Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-170
Chương 155: Sống chết một đường
Chương 155: Sống chết một đường
“Sao vậy Tô Đoàn, xảy ra chuyện gì?” Thấy cậu ta khác thường như vậy tôi không khỏi nôn nóng.
Tô Đoàn trước giờ luôn bình tĩnh, bây giờ biểu tình lại quá mức như vậy nhất định phía sau tượng đá kia có hiện tượng khác biệt kinh người.
“Đây là…” Tô Đoàn dường như không nghe thấy tôi hỏi, cặp mắt của cậu ta chăm chú nhìn, hai mắt hận không thể trông lọt ra ngoài. Cơ thể cậu ta lại vô thức lui về phía sau, giống như trước mặt có thứ rất nguy hiểm.
Rất nhanh tôi liền nghe thấy tiếng động nhỏ truyền tới từ trong đại điện, giống như tiếng móng tay cào vào đá.
Chớp mắt một cái, một vật màu đen xám từ phía sau tượng đá bò ra ngoài, động tác rất chậm, đầu dài phải hai mét, bốn chân chạm đất, không biết là động vật gì.
Lập tức tôi nghĩ tới thứ này có thể khiến Tô Đoàn sợ như vậy nhất định rất hung hãn, tôi còn đang bị tượng đá hút chặt lấy, giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích được.
Quái vật khổng lồ kia động tác chậm rãi, lúc đầu còn lảo đảo lắc lư nhưng ngay lập tức tôi cảm nhận được một áp lực uy hiếp khổng lồ đến từ người đó, cảm giác nguy hiểm theo bản năng của sinh vật chớp mắt tràn ngập khắp người tôi.
Nó với Tô Đoàn không có vẻ hứng thú gì, sau khi đi ra liền hướng về phía tôi. Đáng thương tôi lại đang bị dính chặt vào đá, ngay cả đầu cũng không quay được, càng không thấy rõ mặt mũi quái vậy sau lưng mình.
Không nhìn thấy cũng tốt, không chừng khi tôi nhìn thấy thì không cần nó động thủ đã bị hù chết.
Toàn thân tôi sớm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, thân thể một mảnh lạnh như băng, người run run chờ chết.
“Xùy! Nhìn đây!” Lúc tôi đang chờ chết thì Tô Đoàn đột nhiên rống lên về phía quái vật kia, tấm bùa vàng nháy mắt dán lên người quái vật, sau đó bùng cháy đốt lên một đoàn lửa màu xanh.
Có điều ngọt lửa kia đốt trên người quái vật cũng không có tác dụng gì, sau khi cháy xong liền biến thành một đám bột xám rơi trên mặt đất.
“Tới đây, ăn tao ngon hơn! Tới đây!” Tô Đoàn thấy lá bùa vàng không hữu hiệu liền lấy chu sa ném tới con quái vật, đặc biệt càng gào lớn hét về phía nó, muốn dùng bản thân mình hấp dẫn sự chú ý của quái vậy.
Nháy mắt mũi tôi cay cay, lúc nguy hiểm như vậy Tô Đoàn lại vì cứu tôi mà nhận nguy hiểm về bản thân mình?
Cậu ta chẳng qua là cháu của Tô Mộc, còn không phải ruột thịt, không cần phải đối tốt với tôi như vậy.
Lòng tôi cực kỳ chua xót, nhưng ở thời điểm này lúc cận kề cái chết, trong lòng tôi lại thật sự muốn Tô Đoàn có thể rời đi sự chú ý của con quái vật một chút để tôi có thể thoát khỏi tượng đá.
Nhưng chu sa cũng không có tác dụng gì với con quái vật. Lúc này Tô Đoàn đã rất lo lắng, hiển nhiên cậu ta cũng không biết nên đối phó với con quái vật này như thế nào, không thể làm gì khác hơn liền đem tất cả mọi thứ trong túi lấy ra ném vào người con quái vật, đồng thời càng gào thét cố gắng hấp dẫn sự chú ý của nó.
Nhưng tất cả những thứ này đều không có tác dụng, quái vật cũng không có chút hứng thú nào với cậu ta, tất cả sự chú ý lúc này đều đặt trên người tôi. Chớp mắt nó đã tới sau lưng tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp từ mũi nó khiến lưng tôi nóng lên.
Tôi bị dọa đến muồn tè ra quần, thân thể run rẩy kịch liệt.
‘Phì… phì…’ Quái vật sau lưng dường như đã chạm được vào tôi, phát ra tiếng thở từ sau lưng tôi giống như đang ngửi mùi trên người tôi vậy.
Tô Đoàn càng gấp gáp, nhảy một cái đã đứng trước mặt quái vật.
Quái vật cũng không liếc nhìn cậu ta một cái, sau khi ngửi người tôi một lúc liền đưa ra một dải thịt ướt nhẹp quấn lấy tôi, kéo tôi từ trên tượng đá xuống.
Tôi bị dải thịt ghê tởm kia cuốn chặt lấy, bị buộc xoay người đối mặt với quái vật kia. Tôi căn bản không dám nhìn nó liền nhắm chặt mắt lại, trong lòng thậm chí còn bắt đầu hi vọng nó một hớp nuốt chửng tôi chứ đừng nhai, như vậy tôi có thể chết thoải mái một chút.
Tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng, mỗi một giây chờ chết dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy. Nhưng tôi đợi hết mấy thể kỷ cũng không thấy miệng con quái vật nuốt tới, xung quanh cũng không có động tĩnh gì.
Tôi sợ chết khiếp, mặc dù rất hiếu kỳ nhưng vẫn không dám mở mắt ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.
“Ngu ngốc, em còn để anh ôm bao lâu nữa, định ngủ luôn sao?” Bỗng nhiên bên tai tôi xuất hiện một âm thanh quen thuộc, giọng chê bai thật xấu xa đáng ghét.
Nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cả người tôi run lên, không dám tin mở mắt ra, ngửa đầu nhìn gương mặt trên đỉnh đầu tôi.
Góc cằm hoàn mỹ, sống mũi cao cứng rắn, đôi môi gợi cảm, đáy mắt sắc sảo, tất cả đều phóng đãng không kiềm chế được.
“Tô Mộc?” Tôi nhìn gương mặt đẹp trai này thật không dám tin, cho là tôi đang nằm mơ.
Chần chừ giơ tay lên chạm vào mặt anh ấy.
‘Bốp’ một cái tát.
Âm thanh trong trẻo vang vọng, cảm giác đàn hồi mát lạnh.
Thật sự là Tô Mộc ư!
Tôi tít mắt cười, kích động vừa định ôm Tô Mộc thì anh ấy nhíu mày một cái, buông tôi ra quăng tôi xuống đất, mắt trợn tròn thở hổn hển nhìn tôi như hận không ăn được tôi vậy: “Con vợ chết bầm, em dám đánh chồng em?”
Tôi lăn quay xuống đất, ai u một tiếng, ấm ức xoa cái mông bị ngã đau nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng gặp lại anh ấy, hơn nữa tôi không chết, là Tô Mộc cứu tôi, ha ha.
Tôi kích động vừa khóc vừa cười, anh ấy nhất định là thần bảo vệ của tôi.
Mặc dù ông thần bảo vệ này hơi hung ác một chút.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt vẫn xanh của tôi, cánh tay thon dài đưa tới cầm lấy cổ áo của tôi kéo lại, đôi mắt đẹp nhìn tôi: “Lộc Dương, em đang bệnh à?”
“Em không bệnh, vừa rồi đánh anh chỉ muốn chắc chắn xem em có phải nằm mơ hay không, ha ha.” Tôi cười càng vui vẻ hơn. Tô Mộc đi ra, anh ấy không bị kẹt bên trong, hơn nữa người đàn ông này không biết vì sao ngay cả khi tức giận cũng đẹp trai như vậy, thật là hết cứu chữa.
“Sao em không tự đánh mình để chắc chắn? Anh thấy em mới cần đánh, đã bảo em ngoan ngoãn ở nhà chờ, ai bảo em chạy tới đây. Em có biết vừa rồi anh ra chậm một bước thì em đã chui vào bụng chuột rồi không!” Tô Mộc thấy tôi cười hì hì càng tức giận, vừa mắng vừa vác tôi lên vai khiến chân tôi vùng vẫy trong không trung, đánh vào mông tôi ‘bộp bộp’!
Tôi bị đánh liền cầu xin tha thứ, người này sao tính khí lại cục cằn như vậy, tôi tới đây cũng là vì cứu anh ấy, vậy mà anh ấy lại đánh tôi.
Hơn nữa lại còn tét vào mông tôi ngay trước mặt Tô Đoàn!
Tô Đoàn mặc dù lớn hơn tôi nhưng ngay từ đầu đã gọi tôi là bà, là tiểu bối của tôi, thật mắc cỡ!
Tôi giận liền đấm đá lên người Tô Mộc.
Nhưng toàn thân anh ấy đã được che phủ bởi một tầng khôi giáp âm khí đen giống như sắt, không chỉ tôi không làm đau anh ấy mà ngược lại tay chân tôi va vào giáp đau muốn chết.
Tầng khôi giáp âm khí này thật là quá cứng rắn, phải cứng rắn ngang với kim loại, không đánh được mấy cái tay tôi đã sưng đỏ.
Thấy tôi xuýt xoa mặt Tô Mộc lúc này mới sậm lại, đặt tôi xuống, nắm lấy tay của tôi đưa lên trước mặt anh ấy, nhìn chăm chú, hỏi tôi: “Đau không?”
“Lại còn không đau!” Nước mắt tôi suýt chảy ra, vốn thấy Tô Mộc liền thật vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ nỗi sợ chết vừa rồi, tủi thân lại trong nháy mắt tràn ngập, mượn cớ tay đau liền tuôn rơi.
“Cho chừa.” Tô Mộc thấy tôi như vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói ra được hai chữ.
Trong nháy mắt tôi càng ấm ức, rút tay vể, mắng: “Bạch nhãn lang nhà anh, sớm biết vậy đã không tới cứu anh, em đi ngay bây giờ!”
Vừa nói tôi vừa thở phì phò đi ra ngoài, muốn theo sợi dây ở cửa động bò ra ngoài.
Nhưng tôi còn chưa kịp đi thì Tô Mộc đã đưa hai tay giữ eo tôi từ phía sau, nói: “Đã tới rồi còn đi, em không muốn xem qua cái gì vừa khi dễ em à?”
Chương 155: Sống chết một đường
“Sao vậy Tô Đoàn, xảy ra chuyện gì?” Thấy cậu ta khác thường như vậy tôi không khỏi nôn nóng.
Tô Đoàn trước giờ luôn bình tĩnh, bây giờ biểu tình lại quá mức như vậy nhất định phía sau tượng đá kia có hiện tượng khác biệt kinh người.
“Đây là…” Tô Đoàn dường như không nghe thấy tôi hỏi, cặp mắt của cậu ta chăm chú nhìn, hai mắt hận không thể trông lọt ra ngoài. Cơ thể cậu ta lại vô thức lui về phía sau, giống như trước mặt có thứ rất nguy hiểm.
Rất nhanh tôi liền nghe thấy tiếng động nhỏ truyền tới từ trong đại điện, giống như tiếng móng tay cào vào đá.
Chớp mắt một cái, một vật màu đen xám từ phía sau tượng đá bò ra ngoài, động tác rất chậm, đầu dài phải hai mét, bốn chân chạm đất, không biết là động vật gì.
Lập tức tôi nghĩ tới thứ này có thể khiến Tô Đoàn sợ như vậy nhất định rất hung hãn, tôi còn đang bị tượng đá hút chặt lấy, giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích được.
Quái vật khổng lồ kia động tác chậm rãi, lúc đầu còn lảo đảo lắc lư nhưng ngay lập tức tôi cảm nhận được một áp lực uy hiếp khổng lồ đến từ người đó, cảm giác nguy hiểm theo bản năng của sinh vật chớp mắt tràn ngập khắp người tôi.
Nó với Tô Đoàn không có vẻ hứng thú gì, sau khi đi ra liền hướng về phía tôi. Đáng thương tôi lại đang bị dính chặt vào đá, ngay cả đầu cũng không quay được, càng không thấy rõ mặt mũi quái vậy sau lưng mình.
Không nhìn thấy cũng tốt, không chừng khi tôi nhìn thấy thì không cần nó động thủ đã bị hù chết.
Toàn thân tôi sớm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, thân thể một mảnh lạnh như băng, người run run chờ chết.
“Xùy! Nhìn đây!” Lúc tôi đang chờ chết thì Tô Đoàn đột nhiên rống lên về phía quái vật kia, tấm bùa vàng nháy mắt dán lên người quái vật, sau đó bùng cháy đốt lên một đoàn lửa màu xanh.
Có điều ngọt lửa kia đốt trên người quái vật cũng không có tác dụng gì, sau khi cháy xong liền biến thành một đám bột xám rơi trên mặt đất.
“Tới đây, ăn tao ngon hơn! Tới đây!” Tô Đoàn thấy lá bùa vàng không hữu hiệu liền lấy chu sa ném tới con quái vật, đặc biệt càng gào lớn hét về phía nó, muốn dùng bản thân mình hấp dẫn sự chú ý của quái vậy.
Nháy mắt mũi tôi cay cay, lúc nguy hiểm như vậy Tô Đoàn lại vì cứu tôi mà nhận nguy hiểm về bản thân mình?
Cậu ta chẳng qua là cháu của Tô Mộc, còn không phải ruột thịt, không cần phải đối tốt với tôi như vậy.
Lòng tôi cực kỳ chua xót, nhưng ở thời điểm này lúc cận kề cái chết, trong lòng tôi lại thật sự muốn Tô Đoàn có thể rời đi sự chú ý của con quái vật một chút để tôi có thể thoát khỏi tượng đá.
Nhưng chu sa cũng không có tác dụng gì với con quái vật. Lúc này Tô Đoàn đã rất lo lắng, hiển nhiên cậu ta cũng không biết nên đối phó với con quái vật này như thế nào, không thể làm gì khác hơn liền đem tất cả mọi thứ trong túi lấy ra ném vào người con quái vật, đồng thời càng gào thét cố gắng hấp dẫn sự chú ý của nó.
Nhưng tất cả những thứ này đều không có tác dụng, quái vật cũng không có chút hứng thú nào với cậu ta, tất cả sự chú ý lúc này đều đặt trên người tôi. Chớp mắt nó đã tới sau lưng tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp từ mũi nó khiến lưng tôi nóng lên.
Tôi bị dọa đến muồn tè ra quần, thân thể run rẩy kịch liệt.
‘Phì… phì…’ Quái vật sau lưng dường như đã chạm được vào tôi, phát ra tiếng thở từ sau lưng tôi giống như đang ngửi mùi trên người tôi vậy.
Tô Đoàn càng gấp gáp, nhảy một cái đã đứng trước mặt quái vật.
Quái vật cũng không liếc nhìn cậu ta một cái, sau khi ngửi người tôi một lúc liền đưa ra một dải thịt ướt nhẹp quấn lấy tôi, kéo tôi từ trên tượng đá xuống.
Tôi bị dải thịt ghê tởm kia cuốn chặt lấy, bị buộc xoay người đối mặt với quái vật kia. Tôi căn bản không dám nhìn nó liền nhắm chặt mắt lại, trong lòng thậm chí còn bắt đầu hi vọng nó một hớp nuốt chửng tôi chứ đừng nhai, như vậy tôi có thể chết thoải mái một chút.
Tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng, mỗi một giây chờ chết dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy. Nhưng tôi đợi hết mấy thể kỷ cũng không thấy miệng con quái vật nuốt tới, xung quanh cũng không có động tĩnh gì.
Tôi sợ chết khiếp, mặc dù rất hiếu kỳ nhưng vẫn không dám mở mắt ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.
“Ngu ngốc, em còn để anh ôm bao lâu nữa, định ngủ luôn sao?” Bỗng nhiên bên tai tôi xuất hiện một âm thanh quen thuộc, giọng chê bai thật xấu xa đáng ghét.
Nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cả người tôi run lên, không dám tin mở mắt ra, ngửa đầu nhìn gương mặt trên đỉnh đầu tôi.
Góc cằm hoàn mỹ, sống mũi cao cứng rắn, đôi môi gợi cảm, đáy mắt sắc sảo, tất cả đều phóng đãng không kiềm chế được.
“Tô Mộc?” Tôi nhìn gương mặt đẹp trai này thật không dám tin, cho là tôi đang nằm mơ.
Chần chừ giơ tay lên chạm vào mặt anh ấy.
‘Bốp’ một cái tát.
Âm thanh trong trẻo vang vọng, cảm giác đàn hồi mát lạnh.
Thật sự là Tô Mộc ư!
Tôi tít mắt cười, kích động vừa định ôm Tô Mộc thì anh ấy nhíu mày một cái, buông tôi ra quăng tôi xuống đất, mắt trợn tròn thở hổn hển nhìn tôi như hận không ăn được tôi vậy: “Con vợ chết bầm, em dám đánh chồng em?”
Tôi lăn quay xuống đất, ai u một tiếng, ấm ức xoa cái mông bị ngã đau nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng gặp lại anh ấy, hơn nữa tôi không chết, là Tô Mộc cứu tôi, ha ha.
Tôi kích động vừa khóc vừa cười, anh ấy nhất định là thần bảo vệ của tôi.
Mặc dù ông thần bảo vệ này hơi hung ác một chút.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt vẫn xanh của tôi, cánh tay thon dài đưa tới cầm lấy cổ áo của tôi kéo lại, đôi mắt đẹp nhìn tôi: “Lộc Dương, em đang bệnh à?”
“Em không bệnh, vừa rồi đánh anh chỉ muốn chắc chắn xem em có phải nằm mơ hay không, ha ha.” Tôi cười càng vui vẻ hơn. Tô Mộc đi ra, anh ấy không bị kẹt bên trong, hơn nữa người đàn ông này không biết vì sao ngay cả khi tức giận cũng đẹp trai như vậy, thật là hết cứu chữa.
“Sao em không tự đánh mình để chắc chắn? Anh thấy em mới cần đánh, đã bảo em ngoan ngoãn ở nhà chờ, ai bảo em chạy tới đây. Em có biết vừa rồi anh ra chậm một bước thì em đã chui vào bụng chuột rồi không!” Tô Mộc thấy tôi cười hì hì càng tức giận, vừa mắng vừa vác tôi lên vai khiến chân tôi vùng vẫy trong không trung, đánh vào mông tôi ‘bộp bộp’!
Tôi bị đánh liền cầu xin tha thứ, người này sao tính khí lại cục cằn như vậy, tôi tới đây cũng là vì cứu anh ấy, vậy mà anh ấy lại đánh tôi.
Hơn nữa lại còn tét vào mông tôi ngay trước mặt Tô Đoàn!
Tô Đoàn mặc dù lớn hơn tôi nhưng ngay từ đầu đã gọi tôi là bà, là tiểu bối của tôi, thật mắc cỡ!
Tôi giận liền đấm đá lên người Tô Mộc.
Nhưng toàn thân anh ấy đã được che phủ bởi một tầng khôi giáp âm khí đen giống như sắt, không chỉ tôi không làm đau anh ấy mà ngược lại tay chân tôi va vào giáp đau muốn chết.
Tầng khôi giáp âm khí này thật là quá cứng rắn, phải cứng rắn ngang với kim loại, không đánh được mấy cái tay tôi đã sưng đỏ.
Thấy tôi xuýt xoa mặt Tô Mộc lúc này mới sậm lại, đặt tôi xuống, nắm lấy tay của tôi đưa lên trước mặt anh ấy, nhìn chăm chú, hỏi tôi: “Đau không?”
“Lại còn không đau!” Nước mắt tôi suýt chảy ra, vốn thấy Tô Mộc liền thật vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ nỗi sợ chết vừa rồi, tủi thân lại trong nháy mắt tràn ngập, mượn cớ tay đau liền tuôn rơi.
“Cho chừa.” Tô Mộc thấy tôi như vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói ra được hai chữ.
Trong nháy mắt tôi càng ấm ức, rút tay vể, mắng: “Bạch nhãn lang nhà anh, sớm biết vậy đã không tới cứu anh, em đi ngay bây giờ!”
Vừa nói tôi vừa thở phì phò đi ra ngoài, muốn theo sợi dây ở cửa động bò ra ngoài.
Nhưng tôi còn chưa kịp đi thì Tô Mộc đã đưa hai tay giữ eo tôi từ phía sau, nói: “Đã tới rồi còn đi, em không muốn xem qua cái gì vừa khi dễ em à?”
Bình luận facebook