Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-205
Chương 188: Dự Định Kết Hôn
Chương 188: Dự Định Kết Hôn
Sau khi bay trở về mặt Tô Mộc đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.
Nhưng anh ấy cũng không trì hoãn, đem thân thể ‘Lộc Dương’ đặt xuống, sau đó lập tức kéo tôi, bảo tôi nhắm mắt lại, buông lỏng tinh thần, lát nữa cho dù có cảm giác gì cũng không được chống cự.
Tôi biết Tô Mộc đổi lại cơ thể cho tôi, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng tôi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhắm mắt lại.
Tay Tô Mộc nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấy lạnh dị thường.
Một tay khác anh ấy kéo thân thể vốn là của tôi, tôi chỉ cảm thấy tay lạnh như băng của Tô Mộc đang dùng sức kéo tôi, thật giống như lôi tôi khỏi thân thể vậy.
Nhưng đã trải qua bảy ngày ma hợp, hồn phách của tôi đã hoàn toàn dung hợp với thân thể này, lúc này bị lôi mạnh ra cảm giác toàn thân như đang bị ngũ mã phanh thây, giống như hồn phách tôi sắp bị kéo rách vậy.
Theo bản năng tôi muốn giãy giụa, nhưng Tô Mộc đã nói tôi không được chống cự, hồn phách của tôi run rẩy kịch liệt, răng cắn lại chịu đựng.
Chớp mắt tôi đau tới vã cả mồ hôi, thân thể này cũng sớm không còn khống chế được.
Tinh thần tôi cũng căng ra, ngay khi tôi sớm không chịu được thì thân thể tôi đột nhiên buông lỏng một chút, lực kéo kia cảm giác trong nháy mắt biến mất, thân thể tôi cũng chấn động kịch liệt một cái.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Tiếp theo tất cả đều trầm tĩnh trở lại.
Chờ đến khi ý thức của tôi khôi phục tôi liền nghe được có tiếng chim hót ngoài cửa sổ vui mừng, trên mặt tôi có ánh mặt trời chiếu tới ấm áp, quan trọng nhất chính là hơi thở của tôi đang tràn ngập một mùi thịt…
Gà nướng?
Bụng tôi đột nhiên ọc một tiếng, tôi liền mở mắt ra, vừa vặn thấy một con gà nướng bóng loáng đặt trên đĩa, cách mặt tôi chưa đầy mười centimet!
“Tỉnh rồi à, Dương Dương, phải nói hợp làm chồng em nhất phải là anh, lão quỷ kia nghĩ đủ các biện pháp cũng không khiến em tỉnh được, anh liền lấy một con gà nướng để giải quyết. Sao rồi, dậy ăn đi.” Vang bên tai tôi là tiếng Đường Dũng rất vui, tay tôi còn đang bị một bàn tay nhỏ hơi lạnh nắm lấy, không nghĩ cũng biết là Diệu Diệu.
Tôi đã lâu không gặp Đường Dũng cùng Diệu Diệu, gặp lại bọn họ tất nhiên vui không thể tả, nhưng con gà nướng ở quá gần tôi, mỡ gà chảy ra rơi trên mặt tôi khiến trên mặt nhơm nhớp, vô cùng khó chịu.
“Lấy gà ra!” Tôi liếc Đường Dũng một cái, tức giận nói, khiến mặt tôi dính mớ nhữ vậy không phải sẽ mọc mụn sao!
Đường Dũng thấy tôi trừng mắt liền cười lấy lòng, tiến lại gần nói: “Dương Dương, em ngủ cũng gần một tuần rồi, vẫn chưa đói à, anh cố ý nướng gà chờ em tỉnh lại, mỡ dính lên mặt không sao, đợi em rửa mặt xong chúng ta sẽ dọn cơm.”
Vừa nói anh ta vừa cười đem gà đi.
Tôi cũng lập đứng đứng dậy xuống giường, vọt vào nhà tắm rửa thật sạch mấy lần, rất sợ bị mọc mụn.
Sau khi rửa sạch mặt tôi mới ngắm gương mặt phải xa hơn một tuần lễ này, cẩn thận kiểm tra, vô cùng nhớ.
Cũng may Lâm Yến Nhi chăm sóc thân thể tôi không tệ lắm, không béo không gầy, thậm chí da còn mịn hơn một ít.
Coi như cô ta biết điều không làm chuyện xấu gì với thân thể tôi.
Tôi thoải mái được một chút, lần nữa đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này tôi đã trở lại biệt thự Phùng Đông, đang ở trong phòng ngủ của tôi. Sau khi ra khỏi phòng tắm tôi liền đi tới cửa sổ, một bên nhìn phía bên ngoài cửa sổ xem Vương Văn cùng Tam trưởng lão còn canh giữ ở đây không, một bên hỏi Đường Dũng tới khi nào, Tô Mộc đi đâu.
Đường Dũng vốn đang tươi cười nghe thấy tôi hỏi liền tối mặt lại, mất hứng nói trong đầu tôi lúc nào cũng Tô Mộc, anh ta vì cứu tôi đã đi khắp nơi đánh nhau đồng bọn của Lâm Yến Khi khiến toàn thân chồng chất vết thương, suýt chút nữa thì bị mất mạng, nếu không lão Tô Mộc kia sao có thể thuận lợi giúp tôi đổi lại thân thể tốt đẹp như vậy, tôi tỉnh lại lòng không dành cho người trước mặt mà đã sớm hỏi thăm Tô Mộc.
Vừa nói anh ta còn giả bộ vẻ thiệt thòi liếc nhìn tôi, cùng với vẻ hơi oán trách hừ một tiếng nặng nề.
Tôi thấy bộ dạng của anh ta khiến không khỏi buồn cười, cười khoát tay, nói: “Tôi sai rồi, không nghĩ anh đã làm nhiều chuyện như vậy, vết thương của anh lành chưa?”
“Dĩ nhiên chưa, Dương Dương, nếu em quan tâm tới vết thương của anh như vậy thì em giúp anh bôi thuốc đi, chỉ cần là em bôi thuốc thì tác dung nhất định sẽ tăng nhiều, anh sẽ lập tức khỏe!”
Đường Dũng đưa gà nướng cho Diều Diệu, vừa cởi áo ra vừa đi tới chỗ tôi.
Nháy mắt cũng sắp cởi áo ra, tay đặt bên hông cởi thắt lưng, nhìn dáng vẻ còn định cởi quần.
Tôi lập tức che mắt lại, nói: “Dừng lại, nếu vết thương của anh chưa khỏi thì có thể về để Diệu Diệu bôi thuốc cho anh, hai chúng ta cô nam quả nữ ở đây anh cởi quần áo không thích hợp.”
“Sao lại là cô nam quả nữ, không phải Diệu Diệu còn ở đây sao? Anh vì cứu em nên mới bị thương nặng, suýt chút nữa bị phế thành thái giám, bây giờ vẫn còn đau dữ dội. Em không bôi thuốc cho anh sao?” Vừa nói anh ta vừa đi tới trước mặt tôi.
Tôi bị sợ ngay cả hé mắt cũng không dám mở, vừa mắng Đường Dũng vừa bảo anh ta mau mặc quần áo vào, một hồi Tô Mộc quay lại thấy anh ta trêu đùa tôi thì thật sự sẽ biến anh ta thành thái giám!
“Dương Dương, còn nói trong lòng em không có anh, em cũng sợ anh bị biến thành như vậy…” Giọng Đường Dũng liền ti tiện hơn, chỉ là anh ta đang nói nửa chừng đột nhiên im bặt, không có bất cứ âm thanh nào thốt ra nữa.
Tôi không biết trong đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám mở mắt, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn, không thể làm gì khác hơn là sốt ruột hỏi Đường Dũng: “Đường Dũng, anh thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em mới tỉnh, ăn gà nước quá nhiều dầu mỡ, mẹ nấu cháo cho em, tới ăn cháo đi.” Cửa phòng đột nhiên xuất hiện tiếng Tô Mộc lạnh tanh, giọng anh ấy không có bất cứ gợn sóng nào, không tức giận cũng không vui vẻ, bình tĩnh khiến người ta sợ.
Tô Mộc đến!
Tôi liền len lén lộ ra một kẽ hở ở mắt, len lén nhìn về hướng Tô Mộc.
Chỉ thấy mặt anh ấy lạnh như băng, cả khuôn mặt đều có chút ảm đạm, ánh mắt nhìn Đường Dũng như có dao sắc vậy.
Mặt Đường Dũng đầy vẻ chột dạ, cười khan ha ha, nói lão quỷ thật chu đáo, nếu Dương Dương muốn ăn cháo thì anh ta sẽ để tôi ăn cháo.
Vừa nói đã đi về phía Tô Mộc.
Phía dưới anh ta vẫn mặc quần, chưa có cởi.
Tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, buông tay xuống. Gã Đường Dũng này thật là, tự nhiên làm bộ cởi quần áo hù dọa tôi làm gì, khiến Tô Mộc mặt thúi như vậy.
Tôi cũng tiến tới cạnh Tô Mộc, mặt nhoẻn cười lấy lòng.
Không biết tại sao, rõ ràng là lỗi của Đường Dũng, tôi lại không làm sai, nhưng thấy Tô Mộc bày mặt thúi tôi lại có loại chột dạ không giải thích được, đi tới ngồi xuống trước mặt Tô Mộc. Tô Mộc đã chuẩn bị cháo cho tôi, lúc tôi quay đầu muốn gọi Diệu Diệu ăn cùng mới phát hiện đã không thấy nó đâu.
Có lẽ cũng bị sợ Tô Mộc, nó vốn rất sợ Tô Mộc, bây giờ Tô Mộc bày mặt lạnh nó càng không dám lộ mặt.
Cảm giác có chút áp lực, tôi cũng không dám nói chuyện với Tô Mộc, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cháo, ăn một cách nghiêm túc dị thường.
Ngược lại Đường Dũng là người đầu têu lại coi như không có gì xảy ra, hỏi Tô Mộc có muốn ăn gà không, gà kia anh ta đã nướng rất lâu, không ăn thì thật phí.
“Thật muốn cho tôi ăn, vậy đốt cho tôi đi.” Tô Mộc lạnh lùng nói.
“Ách, được… Long Bà đây sẽ đi đốt cho anh.” Đường Dũng có lẽ cũng bị Tô Mộc dọa sợ không nhẹ, tìm cơ hội cứ như vậy chuồn đi.
Chớp mắt trong phòng chỉ còn lại tôi với Tô Mộc.
Anh ấy cũng không ăn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn xuống đỉnh đầu tôi, nhìn tôi ăn khiến áp lực trong lòng tôi ngày càng lớn, cảm giác anh ấy cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh đầu tôi sẽ khiến tôi hói mất.
“Dương Dương, sau này bớt qua lại với gã Long Bà kia đi.” Nhìn tôi hồi lâu Tô Mộc mới nói một câu.
Cho dù thế nào cuối cùng cũng phá vỡ bế tắc, tôi nhất thời gật đầu liên tục, còn giơ hai đầu ngón tay lên thề: “Yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không cùng tên khốn kia ở một mình một phòng.”
“Dùng hai đầu ngón tay thề không có tác dụng.” Tô Mộc thấy bộ dáng chân thành của tôi, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít.
“A? Vậy thì ba ngón? Bốn ngón?” Tôi mượn cơ hội lập tức đùa giỡn, cố gắng muốn chọc cười anh ấy.
Tô Mộc im lặng nhìn tôi, giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Nhưng khóe miệng anh lại cong lên cười, hiển nhiên không tức giận, nói: “Ngốc, mấy ngón tay thề cũng không để làm gì, thề dựa vào tấm lòng, tay thề cũng dựa vào tấm lòng, định lực của em quá kém, thề cũng vô ích.”
Vừa nói nụ cười trên mặt lại nồng hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng xen lẫn một tia yêu thương, tay đưa lên tóc tôi, thở dài nói: “Thật may đã quay lại như cũ.”
“Ừ, không dễ dàng.” Tôi cũng thở dài theo anh ấy.
Có điều nói xong tôi liền nhớ tới một chuyện, hỏi Tô Mộc thân thể tôi đã quay lại thì Lâm Yến Nhi đâu, cổ yêu thân lúc trước tôi chiếm dụng đâu?
“Bản thân Lâm Yến Nhi chính là lệ quỷ, không có thân thể cũng vẫn tồn tại được. Sau khi anh lôi hồn phách cô ta ra khỏi thân thể em thì cô ta bị trọng thương, bây giờ có lẽ đang trốn đi. Còn yêu thân kia bây giờ đang ở trong tủ lạnh ở bếp, chờ hai ngày nữa thân thể em hoàn toàn ổn định chúng ta lại lần nữa đi tới Lạc Dương một chuyến, đem trả lại yêu thân.” Tô Mộc nói.
Tôi gật đầu một cái, thân thể này mới vừa quay lại, quả thật tôi thấy cả người uể oải giống như không có chút sức lực nào. Có điều sau khi ăn cháo đã tốt hơn nhiều, cũng sẽ không mệt mỏi, liền xuống lầu tìm mẹ tôi.
Ba tôi cũng ở dưới lầu, nhìn thấy tôi liền lộ vẻ vui mừng, sau đó dùng giọng nghi ngờ gọi tôi: “Dương Dương?”
“Ba.” Tôi lập tức đáp một tiếng, đầu thời cũng nhìn vào mắt ba tôi.
Hai cha con trong nháy mắt đã hiểu ý nhau, ông ấy đang xác định có phải tôi đã quay lại thân thể mình hay không, tôi cho ông ấy câu trả lời khẳng định.
Mẹ tôi thấy hai cha con là lạ liền mất hứng, hỏi tôi là làm gì vậy, chỉ là ngủ mê man mấy ngày mà lại nhớ ba tôi như vậy, bà một thân một mình bận bịu nấu cháo cho tôi, kết quả tôi lại không để bà vào mắt.
Vừa nói bà còn mắng tôi không có lương tâm.
Tôi lập tức cười tươi tiến tới ôm lấy mẹ tôi, còn hôn lên mặt bà một cái, nói tôi yêu nhất chính là mẹ tôi.
Nói xong mẹ tôi cũng vỗ tay tôi, dặn dò sau này đi đường phải cẩn thận, không được vừa đi vừa nghịch điện thoại, nếu không lần sau chắc chắn sẽ không may mắn như vậy, ngã xuống cống nước khiến bị sợ hãi.
Tôi nghe mẹ tôi nói có chút mờ mịt, không hiểu gì liền nhìn ba tôi cùng Tô Mộc.
Ba tôi vội vàng cười giảng hòa, vừa giúp mẹ dạy dỗ tôi, nói tôi rơi vào cống thoát nước khiến hôn mê bảy ngày, làm mẹ tôi mỗi đêm đều không ngủ được, vừa nói ba vừa nháy mắt với tôi.
Tôi liền có chút im lặng, kiếm cớ để bao biện cho bảy ngày ngủ mê man của tôi, lại nói tôi đi bộ nghịch điện thoại nên ngã xuống cống thoát nước, cớ này không cần hỏi, nhất định là Đường Dũng bịa ra nói cho mẹ tôi.
Tôi trong lòng thầm mắng Đường Dũng, đầu gật liên tục giống như đang tiếp nhận lời dạy dỗ, nói mẹ tôi nói đúng.
Mẹ tôi dạy dỗ một phen cũng đã bớt giận, nhìn Tô Mộc một cái, ngoắc tay ra hiệu với anh ấy để anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
Sau đó biểu tình của bà bỗng nhiên ngưng trọng một ít, nhìn Tô Mộc rồi lại nhìn tôi, nói: “Lần này Dương Dương bị thương, Tô Mộc so với mẹ còn lo lắng cho con nhiều hơn, một mực ở mép giường trông nom cho con. Hai đứa chung một chỗ mặc dù thời gian không lâu nhưng tâm tư của đứa nhỏ Tô Mộc này với con mẹ coi như đã thấy, hai đứa đều lớn cả rồi, không còn nhỏ nữa. Tô Mộc, con với Dương Dương đã tính chưa, lúc nào định kết hôn?”
“Kết hôn?” Tô Mộc ngưng một lát, bị mẹ tôi chuyển đề tài có chút ứng phó không kịp.
“Đúng vậy, hai đứa nếu ở chung một chỗ rất tốt, cũng thích nhau, chưa định kết hôn sao?” Mẹ tôi nói.
Chương 188: Dự Định Kết Hôn
Sau khi bay trở về mặt Tô Mộc đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.
Nhưng anh ấy cũng không trì hoãn, đem thân thể ‘Lộc Dương’ đặt xuống, sau đó lập tức kéo tôi, bảo tôi nhắm mắt lại, buông lỏng tinh thần, lát nữa cho dù có cảm giác gì cũng không được chống cự.
Tôi biết Tô Mộc đổi lại cơ thể cho tôi, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng tôi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhắm mắt lại.
Tay Tô Mộc nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấy lạnh dị thường.
Một tay khác anh ấy kéo thân thể vốn là của tôi, tôi chỉ cảm thấy tay lạnh như băng của Tô Mộc đang dùng sức kéo tôi, thật giống như lôi tôi khỏi thân thể vậy.
Nhưng đã trải qua bảy ngày ma hợp, hồn phách của tôi đã hoàn toàn dung hợp với thân thể này, lúc này bị lôi mạnh ra cảm giác toàn thân như đang bị ngũ mã phanh thây, giống như hồn phách tôi sắp bị kéo rách vậy.
Theo bản năng tôi muốn giãy giụa, nhưng Tô Mộc đã nói tôi không được chống cự, hồn phách của tôi run rẩy kịch liệt, răng cắn lại chịu đựng.
Chớp mắt tôi đau tới vã cả mồ hôi, thân thể này cũng sớm không còn khống chế được.
Tinh thần tôi cũng căng ra, ngay khi tôi sớm không chịu được thì thân thể tôi đột nhiên buông lỏng một chút, lực kéo kia cảm giác trong nháy mắt biến mất, thân thể tôi cũng chấn động kịch liệt một cái.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Tiếp theo tất cả đều trầm tĩnh trở lại.
Chờ đến khi ý thức của tôi khôi phục tôi liền nghe được có tiếng chim hót ngoài cửa sổ vui mừng, trên mặt tôi có ánh mặt trời chiếu tới ấm áp, quan trọng nhất chính là hơi thở của tôi đang tràn ngập một mùi thịt…
Gà nướng?
Bụng tôi đột nhiên ọc một tiếng, tôi liền mở mắt ra, vừa vặn thấy một con gà nướng bóng loáng đặt trên đĩa, cách mặt tôi chưa đầy mười centimet!
“Tỉnh rồi à, Dương Dương, phải nói hợp làm chồng em nhất phải là anh, lão quỷ kia nghĩ đủ các biện pháp cũng không khiến em tỉnh được, anh liền lấy một con gà nướng để giải quyết. Sao rồi, dậy ăn đi.” Vang bên tai tôi là tiếng Đường Dũng rất vui, tay tôi còn đang bị một bàn tay nhỏ hơi lạnh nắm lấy, không nghĩ cũng biết là Diệu Diệu.
Tôi đã lâu không gặp Đường Dũng cùng Diệu Diệu, gặp lại bọn họ tất nhiên vui không thể tả, nhưng con gà nướng ở quá gần tôi, mỡ gà chảy ra rơi trên mặt tôi khiến trên mặt nhơm nhớp, vô cùng khó chịu.
“Lấy gà ra!” Tôi liếc Đường Dũng một cái, tức giận nói, khiến mặt tôi dính mớ nhữ vậy không phải sẽ mọc mụn sao!
Đường Dũng thấy tôi trừng mắt liền cười lấy lòng, tiến lại gần nói: “Dương Dương, em ngủ cũng gần một tuần rồi, vẫn chưa đói à, anh cố ý nướng gà chờ em tỉnh lại, mỡ dính lên mặt không sao, đợi em rửa mặt xong chúng ta sẽ dọn cơm.”
Vừa nói anh ta vừa cười đem gà đi.
Tôi cũng lập đứng đứng dậy xuống giường, vọt vào nhà tắm rửa thật sạch mấy lần, rất sợ bị mọc mụn.
Sau khi rửa sạch mặt tôi mới ngắm gương mặt phải xa hơn một tuần lễ này, cẩn thận kiểm tra, vô cùng nhớ.
Cũng may Lâm Yến Nhi chăm sóc thân thể tôi không tệ lắm, không béo không gầy, thậm chí da còn mịn hơn một ít.
Coi như cô ta biết điều không làm chuyện xấu gì với thân thể tôi.
Tôi thoải mái được một chút, lần nữa đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này tôi đã trở lại biệt thự Phùng Đông, đang ở trong phòng ngủ của tôi. Sau khi ra khỏi phòng tắm tôi liền đi tới cửa sổ, một bên nhìn phía bên ngoài cửa sổ xem Vương Văn cùng Tam trưởng lão còn canh giữ ở đây không, một bên hỏi Đường Dũng tới khi nào, Tô Mộc đi đâu.
Đường Dũng vốn đang tươi cười nghe thấy tôi hỏi liền tối mặt lại, mất hứng nói trong đầu tôi lúc nào cũng Tô Mộc, anh ta vì cứu tôi đã đi khắp nơi đánh nhau đồng bọn của Lâm Yến Khi khiến toàn thân chồng chất vết thương, suýt chút nữa thì bị mất mạng, nếu không lão Tô Mộc kia sao có thể thuận lợi giúp tôi đổi lại thân thể tốt đẹp như vậy, tôi tỉnh lại lòng không dành cho người trước mặt mà đã sớm hỏi thăm Tô Mộc.
Vừa nói anh ta còn giả bộ vẻ thiệt thòi liếc nhìn tôi, cùng với vẻ hơi oán trách hừ một tiếng nặng nề.
Tôi thấy bộ dạng của anh ta khiến không khỏi buồn cười, cười khoát tay, nói: “Tôi sai rồi, không nghĩ anh đã làm nhiều chuyện như vậy, vết thương của anh lành chưa?”
“Dĩ nhiên chưa, Dương Dương, nếu em quan tâm tới vết thương của anh như vậy thì em giúp anh bôi thuốc đi, chỉ cần là em bôi thuốc thì tác dung nhất định sẽ tăng nhiều, anh sẽ lập tức khỏe!”
Đường Dũng đưa gà nướng cho Diều Diệu, vừa cởi áo ra vừa đi tới chỗ tôi.
Nháy mắt cũng sắp cởi áo ra, tay đặt bên hông cởi thắt lưng, nhìn dáng vẻ còn định cởi quần.
Tôi lập tức che mắt lại, nói: “Dừng lại, nếu vết thương của anh chưa khỏi thì có thể về để Diệu Diệu bôi thuốc cho anh, hai chúng ta cô nam quả nữ ở đây anh cởi quần áo không thích hợp.”
“Sao lại là cô nam quả nữ, không phải Diệu Diệu còn ở đây sao? Anh vì cứu em nên mới bị thương nặng, suýt chút nữa bị phế thành thái giám, bây giờ vẫn còn đau dữ dội. Em không bôi thuốc cho anh sao?” Vừa nói anh ta vừa đi tới trước mặt tôi.
Tôi bị sợ ngay cả hé mắt cũng không dám mở, vừa mắng Đường Dũng vừa bảo anh ta mau mặc quần áo vào, một hồi Tô Mộc quay lại thấy anh ta trêu đùa tôi thì thật sự sẽ biến anh ta thành thái giám!
“Dương Dương, còn nói trong lòng em không có anh, em cũng sợ anh bị biến thành như vậy…” Giọng Đường Dũng liền ti tiện hơn, chỉ là anh ta đang nói nửa chừng đột nhiên im bặt, không có bất cứ âm thanh nào thốt ra nữa.
Tôi không biết trong đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám mở mắt, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn, không thể làm gì khác hơn là sốt ruột hỏi Đường Dũng: “Đường Dũng, anh thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em mới tỉnh, ăn gà nước quá nhiều dầu mỡ, mẹ nấu cháo cho em, tới ăn cháo đi.” Cửa phòng đột nhiên xuất hiện tiếng Tô Mộc lạnh tanh, giọng anh ấy không có bất cứ gợn sóng nào, không tức giận cũng không vui vẻ, bình tĩnh khiến người ta sợ.
Tô Mộc đến!
Tôi liền len lén lộ ra một kẽ hở ở mắt, len lén nhìn về hướng Tô Mộc.
Chỉ thấy mặt anh ấy lạnh như băng, cả khuôn mặt đều có chút ảm đạm, ánh mắt nhìn Đường Dũng như có dao sắc vậy.
Mặt Đường Dũng đầy vẻ chột dạ, cười khan ha ha, nói lão quỷ thật chu đáo, nếu Dương Dương muốn ăn cháo thì anh ta sẽ để tôi ăn cháo.
Vừa nói đã đi về phía Tô Mộc.
Phía dưới anh ta vẫn mặc quần, chưa có cởi.
Tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, buông tay xuống. Gã Đường Dũng này thật là, tự nhiên làm bộ cởi quần áo hù dọa tôi làm gì, khiến Tô Mộc mặt thúi như vậy.
Tôi cũng tiến tới cạnh Tô Mộc, mặt nhoẻn cười lấy lòng.
Không biết tại sao, rõ ràng là lỗi của Đường Dũng, tôi lại không làm sai, nhưng thấy Tô Mộc bày mặt thúi tôi lại có loại chột dạ không giải thích được, đi tới ngồi xuống trước mặt Tô Mộc. Tô Mộc đã chuẩn bị cháo cho tôi, lúc tôi quay đầu muốn gọi Diệu Diệu ăn cùng mới phát hiện đã không thấy nó đâu.
Có lẽ cũng bị sợ Tô Mộc, nó vốn rất sợ Tô Mộc, bây giờ Tô Mộc bày mặt lạnh nó càng không dám lộ mặt.
Cảm giác có chút áp lực, tôi cũng không dám nói chuyện với Tô Mộc, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cháo, ăn một cách nghiêm túc dị thường.
Ngược lại Đường Dũng là người đầu têu lại coi như không có gì xảy ra, hỏi Tô Mộc có muốn ăn gà không, gà kia anh ta đã nướng rất lâu, không ăn thì thật phí.
“Thật muốn cho tôi ăn, vậy đốt cho tôi đi.” Tô Mộc lạnh lùng nói.
“Ách, được… Long Bà đây sẽ đi đốt cho anh.” Đường Dũng có lẽ cũng bị Tô Mộc dọa sợ không nhẹ, tìm cơ hội cứ như vậy chuồn đi.
Chớp mắt trong phòng chỉ còn lại tôi với Tô Mộc.
Anh ấy cũng không ăn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn xuống đỉnh đầu tôi, nhìn tôi ăn khiến áp lực trong lòng tôi ngày càng lớn, cảm giác anh ấy cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh đầu tôi sẽ khiến tôi hói mất.
“Dương Dương, sau này bớt qua lại với gã Long Bà kia đi.” Nhìn tôi hồi lâu Tô Mộc mới nói một câu.
Cho dù thế nào cuối cùng cũng phá vỡ bế tắc, tôi nhất thời gật đầu liên tục, còn giơ hai đầu ngón tay lên thề: “Yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không cùng tên khốn kia ở một mình một phòng.”
“Dùng hai đầu ngón tay thề không có tác dụng.” Tô Mộc thấy bộ dáng chân thành của tôi, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít.
“A? Vậy thì ba ngón? Bốn ngón?” Tôi mượn cơ hội lập tức đùa giỡn, cố gắng muốn chọc cười anh ấy.
Tô Mộc im lặng nhìn tôi, giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Nhưng khóe miệng anh lại cong lên cười, hiển nhiên không tức giận, nói: “Ngốc, mấy ngón tay thề cũng không để làm gì, thề dựa vào tấm lòng, tay thề cũng dựa vào tấm lòng, định lực của em quá kém, thề cũng vô ích.”
Vừa nói nụ cười trên mặt lại nồng hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng xen lẫn một tia yêu thương, tay đưa lên tóc tôi, thở dài nói: “Thật may đã quay lại như cũ.”
“Ừ, không dễ dàng.” Tôi cũng thở dài theo anh ấy.
Có điều nói xong tôi liền nhớ tới một chuyện, hỏi Tô Mộc thân thể tôi đã quay lại thì Lâm Yến Nhi đâu, cổ yêu thân lúc trước tôi chiếm dụng đâu?
“Bản thân Lâm Yến Nhi chính là lệ quỷ, không có thân thể cũng vẫn tồn tại được. Sau khi anh lôi hồn phách cô ta ra khỏi thân thể em thì cô ta bị trọng thương, bây giờ có lẽ đang trốn đi. Còn yêu thân kia bây giờ đang ở trong tủ lạnh ở bếp, chờ hai ngày nữa thân thể em hoàn toàn ổn định chúng ta lại lần nữa đi tới Lạc Dương một chuyến, đem trả lại yêu thân.” Tô Mộc nói.
Tôi gật đầu một cái, thân thể này mới vừa quay lại, quả thật tôi thấy cả người uể oải giống như không có chút sức lực nào. Có điều sau khi ăn cháo đã tốt hơn nhiều, cũng sẽ không mệt mỏi, liền xuống lầu tìm mẹ tôi.
Ba tôi cũng ở dưới lầu, nhìn thấy tôi liền lộ vẻ vui mừng, sau đó dùng giọng nghi ngờ gọi tôi: “Dương Dương?”
“Ba.” Tôi lập tức đáp một tiếng, đầu thời cũng nhìn vào mắt ba tôi.
Hai cha con trong nháy mắt đã hiểu ý nhau, ông ấy đang xác định có phải tôi đã quay lại thân thể mình hay không, tôi cho ông ấy câu trả lời khẳng định.
Mẹ tôi thấy hai cha con là lạ liền mất hứng, hỏi tôi là làm gì vậy, chỉ là ngủ mê man mấy ngày mà lại nhớ ba tôi như vậy, bà một thân một mình bận bịu nấu cháo cho tôi, kết quả tôi lại không để bà vào mắt.
Vừa nói bà còn mắng tôi không có lương tâm.
Tôi lập tức cười tươi tiến tới ôm lấy mẹ tôi, còn hôn lên mặt bà một cái, nói tôi yêu nhất chính là mẹ tôi.
Nói xong mẹ tôi cũng vỗ tay tôi, dặn dò sau này đi đường phải cẩn thận, không được vừa đi vừa nghịch điện thoại, nếu không lần sau chắc chắn sẽ không may mắn như vậy, ngã xuống cống nước khiến bị sợ hãi.
Tôi nghe mẹ tôi nói có chút mờ mịt, không hiểu gì liền nhìn ba tôi cùng Tô Mộc.
Ba tôi vội vàng cười giảng hòa, vừa giúp mẹ dạy dỗ tôi, nói tôi rơi vào cống thoát nước khiến hôn mê bảy ngày, làm mẹ tôi mỗi đêm đều không ngủ được, vừa nói ba vừa nháy mắt với tôi.
Tôi liền có chút im lặng, kiếm cớ để bao biện cho bảy ngày ngủ mê man của tôi, lại nói tôi đi bộ nghịch điện thoại nên ngã xuống cống thoát nước, cớ này không cần hỏi, nhất định là Đường Dũng bịa ra nói cho mẹ tôi.
Tôi trong lòng thầm mắng Đường Dũng, đầu gật liên tục giống như đang tiếp nhận lời dạy dỗ, nói mẹ tôi nói đúng.
Mẹ tôi dạy dỗ một phen cũng đã bớt giận, nhìn Tô Mộc một cái, ngoắc tay ra hiệu với anh ấy để anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
Sau đó biểu tình của bà bỗng nhiên ngưng trọng một ít, nhìn Tô Mộc rồi lại nhìn tôi, nói: “Lần này Dương Dương bị thương, Tô Mộc so với mẹ còn lo lắng cho con nhiều hơn, một mực ở mép giường trông nom cho con. Hai đứa chung một chỗ mặc dù thời gian không lâu nhưng tâm tư của đứa nhỏ Tô Mộc này với con mẹ coi như đã thấy, hai đứa đều lớn cả rồi, không còn nhỏ nữa. Tô Mộc, con với Dương Dương đã tính chưa, lúc nào định kết hôn?”
“Kết hôn?” Tô Mộc ngưng một lát, bị mẹ tôi chuyển đề tài có chút ứng phó không kịp.
“Đúng vậy, hai đứa nếu ở chung một chỗ rất tốt, cũng thích nhau, chưa định kết hôn sao?” Mẹ tôi nói.
Bình luận facebook