• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-48

Chương 48: Lời tỏ tình còn nợ từ l u




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85711.png

Xem ảnh 2
85711_2.png
‘Mặc dù cuộc chiến kia đã kết thúc, thế nhưng nỗi căm hận lại bị chôn sâu vĩnh viễn dưới đáy lòng mỗi người.



Cậu nói đúng, đối với rất nhiều người, sự kiện đó chưa hề qua đi.” Tôi nắm chặt tay Bạch Mặc, ngước lên nhìn cậu ấy: “Bạch Mặc, không biết tại sao nhưng tớ cảm thấy rất bất an.



Tớ luôn có cảm giác...



Sự hòa bình này sẽ không duy trì được quá lâu.” Bạch Mặc bình tĩnh đứng đó, bóng đêm kéo đến đã che phủ mọi cảm xúc trong đôi mắt đen của cậu ấy.



“Bạch Mặc, có phải là tớ đang buồn lo vô cớ hay không?” Lẽ nào bởi vì lúc này tôi còn đang trong kỳ sinh lý hay sao? Bạch Mặc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.



“Bạch Mặc?” Tôi kéo tay cậu ấy, lúc này cậu ấy mới hoàn hồn, chớp mắt mấy cái, giống như mới trở về từ thế giới 2D vậy.



Bạch Mặc cúi mặt, biểu cảm trên mặt cậu ấy rất thờ ơ, thờ ơ giống như bất kể sóng to gió lớn gì cũng chỉ là thứ thoáng qua trong mắt cậu ấy, không có bất kỳ chuyện gì có thể làm cho cậu ấy dao động.



Bạch Mặc khẽ chạm vào mặt tôi: “Đừng suy nghĩ lung tung, xã hội và trường học không giống nhau.



Có lẽ là do gần đây cậu tiếp xúc với mặt tối nhiều quá nên mới trở nên tiêu cực như vậy.” Cậu ấy cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.



Tôi khẽ thở dài, sau đó dựa vào bả vai của Bạch Mặc, nhìn các anh chị khóa trên mặc lễ phục như hoàng tử và công chúa: “So với bên ngoài thì nơi này thực sự giống như chốn bồng lai tiên cảnh.” “Lúc nãy cậu mới nói...



Có người đang giết Tinh Tộc, ai vậy?” Dường như lúc này Bạch Mặc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.



“Là người hận Tinh Tộc, còn có...



hội săn Tinh Tộc gì đó.



Bọn họ là thợ săn Tinh Tộc, chuyên săn giết Tinh Tộc.” Tôi lắc đầu liên tục như thể không tin được vào thực tế: “Tại sao đám ác quỷ kia lại có thể tồn tại, bọn họ còn là con người sao?” “Bởi vì ở trước mặt ác quỷ, pháp luật chỉ là một đống chữ viết và mấy tờ giấy lộn.” Đột nhiên, giọng điệu hờ hững của Bạch Mặc lạnh lẽo đến mức khiến người ta ớn lạnh.



Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì sự hờ hững này của cậu ấy, càng ngạc nhiên hơn vì lời nói này lại được thốt ra từ một người từ nhỏ đã say mê pháp luật, dốc lòng muốn trở thành luật sư, trở thành thành viên đoàn cố vấn pháp luật của Cục Quản lý Tinh năng.



Giọng điệu này của Bạch Mặc giống như cậu ấy chưa bao giờ tin tưởng vào pháp luật, chưa bao giờ tin tưởng rằng pháp luật có thể bảo vệ chính nghĩa của thế giới này.



Cậu ấy dửng dưng nhìn về phía trước: “Không thể dùng pháp luật để giết chết ma quỷ.



Ở trong thế giới của ma quỷ, chỉ có quy tắc hoang dã nhất mới có thể trừng trị bọn họ.” Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo, vô tình của Bạch Mặc, không biết tại sao, hai tay tôi lại bắt đầu thấy buốt giá: “Quy tắc gì cơ?” Cậu ấy chớp mắt rồi hừ lạnh, đối diện với chân trời, hờ hững nói: “Cá lớn nuốt cá bé.” Cá! Lớn! Nuốt! Cá! Bé! Rõ ràng tôi biết suy nghĩ này của Bạch Mặc không bình thường.



Cậu ấy say mê pháp luật như vậy, câu nói kiểu như dùng pháp luật chính nghĩa để trừng phạt ma quỷ mới giống như lời mà cậu ấy sẽ nói.



Nhưng vào giờ phút này, tôi không khỏi tán thành với lời nói của Bạch Mặc.



Đối diện với ma quỷ, bạn nói pháp luật, nói đạo lý với chúng có ích gì không? Chỉ có thẳng tay bắn chết chúng mới là cách làm đúng đắn nhất!



Kình Thiên cũng đã nói lời tương tự, một chút nhân từ với kẻ biến thái sẽ chỉ khiến càng nhiều người chết vì đó.



Thế nhưng, anh ta cũng không giết Tống Bằng ngay tại chỗ.



Kình Thiên bắt sống Tống Bằng, sau đó giao cho bên tư pháp xử lý.



Nhưng từ vẻ mặt và giọng nói của Bạch Mặc, tôi có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, rằng cậu ấy sẽ làm như vậy.



Cậu ấy sẽ dùng quy tắc của ma quỷ để trừng phạt ma quỷ, cậu ấy sẽ không cầm quyển sách pháp luật mà tranh luận phải trái với ma quỷ.



“Oa!” Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo suy nghĩ của tôi quay lại.



Chẳng ngờ tôi lại cảm thấy sợ hãi bởi lời nói của Bạch Mặc...



Sợ chàng trai trước mắt, sợ cậu bé đã cùng lớn lên với mình từ nhỏ.



“Có phải...



cậu hận Tinh Tộc không?” Trong tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt, tôi hỏi cậu ấy.



Bạch Mặc thoáng ngây người, sau đó quay mặt qua nhìn tôi nhưng vẫn không trả lời.



Cậu ấy cứ nhìn tôi như vậy, trong đôi mắt đen láy, trong suốt không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng chẳng hề có chút dao động.



Bạch Mặc không nói là không hận, cũng không nói là hận.



Cậu ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi, yên lặng đến mức gần như hòa thành một thể với bóng tối xung quanh.



Mà điều đáng sợ hơn là cậu ấy như đã hóa thành bóng tối vô cùng vô tận, chậm rãi nuốt chửng hết tất cả ánh đèn, âm nhạc, tiếng người, tiếng vỗ tay, thậm chí là mùi rượu tràn ngập trong không khí.



Bóng tối tĩnh lặng bắt đầu tỏa ra từ trên người cậu ấy, vây kín thế giới của chúng tôi, cũng nuốt chửng tôi vào trong sự tĩnh lặng của cậu ấy.



“Cậu có hận hay không? Bạch Mặc?” Chẳng biết vì sao, trong sự yên tĩnh đáng sợ như thế này, tôi lại bắt đầu cảm thấy bất an, bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.



Tôi nắm chặt lấy tay của cậu ấy: “Có phải cậu đang giấu tớ chuyện gì không? Có phải cậu có bí mật không thể nói với tớ?” Tôi không kìm được mà hét to lên với cậu ấy.



Mà Bạch Mặc vẫn im lặng, không né tránh ánh mắt của tôi nhưng cũng không dỗ dành tôi, nói tôi đừng suy nghĩ lung tung.



Nhưng, sự lặng im này chính là thứ khiến tôi lo lắng nhất.



Điều này chứng tỏ, dưới đáy lòng của cậu ấy thật sự đang ẩn giấu một bí mật, hơn nữa còn là một bí mật to lớn.



Bạch Mặc không thể nói cho tôi biết, thế nhưng cậu ấy lại không muốn lừa dối tôi.



Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể chọn cách im lặng.



“Xì...



Vợ chồng son cãi nhau à?” Đột nhiên, chẳng biết Kình Thiên đã xuất hiện bên cạnh Bạch Mặc từ lúc nào.



Anh ta nghiêng người dựa vào bả vai của cậu ấy.



Bạch Mặc hơi nhíu mày, cuối cùng biểu cảm trên mặt của cậu ấy cũng đã có chút thay đổi, thế nhưng thay đổi này là vì sự xuất hiện của Kinh Thiên.



Kình Thiên ôm lấy cổ của Bạch Mặc, tay kia thì cầm ly rượu: “Tô Linh thật sự rất tuyệt!” Kinh Thiên vừa nói câu này ra, đầu óc tôi lập tức căng thẳng.



Anh ta chưa bao giờ nói lời gì hay ho về tôi, giờ đột nhiên lại khen tôi, nhất định là anh ta đang muốn gây sự! Quả nhiên, Bạch Ngốc nhà tôi đã nhìn anh ta đẩy cảnh giác.



Kình Thiên cười liếm môi: “Lần này nếu không có cô ấy, chúng tôi sẽ không kết thúc vụ án nhanh thể được.



Doanh trưởng cũng vô cùng thích cô ấy.



Tôi có dự cảm, ngày hai người chia xa không còn lâu nữa đâu...” Kình Thiên lập tức nhìn Bạch Mặc bằng ánh mắt đồng tình, sau đó còn vỗ nhẹ lên bờ vai của cậu ấy: “Cậu cứ yên tâm đi.



Sau khi Tổ Linh đến Doanh trại đặc nhiệm, tôi...



chắc chắn sẽ giống như cậu, chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” “Tiểu Linh sẽ không vào Doanh trại đặc nhiệm!” Bạch Mặc đẩy Kình Thiện ra, sát khí bốc lên.



Bỗng nhiên, cậu ấy lại kéo Kình Thiên - kẻ vừa bị đẩy ra - về trước mặt mình, nhìn chòng chọc vào anh ta, vẻ mặt đầy hung hăng: “Anh đừng hòng đưa cô ấy rời xa tôi!”



Kình Thiên cười ha ha, nhìn Bạch Mặc đầy khiêu khích, ánh mắt ngậm cười lại dần trở nên lạnh lẽo: “Người mà Kình Thiên tôi muốn dẫn đi, tương tự, cũng không ai có thể ngăn cản!” “Vậy tôi sẽ khiến kẻ đó phải chết!” Khi lời nói lạnh như băng này được thốt ra khỏi miệng, Bạch Mặc đồng thời giơ tay lên.



Cùng lúc đó, Kinh Thiên vung mạnh cánh tay Bạch Mặc đang kéo lấy mình ra.



Cơ thể của anh ta nhẹ nhàng lơi lửng cách khỏi mặt đất, lùi về phía sau, tiếp đó anh ta cười lạnh, nhìn Bạch Mặc với vẻ khinh thường: “Cậu không chạm được đến tối, năng lực của cậu còn dùng được sao?”



Bạch Mặc nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, hai tay bắt đầu siết chặt.



Kình Thiên lơ lửng cách mặt đất, vẫn lạnh lùng nhìn Bạch Mặc.



Luồng khí lạnh lẽo hình thành xung quanh hai người bọn họ bị tiếng hoan hô và tiếng nhạc che phủ.



Các sinh viên đang hưng phấn quan sát các anh chị khóa trên diễu hành trên sân khấu, cho nên chẳng có ai thấy Kinh Thiên xuất hiện ở góc này, cũng như sát khí giữa anh ta và Bạch Mặc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom