Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-228
Chương 209: Cha mẹ chồng đến
Chương 209: Cha mẹ chồng đến
Lúc này biểu tình của Thuồng luồng tiên cũng ngưng trọng hơn, nhỏ giọng nói: “Lần này toàn thể lang yêu đều điều động, xem ra lần này Nhà họ Diệp khó thoát tai kiếp, lát nữa ngươi cũng vạn lần đừng lên tiếng, có chuyện gì cứ để cho ta.”
Tôi gật đầu một cái, tiếng sói tru càng ngày càng xa, từng nhóm thân ảnh trắng xám tụ tập trong sân Nhà họ Diệp, đem ba tầng sân Nhà họ Diệp chen lấn nhét đầy
Bọn họ đều rất có quy củ đứng sau lưng con sói cầm đầu đang lấy chân sau dùng sức khom lưng, nhe răng hung dữ với hồ yêu kia, nhưng lại không phát ra âm thanh nào
Tình cảnh kia khiến người có cảm giác bị áp bách mãnh liệt, thật giống như đêm trước khi bão táp tràn tới vậy.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, con sói đầu đàn lần nữa ngửa đầu tru lên một tiếng, sau đó đột nhiên cúi đầu há to miệng trực tiếp đớp vào cổ hồ yêu.
Máu tươi thoáng chốc phun ra bay trên không trung tạo thành một dòng đỏ thắm.
Dòng máu phun ra kia giống như là tín hiệu vậy, đàn chó sói sau lưng trong nháy mắt cử động nhào qua túi da rắn xông thẳng vào cửa đang khép cửa Nhà họ Diệp.
Cánh cửa kia chỉ đơn giản là mấy tấm ván hợp lại mà thành, phía trên còn bị hư hỏng rất lỏng lẻo, nhìn qua đã thấy sắp rơi, đừng nói bầy sói mà ngay cả tôi cũng phá cánh cửa dễ như trở bàn tay. Nhưng thần kỳ là bầy sói xông tới lại giống như bị một bức tường trong suốt chặt lại, mặc kệ bầy sói lao tới như thế nào thì cánh cửa hỏng kia cũng vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tôi thầm giật mình, trước kia trên người Tô Mộc cũng từng dùng tường bảo vệ địch xâm lấn như thế này, nhưng tường của Tô Mộc là dùng âm khí của chính mình huyễn hóa thành, mỗi lần địch đánh vào thì âm khí Tô Mộc cũng sẽ hao tổn, thời gian càng lâu thì lực bảo vệ sẽ càng yếu, hơn nữa bức tường âm khí của anh ấy cũng sẽ không quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ là đem tôi cùng anh ấy bảo vệ bên trong.
Vậy mà bức tường này của Nhà họ Diệp bao phủ cả ngôi nhà, cho dù bầy sói đều tụ tập công kích ở cửa nhưng những chỗ khác cũng có một vài con sói xông tới, bọn chúng giống như điên cuồng không biết đau, chớp mắt đã va vào bể đầu chảy máu.
Sau khi một con sói lao tới phọt máu ngã xuống thì rất nhanh sẽ có một con khác nhào tới, tình cảnh cực kỳ thảm thiết.
Lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng tanh máu như vậy, trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.
Mặt Thuồng luồng tiên cũng đầy nhức nhối, giống như nằm dưới đất bị đụng bể đầu là nó vậy.
Nhìn những con sói kia như bị ếm bùa không ngừng lao vào cửa gỗ, tôi liền thầm hỏi
Thuồng luồng tiên nên làm gì bây giờ, có nên thừa dịp bầy sói đều chú ý tới cánh cửa gỗ rồi đi xuống cứu Tô Mộc ra.
Thuồng luồng tiên liền trợn mắt nhìn tôi một cái, mắng tôi có phải lo quá hóa ngu, sở dĩ bầy sói đột nhiên giận dữ cũng là bởi vì nhà họ Diệp không giữ lời, bọn họ nhất định đã ước hẹn đem cả tôi cùng với Tô Mộc đưa cho lang vương chữa thương, kết quả bây giờ không có tôi mà chỉ có Tô Mộc nên mới tấn công, nếu như lúc này tôi xuất hiện nhất định chính là tự chui đầu vào lưới!
“Vậy chúng ta làm thế nào? Cứ chỉ nhìn như vậy?’ Tôi nhất thời nóng nảy, cái túi da rắn phía dưới kia bị bầy sói chạy qua đạp tới đạp lui, người bên trong cũng bị đạp lăn qua lăn lại, không biết Tô Mộc có biết đau không, bây giờ có bị thương không.
Ngay khi tôi gấp muốn chết thì đột nhiên phía dưới truyền tới một tiếng nổ rất to, sau đó cánh cửa kia đã bị đánh bay, bầy sói đã phá thủng trận pháp của Nhà họ Diệp, đang điên cuồng tràn vào như nước lũ!
“Chính là lúc này!” Tinh thần Thuồng luồng tiên chấn động một cái, giống như nó đã sớm chờ đợi thời cơ này, thừa dịp bầy sói đang xông vào thì bóng người nó chợt lóe lên, sau đó đã không thấy tăm hơi.
Đến khi xuất hiện trở lại trong tay đã cầm túi da rắn.
“Ông đã cứu được anh ấy?” Tôi vui mừng, liền dùng tốc độ nhanh nhất cởi túi da rắn ra.
Nhưng từ bên trong lại là Tô Đoàn.
Tôi sửng sốt một chút, vội hỏi cậu ấy Tô Mộc đâu, sao người trong túi lại là cậu ấy?
Mặt Tô Đoàn từng khối từng khối thâm tím, có lẽ vừa rồi bị bầy sói đạp, lau miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, nói: “Sáng nay ông Hai đã rời đi ngay lúc bà đi không lâu, ông còn biến cháu thành hình dáng của ông, để cháu thay ông tham gia dạ tiệc. Ai ngờ Nhà họ Diệp lại bỏ thuốc trong cơm khiến cháu không cách nào giãy giụa nên mới bị Nhà họ Diệp bắt lại, may gặp được mọi người cứu nếu không hôm nay hẳn cháu đã bị táng thân trong bụng sói.”
Nói xong ánh mắt Tô Đoàn đã chú ý tới đám người trên đỉnh đầu tôi, không hiểu hỏi tôi: “Những người này là..”
“Con cháu Nhà họ Diệp.” Tôi liếc nhìn những người đó một cái, khóe miệng nhếch lên cười nhạt: “Lão già Diệp chính vì bảo vệ bọn họ nên mới hạ thủ với Tô Mộc, tôi vốn định đem bọn họ để đổi lấy hai người, có điều bây giờ xem ra kế hoạch phải đổi.”
“Bà Hai định làm gì?” Chân mày Tô Mộc cau lại, cũng trở nên hào hứng.
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu.” Tôi cười thần bí.
Nói xong tôi liền bảo Thuồng luồng tiên dẫn chúng tôi rời đi, dù sao Tô Mộc đã sớm đi, bây giờ chắc chắn không có ở trong tay Nhà họ Diệp, còn bây giờ anh ấy ở đâu là chuyện của anh ấy, tôi chỉ cần tìm một nơi dừng chân chờ Tô Mộc chủ động tìm đến là được.
Thuồng luồng tiên đáp một tiếng, một tay nắm tay tôi một tay nắm tay Tồ Đoàn, dẫn chúng tôi bay lên, đám người Nhà họ Diệp giống như bị buộc bởi một sợi dây vô hình cũng bay lên cùng.
Sau khi bay ra khỏi Nhà họ Diệp tôi vẫn còn nhìn được bên ngoài đường phố có không ít chó sói to lớn quanh quẩn, cũng may đây là mộtcổ trấn , mọi người ngủ rất sớm, trên đường cơ bản là không có người.
Nhưng mang theo người Nhà họ Diệp tìm điểm dừng chân cũng không dễ dàng, vì phòng ngừa chó sói đi theo mùi vị tìm tới nên Thuồng luồng tiên mang chúng tôi bay rất lâu, phải đến hơn mười cây số mới quay lại khu náo nhiệt mới tìm khách sạn ở lại.
Lúc làm thủ tục thuê phòng lại có một chút vấn đề, ba hồ yêu kia thì dễ, Thuồng luồng tiên lấy đồ ra phong ấn họ vào, còn chừng mười đứa bé thì thật không thể cất giấu. Tôi không thể làm gì khác hơn liền làm bộ như giáo viên đưa trẻ đi chơi cần thuê phòng, nhưng lễ tân khách sạn là một người cứng nhắc, nói khách sạn quy định một phòng chỉ ở tối đa hai người, mà chúng tôi một nhóm mười ba người phải thuê bảy phòng.
Đùa à, những đứa trẻ này đều là tù binh, sao tôi có thể để bọn chúng rời khỏi tầm mắt, cho dù Thuồng luồng tiên đã khống chế bọn chúng thì tôi cũng không an tâm, dẫu sao bọn chúng đều là con cháu của thế gia dưỡng yêu sư, cho dù tuổi không lớn thì những đứa trẻ như bọn chúng mới vừa biết nói cũng đã có chút bản lãnh trên người rồi.
Năn nỉ lễ tân nửa ngày cô ta cũng không chịu để chúng tôi đi vào, tôi sợ mang nhiều trẻ con cứ đứng ở hành lang như vậy sẽ gây chú ý nên đành thuê bảy phòng.
Có điều khi vào ở tôi đều để mười đứa trẻ kia ở chung một phòng, để Thuồng luồng tiên trông coi bọn chúng, tôi cùng Tô Đoàn mỗi người ngủ một phòng khác.
Trước khi đi ngủ tôi còn lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Tô Mộc, xem thử xem anh ấy bây giờ đang ở đâu.
Nhưng nhìn số điện thoại của Tô Mộc hồi lâu tôi cũng không gọi, lỡ như bây giờ anh ấy đang làm chuyện gì nguy hiểm, tôi gọi tới nhất định sẽ khiến anh ấy phân tâm.
Trước khi đi ngủ tôi gửi vị trí khách sạn cho anh ấy qua wechat để anh ấy làm xong việc đến tìm tôi.
Cả đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Theo bản năng tôi cho là Tô Mộc quay về, nhưng sau đó liền nhớ ra Tô Mộc tìm tôi trước giờ đều không gõ cửa.
Mở cửa ra, đứng bên ngoài quả nhiên không phải Tô Mộc, Tô Đoàn mang đô ăn tới bảo tôi ăn nhanh.
Ăn xong sẽ quay về Giang Minh.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn Tô Đoàn không hiểu, hỏi cậu ấy: “Không đợi ông Hai cậu sao? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải chuyện đó, là Giang Minh xảy ra chuyện.” Tô Đoàn vội nói.
Lòng tôi liền thấy nôn nao, vội hỏi Giang Minh xảy ra chuyện gì.
Dầu sao cha mẹ tôi vẫn còn ở Giang Minh, bây giờ Tô Mộc cùng Thuồng luồng tiên không có ở đó, sẽ không có ai tới quấy rối họ chứ.
“Ông cố và Bà cô đến, chúng ta phải quay về gặp gỡ một chút.” Tô Đoàn nói.
Trong lòng tôi buông lỏng một chút, thật may không phải cha mẹ tôi có chuyện, có điều sau đó tôi lại có chút mờ mịt, hỏi cậu ấy: “ông cố và bà cố của cậu là ai? Nhà họ Tô không hổ là đại gia tộc, nhiều người như vậy.”
Tô Đoàn nghe tôi hỏi có chút im lặng, nói: “Chính là cha mẹ của ông Hai, không phải bà với ông Hai chuẩn bị làm hôn lễ sao vào tháng sau sao? Bọn họ lên trước để xem cần chuẩn bị gì không.”
Chương 209: Cha mẹ chồng đến
Lúc này biểu tình của Thuồng luồng tiên cũng ngưng trọng hơn, nhỏ giọng nói: “Lần này toàn thể lang yêu đều điều động, xem ra lần này Nhà họ Diệp khó thoát tai kiếp, lát nữa ngươi cũng vạn lần đừng lên tiếng, có chuyện gì cứ để cho ta.”
Tôi gật đầu một cái, tiếng sói tru càng ngày càng xa, từng nhóm thân ảnh trắng xám tụ tập trong sân Nhà họ Diệp, đem ba tầng sân Nhà họ Diệp chen lấn nhét đầy
Bọn họ đều rất có quy củ đứng sau lưng con sói cầm đầu đang lấy chân sau dùng sức khom lưng, nhe răng hung dữ với hồ yêu kia, nhưng lại không phát ra âm thanh nào
Tình cảnh kia khiến người có cảm giác bị áp bách mãnh liệt, thật giống như đêm trước khi bão táp tràn tới vậy.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, con sói đầu đàn lần nữa ngửa đầu tru lên một tiếng, sau đó đột nhiên cúi đầu há to miệng trực tiếp đớp vào cổ hồ yêu.
Máu tươi thoáng chốc phun ra bay trên không trung tạo thành một dòng đỏ thắm.
Dòng máu phun ra kia giống như là tín hiệu vậy, đàn chó sói sau lưng trong nháy mắt cử động nhào qua túi da rắn xông thẳng vào cửa đang khép cửa Nhà họ Diệp.
Cánh cửa kia chỉ đơn giản là mấy tấm ván hợp lại mà thành, phía trên còn bị hư hỏng rất lỏng lẻo, nhìn qua đã thấy sắp rơi, đừng nói bầy sói mà ngay cả tôi cũng phá cánh cửa dễ như trở bàn tay. Nhưng thần kỳ là bầy sói xông tới lại giống như bị một bức tường trong suốt chặt lại, mặc kệ bầy sói lao tới như thế nào thì cánh cửa hỏng kia cũng vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tôi thầm giật mình, trước kia trên người Tô Mộc cũng từng dùng tường bảo vệ địch xâm lấn như thế này, nhưng tường của Tô Mộc là dùng âm khí của chính mình huyễn hóa thành, mỗi lần địch đánh vào thì âm khí Tô Mộc cũng sẽ hao tổn, thời gian càng lâu thì lực bảo vệ sẽ càng yếu, hơn nữa bức tường âm khí của anh ấy cũng sẽ không quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ là đem tôi cùng anh ấy bảo vệ bên trong.
Vậy mà bức tường này của Nhà họ Diệp bao phủ cả ngôi nhà, cho dù bầy sói đều tụ tập công kích ở cửa nhưng những chỗ khác cũng có một vài con sói xông tới, bọn chúng giống như điên cuồng không biết đau, chớp mắt đã va vào bể đầu chảy máu.
Sau khi một con sói lao tới phọt máu ngã xuống thì rất nhanh sẽ có một con khác nhào tới, tình cảnh cực kỳ thảm thiết.
Lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng tanh máu như vậy, trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.
Mặt Thuồng luồng tiên cũng đầy nhức nhối, giống như nằm dưới đất bị đụng bể đầu là nó vậy.
Nhìn những con sói kia như bị ếm bùa không ngừng lao vào cửa gỗ, tôi liền thầm hỏi
Thuồng luồng tiên nên làm gì bây giờ, có nên thừa dịp bầy sói đều chú ý tới cánh cửa gỗ rồi đi xuống cứu Tô Mộc ra.
Thuồng luồng tiên liền trợn mắt nhìn tôi một cái, mắng tôi có phải lo quá hóa ngu, sở dĩ bầy sói đột nhiên giận dữ cũng là bởi vì nhà họ Diệp không giữ lời, bọn họ nhất định đã ước hẹn đem cả tôi cùng với Tô Mộc đưa cho lang vương chữa thương, kết quả bây giờ không có tôi mà chỉ có Tô Mộc nên mới tấn công, nếu như lúc này tôi xuất hiện nhất định chính là tự chui đầu vào lưới!
“Vậy chúng ta làm thế nào? Cứ chỉ nhìn như vậy?’ Tôi nhất thời nóng nảy, cái túi da rắn phía dưới kia bị bầy sói chạy qua đạp tới đạp lui, người bên trong cũng bị đạp lăn qua lăn lại, không biết Tô Mộc có biết đau không, bây giờ có bị thương không.
Ngay khi tôi gấp muốn chết thì đột nhiên phía dưới truyền tới một tiếng nổ rất to, sau đó cánh cửa kia đã bị đánh bay, bầy sói đã phá thủng trận pháp của Nhà họ Diệp, đang điên cuồng tràn vào như nước lũ!
“Chính là lúc này!” Tinh thần Thuồng luồng tiên chấn động một cái, giống như nó đã sớm chờ đợi thời cơ này, thừa dịp bầy sói đang xông vào thì bóng người nó chợt lóe lên, sau đó đã không thấy tăm hơi.
Đến khi xuất hiện trở lại trong tay đã cầm túi da rắn.
“Ông đã cứu được anh ấy?” Tôi vui mừng, liền dùng tốc độ nhanh nhất cởi túi da rắn ra.
Nhưng từ bên trong lại là Tô Đoàn.
Tôi sửng sốt một chút, vội hỏi cậu ấy Tô Mộc đâu, sao người trong túi lại là cậu ấy?
Mặt Tô Đoàn từng khối từng khối thâm tím, có lẽ vừa rồi bị bầy sói đạp, lau miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, nói: “Sáng nay ông Hai đã rời đi ngay lúc bà đi không lâu, ông còn biến cháu thành hình dáng của ông, để cháu thay ông tham gia dạ tiệc. Ai ngờ Nhà họ Diệp lại bỏ thuốc trong cơm khiến cháu không cách nào giãy giụa nên mới bị Nhà họ Diệp bắt lại, may gặp được mọi người cứu nếu không hôm nay hẳn cháu đã bị táng thân trong bụng sói.”
Nói xong ánh mắt Tô Đoàn đã chú ý tới đám người trên đỉnh đầu tôi, không hiểu hỏi tôi: “Những người này là..”
“Con cháu Nhà họ Diệp.” Tôi liếc nhìn những người đó một cái, khóe miệng nhếch lên cười nhạt: “Lão già Diệp chính vì bảo vệ bọn họ nên mới hạ thủ với Tô Mộc, tôi vốn định đem bọn họ để đổi lấy hai người, có điều bây giờ xem ra kế hoạch phải đổi.”
“Bà Hai định làm gì?” Chân mày Tô Mộc cau lại, cũng trở nên hào hứng.
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu.” Tôi cười thần bí.
Nói xong tôi liền bảo Thuồng luồng tiên dẫn chúng tôi rời đi, dù sao Tô Mộc đã sớm đi, bây giờ chắc chắn không có ở trong tay Nhà họ Diệp, còn bây giờ anh ấy ở đâu là chuyện của anh ấy, tôi chỉ cần tìm một nơi dừng chân chờ Tô Mộc chủ động tìm đến là được.
Thuồng luồng tiên đáp một tiếng, một tay nắm tay tôi một tay nắm tay Tồ Đoàn, dẫn chúng tôi bay lên, đám người Nhà họ Diệp giống như bị buộc bởi một sợi dây vô hình cũng bay lên cùng.
Sau khi bay ra khỏi Nhà họ Diệp tôi vẫn còn nhìn được bên ngoài đường phố có không ít chó sói to lớn quanh quẩn, cũng may đây là mộtcổ trấn , mọi người ngủ rất sớm, trên đường cơ bản là không có người.
Nhưng mang theo người Nhà họ Diệp tìm điểm dừng chân cũng không dễ dàng, vì phòng ngừa chó sói đi theo mùi vị tìm tới nên Thuồng luồng tiên mang chúng tôi bay rất lâu, phải đến hơn mười cây số mới quay lại khu náo nhiệt mới tìm khách sạn ở lại.
Lúc làm thủ tục thuê phòng lại có một chút vấn đề, ba hồ yêu kia thì dễ, Thuồng luồng tiên lấy đồ ra phong ấn họ vào, còn chừng mười đứa bé thì thật không thể cất giấu. Tôi không thể làm gì khác hơn liền làm bộ như giáo viên đưa trẻ đi chơi cần thuê phòng, nhưng lễ tân khách sạn là một người cứng nhắc, nói khách sạn quy định một phòng chỉ ở tối đa hai người, mà chúng tôi một nhóm mười ba người phải thuê bảy phòng.
Đùa à, những đứa trẻ này đều là tù binh, sao tôi có thể để bọn chúng rời khỏi tầm mắt, cho dù Thuồng luồng tiên đã khống chế bọn chúng thì tôi cũng không an tâm, dẫu sao bọn chúng đều là con cháu của thế gia dưỡng yêu sư, cho dù tuổi không lớn thì những đứa trẻ như bọn chúng mới vừa biết nói cũng đã có chút bản lãnh trên người rồi.
Năn nỉ lễ tân nửa ngày cô ta cũng không chịu để chúng tôi đi vào, tôi sợ mang nhiều trẻ con cứ đứng ở hành lang như vậy sẽ gây chú ý nên đành thuê bảy phòng.
Có điều khi vào ở tôi đều để mười đứa trẻ kia ở chung một phòng, để Thuồng luồng tiên trông coi bọn chúng, tôi cùng Tô Đoàn mỗi người ngủ một phòng khác.
Trước khi đi ngủ tôi còn lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Tô Mộc, xem thử xem anh ấy bây giờ đang ở đâu.
Nhưng nhìn số điện thoại của Tô Mộc hồi lâu tôi cũng không gọi, lỡ như bây giờ anh ấy đang làm chuyện gì nguy hiểm, tôi gọi tới nhất định sẽ khiến anh ấy phân tâm.
Trước khi đi ngủ tôi gửi vị trí khách sạn cho anh ấy qua wechat để anh ấy làm xong việc đến tìm tôi.
Cả đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Theo bản năng tôi cho là Tô Mộc quay về, nhưng sau đó liền nhớ ra Tô Mộc tìm tôi trước giờ đều không gõ cửa.
Mở cửa ra, đứng bên ngoài quả nhiên không phải Tô Mộc, Tô Đoàn mang đô ăn tới bảo tôi ăn nhanh.
Ăn xong sẽ quay về Giang Minh.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn Tô Đoàn không hiểu, hỏi cậu ấy: “Không đợi ông Hai cậu sao? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải chuyện đó, là Giang Minh xảy ra chuyện.” Tô Đoàn vội nói.
Lòng tôi liền thấy nôn nao, vội hỏi Giang Minh xảy ra chuyện gì.
Dầu sao cha mẹ tôi vẫn còn ở Giang Minh, bây giờ Tô Mộc cùng Thuồng luồng tiên không có ở đó, sẽ không có ai tới quấy rối họ chứ.
“Ông cố và Bà cô đến, chúng ta phải quay về gặp gỡ một chút.” Tô Đoàn nói.
Trong lòng tôi buông lỏng một chút, thật may không phải cha mẹ tôi có chuyện, có điều sau đó tôi lại có chút mờ mịt, hỏi cậu ấy: “ông cố và bà cố của cậu là ai? Nhà họ Tô không hổ là đại gia tộc, nhiều người như vậy.”
Tô Đoàn nghe tôi hỏi có chút im lặng, nói: “Chính là cha mẹ của ông Hai, không phải bà với ông Hai chuẩn bị làm hôn lễ sao vào tháng sau sao? Bọn họ lên trước để xem cần chuẩn bị gì không.”
Bình luận facebook