Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
Chương 157: Dầu giao
Chương 157: Dầu giao
“Tiếp nhận âm huyệt?” Tôi nghe Tô Đoàn nói liền sửng sốt một chút. Âm huyệt cho dù tìm được thì làm sao bị cậu ta nói như thành đồ cá nhân, còn tìm người nhà tới trao tay?
“Đừng nôn nóng.” Tô Mộc khoát khoát tay, trực tiếp từ chối Tô Đoàn, tầm mắt lần nữa trở lại trên người yêu quái chuột rồi lại nhìn về phía tôi: “Võ Tắc Thiên phí hết tâm huyết tìm được phong thủy bảo địa, tự nhiên không thể bị người khác phát hiện phá hư, để đảm bảo sau khi bà ta chết tuyệt đối không có vấn đề gì nên bà ta mới nuôi yêu quái chuột này.”
Nói xong anh ấy nhìn về ánh mắt không hiểu lắm của tôi, chú tâm nói: “Yêu quái chuột có nhiệm vụ là bảo vệ mộ huyệt, tất cả những người xông vào mộ huyệt đều là thức ăn của nó, cho nên hơn một ngàn ba trăm năm qua cho tới bây giờ không kẻ nào còn sống mà tìm được mộ Võ Tắc Thiên. Nhưng vừa rồi… nó đối với em không có ác ý, ít nhất không có ý niệm sẽ ăn em.”
“A? Không phải anh cứu em sao?” Tôi cả kinh, mới vừa rồi khi yêuquái chuột cuốn lấy tôi, tôi cũng bị sợ sắp chết, kết quả lâu như vậy cũng không nhúc nhích, tôi còn tưởng rằng Tô Mộc cứu được tôi.
“Đương nhiên là ông Hai cứu, chỉ là yêu quái chuột vừa rồi mà không do dự thì cho dù là ông Hai cũng không có khả năng cứu được bà từ miệng của nó.” Tô Đoàn chen miệng nói.
Tôi liền thấy khiếp sợ, yêu quái chuột lợi hại như vậy, Tô Mộc đã khôi phục vẫn không đánh thắng yêu quái chuột?”
Tôi không khỏi đi một vòng quanh yêu quái chuột, nó bây giờ đã hôn mê, nằm trên mặt đất thở phì phò, vòng hết một vòng tôi mới thấy rõ hình dáng của nó đúng là con chuột, chỉ là người to như con voi mà thôi.
“Yêu quái chuột trên nguyên tắc mà nói thì cả đời chỉ nhận một chủ nhân, ngoại trừ chủ nhân ra tất cả nhân loại trong mắt nó đều là thức ăn. Vừa rồi nó không ăn em nhất định trên người em có vật gì đó khiến nó có cảm giác rất quen thuộc.” Tô Mộc lại nói.
Tôi nhận ra anh ấy rất để ý chuyện này, giống như không làm rõ được vì sao vừa rồi yêu quái chuột không ăn tôi thì anh ấy cũng không chịu bỏ qua.
Tôi ngược lại không quan tâm tới cái này, vừa rồi nó không ăn tôi còn không tôi sao, mặc kệ lý do nó không ăn tôi là gì, có lẽ là tôi không hợp khẩu vị của nó?
Tôi vừa định đem suy đoán này nói ra nhưng phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của Tô Mộc, cảm giác nói cái đó lúc này không đúng lúc, không thể làm gì khác hơn là nói chẳng phải Tô Đoàn cũng không bị nó ăn sao, có lẽ bây giờ nó không đói bụng?
Tô Mộc nghe vậy im lặng nhìn tôi thở dài một cái, sau đó đưa tay sờ lên thân thể yêu quái chuột, chắc chắn nó tạm thời không tỉnh được mới nắm lấy tay tôi cùng đặt trước lỗ mũi của yêu quái chuột.
Tôi nháy mắt sợ hết hồn, đem rút tay về, hỏi Tô Mộc làm gì vậy?
“Thử một chút xem em có thể khiến nó tỉnh không.” Tô Mộc nói.
Vừa nói anh ấy lại nhéo tay tôi một cái, hỏi tôi có phải kinh sợ không dám thử.
Lời nói này của anh ấy khiến tôi liền không vui. Không sai, quả thật tôi sợ, nhìn thấy yêu quái chuột mà không sợ thì cái gì mới sợ?
Nhưng dù sao Tô Mộc cũng ở đây, anh ấy cũng sẽ không để mặc tôi bị thương.
Tôi liền cắn răng, nói: “Ai sợ, thử thì thử.”
Dù sao cũng không thể bị anh ấy xem thường
Thấy tôi đồng ý khóe miệng Tô Mộc lại lần nữa cong lên nhếch mép cười, miệng nói nhỏ: “Đồ đần.”
Nói xong anh ấy đã cầm tay tôi đưa đến trước chóp mũi yêu quái chuột.
“Phì…” Một luồng phí ấm áp thổi tới tay tôi, trái tim tôi cũng đập thình thịch suýt rớt ra ngoài.
Mặc dù biết Tô Mộc nhất định sẽ bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn có sự lo lắng không tự chủ được.
Không chỉ tôi, ngay cả bắp thịt của Tô Mộc cũng cứng lên mấy phần, hiển nhiên anh ấy bây giờ cũng rất lo lắng.
“Phì…”
Cũng may khí tức của yêu quái chuột rất vững vàng, cũng không bởi vì tôi mà có gì khác thường.
Tô Mộc thở phào, nhanh chóng rút tay tôi về, nói: “Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, vừa rồi chẳng qua là trùng hợp.”
Nói xong anh ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, cười nhạo nói: “Còn nói không sợ, ra nhiều mồ hôi như này rồi.”
“Anh vừa rồi thì không lo lắng chắc.” Tôi liếc Tô Mộc một cái nhưng trong lòng rất ấm áp. Vừa rồi anh ấy mỉm cười giúp tôi lau mồ hôi cử động thật là dịu dàng, kết hợp với gương mặt đẹp trai cùng ánh mắt chê bai khiến tôi cảm giác mình giống như con mèo được sủng nhưng chỉ biết gây họa vậy, không nhịn được muốn nhào tới trong ngực anh ấy nũng nịu.
Có điều coi như là mèo thì tôi cũng muốn làm mèo cao ngạo, vì vậy giả bộ không thèm để ý tới tay anh ấy, nói: “Đường Dũng đâu? Anh ấy không phải đi xuống cùng anh sao, sao lại chỉ có mình anh?”
Nghe tôi hỏi, biểu tình trên mặt Tô Mộc đột nhiên thay đổi, giống như đã có chuyện gì không tốt xảy ra. Nhưng rất nhanh anh ấy thu lại biểu trình trên mặt, lần nữa khôi phục bộ dáng dửng dưng, lạnh nhạt nói: “À, cậu ta quá ngu ngốc, bị trúng cơ quan bây giờ đang bị mắc kẹt.”
Anh ấy nói điềm nhiên giống như chuyện này với anh ấy không có bất kỳ liên quan nào vậy. Tôi liền nóng nảy, níu anh ấy lại hỏi: “Cái gì? Anh ta trúng cơ quan gì? Bây giờ thế nào?”
“Em quan tâm anh ta như vậy?” Thấy tôi cuống cuồng, mắt Tô Mộc đột nhiên nheo lại, sâu trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
Chứng tỏ đang ghen.
Tôi cũng nôn nóng muốn chết, cũng không để ý anh ấy tức giận, nói thẳng: “Dĩ nhiên, anh ấy vì anh mới chạy tới nơi này, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chúng ta làm sao còn đối mặt với anh ấy?”
“Chúng ta?” Tô Mộc nhỏ giọng hỏi lại một lần, thấy tôi chủ động đem mình cùng anh ấy vào cùng một chỗ, hơn nữa lại vì biết ơn anh ta đem Tô Mộc đưa vào mới sốt rốt, lúc này mới hài lòng kéo tôi nói: “Tạm thời còn chưa chết, không cần phải gấp gáp như vậy.”
Nói xong anh ấy gọi Tô Đoàn một tiếng rồi đưa chúng tôi đi về phía pho tượng.
Lúc này tôi mới phát hiện phía sau tượng đá có một cửa ngầm, lúc trước chúng tôi lại không tìm thấy. Tô Đoàn đi vào trước, sau đó Tô Mộc cũng đưa tôi chui vào bên trong, chẳng qua vừa mới chui vào tôi bỗng cảm giác phía sau lưng có một cổ cảm giác khác thường.
Theo bản năng tôi quay đầu nhìn lại thì không thấy yêu quái chuột vừa rồi vẫn nằm dưới đất đâu.
Tôi liền kéo Tô Mộc hai cái nhưng anh ấy đã chui đầu vào, chỉ còn một mình, tôi sợ hãi không thể làm gì khác hơn là cũng nhanh chóng chui vào.
Phía dưới tượng đá là khoảng không, có một đường hầm rộng bằng một người nối thẳng xuống phía dưới. Đường hầm không dài, cũng chỉ chừng hai mét. Chẳng qua vừa tiến vào đường hầm tôi liền cảm giác được một luồng khí nóng bỏng phảng phất đập vào mặt, mơ hồ thông qua ánh sáng truyền tới từ phía dưới thấy được đường hầm là màu đỏ sậm, phía trên có chằng chịt ký hiệu cùng hình vẽ kì quái.
Hẳn là một loại chữ viết nhưng tôi không nhận ra.
Cảm giác nóng bỏng kia khiến tôi rất không thoải mái, nhanh chóng chui qua đường hầm tôi phát hiện không gian phía dưới càng rộng rãi hơn, toàn bộ đại điện rường cột đều chạm trổ, mấy cây cột lớn dựng thẳng đứng, đều có rồng năm móng được điêu khắc từ vàng ròng uốn quanh các cây cột.
Thậm chí so với đại điện của hoàng đế trong ti vi còn nguy nga hơn.
Không hổ là nữ hoàng đệ nhất trong lịch sử, mộ cũng rất khí phái!
Đây chính là ngôi mộ chính. Toàn bộ đại điện cao ít nhất tám chín mét, nhìn qua rất trống trải, bốn bên vách thường treo đầy đèn dầu đang cháy sáng, ngọn lửa trong đèn đung đưa như đang nhảy múa chiếu toàn bộ đại điện sáng choang.
Tôi ngây người, chăm chú quan sát nơi này một vòng, rất sợ không xem được sẽ thiệt thòi.
“ĐènTrường Minh? Ông Hai, đây là Đèn Trường Minh trong truyền thuyết sao? Trên đời thật sự có người cá?” Không chỉ tôi có biểu hiện không tiền đồ mà con em thế gia như Tô Đoàn cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, mắt cũng sắp trừng ra khỏi hốc, khiếp sợ chỉ cái đèn dầu kêu lên.
“Không sai, đây là dầu giao, đèn này quả thật đã cháy hơn một ngàn ba trăm năm.” Tô Mộc đối với kiến thức của Tô Đoàn rất hài lòng, vui mừng gật đầu một cái, nói.
“Hiếm thấy! Thật hiếm thấy! Không nghĩ tới cháu còn có thể may mắn nhìn thấy thứ đồ đã tuyệt tích này. Trong mộ Võ hoàng quả thật trân bảo khắp nơi!” Tô Đoàn đã kích động không còn hình dáng, trực tiếp lấy bình nước trong túi xách xông tới muốn lấy dầu giao.
“Đừng động!” Tô Mộc thấy vậy liền nghiêm nghị ngăn lại, nói: “Dầu giao không thể lấy, gã Long Bà chết tiệt kia chính là vì làm vậy mà trúng chiêu.”
Chẳng qua lời này của anh ấy đã chậm một bước, tiếng nói vừa dứt thì bình nước của Tô Đoàn đã đưa vào trong ngọn đèn dầu, hút không ít dầu giao đi vào.
Chương 157: Dầu giao
“Tiếp nhận âm huyệt?” Tôi nghe Tô Đoàn nói liền sửng sốt một chút. Âm huyệt cho dù tìm được thì làm sao bị cậu ta nói như thành đồ cá nhân, còn tìm người nhà tới trao tay?
“Đừng nôn nóng.” Tô Mộc khoát khoát tay, trực tiếp từ chối Tô Đoàn, tầm mắt lần nữa trở lại trên người yêu quái chuột rồi lại nhìn về phía tôi: “Võ Tắc Thiên phí hết tâm huyết tìm được phong thủy bảo địa, tự nhiên không thể bị người khác phát hiện phá hư, để đảm bảo sau khi bà ta chết tuyệt đối không có vấn đề gì nên bà ta mới nuôi yêu quái chuột này.”
Nói xong anh ấy nhìn về ánh mắt không hiểu lắm của tôi, chú tâm nói: “Yêu quái chuột có nhiệm vụ là bảo vệ mộ huyệt, tất cả những người xông vào mộ huyệt đều là thức ăn của nó, cho nên hơn một ngàn ba trăm năm qua cho tới bây giờ không kẻ nào còn sống mà tìm được mộ Võ Tắc Thiên. Nhưng vừa rồi… nó đối với em không có ác ý, ít nhất không có ý niệm sẽ ăn em.”
“A? Không phải anh cứu em sao?” Tôi cả kinh, mới vừa rồi khi yêuquái chuột cuốn lấy tôi, tôi cũng bị sợ sắp chết, kết quả lâu như vậy cũng không nhúc nhích, tôi còn tưởng rằng Tô Mộc cứu được tôi.
“Đương nhiên là ông Hai cứu, chỉ là yêu quái chuột vừa rồi mà không do dự thì cho dù là ông Hai cũng không có khả năng cứu được bà từ miệng của nó.” Tô Đoàn chen miệng nói.
Tôi liền thấy khiếp sợ, yêu quái chuột lợi hại như vậy, Tô Mộc đã khôi phục vẫn không đánh thắng yêu quái chuột?”
Tôi không khỏi đi một vòng quanh yêu quái chuột, nó bây giờ đã hôn mê, nằm trên mặt đất thở phì phò, vòng hết một vòng tôi mới thấy rõ hình dáng của nó đúng là con chuột, chỉ là người to như con voi mà thôi.
“Yêu quái chuột trên nguyên tắc mà nói thì cả đời chỉ nhận một chủ nhân, ngoại trừ chủ nhân ra tất cả nhân loại trong mắt nó đều là thức ăn. Vừa rồi nó không ăn em nhất định trên người em có vật gì đó khiến nó có cảm giác rất quen thuộc.” Tô Mộc lại nói.
Tôi nhận ra anh ấy rất để ý chuyện này, giống như không làm rõ được vì sao vừa rồi yêu quái chuột không ăn tôi thì anh ấy cũng không chịu bỏ qua.
Tôi ngược lại không quan tâm tới cái này, vừa rồi nó không ăn tôi còn không tôi sao, mặc kệ lý do nó không ăn tôi là gì, có lẽ là tôi không hợp khẩu vị của nó?
Tôi vừa định đem suy đoán này nói ra nhưng phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của Tô Mộc, cảm giác nói cái đó lúc này không đúng lúc, không thể làm gì khác hơn là nói chẳng phải Tô Đoàn cũng không bị nó ăn sao, có lẽ bây giờ nó không đói bụng?
Tô Mộc nghe vậy im lặng nhìn tôi thở dài một cái, sau đó đưa tay sờ lên thân thể yêu quái chuột, chắc chắn nó tạm thời không tỉnh được mới nắm lấy tay tôi cùng đặt trước lỗ mũi của yêu quái chuột.
Tôi nháy mắt sợ hết hồn, đem rút tay về, hỏi Tô Mộc làm gì vậy?
“Thử một chút xem em có thể khiến nó tỉnh không.” Tô Mộc nói.
Vừa nói anh ấy lại nhéo tay tôi một cái, hỏi tôi có phải kinh sợ không dám thử.
Lời nói này của anh ấy khiến tôi liền không vui. Không sai, quả thật tôi sợ, nhìn thấy yêu quái chuột mà không sợ thì cái gì mới sợ?
Nhưng dù sao Tô Mộc cũng ở đây, anh ấy cũng sẽ không để mặc tôi bị thương.
Tôi liền cắn răng, nói: “Ai sợ, thử thì thử.”
Dù sao cũng không thể bị anh ấy xem thường
Thấy tôi đồng ý khóe miệng Tô Mộc lại lần nữa cong lên nhếch mép cười, miệng nói nhỏ: “Đồ đần.”
Nói xong anh ấy đã cầm tay tôi đưa đến trước chóp mũi yêu quái chuột.
“Phì…” Một luồng phí ấm áp thổi tới tay tôi, trái tim tôi cũng đập thình thịch suýt rớt ra ngoài.
Mặc dù biết Tô Mộc nhất định sẽ bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn có sự lo lắng không tự chủ được.
Không chỉ tôi, ngay cả bắp thịt của Tô Mộc cũng cứng lên mấy phần, hiển nhiên anh ấy bây giờ cũng rất lo lắng.
“Phì…”
Cũng may khí tức của yêu quái chuột rất vững vàng, cũng không bởi vì tôi mà có gì khác thường.
Tô Mộc thở phào, nhanh chóng rút tay tôi về, nói: “Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, vừa rồi chẳng qua là trùng hợp.”
Nói xong anh ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, cười nhạo nói: “Còn nói không sợ, ra nhiều mồ hôi như này rồi.”
“Anh vừa rồi thì không lo lắng chắc.” Tôi liếc Tô Mộc một cái nhưng trong lòng rất ấm áp. Vừa rồi anh ấy mỉm cười giúp tôi lau mồ hôi cử động thật là dịu dàng, kết hợp với gương mặt đẹp trai cùng ánh mắt chê bai khiến tôi cảm giác mình giống như con mèo được sủng nhưng chỉ biết gây họa vậy, không nhịn được muốn nhào tới trong ngực anh ấy nũng nịu.
Có điều coi như là mèo thì tôi cũng muốn làm mèo cao ngạo, vì vậy giả bộ không thèm để ý tới tay anh ấy, nói: “Đường Dũng đâu? Anh ấy không phải đi xuống cùng anh sao, sao lại chỉ có mình anh?”
Nghe tôi hỏi, biểu tình trên mặt Tô Mộc đột nhiên thay đổi, giống như đã có chuyện gì không tốt xảy ra. Nhưng rất nhanh anh ấy thu lại biểu trình trên mặt, lần nữa khôi phục bộ dáng dửng dưng, lạnh nhạt nói: “À, cậu ta quá ngu ngốc, bị trúng cơ quan bây giờ đang bị mắc kẹt.”
Anh ấy nói điềm nhiên giống như chuyện này với anh ấy không có bất kỳ liên quan nào vậy. Tôi liền nóng nảy, níu anh ấy lại hỏi: “Cái gì? Anh ta trúng cơ quan gì? Bây giờ thế nào?”
“Em quan tâm anh ta như vậy?” Thấy tôi cuống cuồng, mắt Tô Mộc đột nhiên nheo lại, sâu trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
Chứng tỏ đang ghen.
Tôi cũng nôn nóng muốn chết, cũng không để ý anh ấy tức giận, nói thẳng: “Dĩ nhiên, anh ấy vì anh mới chạy tới nơi này, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chúng ta làm sao còn đối mặt với anh ấy?”
“Chúng ta?” Tô Mộc nhỏ giọng hỏi lại một lần, thấy tôi chủ động đem mình cùng anh ấy vào cùng một chỗ, hơn nữa lại vì biết ơn anh ta đem Tô Mộc đưa vào mới sốt rốt, lúc này mới hài lòng kéo tôi nói: “Tạm thời còn chưa chết, không cần phải gấp gáp như vậy.”
Nói xong anh ấy gọi Tô Đoàn một tiếng rồi đưa chúng tôi đi về phía pho tượng.
Lúc này tôi mới phát hiện phía sau tượng đá có một cửa ngầm, lúc trước chúng tôi lại không tìm thấy. Tô Đoàn đi vào trước, sau đó Tô Mộc cũng đưa tôi chui vào bên trong, chẳng qua vừa mới chui vào tôi bỗng cảm giác phía sau lưng có một cổ cảm giác khác thường.
Theo bản năng tôi quay đầu nhìn lại thì không thấy yêu quái chuột vừa rồi vẫn nằm dưới đất đâu.
Tôi liền kéo Tô Mộc hai cái nhưng anh ấy đã chui đầu vào, chỉ còn một mình, tôi sợ hãi không thể làm gì khác hơn là cũng nhanh chóng chui vào.
Phía dưới tượng đá là khoảng không, có một đường hầm rộng bằng một người nối thẳng xuống phía dưới. Đường hầm không dài, cũng chỉ chừng hai mét. Chẳng qua vừa tiến vào đường hầm tôi liền cảm giác được một luồng khí nóng bỏng phảng phất đập vào mặt, mơ hồ thông qua ánh sáng truyền tới từ phía dưới thấy được đường hầm là màu đỏ sậm, phía trên có chằng chịt ký hiệu cùng hình vẽ kì quái.
Hẳn là một loại chữ viết nhưng tôi không nhận ra.
Cảm giác nóng bỏng kia khiến tôi rất không thoải mái, nhanh chóng chui qua đường hầm tôi phát hiện không gian phía dưới càng rộng rãi hơn, toàn bộ đại điện rường cột đều chạm trổ, mấy cây cột lớn dựng thẳng đứng, đều có rồng năm móng được điêu khắc từ vàng ròng uốn quanh các cây cột.
Thậm chí so với đại điện của hoàng đế trong ti vi còn nguy nga hơn.
Không hổ là nữ hoàng đệ nhất trong lịch sử, mộ cũng rất khí phái!
Đây chính là ngôi mộ chính. Toàn bộ đại điện cao ít nhất tám chín mét, nhìn qua rất trống trải, bốn bên vách thường treo đầy đèn dầu đang cháy sáng, ngọn lửa trong đèn đung đưa như đang nhảy múa chiếu toàn bộ đại điện sáng choang.
Tôi ngây người, chăm chú quan sát nơi này một vòng, rất sợ không xem được sẽ thiệt thòi.
“ĐènTrường Minh? Ông Hai, đây là Đèn Trường Minh trong truyền thuyết sao? Trên đời thật sự có người cá?” Không chỉ tôi có biểu hiện không tiền đồ mà con em thế gia như Tô Đoàn cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, mắt cũng sắp trừng ra khỏi hốc, khiếp sợ chỉ cái đèn dầu kêu lên.
“Không sai, đây là dầu giao, đèn này quả thật đã cháy hơn một ngàn ba trăm năm.” Tô Mộc đối với kiến thức của Tô Đoàn rất hài lòng, vui mừng gật đầu một cái, nói.
“Hiếm thấy! Thật hiếm thấy! Không nghĩ tới cháu còn có thể may mắn nhìn thấy thứ đồ đã tuyệt tích này. Trong mộ Võ hoàng quả thật trân bảo khắp nơi!” Tô Đoàn đã kích động không còn hình dáng, trực tiếp lấy bình nước trong túi xách xông tới muốn lấy dầu giao.
“Đừng động!” Tô Mộc thấy vậy liền nghiêm nghị ngăn lại, nói: “Dầu giao không thể lấy, gã Long Bà chết tiệt kia chính là vì làm vậy mà trúng chiêu.”
Chẳng qua lời này của anh ấy đã chậm một bước, tiếng nói vừa dứt thì bình nước của Tô Đoàn đã đưa vào trong ngọn đèn dầu, hút không ít dầu giao đi vào.
Bình luận facebook