Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
Chương 187: Anh thắng
Chương 187: Anh thắng
“Thuồng luồng tiên, cẩn thận!” Thấy không kịp chạy đến tôi đành lớn tiếng nhắc nhở thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng thấy vậy liền căng thẳng, thân thể to lớn trong chớp mắt liền chuyển động buông ba mẹ tôi ra, tránh vị trí bảy tất.
Ba mẹ tôi bị ngã lăn xuống đất, sắc mặt mẹ tôi nhợt nhạt như bị dọa sợ không nhẹ.
Cũng phải thôi, lần đầu tiên tôi gặp thuồng luồng tiên cũng bị sợ gần chết, huống chi giờ nó lại biến to như vậy, lại còn quấn lấy ba mẹ tôi.
Ba tôi ngược lại rất trầm tĩnh, sau khi ngã xuống đất liền bò dậy rất nhanh, sau đó xoay người chạy ra ngoài, chạy về phía Lâm Yến Nhi.
“Em đi cản ba lại, giao Lâm Yến Nhi cho anh.” Tô Mộc cũng hét lên.
Vừa nói anh ấy đã đẩy tôi về phía ba tôi.
Tôi suýt chút nữa va vào người ba, thuận thế ôm chặt lấy ông ấy để cho ông ấy không đi được, còn nói tôi mới là Lộc Dương, mới thật sự là con gái ông.
Ba tôi hoàn toàn không tin, ông nhìn ‘Lộc Dương’ đang toàn thân dính máu, vô cùng tức giận đẩy tôi ra, hai mắt long sòng sọc đỏ lên nói nếu ai dám khi dễ con gái ông thì ông sẽ lấy mạng đổi mạng!
Lời của ông nói lúc này lại rất có khí thế khiến tôi sợ không dám tiến về trước nửa bước nhưng trong lòng lại chua chát, nước mắt suýt chút nữa không rớt xuống.
Ông vừa mới bị Thuồng luồng tiên cuốn lấy, chắc chắn bị dọa sợ, bây giờ vì bảo vệ tôi mà muốn liều mạng với người khác.
Bình thường ba với tôi nói chuyện cũng không nhiều, từ nhỏ tôi đã quấn mẹ nhiều hơn, không nghĩ thời khắc mấu chốt ba tôi lại có thể vì tôi mà cái gì cũng không sợ.
“Ba, con thật sự là Lộc Dương, bây giờ thân thể con đang bị một nữ quỷ chiếm đoạt, đó không phải là con gái ba. Không tin ba có thể kiểm tra, con biết ba ăn cơm xong sẽ thích uống trà, mỗi sáng chuyện đầu tiên làm chính là đọc báo, khi còn bé ba dẫn con ra ngoài leo cây khiến con bị ngã mất nửa cái răng cửa, thật may sau đó con thay răng. Những thứ này con đều biết, đó là Lộc Dương giả chắc chắn không biết!” Tôi cố gắng chứng minh thân phận của mình, vừa nói vừa thận trọng tiến đến gần ba tôi, càng nói về sau nước mắt tôi đã luôn như mưa.
Nháy mắt ba tôi cũng ngây người, nhìn tôi khiếp sợ.
Chỉ là bởi vì gương mặt bây giờ của tôi khiến trong mắt ông tràn đầy vẻ không hiểu, thật giống như đang nhìn thế giới sụp đổ vậy, không dám tin hỏi lại tôi: “Vậy con biết ngày sinh của ba không?”
“29 tháng 4.” Tôi quả quyết nói.
“Vậy con có nhớ ngày xưa đái dầm mấy lần?” Ba tôi lại hỏi.
Tôi liền khóc thảm hơn, tiến đến ôm ba tôi, ôm đầu khóc lóc nói: “Bốn lần. Khi còn bé con tinh nghịch, mỗi lần đái dầm xong lại chạy đến ngủ với mẹ, sau đó còn bảo ba sang giường con ngủ, đến sáng ra liền nói là ba đái dầm.”
Nghe tôi nói xong trong mắt ba tôi cũng đã có một tầng nước mắt, ôm tôi nói: “Dương Dương, thật là con rồi! Sao con lại biến thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói ba tôi cũng khóc không thành tiếng.
Lúc này Tô Mộc đã đem Lâm Yến Nhi mang đi, cũng không biết là mang đi đâu, toàn bộ trong hành lang chỉ còn phòng bệnh của ba mẹ tôi là còn có người. Tôi ôm ba tôi khóc một hồi lâu mới lấy lại được sức, đỡ ba tôi quay lại phòng bệnh.
Lúc này Thuồng luồng tiên đã biến thành rắn nhỏ cuộn lại trên giường bệnh cạnh tủ ở đầu giường.
Ba tôi nhìn thấy Thuồng luồng tiên mắt cũng trợn to, nhưng bởi vì đã thấy hình dáng lúc to lớn của Thuồng luồng tiên nên nói gì ông cũng không chịu vào trong phòng, lại còn không để cho tôi đi vào.
Cho dù bây giờ Lâm Yến Nhi không có ở đây nhưng bên ngoài phòng bệnh vẫn không an toàn, ai biết cô ta có để lại người nào đó gần đây để trợ giúp mình hay không. Tôi không thể làm gì khác hơn là nói với ba tôi con rắn đen kia là vật tôi nuôi, sẽ không làm tổn thương ông, huống chi mẹ tôi vẫn còn trong phòng bệnh, cho dù có nguy hiểm cũng không thể để mẹ tôi trong đó một mình được.
Ba tôi đang kinh sợ lại liên tiếp biết được những những tin kỳ lạ như vậy khiến đầu óc ông đã bắt đầu hỗn loạn, phản ứng có chút chậm chạp, nghe nhắc mẹ tôi vẫn còn ở trong phòng bệnh mới khẽ cắn răng cùng tôi quay lại phòng bệnh.
Khi quay vào ba tôi vẫn siết chặt tay tôi, một khắc cũng không dám buông, bảo tôi đem ngọn nguồn chuyện này nói cho ông, tại sao thân thể tôi bị nữ quỷ chiếm, tại sao lại nuôi một con rắn làm thú cưng, con rắn kia vừa rồi còn biến thành lớn như vậy.
Nói xong ba tôi nhìn tôi một cách kỳ quái, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Không giải thích rõ hiển nhiên không được, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện tôi bị Lâm Yến Nhi cướp đoạt thân thể nói cho ba tôi.
Ba tôi nghe như nghe chuyện hoang đường, lúc nghe thấy tôi nói Lâm Yến Nhi đuổi hồn phách của tôi ra khỏi cơ thể mặt ông vẫn đầy mê mang nhìn tôi, hỏi tôi trên đời này thật sự có thứ là hồn phách sao?
Tôi cố gắng nhẫn nhịn giải thích cho ba tôi, đem chuyện sau khi tôi gặp Tô Mộc lại có bất hòa với Lâm Yến Nhi đều nói cho ba, nhưng tôi vẫn không dám nói với ba tôi Tô Mộc cũng là quỷ, chỉ nói anh ấy từ nhỏ sinh ra trong phong thủy thế gia, là một đại sư phong thủy rất lợi hại, có anh ấy ở đây thì mọi thứ cũng sẽ không có chuyện gì, rất nhanh tôi cũng sẽ đem thân thể đổi lại.
Sau khi biết Tô Mộc biết phong thủy, ba tôi lập tức coi anh ấy giống như thế ngoại cao nhân, gật đầu liên tục, nắm lấy tay tôi không yên lòng nói bây giờ đã như vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào Tô Mộc có thể giúp tôi, chỉ cần anh ấy có thể giúp tôi khôi phục bình thường thì anh ấy muốn bao nhiêu tiền cũng được!
Vừa rồi tôi còn rất lo lắng, sợ một lúc tôi nói nhiều chuyện như vậy ông không tiếp thụ nổi, cũng may khả năng lực tiếp nhận của ông vượt quá xa so với tôi nghĩ.
Có lẽ con người bị đẩy vào hiểm cảnh mới có thể kích thích ra tiềm lực vô tận, chuyện tới ập lên đầu cũng khiến ba tôi không thể không tin, dẫu sao vừa rồi chính mắt ông thấy Thuồng luồng tiên biến thành lớn bây giờ lại đã thu nhỏ lại.
Hơn nữa từ nhỏ đã nghe những câu chuyện tiên hiệp, ba tôi không bao lâu đã đón nhận hiện thực này. Có điều ông vẫn nói với tôi, bảo khi nào tôi đổi lại người rồi sau đó mới về nhà, tránh khiến cho mẹ tôi sợ hãi, những chuyện này cũng không cần để cho mẹ tôi biết, chỉ cần nói với mẹ tôi Tô Mộc là thầy phong thủy là được.
Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cùng ba tôi thống nhất, sau đem ba mẹ tôi an trí thật tối tôi mới nhìn ra hành lang đã trống trơn, đột nhiên lo lắng.
Tô Mộc cũng đi lâu như vậy còn chưa quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bên chúng tôi chỉ có Tần Cát cùng Tô Mộc, huống chi trên người Tô Mộc vốn còn có thương, vạn nhất Lâm Yến Nhi còn có người trợ giúp thì tình cảnh của Tô Mộc không phải rất nguy hiểm sao?
Nghĩ tới đây ánh mắt tôi không khỏi chú ý tới thiên địa kích bên cạnh ba tôi, đây là thứ vừa rồi Lâm Yến Nhi đã ném cho ông. Ngày hôm qua rõ ràng Tô Mộc đã đưa thiên địa kích cho Đại sai Mặt Ngựa, làm sao lại sẽ xuất hiện trong tay Lâm Yến Nhi?
Chẳng lẽ Đại sai Mặt Ngựa cũng bị Lâm Yến Nhi mua chuộc, bây giờ lại giúp Lâm Yến Nhi đối phó với Tô Mộc?
Nghĩ tới điều này tôi cũng không ngồi yên được nữa, dặn dò ba mẹ tôi ngàn vạn lần đừng ra cửa, còn tôi thị bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, muốn đi xung quanh tìm Tô Mộc một chút.
Thuồng luồng tiên cũng đi theo ngay sau tôi, hỏi tôi muốn đi làm gì?
Tôi lập tức đem phỏng đoán Đại sai Mặt Ngựa cùng phe với Lâm Yến Nhi nói cho Thuồng luồng tiên, nói Tô Mộc bây giờ có thể gặp nguy hiểm, tôi không thể để anh ấy một mình đối mặt với bọn họ.
“Thôi đi, hôm nay ngươi đã là ngày thứ bảy, ngươi có thể điều khiển thân thể này càng ngày sẽ càng kém, đi chỉ gây thêm phiền phức cho hắn. Hay để ta đi, ngươi biết điều thì ở nơi này đợi.” Thuồng luồng tiên thở dài thật sâu, sau đó thân thể trở nên lớn hơn một ít, bay lên không trung.
Chỉ là nó còn chưa kịp bay đi tôi đã cảm giác được có một cổ âm khí mãnh liệt dị thường đang nhanh chóng bay tới chúng tôi!
Tộc độ của âm khí kia cực nhanh, sắc mặt Thuồng luồng tiên cũng liền căng thẳng, vừa định điều động yêu khí phản kích thì chợt phát hiện ra trong đoàn yêu khí mãnh liệt kia chính là Tô Mộc.
Anh ấy quay lại! Trong tay còn ôm Lâm Yến Nhi, không đúng, là ôm thân thể của tôi, trong thân thể hiển nhiên đã không có hồn phách.
Tôi nhất thời vui vẻ nhảy lên, rốt cuộc anh ấy đã quay lại!
Anh ấy đã thắng!
Chương 187: Anh thắng
“Thuồng luồng tiên, cẩn thận!” Thấy không kịp chạy đến tôi đành lớn tiếng nhắc nhở thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng thấy vậy liền căng thẳng, thân thể to lớn trong chớp mắt liền chuyển động buông ba mẹ tôi ra, tránh vị trí bảy tất.
Ba mẹ tôi bị ngã lăn xuống đất, sắc mặt mẹ tôi nhợt nhạt như bị dọa sợ không nhẹ.
Cũng phải thôi, lần đầu tiên tôi gặp thuồng luồng tiên cũng bị sợ gần chết, huống chi giờ nó lại biến to như vậy, lại còn quấn lấy ba mẹ tôi.
Ba tôi ngược lại rất trầm tĩnh, sau khi ngã xuống đất liền bò dậy rất nhanh, sau đó xoay người chạy ra ngoài, chạy về phía Lâm Yến Nhi.
“Em đi cản ba lại, giao Lâm Yến Nhi cho anh.” Tô Mộc cũng hét lên.
Vừa nói anh ấy đã đẩy tôi về phía ba tôi.
Tôi suýt chút nữa va vào người ba, thuận thế ôm chặt lấy ông ấy để cho ông ấy không đi được, còn nói tôi mới là Lộc Dương, mới thật sự là con gái ông.
Ba tôi hoàn toàn không tin, ông nhìn ‘Lộc Dương’ đang toàn thân dính máu, vô cùng tức giận đẩy tôi ra, hai mắt long sòng sọc đỏ lên nói nếu ai dám khi dễ con gái ông thì ông sẽ lấy mạng đổi mạng!
Lời của ông nói lúc này lại rất có khí thế khiến tôi sợ không dám tiến về trước nửa bước nhưng trong lòng lại chua chát, nước mắt suýt chút nữa không rớt xuống.
Ông vừa mới bị Thuồng luồng tiên cuốn lấy, chắc chắn bị dọa sợ, bây giờ vì bảo vệ tôi mà muốn liều mạng với người khác.
Bình thường ba với tôi nói chuyện cũng không nhiều, từ nhỏ tôi đã quấn mẹ nhiều hơn, không nghĩ thời khắc mấu chốt ba tôi lại có thể vì tôi mà cái gì cũng không sợ.
“Ba, con thật sự là Lộc Dương, bây giờ thân thể con đang bị một nữ quỷ chiếm đoạt, đó không phải là con gái ba. Không tin ba có thể kiểm tra, con biết ba ăn cơm xong sẽ thích uống trà, mỗi sáng chuyện đầu tiên làm chính là đọc báo, khi còn bé ba dẫn con ra ngoài leo cây khiến con bị ngã mất nửa cái răng cửa, thật may sau đó con thay răng. Những thứ này con đều biết, đó là Lộc Dương giả chắc chắn không biết!” Tôi cố gắng chứng minh thân phận của mình, vừa nói vừa thận trọng tiến đến gần ba tôi, càng nói về sau nước mắt tôi đã luôn như mưa.
Nháy mắt ba tôi cũng ngây người, nhìn tôi khiếp sợ.
Chỉ là bởi vì gương mặt bây giờ của tôi khiến trong mắt ông tràn đầy vẻ không hiểu, thật giống như đang nhìn thế giới sụp đổ vậy, không dám tin hỏi lại tôi: “Vậy con biết ngày sinh của ba không?”
“29 tháng 4.” Tôi quả quyết nói.
“Vậy con có nhớ ngày xưa đái dầm mấy lần?” Ba tôi lại hỏi.
Tôi liền khóc thảm hơn, tiến đến ôm ba tôi, ôm đầu khóc lóc nói: “Bốn lần. Khi còn bé con tinh nghịch, mỗi lần đái dầm xong lại chạy đến ngủ với mẹ, sau đó còn bảo ba sang giường con ngủ, đến sáng ra liền nói là ba đái dầm.”
Nghe tôi nói xong trong mắt ba tôi cũng đã có một tầng nước mắt, ôm tôi nói: “Dương Dương, thật là con rồi! Sao con lại biến thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói ba tôi cũng khóc không thành tiếng.
Lúc này Tô Mộc đã đem Lâm Yến Nhi mang đi, cũng không biết là mang đi đâu, toàn bộ trong hành lang chỉ còn phòng bệnh của ba mẹ tôi là còn có người. Tôi ôm ba tôi khóc một hồi lâu mới lấy lại được sức, đỡ ba tôi quay lại phòng bệnh.
Lúc này Thuồng luồng tiên đã biến thành rắn nhỏ cuộn lại trên giường bệnh cạnh tủ ở đầu giường.
Ba tôi nhìn thấy Thuồng luồng tiên mắt cũng trợn to, nhưng bởi vì đã thấy hình dáng lúc to lớn của Thuồng luồng tiên nên nói gì ông cũng không chịu vào trong phòng, lại còn không để cho tôi đi vào.
Cho dù bây giờ Lâm Yến Nhi không có ở đây nhưng bên ngoài phòng bệnh vẫn không an toàn, ai biết cô ta có để lại người nào đó gần đây để trợ giúp mình hay không. Tôi không thể làm gì khác hơn là nói với ba tôi con rắn đen kia là vật tôi nuôi, sẽ không làm tổn thương ông, huống chi mẹ tôi vẫn còn trong phòng bệnh, cho dù có nguy hiểm cũng không thể để mẹ tôi trong đó một mình được.
Ba tôi đang kinh sợ lại liên tiếp biết được những những tin kỳ lạ như vậy khiến đầu óc ông đã bắt đầu hỗn loạn, phản ứng có chút chậm chạp, nghe nhắc mẹ tôi vẫn còn ở trong phòng bệnh mới khẽ cắn răng cùng tôi quay lại phòng bệnh.
Khi quay vào ba tôi vẫn siết chặt tay tôi, một khắc cũng không dám buông, bảo tôi đem ngọn nguồn chuyện này nói cho ông, tại sao thân thể tôi bị nữ quỷ chiếm, tại sao lại nuôi một con rắn làm thú cưng, con rắn kia vừa rồi còn biến thành lớn như vậy.
Nói xong ba tôi nhìn tôi một cách kỳ quái, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Không giải thích rõ hiển nhiên không được, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện tôi bị Lâm Yến Nhi cướp đoạt thân thể nói cho ba tôi.
Ba tôi nghe như nghe chuyện hoang đường, lúc nghe thấy tôi nói Lâm Yến Nhi đuổi hồn phách của tôi ra khỏi cơ thể mặt ông vẫn đầy mê mang nhìn tôi, hỏi tôi trên đời này thật sự có thứ là hồn phách sao?
Tôi cố gắng nhẫn nhịn giải thích cho ba tôi, đem chuyện sau khi tôi gặp Tô Mộc lại có bất hòa với Lâm Yến Nhi đều nói cho ba, nhưng tôi vẫn không dám nói với ba tôi Tô Mộc cũng là quỷ, chỉ nói anh ấy từ nhỏ sinh ra trong phong thủy thế gia, là một đại sư phong thủy rất lợi hại, có anh ấy ở đây thì mọi thứ cũng sẽ không có chuyện gì, rất nhanh tôi cũng sẽ đem thân thể đổi lại.
Sau khi biết Tô Mộc biết phong thủy, ba tôi lập tức coi anh ấy giống như thế ngoại cao nhân, gật đầu liên tục, nắm lấy tay tôi không yên lòng nói bây giờ đã như vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào Tô Mộc có thể giúp tôi, chỉ cần anh ấy có thể giúp tôi khôi phục bình thường thì anh ấy muốn bao nhiêu tiền cũng được!
Vừa rồi tôi còn rất lo lắng, sợ một lúc tôi nói nhiều chuyện như vậy ông không tiếp thụ nổi, cũng may khả năng lực tiếp nhận của ông vượt quá xa so với tôi nghĩ.
Có lẽ con người bị đẩy vào hiểm cảnh mới có thể kích thích ra tiềm lực vô tận, chuyện tới ập lên đầu cũng khiến ba tôi không thể không tin, dẫu sao vừa rồi chính mắt ông thấy Thuồng luồng tiên biến thành lớn bây giờ lại đã thu nhỏ lại.
Hơn nữa từ nhỏ đã nghe những câu chuyện tiên hiệp, ba tôi không bao lâu đã đón nhận hiện thực này. Có điều ông vẫn nói với tôi, bảo khi nào tôi đổi lại người rồi sau đó mới về nhà, tránh khiến cho mẹ tôi sợ hãi, những chuyện này cũng không cần để cho mẹ tôi biết, chỉ cần nói với mẹ tôi Tô Mộc là thầy phong thủy là được.
Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cùng ba tôi thống nhất, sau đem ba mẹ tôi an trí thật tối tôi mới nhìn ra hành lang đã trống trơn, đột nhiên lo lắng.
Tô Mộc cũng đi lâu như vậy còn chưa quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bên chúng tôi chỉ có Tần Cát cùng Tô Mộc, huống chi trên người Tô Mộc vốn còn có thương, vạn nhất Lâm Yến Nhi còn có người trợ giúp thì tình cảnh của Tô Mộc không phải rất nguy hiểm sao?
Nghĩ tới đây ánh mắt tôi không khỏi chú ý tới thiên địa kích bên cạnh ba tôi, đây là thứ vừa rồi Lâm Yến Nhi đã ném cho ông. Ngày hôm qua rõ ràng Tô Mộc đã đưa thiên địa kích cho Đại sai Mặt Ngựa, làm sao lại sẽ xuất hiện trong tay Lâm Yến Nhi?
Chẳng lẽ Đại sai Mặt Ngựa cũng bị Lâm Yến Nhi mua chuộc, bây giờ lại giúp Lâm Yến Nhi đối phó với Tô Mộc?
Nghĩ tới điều này tôi cũng không ngồi yên được nữa, dặn dò ba mẹ tôi ngàn vạn lần đừng ra cửa, còn tôi thị bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, muốn đi xung quanh tìm Tô Mộc một chút.
Thuồng luồng tiên cũng đi theo ngay sau tôi, hỏi tôi muốn đi làm gì?
Tôi lập tức đem phỏng đoán Đại sai Mặt Ngựa cùng phe với Lâm Yến Nhi nói cho Thuồng luồng tiên, nói Tô Mộc bây giờ có thể gặp nguy hiểm, tôi không thể để anh ấy một mình đối mặt với bọn họ.
“Thôi đi, hôm nay ngươi đã là ngày thứ bảy, ngươi có thể điều khiển thân thể này càng ngày sẽ càng kém, đi chỉ gây thêm phiền phức cho hắn. Hay để ta đi, ngươi biết điều thì ở nơi này đợi.” Thuồng luồng tiên thở dài thật sâu, sau đó thân thể trở nên lớn hơn một ít, bay lên không trung.
Chỉ là nó còn chưa kịp bay đi tôi đã cảm giác được có một cổ âm khí mãnh liệt dị thường đang nhanh chóng bay tới chúng tôi!
Tộc độ của âm khí kia cực nhanh, sắc mặt Thuồng luồng tiên cũng liền căng thẳng, vừa định điều động yêu khí phản kích thì chợt phát hiện ra trong đoàn yêu khí mãnh liệt kia chính là Tô Mộc.
Anh ấy quay lại! Trong tay còn ôm Lâm Yến Nhi, không đúng, là ôm thân thể của tôi, trong thân thể hiển nhiên đã không có hồn phách.
Tôi nhất thời vui vẻ nhảy lên, rốt cuộc anh ấy đã quay lại!
Anh ấy đã thắng!
Bình luận facebook