Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
C2 Trộm long tráo phụng, chị thay em về làm dâu
Cái đầu tròn tròn với một đuôi tóc dài tết bím phía sau, nó từ từ từ từ lăn đến cọ xuống nền nhà phát ra âm thanh rù rù.
Cô như chết trân, coi như không thấy gì mà từ từ ngồi xuống giường, giơ tay lấy một cái khăn trùm đầu thêu hình uyên ương đội lên đầu. Tuy cố tỏ ra như thế nhưng mà đôi chân đã không nghe lời mà run lên không tự chủ được.
Ngồi với tư thế cô dâu đang đợi chờ chú rể đến rồi lấy khăn ra, nhưng thừa biết nếu chú rể đến lấy khăn ra thật thì lại chết toi.
Cô cứ lẫm bẫm trong miệng rồi tự trấn an bản thân mình rằng.
-Không thấy! Không thấy! Không thấy!
Cô bấu víu hai tay vào nhau, chân run va vào gầm giường kêu lên cộp cộp,cô cúi mặt xuống, bên tai không ngừng phát ra âm thanh rù rù, nó đang tiến lại rất là gần.
Cái đầu đó giờ đã lăn đến chân cô, từ từ… từ từ lăn lại, dưới chân cô có một bậc thang khoảng chừng 3 nấc, cô nghĩ rằng nó sẽ không thể lăn đến cô được, rồi nó tưởng cô không biết gì hết không thể nhờ vả cô được mà rời đi.
Cô cúi đầu như muốn nín thở, mồ hôi nhễ nhại rơi từ trán xuống mu bàn tay, tạch rồi tạch…
Cái đầu tròn tròn kia dừng lại trước bậc thang, khoảng mấy giây sau đó nó mở cái miệng rộng ra cười một cách quỷ dị, miệng nó rộng tới mang tai, nhe mấy cây răng đen đen nhỏ nhỏ, miệng nó đầy nước dãi lại còn bốc ra một mùi hôi thối như xác mụt rửa.
Nó từ từ le cái lưỡi dài ngoằn ra liếm lên bậc thang rồi kéo lê cái đầu lên, giống như con ốc sên lê cái vỏ của mình vậy. Cảnh tượng này đúng là lần đầu tiên thấy trong đời.
Từng bậc nó leo lên, theo đó phát ra một tiếng cười của trẻ em khanh khách bên tai cô, tiếng trẻ con trong trẻo đáng yêu nhưng trong một không gian thế này thì chẳng đáng yêu chút nào hết.
Cô đã quá coi thường nó rồi! Nó đâu phải ma, nó là quỷ, nếu nó đã tìm đến rồi thì chạy không còn là thượng sách, một là thắng hai là thua.
Nó leo lên đến chân của cô thì vội rụt lưỡi lại, ngước mắt nhìn cô trong chiếc khăn trùm đầu. Vì cô cúi mặt xuống mà cái khăn lại hở ra một khoảng, cô nhìn qua khe hở thì giật mình khi bắt gặp đôi mắt trắng đục của nó đang nhìn cô.
Nó nằm ngay chân cô, nhởn nhơ đảo đôi mắt trắng đục nhìn cô, nó nói với giọng khe khẽ mà khiến cô dựng tóc gáy.
-Chào…
Cô căn thẳng nuốt nước miếng cái ực coi như không nghe thấy gì cứ ngồi im. Nhưng nó thừa biết cô đang nghe và đang thấy rất rõ.
-Tôi đã đợi cô 300 năm rồi.
300 năm? Ý nó là sao? Nó nói vậy là ý gì?
-Cô sinh ra trễ thật!
Cô vẫn im lặng cho đến khi nói lại từ từ dùng cái lưỡi dài ngoằn bấu lấy chân cô rồi leo lên đùi cô nằm chễm chệ trên đó.
-Đừng giả vờ nữa, cô có thể nhìn thấy tôi!
Hai chân cô run lên vì cảm nhận được cái đầu nó cứ lăn qua lăn lại, bất giác cô dùng tay hất nó xuống đất rồi co chân lùi ra sau giường.
-Tôi không biết gì hết, cho dù có giết tôi thì tôi cũng không biết, làm ơn đừng làm phiền tôi.
-Nhưng chỉ có cô mới giúp được tôi, tôi đã đợi nguội hữu duyên những 300 năm qua rồi, nếu cô không giúp thì tôi lại phải đợi đến bao giờ? Tôi muốn được đi đầu thai.
Nó nửa oán trách nửa giận dữ, mặc dù cô mới gặp nó lần đầu tiên và chẳng gây hận gì.
-Tôi chẳng biết gì cả, làm sao có thể giúp được.
Gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, khi gở khăn trùm đầu ra nhìn nó, nó đã há to miệng ra doạ cô, còn muốn cắn cô nữa.
-Đừng…
Cô dùng chân đạp nó, nhưng đến cuối cùng nó lại leo đến cổ cô rồi đeo trên đó, lủng lẳng như một quả dừa đeo giữa trời xanh. Da cổ và da đầu cũng bắt đầu nỗi gợn sóng.
Nó đu sát vào tai cô rồi thì thầm.
-Lúc tôi 7 tuổi họ đã chặt tôi ra làm 5 mảnh rồi chôn ở 5 góc trong ngũ hành đại pháp! Thời gian trôi qua đã 300 năm tôi vẫn chưa thể siêu thoát, tôi không có cơ thể, tôi muốn cô đào 5 phần cơ thể tôi lên gộp lại cho tôi.
Cô nghe đến đó mà rợn cả da gà, tại sao ai lại làm vậy với một đứa trẻ mới lên 7 chứ? Để nó oán hận mà không thể siêu thoát được.
-Tại sao vậy?
Cô lấp bấp, tay nắm vào bức màn bấu lại lấy bình tĩnh.
-Họ nói tôi sinh ra gây hại cho dân làng nên giết tôi bằng cách thiêu sống rồi không muốn tôi đầu thai nên chặt tôi ra! Họ làm vậy là để tế thần linh, năm đó bệnh đậu mùa hoành hành, tôi là một trong những đứa trẻ đầu tiên mắc bệnh, đương không lại thành kẻ thù của cả làng.
-Linh hồn tôi phiêu bạt, cũng chỉ có thể tìm cái đầu này! Tôi đợi cô lâu rồi!
Cái miệng rộng rộng từ từ mở ra cười một cái, đôi mắt bỗng long lên sòng sọc, nó quát cô khiến cô giật mình.
-Sao cô không nói? Hay cô không muốn giúp tôi? Hả?"
Nó há cái miệng rộng cắn mạnh vào cổ cô, răng nó dài bấu vào thịt, từ từ máu cô rỉ ra, nó cười ha hả liếm máu cô, uống máu cô, cô đau quá mà thét lên.
-Đừng mà…
Cô nắm bím tóc dài của nó rồi quăng ra cửa, cộp một phát nó đã lăn ngược lại với cô. Cô rút trong người ra một con dao bằng gỗ, nuốt nước mắt đứng thẳng dậy giơ dao lên.
-Một sống hai chết thôi, đến đi…
Cô đưa tay sờ lên cổ, máu ướt cả bàn tay…
Bỗng bên ngoài nổi lên một cơn gió lớn, cánh cửa rầm một tiếng bật tung.
Một cơn gió luồn vào phòng, đồ vật đều đỗ vỡ rơi xuống sàn tạo nên một âm thanh ồn ào giống như căn nhà sắp sập.
Cô đứng nhìn xung quanh, là ai đã làm, nó thì đang lăn lóc dưới nền, ai đã bật tung cánh cửa ra, chẳng lẽ anh ta đến rồi…?
Cơn gió dừng lại trước mặt cô biến thành một chàng trai, mặc một bộ đồ đen với đôi mắt lạnh ngần, anh ta giơ tay nắm lấy cái đầu dưới đất lên rồi nhìn nó mấy giây. Sau đó quăng vào cái đồng hồ lắc trên tường, nó hét lên như đau đớn dữ dội, cô lùi ra sau lưng, gương mặt này đúng là người trong ảnh, anh ta so với đứa trẻ kia còn mạnh hơn.
Anh tiến lại gần rồi bóp cổ cô, ép cô lơ lửng lên rồi ấn vào cái đồng hồ quả lắc cổ ấy.
-Vợ tao tao chưa ăn mà mày đã ăn trước rồi!
“Ưm…”
Cô nghẹt thở giãy giụa, hai chân thỏng trên mặt đất.
-Đây là cái giá cho việc em không giữ mình đấy…
Giọng nói ấy vô cùng lạnh, giống như kiểu giết người chỉ là trò chơi tiêu khiển hằng ngày.
-Không phải…tại tôi…
Tay anh ta lạnh, cứng và mạnh bạo, siết đến máu tụ đỏ cả mặt của cô.
Anh ta liếm máu đang rỉ ra của cô, bỗng "phèo" một tiếng nhổ bỏ không thương tiếc. Anh ta giơ tay quẹt miệng, mặt khó chịu gắt.
-Khó uống quá!
Anh ta thả cô xuống rồi đưa tay bóp cằm cô tức giận quát.
-Tại sao lại để người khác động vào người hả?
Cô nhăn mặt bán sống bán chết lắc đầu, môi khẽ mấp máy muốn nói gì nhưng không được.
Anh nhìn cô đau khổ đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
-Tưởng thế nào, hoá ra cũng là đồ chơi cho cái loại không có“bóng” thôi chứ gì?
-Chúng ta nên động phòng thôi! Nào...
Anh buông cằm cô, đôi tay trở nên mềm mại mơn trớn gò má cô, từ từ từ từ trược xuống cổ cô, rồi lại xuống xương quai xanh, và dừng lại ở vai cô, trượt váy xuống ôm trọn người cô, vùi mặt vào cổ hôn cô.
Đôi tay nắm khóa kéo sau lưng cô từ từ kéo xuống, cô nhẹ nhàng lòn tay xuống gối móc ra một con dao nhọn được làm từ ngà voi tẩm máu chó, cô giơ tay lên định kết liễu con quỷ háo sắc này.
-Xoẹt...
Anh ta vừa tháo đồ cô ra vừa bắt lấy con dao, tay cô bị anh ta giữ chặt, môi vẫn nằm trên cổ cô, miệng nhếch lên, mắt lia qua cổ cô rồi một âm thanh vang lên.
"Rắc..."
Cổ tay cô rắc một tiếng bị bẻ gãy, cô đau đớn nhưng lại không hề phát ra âm thanh rằng mình đang đau đớn, đôi môi lì lợm cắn chặt lại với nhau, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhịp thở gấp càng khiến anh ta mỉm cười vui vẻ. Nhẹ nhàng chụt lên má cô một cái rồi kề sát tai cô thì thầm.
-Em nghĩ tôi có thể bị mắc lừa sao? Cô dâu của tôi!
Cô buông dao rớt lên nền nhà kêu leng keng, cô không giết được anh ta thì trước sau gì cũng bị anh ta bức chết, cô bò xuống nền rồi cầm dao lên, lấy chồng rồi, kiếm được tiền trả ơn dưỡng dục của ba mẹ rồi thì chết cũng không còn gì hối tiếc. Cô sẽ tự tử…
Anh ta tát vào mặt cô một phát khiến cô ngã nhào xuống sàn, con dao cũng văng ra xa đến nỗi không thấy nó nữa.
Anh ta lạnh lùng rồi bóp họng cô.
-Định cắn lưỡi tự tử sao?
-Không muốn giết tôi nữa à?
Cô quẹt máu trên miệng rồi nắm cổ áo anh giật mạnh, anh buông tay cô ra, sau đó cô lại tiếp tục ngồi lại vào giường, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Thấy thế anh ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt bất ngờ, quả thật không thể xem thường người phụ nữ này. Cô có khả năng đặc biệt hơn người khác, quả thật như anh ta nghĩ, cô không ngây thơ trong sáng chút nào, có thể sống sót đến bây giờ nếu không nói là cô ta rất ranh ma chẳng nhẽ lại nói là số cô ta may mắn à? Cô ta diễn kịch rất khá đó chứ…
Hắn kề sát mặt cô khẽ nói
-Cô muốn giết tôi thì phải sống tiếp chứ, sao lại muốn chết? Tôi chơi chưa đủ mà!
-Tôi sẽ giết anh!
-Tốt lắm! Thế mới xứng đáng làm cô dâu của tôi chứ.
Anh ta sờ vào cổ cô, nhấc cằm cô lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt tím tái của cô thật rất hài lòng, đôi mắt hai người chạm vào nhau, cô từ từ chìm vào cơn mê man rồi ngã ra bất tỉnh
Anh ta phủi tay rồi bước đi rời khỏi đó
-Tôi chờ xem cô dùng cách gì giết tôi, cô dâu hỗn láo…
Sáng sớm ông bà Vương đã sai gia nhân đến phòng xem động tĩnh, thật không thể tin được là cô còn sống, họ vừa bất ngờ vừa vui, sai gia nhân đem quần áo thay cho cô, đem đồ ăn cho cô, vàng bạc trang sức cô đều được họ cung cấp không thiếu một thứ gì.
-Con…con ổn chứ?
Cô nhìn mẹ chồng rồi lại cúi gầm mặt.
-Mẹ…
Bà hớn hở rồi gật đầu lia lịa.
-Ừ mẹ đây, con muốn nói gì?
-Tay con, hơi đau, mẹ cho con đi bệnh viện được không?
Bà lập tức cho người đưa cô đi bệnh viện ngay, thật bất ngờ khi bác sĩ nói tay chỉ trật khớp nhẹ, cô tưởng nó đã gãy ra làm hai luôn rồi chứ. Sao mới tối qua thôi mà đã lành?
Cô nhìn bác sĩ bó sơ cổ tay mà còn hỏi lại mấy lần, bác sĩ cũng bảo chỉ hơi hơi bầm thôi, tuyệt đối không gãy xương.
-Còn cổ ạ? Có vết thương không?
-Không có…
Ngày đầu làm dâu nhưng gia đình nhà họ Vương không hề bạc đãi, có lẽ họ vui lắm khi cô chính là người duy nhất sống sót và bình thường ra khỏi căn phòng đó. Nếu nói lại thì họ phát điên cũng có một phần do cái đứa trẻ con đó tạo ra chăng? Nó doạ cô sắp đứng tim chết thì người khác sao chịu nổi chứ.
Cô được gia nhân đưa về nhà mẹ đẻ thăm nhà theo truyền thống, ba mẹ cô hết sức sửng sốt, chị gái tưởng cô đã chết mất xác rồi chứ không nghĩ cô lại trở thành bà hoàng thế này, lúc về nhà còn doạ họ giật mình hét lên. Cô mỉm cười rồi thưa ba mẹ và chị.
Thấy áo gấm lụa là vàng bạc quý giá nhà họ Vương mang tặng cô, ba mẹ có chút vui lại có chút ganh ghét. Lòng đố kỵ lại nổi lên, chị cô hối hận lắm! Đáng lẽ người hưởng hạnh phúc là mình mà không ngờ em mình lại hưởng. Hối hận khi lúc ấy sợ chết mà gả em mình thay cho mình.
Chị cô thấy thế liền thông đồng với ba mẹ, ba người bàn bạc với nhau sẽ cho chị cô quay lại nhà họ Vương, người bệnh tật như Như Hoa về nhà đó quả là một điều rất phí phạm. Họ chẳng biết làm sao, lúc đang định nói gì đó thì họ vớ cái bình hoa tẩn vào đầu khiến cô ngất rồi sau đó nhốt vào kho.
-Như Ngọc à, con mau quay về đó đi, mau lên…
Chị cô lột hết đồ cô đeo lên người và thay thế cô trở về nhà họ Vương thay cô làm dâu, Như Ngọc hí hửng cộng với sự cổ vũ của ba mẹ, cô ta tưởng tượng một cuộc sống có kẻ hầu người hạ, lâng lâng sung sướng trong lòng. Chân bước lên chiếc xế hộp chục tỷ mà cả người sung sướng không tả nổi.
Hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước nên chẳng ai nhận ra, nhưng đâu ai ngờ cho dù có qua mặt hết tất cả đi chăng nữa thì vẫn có một người nhận ra...
Như Ngọc chui vào chiếc xế hộp xịn mà ba mẹ chồng đã chuẩn bị cho Như Hoa, Như Ngọc vui vẻ kêu tài xế chạy về, dễ dàng qua mặt được ông ta.
Như Hoa bị đánh mạnh vào gáy bất tỉnh giờ tỉnh lại cảm giác đầu đau vô cùng, cô mở mắt ra đã thấy nằm trong nhà kho, không hiểu tại sao quần áo đã bị tráo đổi, và vàng bạc mẹ chồng cho lúc sáng cũng không cánh mà bay.
Cô đập cửa thì nhận ra đã bị khóa trái cửa bên ngoài, cô gọi to
-Ba... mẹ...! Ba ơi, mẹ ơi!
-Chị Như Ngọc...!
Cô có gọi khàn giọng cũng chả ai trả lời, trong đầu cô toàn những câu hỏi không ai trả lời.
Họ bắt nhốt cô ở đây và bây giờ chị cô đã đến Vương gia, chiếc xe xịn từ từ dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
Cánh cổng to lớn tự động mở ra trước mắt khiến cô thấy được căn biệt thự huy hoàng tráng lệ như một tòa lâu đài, bây giờ nỗi khát vọng và sự tham lam của Như Ngọc lại càng dâng lên mãnh liệt.
Như Ngọc từ nhỏ đã chán ghét cuộc sống nghèo khó, đây quả thực là thiên đường dành cho cô ấy, sẽ chẳng có một lí do gì khiến cô ấy chùng bước cả, sự vinh hoa phú quý này định sẵn đã thuộc về cô.
Cô bước xuống xe vào nhà như một bà hoàng, vừa vào đến nhà đã quát đám gia nhân làm bọn họ giật mình.
-Đem nước lên phòng cho tôi rửa chân, nhanh…
Đám người giật mình gật đầu rụp rụp sợ hãi bê chậu nước lên phòng. Nhờ đó Như Ngọc mới biết đâu là phòng Như Hoa ở đâu, cô là một người thông minh, cô biết cô không thể có một sơ suất gì khiến họ nghi ngờ.
Cô phất tay bảo đám người làm lui ra, cô vòng quanh căn phòng lộng lẫy như phòng hoàng gia này thầm cười sung sướng.
-Sáng còn làm bộ mặt hiền lành lắm kia mà, mới đây mà đã thay đổi rồi.
-Lòng người ai biết được đâu chứ? Thôi dù sao cũng là mợ chủ, đừng gây rắc rối làm gì.
Lời gia nhân nói đã lọt vào tai của bà Vương hết cả, bà cũng muốn biết thực hư chuyện cô con dâu mới sớm mai còn dịu dàng sao nay lại nổi đoá vô lí với người làm.
Như Ngọc lăn lộn trên giường, như con chim ri nhảy nhót.
-Phát tài rồi! Quả thật bây giờ mình là một bà hoàng…
Bỗng cô thấy rùng mình, có cái gì đó lạnh lạnh lướt qua xương sống, cô nhìn quanh thì chẳng thấy gì, nhưng lông tơ cũng dựng hết cả lên.
Cô khoan thai ngồi dậy vuốt vuốt tấm rèm giường được làm bằng tơ lụa thượng hạng mà mát tay, mọi thứ khác đều không khiến cô chú ý nữa, thoải mái nằm xuống nhắm mắt hưởng thụ. Bỏ qua nỗi sợ hãi lúc nãy.
Cộp...Cộp...Cộp...
Dưới giường có cái gì đó kêu cộp cộp...Cô mở mắt ra nhìn lên cái đồng hồ lắc treo trên tường đã 12 giờ trưa, cô thấy hơi sợ sợ, giơ tay mở đèn lên sáng choang.
-Người…đâu? Vào đây…
Cô lia cặp mắt ra cửa, nhưng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ có người đang đi vào.
Cộp...Cộp...Cộp...
Đang căng thẳng thì lại nghe âm thanh đó, giật bắn cả mình.
-Gì vậy? Giờ này ai làm gì vậy?
Ực...
Căn phòng im lặng đến độ nuốt nước bọt mà cũng tự mình nghe thấy, sau một hồi nghiền ngẫm mới nhận ra âm thanh đó là tiếng móng tay gõ vật gì đó bằng gỗ, cô lấy chăn đắp lên hai chân đang lạnh toát.
-Nghe nhầm thôi! Đúng rồi…
Cái đồng hồ lắc treo trên tường bỗng kêu lên từng tiếng điếc tai người.
Beng...beng...beng
Nó giống như một hồi chuông của tử thần, âm thanh như vang vọng từ dưới địa ngục vang lên, cô hơi bất ngờ ngồi dậy tiến lại gần, giơ tay về phía cái đồng hồ rồi khều khều cái quả lắc.
Cô thấy nó không lắc nữa nên lấy tay lắc lắc nó, bỗng có cái gì đó đen đen lòi ra, thắc mắc liền nắm lấy rồi kéo kéo ra. Nó dài dài đen đen, cô buông ra lùi lại sau hai bước rồi hét to.
-Tóc người !...
Chùm tóc thụt vào trong, có cái gì đó tròn tròn trồi lên, đưa cặp mắt trắng đục nhìn cô. Cái miệng rộng rộng cười cười, cô lùi lại mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng ngã về phía sau, ngồi lên giường miệng không ngừng quát.
-Biến đi! Biến đi! Đừng lại đây…
Nghe thấy tiếng hét nên gia nhân lũ lượt kéo đến, bọn nó nhìn cô bằng cặp mắt lạ lẫm.
-Mợ à…không sao chứ?
Cô toát mồ hôi, ngẩn mặt nhìn tụi nó, chốc chốc lại giữ được thái độ điềm tĩnh.
-Nằm mơ thấy ác mộng thôi, đem cho tao mợ ly nước đi.
Chúng nó rời đi, cô liền hấp dẫn kêu lại.
-1, 2 đứa gì đó ở lại đây với mợ.
Có đứa ở lại đứng nép vào cửa, cô thấy vậy nên cũng yên tâm hơn.
-Mày tên là gì?
-Dạ con tên Cẩm…mợ kêu con có gì không?
-Mày làm ở đây bao lâu rồi?
-Dạ hơn 2 năm rồi.
Nó trạc 15 tuổi, cô khều nó rồi kêu nó quạt cho mình.
-Cái đồng hồ kia mua từ bao giờ? Nó kêu ồn quá nên mợ không ngủ được, nói ông bà tháo nó xuống cho mợ đi.
Nó vừa quạt vừa ấp úng gật đầu.
-Mua từ năm ngoái, cậu chủ thích nên ông tặng cho cậu. Căn phòng này trước nay chưa ai dám tháo gở cái gì. Ông bà thương cậu lắm nên mợ à, con nghĩ là không được đâu.
Nghe con hầu nói vậy cô cũng thôi, mới về đây mà làm quá thì có khi họ lại nghi ngờ.
Lát sau có đứa mang nước vào, cô uống một hơi rồi lấy lại được bình tĩnh, tự trấn an mình rằng chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, có gì lớn lao đâu, có lẽ đó là hoa mắt không chừng…
-Cẩm…mày nói về đây 2 năm? Vậy mày biết mấy cô vợ trước giờ ở đâu không?
-Dạ, ông bà cho vào viện hết rồi, ở đó có bác sĩ y tá tốt.
-Nghe nói bị điên hết hả? Sao bị điên vậy?
-Cái này con không biết nữa…
Nó quạt xong thì bỏ quạt đi ra ngoài, chẳng hiểu sao khi căn phòng này thiếu hơi người là lại lạnh như ngoài bắc cực, sự lạnh lẽo len lỏi vào đến từng sợi lông tơ và xương tuỷ.
Thời gian mới đó mà đã tối, sợ phải ngủ một mình nên cô có xin ông bà thêm hai đứa canh chừng, ông bà cũng dễ tính, biết cô sẽ sợ nên đồng ý cho Mận với Đào vào ngủ canh mợ chủ.
-Hai đứa nhớ canh cho mợ ngủ ngon.
-Dạ…
Tối đó leo lên giường ngủ rồi, hai đứa cũng định trãi đồ xuống sàn ngủ, cô lại ngăn.
-Không được, tụi bây không được ngủ, phải thức canh cho mợ ngủ…
Tụi nó còn nhỏ ham ăn ham ngủ, nghe vậy thì mặt đứa nào cũng yểu xìu xuống, nhưng phận làm hầu phải chịu thôi.
-Dạ…con biết rồi.
Hai đứa đứng hai đầu, thả màn xuống cho mợ ngủ. Cô yên tâm nhắm mắt lại, nhưng đang thiu thiu ngủ thì lại nghe âm thanh cộp…cộp từ đâu lại phát ra.
Cô nhíu mày vì ồn, âm thanh đó như sát bên tai, cô lại nghiến răng rồi làu bàu.
-Giờ này ai còn làm gì vậy trời.
Cô mở mắt ra nhìn ra ngoài, hai cái bóng của Mận và Đào đứng cách tấm màn làm cô giật mình, vuốt ngực cái rồi thở ra một hơi.
-Lấy cho mợ miếng nước coi, mợ khát quá…
Nhưng sau đó chúng nó chẳng có chút động tĩnh gì, cô tưởng tụi nó ngủ gật cho nên nhăn nhó.
-Đào, Mận…mấy đứa mày nghe không?
Cô tốc màn ra rồi nhìn bọn nó, nhưng cả hai đứa đều trừng mắt nhìn cô, cặp mắt tụi nó nhìn sởn gai óc, đôi môi cong lên làm cô sợ đến chết khiếp.
-Đ…ào…Mận….hai đứa mày sao vậy?
Cô lùi ra phía sau, ánh mắt hai đứa vẫn nhìn cô trừng trừng.
Tụi nó mỉm cười rồi quay mặt qua như một khúc gỗ.
-Mợ…mợ uống nước hả?
Nhìn như kiểu hai đứa này bị vong nhập vậy. Tụi nó đi lại gần rồi nhìn cô bằng cặp mắt to tròn hỏi lại.
-Mợ uống nước hả?
Hai đứa chống tay lên giường, càng lúc càng gần hơn.
-Mợ uống nước hả?
Rồi bụp phát nắm đầu cô lôi đi, mặc cho cô hét lên thành tiếng, nó lôi cô kéo lê trên nền nhà, đập người cô vào hết chỗ này đến chỗ khác.
-A…đau quá, cứu tôi với…cứu tôi.
Dãy hành lang không một bóng người, căn nhà này có luật cấm đêm khuya nhất định không được lang thang bên ngoài, giờ này sẽ không có ai phát hiện ra hoặc nghe thấy.
Con Đào thả tóc cô ra, sau đó con Mận nắm lấy chân cô, nhìn xuống thì không phải con Mận, không biết nó là ai nữa, đầu bù tóc rối, gương mặt đen lại đến nỗi chẳng nhìn thấy mắt mũi.
-Tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi đi mà.
Như Ngọc bật khóc vì sợ hãi, lần đầu tiên cô ta phải khóc như thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến những chuyện kinh hoàng như thế này.
Con Đào tiến lại bàn trang điểm, nó tóc xoã dài ra rồi chải, trên người mặc một bộ đồ rách nát như đã rất lâu rồi, da thịt teo tóp, giọng the thé nói với cô.
-Cô thật là xấu xa…sao lại đem cái thứ dơ bẩn đó lên giường?
Con bé Đào bỏ lược xuống bàn, từ từ tiến lại rồi sờ vào sợi dây chuyền của Như Ngọc.
-Đồ ăn cắp…
Sợi dây chuyền đó là của Như Hoa, cô ấy đã trộm từ trên người em gái, không chỉ dây chuyền mà tất cả thứ nó mang trên người.
“Hu…hức…”
Nước mắt cô ta giàn giụa, nếu đây là một giấc mơ thì có lẽ nó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trên cuộc đời này.
-Tôi xin lỗi, làm ơn tha cho tôi đi mà.
Mận và Đào mỗi đứa nắm một đầu, hai đứa nó nhấc cô lên cao đến tận trần nhà.
“Rầm”
Chúng nó buông tay ra khiến cô rơi xuống dưới, trần nhà cao 6 mét, rơi xuống khiến tim phổi như bị dập.
Chúng nó lại nhấc cô lên, lại dâng cô lên đến trần nhà rồi “rầm”
Như Ngọc không chịu nỗi, đợi đến sáng mai chắc cơ thể này sẽ nát ra như tương vụn, đau đớn quằn quại, Như Ngọc ngất đi.
Mận và Đào định chơi trò này đến khi thoả mãn, nhưng chợt tụi nó nhìn qua cửa sổ, tụi nó liền sợ hãi rồi lùi ra sau, ánh mắt láo lia láo lịa, sau đó ngất xỉu, trong xác của hai đứa có hai bóng đen xuất ra sau đó chạy ra ngoài, nhập vào hai pho tượng cô gái cầm cái bình gốm, hai tác phẩm cổ đại ấy chính là nơi ẩn thân của bọn họ. Hôm nay Như Ngọc quay về, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền có bùa chú, nhưng lá bùa này sên không phải cho Như Ngọc, nên nó dẫn dụ ma quỷ, khiến bản thân bị thiệt hại mà không hay.
Cái đầu lăn rù rù lại phía Như Ngọc, mặt nó đêm trước bị Vương Nguyên đánh tét một đường dài, nó ôm hận tìm cô quyết trả thù, nhưng Như Ngọc đến thay. Cái đầu tóc bù xù lăn lại há to miệng định đớp một miếng
Bỗng...
"Phạch”
Vương Nguyên xoè quạt ra làm cái đầu kia đang nhe răng bỗng dừng lại đưa ánh mắt thăm dò về phía anh ta. Nhà này không phải nó làm chủ, vuốt mặt cũng nể mũi một chút, hôm qua bị đánh nên hôm nay cũng đã sợ.
Anh ta ngồi trên cửa sổ chẳng buồn nhìn họ, nhếch mép nói
-Sao hả ?Ăn đi chứ…
-Thật sao?…
-Ừm…
Sao không cứu chị tôi? Đồ cầm thú…
Anh ta ôn nhu nhìn cô, xiếc chặt vòng tay, tay kia cầm quạt rồi nâng cằm cô lên.
-Việc gì phải cứu cô ta? Em mới là vợ anh!
Cái đầu tròn tròn với một đuôi tóc dài tết bím phía sau, nó từ từ từ từ lăn đến cọ xuống nền nhà phát ra âm thanh rù rù.
Cô như chết trân, coi như không thấy gì mà từ từ ngồi xuống giường, giơ tay lấy một cái khăn trùm đầu thêu hình uyên ương đội lên đầu. Tuy cố tỏ ra như thế nhưng mà đôi chân đã không nghe lời mà run lên không tự chủ được.
Ngồi với tư thế cô dâu đang đợi chờ chú rể đến rồi lấy khăn ra, nhưng thừa biết nếu chú rể đến lấy khăn ra thật thì lại chết toi.
Cô cứ lẫm bẫm trong miệng rồi tự trấn an bản thân mình rằng.
-Không thấy! Không thấy! Không thấy!
Cô bấu víu hai tay vào nhau, chân run va vào gầm giường kêu lên cộp cộp,cô cúi mặt xuống, bên tai không ngừng phát ra âm thanh rù rù, nó đang tiến lại rất là gần.
Cái đầu đó giờ đã lăn đến chân cô, từ từ… từ từ lăn lại, dưới chân cô có một bậc thang khoảng chừng 3 nấc, cô nghĩ rằng nó sẽ không thể lăn đến cô được, rồi nó tưởng cô không biết gì hết không thể nhờ vả cô được mà rời đi.
Cô cúi đầu như muốn nín thở, mồ hôi nhễ nhại rơi từ trán xuống mu bàn tay, tạch rồi tạch…
Cái đầu tròn tròn kia dừng lại trước bậc thang, khoảng mấy giây sau đó nó mở cái miệng rộng ra cười một cách quỷ dị, miệng nó rộng tới mang tai, nhe mấy cây răng đen đen nhỏ nhỏ, miệng nó đầy nước dãi lại còn bốc ra một mùi hôi thối như xác mụt rửa.
Nó từ từ le cái lưỡi dài ngoằn ra liếm lên bậc thang rồi kéo lê cái đầu lên, giống như con ốc sên lê cái vỏ của mình vậy. Cảnh tượng này đúng là lần đầu tiên thấy trong đời.
Từng bậc nó leo lên, theo đó phát ra một tiếng cười của trẻ em khanh khách bên tai cô, tiếng trẻ con trong trẻo đáng yêu nhưng trong một không gian thế này thì chẳng đáng yêu chút nào hết.
Cô đã quá coi thường nó rồi! Nó đâu phải ma, nó là quỷ, nếu nó đã tìm đến rồi thì chạy không còn là thượng sách, một là thắng hai là thua.
Nó leo lên đến chân của cô thì vội rụt lưỡi lại, ngước mắt nhìn cô trong chiếc khăn trùm đầu. Vì cô cúi mặt xuống mà cái khăn lại hở ra một khoảng, cô nhìn qua khe hở thì giật mình khi bắt gặp đôi mắt trắng đục của nó đang nhìn cô.
Nó nằm ngay chân cô, nhởn nhơ đảo đôi mắt trắng đục nhìn cô, nó nói với giọng khe khẽ mà khiến cô dựng tóc gáy.
-Chào…
Cô căn thẳng nuốt nước miếng cái ực coi như không nghe thấy gì cứ ngồi im. Nhưng nó thừa biết cô đang nghe và đang thấy rất rõ.
-Tôi đã đợi cô 300 năm rồi.
300 năm? Ý nó là sao? Nó nói vậy là ý gì?
-Cô sinh ra trễ thật!
Cô vẫn im lặng cho đến khi nói lại từ từ dùng cái lưỡi dài ngoằn bấu lấy chân cô rồi leo lên đùi cô nằm chễm chệ trên đó.
-Đừng giả vờ nữa, cô có thể nhìn thấy tôi!
Hai chân cô run lên vì cảm nhận được cái đầu nó cứ lăn qua lăn lại, bất giác cô dùng tay hất nó xuống đất rồi co chân lùi ra sau giường.
-Tôi không biết gì hết, cho dù có giết tôi thì tôi cũng không biết, làm ơn đừng làm phiền tôi.
-Nhưng chỉ có cô mới giúp được tôi, tôi đã đợi nguội hữu duyên những 300 năm qua rồi, nếu cô không giúp thì tôi lại phải đợi đến bao giờ? Tôi muốn được đi đầu thai.
Nó nửa oán trách nửa giận dữ, mặc dù cô mới gặp nó lần đầu tiên và chẳng gây hận gì.
-Tôi chẳng biết gì cả, làm sao có thể giúp được.
Gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, khi gở khăn trùm đầu ra nhìn nó, nó đã há to miệng ra doạ cô, còn muốn cắn cô nữa.
-Đừng…
Cô dùng chân đạp nó, nhưng đến cuối cùng nó lại leo đến cổ cô rồi đeo trên đó, lủng lẳng như một quả dừa đeo giữa trời xanh. Da cổ và da đầu cũng bắt đầu nỗi gợn sóng.
Nó đu sát vào tai cô rồi thì thầm.
-Lúc tôi 7 tuổi họ đã chặt tôi ra làm 5 mảnh rồi chôn ở 5 góc trong ngũ hành đại pháp! Thời gian trôi qua đã 300 năm tôi vẫn chưa thể siêu thoát, tôi không có cơ thể, tôi muốn cô đào 5 phần cơ thể tôi lên gộp lại cho tôi.
Cô nghe đến đó mà rợn cả da gà, tại sao ai lại làm vậy với một đứa trẻ mới lên 7 chứ? Để nó oán hận mà không thể siêu thoát được.
-Tại sao vậy?
Cô lấp bấp, tay nắm vào bức màn bấu lại lấy bình tĩnh.
-Họ nói tôi sinh ra gây hại cho dân làng nên giết tôi bằng cách thiêu sống rồi không muốn tôi đầu thai nên chặt tôi ra! Họ làm vậy là để tế thần linh, năm đó bệnh đậu mùa hoành hành, tôi là một trong những đứa trẻ đầu tiên mắc bệnh, đương không lại thành kẻ thù của cả làng.
-Linh hồn tôi phiêu bạt, cũng chỉ có thể tìm cái đầu này! Tôi đợi cô lâu rồi!
Cái miệng rộng rộng từ từ mở ra cười một cái, đôi mắt bỗng long lên sòng sọc, nó quát cô khiến cô giật mình.
-Sao cô không nói? Hay cô không muốn giúp tôi? Hả?"
Nó há cái miệng rộng cắn mạnh vào cổ cô, răng nó dài bấu vào thịt, từ từ máu cô rỉ ra, nó cười ha hả liếm máu cô, uống máu cô, cô đau quá mà thét lên.
-Đừng mà…
Cô nắm bím tóc dài của nó rồi quăng ra cửa, cộp một phát nó đã lăn ngược lại với cô. Cô rút trong người ra một con dao bằng gỗ, nuốt nước mắt đứng thẳng dậy giơ dao lên.
-Một sống hai chết thôi, đến đi…
Cô đưa tay sờ lên cổ, máu ướt cả bàn tay…
Bỗng bên ngoài nổi lên một cơn gió lớn, cánh cửa rầm một tiếng bật tung.
Một cơn gió luồn vào phòng, đồ vật đều đỗ vỡ rơi xuống sàn tạo nên một âm thanh ồn ào giống như căn nhà sắp sập.
Cô đứng nhìn xung quanh, là ai đã làm, nó thì đang lăn lóc dưới nền, ai đã bật tung cánh cửa ra, chẳng lẽ anh ta đến rồi…?
Cơn gió dừng lại trước mặt cô biến thành một chàng trai, mặc một bộ đồ đen với đôi mắt lạnh ngần, anh ta giơ tay nắm lấy cái đầu dưới đất lên rồi nhìn nó mấy giây. Sau đó quăng vào cái đồng hồ lắc trên tường, nó hét lên như đau đớn dữ dội, cô lùi ra sau lưng, gương mặt này đúng là người trong ảnh, anh ta so với đứa trẻ kia còn mạnh hơn.
Anh tiến lại gần rồi bóp cổ cô, ép cô lơ lửng lên rồi ấn vào cái đồng hồ quả lắc cổ ấy.
-Vợ tao tao chưa ăn mà mày đã ăn trước rồi!
“Ưm…”
Cô nghẹt thở giãy giụa, hai chân thỏng trên mặt đất.
-Đây là cái giá cho việc em không giữ mình đấy…
Giọng nói ấy vô cùng lạnh, giống như kiểu giết người chỉ là trò chơi tiêu khiển hằng ngày.
-Không phải…tại tôi…
Tay anh ta lạnh, cứng và mạnh bạo, siết đến máu tụ đỏ cả mặt của cô.
Anh ta liếm máu đang rỉ ra của cô, bỗng "phèo" một tiếng nhổ bỏ không thương tiếc. Anh ta giơ tay quẹt miệng, mặt khó chịu gắt.
-Khó uống quá!
Anh ta thả cô xuống rồi đưa tay bóp cằm cô tức giận quát.
-Tại sao lại để người khác động vào người hả?
Cô nhăn mặt bán sống bán chết lắc đầu, môi khẽ mấp máy muốn nói gì nhưng không được.
Anh nhìn cô đau khổ đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
-Tưởng thế nào, hoá ra cũng là đồ chơi cho cái loại không có“bóng” thôi chứ gì?
-Chúng ta nên động phòng thôi! Nào...
Anh buông cằm cô, đôi tay trở nên mềm mại mơn trớn gò má cô, từ từ từ từ trược xuống cổ cô, rồi lại xuống xương quai xanh, và dừng lại ở vai cô, trượt váy xuống ôm trọn người cô, vùi mặt vào cổ hôn cô.
Đôi tay nắm khóa kéo sau lưng cô từ từ kéo xuống, cô nhẹ nhàng lòn tay xuống gối móc ra một con dao nhọn được làm từ ngà voi tẩm máu chó, cô giơ tay lên định kết liễu con quỷ háo sắc này.
-Xoẹt...
Anh ta vừa tháo đồ cô ra vừa bắt lấy con dao, tay cô bị anh ta giữ chặt, môi vẫn nằm trên cổ cô, miệng nhếch lên, mắt lia qua cổ cô rồi một âm thanh vang lên.
"Rắc..."
Cổ tay cô rắc một tiếng bị bẻ gãy, cô đau đớn nhưng lại không hề phát ra âm thanh rằng mình đang đau đớn, đôi môi lì lợm cắn chặt lại với nhau, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhịp thở gấp càng khiến anh ta mỉm cười vui vẻ. Nhẹ nhàng chụt lên má cô một cái rồi kề sát tai cô thì thầm.
-Em nghĩ tôi có thể bị mắc lừa sao? Cô dâu của tôi!
Cô buông dao rớt lên nền nhà kêu leng keng, cô không giết được anh ta thì trước sau gì cũng bị anh ta bức chết, cô bò xuống nền rồi cầm dao lên, lấy chồng rồi, kiếm được tiền trả ơn dưỡng dục của ba mẹ rồi thì chết cũng không còn gì hối tiếc. Cô sẽ tự tử…
Anh ta tát vào mặt cô một phát khiến cô ngã nhào xuống sàn, con dao cũng văng ra xa đến nỗi không thấy nó nữa.
Anh ta lạnh lùng rồi bóp họng cô.
-Định cắn lưỡi tự tử sao?
-Không muốn giết tôi nữa à?
Cô quẹt máu trên miệng rồi nắm cổ áo anh giật mạnh, anh buông tay cô ra, sau đó cô lại tiếp tục ngồi lại vào giường, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Thấy thế anh ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt bất ngờ, quả thật không thể xem thường người phụ nữ này. Cô có khả năng đặc biệt hơn người khác, quả thật như anh ta nghĩ, cô không ngây thơ trong sáng chút nào, có thể sống sót đến bây giờ nếu không nói là cô ta rất ranh ma chẳng nhẽ lại nói là số cô ta may mắn à? Cô ta diễn kịch rất khá đó chứ…
Hắn kề sát mặt cô khẽ nói
-Cô muốn giết tôi thì phải sống tiếp chứ, sao lại muốn chết? Tôi chơi chưa đủ mà!
-Tôi sẽ giết anh!
-Tốt lắm! Thế mới xứng đáng làm cô dâu của tôi chứ.
Anh ta sờ vào cổ cô, nhấc cằm cô lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt tím tái của cô thật rất hài lòng, đôi mắt hai người chạm vào nhau, cô từ từ chìm vào cơn mê man rồi ngã ra bất tỉnh
Anh ta phủi tay rồi bước đi rời khỏi đó
-Tôi chờ xem cô dùng cách gì giết tôi, cô dâu hỗn láo…
Sáng sớm ông bà Vương đã sai gia nhân đến phòng xem động tĩnh, thật không thể tin được là cô còn sống, họ vừa bất ngờ vừa vui, sai gia nhân đem quần áo thay cho cô, đem đồ ăn cho cô, vàng bạc trang sức cô đều được họ cung cấp không thiếu một thứ gì.
-Con…con ổn chứ?
Cô nhìn mẹ chồng rồi lại cúi gầm mặt.
-Mẹ…
Bà hớn hở rồi gật đầu lia lịa.
-Ừ mẹ đây, con muốn nói gì?
-Tay con, hơi đau, mẹ cho con đi bệnh viện được không?
Bà lập tức cho người đưa cô đi bệnh viện ngay, thật bất ngờ khi bác sĩ nói tay chỉ trật khớp nhẹ, cô tưởng nó đã gãy ra làm hai luôn rồi chứ. Sao mới tối qua thôi mà đã lành?
Cô nhìn bác sĩ bó sơ cổ tay mà còn hỏi lại mấy lần, bác sĩ cũng bảo chỉ hơi hơi bầm thôi, tuyệt đối không gãy xương.
-Còn cổ ạ? Có vết thương không?
-Không có…
Ngày đầu làm dâu nhưng gia đình nhà họ Vương không hề bạc đãi, có lẽ họ vui lắm khi cô chính là người duy nhất sống sót và bình thường ra khỏi căn phòng đó. Nếu nói lại thì họ phát điên cũng có một phần do cái đứa trẻ con đó tạo ra chăng? Nó doạ cô sắp đứng tim chết thì người khác sao chịu nổi chứ.
Cô được gia nhân đưa về nhà mẹ đẻ thăm nhà theo truyền thống, ba mẹ cô hết sức sửng sốt, chị gái tưởng cô đã chết mất xác rồi chứ không nghĩ cô lại trở thành bà hoàng thế này, lúc về nhà còn doạ họ giật mình hét lên. Cô mỉm cười rồi thưa ba mẹ và chị.
Thấy áo gấm lụa là vàng bạc quý giá nhà họ Vương mang tặng cô, ba mẹ có chút vui lại có chút ganh ghét. Lòng đố kỵ lại nổi lên, chị cô hối hận lắm! Đáng lẽ người hưởng hạnh phúc là mình mà không ngờ em mình lại hưởng. Hối hận khi lúc ấy sợ chết mà gả em mình thay cho mình.
Chị cô thấy thế liền thông đồng với ba mẹ, ba người bàn bạc với nhau sẽ cho chị cô quay lại nhà họ Vương, người bệnh tật như Như Hoa về nhà đó quả là một điều rất phí phạm. Họ chẳng biết làm sao, lúc đang định nói gì đó thì họ vớ cái bình hoa tẩn vào đầu khiến cô ngất rồi sau đó nhốt vào kho.
-Như Ngọc à, con mau quay về đó đi, mau lên…
Chị cô lột hết đồ cô đeo lên người và thay thế cô trở về nhà họ Vương thay cô làm dâu, Như Ngọc hí hửng cộng với sự cổ vũ của ba mẹ, cô ta tưởng tượng một cuộc sống có kẻ hầu người hạ, lâng lâng sung sướng trong lòng. Chân bước lên chiếc xế hộp chục tỷ mà cả người sung sướng không tả nổi.
Hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước nên chẳng ai nhận ra, nhưng đâu ai ngờ cho dù có qua mặt hết tất cả đi chăng nữa thì vẫn có một người nhận ra...
Như Ngọc chui vào chiếc xế hộp xịn mà ba mẹ chồng đã chuẩn bị cho Như Hoa, Như Ngọc vui vẻ kêu tài xế chạy về, dễ dàng qua mặt được ông ta.
Như Hoa bị đánh mạnh vào gáy bất tỉnh giờ tỉnh lại cảm giác đầu đau vô cùng, cô mở mắt ra đã thấy nằm trong nhà kho, không hiểu tại sao quần áo đã bị tráo đổi, và vàng bạc mẹ chồng cho lúc sáng cũng không cánh mà bay.
Cô đập cửa thì nhận ra đã bị khóa trái cửa bên ngoài, cô gọi to
-Ba... mẹ...! Ba ơi, mẹ ơi!
-Chị Như Ngọc...!
Cô có gọi khàn giọng cũng chả ai trả lời, trong đầu cô toàn những câu hỏi không ai trả lời.
Họ bắt nhốt cô ở đây và bây giờ chị cô đã đến Vương gia, chiếc xe xịn từ từ dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
Cánh cổng to lớn tự động mở ra trước mắt khiến cô thấy được căn biệt thự huy hoàng tráng lệ như một tòa lâu đài, bây giờ nỗi khát vọng và sự tham lam của Như Ngọc lại càng dâng lên mãnh liệt.
Như Ngọc từ nhỏ đã chán ghét cuộc sống nghèo khó, đây quả thực là thiên đường dành cho cô ấy, sẽ chẳng có một lí do gì khiến cô ấy chùng bước cả, sự vinh hoa phú quý này định sẵn đã thuộc về cô.
Cô bước xuống xe vào nhà như một bà hoàng, vừa vào đến nhà đã quát đám gia nhân làm bọn họ giật mình.
-Đem nước lên phòng cho tôi rửa chân, nhanh…
Đám người giật mình gật đầu rụp rụp sợ hãi bê chậu nước lên phòng. Nhờ đó Như Ngọc mới biết đâu là phòng Như Hoa ở đâu, cô là một người thông minh, cô biết cô không thể có một sơ suất gì khiến họ nghi ngờ.
Cô phất tay bảo đám người làm lui ra, cô vòng quanh căn phòng lộng lẫy như phòng hoàng gia này thầm cười sung sướng.
-Sáng còn làm bộ mặt hiền lành lắm kia mà, mới đây mà đã thay đổi rồi.
-Lòng người ai biết được đâu chứ? Thôi dù sao cũng là mợ chủ, đừng gây rắc rối làm gì.
Lời gia nhân nói đã lọt vào tai của bà Vương hết cả, bà cũng muốn biết thực hư chuyện cô con dâu mới sớm mai còn dịu dàng sao nay lại nổi đoá vô lí với người làm.
Như Ngọc lăn lộn trên giường, như con chim ri nhảy nhót.
-Phát tài rồi! Quả thật bây giờ mình là một bà hoàng…
Bỗng cô thấy rùng mình, có cái gì đó lạnh lạnh lướt qua xương sống, cô nhìn quanh thì chẳng thấy gì, nhưng lông tơ cũng dựng hết cả lên.
Cô khoan thai ngồi dậy vuốt vuốt tấm rèm giường được làm bằng tơ lụa thượng hạng mà mát tay, mọi thứ khác đều không khiến cô chú ý nữa, thoải mái nằm xuống nhắm mắt hưởng thụ. Bỏ qua nỗi sợ hãi lúc nãy.
Cộp...Cộp...Cộp...
Dưới giường có cái gì đó kêu cộp cộp...Cô mở mắt ra nhìn lên cái đồng hồ lắc treo trên tường đã 12 giờ trưa, cô thấy hơi sợ sợ, giơ tay mở đèn lên sáng choang.
-Người…đâu? Vào đây…
Cô lia cặp mắt ra cửa, nhưng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ có người đang đi vào.
Cộp...Cộp...Cộp...
Đang căng thẳng thì lại nghe âm thanh đó, giật bắn cả mình.
-Gì vậy? Giờ này ai làm gì vậy?
Ực...
Căn phòng im lặng đến độ nuốt nước bọt mà cũng tự mình nghe thấy, sau một hồi nghiền ngẫm mới nhận ra âm thanh đó là tiếng móng tay gõ vật gì đó bằng gỗ, cô lấy chăn đắp lên hai chân đang lạnh toát.
-Nghe nhầm thôi! Đúng rồi…
Cái đồng hồ lắc treo trên tường bỗng kêu lên từng tiếng điếc tai người.
Beng...beng...beng
Nó giống như một hồi chuông của tử thần, âm thanh như vang vọng từ dưới địa ngục vang lên, cô hơi bất ngờ ngồi dậy tiến lại gần, giơ tay về phía cái đồng hồ rồi khều khều cái quả lắc.
Cô thấy nó không lắc nữa nên lấy tay lắc lắc nó, bỗng có cái gì đó đen đen lòi ra, thắc mắc liền nắm lấy rồi kéo kéo ra. Nó dài dài đen đen, cô buông ra lùi lại sau hai bước rồi hét to.
-Tóc người !...
Chùm tóc thụt vào trong, có cái gì đó tròn tròn trồi lên, đưa cặp mắt trắng đục nhìn cô. Cái miệng rộng rộng cười cười, cô lùi lại mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng ngã về phía sau, ngồi lên giường miệng không ngừng quát.
-Biến đi! Biến đi! Đừng lại đây…
Nghe thấy tiếng hét nên gia nhân lũ lượt kéo đến, bọn nó nhìn cô bằng cặp mắt lạ lẫm.
-Mợ à…không sao chứ?
Cô toát mồ hôi, ngẩn mặt nhìn tụi nó, chốc chốc lại giữ được thái độ điềm tĩnh.
-Nằm mơ thấy ác mộng thôi, đem cho tao mợ ly nước đi.
Chúng nó rời đi, cô liền hấp dẫn kêu lại.
-1, 2 đứa gì đó ở lại đây với mợ.
Có đứa ở lại đứng nép vào cửa, cô thấy vậy nên cũng yên tâm hơn.
-Mày tên là gì?
-Dạ con tên Cẩm…mợ kêu con có gì không?
-Mày làm ở đây bao lâu rồi?
-Dạ hơn 2 năm rồi.
Nó trạc 15 tuổi, cô khều nó rồi kêu nó quạt cho mình.
-Cái đồng hồ kia mua từ bao giờ? Nó kêu ồn quá nên mợ không ngủ được, nói ông bà tháo nó xuống cho mợ đi.
Nó vừa quạt vừa ấp úng gật đầu.
-Mua từ năm ngoái, cậu chủ thích nên ông tặng cho cậu. Căn phòng này trước nay chưa ai dám tháo gở cái gì. Ông bà thương cậu lắm nên mợ à, con nghĩ là không được đâu.
Nghe con hầu nói vậy cô cũng thôi, mới về đây mà làm quá thì có khi họ lại nghi ngờ.
Lát sau có đứa mang nước vào, cô uống một hơi rồi lấy lại được bình tĩnh, tự trấn an mình rằng chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, có gì lớn lao đâu, có lẽ đó là hoa mắt không chừng…
-Cẩm…mày nói về đây 2 năm? Vậy mày biết mấy cô vợ trước giờ ở đâu không?
-Dạ, ông bà cho vào viện hết rồi, ở đó có bác sĩ y tá tốt.
-Nghe nói bị điên hết hả? Sao bị điên vậy?
-Cái này con không biết nữa…
Nó quạt xong thì bỏ quạt đi ra ngoài, chẳng hiểu sao khi căn phòng này thiếu hơi người là lại lạnh như ngoài bắc cực, sự lạnh lẽo len lỏi vào đến từng sợi lông tơ và xương tuỷ.
Thời gian mới đó mà đã tối, sợ phải ngủ một mình nên cô có xin ông bà thêm hai đứa canh chừng, ông bà cũng dễ tính, biết cô sẽ sợ nên đồng ý cho Mận với Đào vào ngủ canh mợ chủ.
-Hai đứa nhớ canh cho mợ ngủ ngon.
-Dạ…
Tối đó leo lên giường ngủ rồi, hai đứa cũng định trãi đồ xuống sàn ngủ, cô lại ngăn.
-Không được, tụi bây không được ngủ, phải thức canh cho mợ ngủ…
Tụi nó còn nhỏ ham ăn ham ngủ, nghe vậy thì mặt đứa nào cũng yểu xìu xuống, nhưng phận làm hầu phải chịu thôi.
-Dạ…con biết rồi.
Hai đứa đứng hai đầu, thả màn xuống cho mợ ngủ. Cô yên tâm nhắm mắt lại, nhưng đang thiu thiu ngủ thì lại nghe âm thanh cộp…cộp từ đâu lại phát ra.
Cô nhíu mày vì ồn, âm thanh đó như sát bên tai, cô lại nghiến răng rồi làu bàu.
-Giờ này ai còn làm gì vậy trời.
Cô mở mắt ra nhìn ra ngoài, hai cái bóng của Mận và Đào đứng cách tấm màn làm cô giật mình, vuốt ngực cái rồi thở ra một hơi.
-Lấy cho mợ miếng nước coi, mợ khát quá…
Nhưng sau đó chúng nó chẳng có chút động tĩnh gì, cô tưởng tụi nó ngủ gật cho nên nhăn nhó.
-Đào, Mận…mấy đứa mày nghe không?
Cô tốc màn ra rồi nhìn bọn nó, nhưng cả hai đứa đều trừng mắt nhìn cô, cặp mắt tụi nó nhìn sởn gai óc, đôi môi cong lên làm cô sợ đến chết khiếp.
-Đ…ào…Mận….hai đứa mày sao vậy?
Cô lùi ra phía sau, ánh mắt hai đứa vẫn nhìn cô trừng trừng.
Tụi nó mỉm cười rồi quay mặt qua như một khúc gỗ.
-Mợ…mợ uống nước hả?
Nhìn như kiểu hai đứa này bị vong nhập vậy. Tụi nó đi lại gần rồi nhìn cô bằng cặp mắt to tròn hỏi lại.
-Mợ uống nước hả?
Hai đứa chống tay lên giường, càng lúc càng gần hơn.
-Mợ uống nước hả?
Rồi bụp phát nắm đầu cô lôi đi, mặc cho cô hét lên thành tiếng, nó lôi cô kéo lê trên nền nhà, đập người cô vào hết chỗ này đến chỗ khác.
-A…đau quá, cứu tôi với…cứu tôi.
Dãy hành lang không một bóng người, căn nhà này có luật cấm đêm khuya nhất định không được lang thang bên ngoài, giờ này sẽ không có ai phát hiện ra hoặc nghe thấy.
Con Đào thả tóc cô ra, sau đó con Mận nắm lấy chân cô, nhìn xuống thì không phải con Mận, không biết nó là ai nữa, đầu bù tóc rối, gương mặt đen lại đến nỗi chẳng nhìn thấy mắt mũi.
-Tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi đi mà.
Như Ngọc bật khóc vì sợ hãi, lần đầu tiên cô ta phải khóc như thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến những chuyện kinh hoàng như thế này.
Con Đào tiến lại bàn trang điểm, nó tóc xoã dài ra rồi chải, trên người mặc một bộ đồ rách nát như đã rất lâu rồi, da thịt teo tóp, giọng the thé nói với cô.
-Cô thật là xấu xa…sao lại đem cái thứ dơ bẩn đó lên giường?
Con bé Đào bỏ lược xuống bàn, từ từ tiến lại rồi sờ vào sợi dây chuyền của Như Ngọc.
-Đồ ăn cắp…
Sợi dây chuyền đó là của Như Hoa, cô ấy đã trộm từ trên người em gái, không chỉ dây chuyền mà tất cả thứ nó mang trên người.
“Hu…hức…”
Nước mắt cô ta giàn giụa, nếu đây là một giấc mơ thì có lẽ nó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trên cuộc đời này.
-Tôi xin lỗi, làm ơn tha cho tôi đi mà.
Mận và Đào mỗi đứa nắm một đầu, hai đứa nó nhấc cô lên cao đến tận trần nhà.
“Rầm”
Chúng nó buông tay ra khiến cô rơi xuống dưới, trần nhà cao 6 mét, rơi xuống khiến tim phổi như bị dập.
Chúng nó lại nhấc cô lên, lại dâng cô lên đến trần nhà rồi “rầm”
Như Ngọc không chịu nỗi, đợi đến sáng mai chắc cơ thể này sẽ nát ra như tương vụn, đau đớn quằn quại, Như Ngọc ngất đi.
Mận và Đào định chơi trò này đến khi thoả mãn, nhưng chợt tụi nó nhìn qua cửa sổ, tụi nó liền sợ hãi rồi lùi ra sau, ánh mắt láo lia láo lịa, sau đó ngất xỉu, trong xác của hai đứa có hai bóng đen xuất ra sau đó chạy ra ngoài, nhập vào hai pho tượng cô gái cầm cái bình gốm, hai tác phẩm cổ đại ấy chính là nơi ẩn thân của bọn họ. Hôm nay Như Ngọc quay về, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền có bùa chú, nhưng lá bùa này sên không phải cho Như Ngọc, nên nó dẫn dụ ma quỷ, khiến bản thân bị thiệt hại mà không hay.
Cái đầu lăn rù rù lại phía Như Ngọc, mặt nó đêm trước bị Vương Nguyên đánh tét một đường dài, nó ôm hận tìm cô quyết trả thù, nhưng Như Ngọc đến thay. Cái đầu tóc bù xù lăn lại há to miệng định đớp một miếng
Bỗng...
"Phạch”
Vương Nguyên xoè quạt ra làm cái đầu kia đang nhe răng bỗng dừng lại đưa ánh mắt thăm dò về phía anh ta. Nhà này không phải nó làm chủ, vuốt mặt cũng nể mũi một chút, hôm qua bị đánh nên hôm nay cũng đã sợ.
Anh ta ngồi trên cửa sổ chẳng buồn nhìn họ, nhếch mép nói
-Sao hả ?Ăn đi chứ…
-Thật sao?…
-Ừm…
Sao không cứu chị tôi? Đồ cầm thú…
Anh ta ôn nhu nhìn cô, xiếc chặt vòng tay, tay kia cầm quạt rồi nâng cằm cô lên.
-Việc gì phải cứu cô ta? Em mới là vợ anh!
Bình luận facebook