Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413
Không còn bận tâm khác, Tổng thống liền hỏi luôn: "Cố Thanh Sơn và hoàng đế Phục Hi chiến đấu ở đâu? ""
Hoàng đế Phục Hi là cường giả ngũ hành cấp năm vô cùng mạnh mẽ, hầu như từ trước tới giờ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nếu để hoàng đế Phục Hi động tay chân ở chỗ người dân đông đúc, rất khó có thể tưởng tượng được sự thương vong.
Nữ Thần Công Chính nói: [Suy xét tới việc đang xảy ra đảo chính, hoàng đế Phục Hi sẽ không dễ dàng rời bỏ thủ đô, cho nên sau khi ngài Cố Thanh Sơn và tôi cân nhắc, đã chọn lựa chiến trường phù hơp.]
"Là ở đâu? ""
[Hai người họ bay khoảng 4 phút 59 giây, tốc độ sánh ngang với tàu bay siêu tốc, trước mắt đã ở vùng ngoại thành thủ đô.
Tổng thống trầm giọng nói: "Để tôi xem chút! ""
Ánh sáng xuất hiện.
Một ngọn núi đồ sộ, nằm bên cạnh con sông lớn.
May mà nơi xuất hiện ngọn núi là nơi này, gần đấy là sông lớn, vừa khéo lúc trước có một chiến hạm Tinh Không rất lớn rơi xuống sông vỡ nát.
Mức độ ảnh hưởng trên mặt đất cũng khá nặng, những kiến trúc nhỏ thấp xung quanh bị kéo ào ạt lên không rồi từ từ rơi xuống, chen chúc cùng nhau.
Mỗi lần xây dựng công trình dùng vật liệu mềm, những thiết kế bên trong dược xây cố định các đồ dùng trong nhà.
Điều này là thứ cơ bản nhất để đảm bảo an toàn tính mạng con người.
Những kiến trúc bị kéo lên cao, dù khoảng cách với mặt đất rất xa, nhưng ngay lúc đó đã bắt đầu chấn động, khẽ cắm sâu vào đất.
Vật liệu đặc biệt dưới kiến trúc, đã đâm mạnh mẽ thật sâu vào lòng đất.
Kiến trúc dưới mặt đấy cắm xuống một phần ba thì có rất nhiều cánh tay robot xuất hiện, xử lý tình huống mất cân bằng của kiến trúc từ trên không, khống chế sự thân bằng.
Tổng thống thở phào một cái rồi lẩm bẩm nói: "Chọn chỗ này không tệ. ""
Ông tiếp tục nói: "Hãy nói cho tôi biết, lực lượng quân sự của chúng ta hiện nay được sắp xếp thế nào rồi? ""
[Thưa ngài, quân lính các khu vực quân sự cũng không được nhận tình báo quân sự hoàn chỉnh.]
"Vậy cô lập tức thông báo tình báo chi tiết đến các chỉ huy chiến khu và quân lính. "" Tông thống nói.
[Vâng, thưa ngài.]
"Nữ Thần Công Chính, kể từ bây giờ nếu chuẩn bị chiến tranh lần nữa, chúng ta có phần thắng không? ""
[Sau khi tôi suy đoán, chiến tranh kéo dài liên tục năm năm, phần thắng của chúng ta là 49,291%.]
"Là phủ quyết khả năng hòa bình ư? ""
[Điều kiện quyết định hòa bình có hai điểm, đầu tiên quyết định bởi cuộc chiến giữa ngài Cố Thanh Sơn và Hoàng đế Phục Hi, điểm thứ hai, ngài phải dẫn dắt Liên Bang chống lại cuộc xâm lược của Đế quốc Phục Hi.]
Trên màn hình.
Cố Thanh Sơn và hoàng đế đế quốc lơ lửng giữa không trung, giằng co với nhau.
Tổng thống nhìn cảnh này rồi vui mừng nói: "Thật sự không ngờ tới. ""
Nữ Thần Công Chính tò mò hỏi: [Ngài Cố Thanh Sơn rời khỏi phủ Tổng thống là để tạo cơ hội cho ngài tiến vào lô- cốt ư?]
"Đúng vậy. ""
Tổng thống nhớ lại rồi nói: "Lần trước tôi gặp cậu ấy, là lúc trên trời rơi mưa lạnh, chúng tôi đã cùng thảo luận về chuyện thuốc biến đổi gien, cậu ấy tỏ vẻ ủng hộ tôi. ""
"Lần gặp mặt đó, tôi đã pha cho câu ấy một ấm trà, lúc đó chỉ có tôi và cậu ấy ở đây. ""
Tổng thống nở nụ cười: "Vừa rồi tôi cũng làm như thế, cười nói như vậy, một động tác cũng không thiếu, nhưng câu cuối cùng mà tôi nói mới là lời nhắc nhở với cậu ấy. ""
[Ngài đã nhắc nhỏ cậu ấy điều gì?]
"Cô cho cậu ấy quyền hạn cao nhất Liên Bang, tôi và cậu ấy, hai người cùng chia sẻ quyền hạn tối cao của Liên Bang, chuyện này tôi đã từng thảo luận với cậu ấy, cho nên tôi đã dùng bình trà để ra hiệu với cậu ấy. ""
"Cậu ấy có thể sẽ nghi ngờ một chút, ngay lúc ấy thì cũng chưa tin ngay, nhưng cậu ấy lập tức bắt đầu quan sát Tổng thống kia, sau đó phát hiện ra chỗ không phù hợp của hắn ta, nên mới quyết đinh đưa đối phương đi. ""
"Vì vậy, tôi mới có được cơ hội tiến vào chỗ này. ""
[Hai người các ngài đều rất tuyệt.] Nữ Thần Công Chính nói.
Bàn điều khiển được nâng lên, một cái hộp nặng khẽ trồi lên.
Cái hộp tự động mở ra.
Nữ Thần Công Chính sửa lại xưng hô: [Ngài tổng chỉ huy quân đôi đáng kính, mời ngài hạ lệnh.]
Tổng thống nhìn nền tảng chỉ huy tác chiến chính giữa cái hộp đang di chuyển, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ông giơ tay gõ một hàng chữ, khẽ ấn xuống phím xác nhận.
"Tôi hạ lệnh, toàn thể quân đôi di chuyển, chuẩn bị nghênh chiến! ""
[Tuân lệnh!] Nữ Thần Công Chính nói.
Mưa lạnh vẫn còn đang rơi.
Trên bầu trời, Cố Thanh Sơn giơ tay ra giữa không trung, lấy thanh kiếm ra.
Hắn đánh giá hoàng đế Phục Hi đối diện.
Chức nghiệp giả tầng năm, sức mạnh chỉ kém tu sĩ cảnh giới Phong Thánh một chút.
Nhưng chức nghiệp giả không hiểu tu hành, không biết cách tận dụng linh khí trời đất, kỹ năng chiến đấu cũng thấp hơn tu sĩ rất nhiều.
Cho nên khi Cố Thanh Sơn đối mặt với hoàng đế Phục Hi, cũng không cảm thấy sợ hãi.
"Sinh mệnh của cậu đã đến hồi kết rồi. "" Hoàng đế Phục Hi nói.
Ông ta nắm hai tay lại, từ ngọn núi dưới chân có vô số bùn đất cát đá liên tục bay lên, tụ thành một quả cầu đá giữa không trung.
Cầu đá ngày càng nhiều, giống như muốn che kín cả bầu trời phía sau Hoàng đế.
Sắc vàng lộ ra bên ngoài, cầu đá lúc sáng lúc tối, đây là biểu hiện của sức mạnh ngũ hành hệ Thổ.
"Bệ hạ, sao ngài không suy nghĩ kỹ lại đi, sống chết không phải là chuyện nhỏ. "" Cố Thanh Sơn nói.
Khóe miệng Hoàng đế Phục Hi nở một nụ cười châm chọc.
Ông ta vươn một ngón tay, chỉ vào Cố Thanh Sơn.
Hơn mười quả cầu đá xé gió bay đến.
Ngay sau đó, lại hơn mười quả nữa.
Những quả cầu đá lao về phía Cố Thanh Sơn hết đợt này đến đợt khác.
Ngũ hành hệ thổ, Tinh Tú Truy Kích!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, hướng mũi kiếm xuống dưới.
Hắn không hề động đậy, cũng không nhúc nhích, chỉ đưa tay bấm quyết.
Một luồng sáng rơi từ trên trời xuống.
Giống như có một dòng nước chảy xiết, nó xuyên thủng từng tầng mưa đá, lướt qua không trung tạo thành một vệt sáng.
Vù vù!
Âm thanh của kiếm phát ra như tiếng gõ chiêng đồng!
Luồng sáng nghiền nát quả cầu đá màu vàng đất, bùng nổ ầm ầm bên trong biển sao.
Bóng kiếm đen tuyền như đóa hoa nở rộ giữa không trung, khiến trời cao lay động.
Rầm rầm rầm!
Bóng kiếm vừa hiện, biển sao lưu lạc!
Toàn bộ cầu đá đang bay hóa thành đất đá, tản ra lả tả, lại bị mưa đá tầm tã bao lấy, nhanh chóng rơi xuống đất.
Hoàng đế Phục Hi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến đổi.
Mỗi một viên cầu đá rơi xuống mặt đất đều có thể tạo ra những địa chấn loại nhỏ.
Cố Thanh Sơn đứng im bất động, đã thế lại phá bỏ được công kích nhắm vào mình.
"Đây là chiêu thức gì? "" Hoàng đế Phục Hi không nhịn được hỏi.
"Phi Kiếm. "" Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Giống như phản ứng lại lời hắn nói, kiếm Triều Âm bỗng xuất hiện trong không trung, phát ra những tiếng vù vù cao vút.
Một giây sau, nó lại biến mất khỏi mưa gió, xoay quanh hoàng đế Phục Hi vài vòng.
Nó đang tìm kiếm cơ hội tấn công.
Trải qua vô số năm tháng, cuối cùng kiếm viễn cổ cũng bộc lộ năng lực của mình.
Hoàng đế Phục Hi gầm lên môt tiếng giận dữ, vung quyền đánh vào không trung.
Không trung bị một quyền xé nát, vết nứt trong không gian tối tụ thành một đám, bất ngờ phát nổ.
Hoàng đế Phục Hi là cường giả ngũ hành cấp năm vô cùng mạnh mẽ, hầu như từ trước tới giờ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nếu để hoàng đế Phục Hi động tay chân ở chỗ người dân đông đúc, rất khó có thể tưởng tượng được sự thương vong.
Nữ Thần Công Chính nói: [Suy xét tới việc đang xảy ra đảo chính, hoàng đế Phục Hi sẽ không dễ dàng rời bỏ thủ đô, cho nên sau khi ngài Cố Thanh Sơn và tôi cân nhắc, đã chọn lựa chiến trường phù hơp.]
"Là ở đâu? ""
[Hai người họ bay khoảng 4 phút 59 giây, tốc độ sánh ngang với tàu bay siêu tốc, trước mắt đã ở vùng ngoại thành thủ đô.
Tổng thống trầm giọng nói: "Để tôi xem chút! ""
Ánh sáng xuất hiện.
Một ngọn núi đồ sộ, nằm bên cạnh con sông lớn.
May mà nơi xuất hiện ngọn núi là nơi này, gần đấy là sông lớn, vừa khéo lúc trước có một chiến hạm Tinh Không rất lớn rơi xuống sông vỡ nát.
Mức độ ảnh hưởng trên mặt đất cũng khá nặng, những kiến trúc nhỏ thấp xung quanh bị kéo ào ạt lên không rồi từ từ rơi xuống, chen chúc cùng nhau.
Mỗi lần xây dựng công trình dùng vật liệu mềm, những thiết kế bên trong dược xây cố định các đồ dùng trong nhà.
Điều này là thứ cơ bản nhất để đảm bảo an toàn tính mạng con người.
Những kiến trúc bị kéo lên cao, dù khoảng cách với mặt đất rất xa, nhưng ngay lúc đó đã bắt đầu chấn động, khẽ cắm sâu vào đất.
Vật liệu đặc biệt dưới kiến trúc, đã đâm mạnh mẽ thật sâu vào lòng đất.
Kiến trúc dưới mặt đấy cắm xuống một phần ba thì có rất nhiều cánh tay robot xuất hiện, xử lý tình huống mất cân bằng của kiến trúc từ trên không, khống chế sự thân bằng.
Tổng thống thở phào một cái rồi lẩm bẩm nói: "Chọn chỗ này không tệ. ""
Ông tiếp tục nói: "Hãy nói cho tôi biết, lực lượng quân sự của chúng ta hiện nay được sắp xếp thế nào rồi? ""
[Thưa ngài, quân lính các khu vực quân sự cũng không được nhận tình báo quân sự hoàn chỉnh.]
"Vậy cô lập tức thông báo tình báo chi tiết đến các chỉ huy chiến khu và quân lính. "" Tông thống nói.
[Vâng, thưa ngài.]
"Nữ Thần Công Chính, kể từ bây giờ nếu chuẩn bị chiến tranh lần nữa, chúng ta có phần thắng không? ""
[Sau khi tôi suy đoán, chiến tranh kéo dài liên tục năm năm, phần thắng của chúng ta là 49,291%.]
"Là phủ quyết khả năng hòa bình ư? ""
[Điều kiện quyết định hòa bình có hai điểm, đầu tiên quyết định bởi cuộc chiến giữa ngài Cố Thanh Sơn và Hoàng đế Phục Hi, điểm thứ hai, ngài phải dẫn dắt Liên Bang chống lại cuộc xâm lược của Đế quốc Phục Hi.]
Trên màn hình.
Cố Thanh Sơn và hoàng đế đế quốc lơ lửng giữa không trung, giằng co với nhau.
Tổng thống nhìn cảnh này rồi vui mừng nói: "Thật sự không ngờ tới. ""
Nữ Thần Công Chính tò mò hỏi: [Ngài Cố Thanh Sơn rời khỏi phủ Tổng thống là để tạo cơ hội cho ngài tiến vào lô- cốt ư?]
"Đúng vậy. ""
Tổng thống nhớ lại rồi nói: "Lần trước tôi gặp cậu ấy, là lúc trên trời rơi mưa lạnh, chúng tôi đã cùng thảo luận về chuyện thuốc biến đổi gien, cậu ấy tỏ vẻ ủng hộ tôi. ""
"Lần gặp mặt đó, tôi đã pha cho câu ấy một ấm trà, lúc đó chỉ có tôi và cậu ấy ở đây. ""
Tổng thống nở nụ cười: "Vừa rồi tôi cũng làm như thế, cười nói như vậy, một động tác cũng không thiếu, nhưng câu cuối cùng mà tôi nói mới là lời nhắc nhở với cậu ấy. ""
[Ngài đã nhắc nhỏ cậu ấy điều gì?]
"Cô cho cậu ấy quyền hạn cao nhất Liên Bang, tôi và cậu ấy, hai người cùng chia sẻ quyền hạn tối cao của Liên Bang, chuyện này tôi đã từng thảo luận với cậu ấy, cho nên tôi đã dùng bình trà để ra hiệu với cậu ấy. ""
"Cậu ấy có thể sẽ nghi ngờ một chút, ngay lúc ấy thì cũng chưa tin ngay, nhưng cậu ấy lập tức bắt đầu quan sát Tổng thống kia, sau đó phát hiện ra chỗ không phù hợp của hắn ta, nên mới quyết đinh đưa đối phương đi. ""
"Vì vậy, tôi mới có được cơ hội tiến vào chỗ này. ""
[Hai người các ngài đều rất tuyệt.] Nữ Thần Công Chính nói.
Bàn điều khiển được nâng lên, một cái hộp nặng khẽ trồi lên.
Cái hộp tự động mở ra.
Nữ Thần Công Chính sửa lại xưng hô: [Ngài tổng chỉ huy quân đôi đáng kính, mời ngài hạ lệnh.]
Tổng thống nhìn nền tảng chỉ huy tác chiến chính giữa cái hộp đang di chuyển, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ông giơ tay gõ một hàng chữ, khẽ ấn xuống phím xác nhận.
"Tôi hạ lệnh, toàn thể quân đôi di chuyển, chuẩn bị nghênh chiến! ""
[Tuân lệnh!] Nữ Thần Công Chính nói.
Mưa lạnh vẫn còn đang rơi.
Trên bầu trời, Cố Thanh Sơn giơ tay ra giữa không trung, lấy thanh kiếm ra.
Hắn đánh giá hoàng đế Phục Hi đối diện.
Chức nghiệp giả tầng năm, sức mạnh chỉ kém tu sĩ cảnh giới Phong Thánh một chút.
Nhưng chức nghiệp giả không hiểu tu hành, không biết cách tận dụng linh khí trời đất, kỹ năng chiến đấu cũng thấp hơn tu sĩ rất nhiều.
Cho nên khi Cố Thanh Sơn đối mặt với hoàng đế Phục Hi, cũng không cảm thấy sợ hãi.
"Sinh mệnh của cậu đã đến hồi kết rồi. "" Hoàng đế Phục Hi nói.
Ông ta nắm hai tay lại, từ ngọn núi dưới chân có vô số bùn đất cát đá liên tục bay lên, tụ thành một quả cầu đá giữa không trung.
Cầu đá ngày càng nhiều, giống như muốn che kín cả bầu trời phía sau Hoàng đế.
Sắc vàng lộ ra bên ngoài, cầu đá lúc sáng lúc tối, đây là biểu hiện của sức mạnh ngũ hành hệ Thổ.
"Bệ hạ, sao ngài không suy nghĩ kỹ lại đi, sống chết không phải là chuyện nhỏ. "" Cố Thanh Sơn nói.
Khóe miệng Hoàng đế Phục Hi nở một nụ cười châm chọc.
Ông ta vươn một ngón tay, chỉ vào Cố Thanh Sơn.
Hơn mười quả cầu đá xé gió bay đến.
Ngay sau đó, lại hơn mười quả nữa.
Những quả cầu đá lao về phía Cố Thanh Sơn hết đợt này đến đợt khác.
Ngũ hành hệ thổ, Tinh Tú Truy Kích!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, hướng mũi kiếm xuống dưới.
Hắn không hề động đậy, cũng không nhúc nhích, chỉ đưa tay bấm quyết.
Một luồng sáng rơi từ trên trời xuống.
Giống như có một dòng nước chảy xiết, nó xuyên thủng từng tầng mưa đá, lướt qua không trung tạo thành một vệt sáng.
Vù vù!
Âm thanh của kiếm phát ra như tiếng gõ chiêng đồng!
Luồng sáng nghiền nát quả cầu đá màu vàng đất, bùng nổ ầm ầm bên trong biển sao.
Bóng kiếm đen tuyền như đóa hoa nở rộ giữa không trung, khiến trời cao lay động.
Rầm rầm rầm!
Bóng kiếm vừa hiện, biển sao lưu lạc!
Toàn bộ cầu đá đang bay hóa thành đất đá, tản ra lả tả, lại bị mưa đá tầm tã bao lấy, nhanh chóng rơi xuống đất.
Hoàng đế Phục Hi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến đổi.
Mỗi một viên cầu đá rơi xuống mặt đất đều có thể tạo ra những địa chấn loại nhỏ.
Cố Thanh Sơn đứng im bất động, đã thế lại phá bỏ được công kích nhắm vào mình.
"Đây là chiêu thức gì? "" Hoàng đế Phục Hi không nhịn được hỏi.
"Phi Kiếm. "" Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Giống như phản ứng lại lời hắn nói, kiếm Triều Âm bỗng xuất hiện trong không trung, phát ra những tiếng vù vù cao vút.
Một giây sau, nó lại biến mất khỏi mưa gió, xoay quanh hoàng đế Phục Hi vài vòng.
Nó đang tìm kiếm cơ hội tấn công.
Trải qua vô số năm tháng, cuối cùng kiếm viễn cổ cũng bộc lộ năng lực của mình.
Hoàng đế Phục Hi gầm lên môt tiếng giận dữ, vung quyền đánh vào không trung.
Không trung bị một quyền xé nát, vết nứt trong không gian tối tụ thành một đám, bất ngờ phát nổ.
Bình luận facebook