Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1669
Chương 1669
Một mình ở trong phòng bệnh, Phạm Nhật Minh vừa mới đẩy cửa ra đã trông thấy một người phụ nữ đang nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt sáng lấp lánh còn mang theo lớp sương mù mờ mịt, một cảm giác tê dại truyền thẳng vào trong lòng khi thấy cô.
Anh nhanh chân sải bước đến, ngồi ở bên mép giường của người phụ nữ, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào trong ngực.
Cơ thể của cô cũng không còn lạnh buốt như lúc vừa được cứu lên bờ nữa, cuối cùng nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục về nhiệt độ bình thường.
Cho đến sau khi xác nhận được cô không bị gì cả, Phạm Nhật Minh mới hoàn toàn yên tâm.
Anh cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ hỏi: “Trên người em còn chỗ nào không thoải mái hay không?”
Nguyễn Khánh Linh lắc đầu, mềm giọng đáp: “Không có.”
Nhưng cô vẫn không hiểu mọi thứ diễn ra như thế nào, không biết lúc đó là ai đã đẩy cô xuống hồ, hỏi Phạm Nhật Minh: “Anh biết là ai đẩy em sao?”
Phạm Nhật Minh không trả lời ngay nhưng anh cũng không muốn để người phụ nữ này tiếp tục suy nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra kia.
Dù sao, sự việc kia đối với cô cũng không phải là một ký ức tốt đẹp gì cả.
Phạm Nhật Minh xoa đầu của cô, an ủi: “Anh sẽ giải quyết chuyện này, em chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi.”
Nguyễn Khánh Linh không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, trông thấy đôi lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, chắc hẳn anh sẽ vô cùng lo lắng chuyện cô rơi xuống nước. Hơn nữa, việc anh không cho cô nhúng tay vào chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
Cho nên, cô ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Phạm Nhật Minh lại hôn mặt của cô một lần nữa. Cuối cùng, đôi lông mày cũng nới lỏng ra, anh khen một câu: “Ngoan.”
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa truyền đến cắt ngang bầu không khí ấm áp ở trong phòng.
“Ai?” Phạm Nhật Minh lên tiếng hỏi.
“Là tôi, Lãnh Nhược Giai.”
Ngoài cửa truyền đến giọng của một người phụ nữ.
Nguyễn Khánh Linh vô thức lại nhìn về phía Phạm Nhật Minh. Quả nhiên, hàm dưới của người đàn ông đã bị kéo thành một đường thẳng.
Thành thật mà nói thì Phạm Nhật Minh không muốn để Lãnh Nhược Giai tiến vào.
Vốn dĩ nguyên nhân anh trả người phụ nữ kia về chính là bởi vì muốn cảnh cáo Lãnh Nhược Giai, anh cũng không ngờ cô ta vẫn tiếp tục tìm tới đây.
Hơn nữa, lại còn là lúc Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đang ở đây.
Tuy nhiên, người phụ nữ ở trong ngực kéo ngón tay út của anh, trong mắt của cô mang theo vài phần trấn an, nói: “Để cô ấy vào đi.”
Nguyễn Khánh Linh cũng đã lên tiếng, Phạm Nhật Minh chỉ có thể đồng ý.
“Vào đi.” Phạm Nhật Minh nói.
Người phụ nữ nhanh chóng đẩy cửa tiến vào trong.
Lãnh Nhược Giai vừa tiến vào phòng bệnh, lọt vào trong tầm mắt cô ta là cảnh tượng Phạm Nhật Minh đang ôm Nguyễn Khánh Linh.
Một mình ở trong phòng bệnh, Phạm Nhật Minh vừa mới đẩy cửa ra đã trông thấy một người phụ nữ đang nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt sáng lấp lánh còn mang theo lớp sương mù mờ mịt, một cảm giác tê dại truyền thẳng vào trong lòng khi thấy cô.
Anh nhanh chân sải bước đến, ngồi ở bên mép giường của người phụ nữ, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào trong ngực.
Cơ thể của cô cũng không còn lạnh buốt như lúc vừa được cứu lên bờ nữa, cuối cùng nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục về nhiệt độ bình thường.
Cho đến sau khi xác nhận được cô không bị gì cả, Phạm Nhật Minh mới hoàn toàn yên tâm.
Anh cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ hỏi: “Trên người em còn chỗ nào không thoải mái hay không?”
Nguyễn Khánh Linh lắc đầu, mềm giọng đáp: “Không có.”
Nhưng cô vẫn không hiểu mọi thứ diễn ra như thế nào, không biết lúc đó là ai đã đẩy cô xuống hồ, hỏi Phạm Nhật Minh: “Anh biết là ai đẩy em sao?”
Phạm Nhật Minh không trả lời ngay nhưng anh cũng không muốn để người phụ nữ này tiếp tục suy nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra kia.
Dù sao, sự việc kia đối với cô cũng không phải là một ký ức tốt đẹp gì cả.
Phạm Nhật Minh xoa đầu của cô, an ủi: “Anh sẽ giải quyết chuyện này, em chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi.”
Nguyễn Khánh Linh không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, trông thấy đôi lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, chắc hẳn anh sẽ vô cùng lo lắng chuyện cô rơi xuống nước. Hơn nữa, việc anh không cho cô nhúng tay vào chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
Cho nên, cô ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Phạm Nhật Minh lại hôn mặt của cô một lần nữa. Cuối cùng, đôi lông mày cũng nới lỏng ra, anh khen một câu: “Ngoan.”
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa truyền đến cắt ngang bầu không khí ấm áp ở trong phòng.
“Ai?” Phạm Nhật Minh lên tiếng hỏi.
“Là tôi, Lãnh Nhược Giai.”
Ngoài cửa truyền đến giọng của một người phụ nữ.
Nguyễn Khánh Linh vô thức lại nhìn về phía Phạm Nhật Minh. Quả nhiên, hàm dưới của người đàn ông đã bị kéo thành một đường thẳng.
Thành thật mà nói thì Phạm Nhật Minh không muốn để Lãnh Nhược Giai tiến vào.
Vốn dĩ nguyên nhân anh trả người phụ nữ kia về chính là bởi vì muốn cảnh cáo Lãnh Nhược Giai, anh cũng không ngờ cô ta vẫn tiếp tục tìm tới đây.
Hơn nữa, lại còn là lúc Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đang ở đây.
Tuy nhiên, người phụ nữ ở trong ngực kéo ngón tay út của anh, trong mắt của cô mang theo vài phần trấn an, nói: “Để cô ấy vào đi.”
Nguyễn Khánh Linh cũng đã lên tiếng, Phạm Nhật Minh chỉ có thể đồng ý.
“Vào đi.” Phạm Nhật Minh nói.
Người phụ nữ nhanh chóng đẩy cửa tiến vào trong.
Lãnh Nhược Giai vừa tiến vào phòng bệnh, lọt vào trong tầm mắt cô ta là cảnh tượng Phạm Nhật Minh đang ôm Nguyễn Khánh Linh.
Bình luận facebook