Sau giấc trưa, ánh mặt trời soi chiếu lại khiến con người ta càng thêm buồn ngủ, trong cửa hàng mở nhạc êm dịu tựa lời ru. Sơ Ngữ nằm ở xích đu nhắm mắt dưỡng thần; chú mèo của cô nằm ở trên đùi, ngáp dài ngáp ngắn, hai mắt nheo lại nhìn ra đường qua ô cửa sổ; dưới chân cô là một chú chó nhà nằm úp sấp, bộ lông đen óng mượt nằm, đôi mắt nhạy bén canh gác cửa tiệm.
Một người, một mèo, một chó.
Lười biếng lại chán chường, Sơ Ngữ cảm giác như mình đã bước vào giai đoạn về hưu non.
Cánh cửa kính cách âm đột ngột mở ra, tiếng huyên náo ở bên ngoài lập tức ùa vào rồi nhanh chóng biến mất, cửa tiệm lại trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.
Một cô gái ôm một con mèo đứng ở cửa.
Có lẽ trông thấy bảng hiệu viết hai chữ “Thú Cưng” nên mới bước vào. Chú mèo của cô ấy không ăn uống hai ngày nay rồi, cô ấy lo nó bị đau bụng. Nghe trên mạng nói mèo ăn phải thức ăn hỏng sẽ chết, thấy vậy cô ấy lập tức đưa chú mèo của mình đến thú y.
Thế nhưng sau khi đi vào, cô ấy lại đứng lơ ngơ. Cửa hàng chỉ tầm năm mươi mét vuông, rất sạch sẽ và ấm áp, không có những y cụ chữa bệnh ngổn ngang cô ấy thường thấy, lại càng không có mùi thuốc khử trùng hay mùi hôi đặc trưng của động vật. Không gian vang lên tiếng nhạc dịu nhẹ, thoang thoảng mùi hoa, so với phòng khám thú y thì nơi đây trông giống quán café hơn.
Cô gái cảm thấy lúng túng: “Xin hỏi…”
“… Ở đây là phòng khám thú y đúng không ạ?”
Sơ Ngữ đứng dậy khỏi xích đu, híp mắt, sau khi thích ứng được ánh sáng chói mắt của mặt trời cô mới đưa tay về một góc phía sau lưng của Thẩm Tinh.
Thẩm Tinh vội vã quay đầu lại, sau cánh cửa ra vào có một tấm bảng đen nhỏ, trên đó viết vài dòng:
Phòng tư vấn tâm lý thú cưng --- Nơi giúp bạn nghe hiểu được tiếng lòng “boss” mình.
“A! Xin lỗi, em đi nhầm chỗ!”
Thẩm Tinh ôm chú mèo cuống quýt rời đi.
Đại Miêu đang nằm trong lòng Sơ Ngữ vặn vặn người, ngáp một cái, rồi nhảy phóc lên song cửa, giọng ra vẻ cao thâm: “Rồi cô ấy sẽ quay lại!”
Quả nhiên, một lát sau cánh cửa lại đẩy ra lần nữa, Thẩm Tinh lặng lẽ thò đầu vào hỏi: “Chị là bác sĩ tâm lý cho thú cưng sao? Vậy chị có thể khám giúp chú mèo này của em không? Mấy hôm nay em thấy tâm trạng của nó có vẻ sa sút!”
Sơ Ngữ bước tới, mở rộng cửa: “Vào đi!”
Sơ Ngữ dắt cô ấy đến trước ghế salon, sau đó cầm quyển sổ ghi bệnh, vừa hỏi vừa chép: “Tên gì?”
“Em tên Thẩm Tinh!”
“À, nó cơ?”
Sơ Ngữ chỉ chú mèo nằm trong lòng cô ấy, Thẩm Tinh bỗng chốc hiểu ra, thì ra cô hỏi tên con mèo. Cô ấy đỏ mặt, vội vàng đáp: “Tên nó là Tiểu Quai!” (1)
(1) Bé ngoan
Sơ Ngữ viết tên chú mèo vào, hỏi tiếp: “Tiểu Quai được mấy tuổi?”
“7 tháng!”
Sơ Ngữ hỏi thêm một vài câu hỏi rồi khép quyển sổ ghi bệnh lại: “Em đưa Tiểu Quai cho chị, điều trị tâm lý chính là cùng nói chuyện với người bệnh, người nhà không thể đi theo!”
“À! Vâng!” Thẩm Tinh lần đầu tiên biết đến phòng trị liệu tâm lý cho thú cưng nên cũng chẳng biết gì, cô nói gì thì nghe vậy.
Sơ Ngữ ôm Tiểu Quai vào bên trong.
Thẩm Tinh lúc này mới để ý gian phòng đó có một mặt tường bằng kính, ở phía ngoài có thể trông thấy rõ ràng tình hình bên trong nhưng không nghe được. Cô ấy chỉ thấy Tiểu Quai nằm gọn gàng trong lòng “bác sĩ”, ngửa đầu, hình như kêu mấy tiếng meo meo, rồi lại nhìn thấy bác sĩ nói gì đó, Tiểu Quai lập tức chồm người ngồi dậy, nhảy sang bàn trị liệu, trông có vẻ khá hưng phấn.
Thẩm Tinh cảm giác cực kỳ mới lạ, bác sĩ tâm lý của thú cưng thần kỳ như thế sao?
Bên trong bức tường kiếng là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tiểu Qua đang hết sức kích động thét lên những tiếng ~~~meo meo~~~, người bình thường dĩ nhiên chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu nhưng lọt vào tai Sơ Ngữ sẽ là _ _ _
“Meo~~~ Thật sao? Chị không lừa miu chứ? Chị có thể nghe hiểu tiếng mèo?”
“Chị lừa em làm gì?”
“Ôi, ngạc nhiên quá! Miu lớn đến mức này nhưng đây là lần đầu tiên có thể tiếp xúc với người hiểu được tiếng mèo!”
Đúng! Sơ Ngữ có thể nghe hiểu tiếng mèo, chính xác mà nói cô có thể hiểu được tiếng kêu của tất cả các loại động vật. Ba tháng trước, sau tai nạn giai thông cô đột nhiên lại xuất hiện thêm năng lực này. Đoạn thời gian đầu cô còn tưởng mình mắc chứng ảo tưởng, nhưng trải qua mấy tháng nghiệm chứng, cô đã thoải mái tiếp nhận năng lực này; cũng chính vì lẽ đó cô mới mở “Phòng tâm lý thú cưng” này đây.
Cô tốt nghiệp đại học chuyên ngành thú y, dự định sau tốt nghiệp sẽ mở phòng khám cho thú cưng. Thế nhưng sau khi có được năng lực này cô đã thay đổi chủ ý. Phòng khám thú y đầy rẫy, còn giải quyết tâm lý cho thú cưng vẫn còn là điều mới lạ. Dù sao thời đại này cũng chẳng ai quan tâm lắm đến tâm lý huống chi là động vật.
Cũng vì nguyên nhân ấy mà cô mở cửa hàng này đã một tháng, người vào hỏi thăm không ít nhưng chẳng có lấy một bệnh nhân cho “ra dáng”, Thẩm Tinh và Tiểu Qua chính là vị khách đầu tiên.
Tiểu Qua phấn khích cả buổi, rốt cục cũng bình tĩnh lại. Sơ Ngữ lúc này mới lên tiếng: “Thẩm Tinh nói hai ngày nay tâm trạng của em không tốt, có thể nói cho chị biết vì sao không?”
Nhắc đến đây Tiểu Qua thoáng chốc yên tĩnh lại, vẻ mặt oan ức, cúi gằm xuống, bộ dạng rất tội nghiệp nhưng vẫn mạnh miệng: “Không có gì? Mèo thì làm gì có tâm trạng gì chứ!”
Sơ Ngữ nở nụ cười: “Ai nói mèo thì không có tâm trạng chứ. Cô chủ rất lo cho em đó!”
“Chị ấy mà thèm lo!!! Chị lo đi yêu đương ai kia kìa, ngày nào cũng “iu iu… xươn xươn”, làm gì còn thời gian để ý đến miu này chứ!”
Sơ Ngữ cười cười: Thì ra là ghen.
Thẩm Tinh vẫn theo dõi sát sao “cuộc trò chuyện” ở bên trong, thấy Sơ Ngữ ôm Tiểu Quai ra, cô ấy vội chạy lại: “Thế nào rồi chị? Tiểu Quai vẫn ổn chứ?”
Sơ Ngữ sờ sờ đầu Tiểu Quai, nhẹ giọng: “Đừng lo lắng, nó không sao đâu!”
“Vậy tại sao mấy ngày nay nó lại ủ rũ như thế?”
Sơ Ngữ cân nhắc cách dùng từ, “Thật ra động vật nó cũng như người ấy. Cũng có tính chiếm hữu, tính đố kị, hoảng sợ. Trong nhà em có lẽ chỉ có em và Tiểu Quai thôi đúng không? Hơn nữa gần đây có phải em đang bận chuyện khác… ví dụ như đang yêu?”
Thẩm Tinh đỏ mặt gật đầu, Sơ Ngữ mỉm cười: “Chính là như vậy! Em và Tiểu Quai suốt một quãng thời gian dài sớm tối bên nhau, không có một ai khác. Tiểu Quai coi em là duy nhất, có ý muốn sở hữu em rất mạnh. Vậy mà hiện tại em lại dành sự quan tâm cho một việc khác, có đôi lúc lãng quên nó. Thế là nó bắt đầu lo lắng em không còn yêu nó, nó không còn là duy nhất… Đơn giản hơn chính là ghen.”
Thẩm Tinh: “…”
Cách nói này khiến Thẩm Tinh khá ngạc nhiên, nhưng hình như cũng không khó lý giải. Nếu ngẫm lại, lỡ như Tiểu Quai có bạn mới, nó lo chơi với bạn mới không để ý đến mình, phải chăng mình cũng cảm thấy buồn và mất mát.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh không ngờ đến Tiểu Quai lại nhạy cảm như vậy. Thẩm Tinh vô cùng xấu hổ, sờ sờ đầu Tiểu Quai, “Xin lỗi Tiểu Quai, sau này tỷ tỷ sẽ không quên em!”
Tiểu Quai nhoài người lại gần, chôn đầu vào trong lồng ngực Thẩm Tinh, Sơ Ngữ mỉm cười: “Nó ngại đấy!”
Thẩm Tinh cười cười, sau khi nghe Sơ Ngữ giải thích cô ấy chợt cảm nhận được mình và Tiểu Quai tâm linh tương thông, cô ấy đã có thể hiểu được tâm trạng giận dỗi ấy của nó.
“Bác sĩ tâm lý thật thần kỳ, chị có thể hiểu được tâm ý của Tiểu Quai!” Thẩm Tinh thán phục.
Sơ Ngữ cười cười: “Không có gì. Người và động vật chẳng có nhiều khác biệt, cũng vui buồn sướng khổ, cũng sinh lão bệnh tử. Chỉ có điều nó không thể bày tỏ được nhu cầu của bản thân, vì vậy sẽ dùng một số phương thức để biểu hiện ra ngoài… Và bác sĩ tâm lý được coi như là cầu nối giúp em hiểu được nỗi lòng của thú cưng mình.”
Sơ Ngữ nhẹ nhàng lên tiếng. Tuy nói cô trò chuyện với loài vật chẳng phải dựa vào tâm lý động vật học nào hết, nhưng cô cần một thân phận che giấu tài năng đặc biệt này. May là đã được học về hành vi của động vật nên cô có thể lừa người mà mặt không biến sắc.
Trước lúc Thẩm Tinh rời đi, Tiểu Quai nằm nhoài lên vai cô bé, đưa móng vuốt nhỏ vẫy tay chào tạm biệt Sơ Ngữ, tròng mắt sáng lấp lánh: “Bye chị chủ nhỏ!”
Sơ Ngữ bật cười, cũng vẫy tay tạm biệt nó: “Bye!”
“Vẫn chỉ là một nhóc con!” Đại Miêu nằm trên song cửa nhảy phóc xuống người Sơ Ngữ, dáng vẻ lười biếng, giọng điệu như một ông cụ non, “Em là em không có cái kiểu ghen tuông ấu trĩ như thế!”
“Ha ha ha!” Sơ Ngữ phá lên cười, “Bản thân mình còn chất chứa bao nhiêu thứ trog lòng không thể đếm hết sao? Còn coi mình nhẹ như không ư? Bờ vai của bà chị đây sắp bị em đè gãy rồi nè!”
“Ờ… em quên!” Đại Miêu không thèm để ý, lại nhảy phóc xuống, không chút nào hổ thẹn về hành vi vừa rồi của mình, ngáp một cái rồi nói tiếp, “Ngày hôm nay không có khách… Ngôn Ngôn chúng ta đi ăn được không?”
Ngôn Ngôn là biệt danh của Sơ Ngữ.
Sơ Ngữ từ chối thẳng thừng: “Không được, cân nặng của em bây giờ vượt mức lắm rồi, phải khống chế, ngoại trừ thức ăn cho mèo thì không được ăn gì hết.”
Đại Miêu thở dài, “Ngôn Ngôn à, giảm béo bằng phương pháp nhịn ăn là không được, phải có một chế độ dinh dưỡng hợp lý kết hợp vận động mới là cách chính xác.”
“Vấn đề nằm ở chỗ em có chịu vận động không???”
“Đừng nóng vội mà, giảm cân đâu thể một sớm một chiều, phải từng bước từng bước. Một miếng ăn không thể biến ngay thành tên béo; cũng như thế, ăn bớt một chút cũng chẳng thể hóa thành gầy… Vậy tại sao phải ăn ít lại?”
“…” Sơ Ngữ cạn lời, cô bây giờ còn không nói lại cả một con mèo.
Đại Miêu dương dương tự đắc, thong thả nhảy lên người Nhị Lang thần, tìm một vị trí thoải mái, nằm ườn ra.
Nhị Lang thần là chú chó nhà được Sơ Ngữ nhận nuôi. Ngày đầu tiên mở cửa tiệm cô nhặt được hai con vật này, cảm thấy hữu duyên nên nhận nuôi. Đại Miêu là một chú mèo thường giống Trung Quốc, lúc nhặt được gầy trơ xương, cô nuôi nó một tháng, bây giờ nó phình ra hệt quả khinh khí cầu. Lúc nào cũng tự xưng tao nhã quý tộc nhưng thực ra vừa lười vừa ham ăn, còn thêm tính nhiều chuyện. Nhị Lang thần là một chú chó săn màu đen, kiệm lời, nhẫn nhục, chịu khó, lúc nào cũng bị Đại Miêu bắt nạt.
Vị khách đầu tiên ghé thăm, phòng tâm lý của Sơ Ngữ coi như cũng có hơi người, mấy ngày tiếp theo cũng lai rai khách, đa số là dân nhà giàu, ưa thích sự mới lạ, còn mắc bệnh thật thì hoàn toàn không có.
Sơ Ngữ cũng chẳng thèm để ý, cô cũng chẳng phải dựa vào việc này để kiếm ăn, tất cả đều do hứng thú. Có “bệnh nhân” thì cùng mấy người bạn nhỏ ấy nói chuyện phiếm, khai thông tâm lý; không có khách thì cùng Nhị Lang thần và Đại Miêu tắm nắng… Tháng tháng ngày ngày trải qua thật bình yên.
Thành phố Giang tháng 9, tiết trời biến đổi thất thường, vừa rồi còn nắng chói chang thì bây giờ mặt trời đi đâu mất biệt. Sơ Ngữ nhác thấy trời sắp mưa nên đóng cửa sớm. Ngày hôm nay cô tính về nhà bố mẹ một chuyến. Sau khi mở cửa tiệm, để đi lại thuận tiện cô đã chuyển ra sống ở tiểu khu gần đây, cuối tuần mới về nhà.
Trên đường về nhà Sơ Ngữ đi ngang đường Ngô Đồng mua ít bò kho ở quán Trần Ký. Bố mẹ cô rất thích ăn ở quán này nên hôm nào về nhà cô cũng ghé qua mua. Quán không cho thú cưng vào trong nên Đại Miêu và Nhị Lang thần ở bên ngoài chờ.
Mua xong thức ăn cô nhìn sang góc đường, Đại Miêu đang đứng trên lưng Nhị Lang thần, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, tựa như hoàng đế đang dò xét lãnh địa của mình, xung quanh là đám mèo hoang vây quanh, tựa như đang nghe Đại Miêu diễn thuyết.
Đại Miêu ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo, “Tôi nói cho các anh chị biết Ngôn Ngôn nhà tôi cực kỳ lợi hại! Chị ấy có thể hiểu được tiếng chúng ta!”
Sơ Ngữ bật cười, tình cảnh này không phải trông thấy lần đầu, Đại Miêu đặc biệt nôn nóng, gấp gáp tuyên truyền cô trước thế giới động vật, rồi sau đó nhận lấy ánh mắt hâm mộ của bọn chúng. Đại Miêu dường như rất hưởng thụ cảm giác được đám đông bu quanh mình.
Nhị Lang thần vừa trông thấy Sơ Ngữ đi ra liền nhanh chóng phi về phía cô, không cần cô gọi.
Đại Miêu cưỡi trên lưng bấu chặt móng vuốt: “Đi nhanh vậy làm gì? Em đã nói hết đâu!”
“Được rồi! Mốt nói tiếp. Trời sắp mưa, ngày hôm nay về sớm thôi!”
Sơ Ngữ vừa mở cửa xe sau vừa thúc giục.
Đại Miêu không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn nhảy ra ghế ngồi phía sau xe, tiếp đến Nhị Lang thần.
Sơ Ngữ lên xe, vừa thắt xong dây an toàn, trên cửa kính xe mưa rơi lộp độp, hạt mưa to bằng hạt đậu.
“Nguy hiểm thật, xíu nữa là mắc mưa!”
Sơ Ngữ khởi động xe xong, Đại Miêu lại không an phận ở vị trí ghế sau, nhảy lên ghế phụ lái, nhiều chuyện: “Vừa rồi em nghe chúng nó kể tiểu khu đối diện có một người phụ nữ bị giết chết trong nhà, nửa tháng nay cũng không ai phát hiện.”
Bình luận facebook