Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-227
Chương 208: Cờ trắng đàm phán
Chương 208: Cờ trắng đàm phán
“Dĩ nhiên.” Thuồng luồng tiên cảm nhận được suy nghĩ của tôi, khóe miệng khẽ nhếch cười nhạt.
Nói xong nó vung tay một cái, cơ thể vốn bình thường thoáng chốc đã có yêu khí bắn ra xung quanh, đem khoảng không cách nó chừng hai mét nhuộm thành màu xanh lá cây!
Tôi nhất thời kinh ngạc một chút, mấy ngày không chú ý mà yêu lực của Thuồng luồng tiên đã lại tăng lên không ít, xem ra bốn yêu hạch của yêu hồ kia quả không xoàng, không chỉ khiến thuồng luồng tiên mọc thêm lông mà yêu khí còn tinh thuần không ít.
Không chỉ tôi khiếp sợ mà mấy người trong phòng cũng nhận ra yêu khí mạnh mẽ bên ngoài, cuống cuồng mở cửa, hỏi chúng tôi: “Các hạ có yêu lực cường thịnh như vậy lại không phải lang yêu, xin hỏi...”
Không đợi đối phương nói xong Thuồng luồng tiên đã tức giận, mắng: “Các cái đầu ngươi, ông đây với các ngươi không phải địch không phải bạn, đơn giản là không ưa các ngươi. Các ngươi không phải là người Nhà họ Diệp sao, gia tộc đang gặp khó khăn, các ngươi cũng quay về đánh nhau cho ông, ở nơi này ẩn núp làm gì lũ rùa đen khốn kiếp! ”
“Ngươi...” Không giải thích được vì sao bị mắng, sắc mặt người đàn ông cầm đầu liền thay đổi, có lẽ hắn kiêng kỵ yêu khí mạnh mẽ trên người Thuồng luồng tiên nên kìm cơn giận xuống: “Các hạ nếu biết chúng ta là người của Nhà họ Diệp thì nên biết danh hiệu dưỡng yêu sư của Nhà họ Diệp, mặc dù yêu lực của ngươi cường thịnh nhưng dẫu sao cũng là yêu, cần gìphải đắc tội với nhà họ Diệp, tìm phiền thoái cho mình.”
“A a, một Nhà họ Diệp nho nhỏ còn chưa xứng cho ông đây thấy phiền thoái.” Thuồng luồng tiên ngược lại bị người đàn ông kia chọc cười, sau nụ cười này trên mặt Thuồng luồng tiên lại chỉ còn vẻ lạnh như băng.
Không cùng đám người của Nhà họ Diệp tiếp tục nói nhảm, từ miệng Thuồng luồng tiên khẽ phát ra một âm thanh tê tê, sau đó đưa tay phẽ phất lên, người đàn ông kia trực tiếp bay lên giống như bị Thuồng luồng tiên khống chế vậy.
Khóe miệng Thuồng luồng tiên càng cong lên cười nhạt, hai tay cũng không ngừng vẫy lôi những người núp trong phòng ra, chỉ trong chớp mắt cả người lớn lẫn trẻ con tổng cộng mười mấy người đều đi ra.
Bọn lọ cũng lơ lửng giữa không trung, giống như những con diều vậy, chỉ có thể để mặc cho Thuồng luồng tiên dắt đi.
“Nắm chặt ta Dương Dương, đi thôi!” Thuồng luồng tiên bảo tôi nằm sấp sau lưng nó, sau đó nhảy một cái bay lên trên không trung của nhà hàng.
Lúc này tôi mới phát hiện, chẳng trách nhà hàng vườn hoa này có kiến trúc giống Nhà họ Diệp vậy, bọn họ vậy mà lại là hàng xóm, ở phía sau nhà hàng này chỉ cần bay qua tường đã là Nhà họ Diệp.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, trời đã sớm tối đen nhưng tại Nhà họ Diệp đèn đuốc sáng choang, ở phía trước căn phòng của Diệp lão gia đó thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người cụng ly uống rượu.
Tôi có chút bât ngờ, tuy biết tối nay Nhà họ Diệp tổ chức tiệc tiếp đãi Tô Mộc, nhưng bây giờ đã hơn chín giờ mà buổi tiệc còn chưa kết thúc, bọn họ quên chuyện tối nay bầy sói tới báo thù sao?
Trong lòng tôi không hiểu, liền bảo Thuồng luồng tiên mang tôi xuống xem một chút.
Chẳng qua tôi còn chưa xuống thấp thì trong long lại thấy cả kinh, cảm giác như có thứ gì nhìn chằm chằm sau lưng tôi vậy.
Tôi liền xoay đầu nhìn về phía sau.
Thuồng luồng tiên cảm nhận được khác lạ cũng quay đầu lại
Phía sau không có gì cả, đừng nói lang yêu, ngay cả quỷ cũng không thấy một con.
Có lẽ là do tôi quá lo lắng, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói Thuồng luồng tiên có thể đi xuống.
Động tác Thuồng luồng tiên vô cùng nhanh, người búng một cái đã mang theo tôi sà xuống, bước nhanh hướng tới ngôi nhà kia.
Chỉ là khi còn cách căn nhà kia hai ba mét thì Thuồng luồng tiên bỗng nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Nhìn thấy cái kia là cái gì chưa?” Thuồng luồng tiên chỉ một chấm nhỏ màu trắng nơi góc nhà, nói.
Tôi theo hướng Thuồng luồng tiên chỉ, đúng là nó chỉ một chấm nhỏ tròn, xung quanh không có những vật gì khác, mà chấm tròn máu trắng kia giống như một tấm vải thông thường, phía trên không có yêu khí, thậm chí ngay cả dương khí tôi cũng không cảm nhận được.
Nhà họ Diệp sẽ không trông cậy vào chấm nhỏ tròn này để chống lại bầy sói chứ.
Tôi không hiểu nhìn Thuồng luồng tiên, Thuồng luồng tiên giải thích: “Đó là cờ đầu hàng, là hiệp nghị của dưỡng yêu sư cùng các loài yêu, chỉ cần hai bên có một phe giương cờ trắng đầu hàng lên thì bên kia nhất định phải cho đối phương một cơ hội thương lượng, không thể tùy tiện tấn công. Ngươi nói lúc này Nhà họ Diệp giương cờ đầu hàng là muốn lấy cái gì làm điều kiện thương lượng?”
Lòng tôi trầm xuống, câu trả lời đương nhiên đã có, không nghĩ tới bọn họ lại vô sỉ như vậy, dầu gì cũng là danh môn vọng tộc trong giới huyền học, kết quả không đánh mà hàng, liền mang Tô Mộc đi cầu hòa. Vô sỉ!
Tôi nhấc chân đi về ngôi nhà, dù sao phía sau chúng tôi có nhiều người Nhà họ Diệp làm tù binh như vậy cũng không tin Diệp lão gia còn dám tính kế với Tô Mộc.
Nhưng tôi vừa chưa đi được mấy bước thì bỗng sau lưng xuất hiện một tiếng sói tru thê lương vọng tới.
Tới rồi!
Lòng tôi nhất thời kẩn trương, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ tiếng sói tru đã bị Thuồng luồng tiên kéo tới một chỗ tối, nói: “Trước đừng đi, tránh cho ngươi cũng bị những lang yêu kia để mắt tới. Ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng hảo hán không ngăn được đông người, lúc này ngàn vạn lần không nên trêu chọc đám sói kia.”
“Nhưng Tô Mộc vẫn còn ở Nhà họ Diệp, anh ấy làm thế nào?” Tôi nhất thời nóng nảy, vốn ỷ lại vào bản thân có Thuồng luồng tiên nên tôi không thấy sợ, bây giờ nghe Thuồng luồng tiên nói vậy hiển nhiên không nghĩ tới tình cảnh như lúc này, nhất thời lại lo lắng cho Tô Mộc.
Thuồng luồng tiên liếc nhìn tôi một cái: “Lúc này ngươi còn nhớ tới Tô Mộc? Lúc rời khỏi Nhà họ Diệp là ai hận Tô Mộc muốn chết? Hắn cũng đuổi ngươi đi còn quản chuyện sống chết của hắn làm gì, chúng ta chỉ để ý xem náo nhiệt là chính.”
Nói xong người nó búng một cái đã mang tôi tới một cái cây to ở góc sân.
Lúc ấy tôi tức giận với Tô Mộc là bởi vì anh ấy đuổi tôi đi, còn nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh ấy. Bây giờ tôi đều đã tỉnh táo lại, hơn nữa biết mình hiểu lầm Tô Mộc, anh ấy cố ý đuổi tôi đi cũng vì muốn tôi rời khỏi nhà họ Diệp mà thôi...
Tôi kéo Thuồng luồng tiên hai cái, muốn cầu xin cho Tô Mộc, bảo nó giúp Tô Mộc một tay, nhưng tôi còn chưa kịp nói thì cửa đã mở ra.
Hai người đàn ông trên người đầy yêu khí xách ra một chiếc túi da rắn đen thùi lùi, uỵch một cái ném túi xuống đất.
Túi kia nặng trĩu, kích cỡ vừa vặn có dáng vẻ của một người.
Có đến tám chín phần bên trong là Tô Mộc!
Tim tôi đập thình thịch như muốn nảy ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc túi kia, mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp một cái.
Rất nhanh từ trên tường bốn phía có mấy bóng đen nhảy xuống, chính là mấy con sói chúng tôi gặp ở khách sạn.
Chỉ là là lần này những con sói dường như cònlớn hơn, đầu còn to hơn, yêu khí trên người cũng nặng hơn một ít.
Con sói cầm đầu tiến tới trước túi da rắn cúi đầu ngửi một cái, sau đó bỗng nhiên nổi giận hét:
“Đây chính là tiền đặt cược mà Nhà họ Diệp các ngươi thương lượng? Hồ yêu đáng chết, chán sống rồi! Bảo chủ nhà ngươi ra đây!”
“Chủ ta không có ở đây, mặc dù chỉ có một lệ quỷ nhưng ả đàn bà thực quỷ của gã chúng ta nhất định sẽ bắt được, tự mình sẽ đưa tới cho lang vương, hy vọng các ngươi lui binh...” Hồ yêu nói.
Không đợi hồ yêu nói xong, con sói đầu đàn đã không nhịn được nhảy về phía trước, trực tiếp đánh về phía hồ yêu, đem đè hồ yêu xuống mặt đất, sau đó quay đầu về sau, miệng hướng lên trời: “Hú~”
“Hú”
“Hú”
Có sói đầu đàn dẫn đầu, những coi sói sau lưng nó cũng liền gào lên, sau đó từng tiếng từng tiếng về sau càng lớn, qua một hồi tiếng sói tru đa vang tận trời.
Càng nghiêm trọng hơn là thanh âm càng ngày càng dày đặc, tiếng sói tru ngày càng nhiều, chớp mắt tiếng sói tru đã vang lên khắp bảy tám dặm xung quanh đây.
Trán tôi rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, rốt cuộc đã hiểu vì sao thuồng luồng cũng không nguyện ý trêu chọc bầy sói này. Tiếng tru kia vừa rồi càng lúc càng đông đảo, nếu không có một hai trăm con sói thì âm thanh căn bản không vang vọng được như vậy!
Chương 208: Cờ trắng đàm phán
“Dĩ nhiên.” Thuồng luồng tiên cảm nhận được suy nghĩ của tôi, khóe miệng khẽ nhếch cười nhạt.
Nói xong nó vung tay một cái, cơ thể vốn bình thường thoáng chốc đã có yêu khí bắn ra xung quanh, đem khoảng không cách nó chừng hai mét nhuộm thành màu xanh lá cây!
Tôi nhất thời kinh ngạc một chút, mấy ngày không chú ý mà yêu lực của Thuồng luồng tiên đã lại tăng lên không ít, xem ra bốn yêu hạch của yêu hồ kia quả không xoàng, không chỉ khiến thuồng luồng tiên mọc thêm lông mà yêu khí còn tinh thuần không ít.
Không chỉ tôi khiếp sợ mà mấy người trong phòng cũng nhận ra yêu khí mạnh mẽ bên ngoài, cuống cuồng mở cửa, hỏi chúng tôi: “Các hạ có yêu lực cường thịnh như vậy lại không phải lang yêu, xin hỏi...”
Không đợi đối phương nói xong Thuồng luồng tiên đã tức giận, mắng: “Các cái đầu ngươi, ông đây với các ngươi không phải địch không phải bạn, đơn giản là không ưa các ngươi. Các ngươi không phải là người Nhà họ Diệp sao, gia tộc đang gặp khó khăn, các ngươi cũng quay về đánh nhau cho ông, ở nơi này ẩn núp làm gì lũ rùa đen khốn kiếp! ”
“Ngươi...” Không giải thích được vì sao bị mắng, sắc mặt người đàn ông cầm đầu liền thay đổi, có lẽ hắn kiêng kỵ yêu khí mạnh mẽ trên người Thuồng luồng tiên nên kìm cơn giận xuống: “Các hạ nếu biết chúng ta là người của Nhà họ Diệp thì nên biết danh hiệu dưỡng yêu sư của Nhà họ Diệp, mặc dù yêu lực của ngươi cường thịnh nhưng dẫu sao cũng là yêu, cần gìphải đắc tội với nhà họ Diệp, tìm phiền thoái cho mình.”
“A a, một Nhà họ Diệp nho nhỏ còn chưa xứng cho ông đây thấy phiền thoái.” Thuồng luồng tiên ngược lại bị người đàn ông kia chọc cười, sau nụ cười này trên mặt Thuồng luồng tiên lại chỉ còn vẻ lạnh như băng.
Không cùng đám người của Nhà họ Diệp tiếp tục nói nhảm, từ miệng Thuồng luồng tiên khẽ phát ra một âm thanh tê tê, sau đó đưa tay phẽ phất lên, người đàn ông kia trực tiếp bay lên giống như bị Thuồng luồng tiên khống chế vậy.
Khóe miệng Thuồng luồng tiên càng cong lên cười nhạt, hai tay cũng không ngừng vẫy lôi những người núp trong phòng ra, chỉ trong chớp mắt cả người lớn lẫn trẻ con tổng cộng mười mấy người đều đi ra.
Bọn lọ cũng lơ lửng giữa không trung, giống như những con diều vậy, chỉ có thể để mặc cho Thuồng luồng tiên dắt đi.
“Nắm chặt ta Dương Dương, đi thôi!” Thuồng luồng tiên bảo tôi nằm sấp sau lưng nó, sau đó nhảy một cái bay lên trên không trung của nhà hàng.
Lúc này tôi mới phát hiện, chẳng trách nhà hàng vườn hoa này có kiến trúc giống Nhà họ Diệp vậy, bọn họ vậy mà lại là hàng xóm, ở phía sau nhà hàng này chỉ cần bay qua tường đã là Nhà họ Diệp.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, trời đã sớm tối đen nhưng tại Nhà họ Diệp đèn đuốc sáng choang, ở phía trước căn phòng của Diệp lão gia đó thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người cụng ly uống rượu.
Tôi có chút bât ngờ, tuy biết tối nay Nhà họ Diệp tổ chức tiệc tiếp đãi Tô Mộc, nhưng bây giờ đã hơn chín giờ mà buổi tiệc còn chưa kết thúc, bọn họ quên chuyện tối nay bầy sói tới báo thù sao?
Trong lòng tôi không hiểu, liền bảo Thuồng luồng tiên mang tôi xuống xem một chút.
Chẳng qua tôi còn chưa xuống thấp thì trong long lại thấy cả kinh, cảm giác như có thứ gì nhìn chằm chằm sau lưng tôi vậy.
Tôi liền xoay đầu nhìn về phía sau.
Thuồng luồng tiên cảm nhận được khác lạ cũng quay đầu lại
Phía sau không có gì cả, đừng nói lang yêu, ngay cả quỷ cũng không thấy một con.
Có lẽ là do tôi quá lo lắng, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói Thuồng luồng tiên có thể đi xuống.
Động tác Thuồng luồng tiên vô cùng nhanh, người búng một cái đã mang theo tôi sà xuống, bước nhanh hướng tới ngôi nhà kia.
Chỉ là khi còn cách căn nhà kia hai ba mét thì Thuồng luồng tiên bỗng nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Nhìn thấy cái kia là cái gì chưa?” Thuồng luồng tiên chỉ một chấm nhỏ màu trắng nơi góc nhà, nói.
Tôi theo hướng Thuồng luồng tiên chỉ, đúng là nó chỉ một chấm nhỏ tròn, xung quanh không có những vật gì khác, mà chấm tròn máu trắng kia giống như một tấm vải thông thường, phía trên không có yêu khí, thậm chí ngay cả dương khí tôi cũng không cảm nhận được.
Nhà họ Diệp sẽ không trông cậy vào chấm nhỏ tròn này để chống lại bầy sói chứ.
Tôi không hiểu nhìn Thuồng luồng tiên, Thuồng luồng tiên giải thích: “Đó là cờ đầu hàng, là hiệp nghị của dưỡng yêu sư cùng các loài yêu, chỉ cần hai bên có một phe giương cờ trắng đầu hàng lên thì bên kia nhất định phải cho đối phương một cơ hội thương lượng, không thể tùy tiện tấn công. Ngươi nói lúc này Nhà họ Diệp giương cờ đầu hàng là muốn lấy cái gì làm điều kiện thương lượng?”
Lòng tôi trầm xuống, câu trả lời đương nhiên đã có, không nghĩ tới bọn họ lại vô sỉ như vậy, dầu gì cũng là danh môn vọng tộc trong giới huyền học, kết quả không đánh mà hàng, liền mang Tô Mộc đi cầu hòa. Vô sỉ!
Tôi nhấc chân đi về ngôi nhà, dù sao phía sau chúng tôi có nhiều người Nhà họ Diệp làm tù binh như vậy cũng không tin Diệp lão gia còn dám tính kế với Tô Mộc.
Nhưng tôi vừa chưa đi được mấy bước thì bỗng sau lưng xuất hiện một tiếng sói tru thê lương vọng tới.
Tới rồi!
Lòng tôi nhất thời kẩn trương, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ tiếng sói tru đã bị Thuồng luồng tiên kéo tới một chỗ tối, nói: “Trước đừng đi, tránh cho ngươi cũng bị những lang yêu kia để mắt tới. Ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng hảo hán không ngăn được đông người, lúc này ngàn vạn lần không nên trêu chọc đám sói kia.”
“Nhưng Tô Mộc vẫn còn ở Nhà họ Diệp, anh ấy làm thế nào?” Tôi nhất thời nóng nảy, vốn ỷ lại vào bản thân có Thuồng luồng tiên nên tôi không thấy sợ, bây giờ nghe Thuồng luồng tiên nói vậy hiển nhiên không nghĩ tới tình cảnh như lúc này, nhất thời lại lo lắng cho Tô Mộc.
Thuồng luồng tiên liếc nhìn tôi một cái: “Lúc này ngươi còn nhớ tới Tô Mộc? Lúc rời khỏi Nhà họ Diệp là ai hận Tô Mộc muốn chết? Hắn cũng đuổi ngươi đi còn quản chuyện sống chết của hắn làm gì, chúng ta chỉ để ý xem náo nhiệt là chính.”
Nói xong người nó búng một cái đã mang tôi tới một cái cây to ở góc sân.
Lúc ấy tôi tức giận với Tô Mộc là bởi vì anh ấy đuổi tôi đi, còn nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh ấy. Bây giờ tôi đều đã tỉnh táo lại, hơn nữa biết mình hiểu lầm Tô Mộc, anh ấy cố ý đuổi tôi đi cũng vì muốn tôi rời khỏi nhà họ Diệp mà thôi...
Tôi kéo Thuồng luồng tiên hai cái, muốn cầu xin cho Tô Mộc, bảo nó giúp Tô Mộc một tay, nhưng tôi còn chưa kịp nói thì cửa đã mở ra.
Hai người đàn ông trên người đầy yêu khí xách ra một chiếc túi da rắn đen thùi lùi, uỵch một cái ném túi xuống đất.
Túi kia nặng trĩu, kích cỡ vừa vặn có dáng vẻ của một người.
Có đến tám chín phần bên trong là Tô Mộc!
Tim tôi đập thình thịch như muốn nảy ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc túi kia, mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp một cái.
Rất nhanh từ trên tường bốn phía có mấy bóng đen nhảy xuống, chính là mấy con sói chúng tôi gặp ở khách sạn.
Chỉ là là lần này những con sói dường như cònlớn hơn, đầu còn to hơn, yêu khí trên người cũng nặng hơn một ít.
Con sói cầm đầu tiến tới trước túi da rắn cúi đầu ngửi một cái, sau đó bỗng nhiên nổi giận hét:
“Đây chính là tiền đặt cược mà Nhà họ Diệp các ngươi thương lượng? Hồ yêu đáng chết, chán sống rồi! Bảo chủ nhà ngươi ra đây!”
“Chủ ta không có ở đây, mặc dù chỉ có một lệ quỷ nhưng ả đàn bà thực quỷ của gã chúng ta nhất định sẽ bắt được, tự mình sẽ đưa tới cho lang vương, hy vọng các ngươi lui binh...” Hồ yêu nói.
Không đợi hồ yêu nói xong, con sói đầu đàn đã không nhịn được nhảy về phía trước, trực tiếp đánh về phía hồ yêu, đem đè hồ yêu xuống mặt đất, sau đó quay đầu về sau, miệng hướng lên trời: “Hú~”
“Hú”
“Hú”
Có sói đầu đàn dẫn đầu, những coi sói sau lưng nó cũng liền gào lên, sau đó từng tiếng từng tiếng về sau càng lớn, qua một hồi tiếng sói tru đa vang tận trời.
Càng nghiêm trọng hơn là thanh âm càng ngày càng dày đặc, tiếng sói tru ngày càng nhiều, chớp mắt tiếng sói tru đã vang lên khắp bảy tám dặm xung quanh đây.
Trán tôi rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, rốt cuộc đã hiểu vì sao thuồng luồng cũng không nguyện ý trêu chọc bầy sói này. Tiếng tru kia vừa rồi càng lúc càng đông đảo, nếu không có một hai trăm con sói thì âm thanh căn bản không vang vọng được như vậy!
Bình luận facebook