Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-256
Chương 234: Có người phía sau
Chương 234:: Có người phía sau
"Sao?" Tin tức này quá đột nhiên, khiến tôi hơi sững sờ.
Sau đó tôi mới phản ứng được, vội vàng hỏi Đường Dũng: "cậu ta xảy ra chuyện gì?"
"Cụ thể anh cũng không rõ, buổi sáng mơ mơ màng màng nghe lão quỷ nói là bị phỏng, đang nằm viện, anh đoán là do cậu ta lúc giúp đỡ thu thập thi thể Vương Lâm Lâm thì xảy ra chuyện."
Khó trách vừa sáng sớm Tô Mộc đã để Đường Dũng tới trông coi tôi, chắc hẳn việc đi đón thuồng luồng tiên chỉ là một mặt, mặt khác anh ấy phải đến bệnh viện nhìn tình huống của Tô Đoàn, bây giờ Tô Đoàn bị thương, việc Tô Mộc đối phó với hồn tiệm lại thêm phần yếu thế, cứ như vậy, ban đêm việc dẫn hồn tiệm ra chỉ có thể trông cậy vào Đường Dũng.
Nghe Đường Dũng nói thế, trong nháy mắt tôi không còn hứng khởi dùng bữa nữa, hỏi Đường Dũng có biết Tô Đoàn ở bệnh viện nào chữa trị hay không, tôi muốn đi thăm cậu ấy.
"Biết chứ, em muốn đi thăm cậu ta cũng được nhưng trước hết phải ăn cơm với anh đã, nếu anh ăn thấy vui thì sẽ dẫn em đi." Thấy tôi bây giờ phải cầu cạnh anh ta, Đường Dũng lập tức liền lên mặt, được vòi đòi hai bà trưng nói.
"Anh!" Tôi tức đến điên người, nhưng Đường Dũng giờ là người duy nhất có thể trông cậy vào để đối phó với hồn tiệm, tôi không dám quá đáng với anh nữa đành phải gật đầu: "Được, có điều anh ăn nhanh lên, ăn xong liền mang tôi đến bệnh viện."
"Yên tâm." Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, nói xong anh ta còn đưa tay giữ chặt tay tôi, tôi giật ra mấy lần cũng không buông, liền hung hăng trừng mắt nhìn Đường Dũng.
Đường Dũng như không cảm nhận được ánh mắt của tôi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lôi kéo tôi đi đến căn tin, trên đường đi gặp người liền khoe khoang, kéo tay tôi chào hỏi với các sinh viên đang bước qua, như sợ người khác không nhìn thấy vậy.
Mặt mũi của tôi đã bị anh ta làm mất hết, cái gã này mới một tháng không gặp sao cư xử như con nít thế này.
Mặt tôi hầm hầm cùng Đường Dũng đi đến nhà ăn, không ít sinh viên đều là đàn em của tôi, thậm chí nhìn rất quen mắt, vì không để bọn họ nhận ra tôi, tôi chỉ có thể cúi thấp đầu.
Đường Dũng không để ý chút nào, sau khi đến nhà ăn rồi dẫn tôi mua này mua kia, hỏi tôi muốn ăn gì, thấy tôi mặt lạnh không để ý anh ta, anh ta liền trực tiếp ngầm thừa nhận thành 'Dương Dương thích ăn', sau đó mua hai phần món ăn vừa hỏi qua, chớp mắt trong tay anh đã có một đống lớn món ăn, hơn nữa nhìn bộ dáng thìcòn không có ý dừng lại, tôi thực sự không nhịn được, níu anh ta lại nói: "Được rồi, ăn những món này thôi, còn mua nữa ăn không nổi đâu."
"Được rồi, em nói cái gì chính là cái đó." Đường Dũng nói, vừa nói ánh mắt anh còn nhanh chóng liếc nhanh trên bảng hiệu, hỏi tôi: "Có điều Dương Dương à, em xác định không mua thêm một ly sinh tố đu đủ sao? Nghe nói đu đủ có công dụng biến ngực to..."
"Không muốn!" Không đợi Đường Dũng nói xong, tôi liền xạm mặt ngắt ngang, Đường Dũng chết tiệt này, quả nhiên không thể khiến anh ta lên mặt, thừa dịp bây giờ Tô Mộc không ở bên tôi, anh ta liền ức hiếp tôi.
Thấy tôi tức giận, Đường Dũng cười hắc hắc không nói gì, dẫn tôi tìm cái bàn ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thìcũng đã hơn bảy giờ, trong phòng ăn người người bắt đầu nhiều lên.
Ta sợ đợi thêm chút nữa có nhiều người thì Đường Dũng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, liền lập tức túm Đường Dũng ra nhà ăn, ra khỏi cổng trường tôi nhanh chóng đón xe, bảo Đường Dũng dẫn tôi đến bệnh viện.
Có lẽ do đã ăn ngon, lần này Đường Dũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn báo ra tên bệnh viện, đến bệnh viện tôi liền tìm khoa bỏng, hỏi y tá bệnh nhân điều trị bỏng tối hôm qua ở đâu.
Vừa hỏi thì liền hỏi ra, y tá chỉ vào cuối hành lang, nói Tô Đoàn ở ngay căn phòng bệnh cuối cùng kia.
Tôi lo lắng cho thương thế của Tô Đoàn, cũng mặc kệ Đường Dũng, co cẳng liền chạy đến phòng bệnh.
Chỉ nghe giọng Đường Dũng truyền đến từ phía sau: "Dương Dương chạy chậm một chút, cậu ta đều đang nằm ở đó không chạy đi đâu được, em cẩn thận kẻo ngã..."
Lắm mồm!
Tôi thầm mắng trong lòng, chớp mắt tôi đã chạy đến cửa phòng bệnh, ngay khi tôi sắp chạy tới, bỗng nhiên trông thấy cầu thang thoát hiểm đối diện phòng bệnh Tô Đoàn có một bóng dáng màu đen lóe lên!
Có người theo dõi Tô Đoàn!
Tôi lập tức tăng tốc đuổi theo, nhưng chờ tôi chạy đến thì cầu thang trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng chưa nhìn thấy.
Lúc này Đường Dũng cũng chạy đến, thấy tôi nhìn chằm chằm cầu thang thoát hiểm trống rỗng liền hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức đem việc trông thấy bóng đen nói cho Đường Dũng, Đường Dũng nghe vậy thì thu lại vẻ mặt tùy tiện của mình, anh nhìn cầu thang một chút, hỏi tôi có phải bị hoa mắt hay không?
"Không thể nào! Tôi thấy rất rõ, người nọ cả người mặc đồ đen, thấy tôi chạy tới liền bỏ chạy, dù hắn ta không phải đến theo dõi Tô Đoàn thì chắc chắn cũng vìvấn đề khác!" Tôi vội la lên.
Bây giờ Tô Đoàn bị thương nằm viện, trăm phần trăm không thể không liên quan gì đến hung thủ sát hại Vương Lâm Lâm, nếu tôi đoán không sai thì hung thủ và người nuôi dưỡng hồn tiệm là cùng một người, vừa rồi người nọ không chừng chính là hung thủ!
Thấy tôi khẳng định như vậy, thần sắc Đường Dũng cũng nghiêm lại, anh hỏi tôi có thấy rõ phương hướng bóng đen chạy trốn không, nếu như không thấy rõ, bây giờ lập tức dùng lực cực âm bao trùm mắt lại để tìm dấu vết của hắn ta lưu lại, nếu như người nọ là hung thủ, trên người hắn tất nhiên không thể không có âm khí, thừa dịp âm khí lưu lại chưa bị ánh mặt trời tiêu tán thì dùng mắt âm để nhìn ra hành tung của hắn!
Được Đường Dũng nhắc nhở, tôi lập tức hiểu ý, cũng không đi xem Tô Đoàn, lập tức rút ra một tia lực cực âm bao trùm lên đôi mắt , đợi đến khi cặp mắt đều lạnh băng tôi mở mắt lần nữa, một tia âm khí nhàn nhạt màu xanh lập tức hiện ra trước mắt tôi hướng cầu thang đi lên phía trên.
Đường Dũng thấy tôi nhìn lên thìđã sớm đoán được gì đó, thân ảnh lóe lên đuổi theo, tôi sợ Đường Dũng mất dấu, cũng chạy theo.
Một mực đuổi theo âm khí đã lên tận tầng trên cùng, âm khí mới bị ánh nắng phiêu tán hết.
Phía trên đã không còn đường, trừ phi hắn ta biết bay giống Tô Mộc, bằng không chắc chắn hắn còn ở đây!
Trong nháy mắt tôi thấy lo lắng, nuốt nước miếng một cái, tim đập mạnh thình thịch.
Đường Dũng đứng bên cạnh tôi, hiển nhiên anh cũng hiểu người nọ đang ở sân thượng, nhìn tôi không nói gì, ra dấu tay bảo tôi đứng bước lên, chờ tại chỗ.
Tôi biết bây giờ là lúc nguy hiểm, lên trên đó có khi còn khiến Đường Dũng thêm loạn liền ngoan ngoãn gật đầu, dùng cử chỉ môi nói cho Đường Dũng bảo anh ta cũng cẩn thận một chút.
Đường Dũng nghe vậy bỗng nhiên cười, cười nham nhở, cũng dùng cử chỉ môi hỏi tôi: “Em đang lo lắng cho anh sao, yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em thành quả phụ.”
Quả cái đầu anh! Tôi liền hít một hơi lườm đường Dũng. Gã Đường Dũng này, đã là lúc nào rồi còn đùa giỡn với tôi, vừa rồi bầu không khí còn khẩn trương nghiêm túc đã bị nụ cười nham nhở của anh ta làm hỏng.
Cũng may sau khi anh nói xong cũng không nói nhảm nữa, phi người nhảy lên trên tầng thượng, còn không quên tiện tay móc cửa tầng thượng lại tránh cho kẻ kia xông tới chỗ tôi.
Làm xong hết những thứ này, cũng không biết từ đâu anh ta mò ra cái chày cán bột giơ ngang trước mặt, từng bước một đi về phía trước, cứ mỗi mấy bước liền ngó nghiêng xung quanh vì sợ kẻ kia đánh lén.
Đường Dũng hiển nhiên cũng cẩn thận mấy phần, cầm chày cán bột cẩn thận kiểm tra. Tôi đứng sau cửa sắt chăm chú nhìn phía trước, phòng kẻ kia thừa dịp Đường Dũng không chú ý liền chạy trốn.
Ngay khi tôi đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn tầng thượng thì đột nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, trong chớp mắt cả kinh trong lòng, có người sau lưng.
Đáng tiếc tôi nhận ra đã quá muộn, lúc này cổ tôi chợt lanh, có một con dao không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ tôi, ấn vào sát mạch máu tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được cổ hơi đau, phía trên ướt ướt dính dính giống như đã chảy máu
Chương 234:: Có người phía sau
"Sao?" Tin tức này quá đột nhiên, khiến tôi hơi sững sờ.
Sau đó tôi mới phản ứng được, vội vàng hỏi Đường Dũng: "cậu ta xảy ra chuyện gì?"
"Cụ thể anh cũng không rõ, buổi sáng mơ mơ màng màng nghe lão quỷ nói là bị phỏng, đang nằm viện, anh đoán là do cậu ta lúc giúp đỡ thu thập thi thể Vương Lâm Lâm thì xảy ra chuyện."
Khó trách vừa sáng sớm Tô Mộc đã để Đường Dũng tới trông coi tôi, chắc hẳn việc đi đón thuồng luồng tiên chỉ là một mặt, mặt khác anh ấy phải đến bệnh viện nhìn tình huống của Tô Đoàn, bây giờ Tô Đoàn bị thương, việc Tô Mộc đối phó với hồn tiệm lại thêm phần yếu thế, cứ như vậy, ban đêm việc dẫn hồn tiệm ra chỉ có thể trông cậy vào Đường Dũng.
Nghe Đường Dũng nói thế, trong nháy mắt tôi không còn hứng khởi dùng bữa nữa, hỏi Đường Dũng có biết Tô Đoàn ở bệnh viện nào chữa trị hay không, tôi muốn đi thăm cậu ấy.
"Biết chứ, em muốn đi thăm cậu ta cũng được nhưng trước hết phải ăn cơm với anh đã, nếu anh ăn thấy vui thì sẽ dẫn em đi." Thấy tôi bây giờ phải cầu cạnh anh ta, Đường Dũng lập tức liền lên mặt, được vòi đòi hai bà trưng nói.
"Anh!" Tôi tức đến điên người, nhưng Đường Dũng giờ là người duy nhất có thể trông cậy vào để đối phó với hồn tiệm, tôi không dám quá đáng với anh nữa đành phải gật đầu: "Được, có điều anh ăn nhanh lên, ăn xong liền mang tôi đến bệnh viện."
"Yên tâm." Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, nói xong anh ta còn đưa tay giữ chặt tay tôi, tôi giật ra mấy lần cũng không buông, liền hung hăng trừng mắt nhìn Đường Dũng.
Đường Dũng như không cảm nhận được ánh mắt của tôi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lôi kéo tôi đi đến căn tin, trên đường đi gặp người liền khoe khoang, kéo tay tôi chào hỏi với các sinh viên đang bước qua, như sợ người khác không nhìn thấy vậy.
Mặt mũi của tôi đã bị anh ta làm mất hết, cái gã này mới một tháng không gặp sao cư xử như con nít thế này.
Mặt tôi hầm hầm cùng Đường Dũng đi đến nhà ăn, không ít sinh viên đều là đàn em của tôi, thậm chí nhìn rất quen mắt, vì không để bọn họ nhận ra tôi, tôi chỉ có thể cúi thấp đầu.
Đường Dũng không để ý chút nào, sau khi đến nhà ăn rồi dẫn tôi mua này mua kia, hỏi tôi muốn ăn gì, thấy tôi mặt lạnh không để ý anh ta, anh ta liền trực tiếp ngầm thừa nhận thành 'Dương Dương thích ăn', sau đó mua hai phần món ăn vừa hỏi qua, chớp mắt trong tay anh đã có một đống lớn món ăn, hơn nữa nhìn bộ dáng thìcòn không có ý dừng lại, tôi thực sự không nhịn được, níu anh ta lại nói: "Được rồi, ăn những món này thôi, còn mua nữa ăn không nổi đâu."
"Được rồi, em nói cái gì chính là cái đó." Đường Dũng nói, vừa nói ánh mắt anh còn nhanh chóng liếc nhanh trên bảng hiệu, hỏi tôi: "Có điều Dương Dương à, em xác định không mua thêm một ly sinh tố đu đủ sao? Nghe nói đu đủ có công dụng biến ngực to..."
"Không muốn!" Không đợi Đường Dũng nói xong, tôi liền xạm mặt ngắt ngang, Đường Dũng chết tiệt này, quả nhiên không thể khiến anh ta lên mặt, thừa dịp bây giờ Tô Mộc không ở bên tôi, anh ta liền ức hiếp tôi.
Thấy tôi tức giận, Đường Dũng cười hắc hắc không nói gì, dẫn tôi tìm cái bàn ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thìcũng đã hơn bảy giờ, trong phòng ăn người người bắt đầu nhiều lên.
Ta sợ đợi thêm chút nữa có nhiều người thì Đường Dũng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, liền lập tức túm Đường Dũng ra nhà ăn, ra khỏi cổng trường tôi nhanh chóng đón xe, bảo Đường Dũng dẫn tôi đến bệnh viện.
Có lẽ do đã ăn ngon, lần này Đường Dũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn báo ra tên bệnh viện, đến bệnh viện tôi liền tìm khoa bỏng, hỏi y tá bệnh nhân điều trị bỏng tối hôm qua ở đâu.
Vừa hỏi thì liền hỏi ra, y tá chỉ vào cuối hành lang, nói Tô Đoàn ở ngay căn phòng bệnh cuối cùng kia.
Tôi lo lắng cho thương thế của Tô Đoàn, cũng mặc kệ Đường Dũng, co cẳng liền chạy đến phòng bệnh.
Chỉ nghe giọng Đường Dũng truyền đến từ phía sau: "Dương Dương chạy chậm một chút, cậu ta đều đang nằm ở đó không chạy đi đâu được, em cẩn thận kẻo ngã..."
Lắm mồm!
Tôi thầm mắng trong lòng, chớp mắt tôi đã chạy đến cửa phòng bệnh, ngay khi tôi sắp chạy tới, bỗng nhiên trông thấy cầu thang thoát hiểm đối diện phòng bệnh Tô Đoàn có một bóng dáng màu đen lóe lên!
Có người theo dõi Tô Đoàn!
Tôi lập tức tăng tốc đuổi theo, nhưng chờ tôi chạy đến thì cầu thang trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng chưa nhìn thấy.
Lúc này Đường Dũng cũng chạy đến, thấy tôi nhìn chằm chằm cầu thang thoát hiểm trống rỗng liền hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức đem việc trông thấy bóng đen nói cho Đường Dũng, Đường Dũng nghe vậy thì thu lại vẻ mặt tùy tiện của mình, anh nhìn cầu thang một chút, hỏi tôi có phải bị hoa mắt hay không?
"Không thể nào! Tôi thấy rất rõ, người nọ cả người mặc đồ đen, thấy tôi chạy tới liền bỏ chạy, dù hắn ta không phải đến theo dõi Tô Đoàn thì chắc chắn cũng vìvấn đề khác!" Tôi vội la lên.
Bây giờ Tô Đoàn bị thương nằm viện, trăm phần trăm không thể không liên quan gì đến hung thủ sát hại Vương Lâm Lâm, nếu tôi đoán không sai thì hung thủ và người nuôi dưỡng hồn tiệm là cùng một người, vừa rồi người nọ không chừng chính là hung thủ!
Thấy tôi khẳng định như vậy, thần sắc Đường Dũng cũng nghiêm lại, anh hỏi tôi có thấy rõ phương hướng bóng đen chạy trốn không, nếu như không thấy rõ, bây giờ lập tức dùng lực cực âm bao trùm mắt lại để tìm dấu vết của hắn ta lưu lại, nếu như người nọ là hung thủ, trên người hắn tất nhiên không thể không có âm khí, thừa dịp âm khí lưu lại chưa bị ánh mặt trời tiêu tán thì dùng mắt âm để nhìn ra hành tung của hắn!
Được Đường Dũng nhắc nhở, tôi lập tức hiểu ý, cũng không đi xem Tô Đoàn, lập tức rút ra một tia lực cực âm bao trùm lên đôi mắt , đợi đến khi cặp mắt đều lạnh băng tôi mở mắt lần nữa, một tia âm khí nhàn nhạt màu xanh lập tức hiện ra trước mắt tôi hướng cầu thang đi lên phía trên.
Đường Dũng thấy tôi nhìn lên thìđã sớm đoán được gì đó, thân ảnh lóe lên đuổi theo, tôi sợ Đường Dũng mất dấu, cũng chạy theo.
Một mực đuổi theo âm khí đã lên tận tầng trên cùng, âm khí mới bị ánh nắng phiêu tán hết.
Phía trên đã không còn đường, trừ phi hắn ta biết bay giống Tô Mộc, bằng không chắc chắn hắn còn ở đây!
Trong nháy mắt tôi thấy lo lắng, nuốt nước miếng một cái, tim đập mạnh thình thịch.
Đường Dũng đứng bên cạnh tôi, hiển nhiên anh cũng hiểu người nọ đang ở sân thượng, nhìn tôi không nói gì, ra dấu tay bảo tôi đứng bước lên, chờ tại chỗ.
Tôi biết bây giờ là lúc nguy hiểm, lên trên đó có khi còn khiến Đường Dũng thêm loạn liền ngoan ngoãn gật đầu, dùng cử chỉ môi nói cho Đường Dũng bảo anh ta cũng cẩn thận một chút.
Đường Dũng nghe vậy bỗng nhiên cười, cười nham nhở, cũng dùng cử chỉ môi hỏi tôi: “Em đang lo lắng cho anh sao, yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em thành quả phụ.”
Quả cái đầu anh! Tôi liền hít một hơi lườm đường Dũng. Gã Đường Dũng này, đã là lúc nào rồi còn đùa giỡn với tôi, vừa rồi bầu không khí còn khẩn trương nghiêm túc đã bị nụ cười nham nhở của anh ta làm hỏng.
Cũng may sau khi anh nói xong cũng không nói nhảm nữa, phi người nhảy lên trên tầng thượng, còn không quên tiện tay móc cửa tầng thượng lại tránh cho kẻ kia xông tới chỗ tôi.
Làm xong hết những thứ này, cũng không biết từ đâu anh ta mò ra cái chày cán bột giơ ngang trước mặt, từng bước một đi về phía trước, cứ mỗi mấy bước liền ngó nghiêng xung quanh vì sợ kẻ kia đánh lén.
Đường Dũng hiển nhiên cũng cẩn thận mấy phần, cầm chày cán bột cẩn thận kiểm tra. Tôi đứng sau cửa sắt chăm chú nhìn phía trước, phòng kẻ kia thừa dịp Đường Dũng không chú ý liền chạy trốn.
Ngay khi tôi đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn tầng thượng thì đột nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, trong chớp mắt cả kinh trong lòng, có người sau lưng.
Đáng tiếc tôi nhận ra đã quá muộn, lúc này cổ tôi chợt lanh, có một con dao không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ tôi, ấn vào sát mạch máu tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được cổ hơi đau, phía trên ướt ướt dính dính giống như đã chảy máu
Bình luận facebook