• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (1 Viewer)

  • Chap-109

CHƯƠNG 109: HẸN GẶP LÊ TUYẾT CẦM




CHƯƠNG 109: HẸN GẶP LÊ TUYẾT CẦM

Trong lúc Đan Diễn Vy ở nhà dưỡng thương, hết giờ làm việc Lục Trình Thiên đều sẽ tới đây, thậm chí có đôi khi làm cho cô sinh ra một loại ảo giác.

Thật giống như bọn họ vẫn là quan hệ ban đầu, chỉ đổi một chỗ khác thôi.

Mặc dù mỗi tối người đàn ông đều ở bên cạnh mình, Đan Diễn Vy lại có cảm giác cùng giường khác mộng mà thôi. Cô rất cẩn thận duy trì một vài giới hạn nào đó, chính không để cho mình đụng vào, cũng không cho phép Lục Trình Thiên tới gần.

Văn phòng cũng không gọi điện thoại giục cô quay về đi làm, không cần hỏi cũng biết đây nhất định là do Lục Trình Thiên đã căn dặn, cô cũng vui vẻ thanh nhàn.

Đáng tiếc thời gian thanh nhàn lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy, ngắn tới mức làm cho Đan Diễn Vy cảm thấy đây là số phận xếp đặt.

Mỗi khi cô có chút thả lỏng, sẽ có người đánh đòn cảnh tỉnh cô, làm cho cô từ trong giấc mơ trở về đến hiện thực.

Thời tiết hôm nay đặc biệt nặng nề, trên bầu trời có mấy đám mây đen dày đặc đang bay qua, giống như một ngọn núi ép xuống đỉnh đầu của mọi người, khiến cho trong lòng người ta tự dưng dâng lên một cảm giác phiền não.

Đan Diễn Vy ngồi ở gần cửa sổ trong một quán cà phê, nhìn cảnh tượng người đi đường cúi đầu vội vàng rời đi, hình như suy nghĩ hơi thất thần.

"Cô Đan, để cô phải đợi lâu rồi."

Đan Diễn Vy nghe được giọng nói thì từ chỗ ngồi đứng lên, khẽ gật đầu với người mới tới và lịch sự gọi một tiếng: “Dì Lê."

Lê Tuyết Cầm kéo cái ghế ra, ngồi ở đối diện Đan Diễn Vy, giọng điệu xa cách nói: “Cô Đan vẫn cứ gọi tôi là bà Lê đi."

Trong miệng Đan Diễn Vy có chút chua chát nhưng vẫn gọi lại một lần nữa: “Bà Lê."

Nhân viên phục vụ cũng đi qua, cung khiêm hỏi: “Thưa bà, xin hỏi bà có cần uống gì không?"

"Một cốc cà phê." Lê Tuyết Cầm vừa nói vừa cẩn thận quan sát Đan Diễn Vy. Trước đây khi Tiểu Thư dẫn về, bà không nhìn kỹ, bây giờ xem ra cô gái trước mặt quả thật có phần xinh đẹp, cũng khó trách Lục Trình Thiên lại coi trọng cô ta.

Nhân viên phục vụ gật đầu và lui ra.

Vị trí gần cửa sổ chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Đan Diễn Vy sớm đã dự đoán được sẽ có tình huống như vậy, chỉ là không ngờ Lê Tuyết Cầm lộ rõ vẻ khinh thường như thế, rõ ràng tới mức thậm chí chẳng bận tâm.

"Tôi nghe nói vết thương trên mặt cô là do Tiểu Thư đánh." Lê Tuyết Cầm nhìn lướt qua vết tích trên mặt Đan Diễn Vy, giọng điệu thoải mái giống như đang bàn luận về một bộ quần áo rẻ tiền.

Hoặc ở trong mắt Lê Tuyết Cầm, cô chính là một món hàng rẻ mạt: “Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi."

Lê Tuyết Cầm hừ khẽ, từ chối cho ý kiến.

Có lẽ là vì trời sắp mưa nên trong quán cà phê cũng không có mấy người, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng cà phê lên.

Lê Tuyết Cầm không hề động tới, giống như cốc cà phê trước mặt chỉ là một đồ vật trang trí, bà ta không nói một lời nào, lại cứ nhìn chằm chằm vào Đan Diễn Vy như vậy.

Đan Diễn Vy biết đây là tiết mục mà người có tiền vẫn thích chơi, lúc nào cũng lấy phong thái cao ngạo mắt nhìn xuống cô, làm cho cô cảm thấy tự ti mặc cảm, chờ sau đó sẽ hung hăng nghiền ép lòng tự trọng nhỏ bé của cô.

Nhưng cô không hề tầm thường, cũng không cảm thấy tự ti mặc cảm, cô làm những điều xứng đáng với sự nỗ lực của mình.

"Không biết bà Le hẹn tôi ra có chuyện gì?"

Lê Tuyết Cầm phải thừa nhận Đan Diễn Vy là một người phụ nữ rất bình tĩnh, nhưng điều này không có ý nghĩa gì cả: “Cô Đan, tôi cũng không úp úp mở mở với cô. Tôi tìm tới cô, không phải trong lòng cô đã biết rồi sao?"

Đan Diễn Vy thấy rõ ràng sự xem thường trong mắt Lê Tuyết Cầm, cô siết chặt bàn tay, trả lời rõ ràng từ tốn: “Vẫn mong bà Lê nói thẳng ra."

Đan Diễn Vy trả lời không nóng không lạnh làm cho Lê Tuyết Cầm có cảm giác như đánh một quyền vào bông, trên mặt đoan trang có vẻ hơi tức giận: “Cô Đan biết rõ còn hỏi như vậy thật sự tốt sao? Nếu không phải do cô làm ra loại chuyện đó, Tiểu Thư làm sao có thể đau lòng như vậy."

"Loại chuyện đó? Là loại chuyện nào." Đan Diễn Vy cảm thấy có chút buồn cười. Người phụ nữ trước mặt được bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn giống như mới ngoài ba mươi, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn còn muốn giữ lấy hình tượng tao nhã của mình.

Lê Tuyết Cầm thấy Đan Diễn Vy dầu muối đều không nhận cũng có chút tức giận: “Cô Đan không biết tốt xấu như vậy không biết có phải bởi vì ba mẹ sơ suất trong quản giáo, hay là người già cao tuổi căn bản mặc kệ không quan tâm.

Giọng nói dừng lại một lát, dùng giọng điệu càng thêm xem thường nói: “Hoặc phải nói là tính cách của cô Đan từ trước đến nay chính là không biết lễ phép như vậy."

"Bà Lê, đầu tiên tôi tôn trọng bà là người lớn tuổi cho nên không bởi vì những lời chất vấn của bà mà tỏ ra rất mất kiên nhẫn, càng không bởi vì tôi mới là bị hại mà qua chất vấn bà Lê, cho nên làm phiền bà Lê có thể lấy ra tu dưỡng nên có của người lớn tuổi được không?"

Khi Đan Diễn Vy nói những lời này còn mỉm cười với Lê Tuyết Cầm. Cô có thể tiếp nhận chất vấn của Lê Tuyết Cầm, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể để cho trưởng bối sỉ nhục mình.

Nếu như lúc trước Lê Tuyết Cầm còn có chút khinh thường Đan Diễn Vy, bây giờ bà cảm thấy mình đã quá coi thường cô gái trước mặt này. Cô căn bản không nhẫn nhục chịu đựng như lời Tiểu Thư đã vậy: “Cô Đan hình như quên mất việc chen chân vào tình cảm của người khác chính là hành vi của kẻ thứ ba sao?"

"Cho dù tôi thật sự rất không muốn giải thích lại một lần nữa, chỉ có điều nếu bà Lê đã hỏi như vậy, tôi sẽ lặp lại một lần nữa."

Đan Diễn Vy nói chuyện bình dị: “Tôi và Lục Trình Thiên có từng quan hệ thân mật một thời gian, nhưng không phải là tôi chen chân vào, khi đó Vũ Thư đã chia tay với Lục Trình Thiên."

"Vậy bây giờ cô vẫn dây dưa không rõ với Lục Trình Thiên lại tính là gì?" Lê Tuyết Cầm xem thường, người phụ nữ không lên được mặt bàn đúng là không lên được mặt bàn, thế nào cũng không thoát được danh hiệu của kẻ thứ ba.

"Bà Lê quá lo lắng rồi. Tôi sẽ giữ một khoảng cách với Lục Trình Thiên." Đan Diễn Vy rũ mắt xuống nói. Cô cho rằng mình có thể cố gắng giải thích rõ với Lê Tuyết Cầm, nhưng xem ra là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Nếu như đây là kết quả Vũ Thư mong muốn, cô có thể làm được.

Nhưng cũng chỉ có thể bảo đảm về riêng cô mà thôi.

"Tôi nhớ cô Đan còn có bà ngoại lớn tuổi sống ở nông thôn, cuộc sống hẳn rất khó khăn. Cũng khó trách được, đứa trẻ Thiên kia quả thật xuất sắc, có vài con mèo con chó nào đó muốn dính lên cũng không có gì đáng trách."

Lê Tuyết Cầm nhếch môi thoáng cười nhạt, lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Cô Đan là một người thông minh, cũng sẽ không đi làm chuyện đê tiện này."

Hai bàn tay Đan Diễn Vy bóp ở trên đùi rất lâu, hình như chỉ có vậy mới có thể làm cho mình đừng quá thấp kém, cô thật sự rất nỗ lực, thật lâu sau, cô một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Lê Tuyết Cầm, trên mặt không có cảm xúc: “Tôi hiểu rõ."

Hiểu rõ bao hàm tất cả những lời Đan Diễn Vy muốn nói, cô hiểu rõ thân phận của mình, xác định rõ vị trí của mình, không cần bất kỳ kẻ nào nhắc nhở.

"Rất tốt." Lê Tuyết Cầm vẫn tính là thỏa mãn với câu trả lời thức thời của Đan Diễn Vy, giơ tay lấy từ trong túi bên cạnh ra một tờ chi phiếu, đẩy tới trước mặt Đan Diễn Vy.

Bà ta nói với giọng điệu giống như bố thí vậy: “Tôi biết chút tiền này không tính là nhiều, coi như bồi thường vết thương trên mặt cô Đan, hi vọng cô Đan bỏ qua cho."

Ha ha lời nói đường hoàng tới mức nào, Đan Diễn Vy nhìn tờ chi phiếu 1,5 tỷ bày trước mặt, cảm thấy vô cùng thật nực cười. Cô bình tĩnh từ trên ghế đứng lên nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây."

Cô nói xong không đợi Lê Tuyết Cầm phản ứng, thẳng lưng chậm rãi rời đi.

Lê Tuyết Cầm nhìn tờ chi phiếu trên bàn, cười khinh thường. Đan Diễn Vy cho rằng mình không nhận chi phiếu là thanh cao. Bà ta đã thấy nhiều người phụ nữ lạt mềm buộc chặt như vậy rồi, cũng trừng trị nhiều rồi.

Nếu như Đan Diễn Vy hiểu được giữ chừng mực, vậy bà ta cũng sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho cô một lần. Nếu không, bà ta có cách khác trừng trị Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy đi ra khỏi quán cà phê, liếc mắt nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt trên đầu.

- Tí tách.

Một giọt nước lạnh lẽo mang theo nhiệt độ của mùa hè rơi lên trên trán của cô, ngay sau đó là càng nhiều giọt mưa đan xen nhau rơi xuống.

Trong giây lát, người qua đường đều bắt đầu đi qua mái hiên tránh mưa, những tiếng oán trách không ngừng vang lên.

"Trời mưa rồi."

"Đáng chết, sao trời lại mưa vào lúc này nữa. Còn tưởng rằng không nhanh như vậy được."

"Mưa mùa hè không phải là thế sao, nói mưa là mưa. Xem tình hình này chắc hẳn sẽ kéo dài đến sáng ngày mai mất."

Đan Diễn Vy vươn tay ra, mặc cho những giọt mưa dày đặc rơi vào lòng bàn tay của mình, lại theo đường vân trong lòng bàn tay chậm rãi rơi xuống đất. Mùa hè này, đã lâu rồi cô không nhìn thấy mữa.

"Này này, các người mau nhìn kìa. Có phải người phụ nữ kia bị bệnh hay không mà cứ đi ở trong màn mưa như vậy."

"Tôi ngất, cô ta tính làm ra hành vi nghệ thuật à?"

"Đầu óc không hoạt động, còn thật sự cho rằng mình đang đi ngược với xu hướng."

Người phụ nữ trong miệng bọn họ nói tới chính là cô, cô cần nước mưa dội rửa, làm cho đầu óc hỗn loạn của mình được tỉnh táo lại một chút, tỉnh táo nhận thức lại tình trạng của mình, mà không phải ngốc tới mức mặc cho người khác định đoạt.

Đan Diễn Vy mặc cho nước mưa làm ướt tóc, quần áo và từng lỗ chân lông của mình. Cô cảm thấy không sao cả, không thể tệ hơn so với bầu không khí nặng nề ở bên trong quán cà phê, không phải sao. Đội mưa thật ra cũng là một lựa chọn tốt.

Đan Diễn Vy im lặng một lúc rồi bỗng nhiên lại cười, nụ cười thuần túy và phóng túng như vậy, hình như giờ phút này cô bỏ xuống gánh nặng trên người, bỏ xuống rất nhiều áp lực trong lòng cô.

Mưa xối xuống làm cho trong lòng cô cảm giác vô cùng vui sướng. Những lời chỉ trích của Vũ Thư, sỉ nhục của Lê Tuyết Cầm, khí thế mạnh mẽ của Lục Trình Thiên, áp lực cuộc sống lại bị cô tạm thời quên đi.

Trong màn mưa, một chiếc xe màu đen trông có vẻ khiêm tốn đỗ ở trong hẻm nhỏ, người đàn ông trong chiếc xe chống cằm nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt không ngừng đi về phía trước kia, cả người cô đã ướt đẫm, nước mưa theo áo của cô không ngừng rơi trên mặt đất.

Anh khẽ thở dài nói: “Anh nói xem tại sao lão hồ ly lại chỉ thích một người phụ nữ quật cường lại thú vị như vậy chứ?"

Tầm mắt của người đàn ông ngồi ở bên cạnh liếc nhìn theo bóng người sắp biến mất ở trong mưa, cho trong điện thoại di động một cái mã số phát một tin nhắn.

"Lão K, anh nói xem chúng ta có nên nhắc nhở lão hồ ly là người phụ nữ của anh ấy đang gặp mưa không?" Người đàn ông hình như có chút bất mãn khi thấy người bên cạnh không có phản ứng gì, ánh mắt lóe lên vẻ trêu đùa.

"Mũ đỏ nhỏ, nếu như anh ta biết cậu tới sớm nhìn chuyện nực cười của anh ta, cậu cảm thấy mình ngứa da thì tôi không cũng không để ý đâu." Người đàn ông bị gọi là lão K chậm rãi tắt điện thoại.

"Dừng, chơi chẳng vui gì cả. Còn nữa, đừng gọi tôi là mũ đỏ nhỏ, người ta có tên đấy." Cảm giác chỉ có thể xem náo nhiệt mà không thể dính vào thật sự không vui vẻ gì.

"Trương Tinh Nhiên? Hay là cậu hai Trương?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng.

"Lão vịt Đường, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là cậu hai Trương, gọi tôi là ngài Trương!!!" Trương Tinh Nhiên giống như mèo bị đạp phải đuôi, lập tức liền giận tới dựng lông.

Đường Kỳ Dũng bị gọi là lão vịt Đường cũng không tức giận, nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đã đến giờ rồi, cậu xác định vẫn muốn ở chỗ này nói việc nhà chứ?"

Biết phải làm chuyện quan trọng, Trương Tinh Nhiên hừ một tiếng rồi xoay đầu sang một bên, không nói thêm gì nữa.

Ghét lão K, chờ đấy, anh đã thăm dò kỹ rồi. Người đẹp tóc đỏ kia đúng không, vậy đừng trách anh dùng chiêu ngầm.

"Người ra rồi."

Vẻ mặt tranh cãi của Trương Tinh Nhiên cũng thu lại, nghiêm túc nhìn xuyên qua cửa kính, thấy một người đàn ông trung tuổi được rất nhiều vệ sĩ mặc bộ vest màu đen vây quanh đi ra, rất nhanh lại lên một chiếc xe khác.

Anh vỗ nhẹ vào ghế tài xế nói: “Đuổi theo."

...

"Đan Diễn Vy? Mẹ kiếp, thật sự là cậu à? Đầu cậu bị cửa kẹp sao?"

Vu Tư Tư cầm một cái ô vội vàng kéo Đan Diễn Vy vào, nhìn Đan Diễn Vy ướt sũng, cô rất muốn đập đầu của cô bạn này ra, xem có phải bên trong rỗng không hay không.

"Tư Tư, sao cậu lại ở đây?" Đan Diễn Vy vô cùng kinh ngạc nhìn bạn tốt.

Vu Tư Tư im lặng một lát mới vô cùng khí thế nói: “Tớ, tớ đương nhiên đi ngang qua đấy, thấy một kẻ thiếu i ốt đang đội mưa, tớ còn tò mò không biết là ai, không ngờ kẻ thiếu i ốt lại là cậu."

Cô đương nhiên không thể nói là Đường Kỳ Dũng gửi tin nhắn cho mình được. Ban đầu cô không tin, chỉ có điều bên ngoài đúng là đang mưa, cuối cùng cô vẫn không yên lòng về Đan Diễn Vy, không ngờ cô ấy thật sự đang đi dưới mưa thật.

"Hì hì, thật ra đi dưới mưa cũng rất mát mẻ, không bằng..."

Vu Tư Tư thấy Đan Diễn Vy cười ha hả nhìn mình, trong lòng thầm nghĩ nguy rồi, cô còn chưa kịp phản ứng thì cây dù trong tay đã bị người hất qua một bên, nước mưa nhanh chóng xối ướt người mình.

Người khởi xướng chính là người đang đứng đó cười ha ha không ngừng.

Mưa mùa hè rơi ở trên người không hề lạnh, thậm chí còn cảm giác hơi mát mẻ.

Vu Tư Tư lập tức làm ra phản kích, cô vốc nước từ trên người mình hắt đến Đan trên người Diễn Vy, đắc ý nói: “Ha ha, tớ cho cậu ném ô này."

"Phì phì, Tư Tư cậu làm vậy là đánh lén, quá giảo hoạt." Đan Diễn Vy thình lình bị hắt nước vào mặt, mắt cũng không mở ra được, giơ tay lau loạn nước mưa.

Thấy trên người Vu Tư Tư cũng ướt sũng, mái tóc đỏ đầy bắt mắt dính lên trên người, hiện rõ hình dáng cái đầu của cô.

Cái này đến lượt cô ôm bụng cười to: “Ha ha, đầu Tư Tư của cậu hình như bóng bầu dục."

"Tớ khinh, đầu của cậu còn giống như quả dừa đấy." Vu Tư Tư phát hiện ra mình bị lộ ra nguyên hình thì vội vàng ôm đầu. Đầu nhỏ là lỗi của cô sao? Cô là người hoàn mỹ không có chút khuyết điểm nào, đây là nét bút hỏng duy nhất đấy!

Đáng tiếc loại đầu này không thể nhét thêm được.

"Tôi phải cười nhạo chứ. Tư Tư tóc của cậu bắt đầu phai màu kia." Đan Diễn Vy lại phát hiện một điểm cười của Vu Tư Tư. Cô vẫn cho rằng tóc của Tư Tư là nhuộm, không ngờ mưa vừa xối xuống đã bắt đầu phai màu.

"Mẹ kiếp, cậu còn nói nữa, đều bởi vì cậu hại tớ thật vất vả mới giữ được mầu hơn nửa năm, còn không lên xe đi, muốn tớ bỏ lại sao?"

Ngoài miệng Vu Tư Tư nói vậy, chỉ có điều thấy trên mặt đất là nước mưa hòa lẫn thuốc nhuộm tóc màu đỏ, cô cũng không nhịn được mà cười theo.

Hai người lại vừa đội mưa vừa cười giống như kẻ ngu ngốc, thỉnh thoảng còn chọc đối phương vài cái, chơi đùa ầm ĩ không kiêng nể.

Mọi người xung quanh hình như cũng bị bầu không khí vui vẻ giữa các cô lây nhiễm.

Trời mưa thật ra cũng không tệ như vậy, không phải sao?

Hai người khác để mất dấu người đàn ông kia, tâm trạng vốn vô cùng buồn rầu, nhưng thấy hai bóng người trên đường thì không nhịn được nói: “Lão K, chẳng lẽ hai người phụ nữ kia bị ngốc à?"

Đường Kỳ Dũng cũng thấy Đan Diễn Vy cùng vui cười tùy ý với Vu Tư Tư, trong mắt có thêm vài phần suy nghĩ sâu xa, nhưng ngoài miệng vẫn không khách sáo nói: “Mũ đỏ nhỏ, nghe nói cậu không phải là đàn ông, cái này thì tôi có thể hiểu được."

"Ai không phải đàn ông chứ? Có phải là tên khốn kiếp đồ tể kia nói gì với anh đúng không?" Trương Tinh Nhiên giận dữ.

"Thẹn quá hóa giận à?" Giọng điệu Đường Kỳ Dũng lạnh lùng nói: “Đừng quên Thiên có tật bao che cho con tới mức nào."

"..." Sói xám lớn trong giây lát biến trở về mũ đỏ nhỏ.

Từ trước đến nay, con bê lão hồ ly chỉ có một con, đó chính là người phụ nữ của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom