Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Vũ Ngọc Lan nhìn chằm chằm Hà Trinh An một cách thâm độc, bà ta thấy được bộ váy công chúa của hãng MOO này như thể sinh ra là để dành cho Hà Trinh An vậy, dáng vẻ xinh đẹp trang nhã của cô vô cùng rực rỡ. Cho dù đứng im bất động cũng dễ dàng trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Nếu mười năm trước nhà họ Hà không xảy ra chuyện thì hiện tại Hà Trinh An mới chính là người con gái đẹp nhất trong thành phố Hải Phòng.
Năm xưa Hà Trinh An và Diệp Mai Linh nổi tiếng rầm rộ, trước cửa nhà lúc nào cũng được các cậu ấm nhà giàu vây quanh săn đón, ai cũng muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người con gái hoa ghen liễu hờn của hai cô.
Hoa ghen liễu hờn…
Vũ Ngọc Lan hít sâu một hơi, nhanh chóng đổi thành gương mặt hiền hòa, hiện tại con gái của bà - Hà Xuyên Khanh mới là người con gái đẹp nhất thành phố Hải Phòng!
Vũ Ngọc Lan ra vẻ thân thiện đi đến kéo cánh tay nhỏ nhắn của Hà Trinh An: “Trinh An, con thay váy xong rồi, giờ dì sẽ giới thiệu cho cháu vài người bạn nhé… Đợi một chút, váy của cháu nhìn quen quá, đây không phải là bộ váy công chúa mà Xuyên Khanh muốn mặc tối nay hay sao?”
Hà Trinh An không có gì bất ngờ, cô biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi.
Hà Xuyên Khanh nhìn Hà Trinh An: “Trinh An, sao cô lại mặc váy của tôi, hôm nay là sinh nhật của tôi, bộ váy công chúa MOO này chính là quà sinh nhật của mẹ tặng tôi đấy.”
Lúc này Lại Thanh Hà nhanh chóng lên tiếng: “Hà Trinh An, cô đừng có mà quá đáng, hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, ngay cả váy công chúa của cậu ấy cô cũng muốn chiếm hay sao?”
Những cô chủ nhà giàu ở đây đều biết Hà Xuyên Khanh có một bộ váy công chúa MOO cho nên bắt đầu bàn tán xôn xao.
- -- Cô Hà Trinh An này bị làm sao vậy, cô ta muốn cướp váy MOO của Hà Xuyên Khanh để khoe mẽ sao, đúng là người ích kỷ hám lợi.
- -- Tôi nghĩ cô ta mới từ quê lên, nhất định là thấy váy MOO sang trọng nên muốn chiếm làm của riêng, đúng là trưởng giả học làm sang mà, thật mất mặt.
Mọi người đều nhìn Hà Trinh An bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đúng lúc này Hà Văn Quốc đi đến, đã có kinh nghiệm với những chuyện như thế này, ông ta thật sự mong rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm mình mất mặt một lần nào nữa, cho nên mặt nặng mày nhẹ nhìn Hà Trinh An trách: “Trinh An, hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, ngay cả váy công chúa của con bé con cũng muốn cướp sao? Mấy năm nay gửi con về quê, thật không có chút giáo dục nào cả, nhanh chóng lên lầu thay váy rồi không cần xuống nữa.”
Hà Văn Quốc tự kết luận Hà Trinh An không được giáo dục đàng hoàng, còn sợ cô làm mình mất mặt nên không cho xuống lầu, điều này khiến Vũ Ngọc Lan và Hà Xuyên Khanh vui vẻ vô cùng.
Hà Xuyên Khanh cấu nhẹ bắp đùi của mình, vành mắt lập tức đỏ lên, làm ra bộ dáng tủi thân muốn khóc: "Hay là bố bỏ qua đi, dù sao con với Trinh An cũng là chị em, sinh nhật con cũng chỉ mong cả nhà ta vui vẻ thôi, con tặng Trinh An bộ váy công chúa này là được."
Hà Xuyên Khanh vừa nói, hai hàng nước mắt đã thi nhau chảy ra.
Đến lúc này, bà Phúc và toàn bộ đám cô chiêu ở đây đều nhìn Hà Trinh An với ánh mắt khinh thường.
- -- Hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, không biết cô Hà Trinh An này vô tình hay cố ý muốn phá đám, đến nỗi làm Xuyên Khanh khóc rồi.
- -- Xuyên Khanh tốt bụng quá đi mất, nếu là tôi tôi nhất định sẽ bắt Hà Trinh An cởi bộ váy MOO kia ra ngay.
- -- Còn không mau đi đi, chẳng muốn thấy cô ta chút nào!
Vở kịch đã đi theo đúng kế hoạch, Hà Trinh An vẫn mặc bộ váy công chúa kia, Vũ Ngọc Lan vô cùng hài lòng.
Thế nhưng bà ta vẫn làm ra vẻ khó xử nói: "Trinh An, hay là con lên lầu trước đi..."
Hà Trinh An từ nãy đến giờ không nói lời nào, bây giờ mới khẽ nhướng đôi lông mày thanh tú, khẽ nói: "Bộ váy con mặc không phải là của Xuyên Khanh."
Câu nói này khiến mọi người sững sờ, Vũ Ngọc Lan có dự cảm không lành, vội nói: "Trinh An, ta hiểu cảm giác của con, nhưng con còn cãi lại như thế là hơi quá đáng rồi đấy."
Hà Trinh An lộ vẻ oan ức và yếu đuối, thế nhưng vẫn kiên trì lặp lại: "Bộ váy này không phải là của Xuyên Khanh, chỉ là...hàng nhái cao cấp của MOO thôi."
Cái gì?
Hàng nhái của MOO?
Mọi người đều là khách hàng cuồng nhiệt của MOO nên có người đã bước lên kiểm tra bộ váy mà Hà Trinh An đang mặc trên người.
“Bộ váy này đúng là…hàng nhái.” Người đó nói.
Cái gì?
Vũ Ngọc Lan và Hà Xuyên Khanh nghe như sấm giữa trời quang, Hà Xuyên Khanh còn chạy đến, không thể tin được hỏi: “Có nhìn lầm hay không vậy, đây là hàng nhái?”
“Không nhầm đâu, bộ váy này là hàng nhái được làm vô cùng tỉ mỉ, gần như khó phân biệt thật giả, nhưng hàng MOO chính hãng thì bên trong có hoa văn kim tuyến được thêu thủ công, bộ váy này lại không có.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn ra mánh lới của chiếc váy này.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Hóa ra Hà Trinh An không mặc váy của Hà Xuyên Khanh, chúng ta hiểu lầm cô ấy rồi, nhưng mà…tại sao cô ấy mặc hàng nhái để tham gia cơ chứ?”
Hà Trinh An dường như không nghe thấy âm thanh xung quanh, rũ rũ lớp váy: “Hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, dì gọi điện dặn con phải mặc đẹp một chút, nhưng con lại không có bộ váy nào đẹp, nên mới tiêu tiền mua hàng nhái của hãng MOO, mà cửa hàng chỉ còn lại chiếc váy này thôi.”
Nói rồi cô nâng tầm mắt nhìn Hà Văn Quốc, dáng vẻ tủi thân và ấm ức vừa nãy thay thế bằng sự đau lòng xen lẫn buồn bã: “Cha, con không muốn làm mọi người mất mặt, càng không dám mong bố thương yêu con như Xuyên Khanh, không dám cướp váy của Xuyên Khanh, con ở quê bao nhiêu năm, nay chỉ muốn…chỉ muốn hòa nhập với mọi người mà thôi.”
Hà Trinh An vừa nói đã khiến tình hình thay đổi, bà Phúc và các cô chiêu đều thổn thức đồng cảm.
- -- Người nhà họ Hà làm sao thế này, chuyện bộ váy không tìm hiểu rõ ràng mà trong một phút nóng giận bố đã mắng con gái không được dạy dỗ đàng hoàng.
- -- Cô nhìn Hà Xuyên Khanh rơi nước mắt oan ức kìa, chỉ là một bộ váy công chúa thôi mà, lắm chuyện, đúng là con gái rượu được chiều sinh hư, còn già mồm nói láo.
- -- Quan trọng là Vũ Ngọc Lan lòng dạ thâm sâu, nhà Hà Xuyên Khanh gửi cô ấy nhờ bà ta chăm sóc, bà ta ngoài mặt thì làm ra vẻ người mẹ hiền từ nhưng mua cho Hà Trinh An một cái váy cũng tiếc rẻ, cô nhìn xem hôm nay sinh nhật Hà Xuyên Khanh xa hoa phô trương như thế, quả nhiên là mẹ kế.
Tình thế thay đổi quá nhanh, khiến Vũ Ngọc Lan trở tay không kịp, bà ta không hiểu tại sao váy MOO mình mua lại biến thành hàng nhái?
Hà Văn Quốc lại mất hết thể diện, sắc mặt tái mét, Hà Xuyên Khanh dùng hết sức bình sinh để nặn ra nước mắt bây giờ lại chứng minh cô là đứa trẻ được chiều hư lắm trò, bây giờ cô ta khóc tiếp không được mà ngừng khóc cũng chẳng xong.
Hà Xuyên Khanh muốn phản bác: “Váy công chúa này rõ ràng là…”
Vũ Ngọc Lan lập tức quát: “Câm miệng.”
Vũ Ngọc Lan hung hăng trừng mắt nhìn Hà Xuyên Khanh, ngu ngốc, nói bộ váy hàng nhái này là do Vũ Ngọc Lan bà mua ư, ai mà tin?
Không những không tin, mà mọi người sẽ nghi ngờ tại sao Hà Xuyên Khanh dám khẳng định như thế, Hà Xuyên Khanh đương nhiên không thể nói là cô ta biết hết, bởi vì làm thế chẳng khác nào chứng minh cô ta đang vu oan giá họa người khác?
Hiện tại Vũ Ngọc Lan chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bây giờ bà ta mới biết mình lại bị Hà Trinh An chơi một vố rồi.
Nếu mười năm trước nhà họ Hà không xảy ra chuyện thì hiện tại Hà Trinh An mới chính là người con gái đẹp nhất trong thành phố Hải Phòng.
Năm xưa Hà Trinh An và Diệp Mai Linh nổi tiếng rầm rộ, trước cửa nhà lúc nào cũng được các cậu ấm nhà giàu vây quanh săn đón, ai cũng muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người con gái hoa ghen liễu hờn của hai cô.
Hoa ghen liễu hờn…
Vũ Ngọc Lan hít sâu một hơi, nhanh chóng đổi thành gương mặt hiền hòa, hiện tại con gái của bà - Hà Xuyên Khanh mới là người con gái đẹp nhất thành phố Hải Phòng!
Vũ Ngọc Lan ra vẻ thân thiện đi đến kéo cánh tay nhỏ nhắn của Hà Trinh An: “Trinh An, con thay váy xong rồi, giờ dì sẽ giới thiệu cho cháu vài người bạn nhé… Đợi một chút, váy của cháu nhìn quen quá, đây không phải là bộ váy công chúa mà Xuyên Khanh muốn mặc tối nay hay sao?”
Hà Trinh An không có gì bất ngờ, cô biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi.
Hà Xuyên Khanh nhìn Hà Trinh An: “Trinh An, sao cô lại mặc váy của tôi, hôm nay là sinh nhật của tôi, bộ váy công chúa MOO này chính là quà sinh nhật của mẹ tặng tôi đấy.”
Lúc này Lại Thanh Hà nhanh chóng lên tiếng: “Hà Trinh An, cô đừng có mà quá đáng, hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, ngay cả váy công chúa của cậu ấy cô cũng muốn chiếm hay sao?”
Những cô chủ nhà giàu ở đây đều biết Hà Xuyên Khanh có một bộ váy công chúa MOO cho nên bắt đầu bàn tán xôn xao.
- -- Cô Hà Trinh An này bị làm sao vậy, cô ta muốn cướp váy MOO của Hà Xuyên Khanh để khoe mẽ sao, đúng là người ích kỷ hám lợi.
- -- Tôi nghĩ cô ta mới từ quê lên, nhất định là thấy váy MOO sang trọng nên muốn chiếm làm của riêng, đúng là trưởng giả học làm sang mà, thật mất mặt.
Mọi người đều nhìn Hà Trinh An bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đúng lúc này Hà Văn Quốc đi đến, đã có kinh nghiệm với những chuyện như thế này, ông ta thật sự mong rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm mình mất mặt một lần nào nữa, cho nên mặt nặng mày nhẹ nhìn Hà Trinh An trách: “Trinh An, hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, ngay cả váy công chúa của con bé con cũng muốn cướp sao? Mấy năm nay gửi con về quê, thật không có chút giáo dục nào cả, nhanh chóng lên lầu thay váy rồi không cần xuống nữa.”
Hà Văn Quốc tự kết luận Hà Trinh An không được giáo dục đàng hoàng, còn sợ cô làm mình mất mặt nên không cho xuống lầu, điều này khiến Vũ Ngọc Lan và Hà Xuyên Khanh vui vẻ vô cùng.
Hà Xuyên Khanh cấu nhẹ bắp đùi của mình, vành mắt lập tức đỏ lên, làm ra bộ dáng tủi thân muốn khóc: "Hay là bố bỏ qua đi, dù sao con với Trinh An cũng là chị em, sinh nhật con cũng chỉ mong cả nhà ta vui vẻ thôi, con tặng Trinh An bộ váy công chúa này là được."
Hà Xuyên Khanh vừa nói, hai hàng nước mắt đã thi nhau chảy ra.
Đến lúc này, bà Phúc và toàn bộ đám cô chiêu ở đây đều nhìn Hà Trinh An với ánh mắt khinh thường.
- -- Hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, không biết cô Hà Trinh An này vô tình hay cố ý muốn phá đám, đến nỗi làm Xuyên Khanh khóc rồi.
- -- Xuyên Khanh tốt bụng quá đi mất, nếu là tôi tôi nhất định sẽ bắt Hà Trinh An cởi bộ váy MOO kia ra ngay.
- -- Còn không mau đi đi, chẳng muốn thấy cô ta chút nào!
Vở kịch đã đi theo đúng kế hoạch, Hà Trinh An vẫn mặc bộ váy công chúa kia, Vũ Ngọc Lan vô cùng hài lòng.
Thế nhưng bà ta vẫn làm ra vẻ khó xử nói: "Trinh An, hay là con lên lầu trước đi..."
Hà Trinh An từ nãy đến giờ không nói lời nào, bây giờ mới khẽ nhướng đôi lông mày thanh tú, khẽ nói: "Bộ váy con mặc không phải là của Xuyên Khanh."
Câu nói này khiến mọi người sững sờ, Vũ Ngọc Lan có dự cảm không lành, vội nói: "Trinh An, ta hiểu cảm giác của con, nhưng con còn cãi lại như thế là hơi quá đáng rồi đấy."
Hà Trinh An lộ vẻ oan ức và yếu đuối, thế nhưng vẫn kiên trì lặp lại: "Bộ váy này không phải là của Xuyên Khanh, chỉ là...hàng nhái cao cấp của MOO thôi."
Cái gì?
Hàng nhái của MOO?
Mọi người đều là khách hàng cuồng nhiệt của MOO nên có người đã bước lên kiểm tra bộ váy mà Hà Trinh An đang mặc trên người.
“Bộ váy này đúng là…hàng nhái.” Người đó nói.
Cái gì?
Vũ Ngọc Lan và Hà Xuyên Khanh nghe như sấm giữa trời quang, Hà Xuyên Khanh còn chạy đến, không thể tin được hỏi: “Có nhìn lầm hay không vậy, đây là hàng nhái?”
“Không nhầm đâu, bộ váy này là hàng nhái được làm vô cùng tỉ mỉ, gần như khó phân biệt thật giả, nhưng hàng MOO chính hãng thì bên trong có hoa văn kim tuyến được thêu thủ công, bộ váy này lại không có.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn ra mánh lới của chiếc váy này.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Hóa ra Hà Trinh An không mặc váy của Hà Xuyên Khanh, chúng ta hiểu lầm cô ấy rồi, nhưng mà…tại sao cô ấy mặc hàng nhái để tham gia cơ chứ?”
Hà Trinh An dường như không nghe thấy âm thanh xung quanh, rũ rũ lớp váy: “Hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh, dì gọi điện dặn con phải mặc đẹp một chút, nhưng con lại không có bộ váy nào đẹp, nên mới tiêu tiền mua hàng nhái của hãng MOO, mà cửa hàng chỉ còn lại chiếc váy này thôi.”
Nói rồi cô nâng tầm mắt nhìn Hà Văn Quốc, dáng vẻ tủi thân và ấm ức vừa nãy thay thế bằng sự đau lòng xen lẫn buồn bã: “Cha, con không muốn làm mọi người mất mặt, càng không dám mong bố thương yêu con như Xuyên Khanh, không dám cướp váy của Xuyên Khanh, con ở quê bao nhiêu năm, nay chỉ muốn…chỉ muốn hòa nhập với mọi người mà thôi.”
Hà Trinh An vừa nói đã khiến tình hình thay đổi, bà Phúc và các cô chiêu đều thổn thức đồng cảm.
- -- Người nhà họ Hà làm sao thế này, chuyện bộ váy không tìm hiểu rõ ràng mà trong một phút nóng giận bố đã mắng con gái không được dạy dỗ đàng hoàng.
- -- Cô nhìn Hà Xuyên Khanh rơi nước mắt oan ức kìa, chỉ là một bộ váy công chúa thôi mà, lắm chuyện, đúng là con gái rượu được chiều sinh hư, còn già mồm nói láo.
- -- Quan trọng là Vũ Ngọc Lan lòng dạ thâm sâu, nhà Hà Xuyên Khanh gửi cô ấy nhờ bà ta chăm sóc, bà ta ngoài mặt thì làm ra vẻ người mẹ hiền từ nhưng mua cho Hà Trinh An một cái váy cũng tiếc rẻ, cô nhìn xem hôm nay sinh nhật Hà Xuyên Khanh xa hoa phô trương như thế, quả nhiên là mẹ kế.
Tình thế thay đổi quá nhanh, khiến Vũ Ngọc Lan trở tay không kịp, bà ta không hiểu tại sao váy MOO mình mua lại biến thành hàng nhái?
Hà Văn Quốc lại mất hết thể diện, sắc mặt tái mét, Hà Xuyên Khanh dùng hết sức bình sinh để nặn ra nước mắt bây giờ lại chứng minh cô là đứa trẻ được chiều hư lắm trò, bây giờ cô ta khóc tiếp không được mà ngừng khóc cũng chẳng xong.
Hà Xuyên Khanh muốn phản bác: “Váy công chúa này rõ ràng là…”
Vũ Ngọc Lan lập tức quát: “Câm miệng.”
Vũ Ngọc Lan hung hăng trừng mắt nhìn Hà Xuyên Khanh, ngu ngốc, nói bộ váy hàng nhái này là do Vũ Ngọc Lan bà mua ư, ai mà tin?
Không những không tin, mà mọi người sẽ nghi ngờ tại sao Hà Xuyên Khanh dám khẳng định như thế, Hà Xuyên Khanh đương nhiên không thể nói là cô ta biết hết, bởi vì làm thế chẳng khác nào chứng minh cô ta đang vu oan giá họa người khác?
Hiện tại Vũ Ngọc Lan chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bây giờ bà ta mới biết mình lại bị Hà Trinh An chơi một vố rồi.
Bình luận facebook