Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1667
Chương 1667
Không thể để cho cô bị bắt nạt vô cớ như thế.
Mặc dù xem ra là ông chồng lợi hại của tổng giám đốc Linh cũng sẽ không sơ suất mà buông tha cho đối phương, nhưng bọn họ vẫn là muốn trút giận thay tổng giám đốc Linh!
Phạm Nhật Minh cất bước và tiến đến trước mặt những người kia.
Ánh mắt của người đàn ông giống như một mũi tên tẩm độc bắn trên người bọn họ, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Ánh mắt anh vừa mới đảo qua, những người kia đã cảm nhận được sự áp chế không thể tả xiết. Không cần biết là họ có làm điều đó hay không nhưng bọn họ đều có cùng suy nghĩ cầu xin sự tha thứ.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên cơ thể của người phát ngôn.
Anh chưa thốt ra một lời nào, nhưng chỉ bằng một ánh mắt đã hù doạ người phát ngôn công ty Dasha đến mức hoang mang, lo sợ như thể rơi vào hầm băng.
Trong nháy mắt, cô ta quỳ xuống đất, bất chấp hình tượng mà cầu xin sự tha thứ: “Tổng giám đốc Minh, không phải là tôi cố ý, cầu xin anh đừng giết tôi…”
Nghe đồn rằng tính cách của Phạm Nhật Minh vô cùng tàn nhẫn. Những người đắc tội anh đều sẽ không có kết cục tốt. Người phát ngôn biết là nếu mình bị bắt đi thì bản thân sẽ rơi vào trạng thái dở sống dở chết.
Vì muốn trốn thoát, cô ta đành phải tỏ ra đáng thương để tranh thủ nhận được sự đồng cảm của người đàn ông trước mặt.
Phạm Nhật Minh lại cười giễu một tiếng, hận không thể giết chết cô ta ngay lúc này.
Nhưng người phụ nữ này vốn không có thù oán gì với Nguyễn Khánh Linh, vậy mà giờ đây cô ta lại to gan dám hãm hại Khánh Linh như vậy. Chỉ sợ rằng nhà họ Lãnh chống lưng cho cô ta mà thôi.
Đã biết người đứng sau là nhà họ Lãnh thì Phạm Nhật Minh cũng không muốn vấy chút máu bẩn của những kẻ lính quèn không tên tuổi này, khiến bản thân tăng thêm sự phiền phức, anh dứt khoát dạy dỗ cô ta một bài học là được rồi.
“Biết bơi không?” Phạm Nhật Minh đột nhiên hỏi.
Người phát ngôn sửng sốt, cô ta chỉ biết bơi chó nhưng quờ quạng chưa được mấy lần thì đã không còn sức nữa.
“Không biết sao?”
Cô ta không dám trả lời, không biết Phạm Nhật Minh muốn bắt cô ta phải làm gì.
Lúc này, bệnh viện gọi điện thoại đến thông báo là Nguyễn Khánh Linh đã tỉnh.
Phạm Nhật Minh lười phải tiếp tục dây dưa nữa, nên nhanh chóng nói với Tuấn Khải: “Ném cô ta xuống hồ để cô ta cũng có thể nếm thử được mùi vị của nước hồ. Chưa đến nửa ngày thì cô ta không được phép lên bờ.”
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, lập tức có người đến bên cạnh cô, một trái một phải kề sát người phát ngôn.
Cô ta nhớ đến những lời nói vừa rồi của người đàn ông nói, cô ta cảm thấy hốt hoảng nên liều mạng giãy dụa nhưng làm sao cô ta có thể địch nổi sức lực của hai người đàn ông được chứ?
Cô ta nhanh chóng bị hai người nọ đưa đi và ném vào trong hồ nhân tạo bên ngoài khách sạn một cách không thương tiếc.
Phạm Nhật Minh ra lệnh thời gian tối thiểu là nửa ngày nên cô ta thật sự vất vả mới chống đỡ được cho đến khi bọn họ đều rời đi. Lúc này, cô ta mới dùng cả hai tay hai chân bò lên bờ, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Không thể để cho cô bị bắt nạt vô cớ như thế.
Mặc dù xem ra là ông chồng lợi hại của tổng giám đốc Linh cũng sẽ không sơ suất mà buông tha cho đối phương, nhưng bọn họ vẫn là muốn trút giận thay tổng giám đốc Linh!
Phạm Nhật Minh cất bước và tiến đến trước mặt những người kia.
Ánh mắt của người đàn ông giống như một mũi tên tẩm độc bắn trên người bọn họ, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Ánh mắt anh vừa mới đảo qua, những người kia đã cảm nhận được sự áp chế không thể tả xiết. Không cần biết là họ có làm điều đó hay không nhưng bọn họ đều có cùng suy nghĩ cầu xin sự tha thứ.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên cơ thể của người phát ngôn.
Anh chưa thốt ra một lời nào, nhưng chỉ bằng một ánh mắt đã hù doạ người phát ngôn công ty Dasha đến mức hoang mang, lo sợ như thể rơi vào hầm băng.
Trong nháy mắt, cô ta quỳ xuống đất, bất chấp hình tượng mà cầu xin sự tha thứ: “Tổng giám đốc Minh, không phải là tôi cố ý, cầu xin anh đừng giết tôi…”
Nghe đồn rằng tính cách của Phạm Nhật Minh vô cùng tàn nhẫn. Những người đắc tội anh đều sẽ không có kết cục tốt. Người phát ngôn biết là nếu mình bị bắt đi thì bản thân sẽ rơi vào trạng thái dở sống dở chết.
Vì muốn trốn thoát, cô ta đành phải tỏ ra đáng thương để tranh thủ nhận được sự đồng cảm của người đàn ông trước mặt.
Phạm Nhật Minh lại cười giễu một tiếng, hận không thể giết chết cô ta ngay lúc này.
Nhưng người phụ nữ này vốn không có thù oán gì với Nguyễn Khánh Linh, vậy mà giờ đây cô ta lại to gan dám hãm hại Khánh Linh như vậy. Chỉ sợ rằng nhà họ Lãnh chống lưng cho cô ta mà thôi.
Đã biết người đứng sau là nhà họ Lãnh thì Phạm Nhật Minh cũng không muốn vấy chút máu bẩn của những kẻ lính quèn không tên tuổi này, khiến bản thân tăng thêm sự phiền phức, anh dứt khoát dạy dỗ cô ta một bài học là được rồi.
“Biết bơi không?” Phạm Nhật Minh đột nhiên hỏi.
Người phát ngôn sửng sốt, cô ta chỉ biết bơi chó nhưng quờ quạng chưa được mấy lần thì đã không còn sức nữa.
“Không biết sao?”
Cô ta không dám trả lời, không biết Phạm Nhật Minh muốn bắt cô ta phải làm gì.
Lúc này, bệnh viện gọi điện thoại đến thông báo là Nguyễn Khánh Linh đã tỉnh.
Phạm Nhật Minh lười phải tiếp tục dây dưa nữa, nên nhanh chóng nói với Tuấn Khải: “Ném cô ta xuống hồ để cô ta cũng có thể nếm thử được mùi vị của nước hồ. Chưa đến nửa ngày thì cô ta không được phép lên bờ.”
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, lập tức có người đến bên cạnh cô, một trái một phải kề sát người phát ngôn.
Cô ta nhớ đến những lời nói vừa rồi của người đàn ông nói, cô ta cảm thấy hốt hoảng nên liều mạng giãy dụa nhưng làm sao cô ta có thể địch nổi sức lực của hai người đàn ông được chứ?
Cô ta nhanh chóng bị hai người nọ đưa đi và ném vào trong hồ nhân tạo bên ngoài khách sạn một cách không thương tiếc.
Phạm Nhật Minh ra lệnh thời gian tối thiểu là nửa ngày nên cô ta thật sự vất vả mới chống đỡ được cho đến khi bọn họ đều rời đi. Lúc này, cô ta mới dùng cả hai tay hai chân bò lên bờ, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Bình luận facebook