Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-198
Chương 181: Đại Sai Mặt Ngựa
Chương 181: Đại Sai Mặt Ngựa
“Được được!” Sau khi biết tin tức của ba tôi, tôi cũng không để ý tới sợ nữa, gật đầu liên tục.
Thuồng luồng tiên lại thè lưỡi với rắn đỏ, hẳn đang nói cho cô ấy dẫn đường.
Có lẽ do ở cùng với Thuồng luồng tiên một thời gian dài, tôi lại mơ hồ có thể nhận ra biểu tình của rắn, con rắn đỏ kia mặc dù cùng Thuồng luồng tiên dây dưa chung một chỗ nhưng nó đối với Thuồng luồng tiên có vẻ lạnh nhạt, thật giống như chán ghét. Nếu không phải bởi vì bây giờ Thuồng luồng tiên đã là xà vương thất hạch thì e rằng đã bị đuổi ra khỏi nơi này.
Mặc dù không tình nguyện, rắn đỏ và Thuồng luồng tiên tách ra, sau đó leo lên trên mặt giường, cũng không chạm phải cơ quan gì.
Trong khoang thuyền đột nhiên truyền tới tiếng vang giống như tiếng bánh răng chuyển động. Cùng với tiếng vang, chiếc giường gỗ nam mộc chậm rãi dâng lên cao, giống như có gì đó đang kéo nó lên vậy. Phần giường sát vách cũng bay lên lộ ra phía dưới một mật thất.
Trong mật thất đen ngòm không thấy gì cả, dù vậy tôi có chút xao động.
Không nghĩ bề ngoài là một chiếc thuyền cũ nát vậy mà bên trong lại có tầng tầng cơ quan, nếu như không phải là rắn đỏ dẫn đường thì e rằng tôi cùng Tô Mộc rất khó tìm ra mật thất này ở đâu.
Sau khi mở mật thất ra rắn đỏ lại thè thè lưỡi, sau đó cũng không chờ Thuồng luồng tiên trả lời liền leo dọc theo khung cửa của mật thất trở lại trên giường lớn cuộn lại thành một đoàn, lại cũng không để ý tới Thuồng luồng tiên.
Trên mặt Thuồng luồng tiên lộ ra vẻ lúng túng, trợn mắt nhìn về phía rắn đỏ, sau đó cười hắc hắc giải thích: “Cô nương của ông đây có tính như vậy, chúng ta kệ cô ấy, ta mang các ngươi đi vào.”
Vừa nói nó đã dẫn đầu bò vào.
Tô Mộc theo sát phía sau, sợ tôi không nhìn thấy đường còn cố ý đẩy một ngọn lửa quỷ lên trên đầu tôi chiếu sáng xung quanh.
Nhờ có vậy tôi rốt cuộc có thể mượn ánh sáng kia để quan sát bốn phía.
Nơi này vẫn được làm hoàn toàn bằng gỗ, do từng khối gỗ lớn hợp lại mà thành, hết sức bằng phẳng. Nhưng nơi này đã không còn là gỗ quý nam mộc nữa mà đen thùi lùi, nhìn không giống gỗ chút nào, có điều trên vách tường lại điêu khắc không ít hình vẽ.
Trên hình vẽ khắc không ít hình người nhỏ, nhìn cảnh tượng chắc là trong mật thất này, rất nhiều người ngồi vây chung một chỗ tạo hành vòng tròn, giữa vòng tròn lại vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau biến thành một đống đất, sau đó phía trên đống đất kia vẽ một ký hiệu nhỏ giống như ngọn lửa.
Dường như bọn họ đang cử hành nghi thức cúng tế nào đó, chẳng qua mục đích cúng tế là gì thì tôi xem không hiểu.
“Dương Dương, mau tới đây.” Ngay khi tôi đang nghiên cứu hình vẽ thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi.
Lúc này anh ấy đã đứng ở giữa mật thật, trước mặt có một cái bục nhô lên thật cao, giống như đã phát hiện cái gì đó.
Tôi lập tức chạy tới, hỏi Tô Mộc có phải đã thấy ba tôi.
Tô Mộc gật đầu một cái, chỉ vào bục, nói: “Đây chính là cái bục để cúng tế trong hình vẽ, ba chúng ta hẳn ở phía trên nơi này.”
“Nhưng phía trên này không có gì cả.”
Tôi chỉ cái bàn trống rỗng, không hiểu Tô Mộc nói gì.
“Lâm Yến Nhi từ trước đến giờ tâm tư kín đáu, dĩ nhiên không thể nào đem ba chúng ta trực tiếp đặt lên bục cúng tế, phía trên này có trận pháp cách trở, anh sẽ nghĩ biện pháp phá vỡ trận pháp này, chỉ là lát nữa sẽ cần em hỗ trợ.”
Tô Mộc nói, vừa nói đã móc ra một cây nến, dùng lửa quỷ để đốt.
Toàn bộ mật thất nháy mắt sáng lên một ánh sáng xanh, chiếu hết sức rõ ràng.
Không biết tại sao trong đầu tôi lại văng ra cái tên giao dầu, chỉ có giao dầu mới có uy lực lớn như vậy, cây nến chỉ nhỏ bằng ngón tay đã có thể chiếu sáng cả mật thất.
Sau khi đưa cây nến cho tôi, mặt Tô Mộc lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù phát sinh tình huống gì em cũng đừng sợ, chỉ cần bảo vệ tốt cây nến là được. Cây nến này gọi là nến quỷ, phải dùng lửa quỷ mới có thể đốt, nến quỷ khi cháy gọi là đèn quỷ đốt, có thể trong thời gian ngắn kết nối với địa phủ, mời dạ xoa dưới đó đi lên hỗ trợ phá trận. Nếu như nửa đường đèn quỷ bị tắt thì dạ xoa sẽ bị sai trở lại địa phủ, đến lúc đó không chỉ trận pháp không phá được mà anh cũng sẽ vì vậy đắc tội với một tên dạ xoa.”
“Nghiêm trọng như vậy à?” Tôi cả kinh trong lòng, xem ra Lâm Yến Nhi bố trí trận pháp tương đối khó giải, ngay cả dạ xoa trong truyền thuyết cũng phải mời lên. Trước kia Tô Mộc từng nói số dạ xoa có cực ít, so với lệ quỷ còn ở cao hơn một giai tầng.
Số lượng quỷ mới với tiểu quỷ xê xích không nhiều, tiểu quỷ cùng ác quỷ cũng xê xích không nhiều, nhưng từ ác quỷ bắt đầu, lên mỗi giai tầng đều rất khó khăn, giữa ác quỷ và lệ quỷ chênh lệch vạn dặm, nếu như không có cơ duyên xảo hợp mà chỉ dựa vào tu luyện thì ít nhất phải mất ba trăm năm thời gian mới được, đây là còn cần là quỷ vật có thiên phú không tệ.
Mà giữa lệ quỷ và dạ xoa cũng không biết cách bao xa, đừng xem là chỉ cách một giai tầng mà giống như sự cách biệt về loài, giống như khoảng cách giữa rắn và rồng, con rắn mạnh nhất cũng chắc gì thể lợi hại bằng con rồng non mới sinh?
Thấy sắc mặt ngưng trọng của tôi, Tô Mộc bỗng nhiên cười, giơ tay đưa lên đỉnh đầu muốn xoa tóc tôi.
Nhưng tay anh ấy không đưa xuống mà dừng lại, giống như đang kiếng kỵ gì đó lại thu tay về, cười nói: “Em không cần lo lắng thái quá, nơi này không có ai khác, nến quỷ cũng sẽ không tự tắt, em chỉ cần cẩn thận đừng tự làm đổ là được.”
Phù!
Tôi thở phào một cái, thì ra Tô Mộc sợ tôi quá đần mà làm hỏng chuyện.
Chỉ cần nến không tắt thì tôi có thể yên lòng, tôi gật đầu với Tô Mộc một cái, nói tôi sẽ cẩn thận.
Tô Mộc thấy tôi đảm bảo liền không do dự nhảy lên trên bục ngồi xếp bằng, sau đó thả ra âm khí trên người ngưng tụ ở xung quanh bục.
Nến quỷ trong tay tôi cảm ứng được âm khí trên người Tô Mộc, ánh nến chủ động run lên, sau đó giống như tìm được sợi bấc đèn vậy, ngọn lửa bay tới âm khí.
Trong nháy mắt, toàn bộ bục đều bùng lên một ngọn lửa hừng hực đem vây Tô Mộc ở bên trong.
Tôi lo lắng mới mức không dám thở mạnh, nhìn đèn quỷ trong tay tôi rồi lại nhìn Tô Mộc đang ngồi trong biển lửa.
Theo màu xanh của ngọn lửa, không khí phía trên dần dần bị đốt tạo thành một khoảng trống, một cổ âm khí cực kỳ nồng đột nhiên chảy xuống.
Không sai, chính là chảy xuống, âm khí đó đã biến chất gần như thành âm dịch, cuồn cuộn giống như dòng nước sôi màu đen vậy.
Âm khí trào ra ngoài, một tiếng gào thét đinh tai nhức óc cũng đột nhiên vang lên thiếp toàn bộ mật thất rung động, tai tôi cũng sắp bị điếc, trong đầu chỉ thấy ong ong.
Cho dù như vậy tôi cũng không dám bất cẩn, cố nén sự khó chịu trong đầu, đôi mắt vẫn chăm chú để ý nến quỷ trong tay, rất sợ có gì ngoài ý muốn.
Âm thanh kia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gần, theo sóng âm gây chấn động, khoảng trống phía bên bị thiêu đốt cũng càng ngày càng lớn, không bao lâu sau một cánh tay đen nhánh to lớn liền từ phía trong đưa ra tới.
Hiển nhiên không phải là cánh tay loài người. Trên toàn bộ cánh tay bao trùm bởi những vảy đen nhánh sáng lấp lánh, mỗi ngón tay đều có móng vuốt rất dài sắc bén như dao nhọn.
Cảnh này giống như những phim kinh dị trước kia tôi từng xem vậy, khiến lòng người chấn động. Tôi vừa kinh vừa sợ, hai mắt giống như bị thôi miên, chăm chú nhìn con quái vật kia.
Chớp mắt cả cánh tay cùng thân con quái vậy cũng hiện ra, phần đầu cũng dần dần nhô ra.
Phía trên cùng là hai lỗ tai dài hình tam giác, hai bên phía dưới là đôi mắt hình quả hạnh nhân, ánh mắt hung hăng đầy sát khí, gương mặt rất dài, phía dưới cùng là một cái miệng phồng lên, mỗi lần khạc ra hơi thở đều có một dòng âm khí đen ngòm tràn ra.
Không chỉ tôi bị dọa sợ mà ngay cả Thuồng luồng tiên cũng không biết từ lúc nào leo lên trên cổ tay tôi, hai mắt nhìn chằm chằm quái vật kia, giọng hơi run rẩy: “Mẹ ơi, rốt cuộc Tô Mộc có lai lịch gì, chỉ là lệ quỷ trăm năm thôi mà có thể mời lên đại sai mặt ngựa, thật là mặt mũi lớn.”
Đại sai mặt ngựa là ai?
Có điều nó vừa nói vậy tôi mới nhận ra, khuôn mặt của quái vật kia mới nhô ra đúng là mặt ngựa.
Chương 181: Đại Sai Mặt Ngựa
“Được được!” Sau khi biết tin tức của ba tôi, tôi cũng không để ý tới sợ nữa, gật đầu liên tục.
Thuồng luồng tiên lại thè lưỡi với rắn đỏ, hẳn đang nói cho cô ấy dẫn đường.
Có lẽ do ở cùng với Thuồng luồng tiên một thời gian dài, tôi lại mơ hồ có thể nhận ra biểu tình của rắn, con rắn đỏ kia mặc dù cùng Thuồng luồng tiên dây dưa chung một chỗ nhưng nó đối với Thuồng luồng tiên có vẻ lạnh nhạt, thật giống như chán ghét. Nếu không phải bởi vì bây giờ Thuồng luồng tiên đã là xà vương thất hạch thì e rằng đã bị đuổi ra khỏi nơi này.
Mặc dù không tình nguyện, rắn đỏ và Thuồng luồng tiên tách ra, sau đó leo lên trên mặt giường, cũng không chạm phải cơ quan gì.
Trong khoang thuyền đột nhiên truyền tới tiếng vang giống như tiếng bánh răng chuyển động. Cùng với tiếng vang, chiếc giường gỗ nam mộc chậm rãi dâng lên cao, giống như có gì đó đang kéo nó lên vậy. Phần giường sát vách cũng bay lên lộ ra phía dưới một mật thất.
Trong mật thất đen ngòm không thấy gì cả, dù vậy tôi có chút xao động.
Không nghĩ bề ngoài là một chiếc thuyền cũ nát vậy mà bên trong lại có tầng tầng cơ quan, nếu như không phải là rắn đỏ dẫn đường thì e rằng tôi cùng Tô Mộc rất khó tìm ra mật thất này ở đâu.
Sau khi mở mật thất ra rắn đỏ lại thè thè lưỡi, sau đó cũng không chờ Thuồng luồng tiên trả lời liền leo dọc theo khung cửa của mật thất trở lại trên giường lớn cuộn lại thành một đoàn, lại cũng không để ý tới Thuồng luồng tiên.
Trên mặt Thuồng luồng tiên lộ ra vẻ lúng túng, trợn mắt nhìn về phía rắn đỏ, sau đó cười hắc hắc giải thích: “Cô nương của ông đây có tính như vậy, chúng ta kệ cô ấy, ta mang các ngươi đi vào.”
Vừa nói nó đã dẫn đầu bò vào.
Tô Mộc theo sát phía sau, sợ tôi không nhìn thấy đường còn cố ý đẩy một ngọn lửa quỷ lên trên đầu tôi chiếu sáng xung quanh.
Nhờ có vậy tôi rốt cuộc có thể mượn ánh sáng kia để quan sát bốn phía.
Nơi này vẫn được làm hoàn toàn bằng gỗ, do từng khối gỗ lớn hợp lại mà thành, hết sức bằng phẳng. Nhưng nơi này đã không còn là gỗ quý nam mộc nữa mà đen thùi lùi, nhìn không giống gỗ chút nào, có điều trên vách tường lại điêu khắc không ít hình vẽ.
Trên hình vẽ khắc không ít hình người nhỏ, nhìn cảnh tượng chắc là trong mật thất này, rất nhiều người ngồi vây chung một chỗ tạo hành vòng tròn, giữa vòng tròn lại vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau biến thành một đống đất, sau đó phía trên đống đất kia vẽ một ký hiệu nhỏ giống như ngọn lửa.
Dường như bọn họ đang cử hành nghi thức cúng tế nào đó, chẳng qua mục đích cúng tế là gì thì tôi xem không hiểu.
“Dương Dương, mau tới đây.” Ngay khi tôi đang nghiên cứu hình vẽ thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi.
Lúc này anh ấy đã đứng ở giữa mật thật, trước mặt có một cái bục nhô lên thật cao, giống như đã phát hiện cái gì đó.
Tôi lập tức chạy tới, hỏi Tô Mộc có phải đã thấy ba tôi.
Tô Mộc gật đầu một cái, chỉ vào bục, nói: “Đây chính là cái bục để cúng tế trong hình vẽ, ba chúng ta hẳn ở phía trên nơi này.”
“Nhưng phía trên này không có gì cả.”
Tôi chỉ cái bàn trống rỗng, không hiểu Tô Mộc nói gì.
“Lâm Yến Nhi từ trước đến giờ tâm tư kín đáu, dĩ nhiên không thể nào đem ba chúng ta trực tiếp đặt lên bục cúng tế, phía trên này có trận pháp cách trở, anh sẽ nghĩ biện pháp phá vỡ trận pháp này, chỉ là lát nữa sẽ cần em hỗ trợ.”
Tô Mộc nói, vừa nói đã móc ra một cây nến, dùng lửa quỷ để đốt.
Toàn bộ mật thất nháy mắt sáng lên một ánh sáng xanh, chiếu hết sức rõ ràng.
Không biết tại sao trong đầu tôi lại văng ra cái tên giao dầu, chỉ có giao dầu mới có uy lực lớn như vậy, cây nến chỉ nhỏ bằng ngón tay đã có thể chiếu sáng cả mật thất.
Sau khi đưa cây nến cho tôi, mặt Tô Mộc lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù phát sinh tình huống gì em cũng đừng sợ, chỉ cần bảo vệ tốt cây nến là được. Cây nến này gọi là nến quỷ, phải dùng lửa quỷ mới có thể đốt, nến quỷ khi cháy gọi là đèn quỷ đốt, có thể trong thời gian ngắn kết nối với địa phủ, mời dạ xoa dưới đó đi lên hỗ trợ phá trận. Nếu như nửa đường đèn quỷ bị tắt thì dạ xoa sẽ bị sai trở lại địa phủ, đến lúc đó không chỉ trận pháp không phá được mà anh cũng sẽ vì vậy đắc tội với một tên dạ xoa.”
“Nghiêm trọng như vậy à?” Tôi cả kinh trong lòng, xem ra Lâm Yến Nhi bố trí trận pháp tương đối khó giải, ngay cả dạ xoa trong truyền thuyết cũng phải mời lên. Trước kia Tô Mộc từng nói số dạ xoa có cực ít, so với lệ quỷ còn ở cao hơn một giai tầng.
Số lượng quỷ mới với tiểu quỷ xê xích không nhiều, tiểu quỷ cùng ác quỷ cũng xê xích không nhiều, nhưng từ ác quỷ bắt đầu, lên mỗi giai tầng đều rất khó khăn, giữa ác quỷ và lệ quỷ chênh lệch vạn dặm, nếu như không có cơ duyên xảo hợp mà chỉ dựa vào tu luyện thì ít nhất phải mất ba trăm năm thời gian mới được, đây là còn cần là quỷ vật có thiên phú không tệ.
Mà giữa lệ quỷ và dạ xoa cũng không biết cách bao xa, đừng xem là chỉ cách một giai tầng mà giống như sự cách biệt về loài, giống như khoảng cách giữa rắn và rồng, con rắn mạnh nhất cũng chắc gì thể lợi hại bằng con rồng non mới sinh?
Thấy sắc mặt ngưng trọng của tôi, Tô Mộc bỗng nhiên cười, giơ tay đưa lên đỉnh đầu muốn xoa tóc tôi.
Nhưng tay anh ấy không đưa xuống mà dừng lại, giống như đang kiếng kỵ gì đó lại thu tay về, cười nói: “Em không cần lo lắng thái quá, nơi này không có ai khác, nến quỷ cũng sẽ không tự tắt, em chỉ cần cẩn thận đừng tự làm đổ là được.”
Phù!
Tôi thở phào một cái, thì ra Tô Mộc sợ tôi quá đần mà làm hỏng chuyện.
Chỉ cần nến không tắt thì tôi có thể yên lòng, tôi gật đầu với Tô Mộc một cái, nói tôi sẽ cẩn thận.
Tô Mộc thấy tôi đảm bảo liền không do dự nhảy lên trên bục ngồi xếp bằng, sau đó thả ra âm khí trên người ngưng tụ ở xung quanh bục.
Nến quỷ trong tay tôi cảm ứng được âm khí trên người Tô Mộc, ánh nến chủ động run lên, sau đó giống như tìm được sợi bấc đèn vậy, ngọn lửa bay tới âm khí.
Trong nháy mắt, toàn bộ bục đều bùng lên một ngọn lửa hừng hực đem vây Tô Mộc ở bên trong.
Tôi lo lắng mới mức không dám thở mạnh, nhìn đèn quỷ trong tay tôi rồi lại nhìn Tô Mộc đang ngồi trong biển lửa.
Theo màu xanh của ngọn lửa, không khí phía trên dần dần bị đốt tạo thành một khoảng trống, một cổ âm khí cực kỳ nồng đột nhiên chảy xuống.
Không sai, chính là chảy xuống, âm khí đó đã biến chất gần như thành âm dịch, cuồn cuộn giống như dòng nước sôi màu đen vậy.
Âm khí trào ra ngoài, một tiếng gào thét đinh tai nhức óc cũng đột nhiên vang lên thiếp toàn bộ mật thất rung động, tai tôi cũng sắp bị điếc, trong đầu chỉ thấy ong ong.
Cho dù như vậy tôi cũng không dám bất cẩn, cố nén sự khó chịu trong đầu, đôi mắt vẫn chăm chú để ý nến quỷ trong tay, rất sợ có gì ngoài ý muốn.
Âm thanh kia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gần, theo sóng âm gây chấn động, khoảng trống phía bên bị thiêu đốt cũng càng ngày càng lớn, không bao lâu sau một cánh tay đen nhánh to lớn liền từ phía trong đưa ra tới.
Hiển nhiên không phải là cánh tay loài người. Trên toàn bộ cánh tay bao trùm bởi những vảy đen nhánh sáng lấp lánh, mỗi ngón tay đều có móng vuốt rất dài sắc bén như dao nhọn.
Cảnh này giống như những phim kinh dị trước kia tôi từng xem vậy, khiến lòng người chấn động. Tôi vừa kinh vừa sợ, hai mắt giống như bị thôi miên, chăm chú nhìn con quái vật kia.
Chớp mắt cả cánh tay cùng thân con quái vậy cũng hiện ra, phần đầu cũng dần dần nhô ra.
Phía trên cùng là hai lỗ tai dài hình tam giác, hai bên phía dưới là đôi mắt hình quả hạnh nhân, ánh mắt hung hăng đầy sát khí, gương mặt rất dài, phía dưới cùng là một cái miệng phồng lên, mỗi lần khạc ra hơi thở đều có một dòng âm khí đen ngòm tràn ra.
Không chỉ tôi bị dọa sợ mà ngay cả Thuồng luồng tiên cũng không biết từ lúc nào leo lên trên cổ tay tôi, hai mắt nhìn chằm chằm quái vật kia, giọng hơi run rẩy: “Mẹ ơi, rốt cuộc Tô Mộc có lai lịch gì, chỉ là lệ quỷ trăm năm thôi mà có thể mời lên đại sai mặt ngựa, thật là mặt mũi lớn.”
Đại sai mặt ngựa là ai?
Có điều nó vừa nói vậy tôi mới nhận ra, khuôn mặt của quái vật kia mới nhô ra đúng là mặt ngựa.
Bình luận facebook