Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-257
Chương 235: Oán khí của Chu Lan
Chương 235: Oán khí của Chu Lan
"Đừng cử động! Cô mà động một cái, lưỡi dao sẽ đâm vào cổ cô!" Một giọng nói âm trầm vang lên bên tai tôi.
Giọng hắn kích động, tay cầm dao khẽ run, khiến con dao như cái cưa cứa vào cổ tôi, mặc dù vết thương không sâu, không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng lại rất đau!
Tôi đau đến hít một hơi dài, muốn bảo hắn để con dao xa một chút, dù sao thì tay cũng đừng run nữa, nhưng tôi vừa mới há mồm, còn chưa phát ra âm thanh, lưỡi dao lại cứa sâu thêm một chút: "Đừng lên tiếng! đừng mơ cầu cứu người nọ, lui về sau cùng tôi, chỉ cần cô dám gây ra một chút tiếng động tôi sẽ đưa cô vào địa ngục!”
Vừa nói cánh tay hắn liền dùng sức, ép tôi lui về sau, cưỡng ép tôi cùng bước xuống cầu thang với hắn.
Lúc này cổ tôi đã là một mảnh ấm nóng, máu tươi sền sệt theo cổ chảy vào bên trong áo.
Tôi vừa sợ vừa đau, bất tri bất giác nước mắt đã chảy ra chảy đến vết thương trên cổ khiến tôi càng thêm đau nhức.
Người nọ ép tôi một đường bước xuống, khi bước ngang qua thang máy cũng không dám sử dụng, xuống đến lầu một hắn ta mới buông con dao trên cổ tôi ra, kéo tôi xoay người sang chỗ khác.
Lúc này tôi mới thấy rõ tướng mạo người kia, liền giật nảy mình.
Cả người hắn mặc áo đen, bốn phía trên người đều tràn ngập một đoàn âm khí màu xanh, cặp mắt hung hăng trừng tôi, một bộ dáng cùng hung cực ác, cho dù như vậy thì tôi liền thoáng chốc nhận ra hắn, người này chính là người luôn khúm núm vâng dạ rồi còn bò lăn ra khỏi thư viện trước mặt Tô Mộc, chính là thầy giám thị!
Thấy tôi nhận ra hắn, hắn ta lập tức trừng mắt một cái, bộc lộ bộ mặt hung ác, nói: "Nhìn gì! Các ngươi phá hư chuyện của tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí với các người! Con quỷ kia không phải lợi hại lắm sao, xem hắn có dám tới đây cứu cô hay không!"
Nói xong gã thầy cởi áo khoắc màu đen trên người quấn vào cổ tôi để che đi vết thương, con dao cũng chuyển đến phía sau tôi ấn chặt vào trên lưng, giọng khẽ nói: “Đợi lát nữa ra ngoài cô nên thành thật một chút cho tôi, không được để người khác nhìn thấy sự bất thường gì, nếu không...ha ha.”
"Tôi sẽ không." Tôi vội vàng cam đoan, lúc này con dao của hắn đang ấn chặt lưng tôi, đó là vị trí quả thận, tôi sợ hắn kích động rồi lại run tay, chỉ có thể hết sức phối hợp với hắn mà thôi.
Hắn ta thấy tôi thành thật thì áp tôi rời khỏi bệnh viện, hướng đến bãi đỗ xe bệnh viện, tôi không dám di chuyển loạn xạ, khi ra khỏi tòa bệnh viện thì cố gắng đưa mắt nhìn đến phía trên, chỉ thấy mái nhà trên sân thượng, có một thân ảnh nho nhỏ trong tay giơ cái chày, đang dọc theo hàng rào sân thượng mà di chuyển.
Gà ngốc này!
Trong lòng tôi tuyệt vọng, vốn trông cậy vào Đường Dũng có thể phát hiện tôi rồi chạy tới cứu tôi, kết quả hắn còn đang tìm tung tích người kia.
Chút hy vọng cuối cùng bị đứt gánh, tôi bị gã thầy nhét vào xe, hắn để tôi ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, trên xe còn chuẩn bị dây thừng xích chân, trói tôi lại không kẽ hỡ nào rồi lái xe chạy vội rời khỏi bệnh viện.
"Cái đó..." Chiếc xe rời khỏi bệnh viện gặp ngã rẽ liền rẽ vào, bảy lần quẹo tám lần rẽ cũng không biết hắn ta muốn dẫn tôi đi đâu, tôi hít sâu hai cái mở miệng nói: "Thầy muốn đi đâu?"
"Câm miệng! tốt nhất cô nên thành thật một chút, đừng hỏi thăm linh tinh, cũng đừng trông cậy vào sẽ có người đến cứu cô." Gã thầy liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của tôi, hung ác nói.
Tôi không thể nói gì chỉ có thể nuốt nước miếng một cái.
Vừa nuốt xuống vết cứa trên cổ như bị toác ra, thêm một lần đau thấu tim gan.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, không còn dám chọc giận gã thầy này nữa, đành thành thật ngồi trên xe, cố gắng nhìn dọc đường, muốn nhớ kỹ con đường này, kết quả tôi vừa được hai cái, giọng nói lạnh giá của gã thầy lại vang lên lần nữa: "Nhắm mắt lại."
"Ách..." Tôi lên tiếng, trong lòng khổ sợ, ấm ức đến muốn khóc ra.
Đều do đồ đần Đường Dũng, vậy mà có thể để tôi bị bắt đi, nếu lúc ấy đi cùng tôi là Tô Mộc, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ được tôi.
Tôi đột nhiên rất nhớ Tô Mộc, cũng không biết hiện anh đang ở đâu, đang làm gì?
Một đường nhắm mắt lại, xe trên đường băng băng mà chạy, tôi có thể cảm nhận được thỉnh thoảng chiếc xe lại ngoặt vào một ngã rẽ, lúc trước khi còn mở to mắt thì có thể miễn cưỡng nhớ phương hướng, bây giờ mắt đã nhắm, xe lượn mấy vòng đã khiến tôi choáng váng, xe chạy khoảng một tiếng động hồ không nghỉ mới dừng lại.
Đợi chiếc xe dừng hẳn, bỗng nhiên trong lòng tôi run rẩy một đợt, giống như có một luồng áp lực cực mạnh xông thẳng về phía tôi, ép tới đây khiến tôi thở không nổi, thoáng chốc chân như nhũn ra không thể động đậy gì được.
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy xe dừng trước một căn nhà cấp bốn, đây điển hình là một căn nhà ở thôn quê, hẳn là thôn nào đó ở vùng quanh Giang Minh, luồng khí tức nguy hiểm kia truyền từ trong sân đến, dù bây giờ là ban ngày, phía trên sân nhỏ kia lại bao phủ một tầng mây xanh đen, giống hệt khí tức trên người gã thầy khiến cả căn phòng âm u lạnh lẽo.
"Âm khí thật nồng đậm." trái tim tôi đập thình thịch không cẩn thận bật thốt ra lời này.
Gã thầy nghe thấy liền nghiêng qua nhìn tôi, ha ha cười lạnh một tiếng: "vậy mà có thể nhìn thấy âm khí, trách không được cô có thể tìm tới tôi, bất quá lần này cô lại tính lầm, đây không phải là âm khí."
Vừa nói xong hắn đẩy cửa xuống xe, đi vòng tới chỗ tôi rồi cởi sợi dây thừng trên người tôi ra, nói: "Đó là Tiệm khí, lợi hại hơn âm khí gấp trăm lần, vốn tôi đang lo không thể bắt được cô, không ngờ cô lại tự đưa lên cửa, quan hệ của cô và lệ quỷ kia hình như khá thân thiết đúng không, cô nói xem hắn ta có thể vì người mà chạy đến đây chui đầu vào lưới không hả? "
Nói xong ông ta bình tĩnh nhìn tôi, bên trong đôi con ngươi hình tam giác nho nhỏ tràn đầy tính toán, ở đâu còn có một chút bóng dáng khúm núm trước mặt Tô Mộc nữa chứ?
Trái tim tôi hung hăng mà đập thình thịch, vừa rồi bị tiệm khí áp bách quá lợi hại mà quên chuyện này, tôi chỉ là thực quỷ đầu thai, dù sao cũng là người sống mà đã bị tiệm khí áp chế thành như vậy, nếu là Tô Mộc thật sự tìm đến đây vậy thì quá nguy hiểm!
Tôi giờ lại lo Tô Mộc đến đây, lúc này gã thầy đã cởi dây thừng trên người tôi ra, bảo tôi đi theo hắn vào nhà, tôi sớm đã bị tiệm khí chấn nhiếp đến nhũn cả hai chân, thử mấy lần liên tiếp đều không thể đứng lên, cuối cùng là gã thầy nọ đi tới kéo tay tôi lôi ra xe, kéo một đường vào bên trong căn nhà.
Căn nhà cấp bốn cũ nát, bên trong đen như mực, rác rưởi sinh hoạt ném ở một chỗ, bay lên một mùi hôi thối đã lên men cả rồi.
"Ọe..." cái mùi kia xộc vào mũi, ngửi mấy lần thì trong dạ dày tôi đã bắt đầu chua lên không nhịn được nôn thốc ra..
Thấy tôi ói gã thầy mắt lạnh như băng đưa mắt liếc qua, tôi đang ở trong tay ông ta nên không dám trêu chọc ông ta, đành dằn cảm giác nôn ọe xuống.
Cũng may bị tiệm khí ảnh hưởng, tôi hít thở cũng không dễ dàng gì. Sau khi ổn định được, tôi thận trọng đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo, thử dò xét nói: “Lỗ mãng hỏi một chút, ông là ai ở nhà họ Diệp? Dù tôi chết ở trong tay ông thì ông cũng nên cho tôi chết rõ ràng một chút.”
Nghe tôi nói hắn ta liền cười lạnh, ánh mắt âm u xuyên qua con mắt tam giác truyền tới, nói: “Cô xem ti vi quá nhiều rồi, còn muốn được chết rõ ràng. Cho dù Cô chết rõ ràng thì thế nào? Cô có thể biến thành quỷ đến tìm ta trả thù sao? Hồn tiệm của ta đang trong đợi đại công cáo thành thì lệ quỷ kia đến thật đúng lúc, hấp thu thêm một con nữa, đến lúc đó ta sẽ khiến hai ngươi cùng nhau hồn phi phách tán, biến thành hư vô làm bạn với nhau.”
“Ý ông là hồn tiệm vẫn chưa hoàn toàn dưỡng thành?” Tôi từ trong lời của ông ta nghe ra sơ hở, hỏi.
Dựa theo như lời Tô Đoàn, hồn tiệm mặc dù rất lợi hại, đối với quỷ có tính áp chế nhưng một hồn tiệm mới vừa sinh ra chiến đấu với một lệ quỷ trăm năm tu luyện cũng không nhất định sẽ thắng trăm phần trăm, huống chi hồn tiệm vẫn chưa hoàn toàn sinh thành. Nếu như tôi có thể vào lúc này tạo cho hồn tiệm kia thương tổn gì, vậy chờ Tô Mộc tới cũng sẽ không đến nỗi yếu thế!
Nghĩ tới đây trong lòng tôi rốt cuộc buông lỏng được một ít, đối với gã thầy kia nói: “Nếu như hồn tiệm của ông sắp dưỡng thành, vậy thì nói thật cho tôi đi. Chu Lan có phải do ông giết hay không? Lúc ấy chẳng qua Chu Lan chỉ đi dạo ở bờ sông cho đỡ buồn bực một chút, là ông đẩy cô ấy xuống phải không? Còn có ông nói để Hiệu trưởng làm hàng rào cùng biển cảnh báo kia, thật ra cũng là vì chính ông.”
“Làm như vậy giống như trường học đã có cảnh báo từ trước sẽ không phải chịu trách nhiệm, chỉ cần đền một khoản tiền cho gia đình Chu lan là được rồi. Cứ như vậy cái chết của Chu Lan trên danh nghĩa sẽ là tự sát, không có người minh oan cho cô ấy, người nhà của cô ấy cũng không nhận được đền bù cho cái chết của cô ấy, như vậy oán khí của cô ấy càng ngất trời.”
“Dù như vậy ông vẫn không dừng lại. Ông vì để hồn phách của cô ấy sau khi chết có thể trở thành hồn tiệm, lần nữa kích thích cô ấy, cố ý đem ba bạn cùng phòng của cô ấy đổi thành thi đậu nghiên cứu sinh, ngược lại đem Chu Lan ưu tú từ đậu nghiên cứu sinh thành rớt. Thi đậu nghiên cứu sinh là mục tiêu lớn nhất của cô ấy rốt cuộc cũng bị ông chà đạp, lúc này Chu Lan mới phát điên, liên tục giết chết hai người bạn cùng phòng, cũng cắn nuốt hồn phách của bọn họ đúng không?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Chương 235: Oán khí của Chu Lan
"Đừng cử động! Cô mà động một cái, lưỡi dao sẽ đâm vào cổ cô!" Một giọng nói âm trầm vang lên bên tai tôi.
Giọng hắn kích động, tay cầm dao khẽ run, khiến con dao như cái cưa cứa vào cổ tôi, mặc dù vết thương không sâu, không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng lại rất đau!
Tôi đau đến hít một hơi dài, muốn bảo hắn để con dao xa một chút, dù sao thì tay cũng đừng run nữa, nhưng tôi vừa mới há mồm, còn chưa phát ra âm thanh, lưỡi dao lại cứa sâu thêm một chút: "Đừng lên tiếng! đừng mơ cầu cứu người nọ, lui về sau cùng tôi, chỉ cần cô dám gây ra một chút tiếng động tôi sẽ đưa cô vào địa ngục!”
Vừa nói cánh tay hắn liền dùng sức, ép tôi lui về sau, cưỡng ép tôi cùng bước xuống cầu thang với hắn.
Lúc này cổ tôi đã là một mảnh ấm nóng, máu tươi sền sệt theo cổ chảy vào bên trong áo.
Tôi vừa sợ vừa đau, bất tri bất giác nước mắt đã chảy ra chảy đến vết thương trên cổ khiến tôi càng thêm đau nhức.
Người nọ ép tôi một đường bước xuống, khi bước ngang qua thang máy cũng không dám sử dụng, xuống đến lầu một hắn ta mới buông con dao trên cổ tôi ra, kéo tôi xoay người sang chỗ khác.
Lúc này tôi mới thấy rõ tướng mạo người kia, liền giật nảy mình.
Cả người hắn mặc áo đen, bốn phía trên người đều tràn ngập một đoàn âm khí màu xanh, cặp mắt hung hăng trừng tôi, một bộ dáng cùng hung cực ác, cho dù như vậy thì tôi liền thoáng chốc nhận ra hắn, người này chính là người luôn khúm núm vâng dạ rồi còn bò lăn ra khỏi thư viện trước mặt Tô Mộc, chính là thầy giám thị!
Thấy tôi nhận ra hắn, hắn ta lập tức trừng mắt một cái, bộc lộ bộ mặt hung ác, nói: "Nhìn gì! Các ngươi phá hư chuyện của tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí với các người! Con quỷ kia không phải lợi hại lắm sao, xem hắn có dám tới đây cứu cô hay không!"
Nói xong gã thầy cởi áo khoắc màu đen trên người quấn vào cổ tôi để che đi vết thương, con dao cũng chuyển đến phía sau tôi ấn chặt vào trên lưng, giọng khẽ nói: “Đợi lát nữa ra ngoài cô nên thành thật một chút cho tôi, không được để người khác nhìn thấy sự bất thường gì, nếu không...ha ha.”
"Tôi sẽ không." Tôi vội vàng cam đoan, lúc này con dao của hắn đang ấn chặt lưng tôi, đó là vị trí quả thận, tôi sợ hắn kích động rồi lại run tay, chỉ có thể hết sức phối hợp với hắn mà thôi.
Hắn ta thấy tôi thành thật thì áp tôi rời khỏi bệnh viện, hướng đến bãi đỗ xe bệnh viện, tôi không dám di chuyển loạn xạ, khi ra khỏi tòa bệnh viện thì cố gắng đưa mắt nhìn đến phía trên, chỉ thấy mái nhà trên sân thượng, có một thân ảnh nho nhỏ trong tay giơ cái chày, đang dọc theo hàng rào sân thượng mà di chuyển.
Gà ngốc này!
Trong lòng tôi tuyệt vọng, vốn trông cậy vào Đường Dũng có thể phát hiện tôi rồi chạy tới cứu tôi, kết quả hắn còn đang tìm tung tích người kia.
Chút hy vọng cuối cùng bị đứt gánh, tôi bị gã thầy nhét vào xe, hắn để tôi ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, trên xe còn chuẩn bị dây thừng xích chân, trói tôi lại không kẽ hỡ nào rồi lái xe chạy vội rời khỏi bệnh viện.
"Cái đó..." Chiếc xe rời khỏi bệnh viện gặp ngã rẽ liền rẽ vào, bảy lần quẹo tám lần rẽ cũng không biết hắn ta muốn dẫn tôi đi đâu, tôi hít sâu hai cái mở miệng nói: "Thầy muốn đi đâu?"
"Câm miệng! tốt nhất cô nên thành thật một chút, đừng hỏi thăm linh tinh, cũng đừng trông cậy vào sẽ có người đến cứu cô." Gã thầy liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của tôi, hung ác nói.
Tôi không thể nói gì chỉ có thể nuốt nước miếng một cái.
Vừa nuốt xuống vết cứa trên cổ như bị toác ra, thêm một lần đau thấu tim gan.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, không còn dám chọc giận gã thầy này nữa, đành thành thật ngồi trên xe, cố gắng nhìn dọc đường, muốn nhớ kỹ con đường này, kết quả tôi vừa được hai cái, giọng nói lạnh giá của gã thầy lại vang lên lần nữa: "Nhắm mắt lại."
"Ách..." Tôi lên tiếng, trong lòng khổ sợ, ấm ức đến muốn khóc ra.
Đều do đồ đần Đường Dũng, vậy mà có thể để tôi bị bắt đi, nếu lúc ấy đi cùng tôi là Tô Mộc, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ được tôi.
Tôi đột nhiên rất nhớ Tô Mộc, cũng không biết hiện anh đang ở đâu, đang làm gì?
Một đường nhắm mắt lại, xe trên đường băng băng mà chạy, tôi có thể cảm nhận được thỉnh thoảng chiếc xe lại ngoặt vào một ngã rẽ, lúc trước khi còn mở to mắt thì có thể miễn cưỡng nhớ phương hướng, bây giờ mắt đã nhắm, xe lượn mấy vòng đã khiến tôi choáng váng, xe chạy khoảng một tiếng động hồ không nghỉ mới dừng lại.
Đợi chiếc xe dừng hẳn, bỗng nhiên trong lòng tôi run rẩy một đợt, giống như có một luồng áp lực cực mạnh xông thẳng về phía tôi, ép tới đây khiến tôi thở không nổi, thoáng chốc chân như nhũn ra không thể động đậy gì được.
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy xe dừng trước một căn nhà cấp bốn, đây điển hình là một căn nhà ở thôn quê, hẳn là thôn nào đó ở vùng quanh Giang Minh, luồng khí tức nguy hiểm kia truyền từ trong sân đến, dù bây giờ là ban ngày, phía trên sân nhỏ kia lại bao phủ một tầng mây xanh đen, giống hệt khí tức trên người gã thầy khiến cả căn phòng âm u lạnh lẽo.
"Âm khí thật nồng đậm." trái tim tôi đập thình thịch không cẩn thận bật thốt ra lời này.
Gã thầy nghe thấy liền nghiêng qua nhìn tôi, ha ha cười lạnh một tiếng: "vậy mà có thể nhìn thấy âm khí, trách không được cô có thể tìm tới tôi, bất quá lần này cô lại tính lầm, đây không phải là âm khí."
Vừa nói xong hắn đẩy cửa xuống xe, đi vòng tới chỗ tôi rồi cởi sợi dây thừng trên người tôi ra, nói: "Đó là Tiệm khí, lợi hại hơn âm khí gấp trăm lần, vốn tôi đang lo không thể bắt được cô, không ngờ cô lại tự đưa lên cửa, quan hệ của cô và lệ quỷ kia hình như khá thân thiết đúng không, cô nói xem hắn ta có thể vì người mà chạy đến đây chui đầu vào lưới không hả? "
Nói xong ông ta bình tĩnh nhìn tôi, bên trong đôi con ngươi hình tam giác nho nhỏ tràn đầy tính toán, ở đâu còn có một chút bóng dáng khúm núm trước mặt Tô Mộc nữa chứ?
Trái tim tôi hung hăng mà đập thình thịch, vừa rồi bị tiệm khí áp bách quá lợi hại mà quên chuyện này, tôi chỉ là thực quỷ đầu thai, dù sao cũng là người sống mà đã bị tiệm khí áp chế thành như vậy, nếu là Tô Mộc thật sự tìm đến đây vậy thì quá nguy hiểm!
Tôi giờ lại lo Tô Mộc đến đây, lúc này gã thầy đã cởi dây thừng trên người tôi ra, bảo tôi đi theo hắn vào nhà, tôi sớm đã bị tiệm khí chấn nhiếp đến nhũn cả hai chân, thử mấy lần liên tiếp đều không thể đứng lên, cuối cùng là gã thầy nọ đi tới kéo tay tôi lôi ra xe, kéo một đường vào bên trong căn nhà.
Căn nhà cấp bốn cũ nát, bên trong đen như mực, rác rưởi sinh hoạt ném ở một chỗ, bay lên một mùi hôi thối đã lên men cả rồi.
"Ọe..." cái mùi kia xộc vào mũi, ngửi mấy lần thì trong dạ dày tôi đã bắt đầu chua lên không nhịn được nôn thốc ra..
Thấy tôi ói gã thầy mắt lạnh như băng đưa mắt liếc qua, tôi đang ở trong tay ông ta nên không dám trêu chọc ông ta, đành dằn cảm giác nôn ọe xuống.
Cũng may bị tiệm khí ảnh hưởng, tôi hít thở cũng không dễ dàng gì. Sau khi ổn định được, tôi thận trọng đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo, thử dò xét nói: “Lỗ mãng hỏi một chút, ông là ai ở nhà họ Diệp? Dù tôi chết ở trong tay ông thì ông cũng nên cho tôi chết rõ ràng một chút.”
Nghe tôi nói hắn ta liền cười lạnh, ánh mắt âm u xuyên qua con mắt tam giác truyền tới, nói: “Cô xem ti vi quá nhiều rồi, còn muốn được chết rõ ràng. Cho dù Cô chết rõ ràng thì thế nào? Cô có thể biến thành quỷ đến tìm ta trả thù sao? Hồn tiệm của ta đang trong đợi đại công cáo thành thì lệ quỷ kia đến thật đúng lúc, hấp thu thêm một con nữa, đến lúc đó ta sẽ khiến hai ngươi cùng nhau hồn phi phách tán, biến thành hư vô làm bạn với nhau.”
“Ý ông là hồn tiệm vẫn chưa hoàn toàn dưỡng thành?” Tôi từ trong lời của ông ta nghe ra sơ hở, hỏi.
Dựa theo như lời Tô Đoàn, hồn tiệm mặc dù rất lợi hại, đối với quỷ có tính áp chế nhưng một hồn tiệm mới vừa sinh ra chiến đấu với một lệ quỷ trăm năm tu luyện cũng không nhất định sẽ thắng trăm phần trăm, huống chi hồn tiệm vẫn chưa hoàn toàn sinh thành. Nếu như tôi có thể vào lúc này tạo cho hồn tiệm kia thương tổn gì, vậy chờ Tô Mộc tới cũng sẽ không đến nỗi yếu thế!
Nghĩ tới đây trong lòng tôi rốt cuộc buông lỏng được một ít, đối với gã thầy kia nói: “Nếu như hồn tiệm của ông sắp dưỡng thành, vậy thì nói thật cho tôi đi. Chu Lan có phải do ông giết hay không? Lúc ấy chẳng qua Chu Lan chỉ đi dạo ở bờ sông cho đỡ buồn bực một chút, là ông đẩy cô ấy xuống phải không? Còn có ông nói để Hiệu trưởng làm hàng rào cùng biển cảnh báo kia, thật ra cũng là vì chính ông.”
“Làm như vậy giống như trường học đã có cảnh báo từ trước sẽ không phải chịu trách nhiệm, chỉ cần đền một khoản tiền cho gia đình Chu lan là được rồi. Cứ như vậy cái chết của Chu Lan trên danh nghĩa sẽ là tự sát, không có người minh oan cho cô ấy, người nhà của cô ấy cũng không nhận được đền bù cho cái chết của cô ấy, như vậy oán khí của cô ấy càng ngất trời.”
“Dù như vậy ông vẫn không dừng lại. Ông vì để hồn phách của cô ấy sau khi chết có thể trở thành hồn tiệm, lần nữa kích thích cô ấy, cố ý đem ba bạn cùng phòng của cô ấy đổi thành thi đậu nghiên cứu sinh, ngược lại đem Chu Lan ưu tú từ đậu nghiên cứu sinh thành rớt. Thi đậu nghiên cứu sinh là mục tiêu lớn nhất của cô ấy rốt cuộc cũng bị ông chà đạp, lúc này Chu Lan mới phát điên, liên tục giết chết hai người bạn cùng phòng, cũng cắn nuốt hồn phách của bọn họ đúng không?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook