Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Anna đi tới cửa, vừa mở cửa ra, sau lưng lại bất ngờ vang lên giọng nói của Cố Thanh Sơn.
"Anna."
Cô quay đầu lại, nhìn hắn.
"Là thế này." Cố Thanh Sơn nói chậm: "Tôi đang làm một việc, nếu cô có thể gia nhập, trở thành đối tác của tôi, giúp tôi hoàn thành chuyện quan trọng này... Chỉ cần cô giúp tôi làm việc này...”
"Tôi giúp anh." Hắn còn chưa dứt lời, Anna đã lập tức đáp ứng, thậm chí còn không hỏi hắn là chuyện gì.
Hắn ngẩn ra rồi nói: "Tôi còn chưa nói gì."
Anna cười tự giễu: "Dù sao tương lai của tôi, không phải chết trận nơi chiến trường thì chính là trở thành con rối, trước lúc đó, có thể giúp anh được một chút việc tôi cũng thấy vui rồi.”
“Anh cứ coi như tôi... Tiện tay làm đi.” Cuối cùng, cô chốt lại một câu.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Giọng nói kiếp trước còn văng vẳng bên tai.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ nhớ kỹ tên của cô, sau này sẽ báo đáp cô."
"Báo đáp tôi ư? Cái này có gì mà phải báo đáp, anh cứ coi như tôi tiện tay mà làm đi."
Lúc này, cho dù trùng hợp hay do định trước, lời Anna nói ra giống hệt như lời cô nói kiếp trước.
Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy lòng mình bị thứ gì đó đâm mạnh một cái.
Một loại cảm xúc rất to lớn, rất tĩnh lặng, đang từ từ ngập tràn trong ngực hắn, không có cách nào dùng từ ngữ nói ra được.
Hắn từ từ đứng lên, quanh người như có thêm một loại khí chất khác biệt.
"Anna... Tôi có hai lựa chọn cho cô."
"Lựa chọn gì?"
"Tôi có thể lập tức đưa toàn bộ kỹ thuật chiến giáp cơ động cho cô, tôi sẽ giúp cô gặp được Tổng thống, dẫn cô gặp mặt Võ Thánh. Tôi sẽ làm mọi yêu cầu của cô, nhưng sau này, cô cần phải về lại Phục Hy, dùng sức mạnh mà tôi cho cô để hợp tác với Phục Hy, thu phục Thánh quốc."
Đây là chuyện thật sự xảy ra vào kiếp trước.
Mấy năm sau, cuối cùng Anna vẫn mượn lực của đội quân chức nghiệp giả của Đế quốc Phục Hy, chiếm được hơn nửa Thánh quốc.
Mà đời này, nếu có Cố Thanh Sơn giúp đỡ, tất nhiên Anna có thể mượn lực hắn để tăng cường địa vị của mình, đạt được quyền phát biểu và có nhiều tự do hơn, không tới mức giống như kiếp trước, chỉ làm một vị vua bù nhìn.
"Đây là một lựa chọn ư? Hình như anh nói có hai lựa chọn." Anna vội vàng hỏi. Cô không tự chủ tiến lên vài bước, cũng quên đóng cửa lại.
"Đúng vậy, còn một lựa chọn nữa." Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: "Gia nhập vào đội của tôi, trở thành đồng đội của tôi, làm vài việc cùng với tôi. Nếu cô lựa chọn điều này, vậy cô không cần quay về giả vờ với Đế quốc Phục Hy nữa, bởi vì sẽ có một ngày, tôi cam đoan cô sẽ lại tạo dựng vương quốc của gia tộc Medici trên bãi phế tích của Thánh giáo. Tôi sẽ đứng bên cạnh cô, giúp cô dọn hết mọi vật cản đường, giúp cô giữ được vương vị để cô trở thành Nữ vương bệ hạ của Đế quốc Sanorlanka."
"Anh... Anh tin chắc rằng mình có thể làm được ư? Không được lừa tôi, Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy cũng không dám nói những câu như vậy." Anna nhìn hắn với vẻ không chắc chắn.
"Bây giờ là lúc cô lựa chọn." Cố Thanh Sơn nhìn cô, tiếp tục nói: "Nếu tin tưởng tôi, lập tức gia nhập đội của tôi, ở lại giúp tôi. Còn nếu cô cảm thấy chuyện tôi nói rất hoang đường, vậy hãy đẩy cửa rời đi, bước ra ngoài, trở về Đế quốc Phục Hy. Những điều tôi đồng ý với cô đều sẽ thực hiện đầy đủ cho cô."
"Cchọn đi." Nói xong, hắn bỗng im lặng, chỉ chăm chú nhìn Anna.
Anna ngẩn người một lúc, nhìn thẳng vào hắn tựa như đang phân tích ý nghĩa của những câu hắn nói.
Trong cuộc đời cô, đây chắc chắn là lần lựa chọn khó khăn nhất.
Anna im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi chỉ có một vấn đề."
"Nói đi."
Anna tháo sợi dây khế ước sinh mệnh trên cổ xuống, nắm trong lòng bàn tay.
"Anh biết thứ này ư?" Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện rồi hỏi.
"Tín vật của Tử Thần." Cố Thanh Sơn nói.
Cuối cùng nhận được câu trả lời này, Anna hơi giật mình một chút.
"Anh biết ư? Biết mà còn đeo nó lên cổ tôi?" Cô cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt.
Trong phòng bỗng im lặng. Cố Thanh Sơn không hối thúc cô, Anna cũng không trả lời lại ngay.
Một lúc lâu sau.
Anna nói nhỏ: "Trên lưng tôi gánh quá nhiều thứ..." Cô lui về phía cửa một bước.
Cố Thanh Sơn không nói lời nào.
"Vận mệnh của cả tôi và quốc gia của tôi, không thể tùy tiện giao cho ai..." Giống như đang thuyết phục chính mình, cô lại lùi thêm vài bước, đứng ở trước cửa.
Cố Thanh Sơn vẫn im lặng như cũ.
Thời gian lúc này giống như dừng lại.
Hắn đợi, đợi một lúc rất lâu, thì bỗng nhiên thấy cô vươn tay đóng cửa lại.
"Tôi không biết lựa chọn này đúng hay sai." Cô luống cuống nói, xoay người, đi từng bước tới gần Cố Thanh Sơn.
"Nhưng mà, trong sử sách từ xưa đến nay, anh là người duy nhất trả lại Tín vật Từ Thần cho người đeo lúc trước."
"Tôi tình nguyện đi theo anh, hoàn thành chuyện anh muốn làm. Nhưng anh thật sự sẽ giúp tôi ư?"
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện tia sáng le lói yếu ớt có thể bị thổi tan bất cứ lúc nào.
"Tôi sẽ." Cố Thanh Sơn đón nhận ánh mắt của cô, đáp lại bằng giọng nghiêm túc và kiên quyết.
Anna cắn chặt môi, im lặng gật đầu. Cô vươn tay, đeo lại Tín vật Từ Thần lên cổ Cố Thanh Sơn.
"Nếu anh làm được theo những lời anh hứa... Tôi sẽ để anh trở thành Thân vương bệ hạ của Đế quốc Sanorlanka."
Thân vương bệ hạ, chính là chồng của nữ vương.
Gương mặt cô hơi đỏ lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng, phản chiếu hình bóng của Cố Thanh Sơn.
Khí thế của Cố Thanh Sơn lập tức biến mất, luống cuống nói: "Thân vương bệ..." Nhưng miệng hắn đã bị tay Anna che lại.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Anh Hào đứng bên ngoài khẽ ho một tiếng rồi nói: "Người anh em, tôi cũng không muốn làm phiền nhưng sắp tới lượt cậu phát biểu trong hội nghị rồi."
“Đi đi, tôi ở đây đợi anh.” Anna cúi đầu xuống, mái tóc dài màu đỏ như lửa che khuất đi vẻ mặt của cô ấy.
“Người anh em, còn năm phút nữa đến lượt cậu lên sân khấu rồi.” Trương Anh Hào tiếp tục gọi hắn với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
“Vậy cô ở đây đợi tôi.” Cố Thanh Sơn nói với Anna xong, mau chóng bước ra bên ngoài.
Ngay khi hắn vừa rời khỏi, một bóng đen từ ngoài cửa đi vào. Bóng đen đó hóa thành Phùng Hoắc Đức, mở miệng đã hỏi: “Điện hạ, sự việc như thế nào rồi?”
“Ta phải ở lại bên cạnh anh ấy, có lẽ anh phải tự mình trở về Thánh quốc rồi.” Anna nói.
“Vâng, được... Cái gì! Điện hạ nói lại lần nữa.” Phùng Hoắc Đức thất thanh nói.
“Hoắc Đức, lực lượng còn sót lại của Thánh quốc giao hết cho anh, ta phải đi theo anh ấy.” Anna nghiêm túc nói.
“Điện hạ, huyết mạch của vương quốc đúng thật là phải duy trì, nhưng bây giờ có phả là quá sớm hay không? À mà, điện hạ tính sinh mấy vị hoàng tử?”
“Cút trở về Thánh quốc, ngay lập tức!”
- -------
Phía bên kia, Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào mau chóng bước về phía thang máy.
“Người phát biểu trước đó là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Là ngài Tổng thống, ngài ấy vừa nói xong, thân thể hình như có chút không khỏe, đã về phòng trên lầu nghỉ ngơi rồi.” Trương Anh Hào đáp.
“Vậy sao?” Cố Thanh Sơn cảm thấy là lạ.
Tổng thống bị gì thế? Hắn lẳng lặng suy nghĩ.
"Anna."
Cô quay đầu lại, nhìn hắn.
"Là thế này." Cố Thanh Sơn nói chậm: "Tôi đang làm một việc, nếu cô có thể gia nhập, trở thành đối tác của tôi, giúp tôi hoàn thành chuyện quan trọng này... Chỉ cần cô giúp tôi làm việc này...”
"Tôi giúp anh." Hắn còn chưa dứt lời, Anna đã lập tức đáp ứng, thậm chí còn không hỏi hắn là chuyện gì.
Hắn ngẩn ra rồi nói: "Tôi còn chưa nói gì."
Anna cười tự giễu: "Dù sao tương lai của tôi, không phải chết trận nơi chiến trường thì chính là trở thành con rối, trước lúc đó, có thể giúp anh được một chút việc tôi cũng thấy vui rồi.”
“Anh cứ coi như tôi... Tiện tay làm đi.” Cuối cùng, cô chốt lại một câu.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Giọng nói kiếp trước còn văng vẳng bên tai.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ nhớ kỹ tên của cô, sau này sẽ báo đáp cô."
"Báo đáp tôi ư? Cái này có gì mà phải báo đáp, anh cứ coi như tôi tiện tay mà làm đi."
Lúc này, cho dù trùng hợp hay do định trước, lời Anna nói ra giống hệt như lời cô nói kiếp trước.
Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy lòng mình bị thứ gì đó đâm mạnh một cái.
Một loại cảm xúc rất to lớn, rất tĩnh lặng, đang từ từ ngập tràn trong ngực hắn, không có cách nào dùng từ ngữ nói ra được.
Hắn từ từ đứng lên, quanh người như có thêm một loại khí chất khác biệt.
"Anna... Tôi có hai lựa chọn cho cô."
"Lựa chọn gì?"
"Tôi có thể lập tức đưa toàn bộ kỹ thuật chiến giáp cơ động cho cô, tôi sẽ giúp cô gặp được Tổng thống, dẫn cô gặp mặt Võ Thánh. Tôi sẽ làm mọi yêu cầu của cô, nhưng sau này, cô cần phải về lại Phục Hy, dùng sức mạnh mà tôi cho cô để hợp tác với Phục Hy, thu phục Thánh quốc."
Đây là chuyện thật sự xảy ra vào kiếp trước.
Mấy năm sau, cuối cùng Anna vẫn mượn lực của đội quân chức nghiệp giả của Đế quốc Phục Hy, chiếm được hơn nửa Thánh quốc.
Mà đời này, nếu có Cố Thanh Sơn giúp đỡ, tất nhiên Anna có thể mượn lực hắn để tăng cường địa vị của mình, đạt được quyền phát biểu và có nhiều tự do hơn, không tới mức giống như kiếp trước, chỉ làm một vị vua bù nhìn.
"Đây là một lựa chọn ư? Hình như anh nói có hai lựa chọn." Anna vội vàng hỏi. Cô không tự chủ tiến lên vài bước, cũng quên đóng cửa lại.
"Đúng vậy, còn một lựa chọn nữa." Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: "Gia nhập vào đội của tôi, trở thành đồng đội của tôi, làm vài việc cùng với tôi. Nếu cô lựa chọn điều này, vậy cô không cần quay về giả vờ với Đế quốc Phục Hy nữa, bởi vì sẽ có một ngày, tôi cam đoan cô sẽ lại tạo dựng vương quốc của gia tộc Medici trên bãi phế tích của Thánh giáo. Tôi sẽ đứng bên cạnh cô, giúp cô dọn hết mọi vật cản đường, giúp cô giữ được vương vị để cô trở thành Nữ vương bệ hạ của Đế quốc Sanorlanka."
"Anh... Anh tin chắc rằng mình có thể làm được ư? Không được lừa tôi, Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy cũng không dám nói những câu như vậy." Anna nhìn hắn với vẻ không chắc chắn.
"Bây giờ là lúc cô lựa chọn." Cố Thanh Sơn nhìn cô, tiếp tục nói: "Nếu tin tưởng tôi, lập tức gia nhập đội của tôi, ở lại giúp tôi. Còn nếu cô cảm thấy chuyện tôi nói rất hoang đường, vậy hãy đẩy cửa rời đi, bước ra ngoài, trở về Đế quốc Phục Hy. Những điều tôi đồng ý với cô đều sẽ thực hiện đầy đủ cho cô."
"Cchọn đi." Nói xong, hắn bỗng im lặng, chỉ chăm chú nhìn Anna.
Anna ngẩn người một lúc, nhìn thẳng vào hắn tựa như đang phân tích ý nghĩa của những câu hắn nói.
Trong cuộc đời cô, đây chắc chắn là lần lựa chọn khó khăn nhất.
Anna im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi chỉ có một vấn đề."
"Nói đi."
Anna tháo sợi dây khế ước sinh mệnh trên cổ xuống, nắm trong lòng bàn tay.
"Anh biết thứ này ư?" Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện rồi hỏi.
"Tín vật của Tử Thần." Cố Thanh Sơn nói.
Cuối cùng nhận được câu trả lời này, Anna hơi giật mình một chút.
"Anh biết ư? Biết mà còn đeo nó lên cổ tôi?" Cô cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt.
Trong phòng bỗng im lặng. Cố Thanh Sơn không hối thúc cô, Anna cũng không trả lời lại ngay.
Một lúc lâu sau.
Anna nói nhỏ: "Trên lưng tôi gánh quá nhiều thứ..." Cô lui về phía cửa một bước.
Cố Thanh Sơn không nói lời nào.
"Vận mệnh của cả tôi và quốc gia của tôi, không thể tùy tiện giao cho ai..." Giống như đang thuyết phục chính mình, cô lại lùi thêm vài bước, đứng ở trước cửa.
Cố Thanh Sơn vẫn im lặng như cũ.
Thời gian lúc này giống như dừng lại.
Hắn đợi, đợi một lúc rất lâu, thì bỗng nhiên thấy cô vươn tay đóng cửa lại.
"Tôi không biết lựa chọn này đúng hay sai." Cô luống cuống nói, xoay người, đi từng bước tới gần Cố Thanh Sơn.
"Nhưng mà, trong sử sách từ xưa đến nay, anh là người duy nhất trả lại Tín vật Từ Thần cho người đeo lúc trước."
"Tôi tình nguyện đi theo anh, hoàn thành chuyện anh muốn làm. Nhưng anh thật sự sẽ giúp tôi ư?"
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện tia sáng le lói yếu ớt có thể bị thổi tan bất cứ lúc nào.
"Tôi sẽ." Cố Thanh Sơn đón nhận ánh mắt của cô, đáp lại bằng giọng nghiêm túc và kiên quyết.
Anna cắn chặt môi, im lặng gật đầu. Cô vươn tay, đeo lại Tín vật Từ Thần lên cổ Cố Thanh Sơn.
"Nếu anh làm được theo những lời anh hứa... Tôi sẽ để anh trở thành Thân vương bệ hạ của Đế quốc Sanorlanka."
Thân vương bệ hạ, chính là chồng của nữ vương.
Gương mặt cô hơi đỏ lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng, phản chiếu hình bóng của Cố Thanh Sơn.
Khí thế của Cố Thanh Sơn lập tức biến mất, luống cuống nói: "Thân vương bệ..." Nhưng miệng hắn đã bị tay Anna che lại.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Anh Hào đứng bên ngoài khẽ ho một tiếng rồi nói: "Người anh em, tôi cũng không muốn làm phiền nhưng sắp tới lượt cậu phát biểu trong hội nghị rồi."
“Đi đi, tôi ở đây đợi anh.” Anna cúi đầu xuống, mái tóc dài màu đỏ như lửa che khuất đi vẻ mặt của cô ấy.
“Người anh em, còn năm phút nữa đến lượt cậu lên sân khấu rồi.” Trương Anh Hào tiếp tục gọi hắn với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
“Vậy cô ở đây đợi tôi.” Cố Thanh Sơn nói với Anna xong, mau chóng bước ra bên ngoài.
Ngay khi hắn vừa rời khỏi, một bóng đen từ ngoài cửa đi vào. Bóng đen đó hóa thành Phùng Hoắc Đức, mở miệng đã hỏi: “Điện hạ, sự việc như thế nào rồi?”
“Ta phải ở lại bên cạnh anh ấy, có lẽ anh phải tự mình trở về Thánh quốc rồi.” Anna nói.
“Vâng, được... Cái gì! Điện hạ nói lại lần nữa.” Phùng Hoắc Đức thất thanh nói.
“Hoắc Đức, lực lượng còn sót lại của Thánh quốc giao hết cho anh, ta phải đi theo anh ấy.” Anna nghiêm túc nói.
“Điện hạ, huyết mạch của vương quốc đúng thật là phải duy trì, nhưng bây giờ có phả là quá sớm hay không? À mà, điện hạ tính sinh mấy vị hoàng tử?”
“Cút trở về Thánh quốc, ngay lập tức!”
- -------
Phía bên kia, Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào mau chóng bước về phía thang máy.
“Người phát biểu trước đó là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Là ngài Tổng thống, ngài ấy vừa nói xong, thân thể hình như có chút không khỏe, đã về phòng trên lầu nghỉ ngơi rồi.” Trương Anh Hào đáp.
“Vậy sao?” Cố Thanh Sơn cảm thấy là lạ.
Tổng thống bị gì thế? Hắn lẳng lặng suy nghĩ.
Bình luận facebook