Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Editor: Nguyệt
Mùi máu tươi nồng nặc xộc đến khiến người ta buồn nôn. Chỉ có Ariel và Chung Thịnh vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, còn lại ngay cả Edward cũng phải xanh mặt.
Các thành viên khác trải qua chuyện lúc trước những tưởng thần kinh mình đã cứng cỏi hơn, nay lại tái mặt. Đặc biệt là Lâm Phỉ Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Samantha đứng bên cạnh chỉ lo cô ngất đi.
Mặc dù Chung Thịnh và Ariel trước lúc đến đây đã có dự đoán phần nào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc trong phòng hạm trưởng bây giờ, cả hai đều thấy lòng mình bùng lên lửa giận.
Trên chiến trường, giết chóc là điều không thể tránh khỏi, cả hai đều đã từng thấy những hình ảnh tàn nhẫn, kinh khủng hơn thế này. Nhưng đó là chiến tranh, là tranh đấu anh chết tôi sống. Mà những người này chỉ là người dân bình thường.
Đối với băng cướp Huyết Dạ, người dân bình thường không thể tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào. Thế nhưng, nơi chúng đi qua, chưa bao giờ còn có người sống sót.
“Phỉ Nhi.”
“Có tớ.” Lâm Phỉ Nhi tái mặt đáp. Cô đang buộc mình phải thích ứng với tình cảnh hiện tại.
“Có điều khiển được phi thuyền không?” Ariel nhìn cô, ánh mắt mang ý hỏi.
Lâm Phỉ Nhi nhìn quét một vòng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Với giá trị tinh thần lực hiện tại của tớ, nếu dùng hình thức hạm trưởng thì chắc có thể khởi động được phi thuyền, nhưng cần thời gian.”
“Bắt đầu luôn đi. Lôi Tranh, Edward, Samantha, Gerald, bốn người phụ trách bảo vệ Lâm Phỉ Nhi.”
“Vậy còn các cậu?” Lôi Tranh hỏi.
“Tôi với Chung Thịnh đuổi theo băng cướp Huyết Dạ. Chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi phi thuyền như vậy đâu. Trên con thuyền này chắc chắn có thứ bọn chúng cần.” Ariel nói rồi dẫn theo Chung Thịnh rời đi bằng lối khác.
Trước khi đi, Ariel để lại một câu: “Bảo vệ cửa chính. Bất kể thế nào cũng quyết không được để ai quấy rầy Phỉ Nhi.”
“Hiểu rồi.” Edward nghiêm túc đáp lại.
Chung Thịnh liếc nhìn Edward, ánh mắt loáng qua cảm xúc nào đó rất phức tạp.
Edward chợt hiểu: “Tôi đảm bảo, chỉ cần tôi còn ở đây, Lâm Phỉ Nhi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Chung Thịnh lạnh lùng nói.
Edward thấy thật là rối rắm. Đây là lần đầu tiên Chung Thịnh thể hiện rõ thái độ ngờ vực với hắn. Đã không tin tưởng, lại vẫn gửi gắm hy vọng vào hắn. Cảm giác này với hắn thật xa lạ.
Hắn không biết băng cướp này có quan hệ gì với gia tộc Heideck không. Nhưng hắn loáng thoáng biết được mẹ mình quả thật có cấu kết với một băng cướp nào đó. Đáng tiếc, hắn chỉ thu được vài tin tức ngoài rìa, bằng chứng thực sự lại chẳng có gì. Mà băng cướp hợp tác với mẹ mình tên là gì hắn cũng không biết.
Nhìn cánh cửa kim loại phòng hạm trưởng đóng chặt, Edward thở dài. Hắn và Gerald mỗi người canh giữ một bên. Lôi Tranh với Samantha dọn dẹp sơ qua thi thể trong phòng.
Lâm Phỉ Nhi đã nhảy ra khỏi cơ giáp, sắc mặt vẫn rất xấu, nhưng đôi mắt đã ánh lên nét tự tin.
Chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế hạm trưởng. Lâm Phỉ Nhi đội lên đầu chiếc mũ giáp chưa bao giờ được dùng đến. Hít một hơi thật sâu, điều động tinh thần lực khổng lồ của mình. Chương trình điều khiển vốn đang hỗn độn vì mất đi người điều khiển nay bắt đầu dần khôi phục lại bình thường.
Phi thuyền chấn động một hồi, cả con tàu khổng lồ từ từ di chuyển.
“Lão đại, bọn Lưu An truyền tin, nói là hình như phi thuyền vừa động đậy.” Gã đàn ông tuấn tú vẫn theo sát kẻ đeo mặt nạ. Hắn giật mình nghe tin truyền qua bộ đàm, có vẻ còn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên.
Kẻ đeo mặt nạ chớp động đôi mắt màu đỏ tươi, từ cổ họng phát ra tiếng cười trầm khàn: “Động đậy à? Thật là thú vị.”
Người đàn ông tuấn tú mặt mày cau có: “Lão đại à, đây không phải vấn đề thú vị hay không đâu. Bây giờ chúng ta còn chưa rời khỏi phi thuyền.”
“Đi tìm bọn Duke, dùng biện pháp nhanh nhất cắt rời căn phòng đó ra, rồi bảo nhóm Lưu An phái cơ giáp đến vận chuyển.”
“Lão đại …” Bị kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn chằm chằm, gã đàn ông tuấn tú im bặt, đi truyền đạt mệnh lệnh.
“Lão đại …” Rena dán dính thân hình mềm mại của mình lên cơ thể kẻ đeo mặt nạ, nháy mắt vài cái thật quyến rũ, “Đám nhóc này rất thú vị nha, em đi chơi với chúng nó một lát được không?”
Kẻ đeo mặt nạ liếc ả. Rena lập tức rụt bàn tay ngọc ngà về.
“Hai đứa đằng sau, cho cô.” Kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
“Cảm ơn lão đại.” Rena cười phấn khích, mắt ánh lên sự khát máu.
Cô nàng lắc eo dẫn theo vài đàn em đi về phía hành lang. Nếu người điều khiển hai chiếc cơ giáp này là cao thủ có quân hàm cao trong trường quân sự, ả sẽ không dám khinh địch thế này. Nhưng, chỉ là học sinh trường quân đội thôi mà.
Ha ha, đến lúc cho chúng nó nếm mùi đau khổ rồi. Trước đây, để có được năng lực như bây giờ, ả đã phải trải qua một phen cửu tử nhất sinh mới biến đổi thành gien đặc thù. Cảm giác đau đớn như thể linh hồn bị xé rách đó khiến ả mỗi lần nhớ lại đều có ham muốn mãnh liệt khiến kẻ khác cũng phải nếm trải.
Treo lên nụ cười nhàn nhã, Rena dựa người vào tường, chờ hai chiếc cơ giáp kia đến.
“Tiếp theo phải làm gì?” Phó quan của cậu thiếu gia mang vẻ mặt sùng bái nhìn Ariel trên màn hình. Ánh mắt nóng bỏng đó quả thật như muốn chói mù mắt kẻ khác.
Ariel giật giật khóe mắt. Tên này bị làm sao vậy? Là fan cuồng của bố cơ mà? Giờ biểu hiện nhiệt tình với mình thế này là sao?
“Bỏ hai con tàu đã hỏng động cơ kia đi, bảo những người còn sống sót dùng khoang thuyền cứu hộ thoát ra ngoài. Lấy xác hai con tàu đó làm lá chắn, tiến hành phản kích. Tập trung hỏa lực vào lá chắn bảo vệ của tàu bọn cướp.”
“Rõ, thưa ngài Ariel.”
Dưới sự chỉ huy của ngài Ariel, dựa vào hai con tàu nửa tàn phế mà phá hủy được một chiếc chiến hạm của lũ cướp, đã làm đám người trong phòng hạm trưởng thực sự coi Ariel như thần thánh. Hơn nữa, có lẽ là bị Chung Thịnh ảnh hưởng, họ bắt đầu thống nhất xưng hô hắn là ngài Ariel.
Từ đời trước Ariel đã quen với kiểu xưng hô này nên không để ý gì. Chỉ có cậu ấm còn đang giả làm chim cánh cụt ngồi ở chỗ kia là cắn góc áo, lòng mang đủ các loại cảm xúc hâm mộ ghen tỵ hận.
“Phía trước có người!” Chung Thịnh cảnh báo, khiến Ariel ngắt liên lạc với tàu bảo vệ.
Nay hắn vẫn chưa thể điều khiển chiếc cơ giáp này một cách hoàn hảo. Mà từ đời trước hắn đã có sự hiểu biết sâu sắc về năng lực của băng cướp Huyết Dạ. Có thể bây giờ chúng còn kém đời trước một chút, nhưng Ariel vẫn không dám khinh địch. Một chút sơ sẩy cũng có thể dẫn đến tử vong. Hắn mới sống lại chưa được một năm, tình cảm với Chung Thịnh còn đang nồng thắm. Hắn không muốn chết.
“Là Snake Succubus.” Thông qua màn hình, Chung Thịnh đã thấy được người đàn bà mỉm cười quyến rũ trông như đang nhàn nhã dựa vào tường ở đằng trước.
“Không, bây giờ ả còn chưa được gọi là Snake Succubus.” Ariel đột nhiên nói mỉa.
Chung Thịnh trầm mặc … Ngài Ariel mà cũng nói mỉa sao? Thế giới này quá ảo!!!
Khụ khụ, quay về chủ đề chính, đúng là bây giờ Rena còn chưa được gọi là Snake Succubus. Đây là “danh hiệu” mà phải năm năm sau khi ả một thân một mình tiêu diệt cả một tiểu đội cơ giáp mới đạt được.
Nghĩ đến đó, Chung Thịnh đột nhiên giật giật lông mày. Căn cứ vào tư liệu về băng cướp Huyết Dạ đời trước, anh nhớ là vào khoảng thời gian này Snake Succubus hình như …
“Chung Thịnh, giải quyết cô ta.” Thông tin mà Chung Thịnh biết đương nhiên là Ariel vẫn còn nhớ. Bây giờ Snake Succubus, à không, không nên gọi như thế, mới chỉ vừa trải qua cải tạo gien không lâu, còn chưa khai thác triệt để năng lực của mình. Cho nên, giờ là thời điểm thích hợp nhất để loại bỏ ả.
Snake Succubus à?
Hừ, Ariel nhếch môi cười khẩy lạnh lùng. Đời này, cứ để cho cái tên Snake Succubus biến mất mãi mãi đi.
“Tuân lệnh!” Chung Thịnh rút hai thanh kiếm sau lưng ra, vọt lên.
Rena nhếch môi cười, toát lên vẻ dụ hoặc thật quyến rũ. Roi dài vút lên, nhắm thẳng vào hệ thống động cơ của Chung Thịnh.
Chung Thịnh nghiêng người nhảy, tránh thoát đòn tấn công. Cây roi kim loại của Rena trông có vẻ rất bình thường, nhưng thực chất chính là xương cốt của Rena kéo dài ra, có thể điều chỉnh dài ngắn một cách linh hoạt. Nó mà quất lên hệ thống động cơ thì dù không hỏng hẳn cũng bị tổn hại.
“Chết tiệt!” Rena trừng mắt. Ả không ngờ đối phương lại cẩn thận như thế, đã điều khiển cơ giáp mà còn không chịu ăn một roi của ả.
Chung Thịnh vung kiếm chém thẳng xuống đầu Rena.
Rena nheo mắt, giật người tránh thoát.
Cũng vì động tác đó, mà lối đi vốn bị ả chặn kín nay lộ ra một khe hở. Ariel không quay đầu lại, lao thẳng đi, chạy dọc theo hành lang.
Tác giả:
Cơ giáp VS Người cải tạo gien!!!
Nguyệt: Vâng, theo tiêu chí làm màu, biệt danh của Rena tức Xà Ma Nữ (蛇魔女) sẽ được đổi sang tiếng Anh thành Snake Succubus cho nó sang chảnh.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc đến khiến người ta buồn nôn. Chỉ có Ariel và Chung Thịnh vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, còn lại ngay cả Edward cũng phải xanh mặt.
Các thành viên khác trải qua chuyện lúc trước những tưởng thần kinh mình đã cứng cỏi hơn, nay lại tái mặt. Đặc biệt là Lâm Phỉ Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Samantha đứng bên cạnh chỉ lo cô ngất đi.
Mặc dù Chung Thịnh và Ariel trước lúc đến đây đã có dự đoán phần nào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc trong phòng hạm trưởng bây giờ, cả hai đều thấy lòng mình bùng lên lửa giận.
Trên chiến trường, giết chóc là điều không thể tránh khỏi, cả hai đều đã từng thấy những hình ảnh tàn nhẫn, kinh khủng hơn thế này. Nhưng đó là chiến tranh, là tranh đấu anh chết tôi sống. Mà những người này chỉ là người dân bình thường.
Đối với băng cướp Huyết Dạ, người dân bình thường không thể tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào. Thế nhưng, nơi chúng đi qua, chưa bao giờ còn có người sống sót.
“Phỉ Nhi.”
“Có tớ.” Lâm Phỉ Nhi tái mặt đáp. Cô đang buộc mình phải thích ứng với tình cảnh hiện tại.
“Có điều khiển được phi thuyền không?” Ariel nhìn cô, ánh mắt mang ý hỏi.
Lâm Phỉ Nhi nhìn quét một vòng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Với giá trị tinh thần lực hiện tại của tớ, nếu dùng hình thức hạm trưởng thì chắc có thể khởi động được phi thuyền, nhưng cần thời gian.”
“Bắt đầu luôn đi. Lôi Tranh, Edward, Samantha, Gerald, bốn người phụ trách bảo vệ Lâm Phỉ Nhi.”
“Vậy còn các cậu?” Lôi Tranh hỏi.
“Tôi với Chung Thịnh đuổi theo băng cướp Huyết Dạ. Chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi phi thuyền như vậy đâu. Trên con thuyền này chắc chắn có thứ bọn chúng cần.” Ariel nói rồi dẫn theo Chung Thịnh rời đi bằng lối khác.
Trước khi đi, Ariel để lại một câu: “Bảo vệ cửa chính. Bất kể thế nào cũng quyết không được để ai quấy rầy Phỉ Nhi.”
“Hiểu rồi.” Edward nghiêm túc đáp lại.
Chung Thịnh liếc nhìn Edward, ánh mắt loáng qua cảm xúc nào đó rất phức tạp.
Edward chợt hiểu: “Tôi đảm bảo, chỉ cần tôi còn ở đây, Lâm Phỉ Nhi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Chung Thịnh lạnh lùng nói.
Edward thấy thật là rối rắm. Đây là lần đầu tiên Chung Thịnh thể hiện rõ thái độ ngờ vực với hắn. Đã không tin tưởng, lại vẫn gửi gắm hy vọng vào hắn. Cảm giác này với hắn thật xa lạ.
Hắn không biết băng cướp này có quan hệ gì với gia tộc Heideck không. Nhưng hắn loáng thoáng biết được mẹ mình quả thật có cấu kết với một băng cướp nào đó. Đáng tiếc, hắn chỉ thu được vài tin tức ngoài rìa, bằng chứng thực sự lại chẳng có gì. Mà băng cướp hợp tác với mẹ mình tên là gì hắn cũng không biết.
Nhìn cánh cửa kim loại phòng hạm trưởng đóng chặt, Edward thở dài. Hắn và Gerald mỗi người canh giữ một bên. Lôi Tranh với Samantha dọn dẹp sơ qua thi thể trong phòng.
Lâm Phỉ Nhi đã nhảy ra khỏi cơ giáp, sắc mặt vẫn rất xấu, nhưng đôi mắt đã ánh lên nét tự tin.
Chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế hạm trưởng. Lâm Phỉ Nhi đội lên đầu chiếc mũ giáp chưa bao giờ được dùng đến. Hít một hơi thật sâu, điều động tinh thần lực khổng lồ của mình. Chương trình điều khiển vốn đang hỗn độn vì mất đi người điều khiển nay bắt đầu dần khôi phục lại bình thường.
Phi thuyền chấn động một hồi, cả con tàu khổng lồ từ từ di chuyển.
“Lão đại, bọn Lưu An truyền tin, nói là hình như phi thuyền vừa động đậy.” Gã đàn ông tuấn tú vẫn theo sát kẻ đeo mặt nạ. Hắn giật mình nghe tin truyền qua bộ đàm, có vẻ còn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên.
Kẻ đeo mặt nạ chớp động đôi mắt màu đỏ tươi, từ cổ họng phát ra tiếng cười trầm khàn: “Động đậy à? Thật là thú vị.”
Người đàn ông tuấn tú mặt mày cau có: “Lão đại à, đây không phải vấn đề thú vị hay không đâu. Bây giờ chúng ta còn chưa rời khỏi phi thuyền.”
“Đi tìm bọn Duke, dùng biện pháp nhanh nhất cắt rời căn phòng đó ra, rồi bảo nhóm Lưu An phái cơ giáp đến vận chuyển.”
“Lão đại …” Bị kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn chằm chằm, gã đàn ông tuấn tú im bặt, đi truyền đạt mệnh lệnh.
“Lão đại …” Rena dán dính thân hình mềm mại của mình lên cơ thể kẻ đeo mặt nạ, nháy mắt vài cái thật quyến rũ, “Đám nhóc này rất thú vị nha, em đi chơi với chúng nó một lát được không?”
Kẻ đeo mặt nạ liếc ả. Rena lập tức rụt bàn tay ngọc ngà về.
“Hai đứa đằng sau, cho cô.” Kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
“Cảm ơn lão đại.” Rena cười phấn khích, mắt ánh lên sự khát máu.
Cô nàng lắc eo dẫn theo vài đàn em đi về phía hành lang. Nếu người điều khiển hai chiếc cơ giáp này là cao thủ có quân hàm cao trong trường quân sự, ả sẽ không dám khinh địch thế này. Nhưng, chỉ là học sinh trường quân đội thôi mà.
Ha ha, đến lúc cho chúng nó nếm mùi đau khổ rồi. Trước đây, để có được năng lực như bây giờ, ả đã phải trải qua một phen cửu tử nhất sinh mới biến đổi thành gien đặc thù. Cảm giác đau đớn như thể linh hồn bị xé rách đó khiến ả mỗi lần nhớ lại đều có ham muốn mãnh liệt khiến kẻ khác cũng phải nếm trải.
Treo lên nụ cười nhàn nhã, Rena dựa người vào tường, chờ hai chiếc cơ giáp kia đến.
“Tiếp theo phải làm gì?” Phó quan của cậu thiếu gia mang vẻ mặt sùng bái nhìn Ariel trên màn hình. Ánh mắt nóng bỏng đó quả thật như muốn chói mù mắt kẻ khác.
Ariel giật giật khóe mắt. Tên này bị làm sao vậy? Là fan cuồng của bố cơ mà? Giờ biểu hiện nhiệt tình với mình thế này là sao?
“Bỏ hai con tàu đã hỏng động cơ kia đi, bảo những người còn sống sót dùng khoang thuyền cứu hộ thoát ra ngoài. Lấy xác hai con tàu đó làm lá chắn, tiến hành phản kích. Tập trung hỏa lực vào lá chắn bảo vệ của tàu bọn cướp.”
“Rõ, thưa ngài Ariel.”
Dưới sự chỉ huy của ngài Ariel, dựa vào hai con tàu nửa tàn phế mà phá hủy được một chiếc chiến hạm của lũ cướp, đã làm đám người trong phòng hạm trưởng thực sự coi Ariel như thần thánh. Hơn nữa, có lẽ là bị Chung Thịnh ảnh hưởng, họ bắt đầu thống nhất xưng hô hắn là ngài Ariel.
Từ đời trước Ariel đã quen với kiểu xưng hô này nên không để ý gì. Chỉ có cậu ấm còn đang giả làm chim cánh cụt ngồi ở chỗ kia là cắn góc áo, lòng mang đủ các loại cảm xúc hâm mộ ghen tỵ hận.
“Phía trước có người!” Chung Thịnh cảnh báo, khiến Ariel ngắt liên lạc với tàu bảo vệ.
Nay hắn vẫn chưa thể điều khiển chiếc cơ giáp này một cách hoàn hảo. Mà từ đời trước hắn đã có sự hiểu biết sâu sắc về năng lực của băng cướp Huyết Dạ. Có thể bây giờ chúng còn kém đời trước một chút, nhưng Ariel vẫn không dám khinh địch. Một chút sơ sẩy cũng có thể dẫn đến tử vong. Hắn mới sống lại chưa được một năm, tình cảm với Chung Thịnh còn đang nồng thắm. Hắn không muốn chết.
“Là Snake Succubus.” Thông qua màn hình, Chung Thịnh đã thấy được người đàn bà mỉm cười quyến rũ trông như đang nhàn nhã dựa vào tường ở đằng trước.
“Không, bây giờ ả còn chưa được gọi là Snake Succubus.” Ariel đột nhiên nói mỉa.
Chung Thịnh trầm mặc … Ngài Ariel mà cũng nói mỉa sao? Thế giới này quá ảo!!!
Khụ khụ, quay về chủ đề chính, đúng là bây giờ Rena còn chưa được gọi là Snake Succubus. Đây là “danh hiệu” mà phải năm năm sau khi ả một thân một mình tiêu diệt cả một tiểu đội cơ giáp mới đạt được.
Nghĩ đến đó, Chung Thịnh đột nhiên giật giật lông mày. Căn cứ vào tư liệu về băng cướp Huyết Dạ đời trước, anh nhớ là vào khoảng thời gian này Snake Succubus hình như …
“Chung Thịnh, giải quyết cô ta.” Thông tin mà Chung Thịnh biết đương nhiên là Ariel vẫn còn nhớ. Bây giờ Snake Succubus, à không, không nên gọi như thế, mới chỉ vừa trải qua cải tạo gien không lâu, còn chưa khai thác triệt để năng lực của mình. Cho nên, giờ là thời điểm thích hợp nhất để loại bỏ ả.
Snake Succubus à?
Hừ, Ariel nhếch môi cười khẩy lạnh lùng. Đời này, cứ để cho cái tên Snake Succubus biến mất mãi mãi đi.
“Tuân lệnh!” Chung Thịnh rút hai thanh kiếm sau lưng ra, vọt lên.
Rena nhếch môi cười, toát lên vẻ dụ hoặc thật quyến rũ. Roi dài vút lên, nhắm thẳng vào hệ thống động cơ của Chung Thịnh.
Chung Thịnh nghiêng người nhảy, tránh thoát đòn tấn công. Cây roi kim loại của Rena trông có vẻ rất bình thường, nhưng thực chất chính là xương cốt của Rena kéo dài ra, có thể điều chỉnh dài ngắn một cách linh hoạt. Nó mà quất lên hệ thống động cơ thì dù không hỏng hẳn cũng bị tổn hại.
“Chết tiệt!” Rena trừng mắt. Ả không ngờ đối phương lại cẩn thận như thế, đã điều khiển cơ giáp mà còn không chịu ăn một roi của ả.
Chung Thịnh vung kiếm chém thẳng xuống đầu Rena.
Rena nheo mắt, giật người tránh thoát.
Cũng vì động tác đó, mà lối đi vốn bị ả chặn kín nay lộ ra một khe hở. Ariel không quay đầu lại, lao thẳng đi, chạy dọc theo hành lang.
Tác giả:
Cơ giáp VS Người cải tạo gien!!!
Nguyệt: Vâng, theo tiêu chí làm màu, biệt danh của Rena tức Xà Ma Nữ (蛇魔女) sẽ được đổi sang tiếng Anh thành Snake Succubus cho nó sang chảnh.
Bình luận facebook