• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (1 Viewer)

  • Chap-108

CHƯƠNG 108: NẤM BÀO NGƯ KHÔNG THỂ DIỄN TẢ




CHƯƠNG 108: NẤM BÀO NGƯ KHÔNG THỂ DIỄN TẢ

"Không chịu được phải ra rồi." Giọng nói có chút khàn khàn của người đàn ông chậm rãi từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Đan Diễn Vy nắm lấy cái chăn, gật đầu giống như giã tỏi, nghĩ lại liền liên tục lắc đầu. Nếu không phải trên mặt sưng phù che giấu đi nhiệt độ trên mặt cô tăng lên, cô chắc chắn không còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Cô tự nhiên ở trong chăn nhìn bộ phận quan trọng nào đó khỏe mạnh, trưởng thành của người đàn ông chống lên thành cái lều lớn trong nháy mắt.

Nhớ lại độ cao và hình dạng kia, toàn thân Đan Diễn Vy đều thấy không ổn.

Nấm bào ngư? Thật đáng sợ.

"A, Lục Trình Thiên anh làm gì vậy?"

"Em thử nói xem." Lục Trình Thiên trực tiếp vớt người ra. Đốt lửa xong bỏ chạy à? Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy.

"Em sai, em sai còn không được sao? Anh xem chân của em còn đang đau, mặt sưng phù cũng rất khó coi." Đan Diễn Vy vì trốn tránh trách nhiệm, không tiếc bắt đầu cố tình hạ thấp mình.

Chỉ là Lục Trình Thiên cũng mất hứng, ánh mắt trái lại càng lúc càng thâm trầm, bàn tay lớn giữ chặt cô vào trong ngực, đôi môi mỏng tìm được rất chính xác cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải.

Vào giờ phút này tất cả âm thanh đều biến mất.

Chỉ còn lại có hai bên không ngừng nóng lên.

Đan Diễn Vy cảm giác toàn thân đều mềm nhũn, bàn tay nhỏ bé cũng vô thức bám lấy trên vai của anh.

Chờ Lục Trình Thiên kết thúc nụ hôn nóng bỏng lại triền miên này, Đan Diễn Vy vẫn chìm đắm ở trong đó.

"Thế nào, em vẫn muốn tiếp tục sao?" Giọng nói của người đàn ông có phần hơi khàn khàn lại dễ nghe lạ thường.

Đan Diễn Vy nắm chặt nắm tay nhỏ, đấm vài cái vào người đàn ông, rước lấy những tiếng cười. Đan Diễn Vy càng không còn mặt mũi nào gặp người nên dứt khoát nhắm hai mắt lại và bắt đầu giả chết.

Lục Trình Thiên biết da mặt cô mỏng, khóe miệng nâng cao không nói lời gì kích thích cô nữa.

Trong ngày hôm nay Đan Diễn Vy đã gặp phải rất nhiều chuyện, cô vừa nhắm mắt, nghiêng đầu một cái đã ngủ thiếp đi.

Hình ảnh vốn cùng hài hòa lại bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.

Lục Trình Thiên cầm lấy điện thoại di động của mình liếc nhìn, rón rén xuống giường và đi ra khỏi phòng ngủ, tiện thể nhẹ nhàng đóng cửa lại, một mình đi đến chỗ ban công.

"Chuyện gì?"

Người bên kia điện thoại không ngờ sẽ là một giọng nói khàn khàn như vậy, rõ ràng choáng váng trong vài giây, sau đó trong đầu dường như liên tưởng đến hình ảnh 18+ nào đó, giọng điệu rất đáng khinh hỏi: “Ôi, lúc này mới mấy giờ đã bắt đầu hăng hái chiến đấu rồi sao."

Lục Trình Thiên không nhanh không chậm phản kích: “Thế nào? Anh đang nói mình đã không được rồi à?"

Đúng là trời sắp đổ mưa đao, núi băng mười nghìn năm tự nhiên cũng biết nói đùa, xem ra người đẹp kia chắc chắn không tầm thường rồi: “Lão hồ ly, anh nói thật sự làm tổn thương trái tim của tôi đấy. Chỉ có điều khả năng kéo dài của anh cũng không được tốt lắm đâu."

Anh ta nhớ vừa rồi gửi WB qua còn chưa tới nửa giờ.

"Không có chuyện gì thì cúp đây." Lục Trình Thiên có thể đùa một lần đã không tệ rồi, còn mong anh tiếp tục tranh cãi là không thể nào.

Người đàn ông trong điện thoại nghe được Lục Trình Thiên nói vậy, lập tức nghiêm giọng nói: “Tôi không phải đang muốn hỏi anh về lão K sao? Người của Lục Nhĩ đã vào thành phố Cần An, bản thân các anh phải cẩn thận một chút."

Đôi mắt tối tăm của Lục Trình Thiên lóe sáng, thản nhiên trả lời: “Biết rồi."

"Đúng rồi, tôi nói cho anh biết một tin tức tốt, cuối tuần sau tôi cũng sẽ tới gặp các anh, có vui hay không, có hài lòng không, có kích..." Anh ta còn chưa nói xong chữ “động”, đầu điện thoại bên kia đã dứt khoát cúp máy.

Người đàn ông có phần buồn bã nhìn điện thoại, than thở một tiếng: “Ôi, người đàn ông này đúng là động vật không có chút tính người nào."

Bên cạnh có người nhìn thấy vậy nói với vẻ hả hê: “Nhóc mũ đỏ, cuối cùng cậu cũng thừa nhận sự thật mình không phải là đàn ông rồi."

"Đi đi, ai không phải đàn ông chứ? Đàn ông văn có thể cầm bút kiện Lolita, võ có thể ở trên giường ổn định vợ người, tiến có thể dùng thân đè bé trai, lùi có thể nâng mông tiếp các gay, phi phi phi nói sai rồi."

Mũ đỏ nhỏ phát hiện mình hơi quá nên ho khan vài tiếng tiếp tục cứu vãn mặt mũi vốn tràn ngập nguy cơ: “Nói chung tôi mới là đàn ông chân chính, làm gì giống như anh và lão hồ ly, dối trá, đạo đức giả."

Người đàn ông kia cũng không tức giận, cười híp mắt lắc cái điện thoại trên tay nói: “Yên tâm, tôi đã ghi âm giúp cậu, sau này sẽ gửi cho hồ ly."

"Đồ tể anh bẫy tôi, đừng đi nhanh trở lại cho tôi." Mũ đỏ nhỏ nghĩ đến lời của mình sẽ truyền tới trong tai lão hồ ly, chợt cảm thấy được cuộc đời này vô vọng, vội vàng đuổi theo về phía bóng lưng vừa biến mất.

Lục Trình Thiên cúp máy và quay trở lại phòng ngủ. Anh vừa nằm xuống, người phụ nữ bên cạnh đã tự động lật người đến sát trong lòng anh, hình như gối lên cánh tay anh có chút không thoải mái còn lầu bầu một câu.

"Ghét, cơ cứng hòn đá vậy."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Trình Thiên vô thức dịu xuống, giơ tay đổi một tư thế cho cô thoải mái hơn, quả nhiên chân mày của cô gái vốn nhăn lại đã giãn ra.

Đan Diễn Vy ngủ say suốt một đêm. Cô cho rằng mình sẽ gặp ác mộng, không ngờ ngủ thẳng cho đến sáng.

Khi cô mở mắt nhìn về phía vị trí bên cạnh, nơi đã trống trải từ lâu, thậm chí không còn sót lại chút hơi ấm nào.

Trong lòng Đan Diễn Vy thất vọng còn có phiền muộn nói không ra lời. Không phải cô muốn Lục Trình Thiên đi sao? Sao người ta đi rồi, cô trái lại còn ở đây suy nghĩ linh tinh.

"Tỉnh rồi à."

Nghe được giọng đàn ông lạnh lùng quen thuộc, Đan Diễn Vy chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Bản thân cô cũng không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy, chỉ muốn xác nhận xem có phải anh thật sự không đi hay không.

"Anh… sao anh còn ở đây...." Với lại nhìn vẻ mặt anh rất tệ. Đừng hỏi vì sao cô nhìn ra được, trực giác chính là nói cho cô biết như thế.

Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng: “Em dậy rửa mặt ăn cơm."

Anh lo lắng cho cơ thể của cô, cả đêm dậy tắm nước lạnh nhiều lần.

Không biết vì sao Đan Diễn Vy hơi chột dạ gật đầu, khóe miệng không nhịn được liền cong lên.

"Ngu ngốc." Rắn độc Lục Trình Thiên lại phát huy ra tầm quan trọng của anh.

Đan Diễn Vy vung vẩy nắm đấm nhỏ về phía anh: “Lục Trình Thiên anh nói gì, ai ngu ngốc? Anh lặp lại lần nữa cho em xem nào."

Lục Trình Thiên ném cho cô một ánh mắt, để cô tự mình hiểu.

Đan Diễn Vy căm tức trừng mắt nhìn anh, vừa xuống giường mới phát hiện ra chân của mình hình như không đau như hôm qua nữa. Cô không nhịn được cúi đầu liếc nhìn, mới phát hiện ra vết thương trên người mình đã được người ta bôi thuốc lần nữa.

Ngay cả vị trí phía trước cũng không quên, cô thật sự ngủ như chết vậy sao?

Trên mặt Đan Diễn Vy nóng lên, đi vội vào phòng tắm rửa mặt, sau khi làm xong mới từ từ đi tới phòng ăn.

Bữa sáng hôm nay không có mì nhúng nước khoa trương như hôm qua, có cháo gà nấm hương, lồng sủi cảo hấp nhỏ, thậm chí còn có cua rang lúa mì, ngửi thế nào cũng giống như mùi ở chửa hàng cháo Lý Ký vậy.

Người đàn ông này sẽ không đi sớm tới xếp hàng mua chứ?

"Thế nào, không muốn ăn à?" Lục Trình Thiên nghĩ đến lần trước anh mua cháo hải sâm còn bị cô nhét vào thùng rác.

Không sai, anh chính là người thù dai, anh sẽ nhớ chuyện này cả đời.

"Không có, không có, chỉ là làm vậy có phải làm phiền anh quá không!" Đan Diễn Vy có hơi mất tự nhiên đứng lên. Hôm qua là bôi thuốc lại trấn an, sáng sớm còn cố ý đi tới Lý Ký mua cháo.

Thật sự, cô thà là Lục Trình Thiên đối xử lạnh lùng với cô một chút, anh hành động khác thường như vậy làm cho cô có thừa vừa mừng vừa lo, còn có chút sợ hãi.

"Tôi cũng chưa ăn." Lục Trình Thiên ném ra một câu giải thích không tính là giải thích.

Cho nên ý của Lục Trình Thiên là anh còn chưa ăn sáng, cô chỉ là tiện thể mà thôi, nhưng sao cô nhớ Lục Trình Thiên hình như không thích Lý Ký lắm, người thích chắc là cô.

Đan Diễn Vy có chút dè dặt ngồi xuống.

Ánh nắng sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào bóng dáng cao ráo khỏe khoắn của người đàn ông, những đường nét đẹp trai trên gương mặt càng thêm rõ ràng, sống mũi cao thẳng, dáng người càng thêm cường tráng.

Đôi mắt đen sâu thẳm giống như hai đầm nước tối tăm sâu không thấy đáy, hai cánh môi mỏng lúc không nói chuyện lạnh lùng giống như lưỡi dao.

Đan Diễn Vy không nhớ rõ mình đã đọc một đoạn văn này từ trong một quyển tạp chí nào.

Trên đó từng nói mũi của người đàn ông càng cao chứng tỏ năng lực trên phương diện nào đó lại càng lợi hại. Còn nữa, nếu như môi của người đàn ông rất mỏng đại biểu cho người đàn ông này rất vô tình cũng rất bạc tình.

Cũng không biết có phải là thật không, cô chỉ kiểm chứng được người trước. Còn về phần kiểm chứng người sau, có thể cả đời cô cũng không có cơ hội được nhìn thấy.

Một bữa sáng, Đan Diễn Vy ăn rất không yên lòng.

Lục Trình Thiên đã để đũa xuống, lau qua miệng: “Chờ lát nữa tôi phải đi tới văn phòng."

"Hả? À, vậy anh đi đi." Đan Diễn Vy ngẩn người ra rồi nói.

Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn cô nói: “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

"Biết rồi, anh nhanh đi làm việc đi, đừng làm lỡ chuyện quan trong." Đan Diễn Vy gật đầu bừa, không biết ánh mắt kia của Lục Trình Thiên có ý gì.

Cuối cùng Lục Trình Thiên vẫn không có giải thích gì, đứng dậy mặc áo khoác vào, thắt cà vạt lên và ra cửa rời đi.

Căn hộ độc thân nhỏ bé lại chỉ còn lại có một mình cô. Trước đây Đan Diễn Vy không cảm thấy căn hộ của mình quá lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng khi nhìn thấy Lục Trình Thiên rời đi, cô cảm thấy trong lòng cũng trở nên trống trải.

Đan Diễn Vy tùy tiện lùa mấy hớp cháo rồi không muốn ăn nữa, về phòng cầm điện thoại buồn chán giết thời gian. Dựa theo vết thương của cô, ít nhất còn phải xin nghỉ ba ngày, trên mặt mới có khả năng bớt sưng.

Lại vào lúc cô đang thất thần, một cuộc gọi điện thoại được gọi tới. Đan Diễn Vy kinh ngạc suýt nữa thì ném luôn cả điện thoại đi, thấy số hiện lên phía trên điện báo, cô vội vàng nhận nghe.

"Alo..."

Giọng nói hết sức lông bông của Vu Tư Tư truyền tới: “Tớ đã nạp cho cậu một khoản tiền lớn, vì sao hôm qua không nhận điện thoại của tớ."

"Tớ không biết, hôm qua tớ đi ngủ sớm." Vẻ mặt Đan Diễn Vy ngơ ngác, nếu có cuộc điện thoại chưa nhận nói, khi cô vừa cầm điện thoại phải biết chứ? Nhưng khi cô mở điện thoại ra thì không có nhắc nhở nào.

"Ái chà ~~ tớ hiểu rồi." Vu Tư Tư kéo dài âm cuối, cười tới rung cả người. Không nghe điện thoại nhưng bị người nào đó cúp chứ gì cắt đứt đi chứ.

Đan Diễn Vy hỏi dò: “Tư Tư, cậu uống nhầm thuốc à?"

"Tớ khinh, cậu mới uống nhầm thuốc." Vu Tư Tư lập tức khôi phục lại bình thường: “Tên khốn kiếp Lục Trình Thiên kia có đi trừng trị con đê tiện kia giúp cậu không?"

Đôi mắt Đan Diễn Vy tối lại, thành thật nói: “Không..."

"Má nó, uổng phí công sức của bà đây. Lục Trình Thiên có còn là người đàn ông nữa không? Người phụ nữ của mình bị đánh mà thậm chí không có chút phản ứng nào à?"

Vu Tư Tư cảm thấy có gì đó không đúng. Hôm qua cô nhìn thấy Lục Trình Thiên cũng tức giận tới mức sắp nổ tung rồi, sao đến chỗ của Vy Vy lại tắt lửa vậy?

Cô ấy dừng lại một lát mới nhỏ giọng hỏi: “Đan Diễn Vy, cậu nói thật cho tớ biết, có phải Lục Trình Thiên ở trên giường rất “mềm” hay không?"

"Tư Tư, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không?" Đây là vấn đề gì vậy. Mặt Đan Diễn Vy đỏ bừng. Trong cái đầu nhỏ không khỏi hiện lên một cây “nấm bào tư” to khỏe lắc lư.

Xong đời rồi, cô cũng bị Tư Tư làm hỏng rồi.

"Vy Vy, sao tớ nghe giọng cậu yếu thế? Không phải là nghĩ tới hình ảnh gì không thích hợp với thiếu nhi đấy chứ?"

Vu Tư Tư từ nhỏ đã là một nhóc giả dối, những loại phim sex, văn 18+ đều là trường hợp nhỏ. Nếu như Vy Vy muốn nghe, cô ấy có thể nói một đoạn 18+ suốt nửa giờ mà không hề lặp lại.

"Vy Vy, tớ thật sự nghi ngờ cậu và anh Vũ Hào có phải là anh em ruột không đấy." Đan Diễn Vy đỡ trán nói. Anh Vũ Hào có tính cách nghiêm túc như thế, làm sao có thể có một em gái hoàn toàn chệch đường ray.

"Hì hì, tớ cũng nghi ngờ có phải phần mộ tổ tiên là ông Vũ có phải đang không bốc khói không? Ai bảo tớ ưu tú như vậy, xuất sắc tới mức người đời khó tha thứ. Dù sao ở tuổi này tớ vốn không nên nhận sứ mạng quan trọng như vậy."

Vu Tư Tư không cho là nhục, ngược lại còn cho là quang vinh, nghe giọng điệu đắc ý này cũng rất gợi đòn.

Đan Diễn Vy mở miệng đá đểu cô ấy: “Tư Tư à, cậu cũng biết mình tuổi đã cao, nói nhiều như vậy, xin hỏi cậu đã trải qua thực tiễn rồi sao?"

"Tớ không muốn gọi tới để tranh cãi với cậu. Tên khốn kiếp Lục Trình Thiên kia đã nói gì với cậu." Vu Tư Tư giả vờ nghe không hiểu chuyển đề tài.

"Còn có thể nói gì nữa. Chẳng qua không phải mình đã bảo cậu đừng đi tìm anh ấy à?" Đan Diễn Vy ngồi dựa vào trên giường, giọng điệu muốn chết không muốn sống nói.

Bây giờ cô là bị Lục Trình Thiên tóm lấy, bản thân nửa trên nửa dưới không thể làm theo ý mình.

Vu Tư Tư chưa hết tức giận nói: “Hừ, tớ đúng là tức giận không chịu nổi mà."

"Tư Tư, hôm qua Du Du có hỏi vì sao tớ chưa về không?" Bây giờ Đan Diễn Vy chỉ quan tâm tới con trai của mình, đàn ông thì để cho bọn họ đi gặp quỷ đi.

Nói tới Du Du, giọng điệu Vu Tư Tư tự giác dịu xuống: “Thằng bé có hỏi, chỉ có điều tớ nói cậu bận tăng ca nên không thể về, mặc dù nó có hơi thất vọng nhưng tâm trạng còn rất tốt."

Đan Diễn Vy có thể tưởng tượng gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Du Du sẽ lộ ra vẻ mất mát thế nào. Cô cũng rất muốn đi gặp bé, nhưng trong thời gian này chắc hẳn không có cơ hội.

"Tư Tư, cậu xin lỗi Du Du giúp mình, trong thời gian này có lẽ tớ cũng không thể qua được."

"Tớ biết rồi. Chỉ có điều Vy Vy, cậu không biết khi đối mặt với đôi mắt to trong trẻo của Du Du, tớ thật sự không đành lòng nói dối đâu." Vu Tư Tư đối mặt với gương mặt bánh bao mờ mịt của Du Du, cảm giác mình giống như một kẻ xấu xa mắc tội ác tày trời vậy.

Đúng là chuyện thử thách năng lực chịu đựng của trái tim.

Đan Diễn Vy nhấn mạnh: “Tớ biết rồi, làm phiền cậu Tư Tư."

"Đừng nói những lời làm ô nhiễm tầng ô-zôn như vậy, cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho thật khỏe đi." Khuyết điểm duy nhất của cô ấy chính là da mặt mỏng, không nhận nổi lời khen.

Đan Diễn Vy bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, thuốc của Du Du đã sắp uống hết rồi. Chỗ tớ có đơn thuốc, lát nữa sẽ gửi qua điện thoại di động cho cậu. Cậu tới bệnh viện lấy một ít giúp tớ, tới lúc đó tớ sẽ chuyển thẳng tiền cho cậu."

"Cậu gửi đơn thuốc cho tớ là được rồi, Du Du cũng là con trai của tớ. Cậu còn nói những lời vô nghĩa như vậy, cậu xem thử tớ còn quan tâm tới cậu nữa không." Vu Tư Tư giả vờ tức giận nói.

"Được, tớ biết rồi, tớ sẽ không nói nữa." Đan Diễn Vy khẽ cười trả lời.

"Cúp máy đây." Vu Tư Tư nói xong liền cúp máy. Hôm qua không hỏi được chuyện muốn biết từ trong miệng của Đường Kỳ Dũng, hôm nay cô ấy phải đi cạy vỏ trai của anh ta ra mới được.

Xem thử vỏ của anh ta cứng hay là nắm tay của cô ấy cứng hơn.

Đan Diễn Vy tìm tập tin trong bộ nhớ lưu trữ của điện thoại, lấy được đơn thuốc của Du Du và gửi cho Tư Tư. Cô đi theo bên cạnh Lục Trình Thiên lâu như vậy, đã quen làm chuyện cẩn thận tỉ mỉ, rất sợ bị người khác phát hiện.

Làm xong những điều này, cô đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, dựa vào trên giường ngơ ngác nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay hẳn rất tốt, bầu trời trong xanh, mây trắng theo gió nhẹ nhàng bồng bềnh trôi, thỉnh thoảng còn có thể nghe được vài tiếng chim hót.

Nhưng thời tiết tốt như vậy, cô cũng chỉ có thể một mình nằm ở trên giường, không biết làm gì để giết thời gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom