Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Chương 183: Một quán ăn mới mở
Chương 183: Một quán ăn mới mở
Tôi nằm ở bên cạnh Tô Mộc, dựa vào anh ấy.
Vốn là muốn gối lên cánh tay của anh ấy.
Nhưng anh ấy giống như cố ý tránh né tôi, chỉ để cho tôi nằm ở bên cạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy tránh tôi, lúc trước muốn xoa đầu, sau đó muốn ôm eo tôi, kết quả thấy mặt tôi liền dừng lại.
Anh ấy là bởi vì gương mặt này nên mới tránh tôi, gương mặt này đẹp như vậy chẳng lẽ anh ấy không thích?
Cũng không đúng, lúc trước anh ấy không hề ghét bỏ gương mặt này, sau đó từ khi bị tôi né tránh lúc anh ấy chữa thương cho tôi mới bắt đầu, chứng tỏ anh ấy không hề ghét gương mặt này, sở dĩ tránh né tôi hoàn toàn bởi vì lúc trước tôi đã để ý anh ấy đụng chạm vào thân thể này!
Trong lòng tôi thấy ấm áp khó hiểu, thậm chí đầu mũi còn cay cay, ngay cả lúc này anh ấy cũng nhớ lời tôi nói trong lúc vô tình.
Hẳn bây giờ anh ấy rất lạnh? Cả người dù đang phơi dưới anh mặt trời vẫn không nhịn được run lấy bẩy.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía anh ấy, anh ấy nhất định đã mệt lả rồi, đôi mắt nhắm thật chặt, khẽ nhíu mày, da thịt vốn trắng nõn lúc này đã xanh đen, hiển nhiên trải qua sự hành hạ quá mức của âm khí.
Trước kia đã nói, quỷ vật đạt tới đẳng cấp gì liền có thể hấp thu âm khí của đẳng cấp ấy, giống như người bình thường không thể bị âm khí xâm chiếm vậy, quỷ vật cũng không thể hấp thu lượng âm khí vượt quá sự chịu đựng của bản thân. Một quyền vừa rồi Đại sai Mặt Ngựa đánh Tô Mộc kia mang âm dịch nồng đậm, có lẽ bây giờ Tô Mộc cóng tới phát run cũng là bởi vì anh ấy đã hấp thu âm dịch chỉ cấp độ dạ xoa mới có.
Nghĩ tới đây tôi liền đứng dậy ôm lấy anh ấy.
Trên người tôi có yêu khí rất nồng đậm, vừa rồi Đại sai Mặt Ngựa gặp yêu khí của tôi cũng bị tiêu tán hết âm khí, lại thêm yêu khí vốn là khắc tinh của âm khí, có lẽ yêu khí có thể chiếm đoạt lượng âm khí thừa trên người Tô Mộc cũng không chừng.
Lúc này thân thể Tô Mộc thật sự giống như một tảng băng lạnh, tôi ôm anh ấy cũng rùng mình một cái. Anh ấy không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chút động, tôi cố kìm cơn lạnh rùng mình đem thân thể của mình dính sát vào người anh ấy, hy vọng nhiệt độ cơ thể tôi sẽ mang đến cho anh ấy một tia ấm áp.
Cùng lúc đó tôi tiến vào thượng đan điền, rút ra một ít âm khí bao trùm lên người Tô Mộc.
Âm khí tràn ngập trên người anh ấy, yêu khí vừa ra đã trở nên đặc biệt sống động, nhào lên người anh ấy giống như vồ mồi vậy, chiếm đoạt những ấm khí kia.
Cùng với âm khí bị chiếm đoạt, chân mày Tô Mộc đang nhíu lại lúc này mới bắt đầu giãn ra một ít.
Cuối cùng cũng có tác dụng.
Sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan rã, đưa mắt chăm chú nhìn Tô Mộc, tay ôm chặt lấy anh ấy.
Tộc độ chiếm đoạt của yêu khí rất nhanh, nháy mắt âm khí bên ngoài Tô Mộc đã bị cắn nuốt hết.
“Được rồi, còn cắn nữa thì âm khí của cậu ta cũng sẽ bị ăn, thu yêu khí trở về đi thôi.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi gật đầu một cái, sau đó đem yêu khí thu lại.
Những yêu khí kia đang được ăn bỗng nhiên phải quay về có chút không vui, còn giằng co với tôi một chút.
Cũng may những yêu khí kia coi như nghe lời, tôi dùng sức thu lại thì bọn chúng cũng bất đắc dĩ quay vào trong thượng đan điền của tôi.
“Thuồng luồng tiên, nếu âm khí dư thừa đã bị cắn nuốt thì sao Tô Mộc còn chưa tỉnh?” Cho dù chân mày Tô Mộc đã giãn ra nhưng hai mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, không có vẻ là sắp tỉnh lại.
“Có lẽ do mệt quá?” Thuồng luồng tiên nói.
Nó nói không chắc chắn, thậm chí trong giọng còn có tia chột dạ.
Tôi không khỏi nóng nảy, nói: “Ông nghĩ tôi ngu sao, quỷ đâu cần ngủ, ông thành thật nói đi, rốt cuộc anh ấy bị sao, có phải trên người còn bị thương?”
Thuồng luồng tiên bĩu môi: “Nói nhảm, Đại sai Mặt Ngựa là thứ gì, không chỉ là dạ xoa mà là đại dạ xoa quyền thế ngập trời, ngay cả ông đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc, Tô Mộc nhà ngươi ngược lại trực tiếp đỡ một chiêu của Đại sai Mặt Ngựa, không bị hồn phi phách tán cũng đã là không tệ, bây giờ bị tổn thương là rất bình thường. Chờ đi, nhiều nhất là hai giờ nữa hắn có thể tỉnh.”
Hai giờ nữa sẽ tỉnh, như vậy chứng tỏ cũng không tính là thương nặng.
Lúc này tôi mới yên lòng, sau đó vừa nằm bên cạnh Tô Mộc sưởi ấm cho anh ấy vừa nói chuyện phiếm với Thuồng luồng tiên, hỏi tại sao ba tôi lại hôn mê, ông ấy lúc nào có thể tỉnh.
Thuồng luồng tiên nói nó đã xem qua tình hình của ba tôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở bên cạnh quỷ vật thời gian dài nên có chút âm khí xâm phạm cơ thể, sẽ phải sinh bệnh, dần dần sẽ khôi phục.
Vừa nghe ba tôi sẽ bị bệnh khiến tôi không yên tâm, nhưng nói âm khí xâm thể thì dễ, ngay cả âm khí trên người Tô Mộc tôi cũng có thể làm được, giúp loại bỏ âm khí cho ba tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi liền đứng dậy định giúp ba tôi giải trừ âm khí nhưng Thuồng luồng tiên đã kêu lên, nói cái này không giúp được gì cho ba tôi. Ông ấy mặc dù cũng là bị âm khí xâm thể nhưng âm khí bên trong rất ít, tôi tùy tiện ra tay chỉ sợ gây tác dụng ngược lại đem loại sạch âm khí của ông ấy, cho dù là người sống cũng quan trọng là âm dương cân bằng.
Nếu như tôi lấy đi toàn bộ âm khí trên người ông ấy thì dương khí của ông ấy lại quá thừa, đến lúc đó vẫn sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng hơn.
Nghe được cái này tôi liền thấy buồn bực, hỏi Thuồng luồng tiên chẳng lẽ không có biện pháp khác? Ba tôi nhất định phải bị bệnh một trận?
Thuồng luồng tiên lắc đầu một cái, nói cũng không hẳn, nhà họ Tô am hiểu nhất cũng là cái này, tôi có thể đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ, hoặc là đi mời một đại sĩ đến giúp, chỉ cần đạo sĩ có chút đạo hạnh cũng có thể giúp được tôi chuyện này.
Đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ hiển nhiên là không thể nào, bây giờ trong mắt Tô Thịnh là tôi đã chết, tùy tiện đến nhà họ Tô quá mức nguy hiểm. Có điều nói đến đạo sĩ tôi liền nhớ ngay tới Phong Thiên, ông ta là một đạo sĩ rất giỏi, giúp giải trừ âm khí cho ba tôi chắc chắn không làm khó được ông ta.
Nghĩ ra biện pháp giải quyết tôi liền cùng Thuồng luồng tiên ngồi đó trò chuyện chờ Tô Mộc tỉnh lại.
Ngày mai sẽ là ngày thứ bảy, Thuồng luồng tiên không chút nào quan tâm tới sống chết của người trợ tiên, chủ đề đều vây quanh rắn cái San Hô của nó, nói tính khí của cô ta rất nóng nảy nhưng nó thích, chờ đến khi nó nuốt được yêu hạch của hồ yêu, biến thành đẹp trai như Tô Mộc sẽ đến mê hoặc cô ta.
Tôi không khỏi kỳ quái, hỏi Thuồng luồng tiên không phải lần trước có thể biến thành anh đẹp trai rồi sao, lần trước chúng tôi chuẩn bị tới quán café nó đã biến thành hình dáng Lộc Hàm, đẹp trai biết bao, thế thì còn cần gì yêu hạch của hồ yêu.
“Ông đây thế nào đi nữa cũng không thay đổi được chuyện trên đầu không có tóc, huống chi loài rắn rất khó biến hóa, cho dù ta có thể biến được thành anh đẹp trai cũng không giữ được hình dáng đó bao lâu. Khi có yêu hạch của hồ yêu sẽ khác, ông đây có thể biến được thành hình dáng của người đi lại khắp nơi, cũng không cần phải biến lại thành thân rắn, như vậy ông đây cũng không cần mê hoặc rắn cái mà ngay cả mỹ nhân như ngươi cũng sẽ…”
Thuồng luồng tiên vừa nói giọng vừa đê tiện đi mấy phần, đuôi rắn đen thùi lùi còn đưa đến nâng cằm tôi lên.
“Cút mau.” Tôi đối với rắn vốn đã cực kỳ sợ, mặc dù sớm thân quen với Thuồng luồng tiên nhưng bị nó trêu đùa như vậy khiến tôi nổi cả da gà.
Thuồng luồng tiên bị tôi mắng có chút nhàm chán, liếc mắt nhìn tôi rồi đem đề tài quay lại với con rắn cái.
Tôi không hứng thú nghe chuyện của nó, cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt chậm, dường như cả một năm sau người Tô Mộc mới khẽ giật giật, hơi hơi tỉnh lại.
“Chắc tỉnh rồi!” Tô Mộc tỉnh tất nhiên tôi sẽ không để ý tới Thuồng luồng tiên nữa, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, sau đó đỡ Tô Mộc, hỏi anh ấy thấy thế nào, có khá hơn chút nào không.
Tô Mộc gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười với tôi, sau đó hỏi tôi mấy giờ rồi, có đói bụng không.
Nhắc tới đói, bụng tôi đột nhiên truyền tới một trận ọc ọc.
Tôi hơi ngượng ngùng, đừng nói tôi đã một ngày một đêm không ăn gì, huống chi trên người còn có chút thương, lúc này nhắc đến khiến con đói ập đến hoa cả mắt.
Thấy tôi lúng túng, Tô Mộc liền cười, đưa tay sờ mũi tôi một cái, nói: “Anh biết một quán cơm ăn rất ngon, đưa em đi nếm thử một chút. Có điều chúng ta phải đưa ba về trước.”
Nói xong anh ấy đứng lên khởi động gân cốt, sau đó lần nữa vác ba tôi lên vai rồi ôm lấy tôi, nói với Thuồng luồng tiên: “Làm phiền biến thành lớn để đưa chúng tôi về.”
Thuồng luồng tiên vừa rồi tâm tình còn rất tốt, bị câu nói của Tô Mộc khiến cho xầm mặt xuống: “Dựa vào cái gì?”
“Vì tôi mới vừa bị thương, ông có còn muốn tôi giúp ông bắt hồ yêu không?” Tô Mộc nói.
Lời nói thật hợp lý.
Thuồng luồng tiên bị nói không phản bác được, hung hăng liếc Tô Mộc hai cái mới nằm xuống một cách không phục, thân thể thẳng tắp trở nên lớn hơn, để chúng tôi ngồi lên người nó rồi bay lên.
Bởi vì có yêu khí xung quanh cho nên người bình thường không thể nhìn thấy chúng tôi. Khi bay trở về tới căn biệt thự, Vương Văn cùng Tam trưởng lão vẫn ở ngoài cửa.
Cũng may mẹ tôi đã không thấy, chắc là được xe cứu thương đưa đến bệnh viện rồi.
Thấy Tam trưởng lão vẫn còn ở đây, Tô Mộc bảo Thuồng luồng tiên đừng xuống đất mà trực tiếp đưa ba tôi tới bệnh viện, sau đó Tô Mộc lấy số cho ba tôi, làm thủ tục nhập viện cho ông.
Mẹ tôi căn bản chỉ vì sợ mà ngất xỉu, không có vấn đề gì. Sau đó Tô Mộc truyền ít âm khí vào cho mẹ tôi, bây giờ triệu chứng của bà cùng ba tôi không hẹn mà hợp, hai người bọn họ có lý do để được an bài vào cùng một phòng bệnh.
Dựa theo giải thích của thầy thuốc, bọn họ đều là chứng bệnh vì bị kinh sợ quá độ, đồng thời có sốt nhẹ, cần phải ở viện quan sát mấy ngày.
Có bác sĩ trông nom tôi cũng không còn lo lắng cho thân thể ba mẹ tôi nữa, chỉ là sợ bọn họ lại bị Lâm Yến Nhi hoặc Tam trưởng lão để mắt tới. Không đợi tôi mở miệng, Tô Mộc đã bảo thuồng luồng tiên đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh bố trí một cái lồng yêu khí bảo vệ.
Sau khi có lồng yêu khí, Tô Mộc để thuồng luồng tiên ở lại phòng bệnh trông nom ba mẹ tôi phòng có gì xảy ra, còn mình thì đưa tôi rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng tới phố Nghiễm Nguyên.
Nghe tên phố Nguyễn Nghiêm tôi tương đối bất ngờ, bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh rất ít khi tôi tới, có điều trường đại học của tôi ở ngay trên đường này cho nên chỗ đó tôi rất quen, dường như quán cơm nào cũng từng ăn qua.
“Tô Mộc, sao phải đến tận phố Nguyễn Nghiêm ăn cơm, tiệm cơm nào chỗ đó em cũng ăn rồi.” Tôi nói.
Không phải vì tiệm cơm trên phố Nghiễm Nguyên không ngon mà bởi vì khi học đại học quan hệ của tôi và Vương Văn cũng không tệ lắm, chỉ cần cuối tuần là sẽ hẹn hò ra ngoài ăn cơm, cho nên tiệm cơm khu vực đó đều là tôi ăn cùng Vương Văn, bây giờ quay lại chốn cũ cảm thấy là lạ nên không muốn tới.
“Không sao, quán ăn kia mới mở, tiếng đồn rất tốt, quan trọng chính là anh đưa em tới phố Nghiễm Nguyên có chuyện, sau khi chúng ta ăn cơm xong sẽ thuận tiện đi viếng thăm một người.”
“Thăm ai vậy?” Tôi hỏi. Chẳng trách Tô Mộc lại dẫn tôi đi ăn ở một nơi xa như vậy, mục đích quả nhiên không bình thường.
“Bây giờ anh bị thương, không thích hợp để cùng Lâm Yến Nhi cứng đối cứng, hơn nữa bây giờ Lâm Yến Nhi có Tô Thịnh làm đồng minh, chúng ta cũng phải tìm người trợ giúp mới không thua thiệt.” Tô Mộc nói.
Hai mươi phút sau xe đã tới đường Nghiễm Nguyên, dừng ở trước cửa một tiệm cơm phong cách cổ xưa.
Chỗ này ngay tại cổng sau trường đại học của tôi, có điều trước kia tôi chưa từng thấy, chắc là mới mở.
Cũng may không phải là tiệm cơm trước kia tôi cùng Vương Văn hay ăn, thấy tiệm cơm mới sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan thành mây khói, tay nắm thật chặt cánh tay Tô Mộc, cùng anh ấy bước vào trong tiệm cơm.
Chương 183: Một quán ăn mới mở
Tôi nằm ở bên cạnh Tô Mộc, dựa vào anh ấy.
Vốn là muốn gối lên cánh tay của anh ấy.
Nhưng anh ấy giống như cố ý tránh né tôi, chỉ để cho tôi nằm ở bên cạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy tránh tôi, lúc trước muốn xoa đầu, sau đó muốn ôm eo tôi, kết quả thấy mặt tôi liền dừng lại.
Anh ấy là bởi vì gương mặt này nên mới tránh tôi, gương mặt này đẹp như vậy chẳng lẽ anh ấy không thích?
Cũng không đúng, lúc trước anh ấy không hề ghét bỏ gương mặt này, sau đó từ khi bị tôi né tránh lúc anh ấy chữa thương cho tôi mới bắt đầu, chứng tỏ anh ấy không hề ghét gương mặt này, sở dĩ tránh né tôi hoàn toàn bởi vì lúc trước tôi đã để ý anh ấy đụng chạm vào thân thể này!
Trong lòng tôi thấy ấm áp khó hiểu, thậm chí đầu mũi còn cay cay, ngay cả lúc này anh ấy cũng nhớ lời tôi nói trong lúc vô tình.
Hẳn bây giờ anh ấy rất lạnh? Cả người dù đang phơi dưới anh mặt trời vẫn không nhịn được run lấy bẩy.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía anh ấy, anh ấy nhất định đã mệt lả rồi, đôi mắt nhắm thật chặt, khẽ nhíu mày, da thịt vốn trắng nõn lúc này đã xanh đen, hiển nhiên trải qua sự hành hạ quá mức của âm khí.
Trước kia đã nói, quỷ vật đạt tới đẳng cấp gì liền có thể hấp thu âm khí của đẳng cấp ấy, giống như người bình thường không thể bị âm khí xâm chiếm vậy, quỷ vật cũng không thể hấp thu lượng âm khí vượt quá sự chịu đựng của bản thân. Một quyền vừa rồi Đại sai Mặt Ngựa đánh Tô Mộc kia mang âm dịch nồng đậm, có lẽ bây giờ Tô Mộc cóng tới phát run cũng là bởi vì anh ấy đã hấp thu âm dịch chỉ cấp độ dạ xoa mới có.
Nghĩ tới đây tôi liền đứng dậy ôm lấy anh ấy.
Trên người tôi có yêu khí rất nồng đậm, vừa rồi Đại sai Mặt Ngựa gặp yêu khí của tôi cũng bị tiêu tán hết âm khí, lại thêm yêu khí vốn là khắc tinh của âm khí, có lẽ yêu khí có thể chiếm đoạt lượng âm khí thừa trên người Tô Mộc cũng không chừng.
Lúc này thân thể Tô Mộc thật sự giống như một tảng băng lạnh, tôi ôm anh ấy cũng rùng mình một cái. Anh ấy không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chút động, tôi cố kìm cơn lạnh rùng mình đem thân thể của mình dính sát vào người anh ấy, hy vọng nhiệt độ cơ thể tôi sẽ mang đến cho anh ấy một tia ấm áp.
Cùng lúc đó tôi tiến vào thượng đan điền, rút ra một ít âm khí bao trùm lên người Tô Mộc.
Âm khí tràn ngập trên người anh ấy, yêu khí vừa ra đã trở nên đặc biệt sống động, nhào lên người anh ấy giống như vồ mồi vậy, chiếm đoạt những ấm khí kia.
Cùng với âm khí bị chiếm đoạt, chân mày Tô Mộc đang nhíu lại lúc này mới bắt đầu giãn ra một ít.
Cuối cùng cũng có tác dụng.
Sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan rã, đưa mắt chăm chú nhìn Tô Mộc, tay ôm chặt lấy anh ấy.
Tộc độ chiếm đoạt của yêu khí rất nhanh, nháy mắt âm khí bên ngoài Tô Mộc đã bị cắn nuốt hết.
“Được rồi, còn cắn nữa thì âm khí của cậu ta cũng sẽ bị ăn, thu yêu khí trở về đi thôi.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi gật đầu một cái, sau đó đem yêu khí thu lại.
Những yêu khí kia đang được ăn bỗng nhiên phải quay về có chút không vui, còn giằng co với tôi một chút.
Cũng may những yêu khí kia coi như nghe lời, tôi dùng sức thu lại thì bọn chúng cũng bất đắc dĩ quay vào trong thượng đan điền của tôi.
“Thuồng luồng tiên, nếu âm khí dư thừa đã bị cắn nuốt thì sao Tô Mộc còn chưa tỉnh?” Cho dù chân mày Tô Mộc đã giãn ra nhưng hai mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, không có vẻ là sắp tỉnh lại.
“Có lẽ do mệt quá?” Thuồng luồng tiên nói.
Nó nói không chắc chắn, thậm chí trong giọng còn có tia chột dạ.
Tôi không khỏi nóng nảy, nói: “Ông nghĩ tôi ngu sao, quỷ đâu cần ngủ, ông thành thật nói đi, rốt cuộc anh ấy bị sao, có phải trên người còn bị thương?”
Thuồng luồng tiên bĩu môi: “Nói nhảm, Đại sai Mặt Ngựa là thứ gì, không chỉ là dạ xoa mà là đại dạ xoa quyền thế ngập trời, ngay cả ông đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc, Tô Mộc nhà ngươi ngược lại trực tiếp đỡ một chiêu của Đại sai Mặt Ngựa, không bị hồn phi phách tán cũng đã là không tệ, bây giờ bị tổn thương là rất bình thường. Chờ đi, nhiều nhất là hai giờ nữa hắn có thể tỉnh.”
Hai giờ nữa sẽ tỉnh, như vậy chứng tỏ cũng không tính là thương nặng.
Lúc này tôi mới yên lòng, sau đó vừa nằm bên cạnh Tô Mộc sưởi ấm cho anh ấy vừa nói chuyện phiếm với Thuồng luồng tiên, hỏi tại sao ba tôi lại hôn mê, ông ấy lúc nào có thể tỉnh.
Thuồng luồng tiên nói nó đã xem qua tình hình của ba tôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở bên cạnh quỷ vật thời gian dài nên có chút âm khí xâm phạm cơ thể, sẽ phải sinh bệnh, dần dần sẽ khôi phục.
Vừa nghe ba tôi sẽ bị bệnh khiến tôi không yên tâm, nhưng nói âm khí xâm thể thì dễ, ngay cả âm khí trên người Tô Mộc tôi cũng có thể làm được, giúp loại bỏ âm khí cho ba tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi liền đứng dậy định giúp ba tôi giải trừ âm khí nhưng Thuồng luồng tiên đã kêu lên, nói cái này không giúp được gì cho ba tôi. Ông ấy mặc dù cũng là bị âm khí xâm thể nhưng âm khí bên trong rất ít, tôi tùy tiện ra tay chỉ sợ gây tác dụng ngược lại đem loại sạch âm khí của ông ấy, cho dù là người sống cũng quan trọng là âm dương cân bằng.
Nếu như tôi lấy đi toàn bộ âm khí trên người ông ấy thì dương khí của ông ấy lại quá thừa, đến lúc đó vẫn sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng hơn.
Nghe được cái này tôi liền thấy buồn bực, hỏi Thuồng luồng tiên chẳng lẽ không có biện pháp khác? Ba tôi nhất định phải bị bệnh một trận?
Thuồng luồng tiên lắc đầu một cái, nói cũng không hẳn, nhà họ Tô am hiểu nhất cũng là cái này, tôi có thể đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ, hoặc là đi mời một đại sĩ đến giúp, chỉ cần đạo sĩ có chút đạo hạnh cũng có thể giúp được tôi chuyện này.
Đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ hiển nhiên là không thể nào, bây giờ trong mắt Tô Thịnh là tôi đã chết, tùy tiện đến nhà họ Tô quá mức nguy hiểm. Có điều nói đến đạo sĩ tôi liền nhớ ngay tới Phong Thiên, ông ta là một đạo sĩ rất giỏi, giúp giải trừ âm khí cho ba tôi chắc chắn không làm khó được ông ta.
Nghĩ ra biện pháp giải quyết tôi liền cùng Thuồng luồng tiên ngồi đó trò chuyện chờ Tô Mộc tỉnh lại.
Ngày mai sẽ là ngày thứ bảy, Thuồng luồng tiên không chút nào quan tâm tới sống chết của người trợ tiên, chủ đề đều vây quanh rắn cái San Hô của nó, nói tính khí của cô ta rất nóng nảy nhưng nó thích, chờ đến khi nó nuốt được yêu hạch của hồ yêu, biến thành đẹp trai như Tô Mộc sẽ đến mê hoặc cô ta.
Tôi không khỏi kỳ quái, hỏi Thuồng luồng tiên không phải lần trước có thể biến thành anh đẹp trai rồi sao, lần trước chúng tôi chuẩn bị tới quán café nó đã biến thành hình dáng Lộc Hàm, đẹp trai biết bao, thế thì còn cần gì yêu hạch của hồ yêu.
“Ông đây thế nào đi nữa cũng không thay đổi được chuyện trên đầu không có tóc, huống chi loài rắn rất khó biến hóa, cho dù ta có thể biến được thành anh đẹp trai cũng không giữ được hình dáng đó bao lâu. Khi có yêu hạch của hồ yêu sẽ khác, ông đây có thể biến được thành hình dáng của người đi lại khắp nơi, cũng không cần phải biến lại thành thân rắn, như vậy ông đây cũng không cần mê hoặc rắn cái mà ngay cả mỹ nhân như ngươi cũng sẽ…”
Thuồng luồng tiên vừa nói giọng vừa đê tiện đi mấy phần, đuôi rắn đen thùi lùi còn đưa đến nâng cằm tôi lên.
“Cút mau.” Tôi đối với rắn vốn đã cực kỳ sợ, mặc dù sớm thân quen với Thuồng luồng tiên nhưng bị nó trêu đùa như vậy khiến tôi nổi cả da gà.
Thuồng luồng tiên bị tôi mắng có chút nhàm chán, liếc mắt nhìn tôi rồi đem đề tài quay lại với con rắn cái.
Tôi không hứng thú nghe chuyện của nó, cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt chậm, dường như cả một năm sau người Tô Mộc mới khẽ giật giật, hơi hơi tỉnh lại.
“Chắc tỉnh rồi!” Tô Mộc tỉnh tất nhiên tôi sẽ không để ý tới Thuồng luồng tiên nữa, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, sau đó đỡ Tô Mộc, hỏi anh ấy thấy thế nào, có khá hơn chút nào không.
Tô Mộc gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười với tôi, sau đó hỏi tôi mấy giờ rồi, có đói bụng không.
Nhắc tới đói, bụng tôi đột nhiên truyền tới một trận ọc ọc.
Tôi hơi ngượng ngùng, đừng nói tôi đã một ngày một đêm không ăn gì, huống chi trên người còn có chút thương, lúc này nhắc đến khiến con đói ập đến hoa cả mắt.
Thấy tôi lúng túng, Tô Mộc liền cười, đưa tay sờ mũi tôi một cái, nói: “Anh biết một quán cơm ăn rất ngon, đưa em đi nếm thử một chút. Có điều chúng ta phải đưa ba về trước.”
Nói xong anh ấy đứng lên khởi động gân cốt, sau đó lần nữa vác ba tôi lên vai rồi ôm lấy tôi, nói với Thuồng luồng tiên: “Làm phiền biến thành lớn để đưa chúng tôi về.”
Thuồng luồng tiên vừa rồi tâm tình còn rất tốt, bị câu nói của Tô Mộc khiến cho xầm mặt xuống: “Dựa vào cái gì?”
“Vì tôi mới vừa bị thương, ông có còn muốn tôi giúp ông bắt hồ yêu không?” Tô Mộc nói.
Lời nói thật hợp lý.
Thuồng luồng tiên bị nói không phản bác được, hung hăng liếc Tô Mộc hai cái mới nằm xuống một cách không phục, thân thể thẳng tắp trở nên lớn hơn, để chúng tôi ngồi lên người nó rồi bay lên.
Bởi vì có yêu khí xung quanh cho nên người bình thường không thể nhìn thấy chúng tôi. Khi bay trở về tới căn biệt thự, Vương Văn cùng Tam trưởng lão vẫn ở ngoài cửa.
Cũng may mẹ tôi đã không thấy, chắc là được xe cứu thương đưa đến bệnh viện rồi.
Thấy Tam trưởng lão vẫn còn ở đây, Tô Mộc bảo Thuồng luồng tiên đừng xuống đất mà trực tiếp đưa ba tôi tới bệnh viện, sau đó Tô Mộc lấy số cho ba tôi, làm thủ tục nhập viện cho ông.
Mẹ tôi căn bản chỉ vì sợ mà ngất xỉu, không có vấn đề gì. Sau đó Tô Mộc truyền ít âm khí vào cho mẹ tôi, bây giờ triệu chứng của bà cùng ba tôi không hẹn mà hợp, hai người bọn họ có lý do để được an bài vào cùng một phòng bệnh.
Dựa theo giải thích của thầy thuốc, bọn họ đều là chứng bệnh vì bị kinh sợ quá độ, đồng thời có sốt nhẹ, cần phải ở viện quan sát mấy ngày.
Có bác sĩ trông nom tôi cũng không còn lo lắng cho thân thể ba mẹ tôi nữa, chỉ là sợ bọn họ lại bị Lâm Yến Nhi hoặc Tam trưởng lão để mắt tới. Không đợi tôi mở miệng, Tô Mộc đã bảo thuồng luồng tiên đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh bố trí một cái lồng yêu khí bảo vệ.
Sau khi có lồng yêu khí, Tô Mộc để thuồng luồng tiên ở lại phòng bệnh trông nom ba mẹ tôi phòng có gì xảy ra, còn mình thì đưa tôi rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng tới phố Nghiễm Nguyên.
Nghe tên phố Nguyễn Nghiêm tôi tương đối bất ngờ, bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh rất ít khi tôi tới, có điều trường đại học của tôi ở ngay trên đường này cho nên chỗ đó tôi rất quen, dường như quán cơm nào cũng từng ăn qua.
“Tô Mộc, sao phải đến tận phố Nguyễn Nghiêm ăn cơm, tiệm cơm nào chỗ đó em cũng ăn rồi.” Tôi nói.
Không phải vì tiệm cơm trên phố Nghiễm Nguyên không ngon mà bởi vì khi học đại học quan hệ của tôi và Vương Văn cũng không tệ lắm, chỉ cần cuối tuần là sẽ hẹn hò ra ngoài ăn cơm, cho nên tiệm cơm khu vực đó đều là tôi ăn cùng Vương Văn, bây giờ quay lại chốn cũ cảm thấy là lạ nên không muốn tới.
“Không sao, quán ăn kia mới mở, tiếng đồn rất tốt, quan trọng chính là anh đưa em tới phố Nghiễm Nguyên có chuyện, sau khi chúng ta ăn cơm xong sẽ thuận tiện đi viếng thăm một người.”
“Thăm ai vậy?” Tôi hỏi. Chẳng trách Tô Mộc lại dẫn tôi đi ăn ở một nơi xa như vậy, mục đích quả nhiên không bình thường.
“Bây giờ anh bị thương, không thích hợp để cùng Lâm Yến Nhi cứng đối cứng, hơn nữa bây giờ Lâm Yến Nhi có Tô Thịnh làm đồng minh, chúng ta cũng phải tìm người trợ giúp mới không thua thiệt.” Tô Mộc nói.
Hai mươi phút sau xe đã tới đường Nghiễm Nguyên, dừng ở trước cửa một tiệm cơm phong cách cổ xưa.
Chỗ này ngay tại cổng sau trường đại học của tôi, có điều trước kia tôi chưa từng thấy, chắc là mới mở.
Cũng may không phải là tiệm cơm trước kia tôi cùng Vương Văn hay ăn, thấy tiệm cơm mới sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan thành mây khói, tay nắm thật chặt cánh tay Tô Mộc, cùng anh ấy bước vào trong tiệm cơm.
Bình luận facebook