Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 129
“Thằng nhóc này, được đấy chứ.” Khương Vĩ đấm nhẹ một cái vào ngực Tôn Húc, mở miệng nói: “Lớp chúng ta có hai bông hoa, vậy mà một bông lại bị cậu ngắt được rồi.”
Trong lớp cấp ba của bọn họ, có hai đóa hoa, vừa là hoa khôi của lớp cũng vừa là hoa khôi của trường, một đoả là Tô Văn, mà người còn lại chính là Diệp Mộng.
Tôn Húc cau mày, xoa xoa chỗ bị Khương Vĩ đấm vào, sau đó nhìn Lê Văn Vân và Khương Vĩ rồi nói: “Lần phỏng vấn này phải cố lên nhé, tôi sẽ đi đánh tiếng một chút, để ban giám khảo chú ý cậu một chút, nếu như có thể vào được công ty của chúng tôi, chỉ cần qua được phần thử việc, chắc chắn tiền lương so với những công việc cậu từng làm trước kia đều cao hơn, đương nhiên, nếu muốn đạt được vị trí như tôi, vẫn cần phải xem năng lực đến đâu.”
Trong xe, Tô Văn dường như đang nghĩ ngợi gì đó, nhìn về phía Lê Văn Vân rồi nói: “Diệp Mộng phải đính hôn, cậu có biết không?”
Khương Vĩ sửng sốt, cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân.
Thời cấp ba, bởi vì hai người Lê Văn Vân và Diệp Mộng đều vô cùng thân thiết, nên có rất nhiều người đều cảm thấy đến cuối cùng bọn họ sẽ về bên nhau.
Lê Văn Vân còn chưa kịp trả lời, Tô Văn đã nói tiếp: “Cũng phải, cậu mới ra tù, hẳn là cũng không biết. Đính hôn cùng cậu lớn nhà họ Vưu, đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
Tôn Húc cũng gật đầu: “Quả thực không ngờ hai đoá hoa của lớp chúng ta, một bông hoa khác lại bị người ta ngắt mất, đúng rồi, lễ đính hôn của bọn họ tổ chức ở Châu Lục, nhà Mộng Diệp cũng mời không ít bạn học thời cấp ba, phải khoảng hơn hai mươi người đều đến, Diệp Mộng cũng sẽ tự mình ra mặt, chúng tôi định tụ họp ở Vưu Lục, là do tôi đứng ra tổ chức, ngay tại nhà hàng Chúng Nguyệt, lúc đó hai cậu cũng đến đi.”
Khương Vĩ và Lê Văn Vân lại đồng loạt nhíu mày.
Tôn Húc cười nói: “Yên tâm đi, mọi người cũng sẽ không để ý hai người khó hòa nhập đâu, đều là bạn học cũ cả, hơn nữa nhỡ như hôm nay Khương Vĩ không qua vòng phỏng vấn, không chừng ở bên kia uống với bạn học cũ một hai chén, giao tiếp tốt, người ta lại trực tiếp giới thiệu cho các cậu một hai công việc ấy chứ.”
“Đi chứ, đến lúc đó chúng tôi đi là được, cũng nhiều năm rồi tôi chưa gặp bọn họ” Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói.
“Vậy được rồi, tôi còn có tài liệu phải nộp, tôi đi trước đây.” Tôn Húc gật đầu nói, anh ta chạy đến xe, bỗng nhớ ra cái gì đó lại nói: “Đúng rồi, lúc đó chúng ta sẽ chia tiền, tôi nghĩ mỗi người sẽ mất khoảng ba nghìn đấy, đều đã đi làm được mấy năm rồi, chút tiền đó hẳn là mọi người đều bỏ ra được, các cậu nhớ phải mang tiền đấy.”
Nói xong, bọn họ khởi động xe, đi thẳng về phía công ty.
Thấy bọn họ đã rời đi, Khương Vĩ mới mắng: “Cái thằng nhóc này, đúng là cái đồ khoe mẽ!”
Mà bên trong tại Lê Văn Vân lúc này, lại truyền đoạn trò chuyện của Tôn Húc và Tô Văn.
Tô Văn nói: “Lê Văn Vân này vừa mới ra tù, nhưng mà cậu ta cũng bị nhà họ Lê đuổi ra khỏi nhà rồi, nhìn cách ăn mặc xem, hẳn là cậu ta rất thiếu thốn.”
“Lúc trước thành tích của Lê Văn Vân cũng không tệ, xuất thân lại tốt, nhưng cậu ta có thể làm gì đây, phạm tội cưỡng gian một cái, cả đời cậu ta cũng chỉ có thể sống dưới tầng đáy của xã hội mà thôi, không thể sánh bằng trình độ của chúng ta, chúng ta cũng không nên tạo quan hệ gì với cậu ta.” Tôn Húc khinh thường nói.
“Khương Vĩ kia vậy mà lại có thể đến công ty của chúng ta để phỏng vấn.” Tô Văn nói: “Cậu ta chắc sẽ không vào công ty chúng ta thật đấy chứ.”
“Đừng lo, để anh đi nói chuyện với ban giám khảo một chút. Tập đoàn Hãn Vũ đâu phải là nơi để lũ tạp nham muốn vào là vào đâu.” Tôn Húc lại khinh miệt nói.
Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi, khoé môi hơi nhếch lên, cười khẽ một tiếng, nhìn sang Khương Vĩ đứng bên cạnh, cười hì hì nói: “Vừa rồi cậu ta khoe mẽ lại châm biếm, cậu tức hay không.”
“Nói thế nào được nhỉ, chỉ là không thích thôi, cậu ta còn làm bộ với tớ làm gì.” Khương Vĩ mắng: “Nhưng mà cũng không có cách nào, ai bảo bây giờ người ta sống tốt như vậy, làm một quản lý nhỏ ở tập đoàn Hãn Vũ, đãi ngộ cũng tương đối cao. Quả thực chúng ta không thể bì được.”
Lê Văn Vân cười nói: “Cậu đến làm cấp trên của cậu ta đi, thậm chí còn cao hơn cậu ta hai bậc, cậu nói xem lúc cậu ta nhìn thấy cậu, liệu có tức hay không.”
Cả người Khương Vĩ đều run lên một chút: “Người anh em à, chúng ta đừng làm loạn, có phải cậu đang lừa tớ không vậy, rốt cuộc tớ đến đâu làm, còn khiến tớ hôm qua phải xin nghỉ việc nữa.”
Lê Văn Vân cười cười, lấy điện thoại ra, tìm tên Phạm Nhược Tuyết sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Dù sao cũng đã đưa cả Khương Vĩ qua đây, nếu như bị bảo vệ ngăn cản không cho vào, Lê Văn Vân cũng cảm thấy có chút mất mặt, nên anh định để người bây giờ đang nắm quyền cao nhất tập đoàn Hãn Vũ xuống đón anh.
Cựu quản lý của tập đoàn Hãn Vũ tên là Lôi Bân, bởi vì sự cố của ba năm về trước, anh đã mất liên lạc với ông ấy.
Trong lớp cấp ba của bọn họ, có hai đóa hoa, vừa là hoa khôi của lớp cũng vừa là hoa khôi của trường, một đoả là Tô Văn, mà người còn lại chính là Diệp Mộng.
Tôn Húc cau mày, xoa xoa chỗ bị Khương Vĩ đấm vào, sau đó nhìn Lê Văn Vân và Khương Vĩ rồi nói: “Lần phỏng vấn này phải cố lên nhé, tôi sẽ đi đánh tiếng một chút, để ban giám khảo chú ý cậu một chút, nếu như có thể vào được công ty của chúng tôi, chỉ cần qua được phần thử việc, chắc chắn tiền lương so với những công việc cậu từng làm trước kia đều cao hơn, đương nhiên, nếu muốn đạt được vị trí như tôi, vẫn cần phải xem năng lực đến đâu.”
Trong xe, Tô Văn dường như đang nghĩ ngợi gì đó, nhìn về phía Lê Văn Vân rồi nói: “Diệp Mộng phải đính hôn, cậu có biết không?”
Khương Vĩ sửng sốt, cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân.
Thời cấp ba, bởi vì hai người Lê Văn Vân và Diệp Mộng đều vô cùng thân thiết, nên có rất nhiều người đều cảm thấy đến cuối cùng bọn họ sẽ về bên nhau.
Lê Văn Vân còn chưa kịp trả lời, Tô Văn đã nói tiếp: “Cũng phải, cậu mới ra tù, hẳn là cũng không biết. Đính hôn cùng cậu lớn nhà họ Vưu, đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
Tôn Húc cũng gật đầu: “Quả thực không ngờ hai đoá hoa của lớp chúng ta, một bông hoa khác lại bị người ta ngắt mất, đúng rồi, lễ đính hôn của bọn họ tổ chức ở Châu Lục, nhà Mộng Diệp cũng mời không ít bạn học thời cấp ba, phải khoảng hơn hai mươi người đều đến, Diệp Mộng cũng sẽ tự mình ra mặt, chúng tôi định tụ họp ở Vưu Lục, là do tôi đứng ra tổ chức, ngay tại nhà hàng Chúng Nguyệt, lúc đó hai cậu cũng đến đi.”
Khương Vĩ và Lê Văn Vân lại đồng loạt nhíu mày.
Tôn Húc cười nói: “Yên tâm đi, mọi người cũng sẽ không để ý hai người khó hòa nhập đâu, đều là bạn học cũ cả, hơn nữa nhỡ như hôm nay Khương Vĩ không qua vòng phỏng vấn, không chừng ở bên kia uống với bạn học cũ một hai chén, giao tiếp tốt, người ta lại trực tiếp giới thiệu cho các cậu một hai công việc ấy chứ.”
“Đi chứ, đến lúc đó chúng tôi đi là được, cũng nhiều năm rồi tôi chưa gặp bọn họ” Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói.
“Vậy được rồi, tôi còn có tài liệu phải nộp, tôi đi trước đây.” Tôn Húc gật đầu nói, anh ta chạy đến xe, bỗng nhớ ra cái gì đó lại nói: “Đúng rồi, lúc đó chúng ta sẽ chia tiền, tôi nghĩ mỗi người sẽ mất khoảng ba nghìn đấy, đều đã đi làm được mấy năm rồi, chút tiền đó hẳn là mọi người đều bỏ ra được, các cậu nhớ phải mang tiền đấy.”
Nói xong, bọn họ khởi động xe, đi thẳng về phía công ty.
Thấy bọn họ đã rời đi, Khương Vĩ mới mắng: “Cái thằng nhóc này, đúng là cái đồ khoe mẽ!”
Mà bên trong tại Lê Văn Vân lúc này, lại truyền đoạn trò chuyện của Tôn Húc và Tô Văn.
Tô Văn nói: “Lê Văn Vân này vừa mới ra tù, nhưng mà cậu ta cũng bị nhà họ Lê đuổi ra khỏi nhà rồi, nhìn cách ăn mặc xem, hẳn là cậu ta rất thiếu thốn.”
“Lúc trước thành tích của Lê Văn Vân cũng không tệ, xuất thân lại tốt, nhưng cậu ta có thể làm gì đây, phạm tội cưỡng gian một cái, cả đời cậu ta cũng chỉ có thể sống dưới tầng đáy của xã hội mà thôi, không thể sánh bằng trình độ của chúng ta, chúng ta cũng không nên tạo quan hệ gì với cậu ta.” Tôn Húc khinh thường nói.
“Khương Vĩ kia vậy mà lại có thể đến công ty của chúng ta để phỏng vấn.” Tô Văn nói: “Cậu ta chắc sẽ không vào công ty chúng ta thật đấy chứ.”
“Đừng lo, để anh đi nói chuyện với ban giám khảo một chút. Tập đoàn Hãn Vũ đâu phải là nơi để lũ tạp nham muốn vào là vào đâu.” Tôn Húc lại khinh miệt nói.
Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi, khoé môi hơi nhếch lên, cười khẽ một tiếng, nhìn sang Khương Vĩ đứng bên cạnh, cười hì hì nói: “Vừa rồi cậu ta khoe mẽ lại châm biếm, cậu tức hay không.”
“Nói thế nào được nhỉ, chỉ là không thích thôi, cậu ta còn làm bộ với tớ làm gì.” Khương Vĩ mắng: “Nhưng mà cũng không có cách nào, ai bảo bây giờ người ta sống tốt như vậy, làm một quản lý nhỏ ở tập đoàn Hãn Vũ, đãi ngộ cũng tương đối cao. Quả thực chúng ta không thể bì được.”
Lê Văn Vân cười nói: “Cậu đến làm cấp trên của cậu ta đi, thậm chí còn cao hơn cậu ta hai bậc, cậu nói xem lúc cậu ta nhìn thấy cậu, liệu có tức hay không.”
Cả người Khương Vĩ đều run lên một chút: “Người anh em à, chúng ta đừng làm loạn, có phải cậu đang lừa tớ không vậy, rốt cuộc tớ đến đâu làm, còn khiến tớ hôm qua phải xin nghỉ việc nữa.”
Lê Văn Vân cười cười, lấy điện thoại ra, tìm tên Phạm Nhược Tuyết sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Dù sao cũng đã đưa cả Khương Vĩ qua đây, nếu như bị bảo vệ ngăn cản không cho vào, Lê Văn Vân cũng cảm thấy có chút mất mặt, nên anh định để người bây giờ đang nắm quyền cao nhất tập đoàn Hãn Vũ xuống đón anh.
Cựu quản lý của tập đoàn Hãn Vũ tên là Lôi Bân, bởi vì sự cố của ba năm về trước, anh đã mất liên lạc với ông ấy.
Bình luận facebook