Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1627
Chương 1627
“Vâng, tổng giám đốc Minh, chúng ta không nói đến những chuyện gây mất hứng nữa, anh uống với tôi vài chén sẽ vui lại ngay thôi.”
Vân Nhã Phương liên tục nháy mắt với Phạm Nhật Minh.
Chỉ có điều trong mắt Phạm Nhật Minh, hành động của cô ta chẳng khác nào kẻ điên cả.
Phạm Nhật Minh híp mắt, anh nhận lấy chén rượu trên tay người phụ nữ rồi uống cạn, sau đó anh rót rượu lại cho Vân Nhã Phương, thản nhiên nói: “Cô cũng uống đi.”
“Vâng.”
Lúc này Vân Nhã Phương chỉ ước trong rượu này có bỏ thuốc, tóm lại cô ta không hề quan tâm Phạm Nhật Minh đã làm gì với chai rượu này.
Hai người cứ cạn ly với nhau như vậy, thời gian vô thức trôi thật lâu.
Tuy nhiên trong lúc hai người đang uống rượu nhưng lại không có một vị khách nào bước vào quán bar.
Dù là ban ngày nhưng không khí làm việc của quán bar này quá lạnh nhạt, người bình thường cũng có cái đầu đủ tỉnh táo để nhận ra điều này. Đáng tiếc lúc này Vân Nhã Phương bị Phạm Nhật Minh chuốc rượu đến mức nửa say nửa tỉnh nên trong mắt cô ta chỉ toàn là bóng hình người đàn ông trước mặt, sao có thể nghĩ đến những chuyện ngoài lề kia.
Phạm Nhật Minh đặt chén rượu xuống, nhìn người phụ nữ bên cạnh. Cô ta gần như đã say tới mức không biết gì nữa rồi thì chuẩn bị nói lời khách sáo.
Nếu chỉ là chuốc say thì chỉ sợ không nói rõ, anh cũng chẳng ghi âm được lời gì. Huống hồ, Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ đang mê man trước mặt, trong lòng chán ghét đến mức không muốn ở cùng cô ta dù chỉ một giây.
Phạm Nhật Minh bí mật dùng điện thoại ghi âm.
Anh ghi âm lại những lời Vân Nhã Phương nói, người đàn ông cũng làm ra vẻ ngà ngà say, thở dài một tiếng rồi nhìn Vân Nhã Phương, cứ như không chịu được nữa mà than thở: “Tôi thực sự không muốn trở về nhìn mặt người phụ nữ đó nữa… lúc nào cô ta cũng ghen tuông khiến tôi cảm thấy ngột ngạt chứ không như cô, luôn ân cần chăm sóc tôi.”
“Nếu không có cô ta, chắc chắn tôi sẽ lấy cô ngay lập tức!”
Phạm Nhật Minh nói vài câu, đặc biệt là câu cuối anh vừa nói. Lúc này Vân Nhã Phương đang chuếnh choáng trong cơn say, đâu còn tỉnh táo để nghĩ xem lời này là thật hay giả. Cô ta dâng cả trái tim cho Phạm Nhật Minh, thậm chí còn tưởng tượng đến một ngày nào đó người khác cúi người mà gọi cô ta một câu mợ chủ nhà họ Phạm. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu không có cô! Đúng, nếu không có Nguyễn Khánh Linh thì cô ta sẽ là mợ chủ nhà họ Phạm.
Nhưng cô ta không cần buồn về chuyện này nữa, giờ thì điều đó đã thành hiện thực rồi.
Cô ta cao hứng uống thật nhiều rượu nên đã không suy nghĩ mà cười ha hả nói về kế hoạch của Tưởng Vinh Hoa cho Phạm Nhật Minh nghe.
Từng câu từng chữ của cô ta đều được Phạm Nhật Minh ghi âm rõ ràng trong điện thoại.
Cùng lúc đó, người đàn ông nghe được kế hoạch của Tưởng Vinh Hoa, anh không nhịn được nữa nên cả người tỏa ra khí lạnh khiến Vân Nhã Phương cũng lạnh đến mức toàn thân run lên.
Tuy nhiên, Vân Nhã Phương đang say rượu nên không biết rằng cơn lạnh này toát ra từ người của Phạm Nhật Minh.
Thậm chí cô ta còn ôm bả vai, cả người mềm như không có xương để tựa vào ngực Phạm Nhật Minh, cô ta suýt xoa một tiếng, nói: “Sao đột nhiên lại lạnh thế này.”
“Vâng, tổng giám đốc Minh, chúng ta không nói đến những chuyện gây mất hứng nữa, anh uống với tôi vài chén sẽ vui lại ngay thôi.”
Vân Nhã Phương liên tục nháy mắt với Phạm Nhật Minh.
Chỉ có điều trong mắt Phạm Nhật Minh, hành động của cô ta chẳng khác nào kẻ điên cả.
Phạm Nhật Minh híp mắt, anh nhận lấy chén rượu trên tay người phụ nữ rồi uống cạn, sau đó anh rót rượu lại cho Vân Nhã Phương, thản nhiên nói: “Cô cũng uống đi.”
“Vâng.”
Lúc này Vân Nhã Phương chỉ ước trong rượu này có bỏ thuốc, tóm lại cô ta không hề quan tâm Phạm Nhật Minh đã làm gì với chai rượu này.
Hai người cứ cạn ly với nhau như vậy, thời gian vô thức trôi thật lâu.
Tuy nhiên trong lúc hai người đang uống rượu nhưng lại không có một vị khách nào bước vào quán bar.
Dù là ban ngày nhưng không khí làm việc của quán bar này quá lạnh nhạt, người bình thường cũng có cái đầu đủ tỉnh táo để nhận ra điều này. Đáng tiếc lúc này Vân Nhã Phương bị Phạm Nhật Minh chuốc rượu đến mức nửa say nửa tỉnh nên trong mắt cô ta chỉ toàn là bóng hình người đàn ông trước mặt, sao có thể nghĩ đến những chuyện ngoài lề kia.
Phạm Nhật Minh đặt chén rượu xuống, nhìn người phụ nữ bên cạnh. Cô ta gần như đã say tới mức không biết gì nữa rồi thì chuẩn bị nói lời khách sáo.
Nếu chỉ là chuốc say thì chỉ sợ không nói rõ, anh cũng chẳng ghi âm được lời gì. Huống hồ, Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ đang mê man trước mặt, trong lòng chán ghét đến mức không muốn ở cùng cô ta dù chỉ một giây.
Phạm Nhật Minh bí mật dùng điện thoại ghi âm.
Anh ghi âm lại những lời Vân Nhã Phương nói, người đàn ông cũng làm ra vẻ ngà ngà say, thở dài một tiếng rồi nhìn Vân Nhã Phương, cứ như không chịu được nữa mà than thở: “Tôi thực sự không muốn trở về nhìn mặt người phụ nữ đó nữa… lúc nào cô ta cũng ghen tuông khiến tôi cảm thấy ngột ngạt chứ không như cô, luôn ân cần chăm sóc tôi.”
“Nếu không có cô ta, chắc chắn tôi sẽ lấy cô ngay lập tức!”
Phạm Nhật Minh nói vài câu, đặc biệt là câu cuối anh vừa nói. Lúc này Vân Nhã Phương đang chuếnh choáng trong cơn say, đâu còn tỉnh táo để nghĩ xem lời này là thật hay giả. Cô ta dâng cả trái tim cho Phạm Nhật Minh, thậm chí còn tưởng tượng đến một ngày nào đó người khác cúi người mà gọi cô ta một câu mợ chủ nhà họ Phạm. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu không có cô! Đúng, nếu không có Nguyễn Khánh Linh thì cô ta sẽ là mợ chủ nhà họ Phạm.
Nhưng cô ta không cần buồn về chuyện này nữa, giờ thì điều đó đã thành hiện thực rồi.
Cô ta cao hứng uống thật nhiều rượu nên đã không suy nghĩ mà cười ha hả nói về kế hoạch của Tưởng Vinh Hoa cho Phạm Nhật Minh nghe.
Từng câu từng chữ của cô ta đều được Phạm Nhật Minh ghi âm rõ ràng trong điện thoại.
Cùng lúc đó, người đàn ông nghe được kế hoạch của Tưởng Vinh Hoa, anh không nhịn được nữa nên cả người tỏa ra khí lạnh khiến Vân Nhã Phương cũng lạnh đến mức toàn thân run lên.
Tuy nhiên, Vân Nhã Phương đang say rượu nên không biết rằng cơn lạnh này toát ra từ người của Phạm Nhật Minh.
Thậm chí cô ta còn ôm bả vai, cả người mềm như không có xương để tựa vào ngực Phạm Nhật Minh, cô ta suýt xoa một tiếng, nói: “Sao đột nhiên lại lạnh thế này.”