Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
Chương 216: Mười tám năm trước
Chương 216: Mười tám năm trước
“Nói một chút cũng được. Thật ra Dương Dương là đẻ non, từ nhỏ người đã ốm yếu nhiều bệnh, còn luôn bị kinh sợ không giải thích được. Sau đó bà ngoại Dương Dương nói Dương Dương có thiên nhãn, nhất định nhìn thấy cái gì không nên thấy mới bị dọa sợ như vậy, bảo chúng ta tìm cao nhân xem một chút…”
Sau đó mẹ tôi hỏi thăm, mang tôi tới vùng nông thôn lân cận tìm một người gọi là cao nhân. Kết quả vị cao nhân kia thấy ngày sinh tháng đẻcủa tôi liền mặt biến sắc, nói thân thể ông ta khó chịu, không giúp được, thậm chí sau đó ngay cả khí chất cao nhân cũng không thèm giữ, chạy mất dạng như trối chết vậy.
Mẹ tôi cho là đây chỉ là kẻ lừa bịp nên cũng không để ý, lại đi dò hỏi đưa tôi tìm mấy cao nhân khác. Nhưng cũng không có một ngoại lệ, những cao nhân kia sau khi thấy ngày sinh của tôi đều tránh lui tới chín mươi dặm, không ai dám giúp đỡ. Sau đó tôi ngày càng khóc quấy, hô hấp khó khăn, mạch cũng càng ngày càng yếu, ngay cả bệnh viện cũng nói với mẹ tôi rằng tôi không ổn, cần chuẩn bị sẵn tâm lý.
Khi mẹ tôi kể tới đoạn này, nhớ tới tình cảnh năm đó vành mắt bà đã ướt đỏ.
Tôi vội vàng an ủi mẹ tôi, bảo bà đừng xúc động, không phải bây giờ tôi rất tốt sao.
Lúc này mẹ tôi mới lau sạch nước mắt, cười với tôi một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc ấy gương mặt của con cũng đã tím bầm, đã khóc không thành tiếng, ở trong lòng mẹ cũng càng ngày càng lạnh. Bệnh viện không chịu nhận con, mẹ không thể làm gì khác hơn là bế con đi ngoài đường, lúc ấy cũng không biết nên đi đâu, chỉ hận không được chết cùng con. Sau đó mẹ vô tình đi tới một ngôi miếu, ngôi miếu đó là miếu Long Vương. Mẹ liền ôm con quỳ xuống trước mặt Long Vương, cầu xin Long Vương cứu con. Không nghĩ tới quả thật xuất hiện kỳ tích, trong miếu lại đột nhiên có một con rắn đen rất to bò ra, dùng cái đuôi cuốn con lại đưa tới trước mặt nó, rồi nó há miệng như giống như hít mấy hơi trên mặt con. Sau đó liền để con trên mặt đất, nó cũng biến mất không thấy, đến khi mẹ tỉnh táo lại thì sắc mặt con đã đỏ thắm, khôi phục bình thường.”
“Rắn đen kia nhất định là Long Vương biến thành, là ngài cứu con. Từ đó về sau mỗi khi đến ngày đó mẹ cùng với ba con đều trở lại miếu Long Vuơng đã gặp rắn đen đó để làm lễ cúng cầu phúc, cũng là để cảm ơn ngài Long Vương năm đó đã có ân cứu mạng với chúng ta. Kết quả tối hôm qua khi cha mẹ còn chưa tiến hành lễ cúng được một nửa thì rắn đen kia lại xuất hiện! Mặc dù bây giờ trên đầu rắn có một cái vương miện nhưng mẹ có thể nhìn một cái liền nhận ra ngài chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Ngài còn biến thành hình dáng người, cùng cha mẹ nói chuyện, bộ dáng cũng rất tuấn tú như Tô Mộc, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng dấp sáng ngời…” Phần sau mẹ tôi nói miệng cũng cười tươi sắp đến mang tai, giống như ước mơ gặp được thần tượng của fan trở thành hiện thực vậy.
Chỉ là bà vừa nói xong thì lập tức đã trở về thực tại, kỳ quái nhìn tôi cùng Tô Mộc, hỏi chúng tôi: “Có phải hai đứa không tin lời mẹ nói? Một con rắn lớn biến thành người không khiến hai đứa ngạc nhiên sao?”
“A?” Tôi sửng sốt một chút, cùng Tô Mộc bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới thấy biểu cảm của hai chúng tôi quả thật quá mức bình tĩnh, vội vàng giả vờ đầy kinh ngạc, thở dài nói: “Quá thần kỳ! Nếu không phải do chính mẹ nói thì thật sự con cho là mẹ đang bịa chuyện lừa trẻ con.”
Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Phản ứng này của con thật giả. Dương Dương, thật sự mẹ không lừa con đâu… Mau nhìn, Dương Dương, chính là ông ấy! Long Vương!”
Giọng mẹ tôi bỗng cao lên, trợn mắt không dám tin nhìn chỉ lên lầu.
Tôi nhìn theo hướng mẹ tôi chỉ quả nhiên thấy Thuồng luồng tiên đã biến thành người, mặt ngái ngủ đi xuống, tóc trên đầu đã rối bời như ổ gà.
“Dương Dương, quả thật hôm qua ông đây đã uống nhiều rồi, hôm nay vẫn còn chóng mặt, ngươi đi tìm thuốc giải rượu cho ông đi.” Thuồng luồng tiên nói.
Nó thật giống như không nhìn thấy mẹ tôi, vừa nói với tôi vừa liếc Tô Mộc một cái rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Lúc này con ngươi của mẹ tôi sắp rơi ra ngoài, cả người giống như đang nằm mơ vậy, ngây ngốc nhìn Thuồng luồng tiên, cũng không nói chuyện.
Tôi sợ mẹ tôi chịu kích thích lớn bị cao huyết áp liền vội vàng nháy mắt với Thuồng luồng tiên, bảo nó đi nhanh, mẹ tôi còn ở đây.
Bực mình chính là bình thường rõ ràng nó với tôi tâm ý tương thông, biết tôi đang suy nghĩ gì. Nhưng hôm nay đầu óc giống như bị kẹt vậy, nhìn mẹ tôi một cái rồi hỏi ý tôi là gì, bảo nó nhìn mẹ tôi làm gì.
“Long… Vương đại nhân! Không biết ngài tới nhà tôi, chiêu đãi không chu toàn. Để tôi đi làm đồ ăn cho ngài, ngài vạn ngàn lần chớ có đi.” Mẹ tôi kích động nửa ngày, tự véo mình một cái thật mạnh, chắc chắn Thuồng luồng tiên thật sự ở đây liền quỳ sụp xuống, một mực cung kính nói với Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên vốn chưa tỉnh táo, thấy mẹ tôi quỳ lạy lập tức tỉnh lại, kinh ngạc nhìn mẹ tôi, hỏi bà: “Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
“Nói nhảm, mẹ tôi không mù, ông cứ đứng lù lù như vậy có ai là không nhìn thấy?” Tôi tức giận nói. Cho dù Thuồng luồng tiên mười tám năm trước đã cứu tôi nhưng nó cũng đã quá không cẩn thận, cùng ba tôi uống nhiều rượu như vậy, bây giờ lại còn tùy tiện hiện thân ở nhà tôi.
Bình thường nó ở trong nhà vẫn luôn dùng yêu khí che toàn thân cho nên chỉ có tôi cùng Tô Mộc nhìn thấy nó, ba mẹ tôi căn bản không biết trong nhà còn có một con rắn.
“Dương Dương!” Mẹ tôi thấy tôi dám nói chuyện với Thuồng luồng tiên như vậy liền tức giận quát lên một câu, vừa nói sao tôi có thể nói chuyện với Long Vương đại nhân như thế, vừa nói Thuồng luồng tiên đừng trách tôi không hiểu chuyện.
Lúc đầu Thuồng luồng tiên còn có chút phản ứng không kịp, nhưng khi nó nghe được mẹ tôi gọi Long Vương liền vui vẻ, nói mẹ tôi thật tinh mắt, nếu mẹ tôi biết nó thì sau này nó cũng sẽ không khách khí, coi đây là nhà ở.
Mẹ tôi biết được sau này Thuồng luồng tiên ở nhà tôi cũng mừng như sắp điên, gật đầu liên tục nói được, vừa nói vừa đứng lên cung kính hỏi Thuồng luồng tiên thích giường dạng gì, là ở bàn thờ thần hay thích ở trong pho tượng, nếu ở trong pho tượng thì ngay bây giờ bà sẽ đi tìm người làm một pho tượng giống như tượng ở miếu Long Vương, sau này mỗi ngày đều hoa tươi hương khói thờ phụng.
Thuồng luồng tiên nghe mẹ tôi hỏi liền lúng túng, nói không cần phiền toái như vậy, nó ở trên gác mái là được rồi, không cần phải để ý tới nó.
“Như vậy sao được, chỗ như vậy sao có thể để Long Vương đại nhân ở. Nếu như ngài không chê thì phòng ngủ lầu một chúng tôi nhường cho ngài, ba của Dương Dương sẽ chuyển lên trên lầu ba. Ngài chờ, tôi đi thu xếp.” Mẹ tôi nói, nói xong bà đã vội vàng chạy đi tìm ba tôi.
Lúc đầu Thuồng luồng tiên còn có chút vờ khách khí, thấy mẹ tôi thật sự đem phòng ngủ lầu một cho nó liền nhìn tôi cười hắc hắc, nói mẹ tôi khách khí như vậy thì nó cũng chỉ có thể tôn trọng.
Tôi liếc Thuồng luồng tiên một cái, người này chiếm được lợi ích còn khoe khoang, phòng ngủ lầu một là phòng rộng rãi nhất, lúc dọn tới đây tôi cố ý đem phòng ngủ tốt nhất để cho mẹ tôi ở, bây giờ lại quá lợi cho Thuồng luồng tiên. Rõ ràng chính nó quấn lấy tôi đòi tôi làm người trợ tiên cho nó, bây giờ thì tốt rồi, thành thánh trong nhà tôi.
Chờ sau khi mẹ tôi đi, tôi hỏi Thuồng luồng tiên sao cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới chuyện năm đó cứu tôi, còn có rốt cuộc năm đó tôi là thế nào, có phải tôi có liên quan tới thực quỷ?
Dẫu sao tôi cũng sinh vào ngày hai mươi mốt tháng chín, cho dù là sinh non. Hơn nữa lúc ấy người của Diệp gia cũng từng nói tôi là thực quỷ đầu thai, lúc đó khẩn cấp tôi cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó tôi cũng từng nghĩ qua, nếu tôi cũng là thực quỷ sao tôi không có thiên nhãn, hơn nữa lại có thể bình an sống đến hai mươi tuổi.
Tôi vừa hỏi xong liền thấy mặt Thuồng luồng tiên biến sắc, nó cùng Tô Mộc rất ăn ý đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới lúng túng nói với tôi: “Ngươi cũng biết rồi? Không sai, quả thật ngươi là thực quỷ đầu thai. Lúc ấy âm khí trên người ngươi đặc biệt nặng khiến kích thích cô hồn dã quỷ khắp bốn phương tám hướng cũng muốn chiếm đoạt ngươi. Cũng may bà ngoại ngươi có chút kiến thức ở phương diện này đã cầu xin một khóa trường mệnh cho ngươi chống đỡ tránh được quỷ vật tới gần ngươi, nhưng người trời sinh đã có thể thấy quỷ, cho dù bọn chúng không thể làm gì ngươi thì ngươi suýt chút nữa cũng bị những quỷ vật kia dọa chết. Lúc đó người trợ tiên cho ta vừa chết, ta buồn rầu trong lòng, lại có chút mê mang liền đi tới miếu Long Vương đợi, muốn xem kết quả tu luyện cuối cùng của ta sẽ là dạng gì, vừa vặn trong miếu Long Vương gặp mẹ ngươi ôm ngươi cầu xin Long Vương cứu mạng, ta liền thuận tay cứu ngươi.”
“Ngươi lại tốt bụng như vậy?” Tôi nhìn Thuồng luồng tiên hồ nghi.
Dựa vào hiểu biết về nó của tôi, chuyện không có lợi cho nó nhất định nó sẽ không làm, càng không thể nào bỗng nhiên vô cớ đi cứu một đứa trẻ không quen biết.
Quả nhiên bị tôi hỏi, trên mặt Thuồng luồng tiên xẹt qua vẻ chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tại sao lại không tốt bụng? Năm đó ngươi chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, ta cứu ngươi thì có thể có được cái gì? Huống chi ông đây lương lai sẽ là rồng, mẹ ngươi cầu lại là Long Vương, ta liền thay Long Vương làm việc tốt có là gì.”
“Thật sự ông không biết mười tám năm sau tôi sẽ là người trợ tiên cho ông? Hay ông còn chuyện gì khác giấu tôi?” Tôi hỏi.
Chuyện này cũng thật trùng hợp. Trước kia khi mới bị làm người trợ tiên cho Thuồng luồng tiên tôi vẫn không rõ, cho dù tôi cùng Tô Mộc có âm hôn nhưng tôi cũng chỉ là người bình thường như bao người khác, tại sao Thuồng luồng tiên lại chủ động bảo tôi làm người trợ tiên cho nó. Bây giờ tôi mới hiểu được, hóa ra tôi cũng không tầm thường, vừa sinh ra đã là thực quỷ, nếu như Thuồng luồng tiên bởi vì cái này cứu tôi, mục đích chính là chờ sau khi tôi lớn lên sẽ làm người trợ tiên cho nó thì tôi cũng có thể hiểu, thậm chí cảm thấy rất vinh hạnh.
Nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy nó cùng Tô Mộc còn có những chuyện khác giấu tôi, vừa rồi hai người bọn họ ăn ý liếc nhìn nhau khiến tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, giống như tôi là con ngốc vậy.
“Ta có thể có chuyện gì gạt ngươi, chỉ là lúc ấy âm khí của ngươi rất nặng, vừa vặn đúng lúc ta đói liền hút lấy âm khí trên người của ngươi, ăn một bữa thỏa thích, ngươi cũng vì vậy thoát khỏi số mệnh thực quỷ, chỉ như vậy mà thôi. Còn chuyện sau đó chọn ngươi làm người trợ tiên thì là…” Thuồng luồng tiên đưa mắt nhìn tôi một lượt, bỗng nhiên toét miệng cười một tiếng: “Đơn giản là thấy dáng dấp của ngươi hấp dẫn.”
“Đừng nói linh tinh.” Tôi không nghĩ Thuồng luồng tiên chuyển đề tại nhanh như vậy, hơn nữa còn ngay trước mặt Tô Mộc bỡn cợt tôi, liền mắng.
Tô Mộc là cái bình giấm, anh ấy nếu bị chọc vào thì Thuồng luồng tiên có thể không bị sao nhưng tôi chắc chắn thảm rồi.
Bị Thuồng luồng tiên bỡn cợt như vậy khiến tôi không còn tâm tư hỏi kỹ nữa.
Chờ sau khi ăn cơm xong, khi tôi rửa bát thì mẹ tôi vội vàng kiếm người đem đồ trong phòng ngủ của bà chuyển lên lầu ba, để phòng ngủ lầu một trống không.
Sau đó bà kéo tôi ra cửa, muốn tôi cùng đi với bà tới cửa hàng nội thất tìm cho Long Vương đại nhân một chiếc giường thoải mái, trên đường còn hỏi tôi từ lúc nào lại biết Long Vương đại nhân, trông chúng tôi rõ ràng là đã quen biết nhau.
Đều do Thuồng luồng tiên, cũng không biết tối qua nó đã gây ra chuyện gì. Tôi bảo nó đi đón ba mẹ tôi về nhà thì hết lần này tới lần khác nó lại hiện thân ở trước mặt ba mẹ tôi, hại tôi dọc đường đi phải vắt hết óc suy nghĩ giải thích cho mẹ tôi, mãi khi tới cửa hàng nội thất tôi mới miễn cưỡng gạt được mẹ tôi, nói bởi vì ân cứu mạng năm đó khiến Long Vương cảm thấy có duyên với tôi, liền nhận tôi làm em gái.
Chương 216: Mười tám năm trước
“Nói một chút cũng được. Thật ra Dương Dương là đẻ non, từ nhỏ người đã ốm yếu nhiều bệnh, còn luôn bị kinh sợ không giải thích được. Sau đó bà ngoại Dương Dương nói Dương Dương có thiên nhãn, nhất định nhìn thấy cái gì không nên thấy mới bị dọa sợ như vậy, bảo chúng ta tìm cao nhân xem một chút…”
Sau đó mẹ tôi hỏi thăm, mang tôi tới vùng nông thôn lân cận tìm một người gọi là cao nhân. Kết quả vị cao nhân kia thấy ngày sinh tháng đẻcủa tôi liền mặt biến sắc, nói thân thể ông ta khó chịu, không giúp được, thậm chí sau đó ngay cả khí chất cao nhân cũng không thèm giữ, chạy mất dạng như trối chết vậy.
Mẹ tôi cho là đây chỉ là kẻ lừa bịp nên cũng không để ý, lại đi dò hỏi đưa tôi tìm mấy cao nhân khác. Nhưng cũng không có một ngoại lệ, những cao nhân kia sau khi thấy ngày sinh của tôi đều tránh lui tới chín mươi dặm, không ai dám giúp đỡ. Sau đó tôi ngày càng khóc quấy, hô hấp khó khăn, mạch cũng càng ngày càng yếu, ngay cả bệnh viện cũng nói với mẹ tôi rằng tôi không ổn, cần chuẩn bị sẵn tâm lý.
Khi mẹ tôi kể tới đoạn này, nhớ tới tình cảnh năm đó vành mắt bà đã ướt đỏ.
Tôi vội vàng an ủi mẹ tôi, bảo bà đừng xúc động, không phải bây giờ tôi rất tốt sao.
Lúc này mẹ tôi mới lau sạch nước mắt, cười với tôi một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc ấy gương mặt của con cũng đã tím bầm, đã khóc không thành tiếng, ở trong lòng mẹ cũng càng ngày càng lạnh. Bệnh viện không chịu nhận con, mẹ không thể làm gì khác hơn là bế con đi ngoài đường, lúc ấy cũng không biết nên đi đâu, chỉ hận không được chết cùng con. Sau đó mẹ vô tình đi tới một ngôi miếu, ngôi miếu đó là miếu Long Vương. Mẹ liền ôm con quỳ xuống trước mặt Long Vương, cầu xin Long Vương cứu con. Không nghĩ tới quả thật xuất hiện kỳ tích, trong miếu lại đột nhiên có một con rắn đen rất to bò ra, dùng cái đuôi cuốn con lại đưa tới trước mặt nó, rồi nó há miệng như giống như hít mấy hơi trên mặt con. Sau đó liền để con trên mặt đất, nó cũng biến mất không thấy, đến khi mẹ tỉnh táo lại thì sắc mặt con đã đỏ thắm, khôi phục bình thường.”
“Rắn đen kia nhất định là Long Vương biến thành, là ngài cứu con. Từ đó về sau mỗi khi đến ngày đó mẹ cùng với ba con đều trở lại miếu Long Vuơng đã gặp rắn đen đó để làm lễ cúng cầu phúc, cũng là để cảm ơn ngài Long Vương năm đó đã có ân cứu mạng với chúng ta. Kết quả tối hôm qua khi cha mẹ còn chưa tiến hành lễ cúng được một nửa thì rắn đen kia lại xuất hiện! Mặc dù bây giờ trên đầu rắn có một cái vương miện nhưng mẹ có thể nhìn một cái liền nhận ra ngài chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Ngài còn biến thành hình dáng người, cùng cha mẹ nói chuyện, bộ dáng cũng rất tuấn tú như Tô Mộc, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng dấp sáng ngời…” Phần sau mẹ tôi nói miệng cũng cười tươi sắp đến mang tai, giống như ước mơ gặp được thần tượng của fan trở thành hiện thực vậy.
Chỉ là bà vừa nói xong thì lập tức đã trở về thực tại, kỳ quái nhìn tôi cùng Tô Mộc, hỏi chúng tôi: “Có phải hai đứa không tin lời mẹ nói? Một con rắn lớn biến thành người không khiến hai đứa ngạc nhiên sao?”
“A?” Tôi sửng sốt một chút, cùng Tô Mộc bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới thấy biểu cảm của hai chúng tôi quả thật quá mức bình tĩnh, vội vàng giả vờ đầy kinh ngạc, thở dài nói: “Quá thần kỳ! Nếu không phải do chính mẹ nói thì thật sự con cho là mẹ đang bịa chuyện lừa trẻ con.”
Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Phản ứng này của con thật giả. Dương Dương, thật sự mẹ không lừa con đâu… Mau nhìn, Dương Dương, chính là ông ấy! Long Vương!”
Giọng mẹ tôi bỗng cao lên, trợn mắt không dám tin nhìn chỉ lên lầu.
Tôi nhìn theo hướng mẹ tôi chỉ quả nhiên thấy Thuồng luồng tiên đã biến thành người, mặt ngái ngủ đi xuống, tóc trên đầu đã rối bời như ổ gà.
“Dương Dương, quả thật hôm qua ông đây đã uống nhiều rồi, hôm nay vẫn còn chóng mặt, ngươi đi tìm thuốc giải rượu cho ông đi.” Thuồng luồng tiên nói.
Nó thật giống như không nhìn thấy mẹ tôi, vừa nói với tôi vừa liếc Tô Mộc một cái rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Lúc này con ngươi của mẹ tôi sắp rơi ra ngoài, cả người giống như đang nằm mơ vậy, ngây ngốc nhìn Thuồng luồng tiên, cũng không nói chuyện.
Tôi sợ mẹ tôi chịu kích thích lớn bị cao huyết áp liền vội vàng nháy mắt với Thuồng luồng tiên, bảo nó đi nhanh, mẹ tôi còn ở đây.
Bực mình chính là bình thường rõ ràng nó với tôi tâm ý tương thông, biết tôi đang suy nghĩ gì. Nhưng hôm nay đầu óc giống như bị kẹt vậy, nhìn mẹ tôi một cái rồi hỏi ý tôi là gì, bảo nó nhìn mẹ tôi làm gì.
“Long… Vương đại nhân! Không biết ngài tới nhà tôi, chiêu đãi không chu toàn. Để tôi đi làm đồ ăn cho ngài, ngài vạn ngàn lần chớ có đi.” Mẹ tôi kích động nửa ngày, tự véo mình một cái thật mạnh, chắc chắn Thuồng luồng tiên thật sự ở đây liền quỳ sụp xuống, một mực cung kính nói với Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên vốn chưa tỉnh táo, thấy mẹ tôi quỳ lạy lập tức tỉnh lại, kinh ngạc nhìn mẹ tôi, hỏi bà: “Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
“Nói nhảm, mẹ tôi không mù, ông cứ đứng lù lù như vậy có ai là không nhìn thấy?” Tôi tức giận nói. Cho dù Thuồng luồng tiên mười tám năm trước đã cứu tôi nhưng nó cũng đã quá không cẩn thận, cùng ba tôi uống nhiều rượu như vậy, bây giờ lại còn tùy tiện hiện thân ở nhà tôi.
Bình thường nó ở trong nhà vẫn luôn dùng yêu khí che toàn thân cho nên chỉ có tôi cùng Tô Mộc nhìn thấy nó, ba mẹ tôi căn bản không biết trong nhà còn có một con rắn.
“Dương Dương!” Mẹ tôi thấy tôi dám nói chuyện với Thuồng luồng tiên như vậy liền tức giận quát lên một câu, vừa nói sao tôi có thể nói chuyện với Long Vương đại nhân như thế, vừa nói Thuồng luồng tiên đừng trách tôi không hiểu chuyện.
Lúc đầu Thuồng luồng tiên còn có chút phản ứng không kịp, nhưng khi nó nghe được mẹ tôi gọi Long Vương liền vui vẻ, nói mẹ tôi thật tinh mắt, nếu mẹ tôi biết nó thì sau này nó cũng sẽ không khách khí, coi đây là nhà ở.
Mẹ tôi biết được sau này Thuồng luồng tiên ở nhà tôi cũng mừng như sắp điên, gật đầu liên tục nói được, vừa nói vừa đứng lên cung kính hỏi Thuồng luồng tiên thích giường dạng gì, là ở bàn thờ thần hay thích ở trong pho tượng, nếu ở trong pho tượng thì ngay bây giờ bà sẽ đi tìm người làm một pho tượng giống như tượng ở miếu Long Vương, sau này mỗi ngày đều hoa tươi hương khói thờ phụng.
Thuồng luồng tiên nghe mẹ tôi hỏi liền lúng túng, nói không cần phiền toái như vậy, nó ở trên gác mái là được rồi, không cần phải để ý tới nó.
“Như vậy sao được, chỗ như vậy sao có thể để Long Vương đại nhân ở. Nếu như ngài không chê thì phòng ngủ lầu một chúng tôi nhường cho ngài, ba của Dương Dương sẽ chuyển lên trên lầu ba. Ngài chờ, tôi đi thu xếp.” Mẹ tôi nói, nói xong bà đã vội vàng chạy đi tìm ba tôi.
Lúc đầu Thuồng luồng tiên còn có chút vờ khách khí, thấy mẹ tôi thật sự đem phòng ngủ lầu một cho nó liền nhìn tôi cười hắc hắc, nói mẹ tôi khách khí như vậy thì nó cũng chỉ có thể tôn trọng.
Tôi liếc Thuồng luồng tiên một cái, người này chiếm được lợi ích còn khoe khoang, phòng ngủ lầu một là phòng rộng rãi nhất, lúc dọn tới đây tôi cố ý đem phòng ngủ tốt nhất để cho mẹ tôi ở, bây giờ lại quá lợi cho Thuồng luồng tiên. Rõ ràng chính nó quấn lấy tôi đòi tôi làm người trợ tiên cho nó, bây giờ thì tốt rồi, thành thánh trong nhà tôi.
Chờ sau khi mẹ tôi đi, tôi hỏi Thuồng luồng tiên sao cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới chuyện năm đó cứu tôi, còn có rốt cuộc năm đó tôi là thế nào, có phải tôi có liên quan tới thực quỷ?
Dẫu sao tôi cũng sinh vào ngày hai mươi mốt tháng chín, cho dù là sinh non. Hơn nữa lúc ấy người của Diệp gia cũng từng nói tôi là thực quỷ đầu thai, lúc đó khẩn cấp tôi cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó tôi cũng từng nghĩ qua, nếu tôi cũng là thực quỷ sao tôi không có thiên nhãn, hơn nữa lại có thể bình an sống đến hai mươi tuổi.
Tôi vừa hỏi xong liền thấy mặt Thuồng luồng tiên biến sắc, nó cùng Tô Mộc rất ăn ý đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới lúng túng nói với tôi: “Ngươi cũng biết rồi? Không sai, quả thật ngươi là thực quỷ đầu thai. Lúc ấy âm khí trên người ngươi đặc biệt nặng khiến kích thích cô hồn dã quỷ khắp bốn phương tám hướng cũng muốn chiếm đoạt ngươi. Cũng may bà ngoại ngươi có chút kiến thức ở phương diện này đã cầu xin một khóa trường mệnh cho ngươi chống đỡ tránh được quỷ vật tới gần ngươi, nhưng người trời sinh đã có thể thấy quỷ, cho dù bọn chúng không thể làm gì ngươi thì ngươi suýt chút nữa cũng bị những quỷ vật kia dọa chết. Lúc đó người trợ tiên cho ta vừa chết, ta buồn rầu trong lòng, lại có chút mê mang liền đi tới miếu Long Vương đợi, muốn xem kết quả tu luyện cuối cùng của ta sẽ là dạng gì, vừa vặn trong miếu Long Vương gặp mẹ ngươi ôm ngươi cầu xin Long Vương cứu mạng, ta liền thuận tay cứu ngươi.”
“Ngươi lại tốt bụng như vậy?” Tôi nhìn Thuồng luồng tiên hồ nghi.
Dựa vào hiểu biết về nó của tôi, chuyện không có lợi cho nó nhất định nó sẽ không làm, càng không thể nào bỗng nhiên vô cớ đi cứu một đứa trẻ không quen biết.
Quả nhiên bị tôi hỏi, trên mặt Thuồng luồng tiên xẹt qua vẻ chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tại sao lại không tốt bụng? Năm đó ngươi chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, ta cứu ngươi thì có thể có được cái gì? Huống chi ông đây lương lai sẽ là rồng, mẹ ngươi cầu lại là Long Vương, ta liền thay Long Vương làm việc tốt có là gì.”
“Thật sự ông không biết mười tám năm sau tôi sẽ là người trợ tiên cho ông? Hay ông còn chuyện gì khác giấu tôi?” Tôi hỏi.
Chuyện này cũng thật trùng hợp. Trước kia khi mới bị làm người trợ tiên cho Thuồng luồng tiên tôi vẫn không rõ, cho dù tôi cùng Tô Mộc có âm hôn nhưng tôi cũng chỉ là người bình thường như bao người khác, tại sao Thuồng luồng tiên lại chủ động bảo tôi làm người trợ tiên cho nó. Bây giờ tôi mới hiểu được, hóa ra tôi cũng không tầm thường, vừa sinh ra đã là thực quỷ, nếu như Thuồng luồng tiên bởi vì cái này cứu tôi, mục đích chính là chờ sau khi tôi lớn lên sẽ làm người trợ tiên cho nó thì tôi cũng có thể hiểu, thậm chí cảm thấy rất vinh hạnh.
Nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy nó cùng Tô Mộc còn có những chuyện khác giấu tôi, vừa rồi hai người bọn họ ăn ý liếc nhìn nhau khiến tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, giống như tôi là con ngốc vậy.
“Ta có thể có chuyện gì gạt ngươi, chỉ là lúc ấy âm khí của ngươi rất nặng, vừa vặn đúng lúc ta đói liền hút lấy âm khí trên người của ngươi, ăn một bữa thỏa thích, ngươi cũng vì vậy thoát khỏi số mệnh thực quỷ, chỉ như vậy mà thôi. Còn chuyện sau đó chọn ngươi làm người trợ tiên thì là…” Thuồng luồng tiên đưa mắt nhìn tôi một lượt, bỗng nhiên toét miệng cười một tiếng: “Đơn giản là thấy dáng dấp của ngươi hấp dẫn.”
“Đừng nói linh tinh.” Tôi không nghĩ Thuồng luồng tiên chuyển đề tại nhanh như vậy, hơn nữa còn ngay trước mặt Tô Mộc bỡn cợt tôi, liền mắng.
Tô Mộc là cái bình giấm, anh ấy nếu bị chọc vào thì Thuồng luồng tiên có thể không bị sao nhưng tôi chắc chắn thảm rồi.
Bị Thuồng luồng tiên bỡn cợt như vậy khiến tôi không còn tâm tư hỏi kỹ nữa.
Chờ sau khi ăn cơm xong, khi tôi rửa bát thì mẹ tôi vội vàng kiếm người đem đồ trong phòng ngủ của bà chuyển lên lầu ba, để phòng ngủ lầu một trống không.
Sau đó bà kéo tôi ra cửa, muốn tôi cùng đi với bà tới cửa hàng nội thất tìm cho Long Vương đại nhân một chiếc giường thoải mái, trên đường còn hỏi tôi từ lúc nào lại biết Long Vương đại nhân, trông chúng tôi rõ ràng là đã quen biết nhau.
Đều do Thuồng luồng tiên, cũng không biết tối qua nó đã gây ra chuyện gì. Tôi bảo nó đi đón ba mẹ tôi về nhà thì hết lần này tới lần khác nó lại hiện thân ở trước mặt ba mẹ tôi, hại tôi dọc đường đi phải vắt hết óc suy nghĩ giải thích cho mẹ tôi, mãi khi tới cửa hàng nội thất tôi mới miễn cưỡng gạt được mẹ tôi, nói bởi vì ân cứu mạng năm đó khiến Long Vương cảm thấy có duyên với tôi, liền nhận tôi làm em gái.
Bình luận facebook