• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cô dâu bỏ trốn của quỷ vương (7 Viewers)

  • Chương 19

Chương 19 : Cảnh sát nhìn đời bằng một nửa con mắt

Bạch Nhược Hi mặc kệ bộ dạng nhếch nhác của mình, lập tức chạy như bay ra bên ngoài khu giảng đường chính.


Hiện tại đã bắt đầu giờ học, thế nhưng Bạch Nhược Hi hoàn toàn không bận tâm. Vì quá vội vàng, cô không chú ý, nhất thời va mạnh phải một người, cả hai cùng kêu lên một tiếng, liền sau đó ngã chúi xuống dưới đất.


- Mắt mũi kiểu gì vậy?


Người kia không ngừng xuýt xoa, mở miệng mắng chửi.






Bạch Nhược Hi vội vàng nhặt lại đồ đạc bị rơi vãi tứ tung, bối rối mà đáp:


- Xin thứ lỗi, tôi không cố ý. Anh có sao không?


Vừa lúc Bạch Nhược Hi ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy người trước mặt này có chút gì đó rất quen.


- Từ Hy Vũ?


Cô buột miệng hỏi.


Từ Hy Vũ nhìn Bạch Nhược Hi chằm chằm, đoạn đưa tay giật phắt đống đồ đạc đang nằm trên tay Bạch Nhược Hi xuống, chán ghét mà đáp:


- Lần sau có muốn làm quen với tôi thì nghĩ cách khác đi nhé. Hôm nay ông đây đang vui, tạm tha cho cô vậy!


Nói xong, anh ta đứng dậy, đưa tay phủi phủi lớp bụi trên quần áo, miệng vẫn không ngừng chửi thầm.





- Chết tiệt! Mắt với chả mũi!


Bạch Nhược Hi thoáng đờ đẫn.


Chẳng phải Ngô Vận nói hung thủ sát hại Ánh Linh đã bị bắt rồi hay sao?


Từ Hy Vũ vẫn ung dung bình thản như thế này, có lẽ nào cảnh sát đã bắt nhầm người, hoặc có khả năng là một trong hai kẻ còn lại?


Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Bạch Nhược Hi liên tục. Cô dụi dụi mắt lại lần nữa, đoạn dè dặt lên tiếng:


- Anh Từ Hy Vũ, em thành thật xin lỗi anh về sự việc này. Em... có thể làm gì để chuộc lại lỗi ạ?


Bạch Nhược Hi cất giọng nhẹ nhàng, bày ra khuôn mặt ngây ngô, thanh thuần nhất có thể.


Hai mắt Từ Hy Vũ thoáng chút sáng lên, nghĩ ngợi một chút, sau đó liền thò tay vào trong túi áo, ném xuống dưới đất một tấm thẻ nhỏ:


- Đây là địa chỉ liên lạc thường xuyên của tôi. Tám giờ tối nay cô có thể đến đây để trao đổi cụ thể.


Nhìn theo bóng dáng cao ngạo rời đi của Từ Hy Vũ, khóe môi Bạch Nhược Hi khẽ cong.


Tối nay cô nhất mực sẽ đến nơi ở của anh ta, để xem anh ta sẽ giở trò gì?


Lúc Bạch Nhược Hi chạy tới nơi Ngô Vận nói, cảnh sát Phó Tinh Hùng cũng đang chống nạnh đứng bên cạnh thùng xe áp giải tội phạm, gương mặt có chút giãn ra, biểu cảm vô cùng hài lòng.


- Cảnh sát Phó, hung thủ rốt cuộc là ai?


Ánh Linh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được một gia đình khá giả nhận nuôi. Tuy nhiên, ngay khi cô bắt đầu bước sang năm nhất đại học, cha mẹ nuôi không nói không rằng cương quyết bỏ rơi cô, dọn sang Canada sinh sống.


Người thân không có, do vậy đám Bạch Nhược Hi cũng được coi là thân nhân duy nhất của cô.


Phó Tinh Hùng đưa mắt đánh sang hướng Tây, ý chỉ hai cô hãy nhìn vào gã đàn ông bị còng trước mặt.


Giữa hai người cảnh sát hông đeo bộ đàm là một gã đàn ông nhỏ bé, râu ria xồm xoàm, đầu tóc mọc dài bết dính, gương mặt khô quắt, hàm răng vàng ởn đang không ngừng nham nhở cười cợt.


Bạch Nhược Hi vừa nhìn là biết, y vốn không phải hung thủ mà chỉ là vật thế thân cho tội ác tày đình của bọn Từ Hy Vũ.


- Hắn chính là hung thủ đã sát hại nạn nhân Ánh Linh. Chúng tôi đã bắt được hắn ngay khi hắn đang chôn con dao dùng để chặt xác Ánh Linh ở trong rừng.


Bạch Nhược Hi trầm giọng, hỏi lại lần nữa cho chắc chắn:


- Anh khẳng định ông ta chính là hung thủ? Một lẻ điên điên dại dại như thế, vì sao có gan to để mà sát hại Ánh Linh được cơ chứ!


Nghe cô quả quyết, Phó Tinh Hùng có phần bực bội.


Anh ta đã làm cảnh sát hơn mười năm qua, đôi tay này từng bắt giữ mấy trăm tội phạm đủ loại, hà cớ gì chỉ vì một lời nói nhảm nhí của Bạch Nhược Hi mà lại phải lăn tăn?!


Phó Tinh Hùng ném mẩu thuốc lá đang hút dở xuống dưới đất, hừ lạnh đáp:


- Sinh viên Bối Ngọc, cô nên nhớ đến bổn phận của mình, đừng tùy tiện tham gia quá sâu vào công tác điều tra của chúng tôi. Bây giờ thì xin mời cô đi cho!


Bạch Nhược Hi vẫn chưa chịu thua, cô nhìn thẳng vào mắt của Phó Tinh Hùng, quật cường mà nói rành rọt từng tiếng:


- Cảnh sát Phó, ông ta không phải hung thủ. Hy vọng anh đừng khiến tôi cảm thấy cảnh sát đều là những kẻ nhìn vụ án bằng một nửa con mắt, đầu- voi- đuôi- chuột!


- Cô... cô...


Phó Tinh Hùng tức đến nổ đom đóm mắt.





Bạch Nhược Hi nhất thời hét ầm lên, nhưng tay chân không thể cử động được, hoàn toàn bị tê liệt.


Ánh Linh vẫn giữ tư thế treo ngược, tứ chi bám dính trên trần nhà, đầu tóc xõa sợi, bết dính rủ xuống mặt cô.


Hai mắt Ánh Linh trợn trừng, vằn đỏ tia máu:


- Giúp mình... Cứu mình... Bạch Nhược Hi!!!


----------------------------
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom