Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Nhưng ngay sau đó, mấy vệ sĩ đặc biệt kia hơi giật mình, hiển nhiên là họ đã nhận được thông tin về thân phận của hắn, vì vậy ánh mắt nhìn hắn cũng bớt đi vẻ cảnh giác.
“Tránh ra, để tôi.” Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm tiến lên, đang chuẩn bị ra tay thì đột ngột dừng lại, bởi phía bên kia của cánh cửa bỗng truyền ra một vài tiếng động.
Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra. Tổng thống ung dung bước ra ngoài, từ trên xuống dưới không có bất kỳ một vết thương nào.
“Ngài Tổng thống.” Mấy vệ sĩ đồng loạt giơ tay lên chào ông, còn nhân viên y tế thì lập tức xông lên.
“Tôi không sao, mau chóng đi bắt người đi.” Tổng thống xua tay, nói. Cánh cửa sau lưng ông bị đóng lại.
Nhân viên y tế không nhượng bộ một chút nào, lấy những dụng cụ máy móc nhỏ nhắm chuẩn vào Tổng thống, bắt đầu thu thập số liệu.
Vài giây sau...
“Ngài Tổng thống không bị thương.” Nhân viên y tế tuyên bố.
May mà không sao! Bấy giờ, tất cả mọi người mới bình tâm lại.
Cố Thanh Sơn cất viên đan dược trị thương vào lại trong túi trữ vật, cũng thở phào một hơi. Vị Tổng thống này là một trong số ít người mà Cố Thanh Sơn kính trọng, hắn thật sự không muốn đối phương xảy ra chuyện gì.
“Thưa ngài, có cần chúng tôi vào trong đó xử lý không?” Một vệ sĩ hỏi.
“Chỉ là một tấm cửa sổ bị vỡ thôi. Bây giờ tôi đang xử lý một vài việc quan trọng ở trong đó, các cậu không tiện vào. Vả lại, tôi cũng không xảy ra chuyện gì, lát nữa các cậu đến kiểm tra sau cũng được.”
Sắc mặt Tổng thống lạnh lùng, giọng điệu buốt giá: “Trong một buổi hội nghị quốc tế như vậy mà lại dám ám sát, các cậu nhất định phải bắt được thích khách này.”
“Vâng, thưa ngài.” Mấy vệ sĩ nói.
Sau đó, có thêm vài vệ sĩ nữa chạy đến, khi thấy Tổng thống không sao đều thở phào nhẹ nhõm. Lập tức có một vệ sĩ cấp cao đứng ra chỉ huy, để một vài người ở lại bảo vệ tại hiện trường, còn những người khác thì đi canh gác tại các con đường quan trọng.
Tổng thống nhìn Cố Thanh Sơn, ôn hòa nói: “Thanh Sơn, xin lỗi đã khiến cậu lo lắng.”
“Ngài không sao là tốt rồi.” Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, quét qua người đối phương.
Không có bất kỳ vết thương nào, cơ thể hoàn toàn bình thường.
Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
“Xảy ra chuyện như thế này, hội nghị chính thức e là phải tạm ngưng lại…” Tổng thống trầm tư. Ông ấy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Hay chúng ta âm thầm họp bàn không chính thức một lần đi, chỉ có cậu, tôi, Hoàng đế Phục Hy và đại biểu của Thánh quốc.”
“Tôi thì không thành vấn đề, nghe theo sự sắp xếp của ngài.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Rất tốt, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ thông báo cho cậu sau.” Tổng thống nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, xoay người rời khỏi.
Đợi đến khi hắn đã khuất dạng, Tổng thống mới quay sang tự mình sắp xếp điều động các vệ sĩ, khiến bọn họ khá là kinh ngạc. Bình thường, ông không bao giờ hỏi về vấn đề an toàn, thế mà hôm nay lại tự mình sắp xếp bố trí.
Nhưng mà nghĩ lại, đây là cuộc họp hội nghị mang tính quốc tế được tổ chức ngay trên sân nhà mình, kết quả giữa ban ngày ban mặt mà ngài Tổng thống lại bị ám sát. Lúc này Tổng thống chắc chắn là rất giận dữ, có hành động này là chuyện hết sức hợp tình hợp lí.
Những vệ sĩ phụ trách đương nhiên không ai ngu xuẩn xông thẳng vào họng súng, nên họ đều nghiêm túc nghe theo sự sắp xếp của Tổng thống, bắt đầu đi giải quyết từng việc một.
Đến khi trước cửa chỉ còn lại vài nhân viên vệ sĩ, Tổng thống mới quay về phòng mình.
Cánh cửa được đóng lại thật chặt, ngăn cách thế giới bên trong với bên ngoài.
- ---------
Bên kia, Cố Thanh Sơn tìm được Trương Anh Hào, cả hai cùng đi về.
“Tổng thống thế nào rồi?” Trương Anh Hào hỏi.
“Không có việc gì.”
Nghe vậy, Trương Anh Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Lúc nãy cậu thi triển Thiên Tuyển kỹ đấy hả?”
“Ý anh là cái nào?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Chính là sau khi cậu xông ra ngoài, cả cơ thể bay thẳng lên trên.” Trương Anh Hào nói.
“Đó vẫn chưa tính là bay, miễn cưỡng có thể xem như là kỹ xảo để di chuyển trên không thôi.”
“Cái đó mà là kỹ xảo? Cậu tưởng tôi là con nít ba tuổi đấy hả?”
“Đúng thật là kỹ xảo mà. Anh muốn học không? Tôi có thể dạy anh.”
“Đương nhiên là muốn học rồi! Là bay đó, ai chả muốn học!”
“Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian anh mới có thể làm được đến bước này.”
“Mặc kệ là bao lâu, chỉ cần cuối cùng có thể bay được, tôi nhất định sẽ luyện!” Trương Anh Hào kích động nói.
“Ừm, may mà có những lời này của anh nhắc nhở. Chiêu thức này cũng có thể dùng để quảng cáo cho Người Bảo Vệ Tinh Cầu.”
Lúc hai người họ trở về phòng họp nhỏ, Anna lập tức chạy đến đón, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ám sát Tổng thống, nhưng mà đã thất bại rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Cứ đợi xem, Tổng thống nói còn có chuyện tìm tôi, sau khi xong rồi chúng ta sẽ đi.”
“Được.”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Anna, Cố Thanh Sơn bèn hỏi: “Cô làm sao thế? Có gì muốn nói thì nói đi.”
“Trước khi chúng ta đi, anh có thể cùng tôi đi gặp Hoàng đế và Hoàng hậu Phục Hy không?” Anna ngập ngừng hỏi.
Cố Thanh Sơn giật mình. Anna vừa mới núp nhờ Đế quốc Phục Hy, Đế quốc còn vì thế đã đưa ra thông báo ngoại giao chính thức, kết quả chỉ trong nháy mắt, cô ấy đột nhiên tự động rời khỏi, đây không khác gì tát vào mặt Hoàng đế Phục Hy cả.
Nếu như việc này xử lý không tốt, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
“Không thành vấn đề, chúng ta đi ngay bây giờ.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna nhìn hắn, hé miệng cười.
Vài phút sau, Cố Thanh Sơn đi cùng với Anna đến gặp Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy.
Kiến trúc của Trung tâm Hội nghị Quốc tế Liên Bang được thiết kế theo hình bầu dục, phần giữa lộ thiên, ở đó trồng một vài cây cổ thụ có tán rộng che cả bầu trời và một bãi cỏ.
Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy không ở khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do, ngược lại dựng lều ở đây. Theo như ông ta nói, thì hai chữ “Tự do” này không được tốt lắm, thậm chí còn khiến người ta chán ghét.
Tự do, có nghĩa là đất nước này không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Quần chúng giống như là đàn dê vậy, vốn không biết bản thân phải đi đâu. Nếu như để mỗi một con dê đều được tự do, để nó tự quyết định nên đi đâu, vậy cả đàn dê nhất định sẽ bị phân tán.
Còn hoàng thất của Đế quốc, là du mục chăn dê. Du mục chỉ dẫn đàn dê tiến về phía trước, bảo vệ bọn chúng không chịu bất kỳ sự đe dọa nào, bình yên sinh sôi nảy nở.
Cho nên hai từ “Tự do” này tuy có một lớp áo khoác cực kỳ lộng lẫy, nhưng thực ra bên trong lại bao hàm ý nghĩa cực kỳ ác độc và nguy hiểm.
Do đó, Hoàng đế bệ hạ tuyệt đối không vào khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do ở.
Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy dẫn theo một ngàn tùy tùng, dựng một lều trại khổng lồ ở ngay bãi cỏ lộ thiên của Trung tâm Hội nghị.
Lúc Cố Thanh Sơn và Anna đến, ở đây đang tổ chức một buổi vũ hội.
Âm nhạc rộn rã phát ra liên tục, bài này nối tiếp bài kia, không hề có thời gian nghỉ giữa mỗi bài.
Ở giữa lều trại to lớn ấy, có người thì biểu diễn phun lửa, có người lại biểu diễn xiếc thú, tám mươi cô vũ nữ đang nhảy múa theo điệu nhạc, mười sáu nhạc sư biểu diễn các loại nhạc cụ khác nhau ngồi vây quanh bọn họ, cố gắng bày ra mọi khả năng của mình.
“Tránh ra, để tôi.” Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm tiến lên, đang chuẩn bị ra tay thì đột ngột dừng lại, bởi phía bên kia của cánh cửa bỗng truyền ra một vài tiếng động.
Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra. Tổng thống ung dung bước ra ngoài, từ trên xuống dưới không có bất kỳ một vết thương nào.
“Ngài Tổng thống.” Mấy vệ sĩ đồng loạt giơ tay lên chào ông, còn nhân viên y tế thì lập tức xông lên.
“Tôi không sao, mau chóng đi bắt người đi.” Tổng thống xua tay, nói. Cánh cửa sau lưng ông bị đóng lại.
Nhân viên y tế không nhượng bộ một chút nào, lấy những dụng cụ máy móc nhỏ nhắm chuẩn vào Tổng thống, bắt đầu thu thập số liệu.
Vài giây sau...
“Ngài Tổng thống không bị thương.” Nhân viên y tế tuyên bố.
May mà không sao! Bấy giờ, tất cả mọi người mới bình tâm lại.
Cố Thanh Sơn cất viên đan dược trị thương vào lại trong túi trữ vật, cũng thở phào một hơi. Vị Tổng thống này là một trong số ít người mà Cố Thanh Sơn kính trọng, hắn thật sự không muốn đối phương xảy ra chuyện gì.
“Thưa ngài, có cần chúng tôi vào trong đó xử lý không?” Một vệ sĩ hỏi.
“Chỉ là một tấm cửa sổ bị vỡ thôi. Bây giờ tôi đang xử lý một vài việc quan trọng ở trong đó, các cậu không tiện vào. Vả lại, tôi cũng không xảy ra chuyện gì, lát nữa các cậu đến kiểm tra sau cũng được.”
Sắc mặt Tổng thống lạnh lùng, giọng điệu buốt giá: “Trong một buổi hội nghị quốc tế như vậy mà lại dám ám sát, các cậu nhất định phải bắt được thích khách này.”
“Vâng, thưa ngài.” Mấy vệ sĩ nói.
Sau đó, có thêm vài vệ sĩ nữa chạy đến, khi thấy Tổng thống không sao đều thở phào nhẹ nhõm. Lập tức có một vệ sĩ cấp cao đứng ra chỉ huy, để một vài người ở lại bảo vệ tại hiện trường, còn những người khác thì đi canh gác tại các con đường quan trọng.
Tổng thống nhìn Cố Thanh Sơn, ôn hòa nói: “Thanh Sơn, xin lỗi đã khiến cậu lo lắng.”
“Ngài không sao là tốt rồi.” Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, quét qua người đối phương.
Không có bất kỳ vết thương nào, cơ thể hoàn toàn bình thường.
Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
“Xảy ra chuyện như thế này, hội nghị chính thức e là phải tạm ngưng lại…” Tổng thống trầm tư. Ông ấy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Hay chúng ta âm thầm họp bàn không chính thức một lần đi, chỉ có cậu, tôi, Hoàng đế Phục Hy và đại biểu của Thánh quốc.”
“Tôi thì không thành vấn đề, nghe theo sự sắp xếp của ngài.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Rất tốt, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ thông báo cho cậu sau.” Tổng thống nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, xoay người rời khỏi.
Đợi đến khi hắn đã khuất dạng, Tổng thống mới quay sang tự mình sắp xếp điều động các vệ sĩ, khiến bọn họ khá là kinh ngạc. Bình thường, ông không bao giờ hỏi về vấn đề an toàn, thế mà hôm nay lại tự mình sắp xếp bố trí.
Nhưng mà nghĩ lại, đây là cuộc họp hội nghị mang tính quốc tế được tổ chức ngay trên sân nhà mình, kết quả giữa ban ngày ban mặt mà ngài Tổng thống lại bị ám sát. Lúc này Tổng thống chắc chắn là rất giận dữ, có hành động này là chuyện hết sức hợp tình hợp lí.
Những vệ sĩ phụ trách đương nhiên không ai ngu xuẩn xông thẳng vào họng súng, nên họ đều nghiêm túc nghe theo sự sắp xếp của Tổng thống, bắt đầu đi giải quyết từng việc một.
Đến khi trước cửa chỉ còn lại vài nhân viên vệ sĩ, Tổng thống mới quay về phòng mình.
Cánh cửa được đóng lại thật chặt, ngăn cách thế giới bên trong với bên ngoài.
- ---------
Bên kia, Cố Thanh Sơn tìm được Trương Anh Hào, cả hai cùng đi về.
“Tổng thống thế nào rồi?” Trương Anh Hào hỏi.
“Không có việc gì.”
Nghe vậy, Trương Anh Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Lúc nãy cậu thi triển Thiên Tuyển kỹ đấy hả?”
“Ý anh là cái nào?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Chính là sau khi cậu xông ra ngoài, cả cơ thể bay thẳng lên trên.” Trương Anh Hào nói.
“Đó vẫn chưa tính là bay, miễn cưỡng có thể xem như là kỹ xảo để di chuyển trên không thôi.”
“Cái đó mà là kỹ xảo? Cậu tưởng tôi là con nít ba tuổi đấy hả?”
“Đúng thật là kỹ xảo mà. Anh muốn học không? Tôi có thể dạy anh.”
“Đương nhiên là muốn học rồi! Là bay đó, ai chả muốn học!”
“Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian anh mới có thể làm được đến bước này.”
“Mặc kệ là bao lâu, chỉ cần cuối cùng có thể bay được, tôi nhất định sẽ luyện!” Trương Anh Hào kích động nói.
“Ừm, may mà có những lời này của anh nhắc nhở. Chiêu thức này cũng có thể dùng để quảng cáo cho Người Bảo Vệ Tinh Cầu.”
Lúc hai người họ trở về phòng họp nhỏ, Anna lập tức chạy đến đón, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ám sát Tổng thống, nhưng mà đã thất bại rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Cứ đợi xem, Tổng thống nói còn có chuyện tìm tôi, sau khi xong rồi chúng ta sẽ đi.”
“Được.”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Anna, Cố Thanh Sơn bèn hỏi: “Cô làm sao thế? Có gì muốn nói thì nói đi.”
“Trước khi chúng ta đi, anh có thể cùng tôi đi gặp Hoàng đế và Hoàng hậu Phục Hy không?” Anna ngập ngừng hỏi.
Cố Thanh Sơn giật mình. Anna vừa mới núp nhờ Đế quốc Phục Hy, Đế quốc còn vì thế đã đưa ra thông báo ngoại giao chính thức, kết quả chỉ trong nháy mắt, cô ấy đột nhiên tự động rời khỏi, đây không khác gì tát vào mặt Hoàng đế Phục Hy cả.
Nếu như việc này xử lý không tốt, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
“Không thành vấn đề, chúng ta đi ngay bây giờ.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna nhìn hắn, hé miệng cười.
Vài phút sau, Cố Thanh Sơn đi cùng với Anna đến gặp Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy.
Kiến trúc của Trung tâm Hội nghị Quốc tế Liên Bang được thiết kế theo hình bầu dục, phần giữa lộ thiên, ở đó trồng một vài cây cổ thụ có tán rộng che cả bầu trời và một bãi cỏ.
Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy không ở khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do, ngược lại dựng lều ở đây. Theo như ông ta nói, thì hai chữ “Tự do” này không được tốt lắm, thậm chí còn khiến người ta chán ghét.
Tự do, có nghĩa là đất nước này không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Quần chúng giống như là đàn dê vậy, vốn không biết bản thân phải đi đâu. Nếu như để mỗi một con dê đều được tự do, để nó tự quyết định nên đi đâu, vậy cả đàn dê nhất định sẽ bị phân tán.
Còn hoàng thất của Đế quốc, là du mục chăn dê. Du mục chỉ dẫn đàn dê tiến về phía trước, bảo vệ bọn chúng không chịu bất kỳ sự đe dọa nào, bình yên sinh sôi nảy nở.
Cho nên hai từ “Tự do” này tuy có một lớp áo khoác cực kỳ lộng lẫy, nhưng thực ra bên trong lại bao hàm ý nghĩa cực kỳ ác độc và nguy hiểm.
Do đó, Hoàng đế bệ hạ tuyệt đối không vào khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do ở.
Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy dẫn theo một ngàn tùy tùng, dựng một lều trại khổng lồ ở ngay bãi cỏ lộ thiên của Trung tâm Hội nghị.
Lúc Cố Thanh Sơn và Anna đến, ở đây đang tổ chức một buổi vũ hội.
Âm nhạc rộn rã phát ra liên tục, bài này nối tiếp bài kia, không hề có thời gian nghỉ giữa mỗi bài.
Ở giữa lều trại to lớn ấy, có người thì biểu diễn phun lửa, có người lại biểu diễn xiếc thú, tám mươi cô vũ nữ đang nhảy múa theo điệu nhạc, mười sáu nhạc sư biểu diễn các loại nhạc cụ khác nhau ngồi vây quanh bọn họ, cố gắng bày ra mọi khả năng của mình.
Bình luận facebook