Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Editor: Nguyệt
“Nhận? Nhận cái gì? Trong tình huống này mà bọn cướp còn định nói gì với chúng ta sao?” Cậu ấm mặt biến sắc. Nhìn tình hình bây giờ là biết họ không còn cơ hội đánh thắng rồi. Vừa rồi lúc kết nối thông tin với phi thuyền họ đã biết cả phi thuyền đã bị bọn cướp khống chế. Nay đối phương liên lạc với họ, chẳng lẽ là định ép họ đầu hàng?”
Thông tín viên do dự một lúc mới nói: “Tín hiệu liên lạc lần này không cùng tần số với lần trước.”
“Không phải từ phòng hạm trưởng? Còn có chỗ nào khác có thể liên lạc với tàu bảo vệ sao?” Phó quan phản ứng rất nhanh, tròn mắt hỏi lại.
Thông tín viên chần chừ. Do yêu cầu của vị trí công tác, anh ta cũng biết đến sự tồn tại của mười chiếc cơ giáp kia. Nhưng cậu thiếu gia này chỉ là loại chưng ra cho có, mọi người biết vậy nên không hề nói cho cậu ta biết trên phi thuyền còn có mười chiếc cơ giáp có thể sử dụng.
Họ cũng biết, trừ phi có những quân nhân cực kỳ xuất sắc ở trên thuyền, còn không dù lấy được mười chiếc cơ giáp cũng chưa chắc có người điều khiển nổi, mà điều khiển được để đối chọi với bọn cướp lại là một vấn đề khác.
“Đúng vậy, trên phi thuyền còn có mười chiếc cơ giáp. Tần số liên lạc lần này là tần số chuyên dùng cho cơ giáp.” Cuối cùng, thông tín viên vẫn quyết định nói chuyện này cho viên chỉ huy. Dù sao tình hình hiện tại của họ đã tệ lắm rồi, có thể sống sót trở về hay không còn khó nói, để lộ chút bí mật nhỏ đã là cái gì.
“Mau, tiếp nhận yêu cầu liên lạc!” Phó quan phản ứng nhanh hơn hạm trưởng. Hắn nhanh chóng hiểu ra ngoài bọn họ, trên phi thuyền còn một lực lượng khác có thể đấu lại bọn cướp.
“Chào anh.” Vừa kết nối, trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh một thanh niên với khuôn mặt tinh xảo.
“Cậu …” Phó quan nghẹn lời. Nhìn mặt đã thấy cậu ta còn rất trẻ, nhìn kiểu gì cũng không giống một cao thủ.
“Tôi yêu cầu được nói chuyện với sĩ quan chỉ huy tàu bảo vệ.” Ariel chẳng buồn để ý đến phó quan kia. Toàn thân hắn bây giờ đều toát lên khí thế của người đứng trên địa vị cao. Người có tư cách nói chuyện với hắn là hạm trưởng, chứ không phải phó quan của anh ta.
“Là … là tôi, các cậu … các cậu ở trên thuyền sao?”
Chỉ một câu thôi, Ariel đã có thể xác định viên chỉ huy của tàu bảo vệ là một tên vô dụng. Nói thật, người hỏi một câu ngu xuẩn như thế chắc chắn không phải người chỉ huy phản kích từ nãy đến giờ. Ariel bắt đầu suy đoán xem người đó là ai.
Ánh mắt sắc bén đảo qua cậu ấm vô dụng mặc quần áo của hạm trưởng làm cậu ta lạnh cả người.
Nuốt nước miếng ực một cái. Rõ ràng trông cậu ta còn ít tuổi hơn mình, nhưng cái khí thế đó lại làm hắn nhớ đến lúc còn ở trong quân đội, nhớ lại ánh mắt như có thể giết chết hắn của tướng quân lúc kiểm duyệt binh lính.
Vô dụng, ăn hại!
Lúc ánh mắt của tướng quân đảo qua người hắn đã biểu đạt rất rõ điều đó. Mà nay, hắn lại nhận được ánh mắt tương tự như thế từ một thanh niên trẻ hơn mình rất nhiều.
Không thể tha thứ được!
Tướng quân khinh bỉ hắn thì thôi đi, hắn cũng biết mình chẳng được tích sự gì. Nhưng một thằng nhóc như cậu ta thì có tư cách gì mà nhìn mình như thế?
Cậu ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại nét mặt, định dùng ngôn ngữ sắc bén để chất vấn đối phương tại sao lại nhìn mình như vậy.
Nhưng câu tiếp theo của đối phương khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
“Tôi là Ariel Clifford, con trai tướng quân John Clifford.”
Cậu ấm lập tức tắt lửa, rụt người trên ghế, không dám nhúc nhích. QAQ, đúng là lừa đảo, ông bố đã đáng sợ rồi, thằng con cũng không kém! Quả nhiên hai người có quan hệ huyết thống. Có nên nói là trực giác của mình rất nhạy bén không đây, ánh mắt của hai cha con nhà này nhìn mình đều biểu đạt cùng một ý!!!
Đúng vậy, vị tướng quân dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn hắn lúc kiểm duyệt binh lính chính là tướng quân John Clifford.
“Tướng quân Clifford? Cậu là con trai tướng quân Clifford?” Mắt phó quan sáng rực lên, nhiệt tình như lửa nhìn chằm chằm Ariel. Xem ra đây cũng là fan cuồng của tướng quân Clifford.
“Đúng vậy.” Ariel không có thời gian để trò chuyện với người sùng bái cha mình. Hắn tranh thủ cơ hội để hỏi về tình hình chiến đấu hiện tại “Bên các anh bây giờ thế nào?”
“Rất không ổn. Còn hai chiếc tàu có khả năng phản kích, ba chiếc còn lại đều bị đánh cho tàn phế.” Phó quan ủ rũ đáp. Trước mặt con trai của thần tượng của mình mà phải nói ra tình hình chiến đấu tồi tệ thế này, chính hắn cũng thấy hổ thẹn.
Ariel giận tái mặt. Cả số lượng lẫn trang bị đều chiếm ưu thế mà lại bị đánh cho thành ra thế này, hắn mà là tư lệnh thì nhất định phải bắn chết sĩ quan chỉ huy trận chiến này.
Ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn thẳng về phía tên thiếu gia vô tích sự đang giả vờ làm chim cút trên ghế hạm trưởng, ánh mắt biểu đạt rõ rằng: Sao anh chưa chết đi?
Cậu ấm khóc ròng trong lòng. Hắn biết mình là kẻ vô dụng, nhưng tốt xấu gì hắn cũng tự lượng sức mình rồi đấy chứ, ai mà ngờ được trên tuyến đường “an toàn” được bố mẹ lựa chọn cẩn thận lại gặp phải cướp vũ trụ. Hắn chỉ là lỡ mồm chém gió cá cược với bạn bè nên mới chạy đến đây thôi mà.
Biết trước thế này, có đánh chết hắn cũng không về. Ở tinh cầu thủ đô uống rượu chơi gái sướng biết bao nhiêu, vì cái quái gì hắn lại ngu thế chứ, cứ thích chạy về cá cược với người ta.
“Các anh còn cầm cự được bao lâu?” Ariel hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi. Đáng tiếc bây giờ anh ta không phải cấp dưới của hắn, nếu không đã có thể trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Cậu ấm rụt người, tiếp tục giả làm chim cút. Phó quan nhìn thiếu gia đang rất tủi thân, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Đại khái … khoảng năm phút?”
Ariel sầm mặt.
Phó quan gượng gạo lùi lại: “Nếu liều mạng thì chắc khoảng … bảy phút?”
Ariel tiếp tục sầm mặt.
Phó quan nhìn sang thiếu gia nhà mình. Bây giờ hắn cũng muốn khóc lắm, con trai thần tượng làm người ta thấy áp lực nặng nề quá đi … QAQ.
“Xin chào.”
Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh một thanh niên khác.
“À, chào cậu.” Phó quan trả lời theo phản xạ.
“Tôi là phó quan của hạ sĩ Clifford, tên Chung Thịnh.” Chung Thịnh lạnh mặt nói với phó quan tàu bảo vệ.
Phó quan: “…” Nghĩ bụng: nhìn con trai tướng quân Clifford nhà người ta kia kìa! Mới là hạ sĩ thôi đã có phó quan rồi! ĐM ông đây … ấy, gì cơ? Hạ sĩ đã có phó quan rồi á? Chuyện này không khoa học!!!
“Tôi đề nghị.” Chung Thịnh hoàn toàn không để ý đến vẻ rối rắm của phó quan, trực tiếp nói thẳng: “Các anh giao ra quyền chỉ huy.”
“Cái gì?” Phó quan đột nhiên cao giọng.
“Tôi nghĩ là mình đã nói rất rõ ràng.” Chung Thịnh cũng không bình tĩnh nổi. Bây giờ phải giành giật từng giây từng phút, thực sự không muốn lãng phí thời gian với một đám ngốc. “Tôi đề nghị các anh giao ra quyền chỉ huy, để ngài Ariel chỉ huy trận chiến này.”
“Không có khả năng!” Phó quan lắc đầu rất dứt khoát. Thần tượng rất lợi hại, con trai thần tượng trông có vẻ cũng rất khí thế. Nhưng giao quyền chỉ huy trận chiến cho một người còn chưa đến hai mươi tuổi? Hắn không làm được.
“Anh …” Chung Thịnh đột nhiên nghiêm giọng: “Với khả năng của anh chỉ có thể cầm cự được năm phút thôi đúng không?”
Phó quan gật đầu.
“Bây giờ chúng tôi đã lấy được cơ giáp trên phi thuyền, cũng thành công diệt trừ một bộ phận lũ cướp. Nhưng đừng quên, dù chúng tôi diệt sạch bọn cướp trên phi thuyền, thì khi đấu với ba chiến hạm của bọn cướp, chúng ta vẫn không thể chạy thoát. Chức trách của các anh là bảo vệ tàu chính, nhưng nhìn kết quả chiến đấu của các anh xem!!” Nói đến cuối, giọng Chung Thịnh đã để lộ rõ sự bất mãn.
Cứ thế, phó quan bị một người tuổi xấp xỉ Ariel nói cho phải hổ thẹn cúi đầu.
“Kết quả chỉ huy trận chiến này của anh quả thực chính là một sự sỉ nhục đối với thân phận quân nhân của anh!” Chung Thịnh nói câu này rất nặng nề. Anh chưa bao giờ rộng lượng với những người đã không có năng lực còn muốn ngồi trên vị trí cao. Cho dù chuyện hôm nay không thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu vị phó quan này, nhưng bọn họ là người có nhiệm vụ bảo vệ thì phải chịu trách nhiệm cho sự thất trách của mình khi để tình hình trở nên tồi tệ như bây giờ.
Phó quan ảm đạm cúi đầu. Trên danh nghĩa hắn là phó quan của thiếu gia, nhưng thực tế chỉ là một người hầu. Khi thiếu gia xuất ngũ, hắn cũng xuất ngũ theo. Thế nên khi thiếu gia đến con tàu này đảm nhiệm chức vụ chỉ huy đội quân bảo vệ, hắn mới có thể đi theo với thân phận phó quan.
Đáng tiếc, với năng lực của hắn thì không thể điều khiển một trận đấu xảy ra ngoài vũ trụ như thế này. Tình hình hiện tại có một phần là do thiếu gia chỉ huy lung tung, nhưng cũng có liên quan đến năng lực hạn chế của hắn.
“Từ tình hình hiện tại có thể nhìn ra, mục tiêu của bọn cướp ở trên phi thuyền. Nhưng chúng cũng không định buông tha cho đội tàu bảo vệ của các anh. Nếu cứ tiếp tục thế này, hai con tàu còn lại của các anh cũng không giữ được.” – Chung Thịnh nghiêm mặt nói.
Phó quan bắt đầu do dự. Vốn dĩ hắn không phải người quả quyết, bình thường chỉ phụ trách đi theo hầu hạ thiếu gia. Nay đối mặt với áp lực nặng nề Chung Thịnh gây ra, hắn bất giác chuyển mắt sang nhìn thiếu gia.
Cậu ấm còn đang giả làm chim cút bỗng thấy lạnh sống lưng. Một ánh mắt không kém gì ánh mắt sắc bén vừa rồi lại nhằm vào cậu.
Cậu ấm chỉ muốn khóc. QAQ, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ. Tôi chỉ là thằng vô dụng thôi, nhìn tôi làm gì?
Tác giả:
Phụt … o[[≥≤o] Buồn cười quá đi mất! Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy cậu ấm vô dụng này rất đáng yêu nhỉ!!!
“Nhận? Nhận cái gì? Trong tình huống này mà bọn cướp còn định nói gì với chúng ta sao?” Cậu ấm mặt biến sắc. Nhìn tình hình bây giờ là biết họ không còn cơ hội đánh thắng rồi. Vừa rồi lúc kết nối thông tin với phi thuyền họ đã biết cả phi thuyền đã bị bọn cướp khống chế. Nay đối phương liên lạc với họ, chẳng lẽ là định ép họ đầu hàng?”
Thông tín viên do dự một lúc mới nói: “Tín hiệu liên lạc lần này không cùng tần số với lần trước.”
“Không phải từ phòng hạm trưởng? Còn có chỗ nào khác có thể liên lạc với tàu bảo vệ sao?” Phó quan phản ứng rất nhanh, tròn mắt hỏi lại.
Thông tín viên chần chừ. Do yêu cầu của vị trí công tác, anh ta cũng biết đến sự tồn tại của mười chiếc cơ giáp kia. Nhưng cậu thiếu gia này chỉ là loại chưng ra cho có, mọi người biết vậy nên không hề nói cho cậu ta biết trên phi thuyền còn có mười chiếc cơ giáp có thể sử dụng.
Họ cũng biết, trừ phi có những quân nhân cực kỳ xuất sắc ở trên thuyền, còn không dù lấy được mười chiếc cơ giáp cũng chưa chắc có người điều khiển nổi, mà điều khiển được để đối chọi với bọn cướp lại là một vấn đề khác.
“Đúng vậy, trên phi thuyền còn có mười chiếc cơ giáp. Tần số liên lạc lần này là tần số chuyên dùng cho cơ giáp.” Cuối cùng, thông tín viên vẫn quyết định nói chuyện này cho viên chỉ huy. Dù sao tình hình hiện tại của họ đã tệ lắm rồi, có thể sống sót trở về hay không còn khó nói, để lộ chút bí mật nhỏ đã là cái gì.
“Mau, tiếp nhận yêu cầu liên lạc!” Phó quan phản ứng nhanh hơn hạm trưởng. Hắn nhanh chóng hiểu ra ngoài bọn họ, trên phi thuyền còn một lực lượng khác có thể đấu lại bọn cướp.
“Chào anh.” Vừa kết nối, trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh một thanh niên với khuôn mặt tinh xảo.
“Cậu …” Phó quan nghẹn lời. Nhìn mặt đã thấy cậu ta còn rất trẻ, nhìn kiểu gì cũng không giống một cao thủ.
“Tôi yêu cầu được nói chuyện với sĩ quan chỉ huy tàu bảo vệ.” Ariel chẳng buồn để ý đến phó quan kia. Toàn thân hắn bây giờ đều toát lên khí thế của người đứng trên địa vị cao. Người có tư cách nói chuyện với hắn là hạm trưởng, chứ không phải phó quan của anh ta.
“Là … là tôi, các cậu … các cậu ở trên thuyền sao?”
Chỉ một câu thôi, Ariel đã có thể xác định viên chỉ huy của tàu bảo vệ là một tên vô dụng. Nói thật, người hỏi một câu ngu xuẩn như thế chắc chắn không phải người chỉ huy phản kích từ nãy đến giờ. Ariel bắt đầu suy đoán xem người đó là ai.
Ánh mắt sắc bén đảo qua cậu ấm vô dụng mặc quần áo của hạm trưởng làm cậu ta lạnh cả người.
Nuốt nước miếng ực một cái. Rõ ràng trông cậu ta còn ít tuổi hơn mình, nhưng cái khí thế đó lại làm hắn nhớ đến lúc còn ở trong quân đội, nhớ lại ánh mắt như có thể giết chết hắn của tướng quân lúc kiểm duyệt binh lính.
Vô dụng, ăn hại!
Lúc ánh mắt của tướng quân đảo qua người hắn đã biểu đạt rất rõ điều đó. Mà nay, hắn lại nhận được ánh mắt tương tự như thế từ một thanh niên trẻ hơn mình rất nhiều.
Không thể tha thứ được!
Tướng quân khinh bỉ hắn thì thôi đi, hắn cũng biết mình chẳng được tích sự gì. Nhưng một thằng nhóc như cậu ta thì có tư cách gì mà nhìn mình như thế?
Cậu ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại nét mặt, định dùng ngôn ngữ sắc bén để chất vấn đối phương tại sao lại nhìn mình như vậy.
Nhưng câu tiếp theo của đối phương khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
“Tôi là Ariel Clifford, con trai tướng quân John Clifford.”
Cậu ấm lập tức tắt lửa, rụt người trên ghế, không dám nhúc nhích. QAQ, đúng là lừa đảo, ông bố đã đáng sợ rồi, thằng con cũng không kém! Quả nhiên hai người có quan hệ huyết thống. Có nên nói là trực giác của mình rất nhạy bén không đây, ánh mắt của hai cha con nhà này nhìn mình đều biểu đạt cùng một ý!!!
Đúng vậy, vị tướng quân dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn hắn lúc kiểm duyệt binh lính chính là tướng quân John Clifford.
“Tướng quân Clifford? Cậu là con trai tướng quân Clifford?” Mắt phó quan sáng rực lên, nhiệt tình như lửa nhìn chằm chằm Ariel. Xem ra đây cũng là fan cuồng của tướng quân Clifford.
“Đúng vậy.” Ariel không có thời gian để trò chuyện với người sùng bái cha mình. Hắn tranh thủ cơ hội để hỏi về tình hình chiến đấu hiện tại “Bên các anh bây giờ thế nào?”
“Rất không ổn. Còn hai chiếc tàu có khả năng phản kích, ba chiếc còn lại đều bị đánh cho tàn phế.” Phó quan ủ rũ đáp. Trước mặt con trai của thần tượng của mình mà phải nói ra tình hình chiến đấu tồi tệ thế này, chính hắn cũng thấy hổ thẹn.
Ariel giận tái mặt. Cả số lượng lẫn trang bị đều chiếm ưu thế mà lại bị đánh cho thành ra thế này, hắn mà là tư lệnh thì nhất định phải bắn chết sĩ quan chỉ huy trận chiến này.
Ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn thẳng về phía tên thiếu gia vô tích sự đang giả vờ làm chim cút trên ghế hạm trưởng, ánh mắt biểu đạt rõ rằng: Sao anh chưa chết đi?
Cậu ấm khóc ròng trong lòng. Hắn biết mình là kẻ vô dụng, nhưng tốt xấu gì hắn cũng tự lượng sức mình rồi đấy chứ, ai mà ngờ được trên tuyến đường “an toàn” được bố mẹ lựa chọn cẩn thận lại gặp phải cướp vũ trụ. Hắn chỉ là lỡ mồm chém gió cá cược với bạn bè nên mới chạy đến đây thôi mà.
Biết trước thế này, có đánh chết hắn cũng không về. Ở tinh cầu thủ đô uống rượu chơi gái sướng biết bao nhiêu, vì cái quái gì hắn lại ngu thế chứ, cứ thích chạy về cá cược với người ta.
“Các anh còn cầm cự được bao lâu?” Ariel hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi. Đáng tiếc bây giờ anh ta không phải cấp dưới của hắn, nếu không đã có thể trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Cậu ấm rụt người, tiếp tục giả làm chim cút. Phó quan nhìn thiếu gia đang rất tủi thân, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Đại khái … khoảng năm phút?”
Ariel sầm mặt.
Phó quan gượng gạo lùi lại: “Nếu liều mạng thì chắc khoảng … bảy phút?”
Ariel tiếp tục sầm mặt.
Phó quan nhìn sang thiếu gia nhà mình. Bây giờ hắn cũng muốn khóc lắm, con trai thần tượng làm người ta thấy áp lực nặng nề quá đi … QAQ.
“Xin chào.”
Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh một thanh niên khác.
“À, chào cậu.” Phó quan trả lời theo phản xạ.
“Tôi là phó quan của hạ sĩ Clifford, tên Chung Thịnh.” Chung Thịnh lạnh mặt nói với phó quan tàu bảo vệ.
Phó quan: “…” Nghĩ bụng: nhìn con trai tướng quân Clifford nhà người ta kia kìa! Mới là hạ sĩ thôi đã có phó quan rồi! ĐM ông đây … ấy, gì cơ? Hạ sĩ đã có phó quan rồi á? Chuyện này không khoa học!!!
“Tôi đề nghị.” Chung Thịnh hoàn toàn không để ý đến vẻ rối rắm của phó quan, trực tiếp nói thẳng: “Các anh giao ra quyền chỉ huy.”
“Cái gì?” Phó quan đột nhiên cao giọng.
“Tôi nghĩ là mình đã nói rất rõ ràng.” Chung Thịnh cũng không bình tĩnh nổi. Bây giờ phải giành giật từng giây từng phút, thực sự không muốn lãng phí thời gian với một đám ngốc. “Tôi đề nghị các anh giao ra quyền chỉ huy, để ngài Ariel chỉ huy trận chiến này.”
“Không có khả năng!” Phó quan lắc đầu rất dứt khoát. Thần tượng rất lợi hại, con trai thần tượng trông có vẻ cũng rất khí thế. Nhưng giao quyền chỉ huy trận chiến cho một người còn chưa đến hai mươi tuổi? Hắn không làm được.
“Anh …” Chung Thịnh đột nhiên nghiêm giọng: “Với khả năng của anh chỉ có thể cầm cự được năm phút thôi đúng không?”
Phó quan gật đầu.
“Bây giờ chúng tôi đã lấy được cơ giáp trên phi thuyền, cũng thành công diệt trừ một bộ phận lũ cướp. Nhưng đừng quên, dù chúng tôi diệt sạch bọn cướp trên phi thuyền, thì khi đấu với ba chiến hạm của bọn cướp, chúng ta vẫn không thể chạy thoát. Chức trách của các anh là bảo vệ tàu chính, nhưng nhìn kết quả chiến đấu của các anh xem!!” Nói đến cuối, giọng Chung Thịnh đã để lộ rõ sự bất mãn.
Cứ thế, phó quan bị một người tuổi xấp xỉ Ariel nói cho phải hổ thẹn cúi đầu.
“Kết quả chỉ huy trận chiến này của anh quả thực chính là một sự sỉ nhục đối với thân phận quân nhân của anh!” Chung Thịnh nói câu này rất nặng nề. Anh chưa bao giờ rộng lượng với những người đã không có năng lực còn muốn ngồi trên vị trí cao. Cho dù chuyện hôm nay không thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu vị phó quan này, nhưng bọn họ là người có nhiệm vụ bảo vệ thì phải chịu trách nhiệm cho sự thất trách của mình khi để tình hình trở nên tồi tệ như bây giờ.
Phó quan ảm đạm cúi đầu. Trên danh nghĩa hắn là phó quan của thiếu gia, nhưng thực tế chỉ là một người hầu. Khi thiếu gia xuất ngũ, hắn cũng xuất ngũ theo. Thế nên khi thiếu gia đến con tàu này đảm nhiệm chức vụ chỉ huy đội quân bảo vệ, hắn mới có thể đi theo với thân phận phó quan.
Đáng tiếc, với năng lực của hắn thì không thể điều khiển một trận đấu xảy ra ngoài vũ trụ như thế này. Tình hình hiện tại có một phần là do thiếu gia chỉ huy lung tung, nhưng cũng có liên quan đến năng lực hạn chế của hắn.
“Từ tình hình hiện tại có thể nhìn ra, mục tiêu của bọn cướp ở trên phi thuyền. Nhưng chúng cũng không định buông tha cho đội tàu bảo vệ của các anh. Nếu cứ tiếp tục thế này, hai con tàu còn lại của các anh cũng không giữ được.” – Chung Thịnh nghiêm mặt nói.
Phó quan bắt đầu do dự. Vốn dĩ hắn không phải người quả quyết, bình thường chỉ phụ trách đi theo hầu hạ thiếu gia. Nay đối mặt với áp lực nặng nề Chung Thịnh gây ra, hắn bất giác chuyển mắt sang nhìn thiếu gia.
Cậu ấm còn đang giả làm chim cút bỗng thấy lạnh sống lưng. Một ánh mắt không kém gì ánh mắt sắc bén vừa rồi lại nhằm vào cậu.
Cậu ấm chỉ muốn khóc. QAQ, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ. Tôi chỉ là thằng vô dụng thôi, nhìn tôi làm gì?
Tác giả:
Phụt … o[[≥≤o] Buồn cười quá đi mất! Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy cậu ấm vô dụng này rất đáng yêu nhỉ!!!
Bình luận facebook