Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Người phụ nữ đó là ai?
Lê Minh Dự là một người đàn ông trưởng thành, đó còn là điện thoại cá nhân của anh, nếu như không phải quan hệ thân thiết sao có thể để người khác nghe điện thoại chứ?
Hơn nữa, anh còn đang tắm….
Người phụ nữ đó là người tình của anh sao?
Cô đang làm cái gì vậy?
Hà Trinh An cũng không biết bản thân rốt cuộc đang làm cái gì?
Cô và Lê Minh Dự có quan hệ gì, tại sao Lê Minh Dự lại giúp cô?
Cô chỉ là một người “gả thay” mà thôi, hai người đã có thỏa thuận hòa bình, anh có người tình ở bên ngoài là chuyện rất bình thường.
Tay Hà Trinh An toát mồ hôi lạnh, năm cô chín tuổi có gặp biến cố, cô bị mọi người ruồng bỏ, mười năm qua, cô làm cho bản thân mình trở nên độc lập và trưởng thành, quen với cô đơn và kiên cường, ngoài Mai Linh ra cô không dám thật lòng tin tưởng với bất kì ai.
Cô không muốn bị những người thân yêu đâm sau lưng, bị họ hại không ngóc đầu lên được.
Nhưng người đàn ông tên Lê Minh Dự này đã xông vào cuộc sống của cô một cách mạnh mẽ và bá đạo, vậy mà chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã phá vỡ những gì cô học được trong 10 năm qua, khiến cô trở nên ỷ lại vào anh.
Ỷ lại sẽ biến thành thói quen, sẽ làm cho bản thân trở nên yếu đuối.
Tay chân của Hà Trinh An lạnh run, nhưng cũng bình tĩnh lại, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Long Chiểu: "Tối mai không gặp không về!"
......
Ở nước ngoài, trong căn phòng tổng thống, giám đốc quan hệ công chúng Phạm Hoa khó hiểu nhìn điện thoại trong tay, lúc này Bảo Lộc bước tới: “Giám đốc Hoa, ai cho cô vào phòng của tổng giám đốc, cô còn nghe điện thoại của tổng giám đốc?”
Phạm Hoa đặt tài liệu khẩn cấp xuống: “Thư kí Lộc, đây là tài liệu mà tổng giám đốc cần, tôi đến để đưa cho tổng giám đốc thôi.”
“Tổng giám đốc không thích có người vào phòng của anh ấy, còn động vào đồ vậy cá nhân của anh ấy, lần sau có tài liệu khẩn cấp thì trực tiếp đưa cho tôi là được rồi, nhớ đấy, lần sau không được làm như vậy nữa, nhanh đi ra đi.”
“Vâng, thư ký Lộc.”
“À đúng rồi, lúc nãy là ai gọi điện thoại đến vậy?” Bảo Lộc hỏi.
Phạm Hoa lắc đầu: "Tôi cũng không biết, người đó còn chưa nói câu nào đã tắt điện thoại rồi."
Bảo Lộc cũng không để trong lòng, vẫy vẫy tay: "Mau đi làm đi, tổng giám đốc sẽ quay lại sớm thôi."
"Thư kí Lộc, sao tổng giám đốc lại về vội vàng như thế?"
“Giám đốc Hoa, làm tốt việc của cô đi, đừng có suy đoán linh tinh.”
Phạm Hoa đi rồi, Bảo Lộc nhịn không được tự mình nghĩ, có lẽ tổng giám đốc vì kim ốc tàng kiều, lúc nãy thực sự bị một bức ảnh chọc tức.
......
Ngày hôm sau.
Hà Trinh An đi đến chỗ hẹn, cô đứng trước của phòng tổng thống 8206 rồi bấm chuông cửa.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Tô Long Chiểu đứng im ở bên cửa.
Hà Trinh An đi vào phòng, Tô Long Chiểu đóng cửa phòng tổng thống vào.
“Tô Long Chiểu, dì Lâm đâu? Sao tôi biết được anh có lừa tôi không, anh hãy gọi một cuộc điện thoại, tôi muốn nghe giọng của dì Lâm.” Hà Trinh An nói thẳng vào vấn đề.
Tô Long Chiêu gật đầu, cầm lấy điện thoại của mình, bấm một số điện thoại.
Hơn nữa, anh còn đang tắm….
Người phụ nữ đó là người tình của anh sao?
Cô đang làm cái gì vậy?
Hà Trinh An cũng không biết bản thân rốt cuộc đang làm cái gì?
Cô và Lê Minh Dự có quan hệ gì, tại sao Lê Minh Dự lại giúp cô?
Cô chỉ là một người “gả thay” mà thôi, hai người đã có thỏa thuận hòa bình, anh có người tình ở bên ngoài là chuyện rất bình thường.
Tay Hà Trinh An toát mồ hôi lạnh, năm cô chín tuổi có gặp biến cố, cô bị mọi người ruồng bỏ, mười năm qua, cô làm cho bản thân mình trở nên độc lập và trưởng thành, quen với cô đơn và kiên cường, ngoài Mai Linh ra cô không dám thật lòng tin tưởng với bất kì ai.
Cô không muốn bị những người thân yêu đâm sau lưng, bị họ hại không ngóc đầu lên được.
Nhưng người đàn ông tên Lê Minh Dự này đã xông vào cuộc sống của cô một cách mạnh mẽ và bá đạo, vậy mà chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã phá vỡ những gì cô học được trong 10 năm qua, khiến cô trở nên ỷ lại vào anh.
Ỷ lại sẽ biến thành thói quen, sẽ làm cho bản thân trở nên yếu đuối.
Tay chân của Hà Trinh An lạnh run, nhưng cũng bình tĩnh lại, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Long Chiểu: "Tối mai không gặp không về!"
......
Ở nước ngoài, trong căn phòng tổng thống, giám đốc quan hệ công chúng Phạm Hoa khó hiểu nhìn điện thoại trong tay, lúc này Bảo Lộc bước tới: “Giám đốc Hoa, ai cho cô vào phòng của tổng giám đốc, cô còn nghe điện thoại của tổng giám đốc?”
Phạm Hoa đặt tài liệu khẩn cấp xuống: “Thư kí Lộc, đây là tài liệu mà tổng giám đốc cần, tôi đến để đưa cho tổng giám đốc thôi.”
“Tổng giám đốc không thích có người vào phòng của anh ấy, còn động vào đồ vậy cá nhân của anh ấy, lần sau có tài liệu khẩn cấp thì trực tiếp đưa cho tôi là được rồi, nhớ đấy, lần sau không được làm như vậy nữa, nhanh đi ra đi.”
“Vâng, thư ký Lộc.”
“À đúng rồi, lúc nãy là ai gọi điện thoại đến vậy?” Bảo Lộc hỏi.
Phạm Hoa lắc đầu: "Tôi cũng không biết, người đó còn chưa nói câu nào đã tắt điện thoại rồi."
Bảo Lộc cũng không để trong lòng, vẫy vẫy tay: "Mau đi làm đi, tổng giám đốc sẽ quay lại sớm thôi."
"Thư kí Lộc, sao tổng giám đốc lại về vội vàng như thế?"
“Giám đốc Hoa, làm tốt việc của cô đi, đừng có suy đoán linh tinh.”
Phạm Hoa đi rồi, Bảo Lộc nhịn không được tự mình nghĩ, có lẽ tổng giám đốc vì kim ốc tàng kiều, lúc nãy thực sự bị một bức ảnh chọc tức.
......
Ngày hôm sau.
Hà Trinh An đi đến chỗ hẹn, cô đứng trước của phòng tổng thống 8206 rồi bấm chuông cửa.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Tô Long Chiểu đứng im ở bên cửa.
Hà Trinh An đi vào phòng, Tô Long Chiểu đóng cửa phòng tổng thống vào.
“Tô Long Chiểu, dì Lâm đâu? Sao tôi biết được anh có lừa tôi không, anh hãy gọi một cuộc điện thoại, tôi muốn nghe giọng của dì Lâm.” Hà Trinh An nói thẳng vào vấn đề.
Tô Long Chiêu gật đầu, cầm lấy điện thoại của mình, bấm một số điện thoại.
Bình luận facebook