-
CHƯƠNG 2
Cơn mưa mùa hè kéo đến rất nhanh, vừa rồi lác đác vài giọt, thoắt cái đã mưa như trút nước. Nước mưa bao phủ dày đặc một vùng, che hết ánh sáng tựa như màn đêm buông xuống.
Sơ Ngữ thắng gấp, dừng xe ở ven đường, gương mặt sợ hãi, đầu ngón tay trắng bệch bám chặt tay lái: “Em… Em nói thật?”
Đại Miêu không ngờ phản ứng của cô lại như vậy, sợ hết hồn: “Vâng, là thật mà. Nhị Lang cũng nghe thấy, không tin chị hỏi ảnh đi!”
Từ hàng ghế phía sau truyền đến thanh âm của Nhị Lang thần, “Đúng! Chúng nó kể như vậy!”
Ngay cả Nhị Lang thần cũng nói như thế dĩ nhiên Sơ Ngữ phải tin… Nhưng chính vì như vậy nên trong lòng cô cảm thấy kinh sợ không thôi. Là một công dân tuân thủ pháp luật, là một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, kinh nghiệm sống chưa nhiều, đối với chuyện người chết chỉ thấy trên tivi, bây giờ tận tai nghe được phát sinh án giết người cô đương nhiên hoảng sợ.
Trong xe ngột ngạt nóng bức nhưng Sơ Ngữ lại cảm nhận được một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đầu, lan xuống hai tay hai chân. Mãi một lúc lâu sau tâm tình Sơ Ngữ mới dần hồi phục, cô tỉnh táo lại, cực kỳ trấn định: “Có báo cảnh sát chưa?”
Đại Miêu ngồi ở ghế phụ lái nhìn cô đầy lo lắng, “Chưa! Nghe kể cô gái ấy sống một mình nên không có ai phát hiện cô ta đã chết. Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Có phải em dọa chị rồi không?”
Sơ Ngữ lắc đầu, “Chị không sao, có điều lần đầu tiên nghe án giết người chị hơi sợ!”
Sơ Ngữ vô thức siết chặt tay lái, trong đầu hỗn loạn. Cô vừa muốn trốn chạy thật nhanh, nhưng lại cảm thấy nếu bỏ đi như thế lương tâm cô không cho phép… Thật ra, cũng đâu cần cô đi bắt hung thủ, chỉ là báo cảnh sát thôi.
Nhưng mà… báo cảnh sát sẽ khai thế nào đây? Lẽ nào lại nói với họ đám mèo hoang ven đường báo lại ở nơi đó có một người chết? Đừng nói người ta coi cô là con điên, mà trước nhất có người tin mới lạ!
Mưa ngớt dần, mặt trời từ từ ló dạng khỏi đám mây đen. Sự mát mẻ của cơn mưa chậm rãi biến mất, nhiệt độ tăng trở lại tựa như lại mang đến dũng khí cho Sơ Ngữ. Cô mở cửa xuống xe, tính tìm đám mèo hoang kia hỏi tình huống cụ thể.
Đại Miêu và Nhị Lang thần cũng đi xuống muốn đi cùng cô. Sơ Ngữ không từ chối, trên thực tế ngay lúc này cô cần chúng đồng hành.
Tại trụ ATM ở góc đường, vì mưa nên không có ai, mấy con mèo hoang tạm thời chiếm cứ làm nơi trú mưa. Khi Sơ Ngữ bước vào chúng nó lập tức cảnh giác, cho đến khi trông thấy Đại Miêu và Nhị Lang thần chúng mới trấn tĩnh lại. Một con mèo vàng trong số đó tiến lên thăm dò: “Chị chính là người có thể hiểu được tiếng mèo?”
“Là chị!” Sơ Ngữ ngồi chồm hổm xuống, khẽ gật đầu.
“Meo~~~ Chị ấy có thể nghe được tiếng chúng ta thật nè!”
Vài chú mèo hưng phấn tiến lại, nhìn cô bằng ánh mắt mới lạ.
Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn, trong đây có lắp camera nên ra hiệu cho chúng nó ra ngoài nói chuyện. Mấy con mèo vui vẻ đi theo cô.
Sơ Ngữ ngồi trên bậc thang nhẹ giọng hỏi: “Đại Miêu nói tiểu khu đối diện có một người chết? Tiểu khu nào vậy? Tiểu khu Hinh Uyển?”
Phía Bắc đường Ngô Đồng chính là tiểu khu Hinh Uyển; phía nam là tiểu khu Sơ Ngữ đang ở, tiểu khu Giang Hoa.
“Đúng, chính là tiểu khu Hinh Uyển. Cô ta chết thương tâm lắm, cả nửa tháng nay cũng chẳng ai phát hiện.”
“Một cô gái tốt như vậy, thường mang đồ cho bọn em ăn, nói chuyện nhẹ nhàng êm tai. Bọn em là mèo còn thích chị ấy.”
“Lần trước em bị thương cũng nhờ chị ấy băng vết thương giúp, còn thắt cho em chiếc nơ bướm rất đẹp.”
“Chị gái nhỏ, chị giúp chị ấy đi. Nói để người nhà đưa chị ấy về… Chị ấy chết lâu như vậy lại không ai phát hiện, thực sự quá đáng thương.”
…
Mấy con mèo mồm năm miệng mười kể lại nhưng đám mèo kêu meo meo liên tục lại gây nên động tĩnh rất lớn. Sơ Ngữ sợ mọi người chú ý nên vội vàng cắt ngang lời chúng nó: “Chị biết rồi. Nếu như xác định chuyện này là thật, chị sẽ đi báo cảnh sát, các em không cần quá lo lắng!”
“Thật mà, thật mà… Miu chưa bao giờ nói dối, tối hôm đó miu chứng kiến tận mắt!” Con mèo vàng gấp gáp đến mức thét lên, chỉ sợ Sơ Ngữ không tin nó.
Sơ Ngữ động viên, “Chị tin em!”
Thế nhưng, Sơ Ngữ không thể để cho người khác biết cô nghe hiểu tiếng động vật, vì vậy báo cảnh sát cũng cần có một kế hoạch hoàn hảo, một phương pháp ổn thỏa.
Sơ Ngữ suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nảy ra một kế.
*
Cục công an thành phố Giang, trong đại sảnh sáng sủa, sạch sẽ, cảnh viên mặc cảnh phục đi qua đi lại, vô cùng bận rộn.
Giản Diệc Thừa từ trong phòng Cục trưởng bước ra, sắc mặt khá khó coi, người đi bên cạnh anh cũng là người gia nhập cảnh đội cùng đợt, Lâm Lang, huých cùi chỏ hỏi: “Này, Cục trưởng Cố lại làm khó dễ cậu?”
Giản Diệc Thừa không hé răng, gương mặt không lộ ra bất cứ tâm tình nào.
Lâm Lang tự hỏi tự trả lời: “Này! Nếu cho tớ nói tớ nghĩ cậu xin điều đi đi. Ở đây mỗi ngày bị Cục trưởng Cố bức ép cũng chẳng phải cách. Dựa vào mối quan hệ của cậu đi đâu mà không được, tội gì phải ở nơi này với ông ta…”
Lâm Lang nói còn chưa hết câu đã bị ánh mắt nhìn đăm đăm của Giản Diệc Thừa khiến cho không thốt nên lời. Vẻ mặt Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, chẳng lộ ra bất kỳ biểu hiện nào nhưng cũng tạo áp lực gấp bội, Lâm Lang nở nụ cười ngượng ngùng: “Tớ đùa đấy, đừng coi là thật!”
Giản Diệc Thừa cụp mắt, “Sau này đừng đùa kiểu này, tớ không thích!”
“Biết rồi, biết rồi!” Lâm Lang cười ha hả, nhưng trong lòng nghĩ ngược lại. Anh ta cho rằng Giản Diệc Thừa không cần thiết phải kín kẽ như vậy. Ngày đầu tiên Giản Diệc Thừa bước chân vào đây đã bị đội trưởng Cố bới móc sạch sành sanh, bên trong cảnh cục ai mà không biết gốc gác của anh?
Nguyên văn của Cục trưởng Cố là thế này: Vị này chính là công tử đến từ thành phố Bắc Kinh, chính là con trai ruột của Cục trưởng tiền nhiệm ở cảnh cục chúng ta. Trải thảm vàng đến nơi này, do vậy các cậu ở đây phải tinh mắt một chút, đừng đắc tội với công tử!
Một câu nói khiến toàn bộ cảnh viên trong đội hình sự nhìn Giản Diệc Thừa bằng ánh mắt khác hẳn. Vốn dĩ bởi do anh là sinh viên xuất sắc của trường cảnh sát mà mọi người đã hết sức coi trọng anh, đối xử với anh khá lạnh nhạt, giao tiếp khá kém, ở trong đội hầu như liên tục gặp khó khăn.
Làm sao Cục trưởng Cố không biết khi nói như vậy sẽ khiến mọi người xa lánh Giản Diệc Thừa nhưng ông ta vẫn nói, điều này cho thấy Cục trưởng Cố chẳng ưa gì anh. Nghe nói Cục trưởng Giản trước đây cũng từng gây khó dễ cho Cục trưởng Cố, bởi thế “phong thủy luân chuyển”, “đời cha ăn mặn đời con khát nước”… bây giờ đến phiên Giản Diệc Thừa phải gánh chịu.
Điều khiến Lâm Lang không thể hiểu nổi chính là Giản Diệc Thừa rõ ràng có thể dựa vào thế lực nhà mình thuyên chuyển sang nơi khác… Nhưng tại sao anh nhất định phải ở lại đây chịu đựng “tính khí” của Cục trưởng?
Đúng lúc này trước cửa cảnh cục khá hỗn loạn, mấy người đứng trước cửa cuống quít tránh né. Phóng tầm mắt Lâm Lang trông thấy một con chó mực xông vào, bộ dạng uy phong lẫm liệt.
“Ha! Khá lắm, liều mạng giống Tiểu Hắc trong đội chúng ta!”
Chưa tròn câu, Lâm Lang nhận ra nó đang phóng thẳng về phía mình, anh ta há hốc mồm, vội trốn ra phía sau, “Này này… Chú hai đừng cắn anh, anh đang khen chú mà!”
“Gâu gâu gâu!”
Trong lúc Lâm Lang còn cho rằng chú chó mực ấy sẽ nhào lên cắn mình thì nó ngừng lại, trông về hướng bọn họ sủa lớn. Sủa xong, lại xoay người rời đi, nhưng khi ra đến cửa phát hiện không ai đuổi theo mình, nó lại quay đầu lại sủa tiếp.
Hết lần này đến lần khác, rốt cục cũng có người hiểu ra: “Có phải nó muốn chúng ta đi theo nó không?”
Chú chó mực có lẽ đã mất kiên nhẫn, xông lên cắn vạt áo của Giản Diệc Thừa, lôi anh ra ngoài.
“Hình như là vậy. Chú chó này có linh tính nào đó!”
Giản Diệc Thừa quay đầu xin chỉ thị của đội trưởng đội hình sự Lý Trường Phong, “Đội trưởng Lý?”
Lý Trường Phong khoát khoát tay, “Đi đi, cậu và tiểu Lâm đi một chuyến, không biết chừng có chuyện thật!”
Ngay sau đó, Giản Diệc Thừa cùng Lâm Lang đi theo Nhị Lang thần.
Đúng! Chú cho mực ấy chính là Nhị Lang thần của Sơ Ngữ. Sơ Ngữ muốn báo án nhưng không cách nào giải thích được tại sao mình có thể phát hiện ra án mạng nên cô đã nảy ra ý kiến này.
Cô cũng cho rằng cách này của mình không ổn lắm, và vạch sẵn trong đầu thêm vài kế hoạch khác. Ai ngờ cảnh sát thật sự đi cùng Nhị Lang thần. Lần đầu tiên Sơ Ngữ thầm cảm ơn sự tận trách của các anh cảnh sát nhân dân, cho dù là độ khả thi nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Đường Ngô Đồng cách Cục Cảnh Sát thành phố khá xa, Lâm Lang chạy theo Nhị Lang thần qua hai ba con phố thì bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, “Thất sách quá, chúng ta phải lái xe qua đây!”
Trái ngược với Lâm Lang, vẻ mặt Giản Diệc Thừa không đỏ không thở gấp, thể lực rất dồi dào. Anh đỡ Lâm Lang: “Đuổi theo đi, nó chuyển hướng rồi!”
Ngay ngã rẽ chính là đường Ngô Đồng, sau đó Nhị Lang thần dẫn bọn họ đến Hinh Uyển.
Đường Ngô Đồng thuộc khu phố cổ, theo chính sách cải tạo khu dân cư của nhà nước những năm gần đây mấy khu nhà cũ như Hinh Uyển đã ít dần.
Khu Hinh Uyển được xây dựng từ những năm 90, tường bên ngoài loang lổ, tòa nhà chỉ có năm tầng, không có thang máy, lối lên cầu thang vừa hẹp vừa dốc.
Bọn họ cùng nhau chạy đến, không gặp được mấy người, có vài căn cửa khóa chặt, xem ra đã lâu không có người ở.
Cầu thang rất hẹp, hai người đàn ông đi song song không lọt, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang người trước người sau leo lên. Đến lầu ba, Giản Diệc Thừa nhận ra được điểm khác lạ.
“Mùi gì vậy?” Lâm Lang phẩy phẩy mũi, cau mày nói.
Giản Diệc Thừa bình tĩnh lên tiếng: “Xác thối!”
Sắc mặt Lâm Lang ngẩn ra, rồi lập tức nghiêm túc hơn. Lúc đầu anh ta cho rằng bị con chó mực dắt đi dạo chơi một phen, nhưng có liên quan đến xác chết thì không phải vụ án bình thường rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chân đuổi theo Nhị Lang thần. Bò lên tầng năm, đây là tầng cao nhất, Nhị Lang thần đang đứng trước cửa nhà 501.
Càng đến gần mùi thi thể thối rữa xông lên càng nồng nặc.
Lâm Lang căng thẳng nhưng cũng khó nén được hưng phấn, “Gia nhập cảnh cục lâu vậy rồi… Cuối cùng cũng gặp được vụ án lớn!”
Giản Diệc Thừa tỉnh táo hơn, “Cũng có thể là loại thịt nào đó bị ôi thiu thôi!”
Lâm Lang cười ha hả: “Cũng đúng, dù sao người đến báo án cũng chỉ là một con chó, khả năng là đồ ăn của nó cũng không chừng. Ái chà? Mà chú chó đâu mất tiêu rồi?”
Nhị Lang thần không biết đã chạy mất từ bao giờ, Giản Diệc Thừa: “Trước tiên đừng kích động, gõ cửa trước đã!”
Anh gõ cửa một lúc lâu bên trong cũng không có động tĩnh, Lâm Lang lên tiếng: “Tớ đi tìm quản lý lấy chìa khóa!”
Nửa tiếng sau cả người Lâm Lang ướt đẫm mồ hôi chạy về, “Quản lý không đi làm, điện thoại không gọi được. Quản lý tiểu khu này làm ăn tắc trách quá, lát nữa sẽ xử bọn họ!”
“Đạp cửa đi!”
Nói xong Giản Diệc Thừa gọn gàng tung một cú đá.
Trong phòng mùi hôi nồng nặc phả vào mặt.
Lâm Lang kéo áo bịt mũi lại: “Úi má ơi, muốn ngẹt thở!”
Sắc mặt Giản Diệc Thừa không thay đổi, anh rút bộ găng tay và bao chân từ trong túi, đi vào, quay ra phía sau nói với Lâm Lang, “Không có bao chân đừng vào trong!”
Vừa mới ngớt mưa, bọn họ chạy bộ đến đây nên giày dính toàn bùn đất.
Lâm Lang đành đứng ở cửa chờ, Giản Diệc Thừa đi vào trong, một lúc sau Lâm Lang nghe giọng anh vọng ra, “Gọi điện thoại, gọi người đi!”
Vậy là… Thật sự xuất hiện án mạng?
Lâm Lang cúp điện thoại, mười phút sau tiếng còi hụ cảnh sát ầm ĩ vang vọng. Đội phó Giang cùng các cảnh viên đã đến, anh ta vừa đi vừa hỏi, “Tình huống thế nào?”
Lâm Lang trả lời: “Trong phòng tắm xuất hiện một thi thể nữ giới, thời gian tử vong hơn nửa tháng.”
“Ai phát hiện đầu tiên?”
“Giản Diệc Thừa!”
Giang Liên Thành dừng bước chân nghiêng đầu nhìn anh ta, “Giản Diệc Thừa? Vậy ai báo án?”
“À!!!” Lâm Lang xoắn xuýt một lúc lâu mới đáp, “Nói ra sợ anh không tin…”
“… Người báo án là một chú chó!”