiến Hoa Nhung khá sốc
- '' Cậu không phải? nhưng khi nãy tớ thấy cậu và anh ta hai người....!''
- '' Là tớ nhận bừa thôi.'' Cô vừa nói vừa bỏ miếng đùi gà vào miệng.
- '' Cậu nhận bừa? '' Hoa Nhung không khỏi trố mắt nhìn Cô.
- '' Là cậu mới đến nên không biết thôi cái người cậu vừa nhận làm chồng khi nãy nổi tiếng lạnh lùng, máu lạnh trên thương trường không ai không biết. Chỉ cần nghe đến giám đốc Đào Thuận của công ty Phương Ý thì ai nấy cũng phải nể ba phần tránh không gây thù với anh ta, vì là thứ anh ta muốn nó chắc chắn phải có bằng mọi giá. Anh ta còn là một ông trùm giết người không gớm tay đó.'' Hoa Nhung kể cho Cô nghe.
Võ Ngọc điềm tĩnh suy ngẫm cũng không khỏi cảm ơn rằng Cô còn mạng mà quay về được kí túc xá để nghe cô bạn của mình luyên thuyên.
- '' Cậu lại càng không biết thôi Đào Thuận anh ta còn nổi tiếng là rất ghét phụ nữ, chỉ cần là phụ nữ chạm vào người anh ta thì sẽ rất thê thảm.'' Hoa Nhung vừa kể vừa là điệu bộ rùng mình ớn lạnh xoa xoa hai cánh tay của mình.
Võ Ngọc nghe đến đây cũng không khỏi ớn lạnh -'' Vậy phải làm sau đây chuyện cũng đã xảy ra rồi'' Cô vừa nói vừa nhích lại gần Hoa Nhung làm điệu bộ sợ hãi mà ôm cánh tay cô ấy cọ cọ -'' Cậu phải giúp tớ đấy.''
Hoa Nhung nhìn thấy thái độ sợ hãi của Võ Ngọc cũng đành trấn an cho Cô bớt lo chứ thật ra nếu vây vào Đào Thuận rồi thì có tới mười Hoa Nhung đi chăng cũng không giúp được Cô.
Võ Ngọc đang mải mê ngấm nhìn anh cùng với suy nghĩ của mình thì bên tai lại vang lên một giọng nói trầm ấm cũng mang theo vài phần lạnh lùng trong đó
- '' Rất đẹp?'' anh nhìn Cô.
Cô thầm mắng thằng cha này bị bệnh tự luyến à dẫu biết anh đẹp nhưng đâu nhất thiết phải tự khen như vậy. Cô quay sang nhìn anh làm gương mặt vô cùng biết lỗi
- '' Tôi, tôi rất xin lỗi vì đụng trúng anh '' Cô biểu cảm rất chi là có thành ý.
nhưng đáp lại lời Võ Ngọc chỉ là ánh mắt dò xét từ trên người anh nhìn Cô,
bỗng phía sau lại vang lên tiếng la hét của những tên vừa rồi chạy đến
- '' Này con nhóc hôm nay mày chết chắc rồi lại dám đá ông à.'' tên cao to khi nãy bị Cô đá ngay đùi lên tiếng. Xét thấy tình hình vô cùng nguy hiểm dù biết Cô cũng là cao thủ đánh đấm nhưng mà một chọi mười cũng khá là không cân bằng ấy chứ.
Một luồn sáng loé lên trong đầu Cô với ý nghĩ ''Nhận Chồng'' Võ Ngọc quay sang nhìn anh guơng mặt cún con biểu thị rõ ràng nhất cùng với giọng điệu làm nũng
- '' Chồng à! Anh xem em và bạn chỉ là đến đây để chơi một chúc lại không ngờ gặp phải tên háo sắc muốn xàm sở vợ anh, Em chỉ đá hắn có một cái thôi mà!'' đôi mắt ương ướt của Cô nhìn Anh biểu thì đây là chồng bà thật đấy nhá chớ đụng vào.
tên cao to lại lên tiếng -'' mày là thằng oắt nào? không phải chuyện của mày né sang một bên.'' hắn giơ nắm đấm lên vừa định đánh tới nhưng đã bị Anh một phát đá bay vào tường.
Đào Thuận cười tà nhìn Cô lên tiếng gọi -'' Vợ!''
Võ Ngọc nghe từ vợ phát ra từ miệng anh có hết chín phần nguy hiểm làm Cô cũng k khỏi rùng mình một cái. Anh quay sang gọi một thuộc hạ thân cận của mình lạnh lùng lên tiếng
- '' Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi.'' gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm.
thoáng chừng mười phút đám người khi nãy điều đã được thuộc hạ của anh cho lên bờ xuống ruộng khóc la thảm thiết, còn Hạ Thiên vị công tử nhà giàu kia từ lúc bước ra nhìn thấy anh thì... miệng lắp ba lắp bắp
- '' Đào... Đào Thuận...!'' Hạ Thiên mặt biến sắc không còn giọt máu.
nhìn thấy cảnh trước mắt không khỏi làm Võ Ngọc giật mình về người đàn ông Cô vừa nhận làm chồng này, hiện tại với Cô chính là làm cách nào để rời khỏi đây tránh xa người đàn ông bên cạnh càng nhanh càng tốt. Võ Ngọc vội tìm kiếm xung quanh xem có nhìn thấy Hoa Nhung hay không nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của cô bạn mình ở đâu.
- '' Chuyện hôm nay rất cảm ơn anh đã giúp đỡ, có cơ hội lần sau tôi sẽ mời anh dùng cơm để trả ơn còn hiện tại tôi phải đi tiềm cô bạn của mình rồi. Tạm biệt!'' Cô vừa nói xong đã co chân lên chạy không để anh nói thêm được lời nào. Lòng thầm nghĩ mong rằng sau này tốt nhất không nên gặp lại anh.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Cô ( so với anh thì quả thật Võ Ngọc khá nhỏ bé) chạy đi khuất anh chỉ khẽ cười
- '' Chúng ta sẽ còn gặp lại.''
Sau khi rời khỏi đó và bắt taxi về kí túc xá vừa vào phòng Võ Ngọc đã gặp Hoa Nhung chiểm chệ trên giường gặm nhấm đùi gà ngon lành bỏ mặt Cô một mình ở quán bar.
Cô làm ra vẻ giận dõi Hoa Nhung trách móc
- '' sau cậu có thể bỏ lại tớ một mình mà chạy trước như vậy cơ chứ, cậu không màn đến sống chết của mình như thế hả?'' vừa nói Cô vừa thuận tay lấy đi chiếc đùi gà của Hoa Nhung đang ăn bỏ vào miệng. Từ buổi sáng khi hai Cô nàng gặp nhau đã trò chuyện rất thân thiết nên Hoa Nhung cũng biết được Võ Ngọc trong người có võ nên cô cũng khá yên tâm.
Lúc chạy ra khỏi cửa Võ Ngọc có đụng trúng một người vốn là Hoa Nhung định xử tên đó rồi nhưng khi nhìn kĩ thì phát hiện đó là Đào Thuận một người nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn. Hoa Nhung ngậm ngùi đành phải bỏ rơi cô bạn mình mà chạy trước ( thật ra là tiềm chỗ núp xem tình hình nhưng thật không may cô lại chứng kiến một chuyện còn động trời hơn đó là cô bạn mình mới quen lại là Vợ của Đào Thuận).
Hoa Nhung nhìn Cô khá bất ngờ hỏi
- '' Cậu... là vợ của Đào Thuận thật à?'' đôi mắt mong chờ nhìn Cô.
Võ Ngọc không hiểu liền hỏi ngược lại
- '' Cậu nói gì thế Đào Thuận là ai? sau tớ lại là vợ của anh ta! tớ còn chưa có bạn trai đấy!'' Câu trả lời của Cô khiến Hoa Nhung khá sốc
- '' Cậu không phải? nhưng khi nãy tớ thấy cậu và anh ta hai người....!''
- '' Là tớ nhận bừa thôi.'' Cô vừa nói vừa bỏ miếng đùi gà vào miệng.
- '' Cậu nhận bừa? '' Hoa Nhung không khỏi trố mắt nhìn Cô.
- '' Là cậu mới đến nên không biết thôi cái người cậu vừa nhận làm chồng khi nãy nổi tiếng lạnh lùng, máu lạnh trên thương trường không ai không biết. Chỉ cần nghe đến giám đốc Đào Thuận của công ty Phương Ý thì ai nấy cũng phải nể ba phần tránh không gây thù với anh ta, vì là thứ anh ta muốn nó chắc chắn phải có bằng mọi giá. Anh ta còn là một ông trùm giết người không gớm tay đó.'' Hoa Nhung kể cho Cô nghe.
Võ Ngọc điềm tĩnh suy ngẫm cũng không khỏi cảm ơn rằng Cô còn mạng mà quay về được kí túc xá để nghe cô bạn của mình luyên thuyên.
- '' Cậu lại càng không biết thôi Đào Thuận anh ta còn nổi tiếng là rất ghét phụ nữ, chỉ cần là phụ nữ chạm vào người anh ta thì sẽ rất thê thảm.'' Hoa Nhung vừa kể vừa là điệu bộ rùng mình ớn lạnh xoa xoa hai cánh tay của mình.
Võ Ngọc nghe đến đây cũng không khỏi ớn lạnh -'' Vậy phải làm sau đây chuyện cũng đã xảy ra rồi'' Cô vừa nói vừa nhích lại gần Hoa Nhung làm điệu bộ sợ hãi mà ôm cánh tay cô ấy cọ cọ -'' Cậu phải giúp tớ đấy.''
Hoa Nhung nhìn thấy thái độ sợ hãi của Võ Ngọc cũng đành trấn an cho Cô bớt lo chứ thật ra nếu vây vào Đào Thuận rồi thì có tới mười Hoa Nhung đi chăng cũng không giúp được Cô.
Bình luận facebook