• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (1 Viewer)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-49

Chương 49: Hẹn hò yêu đương




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85712.png

Xem ảnh 2
85712_2.png
“Giấy báo dự thi trong tay cô.” Kinh Không cầm ống hút chĩa vào tờ giấy báo dự thi tôi đang cầm, “Bên trong có thiết bị cảm ứng tinh năng.



Hễ có người sử dụng tinh năng trong trường thi thì nó sẽ cảm ứng được ngay.



Nếu cô có thể cảm ứng được...



năng lực của cô không phải là cái đó à? Ừm? Ừm?” Kinh Không đá lông nheo với tôi, dường như cậu ta không thể nói toạc năng lực của tôi ra vì có cảnh sát khác tại trường thi, “Cô lấy năng lực của cô ứng phó, như thế thì chúng tôi có thể tìm ra người đó nhanh thôi!” “Kinh Không, cậu có phiền không hả!” Kình Thiên đột nhiên quay sang, lấy cốc sữa đậu nành không đang cầm trong tay gõ vào đầu Kinh Không, mặt mày sưng sỉa: “Cậu nói nhiều thế, kẻ gà mờ như cổ ta hiểu được chắc?” Kinh Không tặc lưỡi.



Vẻ mặt Kình Thiên đẩy cáu kỉnh, như thể muốn nói, tôi đã chịu đủ sự lải nhải của hai người rồi.



Tôi lại không nhịn được mà bật lại: “Thể anh hiểu chắc?” Kình Thiên tức thì sa sầm mặt mày, đôi mắt xanh trở nên tối tăm trong tích tắc, đằng đằng sát khí.



Khuôn mặt dễ thương của Kinh Không lập tức để lại.



Cậu ta bĩu môi, ngồi lại ghế rồi lại dịch ghể về sau, tách khỏi tôi và Kình Thiên.



“Hừ.” Kình Thiên lườm tối, tiện tay chạm vào một chiếc màn hình trước mặt.



Màn hình biến thành trắng xóa, đầu ngón tay anh ta chạm vào màn hình, tạo thành một điểm, “Đây là cô, năng lực của cô thuộc loại phát tán, cho nên, phạm vi năng lực của cô là hình tròn.” Anh ta vẽ một vòng xung quanh tôi, “Còn người khác, nếu cũng là loại phát tán giống như cô, thế thì cũng thế, người đó cũng là hình tròn.



Hai hình tròn giao nhau sẽ xuất hiện một vùng năng lực chống nhau hoặc trung hòa...” Anh ta vạch ra những đường chéo ở trong diện tích hai vòng tròn giao nhau, thì ra vùng này chính là nơi năng lực của tôi và đối phương cùng xuất hiện.



“Nhưng chúng ta chưa biết đối phương đang ở đâu.



Đây chỉ là hình ảnh khi chúng ta giả sử đã biết vị trí của đối phương.



Nhưng lúc năng lực của các người chồng nhau hoặc xuất hiện vùng trung hòa, chúng ta có thể thông qua việc tính toán để tìm được Tinh Tộc đó!” Ngón tay anh ta vạch từ vùng bóng mờ đến điểm đã vẽ lúc đầu, “Nếu năng lực của họ là loại tập trung, cũng thế, cũng sẽ xuất hiện vùng năng lực chống nhau hoặc trung hòa.



Do đó, cô và người kia đồng thời sử dụng năng lực sẽ cho chúng tôi nhiều manh mối tìm được người đó hơn, cô hiểu rồi chứ?” Kình Thiên liếc qua, chưa từng nhìn thẳng vào tôi.



Tôi bắt đầu nhẩm tính trong đầu, vạch ra đường thẳng ở vùng bóng mờ rồi dùng tiếp phương pháp cắt vuông góc, thật sự có thể suy đoán được vị trí của người đó.



Nhất thời tôi cảm thấy toán học có ứng dụng thần kỳ trong thực tế: Tôi quyết định rồi, tôi quay về trường sẽ tiếp tục học toán! “Cô nên đi thi rồi!” Kình Thiên thình lình nói to, nhìn tôi với vẻ bực dọc.



Tôi sực tỉnh, cũng lườm anh ta: “Biết rồi! Biết anh chê tôi phiền, tôi cũng thế, đi đây.” Tôi xoay người rời đi luôn, đi được vài bước thì quay lại nhìn anh ta.



Sắc mặt anh ta âm trầm: “Cô lại muốn dài dòng cái gì?” Tôi hơi đỏ mặt: “Thế, làm thế nào tôi mới cảm ứng được đối phương có sử dụng tinh năng?” “Cái đệch!” Anh ta đỡ trán quay đi, lồng ngực phập phồng, giống như thật sự không chịu nổi việc phải trả lời liên tục những vấn đề đần độn của một kẻ gà mờ, kiểu như sao ăn cơm lại dùng đũa.



“Cô sẽ cảm ứng được.” Kinh Không trốn ở một bên nói nhỏ: “Loại chuyện hiển nhiên này thì không cần hỏi, giống như việc cô cảm nhận được nóng lạnh đó.” Kình Thiên khoanh tay trước ngực, tiếp tục đưa lưng về tôi, giống như thật sự không muốn trả lời những câu hỏi ngu ngốc của tôi.



Tôi cũng tự giác bước đi, không nán lại lâu.



Tôi ra khỏi cánh rừng thì thấy các thí sinh thi đại học đang lục tục đi vào.



Tim tôi bắt đầu đập nhanh, cũng trở nên căng thẳng.



Một là vì, đây là lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ, hai là vì tôi thật sự phải tham gia thi đại học.



Khoan đã! Tôi chưa ôn tập gì hết! Tôi tìm được chỗ ngồi của mình dựa vào số lớp được ghi trên giấy báo dự thi.



Bây giờ kỳ thi đại học đã dùng bài thi điện tử hết, không cần mang văn phòng phẩm mà trả lời đáp án trực tiếp trên để điện tử luôn.



Mỗi máy tính tiền hành nhận dạng bằng sinh trắc học, rất khó giả mạo.



Lúc tôi còn học ở trường Thanh Lam, trường cũng đã có thông báo, trường thi của chúng tôi không phải ở đây, cho nên hôm nay tôi không lo sẽ gặp phải bạn học của mình.



Các thí sinh lần lượt bước vào, khắp phòng học nhanh chóng tràn đầy bầu không khí thi cử.



Vì tôi đã lâu không tham gia thi cử mà chỉ biết yêu đương, nên bỗng chốc không thích ứng được với bầu không khí này.



Kinh Không nói, trước đây đều do cậu ta đi thi.



Bây giờ tôi nghĩ lại thấy đó thật sự là ác mộng.



Năm nào cũng phải tham gia kỳ thi đại học một lần, cho dù là ai thì rồi cũng sẽ nhìn thấy đề thi đại học là muốn ói thôi.



Khi thầy giám thị bước vào có nghĩa là tôi phải thực sự đối mặt với kỳ thi đại học, không phải là trắc nghiệm thi thử gì, tất cả đều là thật! Tôi hồi hộp nhìn giấy báo thi của mình, tôi có nên ngồi làm bài thi hay không? Nhưng làm thật thì lâu rồi tôi chưa ôn tập gì cả, nếu thành tích quá kém, thể chẳng phải mất mặt lắm à? Nhưng tôi đã ngồi ở đây rồi nên không nhịn được muốn làm bài thi một lần, muốn nhìn thử xem mình không ôn tập có thể thi được thành tích ra sao.



Đề thi đã ở trước mặt, làm tôi thật sự ngứa tay.



Thôi kệ đi! Đã đến đây rồi thì thi thôi!



“Hy vọng các em sẽ tuân thủ quy tắc trường thi, nếu gian lận trong thi cử thì sẽ bị cấm tham gia thi đại học trong ba năm, sẽ bị ghi vào trong hồ sơ! Đây là sự kiện khá quan trọng và nghiêm túc trong cuộc đời của các em, hy vọng các em đừng coi cuộc đời của mình là một trò đùa!” Thầy giám thị cảnh cáo đầy nghiêm túc làm mọi người không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu, giống như rất sợ ánh mắt dao động sẽ bị phán là gian lận trong thi cử.



“Kỳ thi bắt đầu!” Sau khi thầy giám thị nói ra câu này, màn hình điện tử trước mặt tôi đã nâng lên, máy ảnh bắt đầu tiến hành nhận dạng sinh trắc học cho tôi.



“Vui lòng đặt ngón tay cái của bạn vào khu vực xác nhận dấu vân tay.” “Vui lòng nhìn vào máy ảnh.” “Nhận dạng thân phận: Tô Linh.



Bạn có thể bắt đầu kỳ thi.” Đề thi lập tức hiện ra, đầu óc tôi lại đột nhiên trống rỗng.



Tôi ngơ ngác nhìn màn hình chừng hai phút! Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm về cảm giác làm đề liên tục hồi ở Thanh Lam.



“Phù...



phù...” Sau khi hít thở sâu, tôi mở mắt, bắt đầu viết, tức thì cảm nhận được cảm giác làm đề thi đã quay lại với mình.



Cùng với việc tìm về cảm giác, tốc độ tay và nhịp điệu bắt đầu thuần thục hơn, tôi làm bài rất trôi chảy.



Ngay khi tôi định vươn vai, bắt đầu chém bài văn của mình thì bất chợt cảm nhận được có cái gì đó chui vào đầu.



Đó là một cảm giác rất kỳ quái, giống như có bàn tay đang bóp chặt đầu tôi.



Tôi tức thì cảnh giác, đây có phải Tinh Tốc đang sử dụng năng lực không? Không phải chứ! Sao trùng hợp thể? Lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ thi đại học thì đã gặp phải Tinh Tộc? Hay là có phải vì đã lâu chưa làm đề thi nên đầu óc tôi mệt mỏi không? Không, nên cẩn thận thì hơn.



Đây là kỳ thi tuyển sinh đại học, một kỳ thi ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của hàng ngàn sinh viên.



Tôi không thể làm lơ cảm giác này chỉ vì nghi ngờ bản thân.



Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.



Bất kể có phải có người đang sử dụng tinh năng hay không, tôi cũng phải sử dụng năng lực của mình để bảo vệ tương lai của mỗi thí sinh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom