Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-332
CHƯƠNG 310: LẠI XUẤT HIỆN HOA BỈ NGẠN
CHƯƠNG 310: LẠI XUẤT HIỆN HOA BỈ NGẠN
Mặt Tô Mộc hướng về phía tôi, chắc đang nhìn tôi, nhưng gương mặt anh ấy từ đầu đến cuối không chịu hiện ra hoàn toàn, phía trên bao phủ một tầng sương mù dày đặc đen ngòm khiến tôi không thấy rõ được.
Càng không thấy được biểu tình trên mặt anh ấy.
Anh ấy không trả lời vấn đề của tôi, sau khi nhìn tôi một lát liền giữ lấy bả vai tôi, đẩy tôi đi về hướng mộ phần hồ tiên.
Tôi rốt cuộc không nhịn được, tức giận nói: “Tô Mộc! Có chuyện gì mà anh không thể nói cho rõ ràng với em? Nhất định phải như vậy? Lần trước tại sao không để cho em giết Lâm Yến Nhi? Lại còn chịu dùng âm khí của mình để cứu cô ta? Hôm nay anh phải giải thích rõ với em quan hệ giữa hai người, nếu không em sẽ không đi, cứ ở chỗ này không đi!”
Tôi đẩy Tô Mộc ra, trợn mắt tức giận nhìn anh ấy.
Tôi cũng không còn nhịn được nữa, cứ không rõ ràng như vậy nhất định sẽ khiến tôi phát điên.
Tô Mộc không ngờ tôi đột nhiên nổi đóa, bị tôi đẩy ra anh ấy dừng lại một chút, sau đó thả ra một đoàn khí đen bao quanh toàn thân lao về phía tôi.
Lúc này tôi đã cực kì tức giận, cũng không biết ăn gan hùm gan báo ở đâu, thấy đoàn khí đen sắc bén kia lao tới cũng không chút sợ hãi, trực tiếp lấy từ trong đan điền ra một đoàn yêu khí xanh thẫm, cũng học theo cách Tô Mộc mà trùm quanh toàn thân, khóc lóc nói: “Muốn ra tay đúng không, tới đi, cùng lắm hai ta cùng nhau hồn phi phách tán, cũng coi như giúp em thoát được nỗi giận này!”
Vừa nói tôi còn dùng yêu khí ngưng tụ thành một con dao nhỏ giống y hệt thiên địa kích.
Anh có dao trong tay đúng không, ai không có! Tới đây, cùng liều mạng!
“Dương Dương!” Giọng Đường Dũng căng thẳng, muốn xông lại về phía tôi, đáng tiếc anh ta đã bị âm khí trói thật chặt, vừa mới dùng lực một chút cả người đã bị mất thăng bằng đổ xuống mặt đất.
“Tô Mộc, Lộc Dương điên rồi!” Lâm Yến Nhi cũng kinh hoảng kêu lên một tiếng, trực tiếp xông tới kéo Tô Mộc về phía sau.
Vừa rồi cô ta bị trúng hai cây kim yêu khí, biết yêu khí xanh sẫm rất lợi hại.
Tô Mộc vẫn như cũ không hề lên tiếng, cả người đều ngây ra được Lâm Yến Nhi che chắn ở phía sau.
Cũng không biết là tôi hoa mắt hay là thế nào, tôi lại thấy được dường như miệng Tô Mộc đang cong lên mỉm cười phía sau đoàn sương dày đặc.
Chỉ là nụ cười kia chợt lóe lên rất nhanh, hơn nữa mặt anh ấy lại có lớp sương dày đặc che lại, căn bản tôi cũng không thấy rõ.
Giương tay một cái, tôi đem một đoàn yêu khí xanh sẫm ném về phía mặt Tô Mộc, anh ấy đã lựa chọn Lâm Yến Nhi còn có ai là không nhận ra, còn phải dùng sương dày đặt che mặt cứ như tôi không quen biết anh ấy vậy!
‘Xèo… xèo…’ Yêu khí cùng âm khí trên mặt Tô Mộc chạm vào nhau liền phát ra tiếng chất khí bị ăn mòn, trong chớp mắt lớp sương dày đặc trên mặt của anh ấy bị ăn mòn sạch sẽ.
Gương mặt trắng nõn đẹp trai rốt cuộc cũng lộ ra.
Nhưng không hề giống như tưởng tượng của tôi, tôi tưởng bây giờ nhất định anh ấy giống như người chết, mặt không cảm giác. Cho dù trên mặt anh ấy không có biểu tình rõ ràng gì nhưng tôi lại cảm nhận được có một tia đau lòng trên đó.
Là tôi hoa mắt sao?
Hay là tự mình đa tình?
“Em bây giờ không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi cùng anh, nếu như em không đi…” Tô Mộc rũ mi mắt xuống, dường như anh ấy cố ý không nhìn tôi, giọng vẫn lạnh như băng, nói: “Vậy anh ta sẽ phải chết.”
Vừa nói Tô Mộc đã đưa lưỡi dao về phía Đường Dũng.
Cho dù Đường Dũng có lợi hại hơn nữa thì anh ta cũng không phải đối thủ của hai lệ quỷ.
Hơn nữa từ trạng thái của Tô Mộc có thể thấy anh ấy bây giờ rõ ràng lợi hại hơn Lâm Yến Nhi rất nhiều, dẫu sao lần trước hấp thu được long khí không phải là hấp không, không chừng bây giờ anh ấy đã thăng cấp thành dạ xoa.
Khóe mắt tôi khẽ run một cái, đáng ghét, anh ấy lại dám dùng tính mạng của Đường Dũng để uy hiếp tôi!
Tôi có thể tức giận, có thể tự do phóng khoáng dùng chính tính mạng của mình làm trò đùa nhưng tôi không thể để Đường Dũng mạo hiểm.
Không đợi tôi nói ra lựa chọn thì yêu khí trên người tôi cũng đã dần dần tản đi.
Thấy tôi không còn yêu khí uy hiếp, Lâm Yến Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta không dám tiếp tục để Tô Mộc mang tôi đi nữa mà bảo Tô Mộc khống chế Đường Dũng, chính cô ta sẽ đưa tôi đến mộ phần hồ tiên.
Vừa nói cô ta lần nữa lấy thiên địa kích từ tay Tô Mộc kề vào cổ tôi, vừa đi vừa hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa tháng trước ở long mạch Thái Lan còn không có yêu lực mạnh như vậy, làm sao trong thời gian ngắn ngủi mà yêu lực tinh thuần đã nhiều lên.
Hơn nữa trong yêu lực kia có sát khí, nếu như vừa rồi không phải cô ta nhanh nhẹn tránh được thì bây giờ có lẽ người đã bị thương nặng.
Cô ta nhận ra địa vị của Đường Dũng ở trong lòng tôi, sau khi kiềm chế Đường Dũng cô ta cũng không sợ tôi tiếp tục ra tay với cô ta nữa, dọc đường đi tâm tình Lâm Yến Nhi cũng có vẻ rất tốt.
Trong lòng tôi đầy oán hận Tô Mộc, căn bản không muốn để ý tới Lâm Yến Nhi nữa. Nhưng tôi không biết cô ta đang giở trò quỷ gì, liền nói với cô ta yêu lực của tôi tăng mạnh cũng bởi vì hấp thu yêu lực trong mộ hồ tiên, dù sao cô ta tu luyện âm khí, có biết yêu khí trong mộ hồ tiên có thể khiến cho thực lực tăng mạnh cũng vô ích với cô ta.
Lâm Yến Nhi nghe vậy nhíu mày, thật giống như cô ta rất bất ngờ với đáp án này, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đáng tiếc, cơ thể có thiên tư tốt như vậy lát nữa sẽ phải bị hủy đi. Cũng không biết chủ nhân nghĩ như thế nào, đằng nào ngươi cũng phải chết tại sao lại không đem thân thể này nhuờng cho ta."
Lâm Yến Nhi liên tục lắc đầu.
"Chủ nhân? chủ nhân nào?" Tôi nghe ra đầu mối trong lời của Lâm Yến Nhi liền hỏi.
Nếu Tô Mộc đã không chịu nói gì với tôi, vậy thì tôi sẽ khai thác từ Lâm Yến Nhi vậy.
Mặc dù trong lời nói của Lâm Yến Nhi thật thật giả giả, nhưng giờ trong mắt cô ta tôi cũng chỉ là người sắp chết, chắc hẳn sẽ không phải lừa gạt tôi.
“ Ha ha, cô cho rằng tôi sẽ đem tin tức của chủ nhân nói cho cô sao? Cô bây giờ cái gì cũng không cần biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi đến mộ phần hồ tiên nhận chết là được. Chờ sau khi cô chết biến thành quỷ tự nhiên sẽ có người đem chân tướng mọi chuyện nói với cô.” Lâm Yến Nhi cười duyên nói.
Vừa nói Lâm Yến Nhi lại như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy ra một thứ dồ bốc lên khói trắng từ trong tay áo trắng của cô ta ra đưa cho tôi: “Đúng rồi, thứ này đưa cho cô, chủ nhân nói, khi đó cô rất thích nó, giờ chủ nhân tặng nó cho cô.”
"Đây là cái gì?"Tôi hỏi theo bản năng.
Vừa nói tôi cũng nhận lấy đồ Lâm Yến Nhi đưa cho, vật này nhìn rất quen mắt.
Sau khi tôi nhận lấy mới phát hiệnđây là một đóa hoa long lanh trong suốt, phía trên mỗi cánh hoa đều kết băng, như đến từ vương quốc băng tuyết, xinh dẹp tuyệt trần.
"Đây là...hoa bỉ ngạn?” Tôi cả kinh nói
Thế nào tôi cũng không nghĩ tới Lâm Yến Nhi sẽ đưa tôi một đóa hoa bỉ ngạn. Đóa bỉ ngạn lần trước tôi đã thấy một lần khi cùngTô Mộc ăn cơm trong tiệm cơm của học trò Phong Thiên- Tần Cát. Lúc ấy tôi còn đạc biệt muổn ăn đồ ăn của anh ấy, anh ấy cũng đồng ý, nhưng vừa thấy được đồ ăn là hoa bỉ ngạn thì liền đổi ý, làm tôi ngay cả mùi vị hoa bỉ ngạn thế nào cũng không biết.
"Không ngờ một người vẫn còn sống lại biết hoa bỉ ngạn, xem ra Khi Tô Mộc cùng cô chơi đùa mà thành thật cũng đã chuẩn bị cho cô rất tốt."Lâm Yến Nhi thấy tôi nhận ra hoa bỉ ngạn, đáy mắt chợt lóe lên chút ganh tị.
"Đây là chủ nhân ta thưởng cho cô, muốn trước khì cô chết sẽ ăn nó."Lâm Yến Nhi nói.
CHƯƠNG 310: LẠI XUẤT HIỆN HOA BỈ NGẠN
Mặt Tô Mộc hướng về phía tôi, chắc đang nhìn tôi, nhưng gương mặt anh ấy từ đầu đến cuối không chịu hiện ra hoàn toàn, phía trên bao phủ một tầng sương mù dày đặc đen ngòm khiến tôi không thấy rõ được.
Càng không thấy được biểu tình trên mặt anh ấy.
Anh ấy không trả lời vấn đề của tôi, sau khi nhìn tôi một lát liền giữ lấy bả vai tôi, đẩy tôi đi về hướng mộ phần hồ tiên.
Tôi rốt cuộc không nhịn được, tức giận nói: “Tô Mộc! Có chuyện gì mà anh không thể nói cho rõ ràng với em? Nhất định phải như vậy? Lần trước tại sao không để cho em giết Lâm Yến Nhi? Lại còn chịu dùng âm khí của mình để cứu cô ta? Hôm nay anh phải giải thích rõ với em quan hệ giữa hai người, nếu không em sẽ không đi, cứ ở chỗ này không đi!”
Tôi đẩy Tô Mộc ra, trợn mắt tức giận nhìn anh ấy.
Tôi cũng không còn nhịn được nữa, cứ không rõ ràng như vậy nhất định sẽ khiến tôi phát điên.
Tô Mộc không ngờ tôi đột nhiên nổi đóa, bị tôi đẩy ra anh ấy dừng lại một chút, sau đó thả ra một đoàn khí đen bao quanh toàn thân lao về phía tôi.
Lúc này tôi đã cực kì tức giận, cũng không biết ăn gan hùm gan báo ở đâu, thấy đoàn khí đen sắc bén kia lao tới cũng không chút sợ hãi, trực tiếp lấy từ trong đan điền ra một đoàn yêu khí xanh thẫm, cũng học theo cách Tô Mộc mà trùm quanh toàn thân, khóc lóc nói: “Muốn ra tay đúng không, tới đi, cùng lắm hai ta cùng nhau hồn phi phách tán, cũng coi như giúp em thoát được nỗi giận này!”
Vừa nói tôi còn dùng yêu khí ngưng tụ thành một con dao nhỏ giống y hệt thiên địa kích.
Anh có dao trong tay đúng không, ai không có! Tới đây, cùng liều mạng!
“Dương Dương!” Giọng Đường Dũng căng thẳng, muốn xông lại về phía tôi, đáng tiếc anh ta đã bị âm khí trói thật chặt, vừa mới dùng lực một chút cả người đã bị mất thăng bằng đổ xuống mặt đất.
“Tô Mộc, Lộc Dương điên rồi!” Lâm Yến Nhi cũng kinh hoảng kêu lên một tiếng, trực tiếp xông tới kéo Tô Mộc về phía sau.
Vừa rồi cô ta bị trúng hai cây kim yêu khí, biết yêu khí xanh sẫm rất lợi hại.
Tô Mộc vẫn như cũ không hề lên tiếng, cả người đều ngây ra được Lâm Yến Nhi che chắn ở phía sau.
Cũng không biết là tôi hoa mắt hay là thế nào, tôi lại thấy được dường như miệng Tô Mộc đang cong lên mỉm cười phía sau đoàn sương dày đặc.
Chỉ là nụ cười kia chợt lóe lên rất nhanh, hơn nữa mặt anh ấy lại có lớp sương dày đặc che lại, căn bản tôi cũng không thấy rõ.
Giương tay một cái, tôi đem một đoàn yêu khí xanh sẫm ném về phía mặt Tô Mộc, anh ấy đã lựa chọn Lâm Yến Nhi còn có ai là không nhận ra, còn phải dùng sương dày đặt che mặt cứ như tôi không quen biết anh ấy vậy!
‘Xèo… xèo…’ Yêu khí cùng âm khí trên mặt Tô Mộc chạm vào nhau liền phát ra tiếng chất khí bị ăn mòn, trong chớp mắt lớp sương dày đặc trên mặt của anh ấy bị ăn mòn sạch sẽ.
Gương mặt trắng nõn đẹp trai rốt cuộc cũng lộ ra.
Nhưng không hề giống như tưởng tượng của tôi, tôi tưởng bây giờ nhất định anh ấy giống như người chết, mặt không cảm giác. Cho dù trên mặt anh ấy không có biểu tình rõ ràng gì nhưng tôi lại cảm nhận được có một tia đau lòng trên đó.
Là tôi hoa mắt sao?
Hay là tự mình đa tình?
“Em bây giờ không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi cùng anh, nếu như em không đi…” Tô Mộc rũ mi mắt xuống, dường như anh ấy cố ý không nhìn tôi, giọng vẫn lạnh như băng, nói: “Vậy anh ta sẽ phải chết.”
Vừa nói Tô Mộc đã đưa lưỡi dao về phía Đường Dũng.
Cho dù Đường Dũng có lợi hại hơn nữa thì anh ta cũng không phải đối thủ của hai lệ quỷ.
Hơn nữa từ trạng thái của Tô Mộc có thể thấy anh ấy bây giờ rõ ràng lợi hại hơn Lâm Yến Nhi rất nhiều, dẫu sao lần trước hấp thu được long khí không phải là hấp không, không chừng bây giờ anh ấy đã thăng cấp thành dạ xoa.
Khóe mắt tôi khẽ run một cái, đáng ghét, anh ấy lại dám dùng tính mạng của Đường Dũng để uy hiếp tôi!
Tôi có thể tức giận, có thể tự do phóng khoáng dùng chính tính mạng của mình làm trò đùa nhưng tôi không thể để Đường Dũng mạo hiểm.
Không đợi tôi nói ra lựa chọn thì yêu khí trên người tôi cũng đã dần dần tản đi.
Thấy tôi không còn yêu khí uy hiếp, Lâm Yến Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta không dám tiếp tục để Tô Mộc mang tôi đi nữa mà bảo Tô Mộc khống chế Đường Dũng, chính cô ta sẽ đưa tôi đến mộ phần hồ tiên.
Vừa nói cô ta lần nữa lấy thiên địa kích từ tay Tô Mộc kề vào cổ tôi, vừa đi vừa hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa tháng trước ở long mạch Thái Lan còn không có yêu lực mạnh như vậy, làm sao trong thời gian ngắn ngủi mà yêu lực tinh thuần đã nhiều lên.
Hơn nữa trong yêu lực kia có sát khí, nếu như vừa rồi không phải cô ta nhanh nhẹn tránh được thì bây giờ có lẽ người đã bị thương nặng.
Cô ta nhận ra địa vị của Đường Dũng ở trong lòng tôi, sau khi kiềm chế Đường Dũng cô ta cũng không sợ tôi tiếp tục ra tay với cô ta nữa, dọc đường đi tâm tình Lâm Yến Nhi cũng có vẻ rất tốt.
Trong lòng tôi đầy oán hận Tô Mộc, căn bản không muốn để ý tới Lâm Yến Nhi nữa. Nhưng tôi không biết cô ta đang giở trò quỷ gì, liền nói với cô ta yêu lực của tôi tăng mạnh cũng bởi vì hấp thu yêu lực trong mộ hồ tiên, dù sao cô ta tu luyện âm khí, có biết yêu khí trong mộ hồ tiên có thể khiến cho thực lực tăng mạnh cũng vô ích với cô ta.
Lâm Yến Nhi nghe vậy nhíu mày, thật giống như cô ta rất bất ngờ với đáp án này, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đáng tiếc, cơ thể có thiên tư tốt như vậy lát nữa sẽ phải bị hủy đi. Cũng không biết chủ nhân nghĩ như thế nào, đằng nào ngươi cũng phải chết tại sao lại không đem thân thể này nhuờng cho ta."
Lâm Yến Nhi liên tục lắc đầu.
"Chủ nhân? chủ nhân nào?" Tôi nghe ra đầu mối trong lời của Lâm Yến Nhi liền hỏi.
Nếu Tô Mộc đã không chịu nói gì với tôi, vậy thì tôi sẽ khai thác từ Lâm Yến Nhi vậy.
Mặc dù trong lời nói của Lâm Yến Nhi thật thật giả giả, nhưng giờ trong mắt cô ta tôi cũng chỉ là người sắp chết, chắc hẳn sẽ không phải lừa gạt tôi.
“ Ha ha, cô cho rằng tôi sẽ đem tin tức của chủ nhân nói cho cô sao? Cô bây giờ cái gì cũng không cần biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi đến mộ phần hồ tiên nhận chết là được. Chờ sau khi cô chết biến thành quỷ tự nhiên sẽ có người đem chân tướng mọi chuyện nói với cô.” Lâm Yến Nhi cười duyên nói.
Vừa nói Lâm Yến Nhi lại như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy ra một thứ dồ bốc lên khói trắng từ trong tay áo trắng của cô ta ra đưa cho tôi: “Đúng rồi, thứ này đưa cho cô, chủ nhân nói, khi đó cô rất thích nó, giờ chủ nhân tặng nó cho cô.”
"Đây là cái gì?"Tôi hỏi theo bản năng.
Vừa nói tôi cũng nhận lấy đồ Lâm Yến Nhi đưa cho, vật này nhìn rất quen mắt.
Sau khi tôi nhận lấy mới phát hiệnđây là một đóa hoa long lanh trong suốt, phía trên mỗi cánh hoa đều kết băng, như đến từ vương quốc băng tuyết, xinh dẹp tuyệt trần.
"Đây là...hoa bỉ ngạn?” Tôi cả kinh nói
Thế nào tôi cũng không nghĩ tới Lâm Yến Nhi sẽ đưa tôi một đóa hoa bỉ ngạn. Đóa bỉ ngạn lần trước tôi đã thấy một lần khi cùngTô Mộc ăn cơm trong tiệm cơm của học trò Phong Thiên- Tần Cát. Lúc ấy tôi còn đạc biệt muổn ăn đồ ăn của anh ấy, anh ấy cũng đồng ý, nhưng vừa thấy được đồ ăn là hoa bỉ ngạn thì liền đổi ý, làm tôi ngay cả mùi vị hoa bỉ ngạn thế nào cũng không biết.
"Không ngờ một người vẫn còn sống lại biết hoa bỉ ngạn, xem ra Khi Tô Mộc cùng cô chơi đùa mà thành thật cũng đã chuẩn bị cho cô rất tốt."Lâm Yến Nhi thấy tôi nhận ra hoa bỉ ngạn, đáy mắt chợt lóe lên chút ganh tị.
"Đây là chủ nhân ta thưởng cho cô, muốn trước khì cô chết sẽ ăn nó."Lâm Yến Nhi nói.
Bình luận facebook