Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1734
Chương 1734
“… Hiểu rồi ạ.”
Phạm Hoàng Anh cúi đầu, trầm giọng đáp lại, anh ta lại quay đầu lại liếc nhìn Hà Thanh một cái, chỉ thấy sắc mặt người phụ nữ bình tĩnh, cô ta chậm rãi đặt hai tay lên bụng, ánh mắt không dao động, tựa hồ biết rõ kết quả này từ lâu.
Phạm Hoàng Anh chửi thầm trong lòng, chỉ đành thu lại tầm mắt.
Tuy nhiên, anh ta lại cảm thấy buồn bực trong lồng ngực, như thể sự việc này vẫn còn chưa kết thúc.
Trong tiềm thức anh ca cảm thấy đứa con trong bụng Hà Thanh này không phải là của anh ta, nhưng kết quả giám định đã ở trước mắt, lời nói của ông nội vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta, Phạm Hoàng Anh nhất thời cũng không làm gì được Hà Thanh, anh ta chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện đứa bé.
Anh ta bực bội không chịu được, vừa nhìn lên đã thấy hai người đối diện.
Nguyễn Khánh Linh cũng đang mang thai, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn thanh tú quyến rũ, đôi mắt long lanh sạch sẽ, cơ thể tràn đầy sự thuần khiết.
Cô hoàn toàn khác với Hà Thanh, cô trong sạch như tờ giấy trắng, làm sao có những suy nghĩ không đứng đắn được.
Ánh mắt Phạm Hoàng Anh lại dừng trên tay hai người đang nắm nắm nhau, lồng ngực càng thêm khó chịu.
Anh ta cảm thấy mình có thể bị ngộp thở nếu ở lại lâu hơn, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉ nói với ông cụ Phạm: “Ông nội, cháu ra vườn đi dạo một lát rồi quay lại sau.”
Ông cụ Phạm liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn Hà Thanh vẫn đang ngồi trên sô pha, ông cất tiếng nói, giọng điệu uy nghiêm không thể từ chối: “Dẫn theo con bé Thanh đi, hai người vừa lúc giải quyết hiểu lầm trước đó.”
“… Vâng.”
Phạm Hoàng Anh không cam lòng đáp lại, nhưng anh ta cũng không thèm nhìn Hà Thanh, chỉ nói một chữ: “Đi.”
Sau đó rời đi không thèm nhìn lại, Hà Thanh Thâm trầm mặc đi theo.
Sau khi hai người Phạm Hoàng Anh rời đi, vẻ mặt của ông cụ Phạm dần dần dịu đi.
Ông ấy chưa bao giờ nổi giận với người khác, mặc dù chuyện của Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh thật sự làm ông ấy cảm thấy đau đầu, nhưng đôi trẻ Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh này, ông nhìn như thế nào cũng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng tốt lên rất nhanh.
Ông cụ giữ hai người Phạm Nhật Minh lại ăn tối, lại giữ bọn họ ở lại qua đêm.
Cả hai đều đồng ý, ba ông cháu ba tán gẫu một hồi, bởi vì còn lâu mới tới bữa cơm tối, một lúc sau ông cụ Phạm liền cảm thấy mệt mỏi, ông liền để người giúp việc dìu lên tầng nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh.
Nguyễn Khánh Linh nói ra câu hỏi đang dồn nén trong lòng: “Không phải trước đây ông nội cực lực phản đối việc Hà Thanh chọc ối sao? Tại sao bây giờ lại làm?”
Không giống như cô, Phạm Nhật Minh biết về chuyện này.
Ban đầu anh không có hứng thú biết, nhưng bởi vì hôm đó cô gái nhỏ ở trong phòng riêng vì anh không chịu nói thêm về chuyện của Hà Thanh mà nổi giận vơi anh, cho nên lúc đó Phạm Nhật Minh mới để ý.
Nghĩ rằng sau này nếu Nguyễn Khánh Linh hỏi lại, anh cũng không thể chỉ dựa vào phỏng đoán, cho nên cũng cho người thầm chú ý động tĩnh của nhà cũ.
Cho nên bây giờ Nguyễn Khánh Linh hỏi, anh cũng không né tránh mà không nói như lần trước.
Phạm Nhật Minh giải thích: “Lý do tại sao ông nội đồng ý làm chọc ối, chủ yếu là vì sự trong sạch của dòng máu nhà họ Phạm.”
“… Hiểu rồi ạ.”
Phạm Hoàng Anh cúi đầu, trầm giọng đáp lại, anh ta lại quay đầu lại liếc nhìn Hà Thanh một cái, chỉ thấy sắc mặt người phụ nữ bình tĩnh, cô ta chậm rãi đặt hai tay lên bụng, ánh mắt không dao động, tựa hồ biết rõ kết quả này từ lâu.
Phạm Hoàng Anh chửi thầm trong lòng, chỉ đành thu lại tầm mắt.
Tuy nhiên, anh ta lại cảm thấy buồn bực trong lồng ngực, như thể sự việc này vẫn còn chưa kết thúc.
Trong tiềm thức anh ca cảm thấy đứa con trong bụng Hà Thanh này không phải là của anh ta, nhưng kết quả giám định đã ở trước mắt, lời nói của ông nội vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta, Phạm Hoàng Anh nhất thời cũng không làm gì được Hà Thanh, anh ta chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện đứa bé.
Anh ta bực bội không chịu được, vừa nhìn lên đã thấy hai người đối diện.
Nguyễn Khánh Linh cũng đang mang thai, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn thanh tú quyến rũ, đôi mắt long lanh sạch sẽ, cơ thể tràn đầy sự thuần khiết.
Cô hoàn toàn khác với Hà Thanh, cô trong sạch như tờ giấy trắng, làm sao có những suy nghĩ không đứng đắn được.
Ánh mắt Phạm Hoàng Anh lại dừng trên tay hai người đang nắm nắm nhau, lồng ngực càng thêm khó chịu.
Anh ta cảm thấy mình có thể bị ngộp thở nếu ở lại lâu hơn, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉ nói với ông cụ Phạm: “Ông nội, cháu ra vườn đi dạo một lát rồi quay lại sau.”
Ông cụ Phạm liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn Hà Thanh vẫn đang ngồi trên sô pha, ông cất tiếng nói, giọng điệu uy nghiêm không thể từ chối: “Dẫn theo con bé Thanh đi, hai người vừa lúc giải quyết hiểu lầm trước đó.”
“… Vâng.”
Phạm Hoàng Anh không cam lòng đáp lại, nhưng anh ta cũng không thèm nhìn Hà Thanh, chỉ nói một chữ: “Đi.”
Sau đó rời đi không thèm nhìn lại, Hà Thanh Thâm trầm mặc đi theo.
Sau khi hai người Phạm Hoàng Anh rời đi, vẻ mặt của ông cụ Phạm dần dần dịu đi.
Ông ấy chưa bao giờ nổi giận với người khác, mặc dù chuyện của Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh thật sự làm ông ấy cảm thấy đau đầu, nhưng đôi trẻ Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh này, ông nhìn như thế nào cũng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng tốt lên rất nhanh.
Ông cụ giữ hai người Phạm Nhật Minh lại ăn tối, lại giữ bọn họ ở lại qua đêm.
Cả hai đều đồng ý, ba ông cháu ba tán gẫu một hồi, bởi vì còn lâu mới tới bữa cơm tối, một lúc sau ông cụ Phạm liền cảm thấy mệt mỏi, ông liền để người giúp việc dìu lên tầng nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh.
Nguyễn Khánh Linh nói ra câu hỏi đang dồn nén trong lòng: “Không phải trước đây ông nội cực lực phản đối việc Hà Thanh chọc ối sao? Tại sao bây giờ lại làm?”
Không giống như cô, Phạm Nhật Minh biết về chuyện này.
Ban đầu anh không có hứng thú biết, nhưng bởi vì hôm đó cô gái nhỏ ở trong phòng riêng vì anh không chịu nói thêm về chuyện của Hà Thanh mà nổi giận vơi anh, cho nên lúc đó Phạm Nhật Minh mới để ý.
Nghĩ rằng sau này nếu Nguyễn Khánh Linh hỏi lại, anh cũng không thể chỉ dựa vào phỏng đoán, cho nên cũng cho người thầm chú ý động tĩnh của nhà cũ.
Cho nên bây giờ Nguyễn Khánh Linh hỏi, anh cũng không né tránh mà không nói như lần trước.
Phạm Nhật Minh giải thích: “Lý do tại sao ông nội đồng ý làm chọc ối, chủ yếu là vì sự trong sạch của dòng máu nhà họ Phạm.”
Bình luận facebook