Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1733
Chương 1733
Không giống như bọn họ, ông cụ Phạm nhìn thấy cháu trai và cháu dâu của mình đến, khuôn mặt của ông lập tức nở nụ cười, bầu không khí nghiêm túc và trầm mặc ban đầu bị phá vỡ với sự xuất hiện của hai người.
“Nhật Minh, Khánh Linh, sao hai con lại tới đây? Mau tới đây, ngồi xuống đi!”
Ông cụ Phạm gọi hai người Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống, vừa ra lệnh cho người giúp việc mang trà lên cho bọn họ.
Sự tiếp đón nồng nhiệt của ông cụ khiến Phạm Hoàng Anh cảm thấy không hài lòng, Hà Thanh lại ghen tị.
“Cảm ơn ông nội.”
Nguyễn Khánh Linh mỉm cười nói, sau đó đưa quà đã mua cho người giúp việc.
Đang ngồi đối diện cô và Phạm Nhật Minh chính là Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh, sắc mặt hai người vào lúc này không tốt lắm, nhưng lại cố tỏ ra ôn hòa.
Ánh mắt Nguyễn Khánh Linh hơi chuyển xuống dưới, rơi vào trên bụng Hà Thanh.
Thực ra khi bước vào cô cũng để ý thấy, lúc đầu bầu không khí ở trong nhà khá căng thẳng.
Có phải là vì chuyện đứa trẻ không?
Nguyễn Khánh Linh còn đang suy nghĩ xem cô và Phạm Nhật Minh có nên tránh đi hay không, dù sao cũng là chuyện gia đình, hơn cũng không phải chuyện đẹp mặt gì cho cam, xem ra ngồi ở chỗ này cũng không hay lắm.
Khác với vẻ bối rối của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh ngồi đó với tư thế bình tĩnh ung dung, nếu nói đúng ra thì là anh cao ngạo đến mức không thèm nhìn biểu cảm của hai người kia.
Nguyễn Khánh Linh thở dài thườn thượt, cảm thấy Phạm Nhật Minh đúng là một tên thẳng nam sắt thép mà.
Tốt hơn hết cô nên kéo anh đi trước, để ông nội và Hà Thanh tiếp tục những lời còn dang dở của họ.
Ngay khi cô chuẩn bị cất tiếng nói, ông cụ Phạm đã lên tiếng trước, ông nhìn Phạm Hoàng Anh, không hề để ý đến việc hai người Phạm Nhật Minh ở đây, trực tiếp ném một tệp giấy tờ đến trước mặt anh ta.
“Tự mình xem đi!”
Trên thực tế, Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh cũng vừa mới bị ông cụ gọi đến không lâu.
Phạm Hoàng Anh nghe ông nội nói, kết quả chọc ối đã có rồi, liền kéo Hà Thanh vội vàng tới đây.
Tất nhiên, vẻ mặt của Hà Thanh khá bình tĩnh, giống như cô ta thực sự không làm gì sai.
Ngược lại, Phạm Hoàng Anh có vẻ lo lắng hơn cô ta.
Mặc dù anh ta rất để ý việc Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh cũng ở đây, nhưng không có gì quan trọng hơn kết quả giám định vào lúc này.
Anh ta cầm giấy tờ lên, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy kết quả giám định bên trên, sắc mặt nhất thời trở nên phức tạp, lại không nói ra lời.
Lúc nãy khi tập giấy tờ bị ném lên bàn trà, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy một vài chữ lớn trên trang đầu tiên.
Cô không khỏi kinh ngạc, Hà Thanh làm chọc ối ư? Nhưng hôm đó ông nội không phải là rất phản đối sao? Tại sao giấy tờ giám định lại nằm trong tay ông cụ?
Chẳng lẽ ông nội đưa Hà Thanh đi giám định?
Nguyễn Khánh Linh không hiểu gì cả.
Lúc này, ông cụ Phạm mới trầm giọng nói: “Bây giờ đã xác định rồi, đứa con trong bụng con bé Thanh là của anh, sau này anh bớt nói tới chuyện này cho tôi, chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, nếu xảy ra chuyện như hôm nay một lần nữa, tôi sẽ hỏi tội anh đấy! Đã nghe thấy chưa?”
Không giống như bọn họ, ông cụ Phạm nhìn thấy cháu trai và cháu dâu của mình đến, khuôn mặt của ông lập tức nở nụ cười, bầu không khí nghiêm túc và trầm mặc ban đầu bị phá vỡ với sự xuất hiện của hai người.
“Nhật Minh, Khánh Linh, sao hai con lại tới đây? Mau tới đây, ngồi xuống đi!”
Ông cụ Phạm gọi hai người Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống, vừa ra lệnh cho người giúp việc mang trà lên cho bọn họ.
Sự tiếp đón nồng nhiệt của ông cụ khiến Phạm Hoàng Anh cảm thấy không hài lòng, Hà Thanh lại ghen tị.
“Cảm ơn ông nội.”
Nguyễn Khánh Linh mỉm cười nói, sau đó đưa quà đã mua cho người giúp việc.
Đang ngồi đối diện cô và Phạm Nhật Minh chính là Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh, sắc mặt hai người vào lúc này không tốt lắm, nhưng lại cố tỏ ra ôn hòa.
Ánh mắt Nguyễn Khánh Linh hơi chuyển xuống dưới, rơi vào trên bụng Hà Thanh.
Thực ra khi bước vào cô cũng để ý thấy, lúc đầu bầu không khí ở trong nhà khá căng thẳng.
Có phải là vì chuyện đứa trẻ không?
Nguyễn Khánh Linh còn đang suy nghĩ xem cô và Phạm Nhật Minh có nên tránh đi hay không, dù sao cũng là chuyện gia đình, hơn cũng không phải chuyện đẹp mặt gì cho cam, xem ra ngồi ở chỗ này cũng không hay lắm.
Khác với vẻ bối rối của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh ngồi đó với tư thế bình tĩnh ung dung, nếu nói đúng ra thì là anh cao ngạo đến mức không thèm nhìn biểu cảm của hai người kia.
Nguyễn Khánh Linh thở dài thườn thượt, cảm thấy Phạm Nhật Minh đúng là một tên thẳng nam sắt thép mà.
Tốt hơn hết cô nên kéo anh đi trước, để ông nội và Hà Thanh tiếp tục những lời còn dang dở của họ.
Ngay khi cô chuẩn bị cất tiếng nói, ông cụ Phạm đã lên tiếng trước, ông nhìn Phạm Hoàng Anh, không hề để ý đến việc hai người Phạm Nhật Minh ở đây, trực tiếp ném một tệp giấy tờ đến trước mặt anh ta.
“Tự mình xem đi!”
Trên thực tế, Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh cũng vừa mới bị ông cụ gọi đến không lâu.
Phạm Hoàng Anh nghe ông nội nói, kết quả chọc ối đã có rồi, liền kéo Hà Thanh vội vàng tới đây.
Tất nhiên, vẻ mặt của Hà Thanh khá bình tĩnh, giống như cô ta thực sự không làm gì sai.
Ngược lại, Phạm Hoàng Anh có vẻ lo lắng hơn cô ta.
Mặc dù anh ta rất để ý việc Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh cũng ở đây, nhưng không có gì quan trọng hơn kết quả giám định vào lúc này.
Anh ta cầm giấy tờ lên, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy kết quả giám định bên trên, sắc mặt nhất thời trở nên phức tạp, lại không nói ra lời.
Lúc nãy khi tập giấy tờ bị ném lên bàn trà, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy một vài chữ lớn trên trang đầu tiên.
Cô không khỏi kinh ngạc, Hà Thanh làm chọc ối ư? Nhưng hôm đó ông nội không phải là rất phản đối sao? Tại sao giấy tờ giám định lại nằm trong tay ông cụ?
Chẳng lẽ ông nội đưa Hà Thanh đi giám định?
Nguyễn Khánh Linh không hiểu gì cả.
Lúc này, ông cụ Phạm mới trầm giọng nói: “Bây giờ đã xác định rồi, đứa con trong bụng con bé Thanh là của anh, sau này anh bớt nói tới chuyện này cho tôi, chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, nếu xảy ra chuyện như hôm nay một lần nữa, tôi sẽ hỏi tội anh đấy! Đã nghe thấy chưa?”
Bình luận facebook