Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-234
Chương 214: Thân thế của Tô Đoàn
Chương 214: Thân thế của Tô Đoàn
“Cũng không phải quá nguyện ý…” Tôi nói.
Dù sao thì đây là một công việc cực khổ phí sức lực, những hồn phách lợi hại kia nếu có thể sống được ở dương gian thì còn ai nguyện ý xuống âm phủ đầu thai cơ chứ?
Hơn nữa nếu cõi âm ty đã không nhận những con quỷ này thì việc tự mình đem bọn họ tới cứa sinh nhất định là không đúng quy củ,giống như lén đưa những cô hồn dã quỷ kia qua vậy, chẳng trách tổ tiên đồng minh Nhà họ Tô năm đó đều bị âm sai giết chết hết.
Dù sao hôm nay tôi cũng đã đồng ý với cha Tô Mộc sau này đảm đương trách nhiệm nặng nề của Nhà họ Tô, hơn nữa nếu như tôi không đồng ý thì tin rằng cha Tô Mộc cũng sẽ không đem chiếc nhẫn này truyền cho Tô Thịnh, nếu để ông ta lấy đi đường tắt thông tới sinh môn thì không biết ông ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Không muốn cũng không còn cách nào, ai bảo em yêu anh, bây giờ hối hận còn kịp sao?” Tôi giả bộ hối hận nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc nhận ra ý cười trên khóe môi tôi liền cúi đầu nhào tới, hung hăng cắn một cái trên má tôi, nói: “Không kịp đâu, em giờ sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi, đừng hòng nghĩ rời khỏi tôi. Có điều chuyện chiếc nhẫn này em vẫn nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, dù sao nếu nhận chiếc nhẫn này là em không còn đường quay đầu, cũng không còn khả năng tiếp tục sống như người bình thường.”
“Vâng…” Tôi đáp một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lấy chiếc hộp Tử Ngọc từ trong tay Tô Mộc, nghiêm túc nói: “Em đã nghĩ kĩ rồi, ngay từ ngày đầu tiên biết anh, em đã không còn khả năng sống cuộc sống của một người bình thường, huống chi bây giờ em đã quyết định muốn gả cho anh, sau này cũng là người của Nhà họ Tô, đảm nhiệm trách nhiệm này cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao sau này anh sẽ giúp em, không phải sao, chỉ cần có anh luôn ở bên cạnh em thì bảo em làm gì em đều bằng lòng mà làm theo vậy.”
Nói xong tôi liền hôn một cái lên gương mặt tuấn tú kia của Tô Mộc, lại nói: “Hơn nữa em không nhận chiếc nhẫn này thì Nhà họ Tô không có người nối nghiệp, sau này những quỷ chết oan lưu lại dương gian trong thời gian dài chẳng phải sẽ khiến thiên hạ đại loạn hay sao?”
“Không nhìn ra, Dương Dương của anh còn có tấm lòng lo nước thương dân nữa đấy.” Tô Mộc đưa tay vuốt mũi tôi, tầm mắt dùng trên bộ ngực nhỏ của tôi mà true nghẹo nói.
“Anh thật đáng ghét!” Tôi hờn dỗi.
Nhìn ra được việc tôi nhận chiếc nhẫn này khiến Tô Mộc rất vui vẻ, rõ ràng anh ấy thở phào nhẹ nhõm, giống như đã giải quyết được một chuyện phiền phức. Chẳng qua tôi vẫn có chút không hiểu rõ, Nhà họ Tô ngoại trừ Tô Thịnh thì rõ ràng còn có Tô Đoàn, tại sao chiếc nhẫn này hết lần này tới lần khác muốn tôi là người thừa kế.
Lúc ấy cha Tô Mộc không giải thích với tôi, tôi lại rất tò mò, liền hỏi Tô Mộc đây là vì nguyên nhân gì.
Nói đến Tô Đoàn, nụ cười trên mặt Tô Mộc nhạt đi một ít, nói: “Thật ra thì anh rất thích Tô Đoàn, đứa nhỏ này mặc dù thiên phú bình thường, từ nhỏ lại dùng máu tươi luyện bùa, nhưng tâm địa của nó rất thuần lương, là một hạt giống tốt để làm thầy phong thủy, sau này đào tạo nhiều hơn cũng là một thầy phong thủy giỏi. Nhưng bởi vì xuất thân của nó có vấn đề nên cha anh có chút thành kiến với nó, cho nên không chịu đem vị trí gia chủ Nhà họ Tô giao cho nó, đáng tiếc cho đứa nhỏ này.”
“Vấn đề xuất thân?” Tôi có chút bất ngờ. Mặc dù cha Tô Mộc không thích Tô Thịnh nhưng Tô Đoàn vẫn thật sự là người Nhà họ Tô, chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì khác, Tô Đoàn căn bản không phải là con ruột Tô Thịnh?
Tôi lập tức nhiều chuyện, hỏi có phải Tô Đoàn là do Tô Thịnh nhặt được đưa về, hoặc là mẹ cậu ấy sau khi kết hôn cùng Tô Thịnh lại cùng người khác…
Tôi chưa kịp nói xong thì Tô Mộc đã liếc tôi, bàn tay hung hắn bóp mạnh ngực tôi một chút, nói: “Người đã chết, em nói bậy gì đấy.”
Tôi liền không vui, đẩy tay Tô Mộc khỏi ngực tôi, giận nói: “Nếu em nói bậy thì Tô Đoàn thật sự là huyết mạch Nhà họ Tô, tại sao xuất thân lại có vấn đề, cho dù cậu ấy không phải là người tốt thì cũng vẫn là người của Nhà họ Tô.”
“Em… Tò mò hại chết mèo em có biết hay không, Tô Đoàn đúng là con ruột của Tô Thịnh, nhưng em có biết mẹ nó là ai không?” Tô Mộc nhìn tôi nói.
“Ai?” Tinh thần tôi liền tỉnh táo.
“Lâm Kiều.”
Trong nháy mắt tôi lại như xì hơi: “Không quen biết.”
Vốn cho rằng anh ấy sẽ nói ra một cái tên nổi tiếng, kết quả lại là một cái tên bình thường như vậy, ai biết Lâm Kiều là người nơi nào.
Đợi đã?Lâm Kiều?
Lâm?!
Trong óc tôi chợt lóe lên, nháy mắt hai mắt mở to, nhìn Tô Mộc không dám tin: “Lâm Kiều là họ Lâm, cùng họ với Lâm Yến Nhi sao?”
Tô Mộc gật đầu một cái, nói tôi cuối cùng cũng hiểu. Lâm Kiều mẹ của Tô Đoàn chính là con gái em trai họ của Lâm Yến Nhi, xét vai vế phải gọi Lâm Yến Nhi là cô. Năm đó nếu không phải Nhà họ Lâm đâm một đao sau lưng thì Nhà họ Tô cũng sẽ không chết thảm như vậy. Đáng tiếc năm đó những người biết chuyện này đều chết hết, Tô Thịnh sinh muộn, không biết quan hệ giữa Nhà họ Lâm và Nhà họ Tô cho nên mới cưới Lâm Kiều.
Nói xong Tô Mộc còn nói Lâm Kiều chết cũng tốt, đỡ phải rơi vào tình cảnh lưỡng nan hôm nay, chỉ cần Lâm Yến Nhi tìm được bà ấy thì bà ấy nhất định sẽ không chùn bước trở lại Nhà họ Lâm, giúp Lâm Yến Nhi đối phó Nhà họ Tô.
Tôi mới chợt hiểu ra, hóa ra Tô Thịnh cùng Lâm Yến Nhi còn có quan hệ như này, chẳng trách hai người bọn họ lại cấu kết với nhau.
Nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại nhào lên người Tô Mộc, cười hì hì hỏi anh ấy: “Mới vừa rồi anh nói không phải vì Nhà họ Lâm thì Nhà họ Tô cũng sẽ không chết thảm như vậy, vậy hai nhà Tô Lâm coi như là kẻ thù không đội trời chung đúng không? Nếu như trước khi kết hôn Tô Thịnh biết thù oán giữa hai nhà có phải cũng sẽ không cưới Lâm Kiều?”
“Phải.” Tô Mộc gật đầu một cái, anh ấy thấy tôi có vẻ đầy hưng phấn, cười một tiếng xoa đầu tôi, hỏi tôi lại đang suy nghĩ cái gì.
“Ông ta sẽ không cưới người Nhà họ Lâm, anh là người biết chuyện cho nên anh cùng Lâm Yến Nhi cũng tuyệt đối không thể phát sinh cái gì đúng không?” Tôi hỏi.
Tô Mộc bị tôi hỏi có chút im lặng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nhíu lại: “Em còn đang suy nghĩ chuyện này? Lúc ấy anh với Lâm Yến Nhi kết hôn quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh không có chút cảm giác nào với cô ấy, em dám không tin anh?”
“Không.” Thấy Tô Mộc tức giận tôi nhất thời nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhưng có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi vẫn cảm thấy anh ấy cùng Lâm Yến Nhi không đơn giản như vậy.
Nếu không thì bọn họ là kẻ thù, sao Tô Mộc lại còn cùng Lâm Yến Nhi chôn ở trong một ngôi mộ?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này tôi đều cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, tôi càng yêu Tô Mộc, lại càng để ý tới từng có một người phụ nữ trước tôi đã ở chung chăn gối với Tô Mộc hơn trăm năm!
Có điều bây giờ tôi cùng Tô Mộc đã sắp kết hôn, hơn nữa quan hệ của chúng tôi lúc này tốt đẹp như vậy nên tôi không dám lại hỏi anh ấy về vấn đề này, cứ tạm lướt qua chuyện này, chờ sau này có cơ hội nói sau.
Nói chuyện phiếm về Tô Đoàn xong tôi liền cất hộp Tử Ngọc đi, sau đó nhìn điện thoại.
Đã 110 sao thuồng luồng tiên còn chưa quay về?
Tôi nôn nóng nhìn ra ngoài.
Lúc này đèn đường đều đã tắt, bên ngoài đen ngòm, nửa bóng người cũng không có.
Ngay khi tôi nóng vội muốn bảo Tô Mộc mang tôi đi tìm cha mẹ thì một bóng đen từ trên trời bay tới, trên lưng còn có hai bóng người, chính là thuồng luồng tiên cùng cha mẹ tôi.
Tôi vui mừng vội chạy đến tiếp đón thuồng luồng tiên, hỏi nó sao lâu vậy mới về.
Hơn nữa lúc này cha mẹ tôi đều cúi đầu ủ rũ, nhìn qua không có chút sức sống, khi thuồng luồng tiên để xuống liền nằm lăn ra đất.
“Ba mẹ tôi thế nào? Sao bọn họ lại biến thành như vậy?” Tôi vội la lên.
“Bọn họ… phù… không sao, chẳng qua là bị ông đây… phù… thôi miên mà thôi.” Thuồng luồng tiên nói.
Nó vừa nói chuyện vừa lảo đảo, mùi rượu từ trong miệng phả ra nồng nặc, đầu óc dường như đã không còn tỉnh táo, cũng không biết nó đã uống bao nhiêu rượu mà vẫn có thể đem cha mẹ tôi bình an trở về.
Nhìn bộ dáng của nó thì tối nay cũng không hỏi được gì, tôi không thể làm gì khác hơn là để Tô Mộc đem Thuồng luồng tiên cùng cha tôi về phòng, còn tôi đỡ mẹ tôi từ từ tới phòng ngủ của bà.
Chương 214: Thân thế của Tô Đoàn
“Cũng không phải quá nguyện ý…” Tôi nói.
Dù sao thì đây là một công việc cực khổ phí sức lực, những hồn phách lợi hại kia nếu có thể sống được ở dương gian thì còn ai nguyện ý xuống âm phủ đầu thai cơ chứ?
Hơn nữa nếu cõi âm ty đã không nhận những con quỷ này thì việc tự mình đem bọn họ tới cứa sinh nhất định là không đúng quy củ,giống như lén đưa những cô hồn dã quỷ kia qua vậy, chẳng trách tổ tiên đồng minh Nhà họ Tô năm đó đều bị âm sai giết chết hết.
Dù sao hôm nay tôi cũng đã đồng ý với cha Tô Mộc sau này đảm đương trách nhiệm nặng nề của Nhà họ Tô, hơn nữa nếu như tôi không đồng ý thì tin rằng cha Tô Mộc cũng sẽ không đem chiếc nhẫn này truyền cho Tô Thịnh, nếu để ông ta lấy đi đường tắt thông tới sinh môn thì không biết ông ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Không muốn cũng không còn cách nào, ai bảo em yêu anh, bây giờ hối hận còn kịp sao?” Tôi giả bộ hối hận nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc nhận ra ý cười trên khóe môi tôi liền cúi đầu nhào tới, hung hăng cắn một cái trên má tôi, nói: “Không kịp đâu, em giờ sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi, đừng hòng nghĩ rời khỏi tôi. Có điều chuyện chiếc nhẫn này em vẫn nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, dù sao nếu nhận chiếc nhẫn này là em không còn đường quay đầu, cũng không còn khả năng tiếp tục sống như người bình thường.”
“Vâng…” Tôi đáp một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lấy chiếc hộp Tử Ngọc từ trong tay Tô Mộc, nghiêm túc nói: “Em đã nghĩ kĩ rồi, ngay từ ngày đầu tiên biết anh, em đã không còn khả năng sống cuộc sống của một người bình thường, huống chi bây giờ em đã quyết định muốn gả cho anh, sau này cũng là người của Nhà họ Tô, đảm nhiệm trách nhiệm này cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao sau này anh sẽ giúp em, không phải sao, chỉ cần có anh luôn ở bên cạnh em thì bảo em làm gì em đều bằng lòng mà làm theo vậy.”
Nói xong tôi liền hôn một cái lên gương mặt tuấn tú kia của Tô Mộc, lại nói: “Hơn nữa em không nhận chiếc nhẫn này thì Nhà họ Tô không có người nối nghiệp, sau này những quỷ chết oan lưu lại dương gian trong thời gian dài chẳng phải sẽ khiến thiên hạ đại loạn hay sao?”
“Không nhìn ra, Dương Dương của anh còn có tấm lòng lo nước thương dân nữa đấy.” Tô Mộc đưa tay vuốt mũi tôi, tầm mắt dùng trên bộ ngực nhỏ của tôi mà true nghẹo nói.
“Anh thật đáng ghét!” Tôi hờn dỗi.
Nhìn ra được việc tôi nhận chiếc nhẫn này khiến Tô Mộc rất vui vẻ, rõ ràng anh ấy thở phào nhẹ nhõm, giống như đã giải quyết được một chuyện phiền phức. Chẳng qua tôi vẫn có chút không hiểu rõ, Nhà họ Tô ngoại trừ Tô Thịnh thì rõ ràng còn có Tô Đoàn, tại sao chiếc nhẫn này hết lần này tới lần khác muốn tôi là người thừa kế.
Lúc ấy cha Tô Mộc không giải thích với tôi, tôi lại rất tò mò, liền hỏi Tô Mộc đây là vì nguyên nhân gì.
Nói đến Tô Đoàn, nụ cười trên mặt Tô Mộc nhạt đi một ít, nói: “Thật ra thì anh rất thích Tô Đoàn, đứa nhỏ này mặc dù thiên phú bình thường, từ nhỏ lại dùng máu tươi luyện bùa, nhưng tâm địa của nó rất thuần lương, là một hạt giống tốt để làm thầy phong thủy, sau này đào tạo nhiều hơn cũng là một thầy phong thủy giỏi. Nhưng bởi vì xuất thân của nó có vấn đề nên cha anh có chút thành kiến với nó, cho nên không chịu đem vị trí gia chủ Nhà họ Tô giao cho nó, đáng tiếc cho đứa nhỏ này.”
“Vấn đề xuất thân?” Tôi có chút bất ngờ. Mặc dù cha Tô Mộc không thích Tô Thịnh nhưng Tô Đoàn vẫn thật sự là người Nhà họ Tô, chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì khác, Tô Đoàn căn bản không phải là con ruột Tô Thịnh?
Tôi lập tức nhiều chuyện, hỏi có phải Tô Đoàn là do Tô Thịnh nhặt được đưa về, hoặc là mẹ cậu ấy sau khi kết hôn cùng Tô Thịnh lại cùng người khác…
Tôi chưa kịp nói xong thì Tô Mộc đã liếc tôi, bàn tay hung hắn bóp mạnh ngực tôi một chút, nói: “Người đã chết, em nói bậy gì đấy.”
Tôi liền không vui, đẩy tay Tô Mộc khỏi ngực tôi, giận nói: “Nếu em nói bậy thì Tô Đoàn thật sự là huyết mạch Nhà họ Tô, tại sao xuất thân lại có vấn đề, cho dù cậu ấy không phải là người tốt thì cũng vẫn là người của Nhà họ Tô.”
“Em… Tò mò hại chết mèo em có biết hay không, Tô Đoàn đúng là con ruột của Tô Thịnh, nhưng em có biết mẹ nó là ai không?” Tô Mộc nhìn tôi nói.
“Ai?” Tinh thần tôi liền tỉnh táo.
“Lâm Kiều.”
Trong nháy mắt tôi lại như xì hơi: “Không quen biết.”
Vốn cho rằng anh ấy sẽ nói ra một cái tên nổi tiếng, kết quả lại là một cái tên bình thường như vậy, ai biết Lâm Kiều là người nơi nào.
Đợi đã?Lâm Kiều?
Lâm?!
Trong óc tôi chợt lóe lên, nháy mắt hai mắt mở to, nhìn Tô Mộc không dám tin: “Lâm Kiều là họ Lâm, cùng họ với Lâm Yến Nhi sao?”
Tô Mộc gật đầu một cái, nói tôi cuối cùng cũng hiểu. Lâm Kiều mẹ của Tô Đoàn chính là con gái em trai họ của Lâm Yến Nhi, xét vai vế phải gọi Lâm Yến Nhi là cô. Năm đó nếu không phải Nhà họ Lâm đâm một đao sau lưng thì Nhà họ Tô cũng sẽ không chết thảm như vậy. Đáng tiếc năm đó những người biết chuyện này đều chết hết, Tô Thịnh sinh muộn, không biết quan hệ giữa Nhà họ Lâm và Nhà họ Tô cho nên mới cưới Lâm Kiều.
Nói xong Tô Mộc còn nói Lâm Kiều chết cũng tốt, đỡ phải rơi vào tình cảnh lưỡng nan hôm nay, chỉ cần Lâm Yến Nhi tìm được bà ấy thì bà ấy nhất định sẽ không chùn bước trở lại Nhà họ Lâm, giúp Lâm Yến Nhi đối phó Nhà họ Tô.
Tôi mới chợt hiểu ra, hóa ra Tô Thịnh cùng Lâm Yến Nhi còn có quan hệ như này, chẳng trách hai người bọn họ lại cấu kết với nhau.
Nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại nhào lên người Tô Mộc, cười hì hì hỏi anh ấy: “Mới vừa rồi anh nói không phải vì Nhà họ Lâm thì Nhà họ Tô cũng sẽ không chết thảm như vậy, vậy hai nhà Tô Lâm coi như là kẻ thù không đội trời chung đúng không? Nếu như trước khi kết hôn Tô Thịnh biết thù oán giữa hai nhà có phải cũng sẽ không cưới Lâm Kiều?”
“Phải.” Tô Mộc gật đầu một cái, anh ấy thấy tôi có vẻ đầy hưng phấn, cười một tiếng xoa đầu tôi, hỏi tôi lại đang suy nghĩ cái gì.
“Ông ta sẽ không cưới người Nhà họ Lâm, anh là người biết chuyện cho nên anh cùng Lâm Yến Nhi cũng tuyệt đối không thể phát sinh cái gì đúng không?” Tôi hỏi.
Tô Mộc bị tôi hỏi có chút im lặng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nhíu lại: “Em còn đang suy nghĩ chuyện này? Lúc ấy anh với Lâm Yến Nhi kết hôn quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh không có chút cảm giác nào với cô ấy, em dám không tin anh?”
“Không.” Thấy Tô Mộc tức giận tôi nhất thời nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhưng có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi vẫn cảm thấy anh ấy cùng Lâm Yến Nhi không đơn giản như vậy.
Nếu không thì bọn họ là kẻ thù, sao Tô Mộc lại còn cùng Lâm Yến Nhi chôn ở trong một ngôi mộ?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này tôi đều cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, tôi càng yêu Tô Mộc, lại càng để ý tới từng có một người phụ nữ trước tôi đã ở chung chăn gối với Tô Mộc hơn trăm năm!
Có điều bây giờ tôi cùng Tô Mộc đã sắp kết hôn, hơn nữa quan hệ của chúng tôi lúc này tốt đẹp như vậy nên tôi không dám lại hỏi anh ấy về vấn đề này, cứ tạm lướt qua chuyện này, chờ sau này có cơ hội nói sau.
Nói chuyện phiếm về Tô Đoàn xong tôi liền cất hộp Tử Ngọc đi, sau đó nhìn điện thoại.
Đã 110 sao thuồng luồng tiên còn chưa quay về?
Tôi nôn nóng nhìn ra ngoài.
Lúc này đèn đường đều đã tắt, bên ngoài đen ngòm, nửa bóng người cũng không có.
Ngay khi tôi nóng vội muốn bảo Tô Mộc mang tôi đi tìm cha mẹ thì một bóng đen từ trên trời bay tới, trên lưng còn có hai bóng người, chính là thuồng luồng tiên cùng cha mẹ tôi.
Tôi vui mừng vội chạy đến tiếp đón thuồng luồng tiên, hỏi nó sao lâu vậy mới về.
Hơn nữa lúc này cha mẹ tôi đều cúi đầu ủ rũ, nhìn qua không có chút sức sống, khi thuồng luồng tiên để xuống liền nằm lăn ra đất.
“Ba mẹ tôi thế nào? Sao bọn họ lại biến thành như vậy?” Tôi vội la lên.
“Bọn họ… phù… không sao, chẳng qua là bị ông đây… phù… thôi miên mà thôi.” Thuồng luồng tiên nói.
Nó vừa nói chuyện vừa lảo đảo, mùi rượu từ trong miệng phả ra nồng nặc, đầu óc dường như đã không còn tỉnh táo, cũng không biết nó đã uống bao nhiêu rượu mà vẫn có thể đem cha mẹ tôi bình an trở về.
Nhìn bộ dáng của nó thì tối nay cũng không hỏi được gì, tôi không thể làm gì khác hơn là để Tô Mộc đem Thuồng luồng tiên cùng cha tôi về phòng, còn tôi đỡ mẹ tôi từ từ tới phòng ngủ của bà.
Bình luận facebook