Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-372
CHƯƠNG 350: NỚI CÓ ANH CHÍNH LÀ THIÊN ĐƯỜNG
CHƯƠNG 350: NỚI CÓ ANH CHÍNH LÀ THIÊN ĐƯỜNG
“Ờ…” Bị quỷ kia nói, mặt máu lúc này mới dài giọng trả lời.Có điều mặt hắn đầy mê mang, có lẽ thấy tôi không có gì đặc biệt, không hiểu sao quỷ kia lại nói tôi là đại thần.
Cũng may hắn coi như thông minh, thấy gã quỷ kia cung kính tôi không giống bình thường liền không tiếp tục hù dọa tôi nữa mà hướng về phía trong ngôi miếu đổ nát gọi một tiếng.Một thân thể đàn ông lực lưỡng không không có đầu đi ra, chính là thân mình của mặt máu.
Đầu cùng thân thể của mặt máu ráp lại với nhau, sau đó hắn mới đi vòng quanh tôi hai vòng, hỏi tôi: “Người đẹp tìm kẻ lạ kia làm gì, đó chỉ là một kẻ bình thường không xứng với người đẹp, chi bằng cùng…”
Không đợi hắn nói xong, trong lòng tôi thấy phiền não nên một tia nhỏ yêu khí đơn thuần từ trong cơ thể tôi chui ra ngoài: “Cùng cái gì?”
“Cùng… cùng…” Sau khi cảm nhận được yêu khí, quỷ mặt máu sợ tới cứng đờ cả người, nhất thời quên mất mình định nói gì mà chỉ không ngừng nói một từ.
Những quỷ vật khác trong miếu cũng sợ hãi, bay tán loạn ở trong miếu. Nhưng không gian trong miếu quả thật là quả nhỏ, bọn họ lại không dám đi ra ngoài, trong phút chốc tiếng kêu rên vang lên khắp nơi thật giống như trải qua một trận thảm sát.
“Dương Dương, đủ rồi!” Trong cơn hoảng loạn, một âm thanh trầm thấp từ trong góc truyền tới.Tôi liền ngẩn ra, không dám tin nghiêng đầu nhìn qua.
Anh ấy thật sự ở chỗ này! Tôi thật không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.
Đến khi tôi thật sự thấy một bóng người quen thuộc ở phía sau tượng thần thì mới hoàn hồn trở lại.
Lúc này cả người anh ấy mặc quần áo đen, lẳng lặng nhưng đẹp trai đến mức tận cùng giống như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm đen vậy, khiến cho người khác không dám tới gần, sợ tới gần một chút sẽ khiến đóa hoa rơi rụng.Mặc dù đã sớm đoán được quỷ đẹp trai trong miệng gã quỷ kia là anh ấy nhưng sau khi thấy anh ấy trái tim tôi vẫn đau đớn như bị kim châm. Từ lúc nào anh ấy lại hư nhược như vậy?
Từ sau khi tôi biết anh ấy, trên người anh ấy vẫn luôn có một lực cực âm tràn đầy, cho dù khi bị hôn mê hay gầy sọp đi thì lực cực âm vẫn đi cùng anh ấy, chưa bao giờ biến mất.
Nhưng Tô Mộc bây giờ rõ ràng chỉ là một hồn phách thông thường, đừng nói tới lực cực âm mà ngay cả âm khí cũng ít đến đáng thương, ngay cả so với Diệu Diệu cũng không bằng.
Không đúng, bây giờ đã không thể so anh ấy với Diệu Diệu, mặc dù bây giờ tôi có thể nhìn thấy anh ấy nhưng tôi có thể cảm giác được hiện giờ anh ấy còn không có thực lực để ngưng tụ, nói cách khác người bình thường không thấy anh ấy được.
Khóe mắt tôi nhanh chóng trở nên ẩm ướt, hai mắt chăm chú nhìn Tô Mộc, ngay cả chớp mắt cũng không dám, rất sợ tôi chỉ chớp mắt một cái thì Tô Mộc lại biến mất không thấy.
Cũng may mặc dù tôi đang rất khổ sở nhưng yêu khí không tiết ra ngoài. Cho dù như vậy tôi vẫn không dám tùy tiện đến gần Tô Mộc, sợ chút yêu khí còn lưu lại vừa rồi sẽ làm anh ấy bị thương, chỉ có thể đứng cách xa xa hỏi: “Cuộc sống của anh lúc này thế nào?”
Tôi vốn là muốn hỏi Tô Mộc rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại đột nhiên yếu ớt thành như vậy, trông anh ấy bây giờ đừng nói là lệ quỷ, mà ngay cả cấp bậc ác quỷ cũng không thể tới.
Nhưng với tính cách của Tô Mộc, anh ấy không muốn để cho tôi biết chuyện thì cho dù tôi hỏi thẳng anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi. Huống chi anh ấy luôn giữ mặt mũi, nhất là ở trước mặt tôi, bây giờ anh ấy chán nản như vậy e rằng để tôi nhìn thấy cũng là vạn bất đắc dĩ.
Cho nên tôi chỉ có thể nói một câu chung chung không đau không nhột như vậy.
“Tốt vô cùng.” Tô Mộc nói.
Khi nói anh ấy khẽ mỉm cười giống như thật sự mọi chuyện đều ổn vậy.Nước mắt tôi kìm nén đến giờ phút này rốt cuộc không còn nhịn được, trào ra lăn xuống.
Anh ấy cười ưa nhìn như vậy, giống như là điều đẹp nhất trên thế gian này, chỉ cần có thể thấy anh ấy cười thì để tôi bị hồn phi phách tán cũng đáng.
Trong lúc nhất thời tôi cùng Tô Mộc ai cũng không nói gì, tôi chỉ đứng lại chỗ rơi lệ trong yên lặng, đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là yên tâm khi tìm được Tô Mộc.
“Được rồi, em ngốc, cũng đã thành thần mà còn con nít như vậy, động một chút là khóc.” Tô Mộc thấy tôi khóc không dứt, rốt cuộc không nhịn được, vừa đi tới gần tôi vừa nói.
Tôi liền nhào vào trong ngực anh ấy, ôm anh ấy, gục lên vai của anh ấy, vừa lấy đay đánh anh ấy vừa mắng anh ấy không có lương tâm, rõ ràng đã thoát khỏi sự khống chế của Yêu Thần tại sao lại không về nhà, đợi ở nơi này làm gì!
“Anh…” Tô Mộc chần chờ nói.Anh ấy vốn muốn giải thích gì đó nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.
Tôi cũng không quan tâm tại sao anh ấy lại né tránh tôi không trở về nhà, dù sao bây giờ tôi đã tìm được anh ấy, chắc chắn sẽ không để anh ấy đi lần nữa.
Tôi tựa trên bả vai anh ấy khóc cật lực, đem nước mắt nước mũi cái gì cũng lau lên người anh ấy.Hiếm có khi anh ấy lại kiên nhẫn như vậy, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, khẽ ôm tôi vào trong lòng, một mực không lên tiếng.
Cho đến khi tôi khóc mệt mới từ trong ngực anh ấy chui ra ngoài, kéo tay của anh ấy lại, nói: “Đi thôi, cùng em đi về nhà, từ bây giờ anh ở đâu em sẽ ở đấy, sẽ không để anh xa em nữa.”
“Không được, bây giờ anh không thể trở về nhà.” Tô Mộc khẽ đẩy tôi một chút, không muốn để tôi kéo tay anh ấy.Đáng tiếc tôi nắm quá chặt, hơn nữa thực lực của anh ấy bây giờ rất yếu, căn bản không đẩy tôi được.
“Tại sao?” Tôi nhất thời ngây ngẩn. Nước mắt vừa mới ngừng rơi lần nữa không tự chủ được trào ra, lo lắng nhìn anh ấy.Thật vất vả tôi mới tìm được anh ấy, tại sao anh ấy lại không về nhà với tôi?
“Đại thần, chuyện đó… Bây giờ đã là ban ngày, chúng tôi… phải ngủ.” Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một giọng khúm núm, là gã quỷ kia nói.Lúc này tôi mới nhớ tới, bây giờ Tô Mộc đã không còn so với trước kia được nữa, ban ngày thì không thể ra cửa.
Tôi lập tức liền cười, đem cánh tay Tô Mộc ôm chặt hơn nữa, nói: “Hóa ra là như vậy, không sao, nếu ban ngày không thể đi ra ngoài vậy thì em sẽ ở đây đợi anh một ngày, chúng ta chờ đến tôi sẽ về lại nhà.”
“Nơi này đều là quỷ, hơn nữa vừa bẩn vừa loạn, em không thích hợp đợi ở chỗ này.” Tô Mộc lạnh lùng nhìn gã quỷ kia một cái, thật giống như ngại hắn lại lắm mồm, sau khi nhìn gã quỷ anh ấy quay liền quay đầu về phía tôi nói.
“Không sao, em thấy nơi này tốt vô cùng, dù sao nơi nào có anh cũng chính là thiên đường. Anh đồng ý với em một chuyện được không, lần này sẽ không rời xa em nữa, nếu anh lại đi em sẽ điên mất.” Tôi kéo tay Tô Mộc cầu khẩn nói.
“Em…” Con ngươi trong mắt Tô Mộc khẽ co lại một cái, đáy mắt anh ấy biến ảo khó lường, có đau lòng, có không nỡ, nhưng càng nhiều hơn chính là bất lực không thể làm gì.
Cũng may cuối cùng anh ấy vẫn không bướng bỉnh, ánh mắt hòa hoãn mấy phần, bất đắc dĩ nói: “Em ngốc, tại sao lại ngốc như vậy?”
Tôi liền vui vẻ nhảy lên ôm lấy anh ấy, cũng không để ý trong ngôi miếu đổ nát này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, trực tiếp áp miệng mình vào miệng anh ấy hung hăng hôn một cái, cười nói: “Không còn cách nào cả, đều nói phụ nữ khi yêu rất ngốc mà! Huống chi anh ngày ngày gọi em là ngốc, em mà không ngốc có phải là phụ lại lời của anh rồi không!”
“Ngốc!” Không biết làm sao mặt Tô Mộc nhăn lại, mắng.Có điều mắng xong anh ấy liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta trao đổi trước, anh đồng ý để em đợi ở nơi này, có điều tiếp theo em phải nghe theo sự an bài của anh.”
“Thần thiếp tuân chỉ!” Tôi vui vẻ nói
CHƯƠNG 350: NỚI CÓ ANH CHÍNH LÀ THIÊN ĐƯỜNG
“Ờ…” Bị quỷ kia nói, mặt máu lúc này mới dài giọng trả lời.Có điều mặt hắn đầy mê mang, có lẽ thấy tôi không có gì đặc biệt, không hiểu sao quỷ kia lại nói tôi là đại thần.
Cũng may hắn coi như thông minh, thấy gã quỷ kia cung kính tôi không giống bình thường liền không tiếp tục hù dọa tôi nữa mà hướng về phía trong ngôi miếu đổ nát gọi một tiếng.Một thân thể đàn ông lực lưỡng không không có đầu đi ra, chính là thân mình của mặt máu.
Đầu cùng thân thể của mặt máu ráp lại với nhau, sau đó hắn mới đi vòng quanh tôi hai vòng, hỏi tôi: “Người đẹp tìm kẻ lạ kia làm gì, đó chỉ là một kẻ bình thường không xứng với người đẹp, chi bằng cùng…”
Không đợi hắn nói xong, trong lòng tôi thấy phiền não nên một tia nhỏ yêu khí đơn thuần từ trong cơ thể tôi chui ra ngoài: “Cùng cái gì?”
“Cùng… cùng…” Sau khi cảm nhận được yêu khí, quỷ mặt máu sợ tới cứng đờ cả người, nhất thời quên mất mình định nói gì mà chỉ không ngừng nói một từ.
Những quỷ vật khác trong miếu cũng sợ hãi, bay tán loạn ở trong miếu. Nhưng không gian trong miếu quả thật là quả nhỏ, bọn họ lại không dám đi ra ngoài, trong phút chốc tiếng kêu rên vang lên khắp nơi thật giống như trải qua một trận thảm sát.
“Dương Dương, đủ rồi!” Trong cơn hoảng loạn, một âm thanh trầm thấp từ trong góc truyền tới.Tôi liền ngẩn ra, không dám tin nghiêng đầu nhìn qua.
Anh ấy thật sự ở chỗ này! Tôi thật không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.
Đến khi tôi thật sự thấy một bóng người quen thuộc ở phía sau tượng thần thì mới hoàn hồn trở lại.
Lúc này cả người anh ấy mặc quần áo đen, lẳng lặng nhưng đẹp trai đến mức tận cùng giống như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm đen vậy, khiến cho người khác không dám tới gần, sợ tới gần một chút sẽ khiến đóa hoa rơi rụng.Mặc dù đã sớm đoán được quỷ đẹp trai trong miệng gã quỷ kia là anh ấy nhưng sau khi thấy anh ấy trái tim tôi vẫn đau đớn như bị kim châm. Từ lúc nào anh ấy lại hư nhược như vậy?
Từ sau khi tôi biết anh ấy, trên người anh ấy vẫn luôn có một lực cực âm tràn đầy, cho dù khi bị hôn mê hay gầy sọp đi thì lực cực âm vẫn đi cùng anh ấy, chưa bao giờ biến mất.
Nhưng Tô Mộc bây giờ rõ ràng chỉ là một hồn phách thông thường, đừng nói tới lực cực âm mà ngay cả âm khí cũng ít đến đáng thương, ngay cả so với Diệu Diệu cũng không bằng.
Không đúng, bây giờ đã không thể so anh ấy với Diệu Diệu, mặc dù bây giờ tôi có thể nhìn thấy anh ấy nhưng tôi có thể cảm giác được hiện giờ anh ấy còn không có thực lực để ngưng tụ, nói cách khác người bình thường không thấy anh ấy được.
Khóe mắt tôi nhanh chóng trở nên ẩm ướt, hai mắt chăm chú nhìn Tô Mộc, ngay cả chớp mắt cũng không dám, rất sợ tôi chỉ chớp mắt một cái thì Tô Mộc lại biến mất không thấy.
Cũng may mặc dù tôi đang rất khổ sở nhưng yêu khí không tiết ra ngoài. Cho dù như vậy tôi vẫn không dám tùy tiện đến gần Tô Mộc, sợ chút yêu khí còn lưu lại vừa rồi sẽ làm anh ấy bị thương, chỉ có thể đứng cách xa xa hỏi: “Cuộc sống của anh lúc này thế nào?”
Tôi vốn là muốn hỏi Tô Mộc rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại đột nhiên yếu ớt thành như vậy, trông anh ấy bây giờ đừng nói là lệ quỷ, mà ngay cả cấp bậc ác quỷ cũng không thể tới.
Nhưng với tính cách của Tô Mộc, anh ấy không muốn để cho tôi biết chuyện thì cho dù tôi hỏi thẳng anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi. Huống chi anh ấy luôn giữ mặt mũi, nhất là ở trước mặt tôi, bây giờ anh ấy chán nản như vậy e rằng để tôi nhìn thấy cũng là vạn bất đắc dĩ.
Cho nên tôi chỉ có thể nói một câu chung chung không đau không nhột như vậy.
“Tốt vô cùng.” Tô Mộc nói.
Khi nói anh ấy khẽ mỉm cười giống như thật sự mọi chuyện đều ổn vậy.Nước mắt tôi kìm nén đến giờ phút này rốt cuộc không còn nhịn được, trào ra lăn xuống.
Anh ấy cười ưa nhìn như vậy, giống như là điều đẹp nhất trên thế gian này, chỉ cần có thể thấy anh ấy cười thì để tôi bị hồn phi phách tán cũng đáng.
Trong lúc nhất thời tôi cùng Tô Mộc ai cũng không nói gì, tôi chỉ đứng lại chỗ rơi lệ trong yên lặng, đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là yên tâm khi tìm được Tô Mộc.
“Được rồi, em ngốc, cũng đã thành thần mà còn con nít như vậy, động một chút là khóc.” Tô Mộc thấy tôi khóc không dứt, rốt cuộc không nhịn được, vừa đi tới gần tôi vừa nói.
Tôi liền nhào vào trong ngực anh ấy, ôm anh ấy, gục lên vai của anh ấy, vừa lấy đay đánh anh ấy vừa mắng anh ấy không có lương tâm, rõ ràng đã thoát khỏi sự khống chế của Yêu Thần tại sao lại không về nhà, đợi ở nơi này làm gì!
“Anh…” Tô Mộc chần chờ nói.Anh ấy vốn muốn giải thích gì đó nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.
Tôi cũng không quan tâm tại sao anh ấy lại né tránh tôi không trở về nhà, dù sao bây giờ tôi đã tìm được anh ấy, chắc chắn sẽ không để anh ấy đi lần nữa.
Tôi tựa trên bả vai anh ấy khóc cật lực, đem nước mắt nước mũi cái gì cũng lau lên người anh ấy.Hiếm có khi anh ấy lại kiên nhẫn như vậy, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, khẽ ôm tôi vào trong lòng, một mực không lên tiếng.
Cho đến khi tôi khóc mệt mới từ trong ngực anh ấy chui ra ngoài, kéo tay của anh ấy lại, nói: “Đi thôi, cùng em đi về nhà, từ bây giờ anh ở đâu em sẽ ở đấy, sẽ không để anh xa em nữa.”
“Không được, bây giờ anh không thể trở về nhà.” Tô Mộc khẽ đẩy tôi một chút, không muốn để tôi kéo tay anh ấy.Đáng tiếc tôi nắm quá chặt, hơn nữa thực lực của anh ấy bây giờ rất yếu, căn bản không đẩy tôi được.
“Tại sao?” Tôi nhất thời ngây ngẩn. Nước mắt vừa mới ngừng rơi lần nữa không tự chủ được trào ra, lo lắng nhìn anh ấy.Thật vất vả tôi mới tìm được anh ấy, tại sao anh ấy lại không về nhà với tôi?
“Đại thần, chuyện đó… Bây giờ đã là ban ngày, chúng tôi… phải ngủ.” Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một giọng khúm núm, là gã quỷ kia nói.Lúc này tôi mới nhớ tới, bây giờ Tô Mộc đã không còn so với trước kia được nữa, ban ngày thì không thể ra cửa.
Tôi lập tức liền cười, đem cánh tay Tô Mộc ôm chặt hơn nữa, nói: “Hóa ra là như vậy, không sao, nếu ban ngày không thể đi ra ngoài vậy thì em sẽ ở đây đợi anh một ngày, chúng ta chờ đến tôi sẽ về lại nhà.”
“Nơi này đều là quỷ, hơn nữa vừa bẩn vừa loạn, em không thích hợp đợi ở chỗ này.” Tô Mộc lạnh lùng nhìn gã quỷ kia một cái, thật giống như ngại hắn lại lắm mồm, sau khi nhìn gã quỷ anh ấy quay liền quay đầu về phía tôi nói.
“Không sao, em thấy nơi này tốt vô cùng, dù sao nơi nào có anh cũng chính là thiên đường. Anh đồng ý với em một chuyện được không, lần này sẽ không rời xa em nữa, nếu anh lại đi em sẽ điên mất.” Tôi kéo tay Tô Mộc cầu khẩn nói.
“Em…” Con ngươi trong mắt Tô Mộc khẽ co lại một cái, đáy mắt anh ấy biến ảo khó lường, có đau lòng, có không nỡ, nhưng càng nhiều hơn chính là bất lực không thể làm gì.
Cũng may cuối cùng anh ấy vẫn không bướng bỉnh, ánh mắt hòa hoãn mấy phần, bất đắc dĩ nói: “Em ngốc, tại sao lại ngốc như vậy?”
Tôi liền vui vẻ nhảy lên ôm lấy anh ấy, cũng không để ý trong ngôi miếu đổ nát này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, trực tiếp áp miệng mình vào miệng anh ấy hung hăng hôn một cái, cười nói: “Không còn cách nào cả, đều nói phụ nữ khi yêu rất ngốc mà! Huống chi anh ngày ngày gọi em là ngốc, em mà không ngốc có phải là phụ lại lời của anh rồi không!”
“Ngốc!” Không biết làm sao mặt Tô Mộc nhăn lại, mắng.Có điều mắng xong anh ấy liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta trao đổi trước, anh đồng ý để em đợi ở nơi này, có điều tiếp theo em phải nghe theo sự an bài của anh.”
“Thần thiếp tuân chỉ!” Tôi vui vẻ nói
Bình luận facebook